Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1181
Chương 1181
Đường Duy sau khi nghe được câu nói đó, cả người đều ngơ ngác cả ra, nụ cười của Bạc Nhan vẫn chưa tắt, giờ này khắc này ở trước mắt cậu là bộ dạng lúc ẩn lúc hiện, bắt mắt vô cùng.
Cười nhạt một tiếng, Đường Duy từ trên số pha đứng dậy, vỗ vỗ vai
Tô Nghiêu, bước lên nằm lấy cổ tay của Bạc Nhan
Chỉ là không ngờ rằng, Bạc Nhan lại bỏ tay Đường Duy ngay tức khắc mà không cần suy nghĩ, nếu đổi lại là trước đây, trước giờ chỉ có Đường Duy bỏ mặc Bạc Nhan chứ chưa bao giờ có phận láo xược của Bạc Nhan.
Đường Duy ngây người nhìn chăm chăm bàn tay bị Bạc Nhan ném ra xa trong vài giây, hồi lại tinh thần không thể không tức giận: “Bạc Nhan…
Bạc Nhan không nói câu gì, ngoái đầu lại nhìn Đường Duy một giây, Đường Duy sững người.
Cậu chưa bao giờ nhìn thấy cảm xúc phức tạp và cay đắng như vậy trong mắt Bạc Nhan, hay nói cách khác, cậu chưa bao giờ nhìn thấy nó trong mắt Bạc Nhan trong quá khứ.
Bạc Nhan rõ ràng đối với cậu vẫn còn rất sợ hãi, nhưng lại đứng thẳng lưng, nghiến răng nghiến lợi nhả từng câu từng chữ, giống như ở giữa môi và răng có máu: “Tôi đã… sẽ không bao giờ nghe theo sự sắp xếp của anh nữa.”
Cô bé đã thay da đổi thịt tôi, sớm đã không còn là cô bé nhất gan trong kí ức nữa rồi.
Trái tim Đường Duy run lên, tinh thần hồi lại, ánh mắt cũng lạng lùng hơn trước kia: “Tư thế giả bộ của em chẳng có ý nghĩa nào hết, Bạc Nhan.”
Đôi mắt Bạc Nhan ửng hồng như nở nụ cười, thế giới này quả thực quá nhỏ bé rồi, nhỏ đến mức gặp lại người yêu cũ cũng còn không sẵn sàng được. Cô không chuẩn bị bất cứ thứ gì, cứ như vậy trần trụi gặp lại Đưởng Duy.
Nếu như chẳng có cách nào thắng lại cậu, chi bằng đã thua rồi thì cứ để thua thôi.
Bạc Nhan run rẩy bám chặt lấy vai Tô Nghiêu, Tô Nghiêu không ngừng nghiến răng, Bạc Nhan lắc đầu, sau đó nhìn về phía Đường Duy: “Nếu như anh đã nói như vậy rồi… Tôi diễn, không ý nghĩa gì, có đúng vậy không? Vậy thì không diễn nữa, mọi người cũng có thể thoải mái nhẹ nhàng hơn chút. Anh cũng không cần phải diễn với tôi đâu, tôi với Nghiêu Nghiêu đi trước nhé, anh bận đi.”
Đồng tử của Đường Duy co rút lại, nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Bạc Nhan, không hiểu tại sao yết hầu của cậu lại di chuyển lên xuống, khiến trong lồng ngực nổi lên một cảm giác kỳ lạ.
Hôm nay cậu tới đây chỉ là để bàn chuyện làm ăn, nhưng không ngờ rằng lại có thể gặp được Bạc Nhan. Cậu vốn dĩ cũng chẳng muốn vừa mở miệng đã châm biếm, chỉ là không khống chế nổi bản thân…
Cũng có thể là do cảnh tượng cô và Tô Nghiêu đứng cùng nhau quả là chướng mắt.
Nhìn Bạc Nhìn rời đi, trong lòng Đường Duy như có một âm thanh sinh động vang lên.
Trốn không thoát được đâu, Bạc Nhan, cho dù em có thay đổi bản thân thêm bao nhiêu lần đi chăng nữa… chung quy cũng không thể thoát được đâu.
Dù sao cũng vẫn phải gặp mặt thôi, quan hệ giữa hai người bọn họ quá sau đậm, cho dù chỉ nhìn lướt qua mối liên hệ cá nhân thì vẫn sẽ có sự tương tác và trao đổi ở mức độ gia đình.
Cho nên cả đời này của Bạc Nhan cũng không thể hoàn toàn tránh xa được Đường Duy, cho nên cô mới hận ở đây, cô hận không thể dứt bản thân ra hoàn toàn, mỗi lần gặp lại Đường Duy, trong lòng cô luôn có một bóng hình không thể kiểm soát xuất hiện.
Tô Kỳ nhìn thấy con gái Bạc Nhan ở quầy lễ tân, còn Tô Nghiêu bị một nhóm khách hàng cũ của Tô Kỳ đến trò chuyện, một mình Bạc Nhan ngồi bên đó. Nhìn thoáng qua, thật giống cô gái thanh tú trầm lặng hai năm trước, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cô cũng vẫn trầm mặc như vậy, không nói lời nào, cũng không phản kháng. “Sao lại ngồi một mình ở đây vậy?”
Tô Kỳ cười bước đến. “À, Nghiêu Nghiêu đầu?”
“Nghiêu Nghiêu bị mấy vị khách kéo đi rồi a.” Bạc Nhan cũng cười theo, con người xanh xám rất dịu dàng: “Bọn họ đều rất xem trọng việc Nghiêu Nghiêu sẽ thừa kế công việc kinh doanh của mẹ sau này đó. “Ha ha.” Tô Kỳ có chút đắc ý: “À, đúng rồi, Đường Duy vừa nãy cũng tới rồi… Hai đứa tới, không có mẫu thuẫn gì đó chứ?”
Bạc Nhan giả vờ như một người không có chuyện gì xảy ra: “Mẫu thuẫn? Không có đầu, con với anh ta vốn đã không có quan hệ gì nữa rồi.”
Đường Duy sau khi nghe được câu nói đó, cả người đều ngơ ngác cả ra, nụ cười của Bạc Nhan vẫn chưa tắt, giờ này khắc này ở trước mắt cậu là bộ dạng lúc ẩn lúc hiện, bắt mắt vô cùng.
Cười nhạt một tiếng, Đường Duy từ trên số pha đứng dậy, vỗ vỗ vai
Tô Nghiêu, bước lên nằm lấy cổ tay của Bạc Nhan
Chỉ là không ngờ rằng, Bạc Nhan lại bỏ tay Đường Duy ngay tức khắc mà không cần suy nghĩ, nếu đổi lại là trước đây, trước giờ chỉ có Đường Duy bỏ mặc Bạc Nhan chứ chưa bao giờ có phận láo xược của Bạc Nhan.
Đường Duy ngây người nhìn chăm chăm bàn tay bị Bạc Nhan ném ra xa trong vài giây, hồi lại tinh thần không thể không tức giận: “Bạc Nhan…
Bạc Nhan không nói câu gì, ngoái đầu lại nhìn Đường Duy một giây, Đường Duy sững người.
Cậu chưa bao giờ nhìn thấy cảm xúc phức tạp và cay đắng như vậy trong mắt Bạc Nhan, hay nói cách khác, cậu chưa bao giờ nhìn thấy nó trong mắt Bạc Nhan trong quá khứ.
Bạc Nhan rõ ràng đối với cậu vẫn còn rất sợ hãi, nhưng lại đứng thẳng lưng, nghiến răng nghiến lợi nhả từng câu từng chữ, giống như ở giữa môi và răng có máu: “Tôi đã… sẽ không bao giờ nghe theo sự sắp xếp của anh nữa.”
Cô bé đã thay da đổi thịt tôi, sớm đã không còn là cô bé nhất gan trong kí ức nữa rồi.
Trái tim Đường Duy run lên, tinh thần hồi lại, ánh mắt cũng lạng lùng hơn trước kia: “Tư thế giả bộ của em chẳng có ý nghĩa nào hết, Bạc Nhan.”
Đôi mắt Bạc Nhan ửng hồng như nở nụ cười, thế giới này quả thực quá nhỏ bé rồi, nhỏ đến mức gặp lại người yêu cũ cũng còn không sẵn sàng được. Cô không chuẩn bị bất cứ thứ gì, cứ như vậy trần trụi gặp lại Đưởng Duy.
Nếu như chẳng có cách nào thắng lại cậu, chi bằng đã thua rồi thì cứ để thua thôi.
Bạc Nhan run rẩy bám chặt lấy vai Tô Nghiêu, Tô Nghiêu không ngừng nghiến răng, Bạc Nhan lắc đầu, sau đó nhìn về phía Đường Duy: “Nếu như anh đã nói như vậy rồi… Tôi diễn, không ý nghĩa gì, có đúng vậy không? Vậy thì không diễn nữa, mọi người cũng có thể thoải mái nhẹ nhàng hơn chút. Anh cũng không cần phải diễn với tôi đâu, tôi với Nghiêu Nghiêu đi trước nhé, anh bận đi.”
Đồng tử của Đường Duy co rút lại, nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Bạc Nhan, không hiểu tại sao yết hầu của cậu lại di chuyển lên xuống, khiến trong lồng ngực nổi lên một cảm giác kỳ lạ.
Hôm nay cậu tới đây chỉ là để bàn chuyện làm ăn, nhưng không ngờ rằng lại có thể gặp được Bạc Nhan. Cậu vốn dĩ cũng chẳng muốn vừa mở miệng đã châm biếm, chỉ là không khống chế nổi bản thân…
Cũng có thể là do cảnh tượng cô và Tô Nghiêu đứng cùng nhau quả là chướng mắt.
Nhìn Bạc Nhìn rời đi, trong lòng Đường Duy như có một âm thanh sinh động vang lên.
Trốn không thoát được đâu, Bạc Nhan, cho dù em có thay đổi bản thân thêm bao nhiêu lần đi chăng nữa… chung quy cũng không thể thoát được đâu.
Dù sao cũng vẫn phải gặp mặt thôi, quan hệ giữa hai người bọn họ quá sau đậm, cho dù chỉ nhìn lướt qua mối liên hệ cá nhân thì vẫn sẽ có sự tương tác và trao đổi ở mức độ gia đình.
Cho nên cả đời này của Bạc Nhan cũng không thể hoàn toàn tránh xa được Đường Duy, cho nên cô mới hận ở đây, cô hận không thể dứt bản thân ra hoàn toàn, mỗi lần gặp lại Đường Duy, trong lòng cô luôn có một bóng hình không thể kiểm soát xuất hiện.
Tô Kỳ nhìn thấy con gái Bạc Nhan ở quầy lễ tân, còn Tô Nghiêu bị một nhóm khách hàng cũ của Tô Kỳ đến trò chuyện, một mình Bạc Nhan ngồi bên đó. Nhìn thoáng qua, thật giống cô gái thanh tú trầm lặng hai năm trước, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cô cũng vẫn trầm mặc như vậy, không nói lời nào, cũng không phản kháng. “Sao lại ngồi một mình ở đây vậy?”
Tô Kỳ cười bước đến. “À, Nghiêu Nghiêu đầu?”
“Nghiêu Nghiêu bị mấy vị khách kéo đi rồi a.” Bạc Nhan cũng cười theo, con người xanh xám rất dịu dàng: “Bọn họ đều rất xem trọng việc Nghiêu Nghiêu sẽ thừa kế công việc kinh doanh của mẹ sau này đó. “Ha ha.” Tô Kỳ có chút đắc ý: “À, đúng rồi, Đường Duy vừa nãy cũng tới rồi… Hai đứa tới, không có mẫu thuẫn gì đó chứ?”
Bạc Nhan giả vờ như một người không có chuyện gì xảy ra: “Mẫu thuẫn? Không có đầu, con với anh ta vốn đã không có quan hệ gì nữa rồi.”