Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1129
Chương 1129
Tô Nghiêu còn chưa kịp phản ứng lại, nhưng nhìn thấy Nhậm Cầu đang chất vấn, Bạc Nhan đang gục đầu.
Nhậm Cầu cảm thấy bàn tay mình đang đè lên vai Bạc Nhan lúc này đang yếu ớt run rẩy, nhìn những dấu vết này trên người Bạc Nhan ít nhất cũng có thể nhìn ra được thứ gì đó. 2 Tô Nghiêu đứng ở một bên hỏi: “Chờ đã, các người đang nói cái gì? Cậu ta đến cùng là ai?”
Nói được một nửa thì dường như cậu ta đã biết được câu trả lời.
Người đó là ai, không cần phải mất nhiều thời gian suy đoán. Là Đường Duy Đường Duy biết Bạc Nhân đang ở đây, thậm chí còn đến tìm cô.
Nhậm Cầu không thể tin được: “Bạc Nhan, cậu…cậu có làm sao không?
Có sao không?
Nhìn bộ dáng của cô bây giờ có giống không có gì không?
Bạc Nhan không nói câu gì nhưng hơi thở trở nên dồn dập, Tô Nghiêu tiến đến quan sát cô cùng với Nhậm Cầu, Tô Nghiêu liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cậu ta cảm thấy toàn thân phát lạnh, sau đó như có một ngọn lửa bùng lên trong lòng.
Đường Duy, anh anh…
“Súc sinh!”
Tô Nghiêu rống lên, hai mắt đỏ học, đi lên lôi kéo Bạc Nhan từ trên giường đứng dậy nhưng Bạc Nhan giãy dụa, nước mắt không thể khống chế rơi xuống: “Nghiêu Nghiêu..
“Là Đường Duy làm phải không?” Tô Nghiêu cảm thấy máu của mình dường như đang bốc cháy, vừa đau đớn vừa nóng. Cảm xúc lúc này của cậu ta lên đến đỉnh điểm đang bùng nổ hoàn toàn: “Là Đường Duy làm có phải vậy không? Anh ta bắt nạt chị hả? Có phải không? Anh ta đã gây ra tất cả những điều này!”
Những giọt nước mắt trên khuôn mặt và biểu cảm của Bạc Nhan đã nói lên tất cả.
Tô Nghiêu sắp phát điên rồi!
Cậu ta đột nhiên buông Bạc Nhan ra, lắc đầu và lùi lại, lẩm bẩm một mình: “Không… không…
Tô Nghiêu vẫn luôn là kẻ ngang ngược của nhà họ Tô, chỉ cần cậu ta ở nơi nào thì nơi đó nhất định không yền, cậu ta không giở trò trêu trọc người khác cũng được, trêu đùa người khác cũng được, bởi vì cậu ta sợ người khác bắt nạt Bạc Nhan. Vì vậy mỗi lần cùng Bạc Nhan tham gia bữa tiệc, thì Tô Nghiêu chắc chắn là người khiến người ta đau đầu nhất.
Nhưng vào lúc này, Tô Nghiêu nhận ra rằng dù mình có làm nhiều chuyện ầm ĩ như thế nào đi chăng nữa thì tất cả đều vô dụng.
Chị gái Bạc Nhan của cậu ta..bị người khác ăn hiếp.
Người ăn hiếp chị ấy lại là người lớn lên từ nhỏ đến lớn với chị ấy, Đường Duy.
So với cơn tức giận dữ dội của Tô Nghiêu, Nhậm Cầu phải bình tĩnh hơn một chút, nhưng vẻ mặt của anh ta cũng đã mất kiểm soát rồi, anh ta thậm chí còn không dám nghĩ tới việc Đường Duy đã làm gì với Bạc Nhan trong lúc họ vắng mặt. Đường Duy đã làm gì Bạc Nhan mà khiến Bạc Nhan cảm thấy xấu hổ thế này. Đường Duy cậu phát điện cái gì thể Cậu đang làm cái gì vậy?
“Anh ta đã chạm vào chị ở đâu?” Giọng nói của Tô Nghiêu run run: “Nhan Nhan, chị đừng khóc, được không? Nói cho em biết, Đường Duy đã chạm vào chị ở đâu…mau nói cho em biết. “
Hai mắt Tô Nghiêu đỏ bừng, tiến lên lau nước mắt cho Bạc Nhan, ngón tay run lên: “Nói cho em biết đi? Chị…đừng khóc, được không?”
Cậu ta không biết rằng khi còn bé, cậu ta luôn ích kỉ coi người chị gái này như vật riêng của mình, nhưng khi đồ vật của mình bị người khác đụng vào hóa ra đau lòng như vậy.
Bạc Nhan nghẹn ngào, nước mắt làm mờ cảnh tượng trước mắt, Tô Nghiêu giúp cô đắp chăn bông, nhưng khi đang chỉnh lại chiếc chăn thì cậu ta nhìn thấy vết máu trên ga giường.
Ngay khoảnh khắc đó, trong não cậu ta như có gì đó nổ tung khiến tại cậu ta ù đi
Tô Nghiêu còn chưa kịp phản ứng lại, nhưng nhìn thấy Nhậm Cầu đang chất vấn, Bạc Nhan đang gục đầu.
Nhậm Cầu cảm thấy bàn tay mình đang đè lên vai Bạc Nhan lúc này đang yếu ớt run rẩy, nhìn những dấu vết này trên người Bạc Nhan ít nhất cũng có thể nhìn ra được thứ gì đó. 2 Tô Nghiêu đứng ở một bên hỏi: “Chờ đã, các người đang nói cái gì? Cậu ta đến cùng là ai?”
Nói được một nửa thì dường như cậu ta đã biết được câu trả lời.
Người đó là ai, không cần phải mất nhiều thời gian suy đoán. Là Đường Duy Đường Duy biết Bạc Nhân đang ở đây, thậm chí còn đến tìm cô.
Nhậm Cầu không thể tin được: “Bạc Nhan, cậu…cậu có làm sao không?
Có sao không?
Nhìn bộ dáng của cô bây giờ có giống không có gì không?
Bạc Nhan không nói câu gì nhưng hơi thở trở nên dồn dập, Tô Nghiêu tiến đến quan sát cô cùng với Nhậm Cầu, Tô Nghiêu liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cậu ta cảm thấy toàn thân phát lạnh, sau đó như có một ngọn lửa bùng lên trong lòng.
Đường Duy, anh anh…
“Súc sinh!”
Tô Nghiêu rống lên, hai mắt đỏ học, đi lên lôi kéo Bạc Nhan từ trên giường đứng dậy nhưng Bạc Nhan giãy dụa, nước mắt không thể khống chế rơi xuống: “Nghiêu Nghiêu..
“Là Đường Duy làm phải không?” Tô Nghiêu cảm thấy máu của mình dường như đang bốc cháy, vừa đau đớn vừa nóng. Cảm xúc lúc này của cậu ta lên đến đỉnh điểm đang bùng nổ hoàn toàn: “Là Đường Duy làm có phải vậy không? Anh ta bắt nạt chị hả? Có phải không? Anh ta đã gây ra tất cả những điều này!”
Những giọt nước mắt trên khuôn mặt và biểu cảm của Bạc Nhan đã nói lên tất cả.
Tô Nghiêu sắp phát điên rồi!
Cậu ta đột nhiên buông Bạc Nhan ra, lắc đầu và lùi lại, lẩm bẩm một mình: “Không… không…
Tô Nghiêu vẫn luôn là kẻ ngang ngược của nhà họ Tô, chỉ cần cậu ta ở nơi nào thì nơi đó nhất định không yền, cậu ta không giở trò trêu trọc người khác cũng được, trêu đùa người khác cũng được, bởi vì cậu ta sợ người khác bắt nạt Bạc Nhan. Vì vậy mỗi lần cùng Bạc Nhan tham gia bữa tiệc, thì Tô Nghiêu chắc chắn là người khiến người ta đau đầu nhất.
Nhưng vào lúc này, Tô Nghiêu nhận ra rằng dù mình có làm nhiều chuyện ầm ĩ như thế nào đi chăng nữa thì tất cả đều vô dụng.
Chị gái Bạc Nhan của cậu ta..bị người khác ăn hiếp.
Người ăn hiếp chị ấy lại là người lớn lên từ nhỏ đến lớn với chị ấy, Đường Duy.
So với cơn tức giận dữ dội của Tô Nghiêu, Nhậm Cầu phải bình tĩnh hơn một chút, nhưng vẻ mặt của anh ta cũng đã mất kiểm soát rồi, anh ta thậm chí còn không dám nghĩ tới việc Đường Duy đã làm gì với Bạc Nhan trong lúc họ vắng mặt. Đường Duy đã làm gì Bạc Nhan mà khiến Bạc Nhan cảm thấy xấu hổ thế này. Đường Duy cậu phát điện cái gì thể Cậu đang làm cái gì vậy?
“Anh ta đã chạm vào chị ở đâu?” Giọng nói của Tô Nghiêu run run: “Nhan Nhan, chị đừng khóc, được không? Nói cho em biết, Đường Duy đã chạm vào chị ở đâu…mau nói cho em biết. “
Hai mắt Tô Nghiêu đỏ bừng, tiến lên lau nước mắt cho Bạc Nhan, ngón tay run lên: “Nói cho em biết đi? Chị…đừng khóc, được không?”
Cậu ta không biết rằng khi còn bé, cậu ta luôn ích kỉ coi người chị gái này như vật riêng của mình, nhưng khi đồ vật của mình bị người khác đụng vào hóa ra đau lòng như vậy.
Bạc Nhan nghẹn ngào, nước mắt làm mờ cảnh tượng trước mắt, Tô Nghiêu giúp cô đắp chăn bông, nhưng khi đang chỉnh lại chiếc chăn thì cậu ta nhìn thấy vết máu trên ga giường.
Ngay khoảnh khắc đó, trong não cậu ta như có gì đó nổ tung khiến tại cậu ta ù đi