Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1127
Chương 1127
Bạc Nhan không biết phải đối mặt với Đường Duy như thế nào, cô chỉ có thể rúc mình vào trong chăn.
Đường Duy coi hành động này của cô là ngầm cho phép, còn rất vui mừng kéo cô ôm vào trong lòng, Bạc Nhan tựa như một khối thịt nhỏ non mềm nằm trong lòng cậu ta, Đường Duy nói: “Cô xem, lựa chọn không nói gì trong thời điểm này là một lựa chọn rất sáng suốt.
Bạc Nhan không hề phản kháng, mặc cho Đường Duy vuốt ve tóc cô.
Đường Duy nói: “Chuyện ngày hôm nay hai chúng ta ngủ với nhau, cô đừng nói ra với ai ở trường. Bạc Nhan vẫn im lặng.
Đường Duy cao giọng: “Có nghe thấy không?”
Bạc Nhan lập tức gật đầu: “Vâng.
“Cũng đừng có thử quyến rũ Nhậm Cầu lần nữa.” Đường Duy hung dữ nói: “Cậu ta không phải người cô có thể chọc vào.
“Em không quyến rũ Nhậm Cầu.” Chuyện tới ngày hôm nay, Bạc Nhan đã không còn muốn giải thích cho mình nữa: “Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ.
“Ô, còn bắt đầu nổi khùng lên sao?” Đường Duy nhếch miệng cười, không biết tại sao mà nụ cười này đặc biệt lạnh lẽo, u ám: “Bạc Nhan, đừng tự cho rằng mình là người ghê gớm lắm?”
“Đường Duy.
Bạc Nhan nép trong lòng Đường Duy, rõ ràng thân thể hai người gần kề như vậy nhưng khi Bạc Nhan nói chuyện lại cảm thấy tâm tư hai người có bao xa cách.
Cô hỏi cậu ta: “Anh thích em sao?”
Câu hỏi này giống như một thanh kiếm sắc bén đâm sâu vào lòng Đường Duy khiến cậu ta ngẩn người, cậu ta hoàn toàn không ngờ tới chuyện Bạc Nhan sẽ hỏi mình chuyện này.
Tại sao cô ấy lại hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy chứ?
Đường Duy lập tức phục hồi tinh thần, cười cười giếu cợt: “Nghĩ gì vậy? Bạc Nhan, đầu cô bị úng nước sao?”
Nhìn xem, quả nhiên là vậy.
Giọng Bạc Nhan run run: “Nếu không thích em…vậy tại sao lại.”
Lại làm chuyện này với em…
Tại sao lại muốn ép buộc em? Vẻ mặt sắp muốn khóc của cô lại một lần nữa làm Đường Duy thấy khó chịu, cậu ta chợt đẩy Bạc Nhan ra, nhưng vì không khống chế tốt sức lực nên đã khiến Bạc Nhan từ trong lòng cậu ta bị đẩy thẳng xuống đất, khi cô bịch một tiếng chạm đất còn phát ra tiếng nấc nghẹn ngào.
Đường Duy ngây người, nhưng lại không hề cảm thấy mình làm sai, từ trên cao nhìn Bạc Nhan đang ngã dưới đất, thiếu niên nhếch môi cười lạnh: “Cái giá phải trả cho việc được voi đòi tiên.
Trên đất cũng trải thảm mềm, mềm như vậy thì dù cô ngã xuống cũng sẽ không va vào đâu.
Đường Duy tự an ủi bản thân mình như vậy, sau đó cậu nhìn Bạc Nhan nói: “Nếu muốn biết tại sao tôi lại làm những chuyện này với cô, vậy chỉ có thể nói rằng, Bạc Nhan, đều trách bản thân cô không ăn mặc đàng hoàng đi qua đi lại trước mặt tôi, tôi chỉ dạy cho cô một bài học thôi.”
Hai mắt Bạc Nhan phiếm hồng: “Tại sao lần nào anh cũng lấy lý do tuy tiện như vậy để chà đạp tôn nghiêm của em chứ?”
“Cô có tôn nghiêm sao?” Đường Duy giống như đã nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, bị Bạc Nhan chọc cười: “Cô đang kể chuyện cười gì thế hả Bạc Nhan, tôn nghiêm? Cô cũng xứng nói chuyện tôn nghiêm sao?”
Bạc Nhan siết chặt thảm trong tay, tựa như dồn hết sức lực lần cuối cùng: “Em hỏi lại anh một lần nữa, Đường Duy…
Đường Duy bị hình ảnh trước nay chưa từng có này của cô thu hút.
Nghe thiếu nữ dùng hết sức lực, từng câu từng chữ nói: “Chúng ta đã phát sinh quan hệ em… đây là lần đầu tiên của em, anh làm vậy với em thật sự, anh thật sự không định chịu trách nhiệm với em sao?”
Trời mới biết, trái tim cô đã run lên như thế nào khi nói những câu này, Ngay đến giọng nói của cô cũng trở nên run rẩy, chỉ là cô cố gắng kim nên, muốn để bản thân bình tĩnh.
Vậy nhưng, sự lo sợ và cô đơn tận sâu trong lòng vẫn chưa hề buông tha cho cô.
Mới đầu, Đường Duy hơi ngẩn người, cậu ta không ngờ Bạc Nhan có thể nói những câu như vậy, tiếp theo đó, hàng loạt suy nghĩ hiện lên trong đầu cậu ta, cậu ta nhớ tới lần đầu tiên gặp Bạc Nhan khi còn bé, khi ấy Đường Thi phải nhập viện, bị An Mật và bà chủ Bạc ép đến tận cửa, đánh đập tàn nhẫn. Cô bé ấy trốn sau lưng người lớn, dùng ánh mắt lo sợ nhìn Đường Duy đang ngăn tại trước mặt Đường Thi Lúc đó Đường Duy đã biết mình và cô bé này đã định sẽ dây dưa lần nhau.
Cậu ta hận cô, cô sợ cậu, giữa hai người dường như tồn tại một cuộc đấu tranh không bình thường, chỉ tới khi một bên hoàn toàn buông bỏ có lẽ mới có thể đi đến hồi kết. Vậy nhưng, cũng chỉ có thể tạm thời kết thúc, bởi suy nghĩ “thù hận Bạc Nhan” đã trở thành cái gai trong lòng Đường Duy, cậu ta trời sinh cố chấp, chỉ cần có chút suy nghĩ lướt qua, nó sẽ biến thành thói quen ăn sâu vào xương tủy.
Không sai, cậu ta hận Bạc Nhan đã thành thói quen.
Cậu ta đã hận Bạc Nhan đến nghiện rồi.
Đường Duy đưa tay chỉ thẳng vào Bạc Nhan, ngón tay này tựa như phong ba bão táp ập tới tới trước mặt Bạc Nhan, đồng tử cô co lại, nghe Đường Duy nói: “Chịu trách nhiệm với có sao? Bạc Nhan, tôi chịu trách nhiệm với cô, vậy ai sẽ chịu trách nhiệm với cuộc sống trong quá khứ của tôi hả?”
Câu hỏi này chẳng khác nào một nhất gậy lớn đập lên lưng Bạc Nhân.
Cô cảm thấy xương sống của mình nháy mắt như bị đập tan thành từng mảnh.
“Loại người như cô còn muốn tôi chịu trách nhiệm sao? Không phải cô tùy tiện đi quyến rũ một tên đàn ông là được rồi sao. Tuy rằng là người tôi từng dùng qua nhưng dẫu sao, khuôn mặt này vẫn có thể lừa không ít gã đàn ông mắc câu, không chừng còn có mấy ông già muốn nhận cô làm con gái nuôi đấy, ha ha.
Lời của Đường Duy dường như đã dẫm nát cọng rơm cuối cùng của Bạc Nhan, cô nhìn Đường Duy thật lâu, nước mắt lưng chòng nhưng cô đã năm chặt ngón tay, không cho mình khóc.
Đường Duy hứng thú nhìn bộ dạng đau khổ của Bạc Nhan.
Thờ ơ, cậu ta đã sớm quen với việc làm một tên cặn bã.
Loại con gái như Bạc Nhan, ăn không ngon, bỏ lại tiếc, cậu ta nào sợ việc mang danh “cặn bã”, cũng không muốn chịu trách nhiệm với Bạc Nhan, đây chính là thái độ của cậu ta.
Lại nói, với cái xã hội như bây giờ, đều cảng một chút có gì mà không tốt. Hiện tại, Đường Duy là kẻ tùy ý, muốn làm gì thì làm, không phải là vì cậu ta chỉ chịu trách nhiệm với bản thân, không chịu trách nhiệm với người khác sao?
Cười rồi lại cười, Đường Duy nâng khuôn mặt ngạo mạn, bướng bỉnh càng thêm xinh đẹp của Bạc Nhan lên, nhìn ngắm gương mặt đó, nhất thời quên cả hô hấp.
Cảm giác ban đầu chính là nỗi chua xót, tựa như nỗi chua xót khi dùng đầu lưỡi liểm qua những rãnh trống còn sót lại sau khi nhổ răng vậy. Tiếp theo đó là cảm giác ngột ngạt khó tả, sâu trong cảm giác ngột ngạt ấy, một nỗi đau dần dần xâm chiếm.
Bạc Nhan nở nụ cười.
Đường Duy sửng sốt.
Nhưng cô chỉ cười, lắc đầu cười, vừa cười vừa lau sạch nước mắt, lau xong lại hoảng loạn cười to, giống hệt như đang khóc.
Đường Duy cảm thấy một cảm giác không thể diễn tả thành lời dâng trào lên cổ họng, cậu ta nói: “Cô làm gì thế? Cố ý thành cái bộ dạng muốn chết không muốn sống sao?”
Muốn chết không muốn sống. Đúng là một câu nói hay.
Bạc Nhan loạng choạng bò dậy từ trên đất, bóng dáng gầy gò khiến Đường Duy căng thẳng, sao cô ấy lại gầy như vậy?
Sau đó cô nói: “Được thôi, em cũng không cần anh chịu trách nhiệm. Đây là cách cuối cùng cô làm để bảo vệ bản thân.
Bạc Nhan không biết phải đối mặt với Đường Duy như thế nào, cô chỉ có thể rúc mình vào trong chăn.
Đường Duy coi hành động này của cô là ngầm cho phép, còn rất vui mừng kéo cô ôm vào trong lòng, Bạc Nhan tựa như một khối thịt nhỏ non mềm nằm trong lòng cậu ta, Đường Duy nói: “Cô xem, lựa chọn không nói gì trong thời điểm này là một lựa chọn rất sáng suốt.
Bạc Nhan không hề phản kháng, mặc cho Đường Duy vuốt ve tóc cô.
Đường Duy nói: “Chuyện ngày hôm nay hai chúng ta ngủ với nhau, cô đừng nói ra với ai ở trường. Bạc Nhan vẫn im lặng.
Đường Duy cao giọng: “Có nghe thấy không?”
Bạc Nhan lập tức gật đầu: “Vâng.
“Cũng đừng có thử quyến rũ Nhậm Cầu lần nữa.” Đường Duy hung dữ nói: “Cậu ta không phải người cô có thể chọc vào.
“Em không quyến rũ Nhậm Cầu.” Chuyện tới ngày hôm nay, Bạc Nhan đã không còn muốn giải thích cho mình nữa: “Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ.
“Ô, còn bắt đầu nổi khùng lên sao?” Đường Duy nhếch miệng cười, không biết tại sao mà nụ cười này đặc biệt lạnh lẽo, u ám: “Bạc Nhan, đừng tự cho rằng mình là người ghê gớm lắm?”
“Đường Duy.
Bạc Nhan nép trong lòng Đường Duy, rõ ràng thân thể hai người gần kề như vậy nhưng khi Bạc Nhan nói chuyện lại cảm thấy tâm tư hai người có bao xa cách.
Cô hỏi cậu ta: “Anh thích em sao?”
Câu hỏi này giống như một thanh kiếm sắc bén đâm sâu vào lòng Đường Duy khiến cậu ta ngẩn người, cậu ta hoàn toàn không ngờ tới chuyện Bạc Nhan sẽ hỏi mình chuyện này.
Tại sao cô ấy lại hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy chứ?
Đường Duy lập tức phục hồi tinh thần, cười cười giếu cợt: “Nghĩ gì vậy? Bạc Nhan, đầu cô bị úng nước sao?”
Nhìn xem, quả nhiên là vậy.
Giọng Bạc Nhan run run: “Nếu không thích em…vậy tại sao lại.”
Lại làm chuyện này với em…
Tại sao lại muốn ép buộc em? Vẻ mặt sắp muốn khóc của cô lại một lần nữa làm Đường Duy thấy khó chịu, cậu ta chợt đẩy Bạc Nhan ra, nhưng vì không khống chế tốt sức lực nên đã khiến Bạc Nhan từ trong lòng cậu ta bị đẩy thẳng xuống đất, khi cô bịch một tiếng chạm đất còn phát ra tiếng nấc nghẹn ngào.
Đường Duy ngây người, nhưng lại không hề cảm thấy mình làm sai, từ trên cao nhìn Bạc Nhan đang ngã dưới đất, thiếu niên nhếch môi cười lạnh: “Cái giá phải trả cho việc được voi đòi tiên.
Trên đất cũng trải thảm mềm, mềm như vậy thì dù cô ngã xuống cũng sẽ không va vào đâu.
Đường Duy tự an ủi bản thân mình như vậy, sau đó cậu nhìn Bạc Nhan nói: “Nếu muốn biết tại sao tôi lại làm những chuyện này với cô, vậy chỉ có thể nói rằng, Bạc Nhan, đều trách bản thân cô không ăn mặc đàng hoàng đi qua đi lại trước mặt tôi, tôi chỉ dạy cho cô một bài học thôi.”
Hai mắt Bạc Nhan phiếm hồng: “Tại sao lần nào anh cũng lấy lý do tuy tiện như vậy để chà đạp tôn nghiêm của em chứ?”
“Cô có tôn nghiêm sao?” Đường Duy giống như đã nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, bị Bạc Nhan chọc cười: “Cô đang kể chuyện cười gì thế hả Bạc Nhan, tôn nghiêm? Cô cũng xứng nói chuyện tôn nghiêm sao?”
Bạc Nhan siết chặt thảm trong tay, tựa như dồn hết sức lực lần cuối cùng: “Em hỏi lại anh một lần nữa, Đường Duy…
Đường Duy bị hình ảnh trước nay chưa từng có này của cô thu hút.
Nghe thiếu nữ dùng hết sức lực, từng câu từng chữ nói: “Chúng ta đã phát sinh quan hệ em… đây là lần đầu tiên của em, anh làm vậy với em thật sự, anh thật sự không định chịu trách nhiệm với em sao?”
Trời mới biết, trái tim cô đã run lên như thế nào khi nói những câu này, Ngay đến giọng nói của cô cũng trở nên run rẩy, chỉ là cô cố gắng kim nên, muốn để bản thân bình tĩnh.
Vậy nhưng, sự lo sợ và cô đơn tận sâu trong lòng vẫn chưa hề buông tha cho cô.
Mới đầu, Đường Duy hơi ngẩn người, cậu ta không ngờ Bạc Nhan có thể nói những câu như vậy, tiếp theo đó, hàng loạt suy nghĩ hiện lên trong đầu cậu ta, cậu ta nhớ tới lần đầu tiên gặp Bạc Nhan khi còn bé, khi ấy Đường Thi phải nhập viện, bị An Mật và bà chủ Bạc ép đến tận cửa, đánh đập tàn nhẫn. Cô bé ấy trốn sau lưng người lớn, dùng ánh mắt lo sợ nhìn Đường Duy đang ngăn tại trước mặt Đường Thi Lúc đó Đường Duy đã biết mình và cô bé này đã định sẽ dây dưa lần nhau.
Cậu ta hận cô, cô sợ cậu, giữa hai người dường như tồn tại một cuộc đấu tranh không bình thường, chỉ tới khi một bên hoàn toàn buông bỏ có lẽ mới có thể đi đến hồi kết. Vậy nhưng, cũng chỉ có thể tạm thời kết thúc, bởi suy nghĩ “thù hận Bạc Nhan” đã trở thành cái gai trong lòng Đường Duy, cậu ta trời sinh cố chấp, chỉ cần có chút suy nghĩ lướt qua, nó sẽ biến thành thói quen ăn sâu vào xương tủy.
Không sai, cậu ta hận Bạc Nhan đã thành thói quen.
Cậu ta đã hận Bạc Nhan đến nghiện rồi.
Đường Duy đưa tay chỉ thẳng vào Bạc Nhan, ngón tay này tựa như phong ba bão táp ập tới tới trước mặt Bạc Nhan, đồng tử cô co lại, nghe Đường Duy nói: “Chịu trách nhiệm với có sao? Bạc Nhan, tôi chịu trách nhiệm với cô, vậy ai sẽ chịu trách nhiệm với cuộc sống trong quá khứ của tôi hả?”
Câu hỏi này chẳng khác nào một nhất gậy lớn đập lên lưng Bạc Nhân.
Cô cảm thấy xương sống của mình nháy mắt như bị đập tan thành từng mảnh.
“Loại người như cô còn muốn tôi chịu trách nhiệm sao? Không phải cô tùy tiện đi quyến rũ một tên đàn ông là được rồi sao. Tuy rằng là người tôi từng dùng qua nhưng dẫu sao, khuôn mặt này vẫn có thể lừa không ít gã đàn ông mắc câu, không chừng còn có mấy ông già muốn nhận cô làm con gái nuôi đấy, ha ha.
Lời của Đường Duy dường như đã dẫm nát cọng rơm cuối cùng của Bạc Nhan, cô nhìn Đường Duy thật lâu, nước mắt lưng chòng nhưng cô đã năm chặt ngón tay, không cho mình khóc.
Đường Duy hứng thú nhìn bộ dạng đau khổ của Bạc Nhan.
Thờ ơ, cậu ta đã sớm quen với việc làm một tên cặn bã.
Loại con gái như Bạc Nhan, ăn không ngon, bỏ lại tiếc, cậu ta nào sợ việc mang danh “cặn bã”, cũng không muốn chịu trách nhiệm với Bạc Nhan, đây chính là thái độ của cậu ta.
Lại nói, với cái xã hội như bây giờ, đều cảng một chút có gì mà không tốt. Hiện tại, Đường Duy là kẻ tùy ý, muốn làm gì thì làm, không phải là vì cậu ta chỉ chịu trách nhiệm với bản thân, không chịu trách nhiệm với người khác sao?
Cười rồi lại cười, Đường Duy nâng khuôn mặt ngạo mạn, bướng bỉnh càng thêm xinh đẹp của Bạc Nhan lên, nhìn ngắm gương mặt đó, nhất thời quên cả hô hấp.
Cảm giác ban đầu chính là nỗi chua xót, tựa như nỗi chua xót khi dùng đầu lưỡi liểm qua những rãnh trống còn sót lại sau khi nhổ răng vậy. Tiếp theo đó là cảm giác ngột ngạt khó tả, sâu trong cảm giác ngột ngạt ấy, một nỗi đau dần dần xâm chiếm.
Bạc Nhan nở nụ cười.
Đường Duy sửng sốt.
Nhưng cô chỉ cười, lắc đầu cười, vừa cười vừa lau sạch nước mắt, lau xong lại hoảng loạn cười to, giống hệt như đang khóc.
Đường Duy cảm thấy một cảm giác không thể diễn tả thành lời dâng trào lên cổ họng, cậu ta nói: “Cô làm gì thế? Cố ý thành cái bộ dạng muốn chết không muốn sống sao?”
Muốn chết không muốn sống. Đúng là một câu nói hay.
Bạc Nhan loạng choạng bò dậy từ trên đất, bóng dáng gầy gò khiến Đường Duy căng thẳng, sao cô ấy lại gầy như vậy?
Sau đó cô nói: “Được thôi, em cũng không cần anh chịu trách nhiệm. Đây là cách cuối cùng cô làm để bảo vệ bản thân.