Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1017
Chương 1017
Đừng đợi Bạc Dạ nữa.
Khi câu nói này được nói ra, vẻ mặt Đường Thi thoáng hoảng hốt trong vài giây.
Cô dường như ngây ngan cả người, sau đó nói với Tô Kỳ với mắt đỏ hoe: “Lời này của anh… Là có ý gì?”
Tô Kỳ nuốt nuốt nước bọt, hít sâu một hơi nói: cậu ta..”
“Anh ấy?”
Đường Thi mở to mắt, trên mặt lộ ra vẻ có chút khiếp sợ, có lẽ sâu hơn nữa… Loại khiếp sợ này, còn mang theo… một chút sợ hãi. run rẩy: phải… Không phải nói là mọi người đều được cứu lên sao… Tại sao lại nói… Nói Bạc Dạ, chẳng lẽ anh
Tô Kỳ lắc đầu: “Đường Thi, Bạc Dạ vẫn còn sống, nhưng… nhiều khi, người còn sống sẽ chịu đựng mọi thứ còn đáng sợ hơn cái chết. Có một số sự thật mà chính em cũng không thể chịu đựng
Nước mắt Đường Thi lập tức nổi lên trong hốc mắt: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tất cả các người… từ lúc tôi tỉnh lại đều không nhắc tới Bạc Dạ?”
Tô Kỳ mím môi, vẻ mặt kia thoạt nhìn không tốt lắm.
Đường Thi ngả người ra sau, giống như là muốn rút lui: “Anh nói cho tôi biết… Rốt cuộc… Rốt cuộc chuyện gì xảy ra
Dạ sẽ không để chúng tôi nói với em đâu.”
Tô Kỳ đưa tay ra, mặc kệ Đường Thị có phản kháng. Anh ta ôm cô vào lòng, sau đó hít một hơi thật sâu nói với Đường Thi: “Không cần khổ sở hay đau lòng, mọi chuyện đã qua rồi, Bạc Da cậu ta… cậu ta nói, giữa em và cậu ta, cứ như vậy… cũng khá tốt.”
Khá tốt.
Đây có phải là những gì anh muốn không?
Đường Thi cả người khẽ run lên, không, đây không phải là điều cô muốn…
Cô nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc, giữa cô và Bạch Dạ cũng nên có một cái kết thúc. Nhưng cô không bao giờ nghĩ tới, Bạc Dạ thậm chỉ còn không cho cô cơ hội này… “Người kia thì sao? Anh ấy không sao chứ?”
“Không sao đâu, Giang Lăng đã đem cậu ta gửi ra nước ngoài rồi.” Tô Kỳ nói: “Em yên tâm, Giang Lăng và Bạch Việt đều ở đó, thân thể của Bạc Dạ không thành vấn đề, mặc dù có thể phải mất một thời gian mới hồi phục được..”
Tô Kỳ nhìn bộ dáng Đường Thi lúc này, nói: “Đường Thi… Em rốt cuộc..”
Em rốt cuộc cũng buông bỏ Bạc Dạ?
Đường Thi cười, cười đến chảy ra nước mắt: “Buông bỏ? Tôi làm sao buông được, buông bỏ sao? Tất cả đều có quan hệ với Bạc Dạ, mỗi lần tôi nhằm mắt lại đều sẽ nhớ tới anh ấy, tôi làm sao có thể buông tay?”
Nhưng còn Bạc Dạ thì sao? Bạc Dạ nói anh ta muốn cô từ “Có lẽ Bạc Da… chỉ muốn em được tự do mà thôi.”
Tô Kỳ không biết nên nói gì để an ủi Đường Thi, chỉ có thể trong đầu tìm kiếm mấy câu thay Bạc Da giải thích với Đường Thi: “Có lẽ cậu ta đã suy nghĩ rất kỹ về chuyện của Vinh Bắc và Vinh Nam, Đường Thi, Bạc Dạ cho rằng chính sự tồn tại của cậu ta đã mang lại tổn thương cho em, khiến em vẫn luôn gặp ác mộng, khiến em vẫn luôn có bóng ma. Cho nên không bằng để em rời xa câu ta.”
Cách xa cô ra một chút, trả lại sự bình yên cho cô. “Thật ra Bạc Dạ còn nhờ tôi… nói với với em một câu.”
Tô Kỳ dừng lại một chút, nhìn vẻ mặt trên bờ vực suy sụp của Đường Thi, có chút không đành lòng, sau đó anh ta vẫn cần răng nói: “Bạc Dạ nói… Lúc trước cậu ta đã phạm sai lầm khiến em tổn thương. Là cậu ta nợ em. Cậu ta có thể dùng mọi thứ để bù đắp cho em. Sau này, cậu ta lại cùng em dây dưa, muốn em tha thứ cho cậu ta, ở bên cạnh em dùng các loại hành động quần lấy em. Chính là cậu ta… không tự mình hiểu ra. Cậu ta nói xin lỗi Đường Thi, cậu ta không nên làm phiên cuộc sống bình thường của em.”
“Bước ra khỏi cái bóng ma của hiện tại đi, hãy đi đến một thế giới tốt đẹp hơn và rộng lớn hơn đi”
“Đường Thi, hay là chúng ta, nước sông không phạm nước giếng.”
“Nếu có chuyện gì xảy ra với em, tôi nhất định sẽ xuất hiện.
Cho nên tôi hi vọng không gặp lại, tôi chúc em, sau này vẫn luôn sống tốt.”
Tô Kỳ ngồi ở mép giường bệnh, cầm điện thoại di động đọc một đoạn văn dài trước mặt Đường Thi. Không biết tại sao, khi tự mình lặp lại đoạn này, anh ta cám thấy lòng đau không thể tả nối. Vậy thì… Khi chính tay Bạc Dạ tự viết ra những dòng chữ này, rốt cuộc khi đó trái tim cậu ta có khác nào có vạn mũi tên đâm vào?
Rốt cuộc có bao nhiêu tình yêu, mới có thể lựa chọn buông tay. Để cô tự do, để cô bước ra khỏi anh, từ nay trời cao biển rộng. Đường Thi, Bạc Dạ anh sẽ thả em đi. Đây là điều cuối cùng anh có thể làm cho bạn, ôn nhu không quấy rầy.
Tô Kỳ đau lòng mà nhìn Đường Thi, thấy cô lúc đầu chỉ run rẩy, sau đó liền kịch liệt run run. Cuối cùng Đường Thi cũng không kim được cảm xúc của mình. Cô che mặt gào khóc như một đứa trẻ.
Không, không muốn…
Tại sao lại như thế này..
Cô còn muốn nói chuyện thật vui vẻ với Bạc Dạ…
Bạc Da…
Đường Thi lấy một tay che ngực lại, như thể điều này có thể làm cô bớt thống khổ một chút, nhưng vẫn là không có.
Tổn công vô ích.
Cô dùng sức trút ra hết cảm xúc bi thương, ngay cả Tô Kỳ cũng bị lây nhiễm theo.
Đường Thi khóc kêu một tiếng, cô cảm thấy mình rất kiên cường, cô có đau khổ nào chưa ăn qua? Có khó khăn gì còn chưa trải qua chứ?”
Ngồi tù, giết người, bị vu oan, loại thống khổ đau đớn nào cô cũng cần răng chịu đựng. Bị Bạc Dạ phản bội, bị Vinh Nam tính toán. Cô đã gần như ôm hết tất cả vào người. Cô cho răng chính mình đời này đã đủ ý chí sắt đá. Cô không sợ bất cứ điều gì, cô cái gì cũng đều có thể mất đi, cho nên cái gì cô cũng không sợ.
Nhưng cô không ngờ rằng chi cần hai từ “tạm biệt” từ miệng của Bạc Dạ cũng có thể khiến cô suy sụp, mọi phòng ngự lúc này đều sụp đổ tan thành mây khói.
Cô sợ, cô thật ra rất sợ.
Cô vô cùng sợ hãi, sợ Bạc Dạ chết, sợ Bạc Dạ xảy ra chuyện, lại càng sợ Bạc Dạ… nói muốn chia cắt. “Anh ấy dựa vào cái gì… Anh ấy dựa vào cái gì cơ chứ…”
Đường Thi như phát điên, cuồng loạn hét lên một tiếng, năm lấy cổ tay Tô Kỳ siết chặt. Tô Kỳ không ngờ Đường Thi lại có loại sức mạnh như vậy, khiến anh ta cảm thấy sợ hãi loại sức lực như thể này.
Đường Thi khóc: “Dựa vào cái gì… mà anh ấy nói bắt đầu liên bắt đầu, nói kết thúc thi sẽ lập tức kết thú…”
Tô Kỳ nhằm mắt lại, anh ta không thể nhìn vẻ mặt đẫm lệ của Đường Thi nữa, yết hầu chuyển động lên xuống, chỉ có thể nói: “Nhưng mà Đưong Thi… cái này thật sự… là thích hợp với hai người nhất.”
Tránh cho bị thương, tránh cho cọ xát.
Yêu nhau từ đây nhưng không bao giờ gặp lại nhau nữa. “Tôi biết…” Đường Thi lau nước mắt, cô không phải loại người thích dây dưa vô có. Trong lòng cô biết rõ ràng có lẽ đây là cách bình yên nhất để giảm bớt nỗi đau giữa cô và Bạc Dạ: “Tôi biết. Tất cả những điều này là tốt nhất. Nhưng mà, khi ngày mà mọi chuyện đều kết thúc thực sự đến…”
Trái tim vẫn đau đớn như vậy.
Bạc Dạ, tôi và anh cuối cùng cũng đã buông tay. Buông bỏ cố chấp của chính mình cùng lãng phí thời gian của nửa đời trước, buông bỏ những kỷ niệm nhớ nhung giữa chúng ta.
Tô Kỳ chợt nghĩ đến Bạc Dạ. Người đàn ông sau này rất coi trọng Đường Thi, đối với cô quan trọng hơn hết thảy mọi thứ, thậm chí còn quan trọng hơn sinh mạng của chính mình. Cậu ta đã cảm thấy đau đớn biết bao nhiêu khi cuối cùng cũng chọn từ bỏ Đường Thi?
Có phải giống như đã chết đi một lần hay không?
Đừng đợi Bạc Dạ nữa.
Khi câu nói này được nói ra, vẻ mặt Đường Thi thoáng hoảng hốt trong vài giây.
Cô dường như ngây ngan cả người, sau đó nói với Tô Kỳ với mắt đỏ hoe: “Lời này của anh… Là có ý gì?”
Tô Kỳ nuốt nuốt nước bọt, hít sâu một hơi nói: cậu ta..”
“Anh ấy?”
Đường Thi mở to mắt, trên mặt lộ ra vẻ có chút khiếp sợ, có lẽ sâu hơn nữa… Loại khiếp sợ này, còn mang theo… một chút sợ hãi. run rẩy: phải… Không phải nói là mọi người đều được cứu lên sao… Tại sao lại nói… Nói Bạc Dạ, chẳng lẽ anh
Tô Kỳ lắc đầu: “Đường Thi, Bạc Dạ vẫn còn sống, nhưng… nhiều khi, người còn sống sẽ chịu đựng mọi thứ còn đáng sợ hơn cái chết. Có một số sự thật mà chính em cũng không thể chịu đựng
Nước mắt Đường Thi lập tức nổi lên trong hốc mắt: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tất cả các người… từ lúc tôi tỉnh lại đều không nhắc tới Bạc Dạ?”
Tô Kỳ mím môi, vẻ mặt kia thoạt nhìn không tốt lắm.
Đường Thi ngả người ra sau, giống như là muốn rút lui: “Anh nói cho tôi biết… Rốt cuộc… Rốt cuộc chuyện gì xảy ra
Dạ sẽ không để chúng tôi nói với em đâu.”
Tô Kỳ đưa tay ra, mặc kệ Đường Thị có phản kháng. Anh ta ôm cô vào lòng, sau đó hít một hơi thật sâu nói với Đường Thi: “Không cần khổ sở hay đau lòng, mọi chuyện đã qua rồi, Bạc Da cậu ta… cậu ta nói, giữa em và cậu ta, cứ như vậy… cũng khá tốt.”
Khá tốt.
Đây có phải là những gì anh muốn không?
Đường Thi cả người khẽ run lên, không, đây không phải là điều cô muốn…
Cô nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc, giữa cô và Bạch Dạ cũng nên có một cái kết thúc. Nhưng cô không bao giờ nghĩ tới, Bạc Dạ thậm chỉ còn không cho cô cơ hội này… “Người kia thì sao? Anh ấy không sao chứ?”
“Không sao đâu, Giang Lăng đã đem cậu ta gửi ra nước ngoài rồi.” Tô Kỳ nói: “Em yên tâm, Giang Lăng và Bạch Việt đều ở đó, thân thể của Bạc Dạ không thành vấn đề, mặc dù có thể phải mất một thời gian mới hồi phục được..”
Tô Kỳ nhìn bộ dáng Đường Thi lúc này, nói: “Đường Thi… Em rốt cuộc..”
Em rốt cuộc cũng buông bỏ Bạc Dạ?
Đường Thi cười, cười đến chảy ra nước mắt: “Buông bỏ? Tôi làm sao buông được, buông bỏ sao? Tất cả đều có quan hệ với Bạc Dạ, mỗi lần tôi nhằm mắt lại đều sẽ nhớ tới anh ấy, tôi làm sao có thể buông tay?”
Nhưng còn Bạc Dạ thì sao? Bạc Dạ nói anh ta muốn cô từ “Có lẽ Bạc Da… chỉ muốn em được tự do mà thôi.”
Tô Kỳ không biết nên nói gì để an ủi Đường Thi, chỉ có thể trong đầu tìm kiếm mấy câu thay Bạc Da giải thích với Đường Thi: “Có lẽ cậu ta đã suy nghĩ rất kỹ về chuyện của Vinh Bắc và Vinh Nam, Đường Thi, Bạc Dạ cho rằng chính sự tồn tại của cậu ta đã mang lại tổn thương cho em, khiến em vẫn luôn gặp ác mộng, khiến em vẫn luôn có bóng ma. Cho nên không bằng để em rời xa câu ta.”
Cách xa cô ra một chút, trả lại sự bình yên cho cô. “Thật ra Bạc Dạ còn nhờ tôi… nói với với em một câu.”
Tô Kỳ dừng lại một chút, nhìn vẻ mặt trên bờ vực suy sụp của Đường Thi, có chút không đành lòng, sau đó anh ta vẫn cần răng nói: “Bạc Dạ nói… Lúc trước cậu ta đã phạm sai lầm khiến em tổn thương. Là cậu ta nợ em. Cậu ta có thể dùng mọi thứ để bù đắp cho em. Sau này, cậu ta lại cùng em dây dưa, muốn em tha thứ cho cậu ta, ở bên cạnh em dùng các loại hành động quần lấy em. Chính là cậu ta… không tự mình hiểu ra. Cậu ta nói xin lỗi Đường Thi, cậu ta không nên làm phiên cuộc sống bình thường của em.”
“Bước ra khỏi cái bóng ma của hiện tại đi, hãy đi đến một thế giới tốt đẹp hơn và rộng lớn hơn đi”
“Đường Thi, hay là chúng ta, nước sông không phạm nước giếng.”
“Nếu có chuyện gì xảy ra với em, tôi nhất định sẽ xuất hiện.
Cho nên tôi hi vọng không gặp lại, tôi chúc em, sau này vẫn luôn sống tốt.”
Tô Kỳ ngồi ở mép giường bệnh, cầm điện thoại di động đọc một đoạn văn dài trước mặt Đường Thi. Không biết tại sao, khi tự mình lặp lại đoạn này, anh ta cám thấy lòng đau không thể tả nối. Vậy thì… Khi chính tay Bạc Dạ tự viết ra những dòng chữ này, rốt cuộc khi đó trái tim cậu ta có khác nào có vạn mũi tên đâm vào?
Rốt cuộc có bao nhiêu tình yêu, mới có thể lựa chọn buông tay. Để cô tự do, để cô bước ra khỏi anh, từ nay trời cao biển rộng. Đường Thi, Bạc Dạ anh sẽ thả em đi. Đây là điều cuối cùng anh có thể làm cho bạn, ôn nhu không quấy rầy.
Tô Kỳ đau lòng mà nhìn Đường Thi, thấy cô lúc đầu chỉ run rẩy, sau đó liền kịch liệt run run. Cuối cùng Đường Thi cũng không kim được cảm xúc của mình. Cô che mặt gào khóc như một đứa trẻ.
Không, không muốn…
Tại sao lại như thế này..
Cô còn muốn nói chuyện thật vui vẻ với Bạc Dạ…
Bạc Da…
Đường Thi lấy một tay che ngực lại, như thể điều này có thể làm cô bớt thống khổ một chút, nhưng vẫn là không có.
Tổn công vô ích.
Cô dùng sức trút ra hết cảm xúc bi thương, ngay cả Tô Kỳ cũng bị lây nhiễm theo.
Đường Thi khóc kêu một tiếng, cô cảm thấy mình rất kiên cường, cô có đau khổ nào chưa ăn qua? Có khó khăn gì còn chưa trải qua chứ?”
Ngồi tù, giết người, bị vu oan, loại thống khổ đau đớn nào cô cũng cần răng chịu đựng. Bị Bạc Dạ phản bội, bị Vinh Nam tính toán. Cô đã gần như ôm hết tất cả vào người. Cô cho răng chính mình đời này đã đủ ý chí sắt đá. Cô không sợ bất cứ điều gì, cô cái gì cũng đều có thể mất đi, cho nên cái gì cô cũng không sợ.
Nhưng cô không ngờ rằng chi cần hai từ “tạm biệt” từ miệng của Bạc Dạ cũng có thể khiến cô suy sụp, mọi phòng ngự lúc này đều sụp đổ tan thành mây khói.
Cô sợ, cô thật ra rất sợ.
Cô vô cùng sợ hãi, sợ Bạc Dạ chết, sợ Bạc Dạ xảy ra chuyện, lại càng sợ Bạc Dạ… nói muốn chia cắt. “Anh ấy dựa vào cái gì… Anh ấy dựa vào cái gì cơ chứ…”
Đường Thi như phát điên, cuồng loạn hét lên một tiếng, năm lấy cổ tay Tô Kỳ siết chặt. Tô Kỳ không ngờ Đường Thi lại có loại sức mạnh như vậy, khiến anh ta cảm thấy sợ hãi loại sức lực như thể này.
Đường Thi khóc: “Dựa vào cái gì… mà anh ấy nói bắt đầu liên bắt đầu, nói kết thúc thi sẽ lập tức kết thú…”
Tô Kỳ nhằm mắt lại, anh ta không thể nhìn vẻ mặt đẫm lệ của Đường Thi nữa, yết hầu chuyển động lên xuống, chỉ có thể nói: “Nhưng mà Đưong Thi… cái này thật sự… là thích hợp với hai người nhất.”
Tránh cho bị thương, tránh cho cọ xát.
Yêu nhau từ đây nhưng không bao giờ gặp lại nhau nữa. “Tôi biết…” Đường Thi lau nước mắt, cô không phải loại người thích dây dưa vô có. Trong lòng cô biết rõ ràng có lẽ đây là cách bình yên nhất để giảm bớt nỗi đau giữa cô và Bạc Dạ: “Tôi biết. Tất cả những điều này là tốt nhất. Nhưng mà, khi ngày mà mọi chuyện đều kết thúc thực sự đến…”
Trái tim vẫn đau đớn như vậy.
Bạc Dạ, tôi và anh cuối cùng cũng đã buông tay. Buông bỏ cố chấp của chính mình cùng lãng phí thời gian của nửa đời trước, buông bỏ những kỷ niệm nhớ nhung giữa chúng ta.
Tô Kỳ chợt nghĩ đến Bạc Dạ. Người đàn ông sau này rất coi trọng Đường Thi, đối với cô quan trọng hơn hết thảy mọi thứ, thậm chí còn quan trọng hơn sinh mạng của chính mình. Cậu ta đã cảm thấy đau đớn biết bao nhiêu khi cuối cùng cũng chọn từ bỏ Đường Thi?
Có phải giống như đã chết đi một lần hay không?