Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30 - Chương 30 QUÁ TO GAN
Chương 30 QUÁ TO GAN
Kết quả, Phó Thiên Thiên bỏ lại ví tiền vào cặp sách của mình.
Thấy Phó Thiên Thiên đã cất ví đi, Bùi Diệp nhoẻn miệng cười, sau đó đưa một tấm thẻ cho nhân viên phục vụ: “Phục vụ, tính tiền!”
Nhân viên phục vụ mặt tái mét nhận lấy tấm thẻ đen số lượng có hạn trên toàn cầu từ Bùi Diệp, thanh toán hóa đơn rồi trả lại cho anh bằng hai tay.
Sau khi hai người họ ra khỏi quán, ông chủ quán lẩu mới hớt hải từ sau quán đi ra, đưa mắt nhìn họ rời đi.
Cuối cùng cũng tiễn được họ đi rồi.
Phải biết rằng, người của Bùi Diệp đã gọi điện cho ông, muốn ông dọn sạch quán ngay lập tức. Vất vả lắm ông mới mời được tất cả thực khách ra về và dọn quán sạch sẽ trước khi họ tới.
Ông chủ quán lẩu lau mồ hôi trên trán rồi nói với nhân viên phục vụ: “Các cậu dọn dẹp cái bàn mà Tổng Giám đốc Bùi đã ngồi đi. Ngoài ra, đến công ty quảng cáo làm tấm bảng ‘Ghế đặc biệt của Tổng Giám đốc Bùi’. Sau này ai muốn ngồi bàn đó thì phải trả gấp đôi chi phí ban đầu. Không… gấp ba!”
***
Ra khỏi quán lẩu, Phó Thiên Thiên khăng khăng muốn tự bắt xe về. Bùi Diệp và cô liền chia tay nhau ở cửa quán lẩu.
Lúc Bùi Diệp về Bùi Viên, Bùi Hạo và Thịnh Diên đang cười nói rôm rả với bà cụ Bùi.
“Bà nội!”
Bà cụ Bùi nhìn Bùi Diệp cười, nói: “Tiểu Diệp về rồi.”
Nhìn thấy Bùi Diệp, Thịnh Diên cung kính chào anh.
“Cháu chào cậu Cả.”
Bùi Diệp liếc cậu ta: “Sao cháu lại ở đây?”
“Tối nay cháu ngủ ở đây, đúng lúc ở lại chơi với bà cố ngoại luôn.” Thịnh Diên cười đáp.
“Ừ.”
Dứt lời, Bùi Diệp đi thẳng lên tầng.
Sau khi Bùi Diệp đi khỏi, Bùi Hạo mới khịt mũi ngửi trong không khí: “Mùi gì thế nhỉ?”
Thịnh Diên cũng ngửi: “Hình như là mùi lẩu.”
Mũi của bà cụ Bùi không thính, nên chẳng ngửi thấy gì.
“Không thể nào, trong nhà mình đâu có ai ăn lẩu.” Bà cụ Bùi nói.
Bùi Hạo: “Hình như là trên người anh Cả đấy ạ!”
“Lại càng không thể, anh cháu xưa nay không ăn lẩu!”
Bùi Diệp đứng trên bậc thang liếc Bùi Hạo và Thịnh Diên: Hai đứa mũi chó.
Bùi Diệp lên tầng, mùi lẩu cũng càng lúc càng nhạt theo.
Thịnh Diên kéo tay Bùi Hạo: “Cậu Hai, cho cháu mượn chiếc Bugatti của cậu lái chút nhé!”
“Không được, chiếc xe đó là của anh trai cậu. Anh trai cậu thưởng cho cậu lái một tháng vì lần trước cậu đã hoàn thành tốt dự án. Cậu còn chưa ngồi nóng đít.”
“Cho cháu mượn lái hai ngày được không? Chỉ hai ngày thôi! Nếu cậu chịu cho cháu mượn, lần sau bà cố ngoại mà bắt cậu đi xem mắt, cháu sẽ khuyên bà giúp cậu!” Thịnh Diên cười híp mắt.
Tối nay, cũng nhờ Thịnh Diên khuyên mà bà cụ Bùi mới không bắt Bùi Hạo đi xem mắt.
Mắt Bùi Hạo sáng lên: “Giao dịch thành công!”
***
Sáng hôm sau.
Thịnh Diên lái chiếc Bugatti số lượng có hạn đi học, lập tức trở thành tiêu điểm trong trường.
Lúc bước vào lớp, cậu ta thấy Phó Thiên Thiên đã có mặt.
Cậu ta đi thẳng đến chỗ ngồi của mình ở kế bên Phó Thiên Thiên, vứt chìa khóa của chiếc Bugatti lên bàn.
Tiếng ném chìa khóa của Thịnh Diên rất vang, đã thu hút ánh mắt của Phó Thiên Thiên.
Nhưng cô chỉ nhìn lướt qua rồi quay đầu đi.
“Phó Thiên Thiên, ngày mai được nghỉ tiết Thanh minh, tôi đưa cậu đi hóng mát nhé, được không?”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Không rảnh!” Ngày mai cô phải tập luyện. Hơn nữa, cô cũng không muốn đi.
Đúng lúc này, Bùi Diệp đến trường Trung học số 1 Vân Thành trên danh nghĩa đi thị sát, vừa khéo đi tới lớp học của Phó Thiên Thiên, nên đã trông thấy toàn bộ cảnh này.
Đi theo sau Bùi Diệp, trợ lí Hà Minh tê cả da đầu, đẩy gọng kính trên sống mũi.
Thịnh Diên quá to gan rồi, lái xe của cậu ruột, lại còn muốn “cưa” luôn người phụ nữ của cậu ruột.
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
Chương 30 QUÁ TO GAN
Kết quả, Phó Thiên Thiên bỏ lại ví tiền vào cặp sách của mình.
Thấy Phó Thiên Thiên đã cất ví đi, Bùi Diệp nhoẻn miệng cười, sau đó đưa một tấm thẻ cho nhân viên phục vụ: “Phục vụ, tính tiền!”
Nhân viên phục vụ mặt tái mét nhận lấy tấm thẻ đen số lượng có hạn trên toàn cầu từ Bùi Diệp, thanh toán hóa đơn rồi trả lại cho anh bằng hai tay.
Sau khi hai người họ ra khỏi quán, ông chủ quán lẩu mới hớt hải từ sau quán đi ra, đưa mắt nhìn họ rời đi.
Cuối cùng cũng tiễn được họ đi rồi.
Phải biết rằng, người của Bùi Diệp đã gọi điện cho ông, muốn ông dọn sạch quán ngay lập tức. Vất vả lắm ông mới mời được tất cả thực khách ra về và dọn quán sạch sẽ trước khi họ tới.
Ông chủ quán lẩu lau mồ hôi trên trán rồi nói với nhân viên phục vụ: “Các cậu dọn dẹp cái bàn mà Tổng Giám đốc Bùi đã ngồi đi. Ngoài ra, đến công ty quảng cáo làm tấm bảng ‘Ghế đặc biệt của Tổng Giám đốc Bùi’. Sau này ai muốn ngồi bàn đó thì phải trả gấp đôi chi phí ban đầu. Không… gấp ba!”
***
Ra khỏi quán lẩu, Phó Thiên Thiên khăng khăng muốn tự bắt xe về. Bùi Diệp và cô liền chia tay nhau ở cửa quán lẩu.
Lúc Bùi Diệp về Bùi Viên, Bùi Hạo và Thịnh Diên đang cười nói rôm rả với bà cụ Bùi.
“Bà nội!”
Bà cụ Bùi nhìn Bùi Diệp cười, nói: “Tiểu Diệp về rồi.”
Nhìn thấy Bùi Diệp, Thịnh Diên cung kính chào anh.
“Cháu chào cậu Cả.”
Bùi Diệp liếc cậu ta: “Sao cháu lại ở đây?”
“Tối nay cháu ngủ ở đây, đúng lúc ở lại chơi với bà cố ngoại luôn.” Thịnh Diên cười đáp.
“Ừ.”
Dứt lời, Bùi Diệp đi thẳng lên tầng.
Sau khi Bùi Diệp đi khỏi, Bùi Hạo mới khịt mũi ngửi trong không khí: “Mùi gì thế nhỉ?”
Thịnh Diên cũng ngửi: “Hình như là mùi lẩu.”
Mũi của bà cụ Bùi không thính, nên chẳng ngửi thấy gì.
“Không thể nào, trong nhà mình đâu có ai ăn lẩu.” Bà cụ Bùi nói.
Bùi Hạo: “Hình như là trên người anh Cả đấy ạ!”
“Lại càng không thể, anh cháu xưa nay không ăn lẩu!”
Bùi Diệp đứng trên bậc thang liếc Bùi Hạo và Thịnh Diên: Hai đứa mũi chó.
Bùi Diệp lên tầng, mùi lẩu cũng càng lúc càng nhạt theo.
Thịnh Diên kéo tay Bùi Hạo: “Cậu Hai, cho cháu mượn chiếc Bugatti của cậu lái chút nhé!”
“Không được, chiếc xe đó là của anh trai cậu. Anh trai cậu thưởng cho cậu lái một tháng vì lần trước cậu đã hoàn thành tốt dự án. Cậu còn chưa ngồi nóng đít.”
“Cho cháu mượn lái hai ngày được không? Chỉ hai ngày thôi! Nếu cậu chịu cho cháu mượn, lần sau bà cố ngoại mà bắt cậu đi xem mắt, cháu sẽ khuyên bà giúp cậu!” Thịnh Diên cười híp mắt.
Tối nay, cũng nhờ Thịnh Diên khuyên mà bà cụ Bùi mới không bắt Bùi Hạo đi xem mắt.
Mắt Bùi Hạo sáng lên: “Giao dịch thành công!”
***
Sáng hôm sau.
Thịnh Diên lái chiếc Bugatti số lượng có hạn đi học, lập tức trở thành tiêu điểm trong trường.
Lúc bước vào lớp, cậu ta thấy Phó Thiên Thiên đã có mặt.
Cậu ta đi thẳng đến chỗ ngồi của mình ở kế bên Phó Thiên Thiên, vứt chìa khóa của chiếc Bugatti lên bàn.
Tiếng ném chìa khóa của Thịnh Diên rất vang, đã thu hút ánh mắt của Phó Thiên Thiên.
Nhưng cô chỉ nhìn lướt qua rồi quay đầu đi.
“Phó Thiên Thiên, ngày mai được nghỉ tiết Thanh minh, tôi đưa cậu đi hóng mát nhé, được không?”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Không rảnh!” Ngày mai cô phải tập luyện. Hơn nữa, cô cũng không muốn đi.
Đúng lúc này, Bùi Diệp đến trường Trung học số 1 Vân Thành trên danh nghĩa đi thị sát, vừa khéo đi tới lớp học của Phó Thiên Thiên, nên đã trông thấy toàn bộ cảnh này.
Đi theo sau Bùi Diệp, trợ lí Hà Minh tê cả da đầu, đẩy gọng kính trên sống mũi.
Thịnh Diên quá to gan rồi, lái xe của cậu ruột, lại còn muốn “cưa” luôn người phụ nữ của cậu ruột.
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
Kết quả, Phó Thiên Thiên bỏ lại ví tiền vào cặp sách của mình.
Thấy Phó Thiên Thiên đã cất ví đi, Bùi Diệp nhoẻn miệng cười, sau đó đưa một tấm thẻ cho nhân viên phục vụ: “Phục vụ, tính tiền!”
Nhân viên phục vụ mặt tái mét nhận lấy tấm thẻ đen số lượng có hạn trên toàn cầu từ Bùi Diệp, thanh toán hóa đơn rồi trả lại cho anh bằng hai tay.
Sau khi hai người họ ra khỏi quán, ông chủ quán lẩu mới hớt hải từ sau quán đi ra, đưa mắt nhìn họ rời đi.
Cuối cùng cũng tiễn được họ đi rồi.
Phải biết rằng, người của Bùi Diệp đã gọi điện cho ông, muốn ông dọn sạch quán ngay lập tức. Vất vả lắm ông mới mời được tất cả thực khách ra về và dọn quán sạch sẽ trước khi họ tới.
Ông chủ quán lẩu lau mồ hôi trên trán rồi nói với nhân viên phục vụ: “Các cậu dọn dẹp cái bàn mà Tổng Giám đốc Bùi đã ngồi đi. Ngoài ra, đến công ty quảng cáo làm tấm bảng ‘Ghế đặc biệt của Tổng Giám đốc Bùi’. Sau này ai muốn ngồi bàn đó thì phải trả gấp đôi chi phí ban đầu. Không… gấp ba!”
***
Ra khỏi quán lẩu, Phó Thiên Thiên khăng khăng muốn tự bắt xe về. Bùi Diệp và cô liền chia tay nhau ở cửa quán lẩu.
Lúc Bùi Diệp về Bùi Viên, Bùi Hạo và Thịnh Diên đang cười nói rôm rả với bà cụ Bùi.
“Bà nội!”
Bà cụ Bùi nhìn Bùi Diệp cười, nói: “Tiểu Diệp về rồi.”
Nhìn thấy Bùi Diệp, Thịnh Diên cung kính chào anh.
“Cháu chào cậu Cả.”
Bùi Diệp liếc cậu ta: “Sao cháu lại ở đây?”
“Tối nay cháu ngủ ở đây, đúng lúc ở lại chơi với bà cố ngoại luôn.” Thịnh Diên cười đáp.
“Ừ.”
Dứt lời, Bùi Diệp đi thẳng lên tầng.
Sau khi Bùi Diệp đi khỏi, Bùi Hạo mới khịt mũi ngửi trong không khí: “Mùi gì thế nhỉ?”
Thịnh Diên cũng ngửi: “Hình như là mùi lẩu.”
Mũi của bà cụ Bùi không thính, nên chẳng ngửi thấy gì.
“Không thể nào, trong nhà mình đâu có ai ăn lẩu.” Bà cụ Bùi nói.
Bùi Hạo: “Hình như là trên người anh Cả đấy ạ!”
“Lại càng không thể, anh cháu xưa nay không ăn lẩu!”
Bùi Diệp đứng trên bậc thang liếc Bùi Hạo và Thịnh Diên: Hai đứa mũi chó.
Bùi Diệp lên tầng, mùi lẩu cũng càng lúc càng nhạt theo.
Thịnh Diên kéo tay Bùi Hạo: “Cậu Hai, cho cháu mượn chiếc Bugatti của cậu lái chút nhé!”
“Không được, chiếc xe đó là của anh trai cậu. Anh trai cậu thưởng cho cậu lái một tháng vì lần trước cậu đã hoàn thành tốt dự án. Cậu còn chưa ngồi nóng đít.”
“Cho cháu mượn lái hai ngày được không? Chỉ hai ngày thôi! Nếu cậu chịu cho cháu mượn, lần sau bà cố ngoại mà bắt cậu đi xem mắt, cháu sẽ khuyên bà giúp cậu!” Thịnh Diên cười híp mắt.
Tối nay, cũng nhờ Thịnh Diên khuyên mà bà cụ Bùi mới không bắt Bùi Hạo đi xem mắt.
Mắt Bùi Hạo sáng lên: “Giao dịch thành công!”
***
Sáng hôm sau.
Thịnh Diên lái chiếc Bugatti số lượng có hạn đi học, lập tức trở thành tiêu điểm trong trường.
Lúc bước vào lớp, cậu ta thấy Phó Thiên Thiên đã có mặt.
Cậu ta đi thẳng đến chỗ ngồi của mình ở kế bên Phó Thiên Thiên, vứt chìa khóa của chiếc Bugatti lên bàn.
Tiếng ném chìa khóa của Thịnh Diên rất vang, đã thu hút ánh mắt của Phó Thiên Thiên.
Nhưng cô chỉ nhìn lướt qua rồi quay đầu đi.
“Phó Thiên Thiên, ngày mai được nghỉ tiết Thanh minh, tôi đưa cậu đi hóng mát nhé, được không?”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Không rảnh!” Ngày mai cô phải tập luyện. Hơn nữa, cô cũng không muốn đi.
Đúng lúc này, Bùi Diệp đến trường Trung học số 1 Vân Thành trên danh nghĩa đi thị sát, vừa khéo đi tới lớp học của Phó Thiên Thiên, nên đã trông thấy toàn bộ cảnh này.
Đi theo sau Bùi Diệp, trợ lí Hà Minh tê cả da đầu, đẩy gọng kính trên sống mũi.
Thịnh Diên quá to gan rồi, lái xe của cậu ruột, lại còn muốn “cưa” luôn người phụ nữ của cậu ruột.
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
Chương 30 QUÁ TO GAN
Kết quả, Phó Thiên Thiên bỏ lại ví tiền vào cặp sách của mình.
Thấy Phó Thiên Thiên đã cất ví đi, Bùi Diệp nhoẻn miệng cười, sau đó đưa một tấm thẻ cho nhân viên phục vụ: “Phục vụ, tính tiền!”
Nhân viên phục vụ mặt tái mét nhận lấy tấm thẻ đen số lượng có hạn trên toàn cầu từ Bùi Diệp, thanh toán hóa đơn rồi trả lại cho anh bằng hai tay.
Sau khi hai người họ ra khỏi quán, ông chủ quán lẩu mới hớt hải từ sau quán đi ra, đưa mắt nhìn họ rời đi.
Cuối cùng cũng tiễn được họ đi rồi.
Phải biết rằng, người của Bùi Diệp đã gọi điện cho ông, muốn ông dọn sạch quán ngay lập tức. Vất vả lắm ông mới mời được tất cả thực khách ra về và dọn quán sạch sẽ trước khi họ tới.
Ông chủ quán lẩu lau mồ hôi trên trán rồi nói với nhân viên phục vụ: “Các cậu dọn dẹp cái bàn mà Tổng Giám đốc Bùi đã ngồi đi. Ngoài ra, đến công ty quảng cáo làm tấm bảng ‘Ghế đặc biệt của Tổng Giám đốc Bùi’. Sau này ai muốn ngồi bàn đó thì phải trả gấp đôi chi phí ban đầu. Không… gấp ba!”
***
Ra khỏi quán lẩu, Phó Thiên Thiên khăng khăng muốn tự bắt xe về. Bùi Diệp và cô liền chia tay nhau ở cửa quán lẩu.
Lúc Bùi Diệp về Bùi Viên, Bùi Hạo và Thịnh Diên đang cười nói rôm rả với bà cụ Bùi.
“Bà nội!”
Bà cụ Bùi nhìn Bùi Diệp cười, nói: “Tiểu Diệp về rồi.”
Nhìn thấy Bùi Diệp, Thịnh Diên cung kính chào anh.
“Cháu chào cậu Cả.”
Bùi Diệp liếc cậu ta: “Sao cháu lại ở đây?”
“Tối nay cháu ngủ ở đây, đúng lúc ở lại chơi với bà cố ngoại luôn.” Thịnh Diên cười đáp.
“Ừ.”
Dứt lời, Bùi Diệp đi thẳng lên tầng.
Sau khi Bùi Diệp đi khỏi, Bùi Hạo mới khịt mũi ngửi trong không khí: “Mùi gì thế nhỉ?”
Thịnh Diên cũng ngửi: “Hình như là mùi lẩu.”
Mũi của bà cụ Bùi không thính, nên chẳng ngửi thấy gì.
“Không thể nào, trong nhà mình đâu có ai ăn lẩu.” Bà cụ Bùi nói.
Bùi Hạo: “Hình như là trên người anh Cả đấy ạ!”
“Lại càng không thể, anh cháu xưa nay không ăn lẩu!”
Bùi Diệp đứng trên bậc thang liếc Bùi Hạo và Thịnh Diên: Hai đứa mũi chó.
Bùi Diệp lên tầng, mùi lẩu cũng càng lúc càng nhạt theo.
Thịnh Diên kéo tay Bùi Hạo: “Cậu Hai, cho cháu mượn chiếc Bugatti của cậu lái chút nhé!”
“Không được, chiếc xe đó là của anh trai cậu. Anh trai cậu thưởng cho cậu lái một tháng vì lần trước cậu đã hoàn thành tốt dự án. Cậu còn chưa ngồi nóng đít.”
“Cho cháu mượn lái hai ngày được không? Chỉ hai ngày thôi! Nếu cậu chịu cho cháu mượn, lần sau bà cố ngoại mà bắt cậu đi xem mắt, cháu sẽ khuyên bà giúp cậu!” Thịnh Diên cười híp mắt.
Tối nay, cũng nhờ Thịnh Diên khuyên mà bà cụ Bùi mới không bắt Bùi Hạo đi xem mắt.
Mắt Bùi Hạo sáng lên: “Giao dịch thành công!”
***
Sáng hôm sau.
Thịnh Diên lái chiếc Bugatti số lượng có hạn đi học, lập tức trở thành tiêu điểm trong trường.
Lúc bước vào lớp, cậu ta thấy Phó Thiên Thiên đã có mặt.
Cậu ta đi thẳng đến chỗ ngồi của mình ở kế bên Phó Thiên Thiên, vứt chìa khóa của chiếc Bugatti lên bàn.
Tiếng ném chìa khóa của Thịnh Diên rất vang, đã thu hút ánh mắt của Phó Thiên Thiên.
Nhưng cô chỉ nhìn lướt qua rồi quay đầu đi.
“Phó Thiên Thiên, ngày mai được nghỉ tiết Thanh minh, tôi đưa cậu đi hóng mát nhé, được không?”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Không rảnh!” Ngày mai cô phải tập luyện. Hơn nữa, cô cũng không muốn đi.
Đúng lúc này, Bùi Diệp đến trường Trung học số 1 Vân Thành trên danh nghĩa đi thị sát, vừa khéo đi tới lớp học của Phó Thiên Thiên, nên đã trông thấy toàn bộ cảnh này.
Đi theo sau Bùi Diệp, trợ lí Hà Minh tê cả da đầu, đẩy gọng kính trên sống mũi.
Thịnh Diên quá to gan rồi, lái xe của cậu ruột, lại còn muốn “cưa” luôn người phụ nữ của cậu ruột.
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com