Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25 - Chương 25
Chương 25 EM GỌI TÔI LÀ “ANH BÙI”, QUẢ THỰC QUÁ XA LẠ
Buổi chiều tan học, Phó Thiên Thiên thu dọn cặp sách của mình, chuẩn bị về nhà.
Cô vừa mới ra khỏi phòng học chưa được bao xa, thì sau lưng chợt vang lên giọng của nam giới.
“Bạn Phó Thiên Thiên…”
Phó Thiên Thiên nhíu mày quay người lại thì thấy Thịnh Diên đang theo sau cô.
Cô thờ ơ nhìn cậu ta, giọng điệu có phần sốt ruột: “Có chuyện gì?”
Thịnh Diên: “…”
Thịnh Diên chưa từng bị đối xử như thế này. Phải biết rằng, trước đây khi cậu ta ở trường cũ, tất cả thầy cô và bạn bè đều “nâng niu” cậu ta, ai gặp cậu ta cũng mỉm cười chào đón. Nhưng Phó Thiên Thiên lại tỏ vẻ mất kiên nhẫn với cậu ta.
Thịnh Diên hơi híp mắt lại, khẽ vén lọn tóc trên trán, thoáng nghiêng mặt đi, sau đó nhìn Phó Thiên Thiên.
Có người từng nói, cậu ta đặc biệt đẹp trai khi nghiêng mặt bốn mươi lăm độ. Mỗi lần dùng cách này đều khiến các nữ sinh hú hét.
Tuy nhiên, cậu ta không nhìn thấy vẻ si mê trong mắt Phó Thiên Thiên, mà trái lại thấy cô cau mày, vẻ mặt còn lộ ra phần nào chán ghét.
Phó Thiên Thiên xoay người rời đi không hề lưu luyến, bỏ lại Thịnh Diên xấu hổ đứng đó.
Sức cuốn hút của cậu ta lần đầu tiên không có tác dụng trước mặt phái nữ.
“Chào cậu, Thịnh Diên… Mình là Hoàng Viên Viên, bạn cùng lớp với cậu.” Hoàng Viên Viên mỉm cười đi đến trước mặt Thịnh Diên, không che giấu nổi sự ngưỡng mộ trong mắt, ngón tay khẽ vén lọn tóc mai, để lộ vành tai ửng hồng.
Vừa rồi vấp phải “bức tường” Phó Thiên Thiên nên tâm trạng Thịnh Diên không được tốt lắm.
“À, chào bạn học Hoàng.” Thịnh Diên không buồn liếc nhìn Hoàng Viên Viên mà đuổi theo Phó Thiên Thiên.
Hoàng Viên Viên còn muốn nói gì đó thì đã không còn thấy bóng dáng của Thịnh Diên đâu. Cô ta tức đến giậm chân.
Một bạn học nữ thường hay đi cùng Hoàng Viên Viên sán đến trước mặt cô ta.
“Viên Viên, chắc chắn là Phó Thiên Thiên đã nói gì đó với Thịnh Diên nên Thịnh Diên mới phớt lờ cậu. Con hồ ly tinh Phó Thiên Thiên này thế mà lại câu được Thịnh Diên. Đúng là không đơn giản.”
Hoàng Viên Viên nghiến răng, hỏi: “Triệu Dương đâu, sao cả chiều nay tôi không thấy cậu ta?”
“Nghe nói công ty nhà cậu ta xảy ra chút vấn đề. Buổi sáng, ba của cậu ta gọi cậu ta về. Nghe đâu, hình như cậu ta bị thương, sáng nay đã đến phòng y tế, còn xin ban giám hiệu cho nghỉ vài ngày, nên sẽ không đến trường trong mấy ngày tới.”
Hoàng Viên Viên sầm mặt.
Bình thường Triệu Dương ân cần với cô ta như vậy, nhưng đến thời khắc quan trọng thì lại không thấy đâu.
Nếu đã không thể dựa vào Triệu Dương thì cô ta chỉ có thể tìm người khác để dạy dỗ Phó Thiên Thiên.
Hai cái tát mà Phó Thiên Thiên đã đánh, cô ta muốn trả lại cho Phó Thiên Thiên gấp mười, gấp trăm lần. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
***
Phó Thiên Thiên còn chưa ra khỏi trường học thì di động đã đổ chuông.
Cô liếc nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình điện thoại, sau đó liền bắt máy.
“Alô, anh Bùi.”
Nghe thấy cách xưng hô của Phó Thiên Thiên, Bùi Diệp cười khẽ: “Thiên Thiên, tôi và em sắp là vợ chồng sắp cưới rồi, em gọi tôi là ‘anh Bùi’ quả thực quá xa lạ. Em có thể gọi tôi là anh Diệp hoặc A Diệp.”
“Bên phía sân huấn luyện đã được sắp xếp xong xuôi chưa?”
Bùi Diệp: “…”
Tính tình thật là nóng vội.
“Đã sắp xếp xong xuôi rồi, em có thể đến bất cứ lúc nào. Có điều, tối nay vừa khéo có một trận thi đấu.”
Phó Thiên Thiên đáp luôn không hề do dự: “Tôi sẽ đến đó ngay bây giờ.”
“Biết Thiên Thiên em sẽ có hứng thú nên tôi đang chờ em trước cửa trường học của em đây. Em đi ra ngoài cổng rồi rẽ phải, chiếc Bentley màu đen, biển số xe là…”
Bùi Diệp còn chưa nói hết câu thì Phó Thiên Thiên đã cúp điện thoại.
Anh ngồi trong xe nhìn về phía cổng trường Trung học số 1 Vân Thành với vẻ mặt đầy thích thú. Một lát sau, anh không nhìn thấy Phó Thiên Thiên trong những người đang đi ra ngoài cổng trường. Bỗng nhiên, cửa kính phía sau của xe anh bị gõ hai lần.
Bùi Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không biết Phó Thiên Thiên đã đứng cạnh xe anh từ khi nào.
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
Chương 25 EM GỌI TÔI LÀ “ANH BÙI”, QUẢ THỰC QUÁ XA LẠ
Buổi chiều tan học, Phó Thiên Thiên thu dọn cặp sách của mình, chuẩn bị về nhà.
Cô vừa mới ra khỏi phòng học chưa được bao xa, thì sau lưng chợt vang lên giọng của nam giới.
“Bạn Phó Thiên Thiên…”
Phó Thiên Thiên nhíu mày quay người lại thì thấy Thịnh Diên đang theo sau cô.
Cô thờ ơ nhìn cậu ta, giọng điệu có phần sốt ruột: “Có chuyện gì?”
Thịnh Diên: “…”
Thịnh Diên chưa từng bị đối xử như thế này. Phải biết rằng, trước đây khi cậu ta ở trường cũ, tất cả thầy cô và bạn bè đều “nâng niu” cậu ta, ai gặp cậu ta cũng mỉm cười chào đón. Nhưng Phó Thiên Thiên lại tỏ vẻ mất kiên nhẫn với cậu ta.
Thịnh Diên hơi híp mắt lại, khẽ vén lọn tóc trên trán, thoáng nghiêng mặt đi, sau đó nhìn Phó Thiên Thiên.
Có người từng nói, cậu ta đặc biệt đẹp trai khi nghiêng mặt bốn mươi lăm độ. Mỗi lần dùng cách này đều khiến các nữ sinh hú hét.
Tuy nhiên, cậu ta không nhìn thấy vẻ si mê trong mắt Phó Thiên Thiên, mà trái lại thấy cô cau mày, vẻ mặt còn lộ ra phần nào chán ghét.
Phó Thiên Thiên xoay người rời đi không hề lưu luyến, bỏ lại Thịnh Diên xấu hổ đứng đó.
Sức cuốn hút của cậu ta lần đầu tiên không có tác dụng trước mặt phái nữ.
“Chào cậu, Thịnh Diên… Mình là Hoàng Viên Viên, bạn cùng lớp với cậu.” Hoàng Viên Viên mỉm cười đi đến trước mặt Thịnh Diên, không che giấu nổi sự ngưỡng mộ trong mắt, ngón tay khẽ vén lọn tóc mai, để lộ vành tai ửng hồng.
Vừa rồi vấp phải “bức tường” Phó Thiên Thiên nên tâm trạng Thịnh Diên không được tốt lắm.
“À, chào bạn học Hoàng.” Thịnh Diên không buồn liếc nhìn Hoàng Viên Viên mà đuổi theo Phó Thiên Thiên.
Hoàng Viên Viên còn muốn nói gì đó thì đã không còn thấy bóng dáng của Thịnh Diên đâu. Cô ta tức đến giậm chân.
Một bạn học nữ thường hay đi cùng Hoàng Viên Viên sán đến trước mặt cô ta.
“Viên Viên, chắc chắn là Phó Thiên Thiên đã nói gì đó với Thịnh Diên nên Thịnh Diên mới phớt lờ cậu. Con hồ ly tinh Phó Thiên Thiên này thế mà lại câu được Thịnh Diên. Đúng là không đơn giản.”
Hoàng Viên Viên nghiến răng, hỏi: “Triệu Dương đâu, sao cả chiều nay tôi không thấy cậu ta?”
“Nghe nói công ty nhà cậu ta xảy ra chút vấn đề. Buổi sáng, ba của cậu ta gọi cậu ta về. Nghe đâu, hình như cậu ta bị thương, sáng nay đã đến phòng y tế, còn xin ban giám hiệu cho nghỉ vài ngày, nên sẽ không đến trường trong mấy ngày tới.”
Hoàng Viên Viên sầm mặt.
Bình thường Triệu Dương ân cần với cô ta như vậy, nhưng đến thời khắc quan trọng thì lại không thấy đâu.
Nếu đã không thể dựa vào Triệu Dương thì cô ta chỉ có thể tìm người khác để dạy dỗ Phó Thiên Thiên.
Hai cái tát mà Phó Thiên Thiên đã đánh, cô ta muốn trả lại cho Phó Thiên Thiên gấp mười, gấp trăm lần. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
***
Phó Thiên Thiên còn chưa ra khỏi trường học thì di động đã đổ chuông.
Cô liếc nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình điện thoại, sau đó liền bắt máy.
“Alô, anh Bùi.”
Nghe thấy cách xưng hô của Phó Thiên Thiên, Bùi Diệp cười khẽ: “Thiên Thiên, tôi và em sắp là vợ chồng sắp cưới rồi, em gọi tôi là ‘anh Bùi’ quả thực quá xa lạ. Em có thể gọi tôi là anh Diệp hoặc A Diệp.”
“Bên phía sân huấn luyện đã được sắp xếp xong xuôi chưa?”
Bùi Diệp: “…”
Tính tình thật là nóng vội.
“Đã sắp xếp xong xuôi rồi, em có thể đến bất cứ lúc nào. Có điều, tối nay vừa khéo có một trận thi đấu.”
Phó Thiên Thiên đáp luôn không hề do dự: “Tôi sẽ đến đó ngay bây giờ.”
“Biết Thiên Thiên em sẽ có hứng thú nên tôi đang chờ em trước cửa trường học của em đây. Em đi ra ngoài cổng rồi rẽ phải, chiếc Bentley màu đen, biển số xe là…”
Bùi Diệp còn chưa nói hết câu thì Phó Thiên Thiên đã cúp điện thoại.
Anh ngồi trong xe nhìn về phía cổng trường Trung học số 1 Vân Thành với vẻ mặt đầy thích thú. Một lát sau, anh không nhìn thấy Phó Thiên Thiên trong những người đang đi ra ngoài cổng trường. Bỗng nhiên, cửa kính phía sau của xe anh bị gõ hai lần.
Bùi Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không biết Phó Thiên Thiên đã đứng cạnh xe anh từ khi nào.
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
Buổi chiều tan học, Phó Thiên Thiên thu dọn cặp sách của mình, chuẩn bị về nhà.
Cô vừa mới ra khỏi phòng học chưa được bao xa, thì sau lưng chợt vang lên giọng của nam giới.
“Bạn Phó Thiên Thiên…”
Phó Thiên Thiên nhíu mày quay người lại thì thấy Thịnh Diên đang theo sau cô.
Cô thờ ơ nhìn cậu ta, giọng điệu có phần sốt ruột: “Có chuyện gì?”
Thịnh Diên: “…”
Thịnh Diên chưa từng bị đối xử như thế này. Phải biết rằng, trước đây khi cậu ta ở trường cũ, tất cả thầy cô và bạn bè đều “nâng niu” cậu ta, ai gặp cậu ta cũng mỉm cười chào đón. Nhưng Phó Thiên Thiên lại tỏ vẻ mất kiên nhẫn với cậu ta.
Thịnh Diên hơi híp mắt lại, khẽ vén lọn tóc trên trán, thoáng nghiêng mặt đi, sau đó nhìn Phó Thiên Thiên.
Có người từng nói, cậu ta đặc biệt đẹp trai khi nghiêng mặt bốn mươi lăm độ. Mỗi lần dùng cách này đều khiến các nữ sinh hú hét.
Tuy nhiên, cậu ta không nhìn thấy vẻ si mê trong mắt Phó Thiên Thiên, mà trái lại thấy cô cau mày, vẻ mặt còn lộ ra phần nào chán ghét.
Phó Thiên Thiên xoay người rời đi không hề lưu luyến, bỏ lại Thịnh Diên xấu hổ đứng đó.
Sức cuốn hút của cậu ta lần đầu tiên không có tác dụng trước mặt phái nữ.
“Chào cậu, Thịnh Diên… Mình là Hoàng Viên Viên, bạn cùng lớp với cậu.” Hoàng Viên Viên mỉm cười đi đến trước mặt Thịnh Diên, không che giấu nổi sự ngưỡng mộ trong mắt, ngón tay khẽ vén lọn tóc mai, để lộ vành tai ửng hồng.
Vừa rồi vấp phải “bức tường” Phó Thiên Thiên nên tâm trạng Thịnh Diên không được tốt lắm.
“À, chào bạn học Hoàng.” Thịnh Diên không buồn liếc nhìn Hoàng Viên Viên mà đuổi theo Phó Thiên Thiên.
Hoàng Viên Viên còn muốn nói gì đó thì đã không còn thấy bóng dáng của Thịnh Diên đâu. Cô ta tức đến giậm chân.
Một bạn học nữ thường hay đi cùng Hoàng Viên Viên sán đến trước mặt cô ta.
“Viên Viên, chắc chắn là Phó Thiên Thiên đã nói gì đó với Thịnh Diên nên Thịnh Diên mới phớt lờ cậu. Con hồ ly tinh Phó Thiên Thiên này thế mà lại câu được Thịnh Diên. Đúng là không đơn giản.”
Hoàng Viên Viên nghiến răng, hỏi: “Triệu Dương đâu, sao cả chiều nay tôi không thấy cậu ta?”
“Nghe nói công ty nhà cậu ta xảy ra chút vấn đề. Buổi sáng, ba của cậu ta gọi cậu ta về. Nghe đâu, hình như cậu ta bị thương, sáng nay đã đến phòng y tế, còn xin ban giám hiệu cho nghỉ vài ngày, nên sẽ không đến trường trong mấy ngày tới.”
Hoàng Viên Viên sầm mặt.
Bình thường Triệu Dương ân cần với cô ta như vậy, nhưng đến thời khắc quan trọng thì lại không thấy đâu.
Nếu đã không thể dựa vào Triệu Dương thì cô ta chỉ có thể tìm người khác để dạy dỗ Phó Thiên Thiên.
Hai cái tát mà Phó Thiên Thiên đã đánh, cô ta muốn trả lại cho Phó Thiên Thiên gấp mười, gấp trăm lần. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
***
Phó Thiên Thiên còn chưa ra khỏi trường học thì di động đã đổ chuông.
Cô liếc nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình điện thoại, sau đó liền bắt máy.
“Alô, anh Bùi.”
Nghe thấy cách xưng hô của Phó Thiên Thiên, Bùi Diệp cười khẽ: “Thiên Thiên, tôi và em sắp là vợ chồng sắp cưới rồi, em gọi tôi là ‘anh Bùi’ quả thực quá xa lạ. Em có thể gọi tôi là anh Diệp hoặc A Diệp.”
“Bên phía sân huấn luyện đã được sắp xếp xong xuôi chưa?”
Bùi Diệp: “…”
Tính tình thật là nóng vội.
“Đã sắp xếp xong xuôi rồi, em có thể đến bất cứ lúc nào. Có điều, tối nay vừa khéo có một trận thi đấu.”
Phó Thiên Thiên đáp luôn không hề do dự: “Tôi sẽ đến đó ngay bây giờ.”
“Biết Thiên Thiên em sẽ có hứng thú nên tôi đang chờ em trước cửa trường học của em đây. Em đi ra ngoài cổng rồi rẽ phải, chiếc Bentley màu đen, biển số xe là…”
Bùi Diệp còn chưa nói hết câu thì Phó Thiên Thiên đã cúp điện thoại.
Anh ngồi trong xe nhìn về phía cổng trường Trung học số 1 Vân Thành với vẻ mặt đầy thích thú. Một lát sau, anh không nhìn thấy Phó Thiên Thiên trong những người đang đi ra ngoài cổng trường. Bỗng nhiên, cửa kính phía sau của xe anh bị gõ hai lần.
Bùi Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không biết Phó Thiên Thiên đã đứng cạnh xe anh từ khi nào.
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
Chương 25 EM GỌI TÔI LÀ “ANH BÙI”, QUẢ THỰC QUÁ XA LẠ
Buổi chiều tan học, Phó Thiên Thiên thu dọn cặp sách của mình, chuẩn bị về nhà.
Cô vừa mới ra khỏi phòng học chưa được bao xa, thì sau lưng chợt vang lên giọng của nam giới.
“Bạn Phó Thiên Thiên…”
Phó Thiên Thiên nhíu mày quay người lại thì thấy Thịnh Diên đang theo sau cô.
Cô thờ ơ nhìn cậu ta, giọng điệu có phần sốt ruột: “Có chuyện gì?”
Thịnh Diên: “…”
Thịnh Diên chưa từng bị đối xử như thế này. Phải biết rằng, trước đây khi cậu ta ở trường cũ, tất cả thầy cô và bạn bè đều “nâng niu” cậu ta, ai gặp cậu ta cũng mỉm cười chào đón. Nhưng Phó Thiên Thiên lại tỏ vẻ mất kiên nhẫn với cậu ta.
Thịnh Diên hơi híp mắt lại, khẽ vén lọn tóc trên trán, thoáng nghiêng mặt đi, sau đó nhìn Phó Thiên Thiên.
Có người từng nói, cậu ta đặc biệt đẹp trai khi nghiêng mặt bốn mươi lăm độ. Mỗi lần dùng cách này đều khiến các nữ sinh hú hét.
Tuy nhiên, cậu ta không nhìn thấy vẻ si mê trong mắt Phó Thiên Thiên, mà trái lại thấy cô cau mày, vẻ mặt còn lộ ra phần nào chán ghét.
Phó Thiên Thiên xoay người rời đi không hề lưu luyến, bỏ lại Thịnh Diên xấu hổ đứng đó.
Sức cuốn hút của cậu ta lần đầu tiên không có tác dụng trước mặt phái nữ.
“Chào cậu, Thịnh Diên… Mình là Hoàng Viên Viên, bạn cùng lớp với cậu.” Hoàng Viên Viên mỉm cười đi đến trước mặt Thịnh Diên, không che giấu nổi sự ngưỡng mộ trong mắt, ngón tay khẽ vén lọn tóc mai, để lộ vành tai ửng hồng.
Vừa rồi vấp phải “bức tường” Phó Thiên Thiên nên tâm trạng Thịnh Diên không được tốt lắm.
“À, chào bạn học Hoàng.” Thịnh Diên không buồn liếc nhìn Hoàng Viên Viên mà đuổi theo Phó Thiên Thiên.
Hoàng Viên Viên còn muốn nói gì đó thì đã không còn thấy bóng dáng của Thịnh Diên đâu. Cô ta tức đến giậm chân.
Một bạn học nữ thường hay đi cùng Hoàng Viên Viên sán đến trước mặt cô ta.
“Viên Viên, chắc chắn là Phó Thiên Thiên đã nói gì đó với Thịnh Diên nên Thịnh Diên mới phớt lờ cậu. Con hồ ly tinh Phó Thiên Thiên này thế mà lại câu được Thịnh Diên. Đúng là không đơn giản.”
Hoàng Viên Viên nghiến răng, hỏi: “Triệu Dương đâu, sao cả chiều nay tôi không thấy cậu ta?”
“Nghe nói công ty nhà cậu ta xảy ra chút vấn đề. Buổi sáng, ba của cậu ta gọi cậu ta về. Nghe đâu, hình như cậu ta bị thương, sáng nay đã đến phòng y tế, còn xin ban giám hiệu cho nghỉ vài ngày, nên sẽ không đến trường trong mấy ngày tới.”
Hoàng Viên Viên sầm mặt.
Bình thường Triệu Dương ân cần với cô ta như vậy, nhưng đến thời khắc quan trọng thì lại không thấy đâu.
Nếu đã không thể dựa vào Triệu Dương thì cô ta chỉ có thể tìm người khác để dạy dỗ Phó Thiên Thiên.
Hai cái tát mà Phó Thiên Thiên đã đánh, cô ta muốn trả lại cho Phó Thiên Thiên gấp mười, gấp trăm lần. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
***
Phó Thiên Thiên còn chưa ra khỏi trường học thì di động đã đổ chuông.
Cô liếc nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình điện thoại, sau đó liền bắt máy.
“Alô, anh Bùi.”
Nghe thấy cách xưng hô của Phó Thiên Thiên, Bùi Diệp cười khẽ: “Thiên Thiên, tôi và em sắp là vợ chồng sắp cưới rồi, em gọi tôi là ‘anh Bùi’ quả thực quá xa lạ. Em có thể gọi tôi là anh Diệp hoặc A Diệp.”
“Bên phía sân huấn luyện đã được sắp xếp xong xuôi chưa?”
Bùi Diệp: “…”
Tính tình thật là nóng vội.
“Đã sắp xếp xong xuôi rồi, em có thể đến bất cứ lúc nào. Có điều, tối nay vừa khéo có một trận thi đấu.”
Phó Thiên Thiên đáp luôn không hề do dự: “Tôi sẽ đến đó ngay bây giờ.”
“Biết Thiên Thiên em sẽ có hứng thú nên tôi đang chờ em trước cửa trường học của em đây. Em đi ra ngoài cổng rồi rẽ phải, chiếc Bentley màu đen, biển số xe là…”
Bùi Diệp còn chưa nói hết câu thì Phó Thiên Thiên đã cúp điện thoại.
Anh ngồi trong xe nhìn về phía cổng trường Trung học số 1 Vân Thành với vẻ mặt đầy thích thú. Một lát sau, anh không nhìn thấy Phó Thiên Thiên trong những người đang đi ra ngoài cổng trường. Bỗng nhiên, cửa kính phía sau của xe anh bị gõ hai lần.
Bùi Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không biết Phó Thiên Thiên đã đứng cạnh xe anh từ khi nào.
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com