Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-97
Chương 97
Tối thứ bảy, Cố Thùy Vũ đã được hầu hạ thoải mái liền từ chối hai buổi gặp mặt, vô cùng giữ chữ tín ở nhà. Thương Tịnh có chút ngại, kêu anh đi làm việc đi. Cố thùy Vũ cười cười biểu thị không có gì, tròng lòng anh đã nghĩ rõ. Nếu lần này mà thất hẹn nữa, sau này còn có phúc lợi nào nữa? Nha đầu này lúc này hiểu chuyện như vậy, lúc lên giường thì toàn đổi mặt không nhận người.
Vừa qua 6 giờ, Tạ Di Lan liền dẫn một cậu trai đeo kiếng, vẻ ngoài lịch sử về, cậu trai đó trong tay còn xách 2 túi trái cây, nhìn thấy họ thì rất nhiệt tình, một tiếng “chị Thương”, “anh Cố.”
Thương Tịnh mỉm cười cám ơn , từ tay cậu ta nhận lấy quà, trong lòng nghĩ đứa bé này cũng hiểu chuyện đấy.
Lúc Tạ Di Lan trông thấy cảnh tượng Cố Thùy Vũ và bạn trai mình bắt tay, lòng cảm thấy thật vi diệu, bạn trai là cán bộ trong hội học sinh trường họ, cũng là người nổi tiếng trong trường, được rất nhiều cô gái yêu thích, lúc trước khi nghe thấy cậu ta tỏ tình, cô cảm thấy rất kinh ngạc, lại không thèm suy nghĩ đến mà từ chối, bạn bè đếu mắng cô ngốc, bản thân cô cũng không biết tại sao, không muốn chấp nhận, lại sợ bạn bè nhìn ra sơ hở gì, cuối cùng dưới sự theo đuổi nhiệt tình của cậu ta, cô đành đồng ý.
Trời mới biết trước khi cô lên đại học nếu như biết có người nổi tiếng trong trường theo đuổi cô, cô nhất định vui đến ngủ không được.
Cố Thùy Vũ nhìn bọn họ một cái, chỉ có thể tùy ý gật đầu, “ngồi.”
“Lan Lan, giới thiệu bạn trai em cho mọi người đi.” Thương Tịnh nói đùa.
Cậu bạn trai vừa nghe thấy, liền tự giới thiệu bản thân: “À, em tên là Đặng Hiểu Húc, là sinh viên năm hai của khoa y học lâm sàng ạ, nhận được lời mời của anh chị em rất vui, Di Lan xem như đã cho em gặp mặt người nhà rồi ạ.”
Thương Tịnh cười cười, nói giỡn với Tạ Di Lan, “Lan Lan, có bạn trai tốt như vậy còn giấu giếm gì chứ.”
“Aida, chị--” Tạ Di Lan có chút ngại.
Mọi người lại cười nói vui vẻ, Cố Thùy Vũ sủng nịch nhìn Thương Tịnh, nha đầu này gặp loại người nào thì lại có vẻ mặt khác, thật là thú vị.
Món ăn dùng kèm với lẩu vẫn chưa chuẩn bị xong, Thương Tịnh ngồi một lát liền đi vào bếp, Tạ Di Lan trong thời gian này đã được huấn luyện tự giác giúp đỡ, hơn nữa cô ngồi giữa hai người đàn ông liền cảm thấy không thoải mái, liền đi theo Thương Tịnh vào phòng bếp.
Đặng Hiểu Húc rất biết cách nói chuyện, lại hiểu biết nhiều, cư nhiên không có khoảng cách với Cố Thùy Vũ, Thương Tịnh trong phòng bếp còn nghe Cố Thùy Vũ cười vài lần, cô nhướng mi nói: “chị xem người bạn trai này của em khá tốt đấy, Lan Lan của chúng ta thật có sức hấp dẫn nha!”
“Chị, chị đừng cười em nữa mà.” Tạ Di Lan có chút không thoải mái, so với người đan ông của chị, Đặng Hiểu Húc có thể tốt đến đâu cơ chứ.
“Chị không cười em, chị cảm thấy con người cậu ta khá thành thật, tuy là có chút khéo léo quá, nhưng cũng không phải là việc xấu. Tình yêu trong trường đại học vẫn còn rất trong sáng, các em hãy cố nắm giữ thật tốt, loại tình cảm này nếu bước chân vào xã hội sẽ không tìm thấy nữa, đừng có để đến lúc vừa tốt nghiệp thì đường ai nấy đi.” Thương Tịnh kiên nhẫn giảng giải.
“Em biết rồi.” Tạ Di Lan cúi đầu rửa rau. Thương Tịnh làm chị thật không có điểm nào chê trách, cô lại có ý nghĩ khác với bạn trai của chị mình, điều này khiên trong lòng cô cảm thấy mâu thuẫn.
Mấy ngày nay cô ta cứ nghĩ đến Cố Thùy Vũ, có lúc nghĩ đến anh ấy tim cứ đập thình thịch, có lúc lại cảm thấy có lỗi với Thương Tịnh và Đặng Hiểu Húc.
Dọn hết thức ăn lên bàn, Đặng Hiểu Húc biết điều đi lấy chén, đũa, muỗng, Thương Tịnh khui chai nước trái cây, cười nói với Đặng Hiểu Húc: “Chúng ta uống tạm nước trái cây nhé, dù gì các em cũng là học sinh, hơn nữa lão Cố ngày ngày bên ngoài uống rượu, cũng để anh ấy thay đổi khẩu vị.”
Cố Thùy Vũ vừa ngồi xuống, khuôn mặt không có biểu tình từ trên ghế ngã xuống, lão, lão Cố?
“Đương nhiên ạ, em cũng rất ít khi uống rượu, trừ phi đám anh em ép buộc thì mới hớp một ngụm.” Đặng Hiểu Húc vội nói.
“Nước cam, uống không?” Thương Tịnh xoay đầu cười với Cố Thùy Vũ.
Còn có tâm tư uống nước cam sao, anh đã thành lão Cố rồi còn uống nước cam cái khỉ gì chứ. Cố Thùy Vũ tức không nói nên lời, nha đầu chết tiệt này, anh đâu có gìa đến mức vậy, chẳng lẽ tối qua do anh buông tha cô nên cô mới có có ý nghĩ khác? Người đàn ông nhỏ nhen nào đó đang có ý nghĩ “làm” chết cô cho rồi.
Tội nghiệp Thương Tịnh còn không biết mình sắp gặp tai họa .
Bốn người cùng nhau ăn lẩu, Đặng Hiểu Húc cầm ly nước trái cây hết kính người này đến người kia, còn cạn ly với Tạ Di Lan, Thương Tịnh nhìn đôi tình nhân nhỏ này, lại nhìn về phía Cố Thùy Vũ đang nhúng miếng thịt dê, cười trộm.
“Có gì mà cười một mình vậy.” Cố Thùy Vũ gắp miếng thịt dê vừa nhúng xong vào chén cô.
“Cám ơn, không có gì, vui thì cười thôi.” Thương Tịnh ngửi miếng thịt dê trong chén, ừm, thật thơm!
“Chị Thương, em nghe Di Lan nói chị cũng từ bộ đội chuyên nghiệp chuyển đến tòa soạn đúng không ạ?” Đặng Hiểu Húc hiếu kỳ nói.
“Cũng gần như vậy, sao vậy, cậu cũng có họ hàng trong bộ đội sao?”
“Vâng, em có một người anh họ mới tột nghiệp xong, nhưng còn chưa tìm được công việc thích hợp, chị Thương, chị làm phóng viên thì quen biết nhiều, không biết chị có thể hỏi thăm giùm anh họ em được không ạ?”
Thương Tịnh liền đồng ý, “có thể chứ, để chị hỏi đồng nghiệp xem, nhưng không biết anh họ em muốn làm việc ở phương diện nào.”
“Điều này, anh ấy cũng không có chuẩn mực gì. Anh ấy trong bộ đội làm giáo quan, khả năng làm việc và thể lực đều rất tốt, em cũng hy vọng anh ấy có thể kiếm được một công việc thích hợp thôi.”
“Người làm em như cậu thật có lòng.” Thương Tịnh khen.
“Chúng em là anh em của nhau, điều này là em nên làm.”
Cố Thùy Vũ lúc này mới mở miệng: “Tôi có người bạn làm ở cục công an, bây giờ đang tìm người, không biết anh cậu có muốn thử không?”
Cố Thùy Vũ đột nhiên quan tâm việc này, Thương Tịnh cảm thấy có chút bất ngờ, không phải anh ấy ít khi quản mấy việc này sao?
Nhưng cô đâu biết rằng, Cố Thùy Vũ đang tỏ thái độ đấy. Tuy rằng mối quan hệ này có chút xa, nhưng anh đã gián tiếp cho mọi người biết rằng anh thực sự dụng tâm với người nhà cô, cho dù không có mấy tình cảm với Tạ Di Lan, nhưng anh đã dự định sắp xếp cho cô ta ra nước ngoài du học, miễn là người trong nhà mà Thương Tịnh nhìn nhận, anh cũng có thể sắp xếp vị trí cho họ, tên nhóc này quả thật may mắn, vừa đúng lúc anh có thể mượn việc này để tỏ suy nghĩ của mình.
Đặng Hiểu Húc nghe xong rồi rất vui, “Thật sao? Vậy thì tốt quá, anh của em cứ muốn vào làm công an, nhưng đã lâu vẫn chưa thấy họ tuyển người, chúng em cũng không quen biết ai, vừa lúc gặp quý nhân là anh đây.” Cậu ngừng một lát, “Em thay mặt anh em cám ơn anh trước.”
“Vậy thì không cần, tôi chỉ là nói với bạn tôi có người này, có vào làm được hay không còn phải xem anh cậu có bản lĩnh thế nào.” Cố Thùy Vũ uống ngụm nước, “anh trai cậu tên gì?”
“À, anh ấy tên Đặng Hiểu Kiệt.”
Thương Tịnh suýt chút thở không được. Cô nuốt miếng thịt dê vào, ho mạnh vài cái.
“Sao ăn có miếng thịt cũng không xong vậy?” Cố Thùy Vũ đưa ly nước trái cây cho cô, đưa tay ra sau lưng vỗ nhẹ cho cô.
Thương Tịnh cầm ly nước, ngượng ngùng cười cười, “Thật ngại quá.” Thế giới này cũng nhỏ quá rồi? Sao lại có bạn trai cũ chen chân vào chứ? Người bạn trai của Lan Lan còn là em họ của anh ta... làm sao đây?
Cố Thùy Vũ vẫn chưa biết có nhân vật này, còn nghĩ rằng cô chỉ đơn giản bị sặc, anh rút tờ khăn giấy đưa cho cô, mới ngẩng lên nói chuyện với Đặng Hiểu Húc: “Ngày mai tôi gọi giùm cậu cú điện thoại.”
“Cám ơn anh Cố!”
Thương Tịnh có chút khó nói, tuy rằng chuyện của cô và Cố Hiểu Kiệt đã là chuyện rất lâu về trước, cô cũng có thể đại nhân đại lương mặc kệ chuyện trước kia, nhưng người này nếu biết người anh ta đang giúp đỡ là bạn trai cũ của cô... nghĩ đến cũng biết sẽ có chuyện xảy ra rồi. Chỉ là nếu không để anh giúp, lại thật sự có lỗi với Đặng Hiểu Húc và Lan Lan. Việc này, qua nhiên không dễ làm tí nào nha.
Không chỉ một mình cô mang tâm tư phức tạp, Tạ Di Lan cũng suy nghĩ đến rối rắm. Sống với họ lâu ngày như vậy, chưa bao giờ biết thì ra Cố Thùy Vũ muốn ôm việc như vậy, sao lại muốn giúp Đặng Hiểu Húc đến vậy chứ?
Trong đây người duy nhất vui mừng là Đặng Hiểu Húc, đợi sau khi chào tạm biệt Cố Thùy Vũ và Thương Tịnh, cậu vừa đi vừa vươn vai, đắc ý nói: “ Em có người anh rể là thị trưởng thật tốt quá, Di Lan.”
Tạ Di Lan giật mình, “Sao anh lại biết thân phận của anh ấy?”
Đặng Hiểu Húc nhìn cô nói, “Rất nhiều người đều biết có được hay không? Việc này có thể giấu bao lâu đây?”
Tạ Di Lan có chút gấp hỏi: “Sao mọi người lại biết vậy?”
“Sao anh biết được chứ, cái này phải hỏi người kể chứ, hơn nữa những thứ cần biết đều biết hết rồi.” Đặng Hiểu Húc lắc lắc đầu.
Tạ Di Lan không ngờ những người trong ký túc xá lại lắm mồm như vậy, cô rõ ràng không cho họ kể ra. Trong lòng thầm chửi bọn họ một phen, điều này khiến cô nhớ đến một việc, “Chẳng lẽ anh biết anh rể tôi là thị trưởng nên mới theo đuổi tôi?”
Đặng Hiểu Húc cười nói, “Nói bậy gì đó, là sau này anh mới biết mà.”
“Vậy sao anh không nói với em?”
“Em không nhắc đến anh nói làm gì? Hôm nay họ cũng không nhắc đến, anh nhiều chuyện như vậy làm gì?”
“Có phải anh cố ý hỏi thăm chị Thương đúng không?” Tạ Di Lan tức giận trừng anh ta.
“Điều này anh không phủ nhận, họ không nói, anh cũng không thể trực tiếp cầu xin anh Cố, nên chỉ đàn uyển chuyển hỏi thăm tí.”
Xem ra kế hoạch của bản thân là đúng, haha, trước tiên mượn việc của anh họ dò đường trước, nếu như lần này quan hệ ngày càng gần gũi, bản thân cũng không lo không có chỗ dựa.
“Anh, sao anh lại nham hiểm như vậy!” Tạ Di Lan cảm thấy bản thân mình bị anh ta lợi dụng rồi.
Đặng Hiểu Húc thấy cô ta nổi giận rồi, mới cười hì hì khoác vai cô, “giận cái gì chứ, anh không phải là hết cách hay sao? Nếu như có cách khác, anh cũng không muốn làm vậy, nhưng mà thực sự hết cách rồi? Anh của anh cũng là anh của em, đúng không? Lan Lan của chúng ta là người hiểu chuyện, nhất định sẽ thay chồng em giải quyết mọi ưu lo đúng không?”
“Ai là chồng chứ?” Cô gái chưa trải qua chuyện yêu đương sao có thể chống nổi lời nói ngon ngọt này.
“Được được, Lan Lan của chúng ta da mặt mỏng, đi thôi, anh mua quần áo cho em. Lan Lan chúng ta đẹp như vậy, không thể không có quần áo đẹp được.”
“Đáng ghét!” Tạ Di Lan mềm lòng, giả bộ đẩy cậu ta vài cái. Tuy rằng không phải người trong lòng mình muốn, nhưng có một thần tượng trong trường học dỗ ngọt bản thân cũng không tệ lắm.
Những cô gái này thật dễ dỗ. Chỉ bằng khuôn mặt và bao năm kinh nghiệm của mình thôi là đã thành công rồi, Đặng Hiểu Húc hôn lên mặt cô một cái, ôm cô đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Tối thứ bảy, Cố Thùy Vũ đã được hầu hạ thoải mái liền từ chối hai buổi gặp mặt, vô cùng giữ chữ tín ở nhà. Thương Tịnh có chút ngại, kêu anh đi làm việc đi. Cố thùy Vũ cười cười biểu thị không có gì, tròng lòng anh đã nghĩ rõ. Nếu lần này mà thất hẹn nữa, sau này còn có phúc lợi nào nữa? Nha đầu này lúc này hiểu chuyện như vậy, lúc lên giường thì toàn đổi mặt không nhận người.
Vừa qua 6 giờ, Tạ Di Lan liền dẫn một cậu trai đeo kiếng, vẻ ngoài lịch sử về, cậu trai đó trong tay còn xách 2 túi trái cây, nhìn thấy họ thì rất nhiệt tình, một tiếng “chị Thương”, “anh Cố.”
Thương Tịnh mỉm cười cám ơn , từ tay cậu ta nhận lấy quà, trong lòng nghĩ đứa bé này cũng hiểu chuyện đấy.
Lúc Tạ Di Lan trông thấy cảnh tượng Cố Thùy Vũ và bạn trai mình bắt tay, lòng cảm thấy thật vi diệu, bạn trai là cán bộ trong hội học sinh trường họ, cũng là người nổi tiếng trong trường, được rất nhiều cô gái yêu thích, lúc trước khi nghe thấy cậu ta tỏ tình, cô cảm thấy rất kinh ngạc, lại không thèm suy nghĩ đến mà từ chối, bạn bè đếu mắng cô ngốc, bản thân cô cũng không biết tại sao, không muốn chấp nhận, lại sợ bạn bè nhìn ra sơ hở gì, cuối cùng dưới sự theo đuổi nhiệt tình của cậu ta, cô đành đồng ý.
Trời mới biết trước khi cô lên đại học nếu như biết có người nổi tiếng trong trường theo đuổi cô, cô nhất định vui đến ngủ không được.
Cố Thùy Vũ nhìn bọn họ một cái, chỉ có thể tùy ý gật đầu, “ngồi.”
“Lan Lan, giới thiệu bạn trai em cho mọi người đi.” Thương Tịnh nói đùa.
Cậu bạn trai vừa nghe thấy, liền tự giới thiệu bản thân: “À, em tên là Đặng Hiểu Húc, là sinh viên năm hai của khoa y học lâm sàng ạ, nhận được lời mời của anh chị em rất vui, Di Lan xem như đã cho em gặp mặt người nhà rồi ạ.”
Thương Tịnh cười cười, nói giỡn với Tạ Di Lan, “Lan Lan, có bạn trai tốt như vậy còn giấu giếm gì chứ.”
“Aida, chị--” Tạ Di Lan có chút ngại.
Mọi người lại cười nói vui vẻ, Cố Thùy Vũ sủng nịch nhìn Thương Tịnh, nha đầu này gặp loại người nào thì lại có vẻ mặt khác, thật là thú vị.
Món ăn dùng kèm với lẩu vẫn chưa chuẩn bị xong, Thương Tịnh ngồi một lát liền đi vào bếp, Tạ Di Lan trong thời gian này đã được huấn luyện tự giác giúp đỡ, hơn nữa cô ngồi giữa hai người đàn ông liền cảm thấy không thoải mái, liền đi theo Thương Tịnh vào phòng bếp.
Đặng Hiểu Húc rất biết cách nói chuyện, lại hiểu biết nhiều, cư nhiên không có khoảng cách với Cố Thùy Vũ, Thương Tịnh trong phòng bếp còn nghe Cố Thùy Vũ cười vài lần, cô nhướng mi nói: “chị xem người bạn trai này của em khá tốt đấy, Lan Lan của chúng ta thật có sức hấp dẫn nha!”
“Chị, chị đừng cười em nữa mà.” Tạ Di Lan có chút không thoải mái, so với người đan ông của chị, Đặng Hiểu Húc có thể tốt đến đâu cơ chứ.
“Chị không cười em, chị cảm thấy con người cậu ta khá thành thật, tuy là có chút khéo léo quá, nhưng cũng không phải là việc xấu. Tình yêu trong trường đại học vẫn còn rất trong sáng, các em hãy cố nắm giữ thật tốt, loại tình cảm này nếu bước chân vào xã hội sẽ không tìm thấy nữa, đừng có để đến lúc vừa tốt nghiệp thì đường ai nấy đi.” Thương Tịnh kiên nhẫn giảng giải.
“Em biết rồi.” Tạ Di Lan cúi đầu rửa rau. Thương Tịnh làm chị thật không có điểm nào chê trách, cô lại có ý nghĩ khác với bạn trai của chị mình, điều này khiên trong lòng cô cảm thấy mâu thuẫn.
Mấy ngày nay cô ta cứ nghĩ đến Cố Thùy Vũ, có lúc nghĩ đến anh ấy tim cứ đập thình thịch, có lúc lại cảm thấy có lỗi với Thương Tịnh và Đặng Hiểu Húc.
Dọn hết thức ăn lên bàn, Đặng Hiểu Húc biết điều đi lấy chén, đũa, muỗng, Thương Tịnh khui chai nước trái cây, cười nói với Đặng Hiểu Húc: “Chúng ta uống tạm nước trái cây nhé, dù gì các em cũng là học sinh, hơn nữa lão Cố ngày ngày bên ngoài uống rượu, cũng để anh ấy thay đổi khẩu vị.”
Cố Thùy Vũ vừa ngồi xuống, khuôn mặt không có biểu tình từ trên ghế ngã xuống, lão, lão Cố?
“Đương nhiên ạ, em cũng rất ít khi uống rượu, trừ phi đám anh em ép buộc thì mới hớp một ngụm.” Đặng Hiểu Húc vội nói.
“Nước cam, uống không?” Thương Tịnh xoay đầu cười với Cố Thùy Vũ.
Còn có tâm tư uống nước cam sao, anh đã thành lão Cố rồi còn uống nước cam cái khỉ gì chứ. Cố Thùy Vũ tức không nói nên lời, nha đầu chết tiệt này, anh đâu có gìa đến mức vậy, chẳng lẽ tối qua do anh buông tha cô nên cô mới có có ý nghĩ khác? Người đàn ông nhỏ nhen nào đó đang có ý nghĩ “làm” chết cô cho rồi.
Tội nghiệp Thương Tịnh còn không biết mình sắp gặp tai họa .
Bốn người cùng nhau ăn lẩu, Đặng Hiểu Húc cầm ly nước trái cây hết kính người này đến người kia, còn cạn ly với Tạ Di Lan, Thương Tịnh nhìn đôi tình nhân nhỏ này, lại nhìn về phía Cố Thùy Vũ đang nhúng miếng thịt dê, cười trộm.
“Có gì mà cười một mình vậy.” Cố Thùy Vũ gắp miếng thịt dê vừa nhúng xong vào chén cô.
“Cám ơn, không có gì, vui thì cười thôi.” Thương Tịnh ngửi miếng thịt dê trong chén, ừm, thật thơm!
“Chị Thương, em nghe Di Lan nói chị cũng từ bộ đội chuyên nghiệp chuyển đến tòa soạn đúng không ạ?” Đặng Hiểu Húc hiếu kỳ nói.
“Cũng gần như vậy, sao vậy, cậu cũng có họ hàng trong bộ đội sao?”
“Vâng, em có một người anh họ mới tột nghiệp xong, nhưng còn chưa tìm được công việc thích hợp, chị Thương, chị làm phóng viên thì quen biết nhiều, không biết chị có thể hỏi thăm giùm anh họ em được không ạ?”
Thương Tịnh liền đồng ý, “có thể chứ, để chị hỏi đồng nghiệp xem, nhưng không biết anh họ em muốn làm việc ở phương diện nào.”
“Điều này, anh ấy cũng không có chuẩn mực gì. Anh ấy trong bộ đội làm giáo quan, khả năng làm việc và thể lực đều rất tốt, em cũng hy vọng anh ấy có thể kiếm được một công việc thích hợp thôi.”
“Người làm em như cậu thật có lòng.” Thương Tịnh khen.
“Chúng em là anh em của nhau, điều này là em nên làm.”
Cố Thùy Vũ lúc này mới mở miệng: “Tôi có người bạn làm ở cục công an, bây giờ đang tìm người, không biết anh cậu có muốn thử không?”
Cố Thùy Vũ đột nhiên quan tâm việc này, Thương Tịnh cảm thấy có chút bất ngờ, không phải anh ấy ít khi quản mấy việc này sao?
Nhưng cô đâu biết rằng, Cố Thùy Vũ đang tỏ thái độ đấy. Tuy rằng mối quan hệ này có chút xa, nhưng anh đã gián tiếp cho mọi người biết rằng anh thực sự dụng tâm với người nhà cô, cho dù không có mấy tình cảm với Tạ Di Lan, nhưng anh đã dự định sắp xếp cho cô ta ra nước ngoài du học, miễn là người trong nhà mà Thương Tịnh nhìn nhận, anh cũng có thể sắp xếp vị trí cho họ, tên nhóc này quả thật may mắn, vừa đúng lúc anh có thể mượn việc này để tỏ suy nghĩ của mình.
Đặng Hiểu Húc nghe xong rồi rất vui, “Thật sao? Vậy thì tốt quá, anh của em cứ muốn vào làm công an, nhưng đã lâu vẫn chưa thấy họ tuyển người, chúng em cũng không quen biết ai, vừa lúc gặp quý nhân là anh đây.” Cậu ngừng một lát, “Em thay mặt anh em cám ơn anh trước.”
“Vậy thì không cần, tôi chỉ là nói với bạn tôi có người này, có vào làm được hay không còn phải xem anh cậu có bản lĩnh thế nào.” Cố Thùy Vũ uống ngụm nước, “anh trai cậu tên gì?”
“À, anh ấy tên Đặng Hiểu Kiệt.”
Thương Tịnh suýt chút thở không được. Cô nuốt miếng thịt dê vào, ho mạnh vài cái.
“Sao ăn có miếng thịt cũng không xong vậy?” Cố Thùy Vũ đưa ly nước trái cây cho cô, đưa tay ra sau lưng vỗ nhẹ cho cô.
Thương Tịnh cầm ly nước, ngượng ngùng cười cười, “Thật ngại quá.” Thế giới này cũng nhỏ quá rồi? Sao lại có bạn trai cũ chen chân vào chứ? Người bạn trai của Lan Lan còn là em họ của anh ta... làm sao đây?
Cố Thùy Vũ vẫn chưa biết có nhân vật này, còn nghĩ rằng cô chỉ đơn giản bị sặc, anh rút tờ khăn giấy đưa cho cô, mới ngẩng lên nói chuyện với Đặng Hiểu Húc: “Ngày mai tôi gọi giùm cậu cú điện thoại.”
“Cám ơn anh Cố!”
Thương Tịnh có chút khó nói, tuy rằng chuyện của cô và Cố Hiểu Kiệt đã là chuyện rất lâu về trước, cô cũng có thể đại nhân đại lương mặc kệ chuyện trước kia, nhưng người này nếu biết người anh ta đang giúp đỡ là bạn trai cũ của cô... nghĩ đến cũng biết sẽ có chuyện xảy ra rồi. Chỉ là nếu không để anh giúp, lại thật sự có lỗi với Đặng Hiểu Húc và Lan Lan. Việc này, qua nhiên không dễ làm tí nào nha.
Không chỉ một mình cô mang tâm tư phức tạp, Tạ Di Lan cũng suy nghĩ đến rối rắm. Sống với họ lâu ngày như vậy, chưa bao giờ biết thì ra Cố Thùy Vũ muốn ôm việc như vậy, sao lại muốn giúp Đặng Hiểu Húc đến vậy chứ?
Trong đây người duy nhất vui mừng là Đặng Hiểu Húc, đợi sau khi chào tạm biệt Cố Thùy Vũ và Thương Tịnh, cậu vừa đi vừa vươn vai, đắc ý nói: “ Em có người anh rể là thị trưởng thật tốt quá, Di Lan.”
Tạ Di Lan giật mình, “Sao anh lại biết thân phận của anh ấy?”
Đặng Hiểu Húc nhìn cô nói, “Rất nhiều người đều biết có được hay không? Việc này có thể giấu bao lâu đây?”
Tạ Di Lan có chút gấp hỏi: “Sao mọi người lại biết vậy?”
“Sao anh biết được chứ, cái này phải hỏi người kể chứ, hơn nữa những thứ cần biết đều biết hết rồi.” Đặng Hiểu Húc lắc lắc đầu.
Tạ Di Lan không ngờ những người trong ký túc xá lại lắm mồm như vậy, cô rõ ràng không cho họ kể ra. Trong lòng thầm chửi bọn họ một phen, điều này khiến cô nhớ đến một việc, “Chẳng lẽ anh biết anh rể tôi là thị trưởng nên mới theo đuổi tôi?”
Đặng Hiểu Húc cười nói, “Nói bậy gì đó, là sau này anh mới biết mà.”
“Vậy sao anh không nói với em?”
“Em không nhắc đến anh nói làm gì? Hôm nay họ cũng không nhắc đến, anh nhiều chuyện như vậy làm gì?”
“Có phải anh cố ý hỏi thăm chị Thương đúng không?” Tạ Di Lan tức giận trừng anh ta.
“Điều này anh không phủ nhận, họ không nói, anh cũng không thể trực tiếp cầu xin anh Cố, nên chỉ đàn uyển chuyển hỏi thăm tí.”
Xem ra kế hoạch của bản thân là đúng, haha, trước tiên mượn việc của anh họ dò đường trước, nếu như lần này quan hệ ngày càng gần gũi, bản thân cũng không lo không có chỗ dựa.
“Anh, sao anh lại nham hiểm như vậy!” Tạ Di Lan cảm thấy bản thân mình bị anh ta lợi dụng rồi.
Đặng Hiểu Húc thấy cô ta nổi giận rồi, mới cười hì hì khoác vai cô, “giận cái gì chứ, anh không phải là hết cách hay sao? Nếu như có cách khác, anh cũng không muốn làm vậy, nhưng mà thực sự hết cách rồi? Anh của anh cũng là anh của em, đúng không? Lan Lan của chúng ta là người hiểu chuyện, nhất định sẽ thay chồng em giải quyết mọi ưu lo đúng không?”
“Ai là chồng chứ?” Cô gái chưa trải qua chuyện yêu đương sao có thể chống nổi lời nói ngon ngọt này.
“Được được, Lan Lan của chúng ta da mặt mỏng, đi thôi, anh mua quần áo cho em. Lan Lan chúng ta đẹp như vậy, không thể không có quần áo đẹp được.”
“Đáng ghét!” Tạ Di Lan mềm lòng, giả bộ đẩy cậu ta vài cái. Tuy rằng không phải người trong lòng mình muốn, nhưng có một thần tượng trong trường học dỗ ngọt bản thân cũng không tệ lắm.
Những cô gái này thật dễ dỗ. Chỉ bằng khuôn mặt và bao năm kinh nghiệm của mình thôi là đã thành công rồi, Đặng Hiểu Húc hôn lên mặt cô một cái, ôm cô đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com