Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-21
Chương 21
Cuộc họp kết thúc, Thương Tịnh đã chuẩn bị sẵn sàng để đi tới trường đại học S thì thị trưởng Lý gọi cô lại, nhìn cô cười híp mắt, "Cô bé tên là Thương Tịnh đúng không?"
"Vâng, thưa thủ trưởng" Thương Tịnh chào
"Đúng là không thể nhìn bề ngoài để đoán một con người, một cô gái yêu kiều lại có thể lợi hại tới vậy, tối hôm qua dù ít dù nhiều cũng là nhờ cô mà đồng chí Cố Thùy Vũ mới có thể chuyển nguy thành an" Thị trưởng Lý đi tới thân thiết bắt tay cô, "Làm tốt lắm, làm tốt lắm"
"Đây là việc tôi phải làm, thưa thủ trưởng" Thương Tịnh được khen ngợi, cô lễ phép cười, không nhiệt tình mấy đáp lời.
"Đồng chí này rất khá!" Thị trưởng Lý quay đầu nói với trưởng phòng, "Ban đầu tôi còn lo rằng cô bé này không biết có thể đảm nhận nhiệm vụ nguy hiểm này không, xem ra tôi lo thừa rồi"
"Ha ha, ngài quá quan tâm tới phó thị trưởng Cố, vì vậy lo nhiều sẽ thành loạn đấy ạ" Trưởng phòng cười nói
"Ha ha, đồng chí Thương Tịnh, tôi trịnh trọng muốn nhờ cô một việc"
"Thị trưởng Lý, ngài nói quá rồi ạ, có nhiệm vụ gì xin cứ phân phó"
"Thật ra cũng không phải việc gì khác, xin cô nhất định phải bảo vệ thật tốt cho Thùy Vũ!" Thị trưởng Lý nói một cách mạnh mẽ, "Cậu ấy nhất định không thể xảy ra chuyện gì, xin cô nhớ ký điều này!"
Từ văn phòng của thị trưởng ra, Thương Tịnh còn mải suy nghĩ về cuộc nói chuyện với thị trưởng Lý thì chẳng mấy chốc được bí thư Giản sai người gọi tới, nội dung giao phó thì về cơ bản giống hệt thị trưởng Lý, cô càng lúc càng nghi ngờ, hai vị thủ trưởng này có phải quan tâm quá mức đối với một Phó Thị trưởng hay không? Suy nghĩ một lát, cô chợt lắc mạnh đầu, không được phép suy nghĩ thêm nữa! Thân phận của Cố Thùy Vũ rốt cục là gì cũng chẳng liên quan tới cô, cứ coi anh là một món đồ cần bảo vệ, là một vật chết, không thể cử động là được, dù món đồ ấy có quý giá thì cũng chẳng phải của cô!
"Sao đi lâu thế, thị trưởng Lý tìm em làm gì?" Cố Thùy Vũ đã ngồi trong xe, thấy Thương Tịnh khom lưng bước vào, anh mở miệng hỏi
"Không có chuyện gì" Thương Tịnh trả lời
Tiểu Hoàng chắt lưỡi, lấy làm kỳ lạ, cô em này đúng là nghé con mới sinh nên không biết sợ cọp, đối mặt với thị trưởng Cố mà cũng không biết khách khí, may mà thị trưởng Cố là người khoan dung, nếu là một lãnh đạo bụng dạ hẹp hòi khác, sợ rằng đã sớm ngáng chân cô rồi.
Cố Thùy Vũ lắc đầu, cười một cách bất đắc dĩ, con bé này trước mặt người khác cũng không thèm cho anh chút mặt mũi nào, có vẻ là cô thực sự bị chọc giận rồi. Quên đi, để cô tỉnh táo lại đã, anh là một người đàn ông, không thể nhận lỗi với người ta được. Nghĩ tới việc này, anh thu lại tầm mắt, tiếp túc xem lướt qua bài diễn thuyết thư ký Bàn đã chuẩn bị.
Dù mắt nhìn thẳng về phía trước nhưng Thương Tịnh cũng biết ánh mắt ai đó chiếu lên người mình đã dời đi, cơ thể cứng ngắc của cô thầm thả lỏng.
Tới trường đại học S, nhà trường đã khua chiêng gióng trống nghênh đón, trong đó cũng có vài lãnh đạo, Cố Thùy Vũ xuống xe, tươi cười bắt tay với hiệu trưởng đồng thời nói đùa, "Thị trưởng Lý và bí thư Giản vốn cũng muốn tới, nhưng lại bận trăm công nghìn việc đành phái tôi thay mặt đi, cùng lắm thì không được đại học S hoan nghênh nhỉ?"
Hiệu trưởng nghe xong đã nói liên mồm, "Nào có, thị trưởng Cố tới làm vẻ vang cho đại học S ý chứ lại, làm gì có cái đạo lý không hoan nghênh chứ? Hết sức hoan nghênh, hết sức hoan nghênh"
Mọi người cười theo, vì nhà trường tổ chức buổi lễ ở sân trường nên giảng viên các khoa và SV đều đã tập trung đông đủ, loa phóng thanh của trường liên tục phát ca khúc về trường, Cố Thùy Vũ ngồi trên bục dành cho lãnh đạo, bắt tay từng vị giáo sư, anh được đích thân hiệu trưởng đưa tới ngồi ở vị trí chủ đạo. SV ngồi bên dưới vốn chờ lâu tới nỗi sốt ruột, giờ thấy vị trí chủ đạo đã có người ngồi, mà người đó chẳng những không hói đầu lại còn cực kỳ khôi ngô tuấn tú, người đàn ông chín chắn ấy như đang tỏa sáng, moi người cúi đầu thì thầm với nhau.
Thương Tịnh đi theo Cố Thùy Vũ, cô được bố trí ngồi ở vị trí cuối cùng của hàng đầu tiên, đó vốn là chỗ của thư ký Bàn nhưng do tình huống đặc biệt nên cô đổi vị trị với anh ta.
Buổi lễ kỷ niệm thành lập trường chính thức bắt đầu, đầu tiên, hiệu trưởng giới thiệu những khách quý tham dự, rồi lại làm một bài diễn giải mở màn vắn tắt, tiếp theo, ông mời phó thị trưởng Cố lên diễn thuyết.
Cố Thùy Vũ đứng dậy, bên dưới tiếng vỗ tay như sấm vang lên, anh lên bục diễn thuyết, mỉm cười, "Cảm ơn tràng pháo tay nhiệt tình của mọi người, tôi là Cố Thùy Vũ"
Có một loại người sinh ra là để đứng dưới ánh hào quang, được mọi người chiêm ngưỡng, Cố Thùy Vũ thì khỏi cần nghi ngờ, anh chính là loại người đó. Vốn chỉ là một bài diễn thuyết khô khan chúc mừng trường tròn 50 năm thành lập, vậy mà với giọng nói trầm bổng, quyến rũ của anh đánh tan, bài diễn thuyết như nước chảy mây trôi mê hoặc lòng người, cộng thêm gương mặt và động tác của anh, tuy không hề khoa trương nhưng lại rất có khí phách, tao nhã làm cho người ta không thể dời mắt, dù bài diễn thuyết rất nghiêm túc có điều bầu không khí không ngừng nóng lên, tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía.
Thương Tịnh không thể không bội phục người đàn ông này, có trời mới biết lúc lên xe anh mới bắt đầu đọc qua bản diễn thuyết này, anh xem nhiều nhất chỉ hai lần, thế mà giờ tuy cầm bản thảo trên tay nhưng số lần anh cúi đầu nhìn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, chỉ là diễn thuyết thôi mà anh cũng khoa trương tớ mức này sao?
Diễn thuyết xong, ngoài dự định, Phó thị trưởng Cố giống như một thần tượng thu được thêm vô số fan hâm mộ, rất nhiều giáo sư kiếm ăn dựa vào việc diễn thuyết và những giáo sư dạy học cũng thầm tán thưởng trong lòng, nếu bọn họ có được sự quyến rũ của anh thì lo gì không được giảng dạy trong điều kiện tốt nhất chứ? Sau đó, bài diễn thuyết mà hiệu trưởng đã dày công chuẩn bị đã không thể lọt được vào tai lũ SV ngồi bên dưới nữa, rất nhiều người cầm điện thoại hướng về phía bục không ngừng chụp.
Buổi lễ xong xuôi, Cố Thùy Vũ dưới sự hướng dẫn của lãnh đạo trường đi thăm quan một vòng, Thương Tịnh đi cạnh Cố Thùy Vũ làm thay việc của thư ký Bàn, cô truyền đạt một số thay đổi tạm thời trong công việc với Cố Thùy Vũ theo những gì thư ký Bàn nhắn qua điện thoại.
Vì loa phát thanh của trường bật những bài hát hết sức sôi nổi nên Cố Thùy Vũ nghe không rõ lắm, anh hơi nghiêng người, "Em nói lại lần nữa đi"
Thương Tịnh trừng mắt, sững sờ nhìn gò má ai đó phóng đại trước mắt mình, lấy lại thái độ làm việc, cô ghé sát tai anh nói lại một lần. Sự thân mật kia khiến cho những nữ sinh đi theo không ngừng thầm ước ao, họ chỉ hận không thể thay vị trí của cô
"Bảo cậu ta về chỉnh sửa một phần bản báo cáo rồi đưa cho bí thư Giản, buổi chiều gọi người của Cục quy hoạch tới" Sau khi phân phó xong, Cố Thùy Vũ lại thẳng người, mỉm cười tiến lên tham gia vào câu chuyện mọi người đang nói
Thương Tịnh thầm hít sâu, vừa gọi điện vừa đi theo sau, cô không quên chú ý tới động tịnh xung quanh
Giờ phút này, thực ra Cố Thùy Vũ không hề bình tĩnh như biểu hiện trên gương mặt anh, quả thật anh không ngờ hơi ấm của cô phả vào tai anh lại có thể khiến tay chân anh trở nên mềm nhũn, nếu không phải đang ở nơi công cộng thì.... Ánh mắt anh âm u, chợt anh nhíu mày, định lực của anh lúc nào lại kém cỏi thế nhỉ?
Bước vào Thư Viện, đại học S vẫn luôn tự hào về cuộc triển lãm nghệ thuật được tổ chức tại đại sảnh tầng một, hiệu trưởng vinh dự giới thiệu, "Rất nhiều tác phẩm đoạt giải của SV ngành mỹ thuật trường chúng tôi được đưa tới đây triển lãm, đó là những nhân tài cực kỳ ưu tú! Các vị lãnh đạo nếu đã tới đây thì không bằng đi xem các tác phẩm đó một chút đi, thấy có điểm nào chưa được thì nhân tiện chỉ điểm thêm"
Một vị lãnh đạo cười nói, "Tôi là một kẻ tầm thường, loại nghệ thuật tao nhã này tôi với không tới. Thị trưởng Cố, thể diện của chúng tôi trông cậy hết vào ngài đấy nhé"
Mọi người cười ầm lên, gật đầu hưởng ứng
Cố Thùy Vũ cười nói, "Chuyện Dương Xuân Bạch Tuyết này, người ngoài chỉ điểm không tới đâu, người nghệ sĩ cần nhất là sự tự do, chúng ta chỉ cần dành cho họ sự ủng hộ là được rồi"
*Dương Xuân Bạch Tuyết: tác phẩm nghệ thuật xuất sắc; tác phẩm ưu tú (dương xuân bạch tuyết, ca khúc nổi tiếng của nước Sở thời Xuân thu Chiến quốc). Ý chỉ đề tài nghệ thuật này.
Nghe thấy lời nói của anh, trưởng khoa vội vàng nói, "Còn cần nhờ thị trưởng Cố và các đồng chí lãnh đạo ủng hộ đề bạt nhiều hơn"
"Thầy Trương!" Từ lối vào phòng triển lãm vang lên giọng nữ trong trẻo, mọi người nhìn về hướng phát ra tiếng nói, một cô gái với mái tóc dài mỉm cười đang đi về phía bọn họ. Bộ dáng ấy, dáng vẻ ấy chẳng khác nào một người đẹp hoạt bát, không hề kém cạnh so với các minh tinh trên TV.
Trưởng khoa vừa trông thấy đã vẫy tay, cười với cô ta, đợi cô ta tới gần thì ông mới nhiệt tình giới thiệu, "Cô gái này là chủ tịch hội học sinh của trường, đồng thời cũng là SV ưu tú nhất trong khoa mỹ thuật, cô ấy tên là Trần Tĩnh, cô ấy từng đoạt được giải nhì trong cuộc thi"
Cô gái vừa tới càng nhìn càng xinh xắn, trong đoàn người, có người đã đứng núi này trông núi nọ. Cố Thùy Vũ cũng không khỏi nhìn cô ta vài lần, cơ thể cô ta khá gầy nhưng ngực lại rất lớn, đúng là một báu vật.
"Em chào hiệu trưởng, chào các vị lãnh đạo ạ!" Trần Tĩnh khéo léo chào hỏi, khi cười rộ lên làm lộ ra lúm đồng tiền.
Thương Tịnh vừa thấy cô ta cũng khá bất ngờ, cô bật cười, hóa ra là người quen. Đang suy nghĩ nên chào hỏi ra sao thì Trần Tĩnh cũng nhận ra cô, cô ta ngạc nhiên, "Ồ" một tiếng, rồi chạy rới ôm chầm lấy cô, "Thương Tịnh, sao lại là cậu"
Ở nơi đất khách quê người gặp được cố nhân đúng là chuyện vui. Trần Tĩnh là bạn học cùng cấp 2 với cô, dù trước đây tiếp xúc không nhiều nhưng ở nơi xa lạ thì lại cảm thấy vô cùng thân thiết, Thương Tịnh cười ôm lại cô ta, "Trần Tĩnh, cậu ngày càng đẹp đấy!"
Đây là chuyện ngoài dự đoán của Cố Thùy Vũ, anh nhíu mày nhìn hai cô gái hồn nhiên ngây ngô đang đứng ôm nhau, không biết tại sao anh cảm thấy Thương Tịnh cười rộ lên thật xinh đẹp
"Sao cậu lại ở đây?" Trần Tĩnh buông cô ra, nhưng vẫn nhiệt tình nắm lấy tay cô hỏi
"À, mình là trợ lý của thị trưởng Cố, đi cùng ngài ấy tới đây" Trả lời xong cô mới nhớ mình đang ở đâu, cô thầm nghĩ hỏng bét rồi, cô đành nhắm mắt kéo cô ta tiến lên, "Trần Tĩnh, vị này là Phó thị trưởng của chúng ta, thị trưởng Cố"
Trần Tĩnh cũng đã phát hiện ra sự thất thố của mình, cô ta đỏ mặt nhìn Cố Thùy Vũ, "Chào ngài, thị trưởng Cố, vừa rồi tôi quá thất lễ rồi!"
Cố Thùy Vũ cười ấm áp, "Không sao, các cô gái cũng không thể không có tinh thần giống lũ đàn ông chúng tôi được"
Nghe vậy, ánh mắt Trần Tĩnh sáng lên, "Thị trưởng Cố, ngài thật tốt"
Dưới ánh mắt của cô ta, Cố Thùy Vũ chỉ cười mà không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Cuộc họp kết thúc, Thương Tịnh đã chuẩn bị sẵn sàng để đi tới trường đại học S thì thị trưởng Lý gọi cô lại, nhìn cô cười híp mắt, "Cô bé tên là Thương Tịnh đúng không?"
"Vâng, thưa thủ trưởng" Thương Tịnh chào
"Đúng là không thể nhìn bề ngoài để đoán một con người, một cô gái yêu kiều lại có thể lợi hại tới vậy, tối hôm qua dù ít dù nhiều cũng là nhờ cô mà đồng chí Cố Thùy Vũ mới có thể chuyển nguy thành an" Thị trưởng Lý đi tới thân thiết bắt tay cô, "Làm tốt lắm, làm tốt lắm"
"Đây là việc tôi phải làm, thưa thủ trưởng" Thương Tịnh được khen ngợi, cô lễ phép cười, không nhiệt tình mấy đáp lời.
"Đồng chí này rất khá!" Thị trưởng Lý quay đầu nói với trưởng phòng, "Ban đầu tôi còn lo rằng cô bé này không biết có thể đảm nhận nhiệm vụ nguy hiểm này không, xem ra tôi lo thừa rồi"
"Ha ha, ngài quá quan tâm tới phó thị trưởng Cố, vì vậy lo nhiều sẽ thành loạn đấy ạ" Trưởng phòng cười nói
"Ha ha, đồng chí Thương Tịnh, tôi trịnh trọng muốn nhờ cô một việc"
"Thị trưởng Lý, ngài nói quá rồi ạ, có nhiệm vụ gì xin cứ phân phó"
"Thật ra cũng không phải việc gì khác, xin cô nhất định phải bảo vệ thật tốt cho Thùy Vũ!" Thị trưởng Lý nói một cách mạnh mẽ, "Cậu ấy nhất định không thể xảy ra chuyện gì, xin cô nhớ ký điều này!"
Từ văn phòng của thị trưởng ra, Thương Tịnh còn mải suy nghĩ về cuộc nói chuyện với thị trưởng Lý thì chẳng mấy chốc được bí thư Giản sai người gọi tới, nội dung giao phó thì về cơ bản giống hệt thị trưởng Lý, cô càng lúc càng nghi ngờ, hai vị thủ trưởng này có phải quan tâm quá mức đối với một Phó Thị trưởng hay không? Suy nghĩ một lát, cô chợt lắc mạnh đầu, không được phép suy nghĩ thêm nữa! Thân phận của Cố Thùy Vũ rốt cục là gì cũng chẳng liên quan tới cô, cứ coi anh là một món đồ cần bảo vệ, là một vật chết, không thể cử động là được, dù món đồ ấy có quý giá thì cũng chẳng phải của cô!
"Sao đi lâu thế, thị trưởng Lý tìm em làm gì?" Cố Thùy Vũ đã ngồi trong xe, thấy Thương Tịnh khom lưng bước vào, anh mở miệng hỏi
"Không có chuyện gì" Thương Tịnh trả lời
Tiểu Hoàng chắt lưỡi, lấy làm kỳ lạ, cô em này đúng là nghé con mới sinh nên không biết sợ cọp, đối mặt với thị trưởng Cố mà cũng không biết khách khí, may mà thị trưởng Cố là người khoan dung, nếu là một lãnh đạo bụng dạ hẹp hòi khác, sợ rằng đã sớm ngáng chân cô rồi.
Cố Thùy Vũ lắc đầu, cười một cách bất đắc dĩ, con bé này trước mặt người khác cũng không thèm cho anh chút mặt mũi nào, có vẻ là cô thực sự bị chọc giận rồi. Quên đi, để cô tỉnh táo lại đã, anh là một người đàn ông, không thể nhận lỗi với người ta được. Nghĩ tới việc này, anh thu lại tầm mắt, tiếp túc xem lướt qua bài diễn thuyết thư ký Bàn đã chuẩn bị.
Dù mắt nhìn thẳng về phía trước nhưng Thương Tịnh cũng biết ánh mắt ai đó chiếu lên người mình đã dời đi, cơ thể cứng ngắc của cô thầm thả lỏng.
Tới trường đại học S, nhà trường đã khua chiêng gióng trống nghênh đón, trong đó cũng có vài lãnh đạo, Cố Thùy Vũ xuống xe, tươi cười bắt tay với hiệu trưởng đồng thời nói đùa, "Thị trưởng Lý và bí thư Giản vốn cũng muốn tới, nhưng lại bận trăm công nghìn việc đành phái tôi thay mặt đi, cùng lắm thì không được đại học S hoan nghênh nhỉ?"
Hiệu trưởng nghe xong đã nói liên mồm, "Nào có, thị trưởng Cố tới làm vẻ vang cho đại học S ý chứ lại, làm gì có cái đạo lý không hoan nghênh chứ? Hết sức hoan nghênh, hết sức hoan nghênh"
Mọi người cười theo, vì nhà trường tổ chức buổi lễ ở sân trường nên giảng viên các khoa và SV đều đã tập trung đông đủ, loa phóng thanh của trường liên tục phát ca khúc về trường, Cố Thùy Vũ ngồi trên bục dành cho lãnh đạo, bắt tay từng vị giáo sư, anh được đích thân hiệu trưởng đưa tới ngồi ở vị trí chủ đạo. SV ngồi bên dưới vốn chờ lâu tới nỗi sốt ruột, giờ thấy vị trí chủ đạo đã có người ngồi, mà người đó chẳng những không hói đầu lại còn cực kỳ khôi ngô tuấn tú, người đàn ông chín chắn ấy như đang tỏa sáng, moi người cúi đầu thì thầm với nhau.
Thương Tịnh đi theo Cố Thùy Vũ, cô được bố trí ngồi ở vị trí cuối cùng của hàng đầu tiên, đó vốn là chỗ của thư ký Bàn nhưng do tình huống đặc biệt nên cô đổi vị trị với anh ta.
Buổi lễ kỷ niệm thành lập trường chính thức bắt đầu, đầu tiên, hiệu trưởng giới thiệu những khách quý tham dự, rồi lại làm một bài diễn giải mở màn vắn tắt, tiếp theo, ông mời phó thị trưởng Cố lên diễn thuyết.
Cố Thùy Vũ đứng dậy, bên dưới tiếng vỗ tay như sấm vang lên, anh lên bục diễn thuyết, mỉm cười, "Cảm ơn tràng pháo tay nhiệt tình của mọi người, tôi là Cố Thùy Vũ"
Có một loại người sinh ra là để đứng dưới ánh hào quang, được mọi người chiêm ngưỡng, Cố Thùy Vũ thì khỏi cần nghi ngờ, anh chính là loại người đó. Vốn chỉ là một bài diễn thuyết khô khan chúc mừng trường tròn 50 năm thành lập, vậy mà với giọng nói trầm bổng, quyến rũ của anh đánh tan, bài diễn thuyết như nước chảy mây trôi mê hoặc lòng người, cộng thêm gương mặt và động tác của anh, tuy không hề khoa trương nhưng lại rất có khí phách, tao nhã làm cho người ta không thể dời mắt, dù bài diễn thuyết rất nghiêm túc có điều bầu không khí không ngừng nóng lên, tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía.
Thương Tịnh không thể không bội phục người đàn ông này, có trời mới biết lúc lên xe anh mới bắt đầu đọc qua bản diễn thuyết này, anh xem nhiều nhất chỉ hai lần, thế mà giờ tuy cầm bản thảo trên tay nhưng số lần anh cúi đầu nhìn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, chỉ là diễn thuyết thôi mà anh cũng khoa trương tớ mức này sao?
Diễn thuyết xong, ngoài dự định, Phó thị trưởng Cố giống như một thần tượng thu được thêm vô số fan hâm mộ, rất nhiều giáo sư kiếm ăn dựa vào việc diễn thuyết và những giáo sư dạy học cũng thầm tán thưởng trong lòng, nếu bọn họ có được sự quyến rũ của anh thì lo gì không được giảng dạy trong điều kiện tốt nhất chứ? Sau đó, bài diễn thuyết mà hiệu trưởng đã dày công chuẩn bị đã không thể lọt được vào tai lũ SV ngồi bên dưới nữa, rất nhiều người cầm điện thoại hướng về phía bục không ngừng chụp.
Buổi lễ xong xuôi, Cố Thùy Vũ dưới sự hướng dẫn của lãnh đạo trường đi thăm quan một vòng, Thương Tịnh đi cạnh Cố Thùy Vũ làm thay việc của thư ký Bàn, cô truyền đạt một số thay đổi tạm thời trong công việc với Cố Thùy Vũ theo những gì thư ký Bàn nhắn qua điện thoại.
Vì loa phát thanh của trường bật những bài hát hết sức sôi nổi nên Cố Thùy Vũ nghe không rõ lắm, anh hơi nghiêng người, "Em nói lại lần nữa đi"
Thương Tịnh trừng mắt, sững sờ nhìn gò má ai đó phóng đại trước mắt mình, lấy lại thái độ làm việc, cô ghé sát tai anh nói lại một lần. Sự thân mật kia khiến cho những nữ sinh đi theo không ngừng thầm ước ao, họ chỉ hận không thể thay vị trí của cô
"Bảo cậu ta về chỉnh sửa một phần bản báo cáo rồi đưa cho bí thư Giản, buổi chiều gọi người của Cục quy hoạch tới" Sau khi phân phó xong, Cố Thùy Vũ lại thẳng người, mỉm cười tiến lên tham gia vào câu chuyện mọi người đang nói
Thương Tịnh thầm hít sâu, vừa gọi điện vừa đi theo sau, cô không quên chú ý tới động tịnh xung quanh
Giờ phút này, thực ra Cố Thùy Vũ không hề bình tĩnh như biểu hiện trên gương mặt anh, quả thật anh không ngờ hơi ấm của cô phả vào tai anh lại có thể khiến tay chân anh trở nên mềm nhũn, nếu không phải đang ở nơi công cộng thì.... Ánh mắt anh âm u, chợt anh nhíu mày, định lực của anh lúc nào lại kém cỏi thế nhỉ?
Bước vào Thư Viện, đại học S vẫn luôn tự hào về cuộc triển lãm nghệ thuật được tổ chức tại đại sảnh tầng một, hiệu trưởng vinh dự giới thiệu, "Rất nhiều tác phẩm đoạt giải của SV ngành mỹ thuật trường chúng tôi được đưa tới đây triển lãm, đó là những nhân tài cực kỳ ưu tú! Các vị lãnh đạo nếu đã tới đây thì không bằng đi xem các tác phẩm đó một chút đi, thấy có điểm nào chưa được thì nhân tiện chỉ điểm thêm"
Một vị lãnh đạo cười nói, "Tôi là một kẻ tầm thường, loại nghệ thuật tao nhã này tôi với không tới. Thị trưởng Cố, thể diện của chúng tôi trông cậy hết vào ngài đấy nhé"
Mọi người cười ầm lên, gật đầu hưởng ứng
Cố Thùy Vũ cười nói, "Chuyện Dương Xuân Bạch Tuyết này, người ngoài chỉ điểm không tới đâu, người nghệ sĩ cần nhất là sự tự do, chúng ta chỉ cần dành cho họ sự ủng hộ là được rồi"
*Dương Xuân Bạch Tuyết: tác phẩm nghệ thuật xuất sắc; tác phẩm ưu tú (dương xuân bạch tuyết, ca khúc nổi tiếng của nước Sở thời Xuân thu Chiến quốc). Ý chỉ đề tài nghệ thuật này.
Nghe thấy lời nói của anh, trưởng khoa vội vàng nói, "Còn cần nhờ thị trưởng Cố và các đồng chí lãnh đạo ủng hộ đề bạt nhiều hơn"
"Thầy Trương!" Từ lối vào phòng triển lãm vang lên giọng nữ trong trẻo, mọi người nhìn về hướng phát ra tiếng nói, một cô gái với mái tóc dài mỉm cười đang đi về phía bọn họ. Bộ dáng ấy, dáng vẻ ấy chẳng khác nào một người đẹp hoạt bát, không hề kém cạnh so với các minh tinh trên TV.
Trưởng khoa vừa trông thấy đã vẫy tay, cười với cô ta, đợi cô ta tới gần thì ông mới nhiệt tình giới thiệu, "Cô gái này là chủ tịch hội học sinh của trường, đồng thời cũng là SV ưu tú nhất trong khoa mỹ thuật, cô ấy tên là Trần Tĩnh, cô ấy từng đoạt được giải nhì trong cuộc thi"
Cô gái vừa tới càng nhìn càng xinh xắn, trong đoàn người, có người đã đứng núi này trông núi nọ. Cố Thùy Vũ cũng không khỏi nhìn cô ta vài lần, cơ thể cô ta khá gầy nhưng ngực lại rất lớn, đúng là một báu vật.
"Em chào hiệu trưởng, chào các vị lãnh đạo ạ!" Trần Tĩnh khéo léo chào hỏi, khi cười rộ lên làm lộ ra lúm đồng tiền.
Thương Tịnh vừa thấy cô ta cũng khá bất ngờ, cô bật cười, hóa ra là người quen. Đang suy nghĩ nên chào hỏi ra sao thì Trần Tĩnh cũng nhận ra cô, cô ta ngạc nhiên, "Ồ" một tiếng, rồi chạy rới ôm chầm lấy cô, "Thương Tịnh, sao lại là cậu"
Ở nơi đất khách quê người gặp được cố nhân đúng là chuyện vui. Trần Tĩnh là bạn học cùng cấp 2 với cô, dù trước đây tiếp xúc không nhiều nhưng ở nơi xa lạ thì lại cảm thấy vô cùng thân thiết, Thương Tịnh cười ôm lại cô ta, "Trần Tĩnh, cậu ngày càng đẹp đấy!"
Đây là chuyện ngoài dự đoán của Cố Thùy Vũ, anh nhíu mày nhìn hai cô gái hồn nhiên ngây ngô đang đứng ôm nhau, không biết tại sao anh cảm thấy Thương Tịnh cười rộ lên thật xinh đẹp
"Sao cậu lại ở đây?" Trần Tĩnh buông cô ra, nhưng vẫn nhiệt tình nắm lấy tay cô hỏi
"À, mình là trợ lý của thị trưởng Cố, đi cùng ngài ấy tới đây" Trả lời xong cô mới nhớ mình đang ở đâu, cô thầm nghĩ hỏng bét rồi, cô đành nhắm mắt kéo cô ta tiến lên, "Trần Tĩnh, vị này là Phó thị trưởng của chúng ta, thị trưởng Cố"
Trần Tĩnh cũng đã phát hiện ra sự thất thố của mình, cô ta đỏ mặt nhìn Cố Thùy Vũ, "Chào ngài, thị trưởng Cố, vừa rồi tôi quá thất lễ rồi!"
Cố Thùy Vũ cười ấm áp, "Không sao, các cô gái cũng không thể không có tinh thần giống lũ đàn ông chúng tôi được"
Nghe vậy, ánh mắt Trần Tĩnh sáng lên, "Thị trưởng Cố, ngài thật tốt"
Dưới ánh mắt của cô ta, Cố Thùy Vũ chỉ cười mà không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com