Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-102
Chương 102
Tan họp, Thương Tịnh thấy có rất nhiều người bao quanh Cố Thùy Vũ, cô cũng không đến chào anh, mà theo Lữ Chí Võ đi về. Chỉ là đi được nửa đường thì nhận được tin nhắn:
[Em chạy cũng nhanh lắm.]
Thương Tịnh cầm điện thoại mỉm cười.
Chớp mắt lại qua một ngày, lúc buổi chiều, cô định gọi điện thoại hỏi anh có về nhà ăn cơm hay không, Cố Thùy Vũ đã gọi về trước, âm thanh có chút buồn, “Tối nay anh có buổi hẹn.” CMN người trong tỉnh đến không thể từ chối được.
“Ồ, vậy anh uống ít một chút.” Thương Tịnh có chút thất vọng, nhưng vẫn nhắc nhở anh một câu.
“Ừh.”
“Sao vậy, nghe giọng anh như không được vui.”
“…Anh đang nghĩ có nên đến chùa cúng không?”
Thương Tịnh chau mày, “Tại sao?”
“Gần đây đều không thể ôm em.” Lúc nào cũng gặp trở ngại, tối qua thì gấp gáp trở về, không làm ăn được gì cả!
“Anh không thể nghĩ đến những việc đứng đắn sao?” Thương Tịnh đỏ mặt nói.
“Cưng à, anh đã nói rất đứng đắn rồi đó, em có muốn nghe những việc không đứng đắn thật sự không?”
“Sắc lang!” Thương Tịnh mặt đỏ lên, cúp điện thoại.
Về đến nhà, Tạ Di lan đang dọn đồ, Thương Tịnh cũng xem như không biết gì, vẫn đối đãi cô như lúc trước, hai người ăn cơm xong, Tạ Di Lan liền tự giác đi rửa chén, Thương Tịnh nhìn bóng dáng cô ta, cứ như vậy kéo dài khoảng cách, tình cảm thiếu nữ sẽ phai nhạt theo thời gian đi? Hơn nữa cô bé còn có bạn trai mà... đúng rồi, Đặng Hiểu Húc, cô suýt chút nữa quên mất cậu ta.
“Lan Lan, số điện thoại của Tiểu Đặng là bao nhiêu vậy, chị có việc muốn nói với cậu ta.”
“Chị tìm anh ấy nói việc gì thế?” giọng nói Tạ Di Lan có chút khẩn trương.
“À, chính là việc của anh họ cậu ta, chị có một việc muốn hỏi cho rõ.”
Tạ Di Lan ngừng việc rửa chén, đọc số điện thoại cho Thương Tịnh.
Thương Tịnh về phòng mình gọi điện thoại, sau khi xác định thân phận của Đặng Hiểu Kiệt rồi, liền nói thẳng với cậu ta, nói rằng anh ta là bạn trai cũ của cô, xuất phát từ rất nhiều nguyên nhân khác nên không thể giúp anh ta.
Đặng Hiểu Húc không ngờ còn có việc này, nhất thời không biết phải nói gì.
Thương Tịnh nói tiếp: “Lan Lan tuy rằng không phải em gái ruột của chị, nhưng quan hệ hai nhà rất tốt, cho nên chị không hy vọng em ấy phải đau khổ, em có hiểu ý chị không?”
Đặng Hiểu Húc cười khan, “chị Thương à, chị nói đi đâu vậy, em đâu có cãi nhau với Lan Lan.” Cậu ta giả ngốc nói.
“Haha, không có việc gì thì tốt, hy vọng hai em hay trân trọng đoạn tình cảm này, vui vẻ là quan trọng nhất.” Những lời cần nói cô đã nói hết rồi, cuộc đời của họ nên để họ tự phụ trách. Là vui hay buồn, cũng phải do bản thân tự mình nếm trải.
Chỉ là Đặng Hiểu Húc không hiểu nỗi khổ tâm của Thương Tịnh, vừa cúp máy thì sắc mặt đen lại, bị phát hiện rồi... nhất là con bé Tạ Di Lan kia nhiều chuyện, biết sớm vậy anh sẽ không lỡ miệng nói ra, bậy giờ nên làm thế nào đây? Cứ tiếp tục như vậy cũng không lấy lòng người ta được, hay là tìm cơ hội chia tay với con bé ngốc nghếch đó cho rồi? Nhưng mà vừa rồi nghe giọng điệu của Thương Tịnh, bây giờ anh ta liền chia tay liệu cô ta có tìm anh gây phiền phức không? Chậc, vẫn là nên đợi một thời gian nữa vậy.
Thương Tịnh bước ra phòng, Tạ Di Lan đã rửa chén xong, thấy cô đi ra thì hỏi cô đã nói những gì với Đặng Hiểu Húc, Thương Tịnh tùy tiện trả lời vài câu, hai người liền mạnh ai nấy làm việc mình.
Vừa qua 10 giờ tối,Thương Tịnh nhận được điện thoại của Cố Thùy Vũ, trong tiếng ồn ào vang lên giọng nói như đã say của anh, “bảo bối, qua đây đón anh đi, anh say rồi.”
Tiếp đó cô lại nghe thấy tiếng đùa giỡn bên đầu dây kia.
Thương Tịnh chau mày, “Được, anh đang ở đâu?”
Cố Thùy Vũ đọc tên của một câu lạc bộ, Thương Tịnh liền bắt taxi đến đó, bước vào câu lạc bộ vừa trang hoàng lộng lẫy vừa u tối, có cô tiếp viên dẫn cô đến một phòng bao sang trọng, vừa vào cửa liền nhìn thấy cảnh náo nhiệt bên trong, có trai có gái ca hát vui vẻ, thoải mái nói cười, hoàn toàn nhìn không ra vẻ nghiêm túc lúc ban ngày. Thương Tịnh quét mắt một lượt, chỉ thấy Cố Thùy Vũ đang dựa vào góc sô pha, tay anh tùy ý đặt lên tay vịn ghế, không thể nhìn rõ biểu tình của anh, nhưng xem ra thực sự anh đã say rồi. Bên cạnh anh hình như còn có một người phụ nữ trung niên đang nói cười với anh.
Một người đàn ông đang đứng ca hát với hai cô tiếp viên phát hiện ra Thương Tịnh trước, ông ta trực tiếp cầm micro hỏi: “Cô tìm ai?”
Thương Tịnh có chút ngại, cô nên gọi điện kêu anh ra ngoài mới đúng. Cô không thể không làm thanh giọng, lớn tiếng nói: “Xin lỗi, tôi tìm Cố Thùy Vũ.”
Người đàn ông kia liền la lớn, “Lão Cố, tiểu mĩ nhân của anh đến rồi này!”
Người đàn ông lười biếng đang nằm trên ghế sô pha lập tức bật dậy, đôi mắt như phát sáng, nhìn về phía người yêu nhỏ bé đang đợi ngoài cửa. Không chỉ có anh nhìn qua, những người trong phòng bao đều đồng loạt nhìn qua, Thương Tịnh cố chịu sự xấu hổ, lễ phép mỉm cười, cô lớn tiếng nói: “Thật ngại quá đã làm phiền rồi.”
Cố Thùy Vũ sủng ái vẫy tay gọi cô đến, “Mau dìu anh một chút, hôm nay anh bị bọn họ chuốc say rồi.”
“Xem anh nói kìa, ai mà không biết tửu lượng cuả anh!” Một người đàn ông béo ú 40 mấy tuổi nói.
“Aiz, tôi không thể uống rượu pha, vừa uống liền ngã.” Cố Thùy Vũ mượn tay của Thương Tịnh đứng dậy, một tay khác choàng qua vai cô, “Chúng ta về thôi.”
“Aiz aiz aiz, đâu thể đi như vậy, cũng không giới thiệu cho mọi người biết, em dâu họ gì chúng tôi còn không biết nữa là, ít nhất cũng làm vài ly quen biết nhau chứ.” Một đám người quyết không để họ rời đi.
“Cô ấy không uống rượu.” Cố Thùy Vũ ôm chặt cô nói.
Thương Tịnh mỉm cười xin lỗi, “Thật xin lỗi, tửu lượng của tôi không tốt, sợ là uống một ly liền say thì sẽ làm mất hứng mọi người.”
Một đám người thấy Cố Thùy Vũ thực sự say rồi, họ cũng không biết Thương Tịnh là thân phận gì, huyên náo một lát cũng để họ đi, Thương Tịnh cầm áo khoác của anh, ôm eo anh bước ra.
Đến trước cửa, Thương Tịnh mới rời khỏi người anh: “Anh mặc áo khoác vào đi, bên ngoài lạnh đấy.”
“Anh đi vệ sinh.” Cố Thùy Vũ thấy phòng bao bên cạnh đang mở cửa, bên trong tối mịt không có ai, anh liền bước loạng choạng vào đó.
Nhân viên trong hành lang thấy anh đến liền vội vã mở đèn lên.
Thương Tịnh cám ơn họ, cô cũng theo anh đi vào.
Cố Thùy Vũ thuận tay đóng cửa lại, anh bước loạng choạng vào nhà vệ sinh, Thương Tịnh đứng kế bên đợi anh, cô sợ anh sẽ nôn. Cũng may chỉ một lát liền nghe tiếng xả nước, một lát nữa liền thấy anh bước ra.
Thương Tịnh lên đón anh, “Thật sự say rồi sao?”
Cố Thùy Vũ cười một tiếng, không trả lời cô, một tay ôm cô dựa vào vách tường, cúi đầu xuống hôn cô, “Tịnh Tịnh bảo bối...” trong miệng anh mang vị tươi mát của nước và mùi rượu, từ từ hôn lên môi cô, trên má cô và dưới cái cằm nhỏ.
Thương Tịnh nói nhỏ nhẹ, từ chối anh: “Anh tên bợm rượu này...” cô từ từ lui về sau, kéo tay anh bước ra cửa.
Cố Thùy Vũ lại đè cô trên cửa, anh tiếp tục hôn cô, ngậm lấy chiếc lưỡi xinh xắn của cô, thỉnh thoảng lại liếm vành tai của cô, đôi tay anh cũng không nhàn rỗi, một tay cách áo chơi đùa nơi mềm mại của cô. Nhiệt độ giữa hai người từ từ tăng cao, Thương Tịnh có chút không khống chế bản thân, liền đẩy anh ra nói: “về thôi...” đây là nơi công cộng đấy.
Cố Thùy Vũ xem như không nghe thấy lời cô nói, anh tiếp tục hôn cô, Thương Tịnh lại lên tiếng, “Cố Thùy Vũ...” không phải anh ấy muốn ở đây chứ...
“Tịnh Tịnh, anh nhịn không được nữa.” Hôm nay vốn là anh muốn tan ca rồi từ từ hưởng thụ cô, lúc chiều anh mới biết có những người trong tỉnh đến đây, tuy rằng không phải việc gì to tát, nhưng anh vẫn phải đi với bọn họ. Trong lòng anh vô cùng khó chịu, suốt buổi anh đều không tập trung được, trong đầu cứ nghĩ đến chuyện lăn lộn với cô, không thể không nói thêm, sự trở ngại liên tiếp khiến anh ngày càng hưng phấn, hơn nữa còn có sự thúc đẩy của rượu, anh cảm thấy cơ thể mình ngày càng nóng, cuối cùng thực sự chịu đựng không nổi nữa, anh liền cố ý giả say gọi cô đến.
“Nhịn không được cũng phải nhịn.” Cơ thể cô cũng bị anh làm đến ngày càng nhạy cảm, Thương Tịnh lại đẩy anh ra.
“Tịnh Tịnh, ngoan nào.” Cố Thùy Vũ chen vào giữa chân cô, dùng vật đã căng trướng cọ vào cô, “Em xem, anh như vậy làm sao ra ngoài đây.”
Tên sắc lang này... Thương Tịnh ngượng chín cả mặt, “Anh tự vào nhà vệ sinh giải quyết đi.”
“Chúng ta cùng vào nhà vệ sinh giải quyết đi.” Cố Thùy Vũ không ngừng hôn lên cổ cô, để lại những vết hôn nóng bỏng.
“Không muốn... về đi...” Thương Tịnh né tránh anh.
“Vậy em dùng miệng giúp anh ra nhé.” Lưỡi anh liếm trên vành tai cô.
“Không muốn không muốn.” Thương Tịnh lắc đầu lia lịa, người đàn ông này mà làm loạn thì cái gì cũng mặc kệ, cô thực sự sợ anh sẽ làm ngay tại đây.
“Bảo bối ngoan, tiểu tâm can, anh sắp nhịn đến chết mất, em chỉ giúp anh lần này thôi, được không.” Cố Thùy Vũ lại xoa nắn khắp người cô dụ dỗ.
“Không được...” ánh đèn mờ làm bầu không khí càng them ái muội, chút lý trí còn sót lại của Thương Tịnh nói cho cô biết rằng họ vẫn đang ở nơi công cộng.
“Mau lên nào, không thôi anh làm em ngay tại đây luôn đấy.” Cố Thùy Vũ hăm dọa cô, tay anh liền đi cởi áo khoác cô.
“Lần sau anh thử uống say nữa xem!” Thương Tịnh tức giận giậm chân, cô đang tức giận.
Cố Thùy Vũ vừa nghe, cũng không nói thật với cô, chỉ xem như anh đang trong cơn say ôm chặt cô không buông.
“Anh đáng ghét như vậy...” Thương Tịnh cố vùng vẫy nhưng không được.
“Mau lên, bảo bối ngoan.” Cố Thùy Vũ kéo tay cô đặt lên thắt lưng anh.
“Anh là tên mặt dày!” Dám giữ chặt cô như vậy, mặt Thương Tịnh đỏ như núi lửa sắp phun trào, cuối cùng cô đành ngồi xổm xuống trước mặt anh.
Trong phòng bao mặc dù cách âm khá tốt, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe được tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông, Thương Tịnh chỉ cảm thấy thời gian kéo dài như cả thế kỷ, cự vật trong miệng vẫn không có hiện tượng mềm đi, cô nhả ra, ngước đầu nhìn anh tội nghiệp nói: “sao anh còn chưa ra vậy?”
Cố Thùy Vũ đang chu du ở thiên đường cúi xuống nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của cô, nhất thời khống chế không được liền đè đầu cô lại, lần nữa đẩy cự vật vào miệng cô, dùng lực cử động vài cái, sau đó bắn vào miệng cô.
Thương Tịnh đỏ mặt ho khan vài tiếng, Cố Thùy Vũ ôm cô đứng dậy, anh hôn vào cổ cô, “bảo bối, em thật tuyệt!”
“Chúng ta đi thôi...” Thương Tịnh rõ ràng nghe được âm thanh có người bên ngoài, cô rất sợ việc ban nãy bị người khác nghe được, cô vùi đầu trong lòng anh, quả thật cảm thấy không thể đi ra nữa rồi. Cô điên rồi mới làm việc như vậy...
Bàn tay Cố Thùy Vũ lần vào quần jean của cô, ở bên cổ cô thấp giọng cười tà, “ướt rồi...”
Thương Tịnh mặt nóng lên, cô đấm anh một cái, “Em lãnh cảm thì anh vui lắm sao?”
Cố Thùy Vũ cười lớn, anh chỉnh trang quần áo của mình, ôm chặt cô vào lòng, “đi thôi, mau về nhà phục vụ cho bảo bối của gia nào, “ anh cắn tai cô, “Anh sẽ khiến em khóc cả tối nhé?”
“Cút!”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Tan họp, Thương Tịnh thấy có rất nhiều người bao quanh Cố Thùy Vũ, cô cũng không đến chào anh, mà theo Lữ Chí Võ đi về. Chỉ là đi được nửa đường thì nhận được tin nhắn:
[Em chạy cũng nhanh lắm.]
Thương Tịnh cầm điện thoại mỉm cười.
Chớp mắt lại qua một ngày, lúc buổi chiều, cô định gọi điện thoại hỏi anh có về nhà ăn cơm hay không, Cố Thùy Vũ đã gọi về trước, âm thanh có chút buồn, “Tối nay anh có buổi hẹn.” CMN người trong tỉnh đến không thể từ chối được.
“Ồ, vậy anh uống ít một chút.” Thương Tịnh có chút thất vọng, nhưng vẫn nhắc nhở anh một câu.
“Ừh.”
“Sao vậy, nghe giọng anh như không được vui.”
“…Anh đang nghĩ có nên đến chùa cúng không?”
Thương Tịnh chau mày, “Tại sao?”
“Gần đây đều không thể ôm em.” Lúc nào cũng gặp trở ngại, tối qua thì gấp gáp trở về, không làm ăn được gì cả!
“Anh không thể nghĩ đến những việc đứng đắn sao?” Thương Tịnh đỏ mặt nói.
“Cưng à, anh đã nói rất đứng đắn rồi đó, em có muốn nghe những việc không đứng đắn thật sự không?”
“Sắc lang!” Thương Tịnh mặt đỏ lên, cúp điện thoại.
Về đến nhà, Tạ Di lan đang dọn đồ, Thương Tịnh cũng xem như không biết gì, vẫn đối đãi cô như lúc trước, hai người ăn cơm xong, Tạ Di Lan liền tự giác đi rửa chén, Thương Tịnh nhìn bóng dáng cô ta, cứ như vậy kéo dài khoảng cách, tình cảm thiếu nữ sẽ phai nhạt theo thời gian đi? Hơn nữa cô bé còn có bạn trai mà... đúng rồi, Đặng Hiểu Húc, cô suýt chút nữa quên mất cậu ta.
“Lan Lan, số điện thoại của Tiểu Đặng là bao nhiêu vậy, chị có việc muốn nói với cậu ta.”
“Chị tìm anh ấy nói việc gì thế?” giọng nói Tạ Di Lan có chút khẩn trương.
“À, chính là việc của anh họ cậu ta, chị có một việc muốn hỏi cho rõ.”
Tạ Di Lan ngừng việc rửa chén, đọc số điện thoại cho Thương Tịnh.
Thương Tịnh về phòng mình gọi điện thoại, sau khi xác định thân phận của Đặng Hiểu Kiệt rồi, liền nói thẳng với cậu ta, nói rằng anh ta là bạn trai cũ của cô, xuất phát từ rất nhiều nguyên nhân khác nên không thể giúp anh ta.
Đặng Hiểu Húc không ngờ còn có việc này, nhất thời không biết phải nói gì.
Thương Tịnh nói tiếp: “Lan Lan tuy rằng không phải em gái ruột của chị, nhưng quan hệ hai nhà rất tốt, cho nên chị không hy vọng em ấy phải đau khổ, em có hiểu ý chị không?”
Đặng Hiểu Húc cười khan, “chị Thương à, chị nói đi đâu vậy, em đâu có cãi nhau với Lan Lan.” Cậu ta giả ngốc nói.
“Haha, không có việc gì thì tốt, hy vọng hai em hay trân trọng đoạn tình cảm này, vui vẻ là quan trọng nhất.” Những lời cần nói cô đã nói hết rồi, cuộc đời của họ nên để họ tự phụ trách. Là vui hay buồn, cũng phải do bản thân tự mình nếm trải.
Chỉ là Đặng Hiểu Húc không hiểu nỗi khổ tâm của Thương Tịnh, vừa cúp máy thì sắc mặt đen lại, bị phát hiện rồi... nhất là con bé Tạ Di Lan kia nhiều chuyện, biết sớm vậy anh sẽ không lỡ miệng nói ra, bậy giờ nên làm thế nào đây? Cứ tiếp tục như vậy cũng không lấy lòng người ta được, hay là tìm cơ hội chia tay với con bé ngốc nghếch đó cho rồi? Nhưng mà vừa rồi nghe giọng điệu của Thương Tịnh, bây giờ anh ta liền chia tay liệu cô ta có tìm anh gây phiền phức không? Chậc, vẫn là nên đợi một thời gian nữa vậy.
Thương Tịnh bước ra phòng, Tạ Di Lan đã rửa chén xong, thấy cô đi ra thì hỏi cô đã nói những gì với Đặng Hiểu Húc, Thương Tịnh tùy tiện trả lời vài câu, hai người liền mạnh ai nấy làm việc mình.
Vừa qua 10 giờ tối,Thương Tịnh nhận được điện thoại của Cố Thùy Vũ, trong tiếng ồn ào vang lên giọng nói như đã say của anh, “bảo bối, qua đây đón anh đi, anh say rồi.”
Tiếp đó cô lại nghe thấy tiếng đùa giỡn bên đầu dây kia.
Thương Tịnh chau mày, “Được, anh đang ở đâu?”
Cố Thùy Vũ đọc tên của một câu lạc bộ, Thương Tịnh liền bắt taxi đến đó, bước vào câu lạc bộ vừa trang hoàng lộng lẫy vừa u tối, có cô tiếp viên dẫn cô đến một phòng bao sang trọng, vừa vào cửa liền nhìn thấy cảnh náo nhiệt bên trong, có trai có gái ca hát vui vẻ, thoải mái nói cười, hoàn toàn nhìn không ra vẻ nghiêm túc lúc ban ngày. Thương Tịnh quét mắt một lượt, chỉ thấy Cố Thùy Vũ đang dựa vào góc sô pha, tay anh tùy ý đặt lên tay vịn ghế, không thể nhìn rõ biểu tình của anh, nhưng xem ra thực sự anh đã say rồi. Bên cạnh anh hình như còn có một người phụ nữ trung niên đang nói cười với anh.
Một người đàn ông đang đứng ca hát với hai cô tiếp viên phát hiện ra Thương Tịnh trước, ông ta trực tiếp cầm micro hỏi: “Cô tìm ai?”
Thương Tịnh có chút ngại, cô nên gọi điện kêu anh ra ngoài mới đúng. Cô không thể không làm thanh giọng, lớn tiếng nói: “Xin lỗi, tôi tìm Cố Thùy Vũ.”
Người đàn ông kia liền la lớn, “Lão Cố, tiểu mĩ nhân của anh đến rồi này!”
Người đàn ông lười biếng đang nằm trên ghế sô pha lập tức bật dậy, đôi mắt như phát sáng, nhìn về phía người yêu nhỏ bé đang đợi ngoài cửa. Không chỉ có anh nhìn qua, những người trong phòng bao đều đồng loạt nhìn qua, Thương Tịnh cố chịu sự xấu hổ, lễ phép mỉm cười, cô lớn tiếng nói: “Thật ngại quá đã làm phiền rồi.”
Cố Thùy Vũ sủng ái vẫy tay gọi cô đến, “Mau dìu anh một chút, hôm nay anh bị bọn họ chuốc say rồi.”
“Xem anh nói kìa, ai mà không biết tửu lượng cuả anh!” Một người đàn ông béo ú 40 mấy tuổi nói.
“Aiz, tôi không thể uống rượu pha, vừa uống liền ngã.” Cố Thùy Vũ mượn tay của Thương Tịnh đứng dậy, một tay khác choàng qua vai cô, “Chúng ta về thôi.”
“Aiz aiz aiz, đâu thể đi như vậy, cũng không giới thiệu cho mọi người biết, em dâu họ gì chúng tôi còn không biết nữa là, ít nhất cũng làm vài ly quen biết nhau chứ.” Một đám người quyết không để họ rời đi.
“Cô ấy không uống rượu.” Cố Thùy Vũ ôm chặt cô nói.
Thương Tịnh mỉm cười xin lỗi, “Thật xin lỗi, tửu lượng của tôi không tốt, sợ là uống một ly liền say thì sẽ làm mất hứng mọi người.”
Một đám người thấy Cố Thùy Vũ thực sự say rồi, họ cũng không biết Thương Tịnh là thân phận gì, huyên náo một lát cũng để họ đi, Thương Tịnh cầm áo khoác của anh, ôm eo anh bước ra.
Đến trước cửa, Thương Tịnh mới rời khỏi người anh: “Anh mặc áo khoác vào đi, bên ngoài lạnh đấy.”
“Anh đi vệ sinh.” Cố Thùy Vũ thấy phòng bao bên cạnh đang mở cửa, bên trong tối mịt không có ai, anh liền bước loạng choạng vào đó.
Nhân viên trong hành lang thấy anh đến liền vội vã mở đèn lên.
Thương Tịnh cám ơn họ, cô cũng theo anh đi vào.
Cố Thùy Vũ thuận tay đóng cửa lại, anh bước loạng choạng vào nhà vệ sinh, Thương Tịnh đứng kế bên đợi anh, cô sợ anh sẽ nôn. Cũng may chỉ một lát liền nghe tiếng xả nước, một lát nữa liền thấy anh bước ra.
Thương Tịnh lên đón anh, “Thật sự say rồi sao?”
Cố Thùy Vũ cười một tiếng, không trả lời cô, một tay ôm cô dựa vào vách tường, cúi đầu xuống hôn cô, “Tịnh Tịnh bảo bối...” trong miệng anh mang vị tươi mát của nước và mùi rượu, từ từ hôn lên môi cô, trên má cô và dưới cái cằm nhỏ.
Thương Tịnh nói nhỏ nhẹ, từ chối anh: “Anh tên bợm rượu này...” cô từ từ lui về sau, kéo tay anh bước ra cửa.
Cố Thùy Vũ lại đè cô trên cửa, anh tiếp tục hôn cô, ngậm lấy chiếc lưỡi xinh xắn của cô, thỉnh thoảng lại liếm vành tai của cô, đôi tay anh cũng không nhàn rỗi, một tay cách áo chơi đùa nơi mềm mại của cô. Nhiệt độ giữa hai người từ từ tăng cao, Thương Tịnh có chút không khống chế bản thân, liền đẩy anh ra nói: “về thôi...” đây là nơi công cộng đấy.
Cố Thùy Vũ xem như không nghe thấy lời cô nói, anh tiếp tục hôn cô, Thương Tịnh lại lên tiếng, “Cố Thùy Vũ...” không phải anh ấy muốn ở đây chứ...
“Tịnh Tịnh, anh nhịn không được nữa.” Hôm nay vốn là anh muốn tan ca rồi từ từ hưởng thụ cô, lúc chiều anh mới biết có những người trong tỉnh đến đây, tuy rằng không phải việc gì to tát, nhưng anh vẫn phải đi với bọn họ. Trong lòng anh vô cùng khó chịu, suốt buổi anh đều không tập trung được, trong đầu cứ nghĩ đến chuyện lăn lộn với cô, không thể không nói thêm, sự trở ngại liên tiếp khiến anh ngày càng hưng phấn, hơn nữa còn có sự thúc đẩy của rượu, anh cảm thấy cơ thể mình ngày càng nóng, cuối cùng thực sự chịu đựng không nổi nữa, anh liền cố ý giả say gọi cô đến.
“Nhịn không được cũng phải nhịn.” Cơ thể cô cũng bị anh làm đến ngày càng nhạy cảm, Thương Tịnh lại đẩy anh ra.
“Tịnh Tịnh, ngoan nào.” Cố Thùy Vũ chen vào giữa chân cô, dùng vật đã căng trướng cọ vào cô, “Em xem, anh như vậy làm sao ra ngoài đây.”
Tên sắc lang này... Thương Tịnh ngượng chín cả mặt, “Anh tự vào nhà vệ sinh giải quyết đi.”
“Chúng ta cùng vào nhà vệ sinh giải quyết đi.” Cố Thùy Vũ không ngừng hôn lên cổ cô, để lại những vết hôn nóng bỏng.
“Không muốn... về đi...” Thương Tịnh né tránh anh.
“Vậy em dùng miệng giúp anh ra nhé.” Lưỡi anh liếm trên vành tai cô.
“Không muốn không muốn.” Thương Tịnh lắc đầu lia lịa, người đàn ông này mà làm loạn thì cái gì cũng mặc kệ, cô thực sự sợ anh sẽ làm ngay tại đây.
“Bảo bối ngoan, tiểu tâm can, anh sắp nhịn đến chết mất, em chỉ giúp anh lần này thôi, được không.” Cố Thùy Vũ lại xoa nắn khắp người cô dụ dỗ.
“Không được...” ánh đèn mờ làm bầu không khí càng them ái muội, chút lý trí còn sót lại của Thương Tịnh nói cho cô biết rằng họ vẫn đang ở nơi công cộng.
“Mau lên nào, không thôi anh làm em ngay tại đây luôn đấy.” Cố Thùy Vũ hăm dọa cô, tay anh liền đi cởi áo khoác cô.
“Lần sau anh thử uống say nữa xem!” Thương Tịnh tức giận giậm chân, cô đang tức giận.
Cố Thùy Vũ vừa nghe, cũng không nói thật với cô, chỉ xem như anh đang trong cơn say ôm chặt cô không buông.
“Anh đáng ghét như vậy...” Thương Tịnh cố vùng vẫy nhưng không được.
“Mau lên, bảo bối ngoan.” Cố Thùy Vũ kéo tay cô đặt lên thắt lưng anh.
“Anh là tên mặt dày!” Dám giữ chặt cô như vậy, mặt Thương Tịnh đỏ như núi lửa sắp phun trào, cuối cùng cô đành ngồi xổm xuống trước mặt anh.
Trong phòng bao mặc dù cách âm khá tốt, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe được tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông, Thương Tịnh chỉ cảm thấy thời gian kéo dài như cả thế kỷ, cự vật trong miệng vẫn không có hiện tượng mềm đi, cô nhả ra, ngước đầu nhìn anh tội nghiệp nói: “sao anh còn chưa ra vậy?”
Cố Thùy Vũ đang chu du ở thiên đường cúi xuống nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của cô, nhất thời khống chế không được liền đè đầu cô lại, lần nữa đẩy cự vật vào miệng cô, dùng lực cử động vài cái, sau đó bắn vào miệng cô.
Thương Tịnh đỏ mặt ho khan vài tiếng, Cố Thùy Vũ ôm cô đứng dậy, anh hôn vào cổ cô, “bảo bối, em thật tuyệt!”
“Chúng ta đi thôi...” Thương Tịnh rõ ràng nghe được âm thanh có người bên ngoài, cô rất sợ việc ban nãy bị người khác nghe được, cô vùi đầu trong lòng anh, quả thật cảm thấy không thể đi ra nữa rồi. Cô điên rồi mới làm việc như vậy...
Bàn tay Cố Thùy Vũ lần vào quần jean của cô, ở bên cổ cô thấp giọng cười tà, “ướt rồi...”
Thương Tịnh mặt nóng lên, cô đấm anh một cái, “Em lãnh cảm thì anh vui lắm sao?”
Cố Thùy Vũ cười lớn, anh chỉnh trang quần áo của mình, ôm chặt cô vào lòng, “đi thôi, mau về nhà phục vụ cho bảo bối của gia nào, “ anh cắn tai cô, “Anh sẽ khiến em khóc cả tối nhé?”
“Cút!”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com