-
Chương 56
Hôm sau, Ma tôn Doanh Trì mang theo đủ một vạn Ma khôi rồng rắn đi tới dưới chân Họa Thành.
Húc Họa cùng hóa thân của Thiên Cù Tử trèo lên cổng thành, từ trên cao nhìn xuống. Niệm, Nộ và Si tam quân cũng có mặt, thần thái đều vô cùng nghiêm nghị. Một vạn Ma khôi không phải là con số nhỏ mà nói đưa liền đưa ngay, trong hồ lô của tên Doanh Trì này đang bán thuốc gì đây?
Cho dù là Ma tôn thì muốn vận động Ma tộc trả về tất cả Ma khôi, mà chỉ đổi bằng vẻn vẹn một hóa thân của Thiên Cù Tử, thật sự không hợp lẽ thường.
Doanh Trì phất phất tay, “Khôi thủ, bổn tộc đã gom góp đủ một vạn Ma khôi, hôm nay xin trả họ lại cho Họa Thành, giờ đến phiên Khôi thủ thực hiện lời hứa.”
Húc Họa quay đầu lại bảo với Niệm: “Lần lượt kiểm tra từng người, xác định thân phận đúng mới cho vào Họa Thành.”
Niệm cũng hiểu chuyện này quan trọng đến đâu, khẽ gật đầu rồi cùng Nộ đi tới trước cửa thành. Một vạn Ma khôi đứng thành một rừng người, hương khí hội tụ thấm vào tận ruột gan. Thiên Cù Tử chỉ nhìn thoáng qua liền nói: “Không có vấn đề.”
Húc Họa quay đầu nhìn chàng, chàng nói tiếp: “Trong mắt những người này đều là sự sợ hãi thấp thỏm, màu da trắng nõn, cổ chân của phần lớn còn in dấu vòng xích. Không giống có bẫy.”
Quái lạ thật. Nhưng thấy Ma khôi lần lượt vượt qua kiểm tra, dồn dập tiến vào trong thành, Húc Họa đành phải phất phất tay, nói: “Ma tôn quả nhiên là người giữ chữ tín, bổn viện cũng đâu thể tiếp tục giữ hóa thân của Hề chưởng viện lại.”
Đương nhiên Doanh Trì đã nhìn thấy hóa thân của Thiên Cù Tử đi theo sau lưng Húc Họa ngay từ khi còn ở xa tít tắp, giọng điệu hắn liền thấm đẫm khí lạnh, “Tới đây.”
Húc Họa nhìn thoáng qua hóa thân Thiên Cù Tử, nhẹ thi lễ rồi nói: “Đành phiền Hề chưởng viện đi theo Ma tôn một chuyến vậy.”
Thiên Cù Tử khom người đáp lễ, “Bổn viện đi đây, Khôi thủ hãy bảo trọng.”
Chàng tự động xuống cửa thành, đi về phía Ma tộc bên ngoài. Thái Sử Trường Lệnh nhịn không được gọi: “Hề chưởng viện…” Sớm biết thế ban đầu đã bám theo y học nghệ rồi, uổng phí hết mấy ngày!
Thiên Cù Tử gật đầu với lão, từ tốn ra khỏi Họa Thành.
Doanh Trì lặng lẽ nhìn Thiên Cù Tử đến gần, khi chàng đến trước mặt hắn, Hư Tà kiếm sau lưng hắn bỗng ra khỏi vỏ mà chẳng một tiếng báo trước! Thiên Cù Tử không khỏi kinh ngạc, đối phương không có ý định làm nhục chàng mà muốn một kiếm gi3t ch3t chàng tại chỗ.
Húc Họa đứng đằng xa, muốn giúp chàng tránh cũng bất lực, đây lại chỉ là một hóa thân của chàng, đương nhiên không chống đỡ nổi kích lôi đình này.
Nhưng ngay tại nháy mắt Ma tôn Doanh Trình thấy mũi nhọn bảo kiếm mình sắp chém vào xương sọ đối thủ, bổ đôi cái đầu khiến người khác chán ghét kia, hai đầu gối hắn đột nhiên mềm nhũn, tiếp theo đó liền quỳ rạp xuống trước mặt kẻ thù của mình.
Trong trận quyết đấu ngày 15 tháng 8 trên dãy Bách Quỷ, hai người đã lập Khế Ước Thần Ma để thề… và đây là cái quỳ thứ ba.
Thân bất do kỷ, Doanh Trì chậm rãi vái lạy, mà cái lạy còn chưa kết thúc, chuỗi ngọc đeo bên hông hóa thân Thiên Cù Tử bỗng lóe sáng, ngay sau đó chỗ chàng đứng đã không còn ai. Và chàng thì trở về trên cổng Họa Thành, bên cạnh Húc Họa.
Viên minh châu thứ hai của chuỗi ngọc chính là trận pháp truyền tống.
Húc Họa cao giọng hỏi: “Giao dịch lần trước đã kết thúc, chẳng hay Ma tộc có hứng thú làm thêm một giao dịch nào khác không?”
Doanh Trì ăn trọn vố này, nhưng không hề nổi giận mà chỉ hỏi ngược lại: “Nàng quyết định muốn chết cùng y rồi?”
Húc Họa: “Làm gì có, bổn tọa còn muốn sống tiếp, sống một đời thật dài nữa cơ.”
Doanh Trì tức giận hừ khẽ rồi đứng dậy, Cửu Sát Thiên Võng phát ra tiếng gầm chói tai, lập tức trấn áp toàn bộ Họa Thành.
Húc Họa đứng trên đầu tường thành, nhìn chiến sĩ Ma tộc ùa ra từ bốn phương tám hướng. Họa Thành như chìm trong sương mù, ma tức dày đặc chiếm lĩnh khắp nơi. Thiên Cù Tử nói: “Lần này Doanh Trì nổi giận thật rồi.”
Húc Họa xuýt xoa: “Thật nhỉ, không biết nếu đánh thua, bổn tọa còn có thể gả cho hắn làm Ma tộc kh6ong ta?”
Thiên Cù Tử: “…” Hồi lâu sau chàng mới quay lại nhìn nàng, “Ta cứ tưởng nàng đã có sách lược chu toàn.”
Húc Họa tỏ ra khó hiểu, “Sách lược chu toàn? Trong tay ta là một giỏ trứng gà, mà Ma tộc là một ngọn núi lớn. Lấy đâu ra sách lược chu toàn hả?”
Thiên Cù Tử thật sự phải rửa mắt mà nhìn với nàng, “Nếu nàng cũng không nắm chắc, vì sao không nói trước đề nghị hợp tác với Tiên tông Cửu Uyên? Nếu nàng sớm mở lời, Tiên tông Cửu Uyên còn có thể giúp Họa Thành dời ra khỏi thánh vực Thiên Ma!”
Húc Họa phất tay áo, hào khí toát ra cao tận mây, “Chưa chiến đã trốn không phải là phong cách của bổn tọa.”
Thiên Cù Tử im lặng, lần đầu tiên cảm giác người trước mặt không đáng tin như lời lẽ cử chỉ của nàng, “Hưng vong của chủng tộc ở trước mắt, há có thể lấy ra so đo với uy phong khí phách của cá nhân?”
Húc Họa bật cười, “Cái này gọi là cầu phú quý trong hiểm nguy.” Sau đó nàng cất cao giọng: “Ma tôn, mời!”
Doanh Trì nghiến răng gằn từng chữ một: “Thu phục Họa Thành, Ma khôi trong thành biết khôn thì hãy buông binh khí, ai giơ cao hai tay ra khỏi thành thì sống, ai chống cự, giết không tha!”
Ma tộc quyết tâm giết chóc thật rồi, Húc Họa lắc đầu, “Ai nha, sớm biết vậy lúc trước đã cùng hắn bàn chuyện yêu đương, giờ hay rồi, một đường lui cũng không chừa cho người ta.”
Nàng lắc đầu cảm thán khi nhìn Ma quân bắt đầu công thành. Tuy có một nguồn linh mạch, nhưng vô luận thế nào Họa Thành cũng không ngăn nổi Ma tộc dốc toàn lực tiến đánh. Trong khi đó sức chiến đấu của Ma khôi lại hoàn toàn không phải là đối thủ của tinh nhuệ Doanh Trì mang tới hôm nay.
Đừng thấy lần trước Ma tộc chết la liệt, góp phần bồi đắp ra một nguồn linh mạch cho Họa Thành mà tưởng bở, đó là vì Doanh Trì mãi không hạ lệnh đồ sát, nên binh sĩ Ma tộc vẫn có chút ngần ngừ. Nhưng với trận chiến hôm nay, hắn đã quyết định rồi, một là chiếm lĩnh Họa Thành, không thì phải tiêu diệt Họa Thành.
Thiên Cù Tử ngập ngừng: “Khôi thủ nàng… Haiz, bổn viện sẽ lập tức tụ tập đồng môn ở Cửu Uyên gấp rút đến đây chi viện, chỉ là… không biết có kịp hay không.”
Húc Họa ném xuống dưới thành một cánh hoa đỏ như máu, thản nhiên gật đầu, “Thế an nguy của Họa Thành đành nhờ Hề chưởng viện hết vậy.”
Bản thể của Thiên Cù Tử nào dám chậm trễ, lập tức liên lạc với chưởng viện tám nhánh khác. Một cánh hoa của Húc Họa vừa rơi xuống, bên ngoài Họa Thành liền chìm trong mưa cánh hoa. Nàng cầm Xá Thế Liên Đăng lên, đơn độc vào trận.
Trong mắt Doanh Trì bây giờ chỉ có một mình bóng hình của nàng, cho dù hận đến cùng cực, nhưng vẫn khát vọng vô tận. Hắn cảm thấy bản thân thật tức cười, người này không có tim gan, dẫu có tình thâm ý trọng đến đâu cũng chẳng làm gì được.
Hắn vung kiếm chém vỡ một phiến cánh hoa, gằn giọng: “Thiên Cù Tử có thể bảo vệ tộc dân của nàng bình an sao? Khi nàng gặp nguy Tiên tông Cửu Uyên có thể đến đây cứu trợ? Húc Họa, Họa Thành có thể bình yên đến nay, rốt cuộc là nhờ ai, nàng thật sự không biết ư? Rồi nàng sẽ hối hận về lựa chọn ngày hôm nay của mình!”
Húc Họa ném ra cánh hoa thứ hai, cả tòa Họa Thành đều tràn ngập bởi hương thơm kỳ lạ, nàng nói: “Doanh Trì, ta không cần nhờ cậy bất luận kẻ nào tới bảo vệ Họa Thành bình an. Bổn tọa hết lần này đến lần khác nhượng bộ đến bây giờ đã là khoan dung lớn nhất cho sự mạo phạm của người rồi, mà ngươi mãi vẫn không hiểu. Nhưng hôm nay bổn tọa sẽ giúp ngươi đánh bóng mắt chó của ngươi.”
Cánh hoa bay ngập trời, chạm vào người ma binh liền bắt đầu hút máu no nê. Xung quanh vang dậy tiếng gào thét thảm thiết, Doanh Trì tung Linh Hoàn Yêu Phong bảo vệ binh sĩ dưới trướng, nhanh chóng vùi dập các cánh hoa thành rác đỏ rơi đầy đất. Hắn nói: “Đôi khi bổn tôn thật không hiểu nổi, sự tự tin này của nàng rốt cuộc từ đâu mà có vậy.”
- -----oOo------
Húc Họa cùng hóa thân của Thiên Cù Tử trèo lên cổng thành, từ trên cao nhìn xuống. Niệm, Nộ và Si tam quân cũng có mặt, thần thái đều vô cùng nghiêm nghị. Một vạn Ma khôi không phải là con số nhỏ mà nói đưa liền đưa ngay, trong hồ lô của tên Doanh Trì này đang bán thuốc gì đây?
Cho dù là Ma tôn thì muốn vận động Ma tộc trả về tất cả Ma khôi, mà chỉ đổi bằng vẻn vẹn một hóa thân của Thiên Cù Tử, thật sự không hợp lẽ thường.
Doanh Trì phất phất tay, “Khôi thủ, bổn tộc đã gom góp đủ một vạn Ma khôi, hôm nay xin trả họ lại cho Họa Thành, giờ đến phiên Khôi thủ thực hiện lời hứa.”
Húc Họa quay đầu lại bảo với Niệm: “Lần lượt kiểm tra từng người, xác định thân phận đúng mới cho vào Họa Thành.”
Niệm cũng hiểu chuyện này quan trọng đến đâu, khẽ gật đầu rồi cùng Nộ đi tới trước cửa thành. Một vạn Ma khôi đứng thành một rừng người, hương khí hội tụ thấm vào tận ruột gan. Thiên Cù Tử chỉ nhìn thoáng qua liền nói: “Không có vấn đề.”
Húc Họa quay đầu nhìn chàng, chàng nói tiếp: “Trong mắt những người này đều là sự sợ hãi thấp thỏm, màu da trắng nõn, cổ chân của phần lớn còn in dấu vòng xích. Không giống có bẫy.”
Quái lạ thật. Nhưng thấy Ma khôi lần lượt vượt qua kiểm tra, dồn dập tiến vào trong thành, Húc Họa đành phải phất phất tay, nói: “Ma tôn quả nhiên là người giữ chữ tín, bổn viện cũng đâu thể tiếp tục giữ hóa thân của Hề chưởng viện lại.”
Đương nhiên Doanh Trì đã nhìn thấy hóa thân của Thiên Cù Tử đi theo sau lưng Húc Họa ngay từ khi còn ở xa tít tắp, giọng điệu hắn liền thấm đẫm khí lạnh, “Tới đây.”
Húc Họa nhìn thoáng qua hóa thân Thiên Cù Tử, nhẹ thi lễ rồi nói: “Đành phiền Hề chưởng viện đi theo Ma tôn một chuyến vậy.”
Thiên Cù Tử khom người đáp lễ, “Bổn viện đi đây, Khôi thủ hãy bảo trọng.”
Chàng tự động xuống cửa thành, đi về phía Ma tộc bên ngoài. Thái Sử Trường Lệnh nhịn không được gọi: “Hề chưởng viện…” Sớm biết thế ban đầu đã bám theo y học nghệ rồi, uổng phí hết mấy ngày!
Thiên Cù Tử gật đầu với lão, từ tốn ra khỏi Họa Thành.
Doanh Trì lặng lẽ nhìn Thiên Cù Tử đến gần, khi chàng đến trước mặt hắn, Hư Tà kiếm sau lưng hắn bỗng ra khỏi vỏ mà chẳng một tiếng báo trước! Thiên Cù Tử không khỏi kinh ngạc, đối phương không có ý định làm nhục chàng mà muốn một kiếm gi3t ch3t chàng tại chỗ.
Húc Họa đứng đằng xa, muốn giúp chàng tránh cũng bất lực, đây lại chỉ là một hóa thân của chàng, đương nhiên không chống đỡ nổi kích lôi đình này.
Nhưng ngay tại nháy mắt Ma tôn Doanh Trình thấy mũi nhọn bảo kiếm mình sắp chém vào xương sọ đối thủ, bổ đôi cái đầu khiến người khác chán ghét kia, hai đầu gối hắn đột nhiên mềm nhũn, tiếp theo đó liền quỳ rạp xuống trước mặt kẻ thù của mình.
Trong trận quyết đấu ngày 15 tháng 8 trên dãy Bách Quỷ, hai người đã lập Khế Ước Thần Ma để thề… và đây là cái quỳ thứ ba.
Thân bất do kỷ, Doanh Trì chậm rãi vái lạy, mà cái lạy còn chưa kết thúc, chuỗi ngọc đeo bên hông hóa thân Thiên Cù Tử bỗng lóe sáng, ngay sau đó chỗ chàng đứng đã không còn ai. Và chàng thì trở về trên cổng Họa Thành, bên cạnh Húc Họa.
Viên minh châu thứ hai của chuỗi ngọc chính là trận pháp truyền tống.
Húc Họa cao giọng hỏi: “Giao dịch lần trước đã kết thúc, chẳng hay Ma tộc có hứng thú làm thêm một giao dịch nào khác không?”
Doanh Trì ăn trọn vố này, nhưng không hề nổi giận mà chỉ hỏi ngược lại: “Nàng quyết định muốn chết cùng y rồi?”
Húc Họa: “Làm gì có, bổn tọa còn muốn sống tiếp, sống một đời thật dài nữa cơ.”
Doanh Trì tức giận hừ khẽ rồi đứng dậy, Cửu Sát Thiên Võng phát ra tiếng gầm chói tai, lập tức trấn áp toàn bộ Họa Thành.
Húc Họa đứng trên đầu tường thành, nhìn chiến sĩ Ma tộc ùa ra từ bốn phương tám hướng. Họa Thành như chìm trong sương mù, ma tức dày đặc chiếm lĩnh khắp nơi. Thiên Cù Tử nói: “Lần này Doanh Trì nổi giận thật rồi.”
Húc Họa xuýt xoa: “Thật nhỉ, không biết nếu đánh thua, bổn tọa còn có thể gả cho hắn làm Ma tộc kh6ong ta?”
Thiên Cù Tử: “…” Hồi lâu sau chàng mới quay lại nhìn nàng, “Ta cứ tưởng nàng đã có sách lược chu toàn.”
Húc Họa tỏ ra khó hiểu, “Sách lược chu toàn? Trong tay ta là một giỏ trứng gà, mà Ma tộc là một ngọn núi lớn. Lấy đâu ra sách lược chu toàn hả?”
Thiên Cù Tử thật sự phải rửa mắt mà nhìn với nàng, “Nếu nàng cũng không nắm chắc, vì sao không nói trước đề nghị hợp tác với Tiên tông Cửu Uyên? Nếu nàng sớm mở lời, Tiên tông Cửu Uyên còn có thể giúp Họa Thành dời ra khỏi thánh vực Thiên Ma!”
Húc Họa phất tay áo, hào khí toát ra cao tận mây, “Chưa chiến đã trốn không phải là phong cách của bổn tọa.”
Thiên Cù Tử im lặng, lần đầu tiên cảm giác người trước mặt không đáng tin như lời lẽ cử chỉ của nàng, “Hưng vong của chủng tộc ở trước mắt, há có thể lấy ra so đo với uy phong khí phách của cá nhân?”
Húc Họa bật cười, “Cái này gọi là cầu phú quý trong hiểm nguy.” Sau đó nàng cất cao giọng: “Ma tôn, mời!”
Doanh Trì nghiến răng gằn từng chữ một: “Thu phục Họa Thành, Ma khôi trong thành biết khôn thì hãy buông binh khí, ai giơ cao hai tay ra khỏi thành thì sống, ai chống cự, giết không tha!”
Ma tộc quyết tâm giết chóc thật rồi, Húc Họa lắc đầu, “Ai nha, sớm biết vậy lúc trước đã cùng hắn bàn chuyện yêu đương, giờ hay rồi, một đường lui cũng không chừa cho người ta.”
Nàng lắc đầu cảm thán khi nhìn Ma quân bắt đầu công thành. Tuy có một nguồn linh mạch, nhưng vô luận thế nào Họa Thành cũng không ngăn nổi Ma tộc dốc toàn lực tiến đánh. Trong khi đó sức chiến đấu của Ma khôi lại hoàn toàn không phải là đối thủ của tinh nhuệ Doanh Trì mang tới hôm nay.
Đừng thấy lần trước Ma tộc chết la liệt, góp phần bồi đắp ra một nguồn linh mạch cho Họa Thành mà tưởng bở, đó là vì Doanh Trì mãi không hạ lệnh đồ sát, nên binh sĩ Ma tộc vẫn có chút ngần ngừ. Nhưng với trận chiến hôm nay, hắn đã quyết định rồi, một là chiếm lĩnh Họa Thành, không thì phải tiêu diệt Họa Thành.
Thiên Cù Tử ngập ngừng: “Khôi thủ nàng… Haiz, bổn viện sẽ lập tức tụ tập đồng môn ở Cửu Uyên gấp rút đến đây chi viện, chỉ là… không biết có kịp hay không.”
Húc Họa ném xuống dưới thành một cánh hoa đỏ như máu, thản nhiên gật đầu, “Thế an nguy của Họa Thành đành nhờ Hề chưởng viện hết vậy.”
Bản thể của Thiên Cù Tử nào dám chậm trễ, lập tức liên lạc với chưởng viện tám nhánh khác. Một cánh hoa của Húc Họa vừa rơi xuống, bên ngoài Họa Thành liền chìm trong mưa cánh hoa. Nàng cầm Xá Thế Liên Đăng lên, đơn độc vào trận.
Trong mắt Doanh Trì bây giờ chỉ có một mình bóng hình của nàng, cho dù hận đến cùng cực, nhưng vẫn khát vọng vô tận. Hắn cảm thấy bản thân thật tức cười, người này không có tim gan, dẫu có tình thâm ý trọng đến đâu cũng chẳng làm gì được.
Hắn vung kiếm chém vỡ một phiến cánh hoa, gằn giọng: “Thiên Cù Tử có thể bảo vệ tộc dân của nàng bình an sao? Khi nàng gặp nguy Tiên tông Cửu Uyên có thể đến đây cứu trợ? Húc Họa, Họa Thành có thể bình yên đến nay, rốt cuộc là nhờ ai, nàng thật sự không biết ư? Rồi nàng sẽ hối hận về lựa chọn ngày hôm nay của mình!”
Húc Họa ném ra cánh hoa thứ hai, cả tòa Họa Thành đều tràn ngập bởi hương thơm kỳ lạ, nàng nói: “Doanh Trì, ta không cần nhờ cậy bất luận kẻ nào tới bảo vệ Họa Thành bình an. Bổn tọa hết lần này đến lần khác nhượng bộ đến bây giờ đã là khoan dung lớn nhất cho sự mạo phạm của người rồi, mà ngươi mãi vẫn không hiểu. Nhưng hôm nay bổn tọa sẽ giúp ngươi đánh bóng mắt chó của ngươi.”
Cánh hoa bay ngập trời, chạm vào người ma binh liền bắt đầu hút máu no nê. Xung quanh vang dậy tiếng gào thét thảm thiết, Doanh Trì tung Linh Hoàn Yêu Phong bảo vệ binh sĩ dưới trướng, nhanh chóng vùi dập các cánh hoa thành rác đỏ rơi đầy đất. Hắn nói: “Đôi khi bổn tôn thật không hiểu nổi, sự tự tin này của nàng rốt cuộc từ đâu mà có vậy.”
- -----oOo------