-
Chương 98
Liên tục mấy ngày Húc Họa không đến Thập Vạn Đại Sơn, luyện hóa thánh khí cũng chẳng phải là chuyện một sớm một chiều. Cứ nghĩ tới chân thân thánh kiếm của nàng là biết, một khi vào lò rèn liền mất đứt hơn nghìn năm.
Mặc dù nàng tự nguyện dùng Họa Thành luyện hóa, nhưng nói cho cùng vẫn là cả một thành trì, từng gốc cây cọng cỏ, từng ngọn núi mạch suối, muốn luyện hóa toàn bộ không phải là chuyện dễ. Mặc dù xác suất thành công rất cao, nhưng ít nhiều vẫn phải giao phú ‘hậu sự’ tử tế để đề phòng ‘ngộ nhỡ’.
Vậy mà thân thể của Mộc Cuồng Dương mãi vẫn không có dấu hiệu nảy mầm. Hiển nhiên cho dù là thần mộc Bất Hủ cũng rất gian nan tái tạo x4c thịt cho nàng ất. Húc Họa dùng Linh Ẩm thay nước tưới mỗi ngày mới rốt cuộc có một mầm nhỏ nhú lên.
Húc Họa lấy tay khều khều mầm cây nhỏ, đằng sau bỗng nhiên vang lên tiếng nói: “Khôi thủ, đã lâu không gặp.”
Húc Họa quay người lại, nhìn thấy đại trưởng lão Lệ Không Kiêu của Ma tộc đang đứng dưới Họa Thành, mặt đầy tươi cười. Nàng hỏi: “Sao hả, thương thế của Doanh Trì vẫn không khá nổi?”
Bị nàng nói trúng tim đen, Lệ Không Kiêu khó tránh khỏi hơi ngượng ngùng. Sở dĩ Ma tộc chọn tìm Hướng gia bảo xin giúp đỡ trước là vì Hướng lão đầu nói gì cũng dễ đối phó hơn so với Húc Họa. Lão già kia ra điều kiện gì thì chính là điều kiện đó, còn Húc Họa thì không biết có phải vì lấy thân thể là nữ, nên tính cách cũng thành giống nữ giới luôn hay không, nắng mưa thất thường, không biết đâu mà lần.
Cho nên nếu không phải hết cách, lão thật sự không muốn trêu chọc nàng.
Mà giờ khắc này, lão đang cười hệt như một trưởng bối hiền từ, “Khôi thủ anh minh, đao khí trong cơ thể Ma tộc quả thật mãi không cách nào trừ đi, chứng kiến thương thế của ngài ấy càng lúc càng trở nặng, lão hủ bất đắc dĩ đành phải đến cầu xin Khôi thủ tương trợ.”
Húc Họa như đang suy nghĩ gì đó, Lệ Không Kiêu hiển nhiên thấp thỏm trong bụng. Đừng thấy ngoài mặt ma nữ này và Doanh Trì trông như qua lại không tệ mà lầm, trên thực tế nàng ta trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Những năm qua Ma tộc ăn quả đắng bởi tay nàng ta còn ít sao? Lão nói tiếp: “Lão hủ cũng hiểu, Ma tôn hành sự cực đoan, nhiều lần khiến Khôi thủ không vui. Nhưng xin Khôi thủ nể tình quen biết bấy lâu mà giơ cao đánh khẽ, mong Khôi thủ thông cảm.” Lời lẽ của lão hết sức uyển chuyển.
Húc Họa hỏi: “Mấy ngày trước nghe nói các ngươi đến Hướng gia bảo, thế nào, Hướng lão không đồng ý giúp à?”
Lệ Không Kiêu xấu hổ nói: “Hướng lão… có điều kiện, nhưng Ma tôn không chịu đáp ứng.”
Húc Họa tò mò, “Đao khí nhập thể mà còn có chuyện hắn không chịu theo à?”
Lệ Không Kiêu: “Hướng lão yêu cầu về sau Ma tôn không được lui tới với Khôi thủ nữa.”
Húc Họa hiểu ra, gật đầu bảo: “Chỉ cần hắn không vận chân khí lung tung, trong thời gian ngắn không chết được. Các ngươi cứ chờ đó, lần này bổn tọa phải xử lý Nhược Thủy, nếu thành thì giúp hắn chỉ là tiện tay mà thôi.”
Lệ Không Kiêu vẫn rất lo lắng, Ma tộc đương nhiên có nghe nói chuyện Húc Họa muốn dùng Họa Thành trấn giữ Nhược Thủy. Đây cũng là nguyên nhân lão đánh bạo đi xin giúp đỡ. Ngộ nhỡ Húc Họa thất bại, lão biết đi đâu tìm người nữa? Cho nên lão lập tức vặn hỏi: “Nếu như… xảy ra sự cố ngoài ý muốn thì sao?”
Húc Họa nói với vẻ đương nhiên: “Khi ấy bản tọa chắc chắn đã trở về Nhược Thủy, Ma tôn các ngươi đồng ý điều kiện của Hướng lão là xong mà?”
Lệ Không Kiêu trợn mắt há hốc mồm… Ngươi nghĩ cũng thoáng thật!
Lão cẩn thận hỏi thêm: “Nếu Khôi thủ biết chuyến này nguy hiểm như vậy, không cân nhắc nói lời tạm biệt với Ma tôn sao?”
Húc Họa lắc đầu, “Bổn tọa với hắn cũng không tới mức phải đích thân tạm biệt, ngươi cứ chuyển lời thay một tiếng là đủ.”
Lệ Không Kiêu gật đầu, biểu hiện mình đã hiểu. Tim người này quả thật cứng rắn hơn cả sắt thép, đối với người khác hay đối với bản thân mình đều không khác.
Năm ngày sau, thân thể Mộc Cuồng Dương rốt cuộc phát triển hoàn chỉnh, thần thức nàng quả nhiên cứng cỏi, vừa mở mắt là liền nhận ra Húc Họa.
“Húc mỹ nhân, sao ta lại…” Nàng lắc đầu, trí óc hiển nhiên vẫn còn chút hỗn loạn. Húc Họa chỉ nhìn nàng chằm chằm, không nói lời nào. Một lát sau, Mộc Cuồng Dương mới thanh tỉnh hơn chút, bèn hỏi: “Sư tôn đâu?”
Quả nhiên liền hỏi chuyện này, Húc Họa nói: “Phó Thuần Phong? Y trở về núi Dung Thiên rồi.”
Mộc Cuồng Dương gật đầu, “Thế à? Vậy ta đi tìm y trước đây.”
Nàng nhấc chân đi về hướng ngược lại với Họa Thành, nàng đương nhiển biết hồn chủng của Phó Thuần Phong không được bảo tồn toàn vẹn lắm, nên không khỏi lo lắng. Chẳng qua, nếu trong tình huống bình thường, nàng nhất định sẽ nghĩ tới chuyện, Phó Thuần Phong không bao giờ bỏ mặc nàng một mình ở Họa Thành mà tự trở về núi Dung Thiên trước.
Húc Họa cứ thế nhìn Mộc Cuồng Dương đi xa, gió từ trong Họa Thành thổi ra hất tung tay áo và tóc nàng, lúc đứng yên bất động nàng chính là núi là sông của Họa Thành.
Mộc Cuồng Dương không hề quay đầu lại, song càng đi càng cảm thấy thứ gì đó trong đầu càng lúc càng mờ nhạt. Thế nhưng nàng không biết đó rốt cuộc là gì, muốn bắt lấy nhưng lại không bắt được gì.
“Mộc Cuồng Dương, ‘cuồng’ trong thanh cuồng kiệt ngạo, ‘dương’ trong huy nhật dương mâu. Tên nghe không tệ. Về sau ngươi theo ta học nghệ đi!’” Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc đầy ý cười.
“Hửm? Là con gái à?” Giọng nói có hơi thất vọng.
Bé gái chỉ tám tuổi ngẩng đầu nói: “Là con gái thì sao? Về sau phần lớn đệ tử của sư tôn sẽ đều không bằng ta!”
Người kia trong trí nhớ vẫn chưa bị mài bớt sắc bén, thần sắc hãy còn đầu kiêu ngạo. Y vỗ vỗ đầu nàng, “Được, vi sư ghi nhớ câu này của ngươi rồi. Sau này nuốt lời thì chịu phạt nặng đấy.”
Là ai nói đối thoại với ai vậy?
Còn nhỏ mà ương ngạnh, phát ngôn ngông cuồng thế à, về sau thực hiển kiểu gì đây?
Mộc Cuồng Dương liều mạng chạy về phía trước, muốn truy đuổi bóng dáng đang dần mờ nhạt kia. Nhưng nàng đuổi không kịp. Rời khỏi Họa Thành, cái bóng kia chẳng mấy sẽ tan biến như bọt nước giữa hồ.
Năm đó trên sân đấu luyện là ai hăng hái hết mình? Là ai từng biết ép sát, khiến y luống cuống không sức trả đòn?
Nàng trông thấy chính mình đứng trong bụi mù vẫn còn chưa lắng cúi xuống đỡ người kia dậy, áo trắng y nhuốm bụi, che mờ cả hoa văn Cửu Uyên thêu vải. Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, mà người trước mắt dần dần tan ra, sau cùng mất dạng không thấy đâu nữa.
“Phó Thuần Phong!” Nàng lớn tiếng gọi to cái tên này, dãy núi trùng điệp đằng xa vọng tiếng đáp lại.
Sau khi tiếng vọng lắng xuống, Mộc Cuồng Dương bỗng nhiên quên mất vì sao mình lại ở đây.
Nàng khó hiểu nhìn xung quanh, lọt vào tầm mắt đều là phong cảnh xa lạ.
Mà bên cạnh không có một ai, nàng thậm chí không có cách nào truy hỏi lý do mình lại tới đây.
Nàng đang ngơ ngác trở về núi Dung Thiên. Mấy vị trưởng lão Đao tông thấy nàng trở về, đều thở dài một hơi. Mộc Cuồng Dương hỏi: “Tông chủ đâu?”
Nhị trưởng lão Đao tông nói cho nàng biết hành tung của Thủy Không Tú, nàng cũng không chờ đợi thêm, lập tức chạy đến Thập Vạn Đại Sơn.
Dưới tháp Luân Hồi, Thủy Không Tú và bọn Điển Xuân Y đang vội vàng bày lò luyện. Mộc Cuồng Dương đi tới, nghễnh cổ nhìn ngó. Nàng là Đao tu, nên có nhìn cũng không hiểu. Thủy Không Tú bảo: “Nếu đã tới thì còn đứng đó làm gì!”
Điển Xuân Y mau mắn đặt đống gạch mình đang khuân vác xây lò xuống, “Tốt quá, giao lại cho cô đấy!”
Đao tu là tu sĩ thừa sức mạnh nhất trong các dạng tu sĩ, nam nữ đều như vậy. Nên bất kỳ chuyện gì cần thể lực, bọn họ đều quen xông pha trước tiên. Mộc Cuồng Dương lập tức xắn tay áo lên, “Cút sang một bên đi, đồ Trận tu vô dụng.”
Tất cả mọi người đều không nhắc tới chuyện của Phó Thuần Phong, thậm chí chính Mộc Cuồng Dương cũng không nhớ được. Nàng chỉ biết mình có một sự tôn họ Phó, tên Thuần Phong; cũng biết y đột phát cảnh giới thất bại mà bỏ mình.
Ngoài trừ những điều đó thì không còn gì khác.
Tu sĩ sống quá lâu như bọn họ, khó tránh khỏi sẽ quên mất một vài chuyện, cho nên đương nhiên cũng không có ai thức thời nhắc tới.
Mộc Cuồng Dương chẳng biết Phó Thuần Phong chết khi nào, nhưng nàng bây giờ không phải giữ đạo hiếu, nên chắc là chuyện lâu lắm rồi. Nàng rất ít hỏi về chuyện liên quan đến Phó Thuần Phong, chỉ là khi thỉnh thoảng một mình xuống núi uống rượu, lén lút ăn vụng ăn khuya, kiểu gì nàng cũng sẽ cảm thấy thiếu vắng thứ gì đó.
Ngày luyện hóa Họa Thành càng lúc càng gần, trên dưới Tiên tông Cửu Uyên và Hướng gia bảo đều vô cùng bận rộn.
Thiên Cù Tử không giúp được gì, chỉ có thể qua thần kính Vạn Hồi nhìn mọi người qua lại như con thoi. Lò luyện khổng lồ sắp hoàn chỉnh, chàng thậm chí không còn thấy được phong cảnh đằng xa.
Cho đến một ngày, Húc Họa thay đổi vị trí của Họa Thành, thành trì như bay theo gió rồi đột nhiên từ dưới mặt đất mọc lên.
Cảnh tưởng đó thật sự vô cùng kỳ vĩ. Doanh Trì vịn tường ngồi dậy, qua cửa sổ của thánh điện Thiên Mà nhìn nàng cưỡi gió mà đi. Lệ Không Kiêu cũng đóng mắt trận của Cửu Sát Thiên Võng lại, để cả tòa thành có thể dễ dàng ra vào.
Cứ thế một thành trì hoàn chỉnh nhanh chóng được chuyển đến trên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn, yên vị trong lò luyện đã sẵn sàng.
Húc Họa lại gia cố thêm cho pháp trận của thần mộc Bất Hủ, tạo thêm một khu vực phòng vực cho nhóm Ma khôi. Ma khôi lần lượt dời ra ngoài, Hề Vân Thanh ôm nhóc gai tôm vô tình đứng dưới thần kính Vạn Hồi.
Thiên Cù Tử hỏi: “Đứa trẻ này…”
Hề Vân Thanh nghe vậy bèn nói: “À phải rồi, con của ngươi đấy!”
Thiên Cù Tử thấy lòng ấm áp, trông thằng bé khá tốt, béo múp, cũng biết đi rồi. Giờ nhóc đang giơ tay sờ sờ thần kính Vạn Hồi, dường như hết sức tò mò vì sao cái gương này biết nói chuyện.
Thiên Cù Tử hỏi: “Lớn thế rồi à, lấy tên là gì?”
Hơ… Hề Vân Tahnh kéo bàn tay đang sờ mó lung tung của nhóc gai tôm lại, nói: “Không có tên! Sư tôn ta vẫn chưa đặt tên cho nó!”
Cái gì?! Lớn như vậy rồi còn chưa có tên? Thiên Cù Tử im lặng, đúng lúc này nhóc gai tôm bị Hề Vân Thanh kéo tay, lập tức phản đối: “Mẹ! Con muốn!” Nhóc vừa chỉ chỉ cái gương vừa kêu to với Hề Vân Thanh.
… Cái gì?! Cách thần kính Vạn Hồi, mặt Hề chưởng viện lập tức tái mét.
- -----oOo------
Mặc dù nàng tự nguyện dùng Họa Thành luyện hóa, nhưng nói cho cùng vẫn là cả một thành trì, từng gốc cây cọng cỏ, từng ngọn núi mạch suối, muốn luyện hóa toàn bộ không phải là chuyện dễ. Mặc dù xác suất thành công rất cao, nhưng ít nhiều vẫn phải giao phú ‘hậu sự’ tử tế để đề phòng ‘ngộ nhỡ’.
Vậy mà thân thể của Mộc Cuồng Dương mãi vẫn không có dấu hiệu nảy mầm. Hiển nhiên cho dù là thần mộc Bất Hủ cũng rất gian nan tái tạo x4c thịt cho nàng ất. Húc Họa dùng Linh Ẩm thay nước tưới mỗi ngày mới rốt cuộc có một mầm nhỏ nhú lên.
Húc Họa lấy tay khều khều mầm cây nhỏ, đằng sau bỗng nhiên vang lên tiếng nói: “Khôi thủ, đã lâu không gặp.”
Húc Họa quay người lại, nhìn thấy đại trưởng lão Lệ Không Kiêu của Ma tộc đang đứng dưới Họa Thành, mặt đầy tươi cười. Nàng hỏi: “Sao hả, thương thế của Doanh Trì vẫn không khá nổi?”
Bị nàng nói trúng tim đen, Lệ Không Kiêu khó tránh khỏi hơi ngượng ngùng. Sở dĩ Ma tộc chọn tìm Hướng gia bảo xin giúp đỡ trước là vì Hướng lão đầu nói gì cũng dễ đối phó hơn so với Húc Họa. Lão già kia ra điều kiện gì thì chính là điều kiện đó, còn Húc Họa thì không biết có phải vì lấy thân thể là nữ, nên tính cách cũng thành giống nữ giới luôn hay không, nắng mưa thất thường, không biết đâu mà lần.
Cho nên nếu không phải hết cách, lão thật sự không muốn trêu chọc nàng.
Mà giờ khắc này, lão đang cười hệt như một trưởng bối hiền từ, “Khôi thủ anh minh, đao khí trong cơ thể Ma tộc quả thật mãi không cách nào trừ đi, chứng kiến thương thế của ngài ấy càng lúc càng trở nặng, lão hủ bất đắc dĩ đành phải đến cầu xin Khôi thủ tương trợ.”
Húc Họa như đang suy nghĩ gì đó, Lệ Không Kiêu hiển nhiên thấp thỏm trong bụng. Đừng thấy ngoài mặt ma nữ này và Doanh Trì trông như qua lại không tệ mà lầm, trên thực tế nàng ta trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Những năm qua Ma tộc ăn quả đắng bởi tay nàng ta còn ít sao? Lão nói tiếp: “Lão hủ cũng hiểu, Ma tôn hành sự cực đoan, nhiều lần khiến Khôi thủ không vui. Nhưng xin Khôi thủ nể tình quen biết bấy lâu mà giơ cao đánh khẽ, mong Khôi thủ thông cảm.” Lời lẽ của lão hết sức uyển chuyển.
Húc Họa hỏi: “Mấy ngày trước nghe nói các ngươi đến Hướng gia bảo, thế nào, Hướng lão không đồng ý giúp à?”
Lệ Không Kiêu xấu hổ nói: “Hướng lão… có điều kiện, nhưng Ma tôn không chịu đáp ứng.”
Húc Họa tò mò, “Đao khí nhập thể mà còn có chuyện hắn không chịu theo à?”
Lệ Không Kiêu: “Hướng lão yêu cầu về sau Ma tôn không được lui tới với Khôi thủ nữa.”
Húc Họa hiểu ra, gật đầu bảo: “Chỉ cần hắn không vận chân khí lung tung, trong thời gian ngắn không chết được. Các ngươi cứ chờ đó, lần này bổn tọa phải xử lý Nhược Thủy, nếu thành thì giúp hắn chỉ là tiện tay mà thôi.”
Lệ Không Kiêu vẫn rất lo lắng, Ma tộc đương nhiên có nghe nói chuyện Húc Họa muốn dùng Họa Thành trấn giữ Nhược Thủy. Đây cũng là nguyên nhân lão đánh bạo đi xin giúp đỡ. Ngộ nhỡ Húc Họa thất bại, lão biết đi đâu tìm người nữa? Cho nên lão lập tức vặn hỏi: “Nếu như… xảy ra sự cố ngoài ý muốn thì sao?”
Húc Họa nói với vẻ đương nhiên: “Khi ấy bản tọa chắc chắn đã trở về Nhược Thủy, Ma tôn các ngươi đồng ý điều kiện của Hướng lão là xong mà?”
Lệ Không Kiêu trợn mắt há hốc mồm… Ngươi nghĩ cũng thoáng thật!
Lão cẩn thận hỏi thêm: “Nếu Khôi thủ biết chuyến này nguy hiểm như vậy, không cân nhắc nói lời tạm biệt với Ma tôn sao?”
Húc Họa lắc đầu, “Bổn tọa với hắn cũng không tới mức phải đích thân tạm biệt, ngươi cứ chuyển lời thay một tiếng là đủ.”
Lệ Không Kiêu gật đầu, biểu hiện mình đã hiểu. Tim người này quả thật cứng rắn hơn cả sắt thép, đối với người khác hay đối với bản thân mình đều không khác.
Năm ngày sau, thân thể Mộc Cuồng Dương rốt cuộc phát triển hoàn chỉnh, thần thức nàng quả nhiên cứng cỏi, vừa mở mắt là liền nhận ra Húc Họa.
“Húc mỹ nhân, sao ta lại…” Nàng lắc đầu, trí óc hiển nhiên vẫn còn chút hỗn loạn. Húc Họa chỉ nhìn nàng chằm chằm, không nói lời nào. Một lát sau, Mộc Cuồng Dương mới thanh tỉnh hơn chút, bèn hỏi: “Sư tôn đâu?”
Quả nhiên liền hỏi chuyện này, Húc Họa nói: “Phó Thuần Phong? Y trở về núi Dung Thiên rồi.”
Mộc Cuồng Dương gật đầu, “Thế à? Vậy ta đi tìm y trước đây.”
Nàng nhấc chân đi về hướng ngược lại với Họa Thành, nàng đương nhiển biết hồn chủng của Phó Thuần Phong không được bảo tồn toàn vẹn lắm, nên không khỏi lo lắng. Chẳng qua, nếu trong tình huống bình thường, nàng nhất định sẽ nghĩ tới chuyện, Phó Thuần Phong không bao giờ bỏ mặc nàng một mình ở Họa Thành mà tự trở về núi Dung Thiên trước.
Húc Họa cứ thế nhìn Mộc Cuồng Dương đi xa, gió từ trong Họa Thành thổi ra hất tung tay áo và tóc nàng, lúc đứng yên bất động nàng chính là núi là sông của Họa Thành.
Mộc Cuồng Dương không hề quay đầu lại, song càng đi càng cảm thấy thứ gì đó trong đầu càng lúc càng mờ nhạt. Thế nhưng nàng không biết đó rốt cuộc là gì, muốn bắt lấy nhưng lại không bắt được gì.
“Mộc Cuồng Dương, ‘cuồng’ trong thanh cuồng kiệt ngạo, ‘dương’ trong huy nhật dương mâu. Tên nghe không tệ. Về sau ngươi theo ta học nghệ đi!’” Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc đầy ý cười.
“Hửm? Là con gái à?” Giọng nói có hơi thất vọng.
Bé gái chỉ tám tuổi ngẩng đầu nói: “Là con gái thì sao? Về sau phần lớn đệ tử của sư tôn sẽ đều không bằng ta!”
Người kia trong trí nhớ vẫn chưa bị mài bớt sắc bén, thần sắc hãy còn đầu kiêu ngạo. Y vỗ vỗ đầu nàng, “Được, vi sư ghi nhớ câu này của ngươi rồi. Sau này nuốt lời thì chịu phạt nặng đấy.”
Là ai nói đối thoại với ai vậy?
Còn nhỏ mà ương ngạnh, phát ngôn ngông cuồng thế à, về sau thực hiển kiểu gì đây?
Mộc Cuồng Dương liều mạng chạy về phía trước, muốn truy đuổi bóng dáng đang dần mờ nhạt kia. Nhưng nàng đuổi không kịp. Rời khỏi Họa Thành, cái bóng kia chẳng mấy sẽ tan biến như bọt nước giữa hồ.
Năm đó trên sân đấu luyện là ai hăng hái hết mình? Là ai từng biết ép sát, khiến y luống cuống không sức trả đòn?
Nàng trông thấy chính mình đứng trong bụi mù vẫn còn chưa lắng cúi xuống đỡ người kia dậy, áo trắng y nhuốm bụi, che mờ cả hoa văn Cửu Uyên thêu vải. Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, mà người trước mắt dần dần tan ra, sau cùng mất dạng không thấy đâu nữa.
“Phó Thuần Phong!” Nàng lớn tiếng gọi to cái tên này, dãy núi trùng điệp đằng xa vọng tiếng đáp lại.
Sau khi tiếng vọng lắng xuống, Mộc Cuồng Dương bỗng nhiên quên mất vì sao mình lại ở đây.
Nàng khó hiểu nhìn xung quanh, lọt vào tầm mắt đều là phong cảnh xa lạ.
Mà bên cạnh không có một ai, nàng thậm chí không có cách nào truy hỏi lý do mình lại tới đây.
Nàng đang ngơ ngác trở về núi Dung Thiên. Mấy vị trưởng lão Đao tông thấy nàng trở về, đều thở dài một hơi. Mộc Cuồng Dương hỏi: “Tông chủ đâu?”
Nhị trưởng lão Đao tông nói cho nàng biết hành tung của Thủy Không Tú, nàng cũng không chờ đợi thêm, lập tức chạy đến Thập Vạn Đại Sơn.
Dưới tháp Luân Hồi, Thủy Không Tú và bọn Điển Xuân Y đang vội vàng bày lò luyện. Mộc Cuồng Dương đi tới, nghễnh cổ nhìn ngó. Nàng là Đao tu, nên có nhìn cũng không hiểu. Thủy Không Tú bảo: “Nếu đã tới thì còn đứng đó làm gì!”
Điển Xuân Y mau mắn đặt đống gạch mình đang khuân vác xây lò xuống, “Tốt quá, giao lại cho cô đấy!”
Đao tu là tu sĩ thừa sức mạnh nhất trong các dạng tu sĩ, nam nữ đều như vậy. Nên bất kỳ chuyện gì cần thể lực, bọn họ đều quen xông pha trước tiên. Mộc Cuồng Dương lập tức xắn tay áo lên, “Cút sang một bên đi, đồ Trận tu vô dụng.”
Tất cả mọi người đều không nhắc tới chuyện của Phó Thuần Phong, thậm chí chính Mộc Cuồng Dương cũng không nhớ được. Nàng chỉ biết mình có một sự tôn họ Phó, tên Thuần Phong; cũng biết y đột phát cảnh giới thất bại mà bỏ mình.
Ngoài trừ những điều đó thì không còn gì khác.
Tu sĩ sống quá lâu như bọn họ, khó tránh khỏi sẽ quên mất một vài chuyện, cho nên đương nhiên cũng không có ai thức thời nhắc tới.
Mộc Cuồng Dương chẳng biết Phó Thuần Phong chết khi nào, nhưng nàng bây giờ không phải giữ đạo hiếu, nên chắc là chuyện lâu lắm rồi. Nàng rất ít hỏi về chuyện liên quan đến Phó Thuần Phong, chỉ là khi thỉnh thoảng một mình xuống núi uống rượu, lén lút ăn vụng ăn khuya, kiểu gì nàng cũng sẽ cảm thấy thiếu vắng thứ gì đó.
Ngày luyện hóa Họa Thành càng lúc càng gần, trên dưới Tiên tông Cửu Uyên và Hướng gia bảo đều vô cùng bận rộn.
Thiên Cù Tử không giúp được gì, chỉ có thể qua thần kính Vạn Hồi nhìn mọi người qua lại như con thoi. Lò luyện khổng lồ sắp hoàn chỉnh, chàng thậm chí không còn thấy được phong cảnh đằng xa.
Cho đến một ngày, Húc Họa thay đổi vị trí của Họa Thành, thành trì như bay theo gió rồi đột nhiên từ dưới mặt đất mọc lên.
Cảnh tưởng đó thật sự vô cùng kỳ vĩ. Doanh Trì vịn tường ngồi dậy, qua cửa sổ của thánh điện Thiên Mà nhìn nàng cưỡi gió mà đi. Lệ Không Kiêu cũng đóng mắt trận của Cửu Sát Thiên Võng lại, để cả tòa thành có thể dễ dàng ra vào.
Cứ thế một thành trì hoàn chỉnh nhanh chóng được chuyển đến trên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn, yên vị trong lò luyện đã sẵn sàng.
Húc Họa lại gia cố thêm cho pháp trận của thần mộc Bất Hủ, tạo thêm một khu vực phòng vực cho nhóm Ma khôi. Ma khôi lần lượt dời ra ngoài, Hề Vân Thanh ôm nhóc gai tôm vô tình đứng dưới thần kính Vạn Hồi.
Thiên Cù Tử hỏi: “Đứa trẻ này…”
Hề Vân Thanh nghe vậy bèn nói: “À phải rồi, con của ngươi đấy!”
Thiên Cù Tử thấy lòng ấm áp, trông thằng bé khá tốt, béo múp, cũng biết đi rồi. Giờ nhóc đang giơ tay sờ sờ thần kính Vạn Hồi, dường như hết sức tò mò vì sao cái gương này biết nói chuyện.
Thiên Cù Tử hỏi: “Lớn thế rồi à, lấy tên là gì?”
Hơ… Hề Vân Tahnh kéo bàn tay đang sờ mó lung tung của nhóc gai tôm lại, nói: “Không có tên! Sư tôn ta vẫn chưa đặt tên cho nó!”
Cái gì?! Lớn như vậy rồi còn chưa có tên? Thiên Cù Tử im lặng, đúng lúc này nhóc gai tôm bị Hề Vân Thanh kéo tay, lập tức phản đối: “Mẹ! Con muốn!” Nhóc vừa chỉ chỉ cái gương vừa kêu to với Hề Vân Thanh.
… Cái gì?! Cách thần kính Vạn Hồi, mặt Hề chưởng viện lập tức tái mét.
- -----oOo------