Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Edit: Tiểu Màn Thầu
Lúc Thời Trần đến đón, Kiều Tịnh đứng trước cửa trang viên chào tạm biệt bà nội Thẩm. Thẩm Luân cũng đứng ngay bên cạnh, nhưng Kiều Tịnh không muốn nhìn đến anh.
“Bà ơi, bà mau về phòng nghỉ ngơi đi.” Kiều Tịnh chào tạm biệt, sau đó nhanh chóng ngồi lên xe của Thời Trần.
Thẩm Luân nhìn bóng dáng chiếc xe khuất xa, khoé môi lại cong lên. Cô vẫn luôn tìm cách tránh xa anh.
Cuối tháng tám, bộ phim [ Song Sinh] do Kiều Tịnh đóng cùng Dương Diệu Nhiên đóng năm trước đã được công chiếu, hoàn cảnh của Kiều Tịnh ở trong công ty so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ chạm mặt Trần Thiến trong công ty, thái độ của cô ta thập phần cung kính chào hỏi một tiếng, ánh mắt lúc nào cũng né tránh vội vàng bỏ đi, dường như sợ Kiều Tịnh sẽ gây khó dễ cho mình.
Trần Thiến không sắp xếp cho Kiều Tịnh đến những bữa tiệc xã giao nữa, Kiều Tịnh cũng không còn bị công ty chèn ép, nhưng về phần tài nguyên vẫn không thay đổi gì nhiều.
Kiều Tịnh không quan tâm đến việc đó, cô cảm thấy kiếm tiền như vậy là đủ rồi, cô không có lòng tham, cũng không nghĩ sẽ trả thù Trần Thiến.
Chỉ là trong công ty, có rất nhiều lời đồn đãi về cô, nói cô tìm được kim chủ mới, còn đoạt đi tài nguyên làm người phát ngôn thương hiệu của Khương Hinh.
Kiều Tịnh khá buồn bực, từ Thời Trần cô biết được tin lần này cô sẽ là người phát ngôn cho những thương hiệu mỹ phẩm của nước ngoài.
Mấy năm nay bọn họ đều lựa chọn Khương Hinh là người phát ngôn trong nước, bất thình lình lại đổi người, khó tránh làm người khác nghi ngờ.
“Thời Trần, anh hãy thương lượng với công ty một chút, em không muốn tiếp nhận làm người phát ngôn cho những thương hiệu này.”
“Em đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Kiều Tịnh gật đầu.
“Kiều tiểu thư, hoa của cô.” Nhân viên trong công ty đem đến một bó hoa.
Cô nhìn thoáng qua, “Cảm ơn.”
Đợi người đó rời đi, Kiều Tịnh bảo Diêu Diêu mang hoa vào phòng.
Không cần xem danh thiếp cũng biết người tặng hoa là Thẩm Luân, từ sau khi Thẩm Luân nói muốn bắt đầu theo đuổi cô, mỗi ngày cô đều nhận được hoa, còn là những loại hoa khác nhau. Không biết trong công ty có tai mắt của anh hay không, cô không muốn sống quá mệt mỏi, đành thuận theo tự nhiên.
Cho dù như thế nào, cô cũng sắp hoàn thành xong cốt truyện, tương lai có lẽ hệ thống sẽ khen thưởng cho cô.
Hơn nữa Kiều Tịnh vẫn còn một cái kiếp nạn lớn sắp xuất hiện, nếu dùng thời gian ít ỏi còn lại vào việc hận người khác, quả là lãng phí sinh mệnh.
Kiều Tịnh không hận Thẩm Luân, ngoại trừ lần đó bị Thẩm Luân bắt cóc, trong lúc nóng nảy đã phản kháng với anh, bây giờ hồi tưởng lại, cô chỉ cảm thấy bản thân nhiều lắm là chán ghét anh mà thôi.
Cô chán ghét anh, đồng thời vẫn cảm thấy anh thật đáng thương.
Quả thực sau khi ngẫm nghĩ lại chuyện quá khứ, cô đối với Thẩm Luân chân chính là sự bất mãn cùng chán ghét, cảm giác này xuất hiện từ sau khi anh ra tay bắt cóc cô. Nếu chuyện đó không xảy ra, có lẽ trước khi cô rời đi, ít nhất cũng sẽ nói vài lời khuyên nhủ anh, thậm chí là thật lòng chúc anh hạnh phúc.
Để tay lên ngực tự hỏi lòng, sau khi Kiều Tịnh thay thế nguyên thân, có bao giờ cô đối xử thật lòng với anh chưa.
Thực sự khó có thể nói là có, cô lúc nào cũng chơi tiểu xảo với anh, còn lợi dụng anh. Thiếu chút nữa đêm đó cô đã bị anh cưỡng bức, lúc ấy cô từng nghĩ đây chính là báo ứng, cũng là một cơ hội, nếu việc đó xảy ra cô khẳng định bản thân mình sẽ làm đúng như những gì nguyên thân khi xưa đã làm, thậm chí còn gây ra những hệ luỵ khác.
Dù sao hiện giờ cô chỉ nghĩ đến việc hai tháng sau sẽ hạ màn. Nhiều nhất, nếu cô muốn trả thù Thẩm Luân, chính là làm cho anh cầu mà không được, cuối cùng chết trước mặt anh.
Sự trả thù lớn nhất của phụ nữ dành cho đàn ông, cùng lắm chỉ như thế này mà thôi.
Sở dĩ Ôn Thư trở thành ánh trăng sáng của Thẩm Luân, không phải chỉ vì cái tên đàn ông thúi tha này không có được cô ta sao.
Kiều Tịnh rũ mắt suy tư.
Đi trong hành lang, vẫn có thể nghe thấy những lời bàn tán sau lưng mình. Thời gian Kiều Tịnh làm việc ở đây khá ngắn, nhân duyên không bằng Khương Hinh, hơn nữa mọi chuyện lần trước thay đổi rất nhanh, có rất nhiều người âm thầm ở sau lưng Kiều Tịnh xem náo nhiệt còn không ngừng nói những câu ám chỉ người đại diện cặp kè với tiểu minh tinh.
Cô dừng bước, ngẩng đầu nhìn Thời Trần: “Thời Trần, em đã suy nghĩ kỹ rồi. Trước đó đã xảy ra quá nhiều chuyện, em muốn nghỉ ngơi một chút, muốn có một khoảng thời gian yên tĩnh.”
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào cửa sổ, ánh lên làn da trắng nõn gần như nhợt nhạt trên người cô.
Đây chính là minh tinh trẻ đang nổi tiếng gần đây, đôi mắt sáng ngời, đẹp đến không lời nào diễn tả.
Thời Trần có chút đau lòng, anh ta biết gần đây tâm trạng của Kiều Tịnh không tốt, cũng đoán ra được một ít chuyện, anh ta đồng ý, nói: “Anh cũng đồng ý việc em nghỉ ngơi một thời gian, nhưng không được nghỉ lâu quá nhé, cố gắng trong vòng hai tháng trước khi bộ phim [Thích Khách] được công chiếu, anh muốn em phải điều chỉnh lại cảm xúc của mình.”
Kiều Tịnh thất thần ừ một tiếng.
Thời Trần chỉ cho rằng trong khoảng thời gian này Kiều Tịnh đã quá mệt nhọc, đau lòng vỗ vai cô.
Buổi tối, Kiều Tịnh trò chuyện video call với bà ngoại, nhắc đến việc muốn đón bà đến đây đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, bởi vì trong thế giới này, người đối xử tốt với cô chỉ có vài người, cô muốn ra đi thanh thản, không lưu lại chút tiếc nuối nào.
“Thím của cháu sắp sanh, bà phải ở lại đó hai ngày, bà sợ nhà nó cần giúp đỡ, đến lúc đó không có ai giúp được thì sao. Lúc cháu ra đời, chính do một tay bà ôm cháu ra đấy, qua mấy ngày nữa đi.”
Kiều Tịnh cười ôn nhu: “Vâng ạ.”
Video call kết thúc, Kiều Tịnh muốn đi ngủ sớm một chút.
Từ phòng tắm bước ra, điện thoại ở trên bàn không ngừng reo lên, Kiều Tịnh bước đến, nhìn thấy người gọi đến là Thời Trần, liền bắt máy, nhưng đầu dây bên kia lại là giọng nữ: “Kiều Tịnh phải không? Tôi, tôi là Khương Hinh….”
Khương Hinh nói năng không lưu loát, ngữ khí run rẩy.
“Cô mau đến cứu Thời Trần, mau, mau lên đến cứu Thời Trần. Cô hãy đi tìm Thẩm thiếu, đi, đi tìm Thẩm thiếu, cầu xin anh ta….”
“Cô nói rõ một chút đi, Thời Trần bị làm sao? Các người đang ở đâu?”
Kiều Tịnh nhìn màn hình điện thoại, đúng là số của Thời Trần. Cô còn có chút hoài nghi, muốn hỏi rõ mọi chuyện trong điện thoại.
“Là, là lỗi của tôi. Tôi cãi nhau với Tiền Lập, cho nên đến quán bar uống rượu, đúng lúc gặp người quen anh ta có ý đồ muốn cưỡng bức tôi, tôi không muốn đi cùng anh ta, tôi đã gọi điện thoại cho Thời Trần, bảo Thời Trần đến cứu tôi.” Khương Hinh vừa nói vừa khóc, trốn trong một góc nhỏ, giọng nói cực kỳ sợ hãi còn cố đè nén thanh âm.
“Đã báo cảnh sát chưa?”
“Không thể báo cảnh sát! Nếu báo cảnh sát tôi sẽ xong đời.”
Khương Hinh đứng nép vào cánh cửa nhà vệ sinh, ánh mắt luôn lẫn trốn. Khoé mắt ửng đỏ, nhìn thoáng qua tinh thần thập phần hưng phấn. Trong tay vẫn còn giữ một viên thuốc nhỏ, ra sức cầu xin Kiều Tịnh.
Khương Hinh thông qua Tiền Lập, biết Thẩm thiếu rất thích Kiều Tịnh, chỉ cần Kiều Tịnh cầu xin Thẩm thiếu, nhất định Thẩm thiếu sẽ ra tay giải quyết việc này.
Nếu để cảnh sát đến, thì đám phóng viên cũng sẽ đến, cô ta coi như xong đời, thậm chí cô ta còn không dám nói với người đại diện của mình.
“Kiều Tịnh, tôi vừa dùng viên thuốc nhỏ.”
Kiều Tịnh mở to đôi mắt.
Tất nhiên cô biết viên thuốc nhỏ kia là cái gì, thỉnh thoảng trên truyền hình luôn đưa tin có vị minh tinh nào đó lén lút chơi ma tuý, viên thuốc nhỏ này cũng có tác dụng tương tự như thế, uống vào sẽ làm con người ta trở nên hưng phấn, nếu sử dụng trường kỳ chính là đang tự sát.
Trong giới giải trí không ít nghệ sĩ có tài có sắc vẫn dùng loại thuốc này, không ngờ Khương Hinh lại chạm vào thứ này, khiến Kiều Tịnh cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Kiều Tịnh nói: “Đây là chuyện riêng của cô, cô có thể liên lạc với người đại diện của mình, chuyện này tôi không quản được. Dựa vào cái gì tôi phải tin lời cô nói? Cho dù là sự thật, tôi cũng sẽ báo cảnh sát.”
“Đây là điện thoại của Thời Trần….” Giọng nói của Khương Hinh trở nên sắc bén.
“Cô tỉnh táo lại đi, nói cho tôi biết, hiện giờ Thời Trần đang ở đâu?”
Ngày thường Kiều Tịnh cũng không qua lại thân thiết với Khương Hinh, cô biết Thời Trần có quen biết với Khương Hinh, nhưng lại không ngờ mối quan hệ của bọn họ đặc biệt như vậy? Nếu không Thời Trần cũng sẽ không đi đến quán bar cứu Khương Hinh.
Khương Hinh nói địa chỉ, Kiều Tịnh lập tức cúp máy.
Cô gọi điện thoại cho Diêu Diêu, thay quần áo rời khỏi tiểu khu.
Trong văn phòng, Thẩm Luân vẫn còn đang tăng ca, anh cũng biết tin tức Thời Trần xảy ra chuyện ở quán bar.
Người mang Thời Trần đi là Tần Quang, anh ta là phú nhị đại rất kiêu ngạo trong đám phú nhị đại ở Ma Đô. Bối cảnh của Tần gia có liên quan đến giới hắc đạo, người bình thường không dám trêu chọc vào anh ta.
Thẩm Luân biết tin, Tần Quang muốn cưỡng bức Khương Hinh, vì muốn để Tiền Lập đội mũ xanh. Vốn dĩ anh phái người theo dõi Tần Quang, không ngờ rằng Thời Trần cũng bị cuốn vào chuyện này.
Thẩm Luân không qua lại với Tần Quang, nhưng anh lại quen biết với người nắm giữ Tần gia, đối phương từng là người dưới trướng của ông nội anh.
Sau khi Thẩm Luân tiếp quản Thẩm gia, ngẫu nhiên cũng thường lui tới với Tần gia, vào những dịp lễ tết, người đương nhiệm của Tần gia là Tần Phi sẽ gọi điện thoại thăm hỏi anh, bất quá anh sẽ xem xét tâm tình mà có muốn tiếp hay không.
Nếu Thẩm Luân chịu ra mặt, đừng nói là Tần Quang ngoan ngoãn đưa Thời Trần trở về, cho dù bắt Tần Quang xin lỗi, anh ta cũng không dám cãi lời.
“Ông chủ, ngài có muốn giúp Kiều tiểu thư không?” Vương Hiểu thử thăm dò.
Thẩm Luân cởi mắt kính ra, nhắm mắt lại, dùng tay xoa mi tâm.
Vương Hiểu nói thầm: “Nếu Kiều tiểu thư biết được tin này, có lẽ cũng sẽ đứng ngồi không yên.”
Thẩm Luân mở mắt lên, liếc xéo Vương Hiểu một cái, sắc mặt u ám bỗng nhiên đứng lên đi ra ngoài.
Ước chừng mười phút sau, Diêu Diêu lái xe đến đón Kiều Tịnh, hai người cùng đi đến chỗ ở của Thời Trần.
Sau khi Kiều Tịnh thuê Diêu Diêu làm trợ lý, Thời Trần cũng dọn đến nơi ở khác, nơi đó cách tiểu khu của Kiều Tịnh không xa, chỉ mất vài phút lái xe, gần 11 giờ đêm, tình trạng kẹt xe không nghiêm trọng, hai người lên lầu, gõ cửa gần nửa ngày, không thấy ai mở cửa.
Hỏi bảo an của tiểu khu, anh ta cũng không biết Thời Trần đã trở về nhà hay chưa.
“Làm sao bây giờ, hay là chúng ta báo cảnh sát đi.” Diêu Diêu lo lắng nói.
“Chị không tin Khương Hinh cho lắm, em gọi tài xế Tiểu Hàn của công ty đến đây, chúng ta đến quán bar dò hỏi một chút, nếu đúng như lời Khương Hinh nói, không có khả năng không ai nhìn thấy. Nếu là sự thật, chúng ta lập tức báo cảnh sát.”
Diêu Diêu gật đầu: “Vâng.”
Nửa tiếng sau, Kiều Tịnh mang theo Diêu Diêu cùng một thanh niên trẻ tuổi tên Tiểu Hàn đi đến quán bả ở thành nam. Tuỳ tiện tìm một người hỏi thăm, quả thực một tiếng trước ở đây có đánh nhau, người của quán bar đã báo cảnh sát, mà cảnh sát cũng đã đến.
Sau khi sự việc xảy ra, có người cảm thấy cô gái kia giống một nữ ca sĩ, liền vừa xem náo nhiệt vừa lén chụp ảnh lại.
Diêu Diêu nói: “Anh đẹp trai, có thể thêm Wechat của em, rồi gửi ảnh chụp qua cho em xem được không?”
Diêu Diêu lớn lên khá xinh đẹp, người đàn ông đó lập tức đồng ý.
Diêu Diêu đi đến phía sau cột đèn đưa ảnh chụp cho Kiều Tịnh xem, tấm ảnh có chút mờ, sau khi phóng to lên, lập tức nhìn thấy một đám xã hội đen đang đè một người đàn ông mặc áo sơ mi xuống đất, khuôn mặt người nọ vô cùng tức giận, không sai đó chính là Thời Trần.
“Kiều tỷ, đã hơn một tiếng đồng hồ, Thời ca đang ở đâu, chúng ta đều không biết. Trước khi chúng ta đến cảnh sát cũng đã đến đây rồi, đám người đó đã sớm chạy mất, cảnh sát hỏi vài câu liền rời đi. Nếu bây giờ chúng ta lại gọi báo mất tích, chỉ mới mất tích có mấy tiếng đồng hồ, cảnh sát sẽ không quan tâm đâu. Hay là, để em đi hỏi thăm người khác.” Ngày thường Tiểu Hàn có quan hệ khá tốt với bọn họ, khi nghe tin Thời Trần xảy ra chuyện, anh ta cũng lo lắng.
Kiều Tịnh cùng Diêu Diêu và Tiểu Hàn ở lại đó hỏi thăm tin tức, lúc cô bước ra khỏi quán bar, liền gọi điện thoại.
“Thế nào, cô chịu tin tôi chưa? Cô báo cảnh sát cũng vô dụng thôi, bọn họ còn có thể giết người nữa kìa.” Trong điện thoại, dường như Khương Hinh đang phê thuốc, ngữ khí lười biếng không rõ ràng.
“Cô đang ở đâu? Ở quán bar gần đây sao?” Giọng nói Kiều Tịnh run run, cô nghe thấy trong điện thoại có tiếng ầm ĩ, nhưng rất nhỏ.
“Ừ, cô đến đây tìm tôi đi.”
Điện thoại bị cắt đứt.
Kiều Tịnh một lần nữa quay vào quán bar, trong một góc tối nhìn thấy Khương Hinh.
Cô ta lười biếng nắm sắp trên bàn, vẫy tay gọi Kiều Tịnh lại.
“Cô đừng khẩn trương, ngồi xuống đi.” Khương Hinh với anh mắt mê ly, nụ cười phóng đãng.
Dạ dày Kiều Tịnh có chút không thoải mái, đột nhiên cô nhớ đến kết cục của nguyên thân cũng chạm vào thứ này.
Cô lắc đầu: “Tôi không ngồi đâu. Khương Hinh, cô nói Thời Trần đến cứu cô. Chẳng lẽ cô không nghĩ đến việc báo ân sao?”
“Tôi có nói với cô, cô cũng không có cách cứu anh ấy. Kiều Tịnh, tuy là cô tốt số, nhưng có nhiều chuyện cô không hiểu đâu. Bởi vì cô được Thẩm thiếu bảo vệ quá tốt, chưa từng chân chính trải qua giông gió, cô có biết đám người kia là ai không, cô không cứu được anh ấy đâu.
Cô biết không, tôi vô cùng ghen ghét với cô, cô đã có Thời Trần, còn bám lấy Thẩm thiếu. Bọn họ đều đối xử tốt với cô, đều yêu thích cô. Trước kia tôi cảm thấy, việc Thẩm thiếu thích cô, cũng giống như việc Tiền Lập bao dưỡng tôi, sau khi chơi chán, cô cũng sẽ bị vứt bỏ, giống như tôi sau khi bị đám thiếu gia nhà giàu kia chơi chán rồi thì ném đi, nhưng dựa vào cái gì chứ!
Ánh mắt Khương Hinh đầy giận dữ, vừa khóc vừa kể, biểu tình mất tự nhiên cũng dữ tợn hơn.
“Dựa vào cái gì cô lại không giống tôi! Rõ ràng chúng ta đều cùng một dạng người mà thôi.”
Nơi ghế lô này nằm trong góc quán bar, rất ít người lui tới, âm nhạc ầm ĩ vang lên, cho dù Khương Hinh có nổi điên, cũng không ai chú ý đến.
“Dựa vào cái gì lại không giống nhau….”
Dưới tác dụng của thuốc, cô ta như trở thành một kẻ điên loạn.
Kiều Tịnh lui về phía sau một bước.
Trán Khương Hinh đổ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, cả cơ thể run rẩy, chật vật như một đứa trẻ sắp chết đuối, đây chính là tác dụng phụ của thuốc.
“Kiều tỷ, có tin, đã tìm được Thời ca.” Tiểu Hàn cùng Diêu Diêu chạy đến.
Bọn họ nhìn thấy Khương Hinh nằm sắp trên bàn, vẻ mặt hai người đều kinh ngạc.
“Đây không phải là Khương Hinh sao.” Diêu Diêu kinh ngạc che miệng.
Kiều Tịnh có cảm giác nằm không cũng trúng đạn, cô không biết vì sao Khương Hinh lại không ngừng có oán niệm với cô như vậy? Từ khi nào cô đã trêu chọc vào Khương Hinh.
Kiều Tịnh nghĩ, có lẽ vì quá ghen ghét người khác tốt hơn mình, cho nên mới oán giận như vậy, quả thực là điên rồi, hẳn là nên đi khám bác sĩ tâm lý.
Cuối cùng Kiều Tịnh liếc mắt nhìn Khương Hinh một cái, gỡ ngón tay cứng đờ của Khương Hinh ra, lấy lại điện thoại của Thời Trần. Cô nhẹ giọng nói: “Cô tự giải quyết cho tốt đi.”
Ánh mắt Khương Hinh trở nên mông lung, Kiều Tịnh đã rời đi. Cô ta nở một nụ cười khổ.
Kiều Tịnh bảo Tiểu Hàn liên lạc với người đại diện của Khương Hinh, đem Khương Hinh trở về. Những chuyện còn lại, Kiều Tịnh không muốn quản đến.
Thời Trần bị Tần thiếu mang đi, theo tin tức mà Tiểu Hàn tìm hiểu, Tần Quang là người của giới hắc đạo, không dễ chọc vào.
Kiều Tịnh không quen biết người này, cũng không có ấn tượng gì về anh ta. Đúng rồi, Kiều Tịnh nhớ ra một người, có lẽ người đó có thể biết? Cô gọi điện thoại cho Ninh Nhân Nhã.
“Tấn thiếu? Tần Quang sao?” Trong điện thoại, Ninh Nhân Nhã kinh ngạc nói: “Kiều Tịnh, sao em lại chọc vào anh ta? Không giấu gì em, gia đình của chị cùng Tần gia cũng không thân quen lắm, cho dù chị có đi tìm anh ta, nhất định anh ta cũng sẽ không nể mặt chị đâu.”
Sắc mặt Kiều Tịnh trắng bệch, nói: “Không sao ạ, cảm ơn chị.”
Cúp điện thoại, Kiều Tịnh xụ mặt. Ngay cả Ninh Nhân Nhã cũng không cứu được Thời Trần, càng không muốn cầu xin Thẩm Luân, nhưng ngoại trừ anh, cô không có khả năng đi tìm người có quyền có thế nào nữa.
Kiều Tịnh cẩn thận suy nghĩ hiện giờ Thẩm Luân có ý tứ với cô, nếu cô đi tìm anh xin anh cứu Thời Trần, anh có hiểu lầm gì không nhỉ, ngược lại còn gây ra chuyện bất lợi với Thời Trần?
Nhưng mà, mỗi giây trôi qua, Kiều Tịnh càng sốt ruột, cô đã làm chậm trễ quá nhiều thời gian.
Cô chỉ có thể đi tìm Thẩm Luân.
Đúng lúc này một chiếc xe dừng lại ở vén đường, cửa xe hạ xuống, gương mặt anh tuấn của người đàn ông lộ ra.
Thẩm Luân nhìn cô: “Mau lên xe.”
Anh biết nhất định cô sẽ chạy đến đây.
Kiều Tịnh ngẩn người. Thẩm Luân nhìn gương mặt mộc của cô, tóc vẫn còn ướt, chưa sấy khô tóc đã chạy đi tìm người, đôi mắt cô mơ màng, cứ như vậy nhìn anh, trái tim anh rung động, nhưng lại tức giận.
Cô chỉ vì một người đại diện, mà đã liều mạng như vậy. Thẩm Luân cố kiềm chế nội tâm đang phát hoả, nhướng mày nói: “ Có muốn cứu người đại diện của em hay không?”
“Cứu, tất nhiên cứu!”
Hốc mắt cô hơi đỏ, cô nhấp môi, báo với Tiểu Hàn và Diêu Diêu một tiếng, liền lên xe.
“Thẩm Luân, cảm ơn anh.” Cô không dám nhìn thẳng vào Thẩm Luân, cô cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Không thể không thừa nhận, tuy cô không thích Thẩm Luân, nhưng nếu anh có thể cứu Thời Trần, nhất định cô sẽ biết ơn rất nhiều. Cô không phải loại người vong ân phụ nghĩa, chỉ cần anh không có yêu cầu gì quá phận, nhất định cô sẽ đáp ứng cho anh.
Nhưng Kiều Tịnh biết rõ, việc Thẩm Luân muốn nhất chính là lên giường với cô.
Kiều Tịnh đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe, đôi tay khẩn trương nắm chặt đầu gối, mất tự nhiên nắm thành quyền.
“Vì sao không đến tìm anh?” Thẩm Luân hỏi.
“Hả?” Kiều Tịnh hồi thần, ánh mắt mông lung, khẽ nhấp môi rồi cúi thấp xuống.
Thẩm Luân nhìn thấy đuôi mắt cô ửng đỏ, bộ dạng vô cùng ủy khuất.
Anh giơ tay, lau nước mắt vươn trên khoé mắt cô, thấp giọng nói: “Em có biết không, chỉ cần chậm trễ một phút nữa thôi, người đại diện của em mất mạng thì phải làm sao bây giờ?”
Mất mạng?
Kiều Tịnh mở to mắt, đôi mắt đầy mông lung.
Luật pháp ở đâu, làm sao có thể ra tay đánh chết người như vậy?
Không đúng, vốn dĩ cô xuyên vào cuốn truyện đã là việc hoang đường rồi, hơn nữa nam chính còn có thể vì nữ chính mà ra tay giết người. Cho dù có làm chuyện đặc biệt quá phận hơn cũng không sao cả, vốn dĩ thế giới này đã không phải là thật.
Thẩm Luân nhìn bộ dạng ngây người này của cô, anh bật cười.
Cầm lòng không được liền ấn đầu cô vào lồng ngực mình, nắm chặt bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô, “Nếu anh cứu người đại diện của em, em dự định báo đáp anh như thế nào?”
Trong mắt anh đều là ý cười, lồng ngực run lên. Kiều Tịnh lấy lại tinh thần, cô giãy giụa nói: “Tôi, tôi sẽ đưa tiền cho anh.”
Thẩm Luân bị cô chọc tức đến bật cười, nhưng mà là cười lạnh: “Em cho rằng anh còn thiếu tiền sao?”
“Vậy anh…” Khoé mắt của cô càng đỏ hơn, gương mặt cũng ửng đỏ, vừa tức vừa thẹn, sau đó cô bật khóc.
Vốn dĩ trong lòng cô luôn lo lắng cho Thời Trần, vô cùng sợ hãi, mà anh còn uy hiếp cô. Cô chịu đựng không được nữa, cái mũi ê ẩm, nước mắt liền tuôn rơi.
“Đừng khóc, em đừng khóc.”
Thẩm Luân nhìn thấy cô khóc anh đau lòng muốn chết, yết hầu khẽ động, gương mặt lạnh lùng cũng trở nên nhu hoà hơn.
Anh ôm chặt cô, nhẹ giọng dỗ cô: “Em suy nghĩ cái gì vậy, anh sẽ không ép em làm những việc em không thích, em hôn anh một cái, coi như đã báo đáp anh, được chưa, hả?” Âm cuối còn mang theo ý cười.
Hôn một cái, cũng coi như là ép buộc rồi.
Kiều Tịnh nghẹn ngào, cô thầm nghĩ hôn một cái còn tốt hơn việc lên giường với anh, cứu Thời Trần mới là quan trọng nhất.
Trên thế giới này, chỉ có vài người đối xử tốt với cô, nếu cô rời đi, điều cô hy vọng nhất chính là những người đó có cuộc sống hạnh phúc.
Kiều Tịnh lau nước mắt, hít hít mũi, nghiêm túc vén tóc mái lên.
Thẩm Luân còn đang chờ cô chủ động, cô bị anh nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng, cố kiềm ném sự chán ghét trong lòng: “ Anh mau nhắm mắt lại.”
Còn muốn nhắm mắt sao?
Thẩm Luân dở khóc dở cười, làm theo lời cô nói nhắm mắt lại.
Kiều Tịnh tiến đến gần, đem môi kề sát khuôn mặt của Thẩm Luân, cô chỉ nghĩ hôn thoáng qua là được.
Cô khẽ nhấp môi, mắt thấy đã sắp tiến sát đến mặt anh, bỗng nhiên anh quay đầu lại, lúc này, đôi môi hồng nhuận của cô đặt trên môi anh.
Lúc Thời Trần đến đón, Kiều Tịnh đứng trước cửa trang viên chào tạm biệt bà nội Thẩm. Thẩm Luân cũng đứng ngay bên cạnh, nhưng Kiều Tịnh không muốn nhìn đến anh.
“Bà ơi, bà mau về phòng nghỉ ngơi đi.” Kiều Tịnh chào tạm biệt, sau đó nhanh chóng ngồi lên xe của Thời Trần.
Thẩm Luân nhìn bóng dáng chiếc xe khuất xa, khoé môi lại cong lên. Cô vẫn luôn tìm cách tránh xa anh.
Cuối tháng tám, bộ phim [ Song Sinh] do Kiều Tịnh đóng cùng Dương Diệu Nhiên đóng năm trước đã được công chiếu, hoàn cảnh của Kiều Tịnh ở trong công ty so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ chạm mặt Trần Thiến trong công ty, thái độ của cô ta thập phần cung kính chào hỏi một tiếng, ánh mắt lúc nào cũng né tránh vội vàng bỏ đi, dường như sợ Kiều Tịnh sẽ gây khó dễ cho mình.
Trần Thiến không sắp xếp cho Kiều Tịnh đến những bữa tiệc xã giao nữa, Kiều Tịnh cũng không còn bị công ty chèn ép, nhưng về phần tài nguyên vẫn không thay đổi gì nhiều.
Kiều Tịnh không quan tâm đến việc đó, cô cảm thấy kiếm tiền như vậy là đủ rồi, cô không có lòng tham, cũng không nghĩ sẽ trả thù Trần Thiến.
Chỉ là trong công ty, có rất nhiều lời đồn đãi về cô, nói cô tìm được kim chủ mới, còn đoạt đi tài nguyên làm người phát ngôn thương hiệu của Khương Hinh.
Kiều Tịnh khá buồn bực, từ Thời Trần cô biết được tin lần này cô sẽ là người phát ngôn cho những thương hiệu mỹ phẩm của nước ngoài.
Mấy năm nay bọn họ đều lựa chọn Khương Hinh là người phát ngôn trong nước, bất thình lình lại đổi người, khó tránh làm người khác nghi ngờ.
“Thời Trần, anh hãy thương lượng với công ty một chút, em không muốn tiếp nhận làm người phát ngôn cho những thương hiệu này.”
“Em đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Kiều Tịnh gật đầu.
“Kiều tiểu thư, hoa của cô.” Nhân viên trong công ty đem đến một bó hoa.
Cô nhìn thoáng qua, “Cảm ơn.”
Đợi người đó rời đi, Kiều Tịnh bảo Diêu Diêu mang hoa vào phòng.
Không cần xem danh thiếp cũng biết người tặng hoa là Thẩm Luân, từ sau khi Thẩm Luân nói muốn bắt đầu theo đuổi cô, mỗi ngày cô đều nhận được hoa, còn là những loại hoa khác nhau. Không biết trong công ty có tai mắt của anh hay không, cô không muốn sống quá mệt mỏi, đành thuận theo tự nhiên.
Cho dù như thế nào, cô cũng sắp hoàn thành xong cốt truyện, tương lai có lẽ hệ thống sẽ khen thưởng cho cô.
Hơn nữa Kiều Tịnh vẫn còn một cái kiếp nạn lớn sắp xuất hiện, nếu dùng thời gian ít ỏi còn lại vào việc hận người khác, quả là lãng phí sinh mệnh.
Kiều Tịnh không hận Thẩm Luân, ngoại trừ lần đó bị Thẩm Luân bắt cóc, trong lúc nóng nảy đã phản kháng với anh, bây giờ hồi tưởng lại, cô chỉ cảm thấy bản thân nhiều lắm là chán ghét anh mà thôi.
Cô chán ghét anh, đồng thời vẫn cảm thấy anh thật đáng thương.
Quả thực sau khi ngẫm nghĩ lại chuyện quá khứ, cô đối với Thẩm Luân chân chính là sự bất mãn cùng chán ghét, cảm giác này xuất hiện từ sau khi anh ra tay bắt cóc cô. Nếu chuyện đó không xảy ra, có lẽ trước khi cô rời đi, ít nhất cũng sẽ nói vài lời khuyên nhủ anh, thậm chí là thật lòng chúc anh hạnh phúc.
Để tay lên ngực tự hỏi lòng, sau khi Kiều Tịnh thay thế nguyên thân, có bao giờ cô đối xử thật lòng với anh chưa.
Thực sự khó có thể nói là có, cô lúc nào cũng chơi tiểu xảo với anh, còn lợi dụng anh. Thiếu chút nữa đêm đó cô đã bị anh cưỡng bức, lúc ấy cô từng nghĩ đây chính là báo ứng, cũng là một cơ hội, nếu việc đó xảy ra cô khẳng định bản thân mình sẽ làm đúng như những gì nguyên thân khi xưa đã làm, thậm chí còn gây ra những hệ luỵ khác.
Dù sao hiện giờ cô chỉ nghĩ đến việc hai tháng sau sẽ hạ màn. Nhiều nhất, nếu cô muốn trả thù Thẩm Luân, chính là làm cho anh cầu mà không được, cuối cùng chết trước mặt anh.
Sự trả thù lớn nhất của phụ nữ dành cho đàn ông, cùng lắm chỉ như thế này mà thôi.
Sở dĩ Ôn Thư trở thành ánh trăng sáng của Thẩm Luân, không phải chỉ vì cái tên đàn ông thúi tha này không có được cô ta sao.
Kiều Tịnh rũ mắt suy tư.
Đi trong hành lang, vẫn có thể nghe thấy những lời bàn tán sau lưng mình. Thời gian Kiều Tịnh làm việc ở đây khá ngắn, nhân duyên không bằng Khương Hinh, hơn nữa mọi chuyện lần trước thay đổi rất nhanh, có rất nhiều người âm thầm ở sau lưng Kiều Tịnh xem náo nhiệt còn không ngừng nói những câu ám chỉ người đại diện cặp kè với tiểu minh tinh.
Cô dừng bước, ngẩng đầu nhìn Thời Trần: “Thời Trần, em đã suy nghĩ kỹ rồi. Trước đó đã xảy ra quá nhiều chuyện, em muốn nghỉ ngơi một chút, muốn có một khoảng thời gian yên tĩnh.”
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào cửa sổ, ánh lên làn da trắng nõn gần như nhợt nhạt trên người cô.
Đây chính là minh tinh trẻ đang nổi tiếng gần đây, đôi mắt sáng ngời, đẹp đến không lời nào diễn tả.
Thời Trần có chút đau lòng, anh ta biết gần đây tâm trạng của Kiều Tịnh không tốt, cũng đoán ra được một ít chuyện, anh ta đồng ý, nói: “Anh cũng đồng ý việc em nghỉ ngơi một thời gian, nhưng không được nghỉ lâu quá nhé, cố gắng trong vòng hai tháng trước khi bộ phim [Thích Khách] được công chiếu, anh muốn em phải điều chỉnh lại cảm xúc của mình.”
Kiều Tịnh thất thần ừ một tiếng.
Thời Trần chỉ cho rằng trong khoảng thời gian này Kiều Tịnh đã quá mệt nhọc, đau lòng vỗ vai cô.
Buổi tối, Kiều Tịnh trò chuyện video call với bà ngoại, nhắc đến việc muốn đón bà đến đây đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, bởi vì trong thế giới này, người đối xử tốt với cô chỉ có vài người, cô muốn ra đi thanh thản, không lưu lại chút tiếc nuối nào.
“Thím của cháu sắp sanh, bà phải ở lại đó hai ngày, bà sợ nhà nó cần giúp đỡ, đến lúc đó không có ai giúp được thì sao. Lúc cháu ra đời, chính do một tay bà ôm cháu ra đấy, qua mấy ngày nữa đi.”
Kiều Tịnh cười ôn nhu: “Vâng ạ.”
Video call kết thúc, Kiều Tịnh muốn đi ngủ sớm một chút.
Từ phòng tắm bước ra, điện thoại ở trên bàn không ngừng reo lên, Kiều Tịnh bước đến, nhìn thấy người gọi đến là Thời Trần, liền bắt máy, nhưng đầu dây bên kia lại là giọng nữ: “Kiều Tịnh phải không? Tôi, tôi là Khương Hinh….”
Khương Hinh nói năng không lưu loát, ngữ khí run rẩy.
“Cô mau đến cứu Thời Trần, mau, mau lên đến cứu Thời Trần. Cô hãy đi tìm Thẩm thiếu, đi, đi tìm Thẩm thiếu, cầu xin anh ta….”
“Cô nói rõ một chút đi, Thời Trần bị làm sao? Các người đang ở đâu?”
Kiều Tịnh nhìn màn hình điện thoại, đúng là số của Thời Trần. Cô còn có chút hoài nghi, muốn hỏi rõ mọi chuyện trong điện thoại.
“Là, là lỗi của tôi. Tôi cãi nhau với Tiền Lập, cho nên đến quán bar uống rượu, đúng lúc gặp người quen anh ta có ý đồ muốn cưỡng bức tôi, tôi không muốn đi cùng anh ta, tôi đã gọi điện thoại cho Thời Trần, bảo Thời Trần đến cứu tôi.” Khương Hinh vừa nói vừa khóc, trốn trong một góc nhỏ, giọng nói cực kỳ sợ hãi còn cố đè nén thanh âm.
“Đã báo cảnh sát chưa?”
“Không thể báo cảnh sát! Nếu báo cảnh sát tôi sẽ xong đời.”
Khương Hinh đứng nép vào cánh cửa nhà vệ sinh, ánh mắt luôn lẫn trốn. Khoé mắt ửng đỏ, nhìn thoáng qua tinh thần thập phần hưng phấn. Trong tay vẫn còn giữ một viên thuốc nhỏ, ra sức cầu xin Kiều Tịnh.
Khương Hinh thông qua Tiền Lập, biết Thẩm thiếu rất thích Kiều Tịnh, chỉ cần Kiều Tịnh cầu xin Thẩm thiếu, nhất định Thẩm thiếu sẽ ra tay giải quyết việc này.
Nếu để cảnh sát đến, thì đám phóng viên cũng sẽ đến, cô ta coi như xong đời, thậm chí cô ta còn không dám nói với người đại diện của mình.
“Kiều Tịnh, tôi vừa dùng viên thuốc nhỏ.”
Kiều Tịnh mở to đôi mắt.
Tất nhiên cô biết viên thuốc nhỏ kia là cái gì, thỉnh thoảng trên truyền hình luôn đưa tin có vị minh tinh nào đó lén lút chơi ma tuý, viên thuốc nhỏ này cũng có tác dụng tương tự như thế, uống vào sẽ làm con người ta trở nên hưng phấn, nếu sử dụng trường kỳ chính là đang tự sát.
Trong giới giải trí không ít nghệ sĩ có tài có sắc vẫn dùng loại thuốc này, không ngờ Khương Hinh lại chạm vào thứ này, khiến Kiều Tịnh cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Kiều Tịnh nói: “Đây là chuyện riêng của cô, cô có thể liên lạc với người đại diện của mình, chuyện này tôi không quản được. Dựa vào cái gì tôi phải tin lời cô nói? Cho dù là sự thật, tôi cũng sẽ báo cảnh sát.”
“Đây là điện thoại của Thời Trần….” Giọng nói của Khương Hinh trở nên sắc bén.
“Cô tỉnh táo lại đi, nói cho tôi biết, hiện giờ Thời Trần đang ở đâu?”
Ngày thường Kiều Tịnh cũng không qua lại thân thiết với Khương Hinh, cô biết Thời Trần có quen biết với Khương Hinh, nhưng lại không ngờ mối quan hệ của bọn họ đặc biệt như vậy? Nếu không Thời Trần cũng sẽ không đi đến quán bar cứu Khương Hinh.
Khương Hinh nói địa chỉ, Kiều Tịnh lập tức cúp máy.
Cô gọi điện thoại cho Diêu Diêu, thay quần áo rời khỏi tiểu khu.
Trong văn phòng, Thẩm Luân vẫn còn đang tăng ca, anh cũng biết tin tức Thời Trần xảy ra chuyện ở quán bar.
Người mang Thời Trần đi là Tần Quang, anh ta là phú nhị đại rất kiêu ngạo trong đám phú nhị đại ở Ma Đô. Bối cảnh của Tần gia có liên quan đến giới hắc đạo, người bình thường không dám trêu chọc vào anh ta.
Thẩm Luân biết tin, Tần Quang muốn cưỡng bức Khương Hinh, vì muốn để Tiền Lập đội mũ xanh. Vốn dĩ anh phái người theo dõi Tần Quang, không ngờ rằng Thời Trần cũng bị cuốn vào chuyện này.
Thẩm Luân không qua lại với Tần Quang, nhưng anh lại quen biết với người nắm giữ Tần gia, đối phương từng là người dưới trướng của ông nội anh.
Sau khi Thẩm Luân tiếp quản Thẩm gia, ngẫu nhiên cũng thường lui tới với Tần gia, vào những dịp lễ tết, người đương nhiệm của Tần gia là Tần Phi sẽ gọi điện thoại thăm hỏi anh, bất quá anh sẽ xem xét tâm tình mà có muốn tiếp hay không.
Nếu Thẩm Luân chịu ra mặt, đừng nói là Tần Quang ngoan ngoãn đưa Thời Trần trở về, cho dù bắt Tần Quang xin lỗi, anh ta cũng không dám cãi lời.
“Ông chủ, ngài có muốn giúp Kiều tiểu thư không?” Vương Hiểu thử thăm dò.
Thẩm Luân cởi mắt kính ra, nhắm mắt lại, dùng tay xoa mi tâm.
Vương Hiểu nói thầm: “Nếu Kiều tiểu thư biết được tin này, có lẽ cũng sẽ đứng ngồi không yên.”
Thẩm Luân mở mắt lên, liếc xéo Vương Hiểu một cái, sắc mặt u ám bỗng nhiên đứng lên đi ra ngoài.
Ước chừng mười phút sau, Diêu Diêu lái xe đến đón Kiều Tịnh, hai người cùng đi đến chỗ ở của Thời Trần.
Sau khi Kiều Tịnh thuê Diêu Diêu làm trợ lý, Thời Trần cũng dọn đến nơi ở khác, nơi đó cách tiểu khu của Kiều Tịnh không xa, chỉ mất vài phút lái xe, gần 11 giờ đêm, tình trạng kẹt xe không nghiêm trọng, hai người lên lầu, gõ cửa gần nửa ngày, không thấy ai mở cửa.
Hỏi bảo an của tiểu khu, anh ta cũng không biết Thời Trần đã trở về nhà hay chưa.
“Làm sao bây giờ, hay là chúng ta báo cảnh sát đi.” Diêu Diêu lo lắng nói.
“Chị không tin Khương Hinh cho lắm, em gọi tài xế Tiểu Hàn của công ty đến đây, chúng ta đến quán bar dò hỏi một chút, nếu đúng như lời Khương Hinh nói, không có khả năng không ai nhìn thấy. Nếu là sự thật, chúng ta lập tức báo cảnh sát.”
Diêu Diêu gật đầu: “Vâng.”
Nửa tiếng sau, Kiều Tịnh mang theo Diêu Diêu cùng một thanh niên trẻ tuổi tên Tiểu Hàn đi đến quán bả ở thành nam. Tuỳ tiện tìm một người hỏi thăm, quả thực một tiếng trước ở đây có đánh nhau, người của quán bar đã báo cảnh sát, mà cảnh sát cũng đã đến.
Sau khi sự việc xảy ra, có người cảm thấy cô gái kia giống một nữ ca sĩ, liền vừa xem náo nhiệt vừa lén chụp ảnh lại.
Diêu Diêu nói: “Anh đẹp trai, có thể thêm Wechat của em, rồi gửi ảnh chụp qua cho em xem được không?”
Diêu Diêu lớn lên khá xinh đẹp, người đàn ông đó lập tức đồng ý.
Diêu Diêu đi đến phía sau cột đèn đưa ảnh chụp cho Kiều Tịnh xem, tấm ảnh có chút mờ, sau khi phóng to lên, lập tức nhìn thấy một đám xã hội đen đang đè một người đàn ông mặc áo sơ mi xuống đất, khuôn mặt người nọ vô cùng tức giận, không sai đó chính là Thời Trần.
“Kiều tỷ, đã hơn một tiếng đồng hồ, Thời ca đang ở đâu, chúng ta đều không biết. Trước khi chúng ta đến cảnh sát cũng đã đến đây rồi, đám người đó đã sớm chạy mất, cảnh sát hỏi vài câu liền rời đi. Nếu bây giờ chúng ta lại gọi báo mất tích, chỉ mới mất tích có mấy tiếng đồng hồ, cảnh sát sẽ không quan tâm đâu. Hay là, để em đi hỏi thăm người khác.” Ngày thường Tiểu Hàn có quan hệ khá tốt với bọn họ, khi nghe tin Thời Trần xảy ra chuyện, anh ta cũng lo lắng.
Kiều Tịnh cùng Diêu Diêu và Tiểu Hàn ở lại đó hỏi thăm tin tức, lúc cô bước ra khỏi quán bar, liền gọi điện thoại.
“Thế nào, cô chịu tin tôi chưa? Cô báo cảnh sát cũng vô dụng thôi, bọn họ còn có thể giết người nữa kìa.” Trong điện thoại, dường như Khương Hinh đang phê thuốc, ngữ khí lười biếng không rõ ràng.
“Cô đang ở đâu? Ở quán bar gần đây sao?” Giọng nói Kiều Tịnh run run, cô nghe thấy trong điện thoại có tiếng ầm ĩ, nhưng rất nhỏ.
“Ừ, cô đến đây tìm tôi đi.”
Điện thoại bị cắt đứt.
Kiều Tịnh một lần nữa quay vào quán bar, trong một góc tối nhìn thấy Khương Hinh.
Cô ta lười biếng nắm sắp trên bàn, vẫy tay gọi Kiều Tịnh lại.
“Cô đừng khẩn trương, ngồi xuống đi.” Khương Hinh với anh mắt mê ly, nụ cười phóng đãng.
Dạ dày Kiều Tịnh có chút không thoải mái, đột nhiên cô nhớ đến kết cục của nguyên thân cũng chạm vào thứ này.
Cô lắc đầu: “Tôi không ngồi đâu. Khương Hinh, cô nói Thời Trần đến cứu cô. Chẳng lẽ cô không nghĩ đến việc báo ân sao?”
“Tôi có nói với cô, cô cũng không có cách cứu anh ấy. Kiều Tịnh, tuy là cô tốt số, nhưng có nhiều chuyện cô không hiểu đâu. Bởi vì cô được Thẩm thiếu bảo vệ quá tốt, chưa từng chân chính trải qua giông gió, cô có biết đám người kia là ai không, cô không cứu được anh ấy đâu.
Cô biết không, tôi vô cùng ghen ghét với cô, cô đã có Thời Trần, còn bám lấy Thẩm thiếu. Bọn họ đều đối xử tốt với cô, đều yêu thích cô. Trước kia tôi cảm thấy, việc Thẩm thiếu thích cô, cũng giống như việc Tiền Lập bao dưỡng tôi, sau khi chơi chán, cô cũng sẽ bị vứt bỏ, giống như tôi sau khi bị đám thiếu gia nhà giàu kia chơi chán rồi thì ném đi, nhưng dựa vào cái gì chứ!
Ánh mắt Khương Hinh đầy giận dữ, vừa khóc vừa kể, biểu tình mất tự nhiên cũng dữ tợn hơn.
“Dựa vào cái gì cô lại không giống tôi! Rõ ràng chúng ta đều cùng một dạng người mà thôi.”
Nơi ghế lô này nằm trong góc quán bar, rất ít người lui tới, âm nhạc ầm ĩ vang lên, cho dù Khương Hinh có nổi điên, cũng không ai chú ý đến.
“Dựa vào cái gì lại không giống nhau….”
Dưới tác dụng của thuốc, cô ta như trở thành một kẻ điên loạn.
Kiều Tịnh lui về phía sau một bước.
Trán Khương Hinh đổ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, cả cơ thể run rẩy, chật vật như một đứa trẻ sắp chết đuối, đây chính là tác dụng phụ của thuốc.
“Kiều tỷ, có tin, đã tìm được Thời ca.” Tiểu Hàn cùng Diêu Diêu chạy đến.
Bọn họ nhìn thấy Khương Hinh nằm sắp trên bàn, vẻ mặt hai người đều kinh ngạc.
“Đây không phải là Khương Hinh sao.” Diêu Diêu kinh ngạc che miệng.
Kiều Tịnh có cảm giác nằm không cũng trúng đạn, cô không biết vì sao Khương Hinh lại không ngừng có oán niệm với cô như vậy? Từ khi nào cô đã trêu chọc vào Khương Hinh.
Kiều Tịnh nghĩ, có lẽ vì quá ghen ghét người khác tốt hơn mình, cho nên mới oán giận như vậy, quả thực là điên rồi, hẳn là nên đi khám bác sĩ tâm lý.
Cuối cùng Kiều Tịnh liếc mắt nhìn Khương Hinh một cái, gỡ ngón tay cứng đờ của Khương Hinh ra, lấy lại điện thoại của Thời Trần. Cô nhẹ giọng nói: “Cô tự giải quyết cho tốt đi.”
Ánh mắt Khương Hinh trở nên mông lung, Kiều Tịnh đã rời đi. Cô ta nở một nụ cười khổ.
Kiều Tịnh bảo Tiểu Hàn liên lạc với người đại diện của Khương Hinh, đem Khương Hinh trở về. Những chuyện còn lại, Kiều Tịnh không muốn quản đến.
Thời Trần bị Tần thiếu mang đi, theo tin tức mà Tiểu Hàn tìm hiểu, Tần Quang là người của giới hắc đạo, không dễ chọc vào.
Kiều Tịnh không quen biết người này, cũng không có ấn tượng gì về anh ta. Đúng rồi, Kiều Tịnh nhớ ra một người, có lẽ người đó có thể biết? Cô gọi điện thoại cho Ninh Nhân Nhã.
“Tấn thiếu? Tần Quang sao?” Trong điện thoại, Ninh Nhân Nhã kinh ngạc nói: “Kiều Tịnh, sao em lại chọc vào anh ta? Không giấu gì em, gia đình của chị cùng Tần gia cũng không thân quen lắm, cho dù chị có đi tìm anh ta, nhất định anh ta cũng sẽ không nể mặt chị đâu.”
Sắc mặt Kiều Tịnh trắng bệch, nói: “Không sao ạ, cảm ơn chị.”
Cúp điện thoại, Kiều Tịnh xụ mặt. Ngay cả Ninh Nhân Nhã cũng không cứu được Thời Trần, càng không muốn cầu xin Thẩm Luân, nhưng ngoại trừ anh, cô không có khả năng đi tìm người có quyền có thế nào nữa.
Kiều Tịnh cẩn thận suy nghĩ hiện giờ Thẩm Luân có ý tứ với cô, nếu cô đi tìm anh xin anh cứu Thời Trần, anh có hiểu lầm gì không nhỉ, ngược lại còn gây ra chuyện bất lợi với Thời Trần?
Nhưng mà, mỗi giây trôi qua, Kiều Tịnh càng sốt ruột, cô đã làm chậm trễ quá nhiều thời gian.
Cô chỉ có thể đi tìm Thẩm Luân.
Đúng lúc này một chiếc xe dừng lại ở vén đường, cửa xe hạ xuống, gương mặt anh tuấn của người đàn ông lộ ra.
Thẩm Luân nhìn cô: “Mau lên xe.”
Anh biết nhất định cô sẽ chạy đến đây.
Kiều Tịnh ngẩn người. Thẩm Luân nhìn gương mặt mộc của cô, tóc vẫn còn ướt, chưa sấy khô tóc đã chạy đi tìm người, đôi mắt cô mơ màng, cứ như vậy nhìn anh, trái tim anh rung động, nhưng lại tức giận.
Cô chỉ vì một người đại diện, mà đã liều mạng như vậy. Thẩm Luân cố kiềm chế nội tâm đang phát hoả, nhướng mày nói: “ Có muốn cứu người đại diện của em hay không?”
“Cứu, tất nhiên cứu!”
Hốc mắt cô hơi đỏ, cô nhấp môi, báo với Tiểu Hàn và Diêu Diêu một tiếng, liền lên xe.
“Thẩm Luân, cảm ơn anh.” Cô không dám nhìn thẳng vào Thẩm Luân, cô cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Không thể không thừa nhận, tuy cô không thích Thẩm Luân, nhưng nếu anh có thể cứu Thời Trần, nhất định cô sẽ biết ơn rất nhiều. Cô không phải loại người vong ân phụ nghĩa, chỉ cần anh không có yêu cầu gì quá phận, nhất định cô sẽ đáp ứng cho anh.
Nhưng Kiều Tịnh biết rõ, việc Thẩm Luân muốn nhất chính là lên giường với cô.
Kiều Tịnh đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe, đôi tay khẩn trương nắm chặt đầu gối, mất tự nhiên nắm thành quyền.
“Vì sao không đến tìm anh?” Thẩm Luân hỏi.
“Hả?” Kiều Tịnh hồi thần, ánh mắt mông lung, khẽ nhấp môi rồi cúi thấp xuống.
Thẩm Luân nhìn thấy đuôi mắt cô ửng đỏ, bộ dạng vô cùng ủy khuất.
Anh giơ tay, lau nước mắt vươn trên khoé mắt cô, thấp giọng nói: “Em có biết không, chỉ cần chậm trễ một phút nữa thôi, người đại diện của em mất mạng thì phải làm sao bây giờ?”
Mất mạng?
Kiều Tịnh mở to mắt, đôi mắt đầy mông lung.
Luật pháp ở đâu, làm sao có thể ra tay đánh chết người như vậy?
Không đúng, vốn dĩ cô xuyên vào cuốn truyện đã là việc hoang đường rồi, hơn nữa nam chính còn có thể vì nữ chính mà ra tay giết người. Cho dù có làm chuyện đặc biệt quá phận hơn cũng không sao cả, vốn dĩ thế giới này đã không phải là thật.
Thẩm Luân nhìn bộ dạng ngây người này của cô, anh bật cười.
Cầm lòng không được liền ấn đầu cô vào lồng ngực mình, nắm chặt bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô, “Nếu anh cứu người đại diện của em, em dự định báo đáp anh như thế nào?”
Trong mắt anh đều là ý cười, lồng ngực run lên. Kiều Tịnh lấy lại tinh thần, cô giãy giụa nói: “Tôi, tôi sẽ đưa tiền cho anh.”
Thẩm Luân bị cô chọc tức đến bật cười, nhưng mà là cười lạnh: “Em cho rằng anh còn thiếu tiền sao?”
“Vậy anh…” Khoé mắt của cô càng đỏ hơn, gương mặt cũng ửng đỏ, vừa tức vừa thẹn, sau đó cô bật khóc.
Vốn dĩ trong lòng cô luôn lo lắng cho Thời Trần, vô cùng sợ hãi, mà anh còn uy hiếp cô. Cô chịu đựng không được nữa, cái mũi ê ẩm, nước mắt liền tuôn rơi.
“Đừng khóc, em đừng khóc.”
Thẩm Luân nhìn thấy cô khóc anh đau lòng muốn chết, yết hầu khẽ động, gương mặt lạnh lùng cũng trở nên nhu hoà hơn.
Anh ôm chặt cô, nhẹ giọng dỗ cô: “Em suy nghĩ cái gì vậy, anh sẽ không ép em làm những việc em không thích, em hôn anh một cái, coi như đã báo đáp anh, được chưa, hả?” Âm cuối còn mang theo ý cười.
Hôn một cái, cũng coi như là ép buộc rồi.
Kiều Tịnh nghẹn ngào, cô thầm nghĩ hôn một cái còn tốt hơn việc lên giường với anh, cứu Thời Trần mới là quan trọng nhất.
Trên thế giới này, chỉ có vài người đối xử tốt với cô, nếu cô rời đi, điều cô hy vọng nhất chính là những người đó có cuộc sống hạnh phúc.
Kiều Tịnh lau nước mắt, hít hít mũi, nghiêm túc vén tóc mái lên.
Thẩm Luân còn đang chờ cô chủ động, cô bị anh nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng, cố kiềm ném sự chán ghét trong lòng: “ Anh mau nhắm mắt lại.”
Còn muốn nhắm mắt sao?
Thẩm Luân dở khóc dở cười, làm theo lời cô nói nhắm mắt lại.
Kiều Tịnh tiến đến gần, đem môi kề sát khuôn mặt của Thẩm Luân, cô chỉ nghĩ hôn thoáng qua là được.
Cô khẽ nhấp môi, mắt thấy đã sắp tiến sát đến mặt anh, bỗng nhiên anh quay đầu lại, lúc này, đôi môi hồng nhuận của cô đặt trên môi anh.