Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Edit: Tiểu Màn Thầu
Bộ phim [Thích Khách] là bộ phim cổ trang thương mại sẽ công chiếu vào giữa năm.
Với đạo diễn nổi danh, dàn diễn viên nổi tiếng, hiệu ứng xuất sắc dưới sự dẫn dắt của nhà chế tác tài năng, là bộ phim chiếu rạp được đánh giá cao, hoàn toàn có thể nói bóng nói gió đây chính là bộ phim rung động phòng vé.
Kiều Tịnh là người mới đã được đảm nhận vai nữ chính, còn vai nam chính do đại minh tinh Cung Trình cùng công ty đảm nhận.
Đây chính là một cơ hội, nếu làm tốt một bước lên mây, nếu không sẽ bị mắng chửi rất thảm. Bởi vì nguyên thân diễn không tốt, về sau bị rất nhiều người mắng chửi.
Cho dù cô có diễn tốt đến đâu, vẫn sẽ bị cư dân mạng vạch lá tìm sâu, bởi vì cô chỉ là một người mới còn được đảm nhận vai nữ chính trong bộ phim của đạo diễn Triệu, còn được đóng cùng với đại nam thần siêu cấp hoàn mỹ Cũng Trình.
Nếu nói không dùng thủ đoạn dơ bẩn, ai mà tin.
Trong lúc bộ phim công bố dàn diễn viên, Kiều Tịnh lại được lên W, một lần nữa bị cư dân mạng tấn công.
Nhưng fans của Kiều Tịnh không phục, bắt đầu khẩu chiến.
Cô ra mặt đăng một tin lên W, đúng lúc có thể ngăn cản fans của mình tiếp tục khẩu chiến, còn thông báo ngày giờ tổ chức một buổi giao lưu với người hâm mộ.
Thời Trần không cho Kiều Tịnh xem những bình luận dưới bài đăng, bởi vì lo lắng cô sẽ bị những lời nói đó ảnh hưởng đến tâm trạng.
Anh ta đã tra ra đám thuỷ quân bình luận bôi đen kia, chính là đám thuỷ quân đã từng bình luận trong sự kiện Hạ Hoa lăng xê lần trước, hẳn là do người kia giở trò.
“Thực có lòng nhỉ, trước đó nghe em nói Đường Minh Thiên của Hạ Hoa đang theo đuổi Ôn Thư, nếu anh ta ở phía sau lưng giở trò bôi đen em, cũng là việc bình thường, có lẽ đám thuỷ quân lần này cũng do anh ta thuê.”
Chỉ là một tên tổng giám đốc của công ty giải trí lại nhắm vào nghệ sĩ từng làm việc dưới trướng của mình, nói thế nào cũng cảm thấy có chút hoang đường. Nhưng nếu vì muốn theo đuổi người khác mà làm ra loại chuyện này, mức độ đáng tin cậy càng cao.
Nghĩ đến việc đối phương đứng trong bóng tối chờ mong Kiều Tịnh không hoàn thành tốt bộ phim này, Thời Trần càng hy vọng Kiều Tịnh có thể diễn tốt bộ phim lần này, để những người đó phải mở rộng tầm mắt.
Thời Trần cũng đã biết chuyện Kiều Tịnh chia tay Thẩm Luân. Nhưng anh ta cái gì cũng không hỏi, Kiều Tịnh vừa gia hạn mấy cái hợp đồng phát ngôn, do chính một tay anh ta đàm phán mới lấy về được, nếu không Kiều Tịnh sẽ càng thảm hại hơn.
Cái tên Thẩm Luân này, Thời Trần đã từng lén lút tìm người điều tra: là người thừa kế Thẩm gia ở Đế Đô, tổng giám đốc tập đoàn Thẩm Thị, chân chính là một thiên chi kiều tử, phú nhị đại chính tông. Một đống nhãn mác gắn lên người Thẩm Luân, điều này chứng minh người này không thể chọc vào.
Kiều Tịnh có thể rời xa Thẩm Luân, cũng coi như là một chuyện may mắn, loại người giống như Thẩm Luân, làm sao có thể dễ dàng động với người khác, kết quả vẫn là Kiều Tịnh sẽ bị tổn thương.
Nếu muốn tìm một người bạn trai, Thẩm Luân không phải là người thích hợp.
Thời Trần suy nghĩ quá nhiều, vì cô dốc hết sức lực, nhưng cô không hề hay biết, nếu cô biết có lẽ sẽ tức cười đến chết.
Thời Trần cứ yên tâm đi, cô và Thẩm Luân không thể ở bên nhau.
Cuối cùng ngày bấm máy bộ phim [Thích Khách] cũng đã đến, lễ khởi quay được tổ chức ở phim trường.
Đầu tháng ba, cây hoa đào ở phía Nam đã nở hoa. Kiều Tịnh mặc áo khoác, tóc xoã dài trên vai, mặt trang điểm nhẹ, đứng cùng đạo diễn và những diễn viên chính trong đoàn đứng đầu hàng làm lễ.
Trở về khách sạn, Cung Trình đi phía trước chợt xoay người lại, đột nhiên mỉm cười nhìn Kiều Tịnh, ngũ quan của Cung Trình anh tuấn, nụ cười ấm áp như mặt trời: “Kiều tiểu thư, hợp tác vui vẻ.”
Kiều Tịnh hơi ngẩn người. Vẫn là Thời Trần thức thời ho nhẹ một tiếng, Kiều Tịnh đỏ mặt hoàn hồn lại.
Cung Trình không hổ danh là nam diễn viên mị lực nhất ở Trung Hoa, từng cử chỉ nụ cười, đều có thể câu hồn đoạt phách. Nhưng Kiều Tịnh chỉ một lòng muốn đi hết cốt truyện, nếu không cũng sẽ bị nụ cười của anh ta mê hoặc.
Cô khiêm tốn nói: “Tôi sẽ cố gắng.”
Kiều Tịnh khẽ gật đầu. Đối với cô mà nói, Cung Trình chính là vầng thái dương quá cao xa, cả đời này cô không bao giờ với tới.
Kiều Tịnh thoạt nhìn có chút kích động, khuôn mặt ửng đỏ. Cung Trình liếc mắt nhìn cô một cái, theo sau thu hồi tầm mắt.
Không thể không nói, nghệ sĩ mới này thật xinh đẹp, rất đáng yêu. Cho dù đã ra mắt hai năm, khí chất bên trong con người, càng toát ra sự xinh đẹp.
Xoay người, Cung Trình thấp giọng hỏi người đại diện của mình: “Bạn gái cũ của Thẩm thiếu, chính là cô ấy?”
Người đại diện gật đầu.
Cung Trình ồ một tiếng, ánh mắt trở nên phức tạp. Sau khi Cung Trình rời đi, Kiều Tịnh bình tĩnh trở lại.
Trong nháy mắt, sắc mặt cô liền thay đổi, Thời Trần âm thầm quan sát, ánh mắt nhìn cô có chút phức tạp.
Sau khi đặt hành lý vào phòng, Thời Trần đóng cửa cẩn thận, lên tiếng nhắc nhở: “Tuy rằng Cung Trình khá đẹp trai, nhưng em đừng bị vẻ ngoài của anh ta mê hoặc. Anh có một người bạn từng là trợ lý cũ của Cung Trình, khi đó Cung Trình đã ra mắt hơn ba năm, một đường thuận lợi, nhưng tác phong làm việc không ổn, bạn của anh từng nhìn thấy anh ta ở khách sạn lêu lổng cùng một nữ diễn viên trong đoàn phim. Bởi vì anh ta có hậu đài vững chắc, cho nên đám paparazzi không dám tung ảnh ra thôi.”
Kiều Tịnh gật đầu: “Em biết rồi.”
Tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng trong truyện, đến cuối cùng người mà Cung Trình thích chính là nữ chính, anh ta là nam phụ.
Vốn cốt truyện này không phải thể loại Mary Sue chính thống, nhưng nam phụ đều thập phần ưu tú, đặc biệt vô cùng yêu thương nữ chính.
Thời Trần nhìn Kiều Tịnh, khẽ lắc đầu, trong mắt không khỏi có chút phiền muộn: “Quả thực em rất biết nghe lời.”
Tuy rằng quản lý được một nghệ sĩ như vậy sẽ không phải lo lắng nhiều, cũng vô cùng thoả mãn, nhưng Thời Trần vẫn nhịn không được muốn lải nhải một chút. Kiều Tịnh nhỏ hơn Thời Trần vài tuổi, cho nên theo bản năng Thời Trần luôn xem Kiều Tịnh như em gái, bất giác muốn chiếu cố cô nhiều hơn.
Nhưng Kiều Tịnh lại quá hiểu chuyện, còn rất thông minh, suy nghĩ chính chắn, năng lực ứng biến không tồi, làm người đại diện như anh ta cũng rất vui mừng, dường như anh ta cảm thấy phía sau lưng có người quất roi vào mình, muốn anh ta càng trở nên ưu tú, như vậy sự nghiệp mới phát triển hơn, để có thể sánh vai bước đi cùng cô.
“Anh ra ngoài trước, em thu xếp xong mọi thứ thì gọi cho anh, chúng ta cùng đoàn phim ăn cơm trưa, buổi chiều bắt đầu quay hình.”
“Vâng!”
Thời điểm Kiều Tịnh và Thời Trần xuống đại sảnh, đứng trước thang máy bắt gặp Cung Trình và người đại diện của anh ta, còn có một nữ diễn viên khác, đó chính là nữ phụ số hai tên Bạch Mạn. Kiều Tịnh chào hỏi bọn họ, Cung Trình mỉm cười đáp lại, nhưng Bạch Mạn lại không để ý đến cô.
“Anh Cung Trình, thật trùng hợp.”
Đôi mắt Bạch Mạn sáng ngời, nhanh chân hơn Kiều Tịnh một bước, đi vào thang máy đã chiếm hơn phân nửa vị trí.
Trong thang máy có người đại diện của Cung Trình và trợ lý, hơn nữa còn có đám người của Bạch Mạn, không còn chỗ cho Kiều Tịnh và Thời Trần, Kiều Tịnh chủ động đi đến một thang máy khác.
Đáy mắt Cung Trình hiện lên sự khinh thường, thoáng liếc mắt một cái, nở một nụ cười. Bạch Mạn thấy đại minnh tinh Cung Trình nhìn mình, còn cười với mình, dường như Bạch Mạn cảm thấy mình như lạc vào mộng, vẻ mặt thẹn thùng, ngọt ngào gọi tiếng anh Cung Trình, anh Cung Trình.
“Đợi một chút.” Một giọng nói lười biếng từ phía hành lang truyền đến, vừa đến nhìn thấy thang máy đã đầy, vẻ mặt người nọ thất vọng.
Cửa thang máy đóng lại, người nọ nhìn vế phía bên cạnh, ánh mắt sáng ngời, dò hỏi: “Kiều Tịnh?”
Kiều Tịnh vừa quay đầu lại, anh mắt kinh ngạc: “Tiền bối Ninh.”
Ninh Nhân Nhã gật đầu nói: “Là tôi, nửa năm không gặp, em càng ngày càng xinh đẹp ra. Tôi có xem bộ phim [Thịnh Đường] mà em đóng, tuy rằng lúc trước tôi đề cử em thử vai Nguyệt Hoa, nhưng biểu hiện của em thật làm tôi bất ngờ.”
Hoá ra chính Ninh Nhân Nhã đề cử cô với đạo diễn của bộ phim [Thịnh Đường], chuyện này cô không hề hay biết.
“Em đừng nhìn tôi bằng vẻ mặt cảm kích như vậy, chỉ là tôi thuận tay làm chuyện này thôi. Em đến đây quay bộ phim mới của đạo diễn Triệu à?” Hai người bước vào thang máy, Ninh Nhân Nhã hoà ái cười nói: “Năm nay chị cũng phải quay một bộ phim truyền hình, thời gian có chút gấp gáp, nếu em có gì không hiểu cứ đến tìm chị.”
Thang máy đi xuống đại sảnh, hai người đường ai nấy đi, Ninh Nhân Nhã bận đi đóng phim, Kiều Tịnh phải đi đến nhà hàng của khách sạn dùng cơm.
Đoàn làm phim cùng nhau dùng cơm trưa, buổi chiều bắt đầu quay hình.
Đạo diễn Triệu là đạo diễn nổi danh ở Trung Quốc, bộ phim thương mại này được đầu tư lớn, có thể mời được diễn viên có máu mặt như Cung Trình làm nam chính, còn những vai phụ cũng không phải diễn viên tầm thường, về phương diện tuổi đời cùng kỹ năng không thua kém Kiều Tịnh bao nhiêu.
Trước khi khai máy, đạo diễn Triệu gọi Kiều Tịnh qua, chậm rãi nói: “Tiểu Kiều, tôi đã xem qua biểu hiện của em trong đoạn phim quảng cáo nước hoa của thương hiệu CH, cảm thấy em có thể đảm nhận vai diễn Đằng Hoa lần này, em phải cố gắng lên, đừng làm cho mọi người thất vọng.”
Chính nhà đầu tư đã đề cử Kiều Tịnh, quả thực đạo diễn Triệu cũng công nhận kỹ thuật diễn xuất của cô khá tốt, nhưng chưa đủ năng lực để đảm nhận vai nữ chính, chỉ là nhà đầu tư đã chỉ định như thế, cho dù đạo diễn Triệu có bất mãn cũng phải đồng ý.
Ông ta không thể tự vả mặt nói nữ chính không tốt, ngược lại còn bảo mọi người khích lệ cô, khen ngợi cô đến tận trời cao.
“Vâng, em sẽ cố gắng. Cảm ơn đạo diễn Triệu.”
Kiều Tịnh nghiêm túc gật đầu. Cô cũng nhìn ra được tâm trạng thấp thỏm của đạo diễn Triệu.
Lúc này, các diễn viên khác trong đoàn phim nhìn Kiều Tịnh bằng ánh mắt khinh thường. Vỗn dĩ Kiều Tịnh ở đây không được xem trọng, chỉ là một tiểu thịt tươi được lăng xê mà thôi, còn về kỹ thuật diễn xuất? Không hề có.
Hơn nữa sau lưng cô còn có kim chủ. Có ít tin tức lộ ra ngoài, nói Kiều Tịnh đã bị vị kim chủ kia vứt bỏ, nếu không phải đã ký hợp đồng trước, làm sao vai diễn này có thể rơi trên người cô.
Nhưng đã ký hợp đồng làm sao có thể huỷ bỏ, kẻ có tiền chính là đại gia, có chuyện gì mà bọn họ không làm được.
Cho nên, chuyện này vẫn chưa được xác minh, bọn họ không dám tuỳ tiện khi dễ Kiều Tịnh.
Kiều Tịnh hiểu rõ năng lực của mình, nếu cô có năng lực, người khác không thể tiếp tục xem thường cô.
Có thể vào được đoàn phim, đóng cùng các diễn viên xuất sắc. Cô càng không thể kéo chân mọi người. Cho nên phải tập trung toàn bộ tinh thần.
Sau khi Kiều Tịnh tạo hình xong, cô mặc một thân váy cổ trang màu trắng, trong phim cô đóng vai Đằng Hoa là thanh mai trúc mã với Tuần Tử do Cung Trình đảm nhận, Đằng Hoa là thiên kim tiểu thư, còn Tuấn Tử chỉ là đứa con được nhặt về của người giữ cửa Trương thúc.
Hai người lớn lên cùng nhau, trước khi gia đình Đằng Hoa gặp biến cố, tính tình vô cùng đơn thuần hoạt bát.
Có một ngày, Đằng Hoa ở trong phòng tắm rửa, Tuấn Tử bị thương ngoài ý muốn xông vào trong, phía sau tấm mành mỏng manh, thân thể mảnh khảnh của thiếu nữ như ẩn như hiện, ánh mắt nghiêm nghị của thiếu niên nhìn thấy, còn khẽ nuốt nước bọt.
“Á!”
Thiếu nữ hô to một tiếng, thiếu niên với y phục dính đầy máu không để lộ mặt, đỏ mặt nhảy ra ngoài cửa sổ.
“Dừng!”
Đạo diễn hô ngừng, Kiều Tịnh chỉnh trang lại quần áo bước ra, đạo diễn gật đầu, “Tiểu Kiều diễn không tệ, cố gắng lên.”
Thực ra Kiều Tịnh không phải không mặc gì, máy quay đặt cách tấm mành sa tanh mỏng một đoạn, bên dưới cô mặc một lớp quần áo. Tóc cô ướt đẫm, tuy rằng thời tiết đã vào tháng ba, nhưng vừa rồi lại đổ một cơn mưa, nên có chút lạnh.
Diêu Diêu khoác cho Kiều Tịnh một cái áo ấm dài đi về phía gian nhà cũ, kết quả thoáng liếc mắt nhìn thấy bên ngoài cổng lớn, có hai người vội vàng bước vào đây. Người đàn ông đi phía trước mặc áo sơ mi trắng vest đen, vẻ mặt nghiêm túc.
Vương Hiểu cầm dù đi theo sau, cả hai bước vào sân.
Chỉ nhìn thấy đạo diễn Triệu đi đến nói gì đó, Thẩm Luân chợt đảo mắt, thoáng nhìn về phía gian nhà cũ, Kiều Tịnh với mái tóc dài rối loạn, một thân váy dài, yêu kiều đứng ở đó.
Sắc mặt Kiều Tịnh mất tự nhiên, khẽ di chuyển thân người, chăm chú đọc kịch bản, vờ như không nhìn thấy Thẩm Luân.
Bộ phim [Thích Khách] là bộ phim cổ trang thương mại sẽ công chiếu vào giữa năm.
Với đạo diễn nổi danh, dàn diễn viên nổi tiếng, hiệu ứng xuất sắc dưới sự dẫn dắt của nhà chế tác tài năng, là bộ phim chiếu rạp được đánh giá cao, hoàn toàn có thể nói bóng nói gió đây chính là bộ phim rung động phòng vé.
Kiều Tịnh là người mới đã được đảm nhận vai nữ chính, còn vai nam chính do đại minh tinh Cung Trình cùng công ty đảm nhận.
Đây chính là một cơ hội, nếu làm tốt một bước lên mây, nếu không sẽ bị mắng chửi rất thảm. Bởi vì nguyên thân diễn không tốt, về sau bị rất nhiều người mắng chửi.
Cho dù cô có diễn tốt đến đâu, vẫn sẽ bị cư dân mạng vạch lá tìm sâu, bởi vì cô chỉ là một người mới còn được đảm nhận vai nữ chính trong bộ phim của đạo diễn Triệu, còn được đóng cùng với đại nam thần siêu cấp hoàn mỹ Cũng Trình.
Nếu nói không dùng thủ đoạn dơ bẩn, ai mà tin.
Trong lúc bộ phim công bố dàn diễn viên, Kiều Tịnh lại được lên W, một lần nữa bị cư dân mạng tấn công.
Nhưng fans của Kiều Tịnh không phục, bắt đầu khẩu chiến.
Cô ra mặt đăng một tin lên W, đúng lúc có thể ngăn cản fans của mình tiếp tục khẩu chiến, còn thông báo ngày giờ tổ chức một buổi giao lưu với người hâm mộ.
Thời Trần không cho Kiều Tịnh xem những bình luận dưới bài đăng, bởi vì lo lắng cô sẽ bị những lời nói đó ảnh hưởng đến tâm trạng.
Anh ta đã tra ra đám thuỷ quân bình luận bôi đen kia, chính là đám thuỷ quân đã từng bình luận trong sự kiện Hạ Hoa lăng xê lần trước, hẳn là do người kia giở trò.
“Thực có lòng nhỉ, trước đó nghe em nói Đường Minh Thiên của Hạ Hoa đang theo đuổi Ôn Thư, nếu anh ta ở phía sau lưng giở trò bôi đen em, cũng là việc bình thường, có lẽ đám thuỷ quân lần này cũng do anh ta thuê.”
Chỉ là một tên tổng giám đốc của công ty giải trí lại nhắm vào nghệ sĩ từng làm việc dưới trướng của mình, nói thế nào cũng cảm thấy có chút hoang đường. Nhưng nếu vì muốn theo đuổi người khác mà làm ra loại chuyện này, mức độ đáng tin cậy càng cao.
Nghĩ đến việc đối phương đứng trong bóng tối chờ mong Kiều Tịnh không hoàn thành tốt bộ phim này, Thời Trần càng hy vọng Kiều Tịnh có thể diễn tốt bộ phim lần này, để những người đó phải mở rộng tầm mắt.
Thời Trần cũng đã biết chuyện Kiều Tịnh chia tay Thẩm Luân. Nhưng anh ta cái gì cũng không hỏi, Kiều Tịnh vừa gia hạn mấy cái hợp đồng phát ngôn, do chính một tay anh ta đàm phán mới lấy về được, nếu không Kiều Tịnh sẽ càng thảm hại hơn.
Cái tên Thẩm Luân này, Thời Trần đã từng lén lút tìm người điều tra: là người thừa kế Thẩm gia ở Đế Đô, tổng giám đốc tập đoàn Thẩm Thị, chân chính là một thiên chi kiều tử, phú nhị đại chính tông. Một đống nhãn mác gắn lên người Thẩm Luân, điều này chứng minh người này không thể chọc vào.
Kiều Tịnh có thể rời xa Thẩm Luân, cũng coi như là một chuyện may mắn, loại người giống như Thẩm Luân, làm sao có thể dễ dàng động với người khác, kết quả vẫn là Kiều Tịnh sẽ bị tổn thương.
Nếu muốn tìm một người bạn trai, Thẩm Luân không phải là người thích hợp.
Thời Trần suy nghĩ quá nhiều, vì cô dốc hết sức lực, nhưng cô không hề hay biết, nếu cô biết có lẽ sẽ tức cười đến chết.
Thời Trần cứ yên tâm đi, cô và Thẩm Luân không thể ở bên nhau.
Cuối cùng ngày bấm máy bộ phim [Thích Khách] cũng đã đến, lễ khởi quay được tổ chức ở phim trường.
Đầu tháng ba, cây hoa đào ở phía Nam đã nở hoa. Kiều Tịnh mặc áo khoác, tóc xoã dài trên vai, mặt trang điểm nhẹ, đứng cùng đạo diễn và những diễn viên chính trong đoàn đứng đầu hàng làm lễ.
Trở về khách sạn, Cung Trình đi phía trước chợt xoay người lại, đột nhiên mỉm cười nhìn Kiều Tịnh, ngũ quan của Cung Trình anh tuấn, nụ cười ấm áp như mặt trời: “Kiều tiểu thư, hợp tác vui vẻ.”
Kiều Tịnh hơi ngẩn người. Vẫn là Thời Trần thức thời ho nhẹ một tiếng, Kiều Tịnh đỏ mặt hoàn hồn lại.
Cung Trình không hổ danh là nam diễn viên mị lực nhất ở Trung Hoa, từng cử chỉ nụ cười, đều có thể câu hồn đoạt phách. Nhưng Kiều Tịnh chỉ một lòng muốn đi hết cốt truyện, nếu không cũng sẽ bị nụ cười của anh ta mê hoặc.
Cô khiêm tốn nói: “Tôi sẽ cố gắng.”
Kiều Tịnh khẽ gật đầu. Đối với cô mà nói, Cung Trình chính là vầng thái dương quá cao xa, cả đời này cô không bao giờ với tới.
Kiều Tịnh thoạt nhìn có chút kích động, khuôn mặt ửng đỏ. Cung Trình liếc mắt nhìn cô một cái, theo sau thu hồi tầm mắt.
Không thể không nói, nghệ sĩ mới này thật xinh đẹp, rất đáng yêu. Cho dù đã ra mắt hai năm, khí chất bên trong con người, càng toát ra sự xinh đẹp.
Xoay người, Cung Trình thấp giọng hỏi người đại diện của mình: “Bạn gái cũ của Thẩm thiếu, chính là cô ấy?”
Người đại diện gật đầu.
Cung Trình ồ một tiếng, ánh mắt trở nên phức tạp. Sau khi Cung Trình rời đi, Kiều Tịnh bình tĩnh trở lại.
Trong nháy mắt, sắc mặt cô liền thay đổi, Thời Trần âm thầm quan sát, ánh mắt nhìn cô có chút phức tạp.
Sau khi đặt hành lý vào phòng, Thời Trần đóng cửa cẩn thận, lên tiếng nhắc nhở: “Tuy rằng Cung Trình khá đẹp trai, nhưng em đừng bị vẻ ngoài của anh ta mê hoặc. Anh có một người bạn từng là trợ lý cũ của Cung Trình, khi đó Cung Trình đã ra mắt hơn ba năm, một đường thuận lợi, nhưng tác phong làm việc không ổn, bạn của anh từng nhìn thấy anh ta ở khách sạn lêu lổng cùng một nữ diễn viên trong đoàn phim. Bởi vì anh ta có hậu đài vững chắc, cho nên đám paparazzi không dám tung ảnh ra thôi.”
Kiều Tịnh gật đầu: “Em biết rồi.”
Tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng trong truyện, đến cuối cùng người mà Cung Trình thích chính là nữ chính, anh ta là nam phụ.
Vốn cốt truyện này không phải thể loại Mary Sue chính thống, nhưng nam phụ đều thập phần ưu tú, đặc biệt vô cùng yêu thương nữ chính.
Thời Trần nhìn Kiều Tịnh, khẽ lắc đầu, trong mắt không khỏi có chút phiền muộn: “Quả thực em rất biết nghe lời.”
Tuy rằng quản lý được một nghệ sĩ như vậy sẽ không phải lo lắng nhiều, cũng vô cùng thoả mãn, nhưng Thời Trần vẫn nhịn không được muốn lải nhải một chút. Kiều Tịnh nhỏ hơn Thời Trần vài tuổi, cho nên theo bản năng Thời Trần luôn xem Kiều Tịnh như em gái, bất giác muốn chiếu cố cô nhiều hơn.
Nhưng Kiều Tịnh lại quá hiểu chuyện, còn rất thông minh, suy nghĩ chính chắn, năng lực ứng biến không tồi, làm người đại diện như anh ta cũng rất vui mừng, dường như anh ta cảm thấy phía sau lưng có người quất roi vào mình, muốn anh ta càng trở nên ưu tú, như vậy sự nghiệp mới phát triển hơn, để có thể sánh vai bước đi cùng cô.
“Anh ra ngoài trước, em thu xếp xong mọi thứ thì gọi cho anh, chúng ta cùng đoàn phim ăn cơm trưa, buổi chiều bắt đầu quay hình.”
“Vâng!”
Thời điểm Kiều Tịnh và Thời Trần xuống đại sảnh, đứng trước thang máy bắt gặp Cung Trình và người đại diện của anh ta, còn có một nữ diễn viên khác, đó chính là nữ phụ số hai tên Bạch Mạn. Kiều Tịnh chào hỏi bọn họ, Cung Trình mỉm cười đáp lại, nhưng Bạch Mạn lại không để ý đến cô.
“Anh Cung Trình, thật trùng hợp.”
Đôi mắt Bạch Mạn sáng ngời, nhanh chân hơn Kiều Tịnh một bước, đi vào thang máy đã chiếm hơn phân nửa vị trí.
Trong thang máy có người đại diện của Cung Trình và trợ lý, hơn nữa còn có đám người của Bạch Mạn, không còn chỗ cho Kiều Tịnh và Thời Trần, Kiều Tịnh chủ động đi đến một thang máy khác.
Đáy mắt Cung Trình hiện lên sự khinh thường, thoáng liếc mắt một cái, nở một nụ cười. Bạch Mạn thấy đại minnh tinh Cung Trình nhìn mình, còn cười với mình, dường như Bạch Mạn cảm thấy mình như lạc vào mộng, vẻ mặt thẹn thùng, ngọt ngào gọi tiếng anh Cung Trình, anh Cung Trình.
“Đợi một chút.” Một giọng nói lười biếng từ phía hành lang truyền đến, vừa đến nhìn thấy thang máy đã đầy, vẻ mặt người nọ thất vọng.
Cửa thang máy đóng lại, người nọ nhìn vế phía bên cạnh, ánh mắt sáng ngời, dò hỏi: “Kiều Tịnh?”
Kiều Tịnh vừa quay đầu lại, anh mắt kinh ngạc: “Tiền bối Ninh.”
Ninh Nhân Nhã gật đầu nói: “Là tôi, nửa năm không gặp, em càng ngày càng xinh đẹp ra. Tôi có xem bộ phim [Thịnh Đường] mà em đóng, tuy rằng lúc trước tôi đề cử em thử vai Nguyệt Hoa, nhưng biểu hiện của em thật làm tôi bất ngờ.”
Hoá ra chính Ninh Nhân Nhã đề cử cô với đạo diễn của bộ phim [Thịnh Đường], chuyện này cô không hề hay biết.
“Em đừng nhìn tôi bằng vẻ mặt cảm kích như vậy, chỉ là tôi thuận tay làm chuyện này thôi. Em đến đây quay bộ phim mới của đạo diễn Triệu à?” Hai người bước vào thang máy, Ninh Nhân Nhã hoà ái cười nói: “Năm nay chị cũng phải quay một bộ phim truyền hình, thời gian có chút gấp gáp, nếu em có gì không hiểu cứ đến tìm chị.”
Thang máy đi xuống đại sảnh, hai người đường ai nấy đi, Ninh Nhân Nhã bận đi đóng phim, Kiều Tịnh phải đi đến nhà hàng của khách sạn dùng cơm.
Đoàn làm phim cùng nhau dùng cơm trưa, buổi chiều bắt đầu quay hình.
Đạo diễn Triệu là đạo diễn nổi danh ở Trung Quốc, bộ phim thương mại này được đầu tư lớn, có thể mời được diễn viên có máu mặt như Cung Trình làm nam chính, còn những vai phụ cũng không phải diễn viên tầm thường, về phương diện tuổi đời cùng kỹ năng không thua kém Kiều Tịnh bao nhiêu.
Trước khi khai máy, đạo diễn Triệu gọi Kiều Tịnh qua, chậm rãi nói: “Tiểu Kiều, tôi đã xem qua biểu hiện của em trong đoạn phim quảng cáo nước hoa của thương hiệu CH, cảm thấy em có thể đảm nhận vai diễn Đằng Hoa lần này, em phải cố gắng lên, đừng làm cho mọi người thất vọng.”
Chính nhà đầu tư đã đề cử Kiều Tịnh, quả thực đạo diễn Triệu cũng công nhận kỹ thuật diễn xuất của cô khá tốt, nhưng chưa đủ năng lực để đảm nhận vai nữ chính, chỉ là nhà đầu tư đã chỉ định như thế, cho dù đạo diễn Triệu có bất mãn cũng phải đồng ý.
Ông ta không thể tự vả mặt nói nữ chính không tốt, ngược lại còn bảo mọi người khích lệ cô, khen ngợi cô đến tận trời cao.
“Vâng, em sẽ cố gắng. Cảm ơn đạo diễn Triệu.”
Kiều Tịnh nghiêm túc gật đầu. Cô cũng nhìn ra được tâm trạng thấp thỏm của đạo diễn Triệu.
Lúc này, các diễn viên khác trong đoàn phim nhìn Kiều Tịnh bằng ánh mắt khinh thường. Vỗn dĩ Kiều Tịnh ở đây không được xem trọng, chỉ là một tiểu thịt tươi được lăng xê mà thôi, còn về kỹ thuật diễn xuất? Không hề có.
Hơn nữa sau lưng cô còn có kim chủ. Có ít tin tức lộ ra ngoài, nói Kiều Tịnh đã bị vị kim chủ kia vứt bỏ, nếu không phải đã ký hợp đồng trước, làm sao vai diễn này có thể rơi trên người cô.
Nhưng đã ký hợp đồng làm sao có thể huỷ bỏ, kẻ có tiền chính là đại gia, có chuyện gì mà bọn họ không làm được.
Cho nên, chuyện này vẫn chưa được xác minh, bọn họ không dám tuỳ tiện khi dễ Kiều Tịnh.
Kiều Tịnh hiểu rõ năng lực của mình, nếu cô có năng lực, người khác không thể tiếp tục xem thường cô.
Có thể vào được đoàn phim, đóng cùng các diễn viên xuất sắc. Cô càng không thể kéo chân mọi người. Cho nên phải tập trung toàn bộ tinh thần.
Sau khi Kiều Tịnh tạo hình xong, cô mặc một thân váy cổ trang màu trắng, trong phim cô đóng vai Đằng Hoa là thanh mai trúc mã với Tuần Tử do Cung Trình đảm nhận, Đằng Hoa là thiên kim tiểu thư, còn Tuấn Tử chỉ là đứa con được nhặt về của người giữ cửa Trương thúc.
Hai người lớn lên cùng nhau, trước khi gia đình Đằng Hoa gặp biến cố, tính tình vô cùng đơn thuần hoạt bát.
Có một ngày, Đằng Hoa ở trong phòng tắm rửa, Tuấn Tử bị thương ngoài ý muốn xông vào trong, phía sau tấm mành mỏng manh, thân thể mảnh khảnh của thiếu nữ như ẩn như hiện, ánh mắt nghiêm nghị của thiếu niên nhìn thấy, còn khẽ nuốt nước bọt.
“Á!”
Thiếu nữ hô to một tiếng, thiếu niên với y phục dính đầy máu không để lộ mặt, đỏ mặt nhảy ra ngoài cửa sổ.
“Dừng!”
Đạo diễn hô ngừng, Kiều Tịnh chỉnh trang lại quần áo bước ra, đạo diễn gật đầu, “Tiểu Kiều diễn không tệ, cố gắng lên.”
Thực ra Kiều Tịnh không phải không mặc gì, máy quay đặt cách tấm mành sa tanh mỏng một đoạn, bên dưới cô mặc một lớp quần áo. Tóc cô ướt đẫm, tuy rằng thời tiết đã vào tháng ba, nhưng vừa rồi lại đổ một cơn mưa, nên có chút lạnh.
Diêu Diêu khoác cho Kiều Tịnh một cái áo ấm dài đi về phía gian nhà cũ, kết quả thoáng liếc mắt nhìn thấy bên ngoài cổng lớn, có hai người vội vàng bước vào đây. Người đàn ông đi phía trước mặc áo sơ mi trắng vest đen, vẻ mặt nghiêm túc.
Vương Hiểu cầm dù đi theo sau, cả hai bước vào sân.
Chỉ nhìn thấy đạo diễn Triệu đi đến nói gì đó, Thẩm Luân chợt đảo mắt, thoáng nhìn về phía gian nhà cũ, Kiều Tịnh với mái tóc dài rối loạn, một thân váy dài, yêu kiều đứng ở đó.
Sắc mặt Kiều Tịnh mất tự nhiên, khẽ di chuyển thân người, chăm chú đọc kịch bản, vờ như không nhìn thấy Thẩm Luân.