-
Phần 3 END
10.
Mấy ngày sau công ty tổ chức team building, mọi người bàn luận sôi nổi ở bên trong nhóm suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng quyết định đi dã ngoại ở phía sau núi ngoại ô thành phố.
Không biết có phải cố ý hay không, toàn bộ công ty có nhiều người như vậy thế nhưng hết lần này đến lần khác tôi lại được phân cùng một nhóm với Kỷ Vi.
Để tránh xa cô ấy, tôi một thân một mình trèo lên núi bỏ xa đồng nghiệp một đoạn.
Lúc đang miệt mài leo lên, Tiêu Bắc Hành đột nhiên gửi cho tôi một tin nhắn:
“Buổi tối hôm nay, bar MISS, đi không?”
Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, tôi bớt chút thời gian trả lời cậu ấy:
“Không đi, ngày hôm nay công ty chúng tôi đi dã ngoại rồi.”
“Công ty của các cậu đi dã ngoại ở đâu? Buổi tối cũng không về sao?”
“Dựa theo kinh nghiệm trước đây của tôi, sẽ rất muộn đó.”
“Như vậy không an toàn lắm?”
Tiêu Bắc Hành gửi một sticker mèo con buồn bã.
Không thể không nói, tôi có thể tưởng tượng được vẻ mặt tủi thân của cậu ấy.
Tôi tìm ra một sticker mà fans đã làm cho cậu ấy, là vẻ mặt cậu ấy tủi thân gặm ngô ở trong một chương trình tạp kỹ nào đó, fans đều nói cậu ấy giống như một bé thỏ con.
Vừa mới gửi đi, cậu ấy lập tức gửi lại một sticker tức giận.
Khoảnh khắc khi nhìn thấy sticker này, tôi không khỏi sửng sốt một lúc.
Hình ảnh bên trong là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh màu xanh nhạt đang tức giận chỉ vào mặt vào đám nam sinh nghịch ngợm ở đối diện.
Đó chính là tôi thời trung học, lúc đó có một bạn nam trong lớp tỏ tình với tôi thế nhưng tôi không đồng ý, kết quả toàn bộ đám bạn bè của cậu ta kéo tới gây rối.
Tôi bối rối đỏ ửng cả mặt, không phải bởi vì tôi thích cậu ta.
Không ngờ Tiêu Bắc Hành đã lén chụp lại cảnh đó.
Tôi gửi cho cậu ấy một cái định vị:
“Như vậy đi, buổi tối cậu qua đây, chờ chúng tôi kết thúc rồi chúng ta đi cùng nhau, được không?”
Không bao lâu sau, đối phương lại gửi một cái sticker khác của tôi đang cười ha ha ha không có một chút hình tượng nào cả.
“Được, vậy chị Kiều nhớ chờ nha.”
Lên đến nơi, mọi người bắt đầu sắp xếp đồ nướng.
Kỷ Vi nhiều lần muốn tới đây nói chuyện, nhưng đều bị tôi phớt lờ.
Sắc trời tối dần, ánh hoàng hôn đang dần dần lặn xuống, tôi giơ điện thoại lên chụp được cảnh tượng này.
Suy nghĩ một chút, hay là chia sẻ cho Tiêu Bắc Hành: “Đẹp không?”
Tiêu Bắc Hành cũng gửi lại một bức ảnh hoàng hôn được chụp từ trong cửa sổ xe: “Tới tìm cậu.”
…….
Mấy nhân viên nam ở trong công ty đều mang đến mấy chai rượu lên trên núi, mọi người cùng nhau uống rượu, trò chuyện phiếm với nhau.
Tôi vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Vi.
Sau khi đùa giỡn có lệ vài câu với đồng nghiệp, tôi chống cằm, nhàm chán bắt đầu rót rượu.
“Chị Uẩn, rốt cuộc chị và tổng giám đốc mới tới kia có quan hệ gì vậy?”
Một cô nhóc mập có lá gan lớn nhất ở trong bộ phận của chúng tôi đột nhiên lên tiếng hỏi.
Tôi xụ mặt: “Không quan hệ.”
“À… Lúc trước cô ấy đưa cho chị lòng nướng, chị cũng không muốn.”
“Không thích ăn.”
“Thế nhưng rõ ràng vừa rồi chị mới ăn ba miếng đó…”
“… Rốt cuộc em muốn nói cái gì?”
Cô nhóc mập cười hì hì: “Lúc nãy chị Vi có nhờ em nhắn lại với chị, chị ấy đứng ở bên kia chờ chị, có lời muốn nói.”
“…”
Tôi tự nhủ ở tận đáy lòng mình, lần này nhất định là một lần cuối cùng.
11.
Mà lúc này, tôi cũng hơi say rượu rồi.
Thực ra tửu lượng của tôi cũng rất tốt, chẳng qua sẽ hiện rõ ở trên mặt.
Nhưng mà câu nói đầu tiên của Kỷ Vi khi nhìn thấy tôi lại là: “Kiều Uẩn, tại sao em lại uống rượu?”
Tôi nhịn không được xua tay: “Ai cần chị lo, bây giờ chị có tư cách gì để quản lý tôi, Kỷ Vi?”
“Chị chỉ là…”
Cô ấy lại bày ra cái dáng vẻ do dự muốn nói rồi lại thôi đó.
Thực sự rất đáng ghét.
Tôi xoa xoa khuôn mặt nóng bừng bởi vì rượu của mình, cười đến mức châm chọc: “Kỷ Vi, em thực sự muốn biết, rốt cuộc chị có gì khó nói như vậy?”
“Mọi người đều phải nhìn về phía trước, chị có biết không? Người không thể, chuyện không thể, nếu như mấy năm trước biết rõ là không có khả năng thì nên buông tay đi.”
Quả nhiên rượu vào thì người ta lại càng can đảm.
Nếu như Kỷ Vi cứ luôn muốn giấu giếm, thì tôi sẽ nói hết ra:
“Kỷ Vi, trước kia người lùi một bước là chị, bây giờ người đổi ý cũng là chị, chị nghĩ rằng tôi là đồ vật hay sao? Chị muốn gọi là tới, muốn đuổi là đi?”
“Tôi không quan tâm chị suy nghĩ những gì, ngược lại chính là Kiều Uẩn tôi cầm lên được thì cũng buông xuống được.”
Lá cây bay lất phất trong đêm, phát ra âm thanh xào xạc.
Một luồng gió mát thổi thoáng qua người, tôi khẽ xoa xoa cái mũi chua xót.
Chuông điện thoại di động vang lên không đúng lúc.
Cũng không biết là ai phá hoại bầu không khí như thế.
Tôi lấy điện thoại di động từ trong túi ra, là Tiêu Bắc Hành.
Được rồi, đây là người duy nhất mà tôi thấy tương đối thuận mắt trong khoảng thời gian gần đây.
Tôi nhận điện thoại: “Này, cậu đã tới chưa?”
“Đồng nghiệp của cậu nói cậu đang ở hướng Bắc, thế nhưng tại sao tôi lại không tìm được…”
Vừa nói chuyện, cậu ấy đột nhiên dừng lại.
Một giây sau, cậu ấy đột ngột nói: “A, tìm được rồi.”
Tôi xoay người lại liền nhìn thấy cậu ấy đang
chạy về phía tôi.
Nhưng mà chưa đi được mấy bước, phản xạ của Tiêu Bắc Hành mới đột nhiên hoạt động.
“Hai người… Đang nói chuyện sao?”
Tiêu Bắc Hành cười gượng muốn chạy, thế nhưng lại bị tôi kéo lại.
“Để làm gì?”
Tôi kiễng chân lên, kéo cổ áo của cậu ấy xuống, tháo cái khẩu trang trên miệng ra.
Tôi hôn cậu ấy ở ngay trước mặt của Kỷ Vi.
Khi tôi chạm vào đôi môi mát lạnh mà mềm mại đó, một dòng điện khẽ xẹt qua.
Chỉ mới chạm một chút thôi, chúng tôi đã nhanh chóng tách ra.
Dưới ánh mắt khó có thể tin được của Tiêu Bắc Hành, tôi mỉm cười với Kỷ Vi: “Có một số chuyện nếu như đã bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ, chị Kỷ, tôi có bạn trai rồi.”
Đêm hôm đó, có lẽ Kỷ Vi bị lời nói của tôi làm cho khó chịu, cho nên chỉ nói một câu “Chúc em hạnh phúc” rồi rời đi.
12.
Tôi đi theo Tiêu Bắc Hành rời khỏi buổi dã ngoại trước.
Sau khi các đồng nghiệp ở trong công ty biết đây là bạn trai của tôi thì ai cũng đều trợn tròn hai mắt.
Không ngoài dự đoán, tôi vừa mới ngồi xe rời khỏi chưa được năm phút đồng hồ, đã có người buôn chuyện ở sau lưng của tôi.
May mà một tài khoản nhỏ khác của tôi đã vụng trộm lẻn vào.
“Lúc nãy đó là bạn trai của chị Uẩn sao?”
“Chưa từng nhìn thấy bao giờ, thật đẹp trai.”
“Thực sự, mặc dù đeo khẩu trang che mặt thế nhưng tôi cũng cảm giác rất đẹp trai đó…”
“Chị Uẩn hấp dẫn quá, không phải chị ấy vừa mới chia tay hay sao?”
“Chậc chậc, người đẹp đào hoa.”
…
Trên xe.
Lúc này, Tiêu Bắc Hành vừa mới bị tôi lợi dụng giờ mới kịp phản ứng, trực tiếp lên án tôi:
“Không nghĩ tới tôi coi cậu là anh em, cậu lại có thể âm mưu cưỡng hôn tôi như thế?”
“Được lắm Kiều Uẩn, hành động này của cậu đã ảnh hưởng cực lớn đối với tình bạn của hai chúng ta.”
“Nếu như người hâm mộ của tôi biết cậu đã làm gì với tôi ngày hôm nay, chắc chắn… Sẽ bị cậu làm cho tức chết.”
Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, không thèm quan tâm: “Làm sao, nụ hôn của cậu quý giá lắm hay sao?”
Tiêu Bắc Hành bùng nổ: “Kiều Uẩn! Thái độ đó của cậu là gì! Một nụ hôn của tôi đáng giá ngàn vàng khó mua.”
Tôi mỉm cười giơ điện thoại lên, chụp một bức ảnh cậu ấy vừa mới bùng nổ.
Thời gian cũng rất đúng lúc, xe vừa vặn đến trước cửa quán bar.
Tôi mở cửa xe đi về phía quán bar.
Chưa đi được mấy bước đã bị Tiêu Bắc Hành kéo vào trong lòng.
Hình như đêm nay tất cả mọi người đều điên rồi.
Tiêu Bắc Hành kéo khẩu trang ra và cúi xuống, thậm chí tôi còn có thể cảm nhận được chóp mũi của cậu ấy sắp chạm vào tôi.
“Kiều Uẩn, cậu thực sự muốn hôn xong rồi không nhận người sao?”
Tôi giảo hoạt nói: “Không phải cậu cũng hôn mấy nhân vật nữ trong phim truyền hình rồi hay sao, cậu còn đòi tôi bồi thường?”
Tiêu Bắc Hành không vui xoa xoa mặt của tôi.
“Đó là tôi quay phim.”
Tôi quay đầu sang chỗ khác, thoả hiệp nói: “Như vậy tôi mời cậu tiền bữa này nhé?”
“Không vào.”
Tiêu Bắc Hành xoay mặt tôi lại, buộc tôi phải nhìn thẳng cậu ấy: “Ít nhất, cậu… Bồi thường cho tôi một cái đi.”
Lúc này đến lượt tôi vội vàng không kịp chuẩn bị.
13.
Tình bạn trong sáng giữa tôi và Tiêu Bắc Hành đã biến chất.
Cũng bởi vì lần say rượu đó.
Theo lời của Tiêu Bắc Hành, đó chính là…
“Trước đây tôi cứ từng nghĩ giữa chúng ta luôn có một khoảng cách.”
“Không ngờ rằng thiếu chút nữa cậu đã mang thai con của người khác.”
“Đột nhiên tôi cảm thấy mình cũng không tệ lắm, đúng không?”
Không ngờ tên nhóc này lại yêu thầm tôi từ nhỏ!
Tôi xụ mặt, vẻ mặt uỷ khuất nói: “Nhưng mà tôi không muốn mất đi người bạn này.”
Tiêu Bắc Hành nhăn mặt lại, bất mãn nói: “Kiều Uẩn, là do cậu bắt đầu trước, bây giờ lại nói tôi không muốn mất đi người bạn này, có phải đã muộn rồi hay không?”
Đêm đó qua đi, Tiêu Bắc Hành càng ngày càng trở nên không thèm kiêng dè gì nữa.
Cậu ấy dốc hết tất cả vốn liếng ra để dụ dỗ tôi: “Kiều Uẩn, tôi rất tốt đó, cậu có muốn thử một chút hay không?”
Cũng càng ngày càng không biết xấu hổ:
“Thử qua đảm bảo sẽ yêu thích không buông
tay.”
Bởi vì điều kiện ngoại hình của người bạn trai này vốn ưu việt hơn người bình thường rất nhiều, cho nên đương nhiên tôi đã rơi vào bẫy.
“Thực sự?”
“Thử một chút vậy…”
14.
Kỷ Vi nghỉ việc.
Vào ngày thôi việc, cô ấy lặng lẽ đặt một xấp tranh ở trên bàn làm việc của tôi.
… Đều là tôi.
Lúc tôi họp, lúc tôi làm việc, thậm chí… Còn có lúc tôi say rượu ngày đó.
Kỷ Vi, một người không giỏi nói chuyện, thậm chí còn không để lại bất cứ một lời nhắn nào.
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc bánh tiramisu ở trên bàn làm việc, khẽ ngẩn người.
Tại sao ba năm rồi mà người này vẫn như vậy.
Tặng cho tôi một xấp tranh, nhưng vẫn không có dũng cảm thay đổi.
Ba năm trước đây bỏ chạy trối chết, ba năm sau lại buồn bã rời đi.
Một người nhát gan như vậy sau này làm sao tìm kiếm được đối tượng chứ.
Dù sao rất hiếm người chủ động và không biết xấu hổ như tôi.
“Ring…”
Là Tiêu Bắc Hành.
“Kiều Uẩn! Ông đây đã ở sân bay chờ em một tiếng đồng hồ, không phải em nói muốn đi tiễn hay sao? Không đến nữa là máy bay bay đi đó.”
Thoáng cái đã quên ngày hôm nay là ngày Tiêu Bắc Hành phải ra nước ngoài làm việc.
Tôi phải kéo bản thân mình ra khỏi mớ cảm xúc này.
“Em lập tức bắt taxi đi tới, chờ em.”
Bạn trai của em
Quá khứ thì nên để lại phía sau.
Tôi muốn ngựa không dừng vó chạy về phía mùa xuân kế tiếp.
(Hoàn)