Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91: Tôi Dạy Cô
Nghe thấy Tô Tuyết nói vậy, tôi ngày người, những tưởng mình nghe nhầm, liền hỏi lại: “Gì cơ, côi nói lại coi”.
Tô Tuyết hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh mà liệt dương thì sau này tôi sẽ không cưới ai nữa, được chưa?”
Tôi nói: “Không được!”
Tô Tuyết trừng mắt, tức giận nói: “Vậy rốt cuộc là anh muốn thế nào?”
Tôi nói: “Tôi muốn ngủ với cô, biến cô trở thành người phụ nữ của tôi, nhưng giờ tôi liệt dương mất rồi thì chuyện sau này còn ý nghĩa gì nữa đâu? Tôi muốn cô cùng chết với tôi!”
Tô Tuyết nghe vậy bị dọa tới trắng bệnh, nói: “Não anh úng nước rồi đấy à?”
Tôi lạnh lùng nói: “Đàn ông bị liệt dương cũng giống như việc phụ nữ bị hủy hoại nhan sắc vậy, hiểu không?”
Tô Tuyết không nói gì nữa.
Tôi tiếp tục nói: “Nếu giờ tôi rạch mặt của cô, cô còn dám đi gặp người khác hay không? Còn dũng khí mà tiếp tục sống hay không?”
“Cái này..", rõ ràng Tô Tuyết chưa hề nghĩ tới vấn đề này, bắt đầu do dự không trả lời tôi nữa.
Tôi nói: “Hôm nay tôi phải chết cùng với Cô!"
Nói rồi tôi đùng đùng bước ra khỏi phòng, xuống bếp lấy dao!
Lý Băng đứng phía ngoài nghe trộm tôi và Tô Tuyết nói chuyện, lúc này vừa thấy tôi bước ra khỏi phòng liền túm lấy áo tôi, nói: “Anh rể, anh đừng manh động, bị liệt dương cũng không sao, có thể đi viện chữa mà”.
Tôi ngây người, sao lại quên chuyện này nhí.
Tô Tuyết cũng đi ra, chừng mắt nhìn tôi: “Cũng có phải chuyện gì to tát lắm đâu, đi, tôi đưa anh đi bệnh viện”.
Tôi ồ một tiếng, nhìn Tô Tuyết và nói: “Tốt nhất cô nên cầu nguyện bệnh này chữa được đi! Còn không là tôi liều chết với cô đó!"
Tôi từng nghe nói, đàn ông bị liệt dương khó chữa lắm.
Đọc truyện hay trên VietWriter.vn
Giờ là ban ngày, sau khi đưa Lý Băng đi học, tôi và Tô Tuyết lái xe tới bệnh viện.
Bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Côn, phòng khám nam khoa.
Tôi ngồi trên ghế đối diện bác sĩ.
Vị bác sĩ già nhìn tôi, hỏi: “Chàng trai trẻ, rốt cuộc là cậu chịu đả kích như thế nào mà lại thành ra bất lực vậy”.
Tôi mặt đỏ như trái đào, nói: “Bị vợ dọa tới liệt dương”.
Nghe vậy, vị bác sĩ già nhìn về phía Tô Tuyết, khẽ chau mày, dường như cũng cảm thấy Tô Tuyết hung dữ quá rồi.
Tô Tuyết cũng đỏ mặt, nói: “Bác sĩ, tôi không cố ý đâu”.
Vị bác sĩ già hỏi: “Nói đi, cậu bị dọa như thế nào!”
Tôi nói: “Tôi bị dùi cui đâm trúng”.
Tôi không dám nói mình bị dùi cui điện giật điện.
Vị bác sĩ già ừ một tiếng, nói: “Cởi quần ra để tôi kiểm tra”.
Tôi có chút ngượng ngùng, Tô Tuyết thấy vậy liền đi ra khỏi phòng bệnh.
Tiếp theo đó, vị bác sĩ già bắt đầu kiểm tra cho tôi.
Một lúc sau, khi đã kiểm tra xong, Tô Tuyết quay trở lại phòng bệnh, hỏi: “Bác sĩ sao rồi a? Chồng tôi có cách nào chữa khỏi không?”
Vị bác sĩ già nói: “Có phải hai người đang nói dối không, tôi kiểm tra xong thấy không giống bị dùi cui đâm trúng”.
Tôi vội vã cúi đầu, càng thêm lúng túng.
Tô Tuyết vậy mà lại đâm sau lưng tôi một phát, nói: “Chồng tôi ngoại tình bị tôi bắt tại trận, sau đó tôi...!nhất thời không khống chế được liền dung dùi cui điện đầm một phát!”
Vị bác sĩ vung tay một cái, chiếc bút trên tay rơi xuống mặt bàn, rõ ràng là bị Tô Tuyết làm giật mình rồi.
Tôi không ngừng ho khan, trừng mắt nhìn Tô Tuyết, giờ là lúc nào rồi mà còn đổ oan cho tôi chứ.
Vị bác sĩ nhìn biểu cảm của tôi có chút hả hê, nói: “Nếu như là bị giật điện thì những phương pháp chữa trị bình thường không có tác dụng đâu, chỉ có thể để vợ cậu chữa cho cậu thôi”.
Tôi ngây ngốc hỏi: “Chữa bằng cách nào”.
Vị bác sĩ già đỏ mặt ngượng ngùng đáp: “Kêu vợ cậu mỗi tối ăn mặc gợi cảm rồi quyến rũ cậu!”
Tôi chỉ là thử hỏi một chút thôi, nhưng mà ý tưởng này hay đó.
Tôi không tự chủ được mà tưởng tượng, Tô Tuyết mặc bộ đồ lót gợi cảm đứng trước mặt tôi uốn éo nhảy múa.
Tô Tuyết nhất thời phẩy tay, nói: “Bác sĩ, có thể đổi cách điều trị khác không”.
Nghe tới đây, tôi có chút tức giận, Tô Tuyết đúng là lòng dạ sắt đá, bệnh này của tôi cũng là do cô ấy gây nên mà giờ phút này rồi vẫn còn kén cá chọn canh.
Bác sĩ lắc đầu, nói: “Những phương pháp khác không có tác dụng, đây là cách duy nhất.
Nói thật chứ cách này cũng không dám chắc 100% sẽ có hiệu quả!”
Nghe vậy, tôi cảm thấy trong lòng lạnh ngắt, vậy tức là bệnh liệt dương của tôi không phải chắc chắn 100% sẽ chữa được?
Tôi buồn tới nỗi suýt chút nữa thì muốn kéo theo Tô Tuyết nhảy lầu rồi!
"Aaaa!”, rõ ràng là Tô Tuyết cũng bị dọa sợ rồi, kinh hãi kêu một tiếng: "Không thể chữa khỏi hoàn toàn? Bác sĩ, thật sự nghiêm trọng vậy sao?”
Bác sĩ nói: “Phí lời, chỗ đó của đàn ông rất dễ bị tổn thương”.
Tô Tuyết nhất thời cúi đầu, không dám nhìn tôi, giống như một đứa trẻ mắc lỗi vậy.
Tôi hung tợn trừng mắt nhìn cô, nếu như thật sự không thể chữa khỏi được, tôi sẽ cùng chết với Tô Tuyết
Sau đó, tôi và Tô Tuyết cũng không ở lại phòng khám nữa, từ từ rời khỏi bệnh viện.
Trên đường về nhà, tâm trạng tôi không tốt, xị mặt xuống.
Tô Tuyết yếu ớt nói: “Hứa Lương, tôi thật sự không cố ý đâu”.
Tôi cười lạnh: “Tôi không cần biết cô có cố ý hay không, nói chung là nếu như không chữa được, tôi sẽ kéo theo cô nhảy lầu tự tử!”
Tô Tuyết hung hăng nhìn tôi một cái rồi quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Đọc truyện hay trên VietWriter.vn
Hôm nay tôi cũng chẳng còn tâm trạng để làm việc nữa, Tô Tuyết vốn định đi làm liền bị tôi giữ lại: “Cô không được đi làm, cô phải trị bệnh cho tôi”.
Tô Tuyết nói: “Tôi không biết làm”.
Tôi nói: “Đừng giả vờ nữa, những gì bác sĩ nói cô còn hiểu rõ hơn tôi”.
Tô Tuyết bất lực nói: “Cái này...!ban ngày ban mặt tôi làm sao mà giúp anh được, đợi tới tối đi, tối tôi đi làm về rồi tính tiếp”.
Lúc nói câu này, khuôn mặt cô khẽ ửng đỏ, trông xinh đẹp vô cùng.
Tim tôi nhảy tưng tưng, hơi thở dần trở nên gấp gáp.
Tô Tuyết yếu ớt nói: “Nhưng mà tôi thật sự không biết làm!”
Tôi hừ lạnh một tiếng: “Đừng giả ngây ngô nữa, tôi dạy cô, mau cởi đồ ra, sau đó làm mấy động tác khiêu gợi để kích thích tôi!”
Tô Tuyết bất lực đành vươn tay cởi cúc trên quần áo.
Rất nhanh, áo ngoài đã được cởi ra, để lộ chiếc áo hai dây bên trong!
Tô Tuyết hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh mà liệt dương thì sau này tôi sẽ không cưới ai nữa, được chưa?”
Tôi nói: “Không được!”
Tô Tuyết trừng mắt, tức giận nói: “Vậy rốt cuộc là anh muốn thế nào?”
Tôi nói: “Tôi muốn ngủ với cô, biến cô trở thành người phụ nữ của tôi, nhưng giờ tôi liệt dương mất rồi thì chuyện sau này còn ý nghĩa gì nữa đâu? Tôi muốn cô cùng chết với tôi!”
Tô Tuyết nghe vậy bị dọa tới trắng bệnh, nói: “Não anh úng nước rồi đấy à?”
Tôi lạnh lùng nói: “Đàn ông bị liệt dương cũng giống như việc phụ nữ bị hủy hoại nhan sắc vậy, hiểu không?”
Tô Tuyết không nói gì nữa.
Tôi tiếp tục nói: “Nếu giờ tôi rạch mặt của cô, cô còn dám đi gặp người khác hay không? Còn dũng khí mà tiếp tục sống hay không?”
“Cái này..", rõ ràng Tô Tuyết chưa hề nghĩ tới vấn đề này, bắt đầu do dự không trả lời tôi nữa.
Tôi nói: “Hôm nay tôi phải chết cùng với Cô!"
Nói rồi tôi đùng đùng bước ra khỏi phòng, xuống bếp lấy dao!
Lý Băng đứng phía ngoài nghe trộm tôi và Tô Tuyết nói chuyện, lúc này vừa thấy tôi bước ra khỏi phòng liền túm lấy áo tôi, nói: “Anh rể, anh đừng manh động, bị liệt dương cũng không sao, có thể đi viện chữa mà”.
Tôi ngây người, sao lại quên chuyện này nhí.
Tô Tuyết cũng đi ra, chừng mắt nhìn tôi: “Cũng có phải chuyện gì to tát lắm đâu, đi, tôi đưa anh đi bệnh viện”.
Tôi ồ một tiếng, nhìn Tô Tuyết và nói: “Tốt nhất cô nên cầu nguyện bệnh này chữa được đi! Còn không là tôi liều chết với cô đó!"
Tôi từng nghe nói, đàn ông bị liệt dương khó chữa lắm.
Đọc truyện hay trên VietWriter.vn
Giờ là ban ngày, sau khi đưa Lý Băng đi học, tôi và Tô Tuyết lái xe tới bệnh viện.
Bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Côn, phòng khám nam khoa.
Tôi ngồi trên ghế đối diện bác sĩ.
Vị bác sĩ già nhìn tôi, hỏi: “Chàng trai trẻ, rốt cuộc là cậu chịu đả kích như thế nào mà lại thành ra bất lực vậy”.
Tôi mặt đỏ như trái đào, nói: “Bị vợ dọa tới liệt dương”.
Nghe vậy, vị bác sĩ già nhìn về phía Tô Tuyết, khẽ chau mày, dường như cũng cảm thấy Tô Tuyết hung dữ quá rồi.
Tô Tuyết cũng đỏ mặt, nói: “Bác sĩ, tôi không cố ý đâu”.
Vị bác sĩ già hỏi: “Nói đi, cậu bị dọa như thế nào!”
Tôi nói: “Tôi bị dùi cui đâm trúng”.
Tôi không dám nói mình bị dùi cui điện giật điện.
Vị bác sĩ già ừ một tiếng, nói: “Cởi quần ra để tôi kiểm tra”.
Tôi có chút ngượng ngùng, Tô Tuyết thấy vậy liền đi ra khỏi phòng bệnh.
Tiếp theo đó, vị bác sĩ già bắt đầu kiểm tra cho tôi.
Một lúc sau, khi đã kiểm tra xong, Tô Tuyết quay trở lại phòng bệnh, hỏi: “Bác sĩ sao rồi a? Chồng tôi có cách nào chữa khỏi không?”
Vị bác sĩ già nói: “Có phải hai người đang nói dối không, tôi kiểm tra xong thấy không giống bị dùi cui đâm trúng”.
Tôi vội vã cúi đầu, càng thêm lúng túng.
Tô Tuyết vậy mà lại đâm sau lưng tôi một phát, nói: “Chồng tôi ngoại tình bị tôi bắt tại trận, sau đó tôi...!nhất thời không khống chế được liền dung dùi cui điện đầm một phát!”
Vị bác sĩ vung tay một cái, chiếc bút trên tay rơi xuống mặt bàn, rõ ràng là bị Tô Tuyết làm giật mình rồi.
Tôi không ngừng ho khan, trừng mắt nhìn Tô Tuyết, giờ là lúc nào rồi mà còn đổ oan cho tôi chứ.
Vị bác sĩ nhìn biểu cảm của tôi có chút hả hê, nói: “Nếu như là bị giật điện thì những phương pháp chữa trị bình thường không có tác dụng đâu, chỉ có thể để vợ cậu chữa cho cậu thôi”.
Tôi ngây ngốc hỏi: “Chữa bằng cách nào”.
Vị bác sĩ già đỏ mặt ngượng ngùng đáp: “Kêu vợ cậu mỗi tối ăn mặc gợi cảm rồi quyến rũ cậu!”
Tôi chỉ là thử hỏi một chút thôi, nhưng mà ý tưởng này hay đó.
Tôi không tự chủ được mà tưởng tượng, Tô Tuyết mặc bộ đồ lót gợi cảm đứng trước mặt tôi uốn éo nhảy múa.
Tô Tuyết nhất thời phẩy tay, nói: “Bác sĩ, có thể đổi cách điều trị khác không”.
Nghe tới đây, tôi có chút tức giận, Tô Tuyết đúng là lòng dạ sắt đá, bệnh này của tôi cũng là do cô ấy gây nên mà giờ phút này rồi vẫn còn kén cá chọn canh.
Bác sĩ lắc đầu, nói: “Những phương pháp khác không có tác dụng, đây là cách duy nhất.
Nói thật chứ cách này cũng không dám chắc 100% sẽ có hiệu quả!”
Nghe vậy, tôi cảm thấy trong lòng lạnh ngắt, vậy tức là bệnh liệt dương của tôi không phải chắc chắn 100% sẽ chữa được?
Tôi buồn tới nỗi suýt chút nữa thì muốn kéo theo Tô Tuyết nhảy lầu rồi!
"Aaaa!”, rõ ràng là Tô Tuyết cũng bị dọa sợ rồi, kinh hãi kêu một tiếng: "Không thể chữa khỏi hoàn toàn? Bác sĩ, thật sự nghiêm trọng vậy sao?”
Bác sĩ nói: “Phí lời, chỗ đó của đàn ông rất dễ bị tổn thương”.
Tô Tuyết nhất thời cúi đầu, không dám nhìn tôi, giống như một đứa trẻ mắc lỗi vậy.
Tôi hung tợn trừng mắt nhìn cô, nếu như thật sự không thể chữa khỏi được, tôi sẽ cùng chết với Tô Tuyết
Sau đó, tôi và Tô Tuyết cũng không ở lại phòng khám nữa, từ từ rời khỏi bệnh viện.
Trên đường về nhà, tâm trạng tôi không tốt, xị mặt xuống.
Tô Tuyết yếu ớt nói: “Hứa Lương, tôi thật sự không cố ý đâu”.
Tôi cười lạnh: “Tôi không cần biết cô có cố ý hay không, nói chung là nếu như không chữa được, tôi sẽ kéo theo cô nhảy lầu tự tử!”
Tô Tuyết hung hăng nhìn tôi một cái rồi quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Đọc truyện hay trên VietWriter.vn
Hôm nay tôi cũng chẳng còn tâm trạng để làm việc nữa, Tô Tuyết vốn định đi làm liền bị tôi giữ lại: “Cô không được đi làm, cô phải trị bệnh cho tôi”.
Tô Tuyết nói: “Tôi không biết làm”.
Tôi nói: “Đừng giả vờ nữa, những gì bác sĩ nói cô còn hiểu rõ hơn tôi”.
Tô Tuyết bất lực nói: “Cái này...!ban ngày ban mặt tôi làm sao mà giúp anh được, đợi tới tối đi, tối tôi đi làm về rồi tính tiếp”.
Lúc nói câu này, khuôn mặt cô khẽ ửng đỏ, trông xinh đẹp vô cùng.
Tim tôi nhảy tưng tưng, hơi thở dần trở nên gấp gáp.
Tô Tuyết yếu ớt nói: “Nhưng mà tôi thật sự không biết làm!”
Tôi hừ lạnh một tiếng: “Đừng giả ngây ngô nữa, tôi dạy cô, mau cởi đồ ra, sau đó làm mấy động tác khiêu gợi để kích thích tôi!”
Tô Tuyết bất lực đành vươn tay cởi cúc trên quần áo.
Rất nhanh, áo ngoài đã được cởi ra, để lộ chiếc áo hai dây bên trong!