Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95: Hoàng gia săn bắn (P4)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuồng phong nổi lên, cuốn theo mùi vị huyết tinh nhuốm đậm lớp không khí.
Đại thụ rung động mạnh mẽ, lá cây xào xạc thổi qua.
Hai canh giờ đã hết, những người đi săn cũng dần trở lại. Có người thu hoạch được không ít chiến lợi phẩm, khóe môi giương giương tự đắc, kẻ lại tay không trở về, chỉ có thể trơ bộ mặt buồn bực tiếc nuối.
Ngay gần khu săn bắn có xây dựng một biệt viện tên là Hoa Lâm Uyển. Nơi này không những rộng lớn, xung quanh còn mang đậm không khí của thiên nhiên tinh khiết, bởi thế rất thích hợp để nghỉ ngơi, thư thả tâm hồn. Những khách quý không tham gia săn bắn, nếu không muốn đứng chờ ngoài bãi đất trống, có thể theo hạ nhân sắp xếp nghỉ tại đây.
Phương Như Ý vịn tay Văn Trân đến tọa vị lúc trưa, hiện tại là chiều muộn, Mặt Trời đã ngả bóng về phía Tây, để lại trên nền trời những vệt đỏ tang thương. Những áng mây trôi lững lờ, thơ thẩn như đang chìm đắm trong vẻ đẹp u buồn của hoàng hôn tháng ba.
Văng vẳng đâu đây tiếng chim kêu da diết gọi nhau về tổ.
Nhìn thấy thân ảnh hắc bào quen thuộc, khóe môi kiều diễm của Phương Như Ý cuối cùng cũng tràn ra một tia vui vẻ. Nàng đứng dậy, gót sen bước nhanh đến gần hắn, mỉm cười dịu dàng:
“Thái tử, người trở về rồi.”
Nàng rất vui, bởi vì người đầu tiên bước ra đón hắn chính là nàng.
“Ừ.” Triệu Minh cười nhẹ, dung nhan khuynh thành có chút tái nhợt. Ánh mắt thăm thẳm của hắn như có như không liếc qua đám người đi săn.
Nụ cười trên khóe môi đỏ thắm của Phương Như Ý dần dần tắt ngúm.
Chàng... đang tìm Trần Hy Hy phải không?
“Thái tử, chàng đi săn hẳn đã mệt rồi, để thiếp lấy cho chàng một ly nước cam.”
Tận lực khắc chế cảm xúc chua chát và ghen tỵ xuống đáy lòng, Phương Như Ý dịu dàng tiếp lời. Khuôn mặt mỹ lệ tuyệt trần mang theo sự ân cần chu đáo của một hiền thê, khiến ai cũng không kìm được mà bất chấp mọi thứ muốn ôm nàng, bảo hộ nàng.
Phương Như Ý thầm cắn môi, nàng không tin bản thân đường đường là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân lại thua kém một nữ nhi quan tam phẩm!
“Không cần đâu.” Triệu Minh đưa tay kéo nhẹ lấy tà áo nàng, thanh âm có phần suy yếu.
Phương Như Ý quay đầu, lúc này ánh mắt nàng mới chạm đến cánh tay hắn, dù sắc trời đã mơ hồ tăm tối, nàng vẫn có thể nhận ra đó là...
Chớp mắt, dung nhan khuynh quốc khuynh thành của nữ tử bỗng hiện lên một tia kinh hãi.
“Thái tử, người...”
“Không sao!” Triệu Minh thản nhiên cắt ngang lời Phương Như Ý, lại nói: “Trời cũng không còn sớm, nếu nhàm chán thì nàng trở về Đông cung trước đi.”
“Thiếp...”
Còn chưa kịp đáp lời, thân ảnh cao quý kia đã lướt qua người nàng, lạnh lùng và dứt khoát như thế!
Đúng lúc này, người của vũ lâm quân đột ngột rảo bước nhanh đến trước mặt hoàng đế nhỏ giọng báo cáo gì đó. Ai nấy đều mang vẻ mặt hồ nghi, vũ lâm quân là đội bảo vệ hoàng cung, sao lại có mặt ở đây?
Triệu Minh nhìn thần sắc trầm xuống của hoàng đế, lòng hắn bỗng có dự cảm chẳng lành.
Nơi ngực trái truyền đến cơn đau quen thuộc, hắn hơi hoảng hốt, ánh mắt sâu hút lại lần nữa tìm kiếm hình bóng người con gái kia.
Tại sao đến giờ nàng vẫn còn chưa ra?
“Phu nhân, người đừng lo lắng. Có thể điện hạ đang nán lại một chút để săn thú rừng, sẽ nhanh chóng trở về thôi.”
Liễu Yên Phi lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp chăm chăm nhìn vào lối đi sâu hút đang tối dần của cánh rừng, lúc này đây giống như một cái miệng sâu hoắm của quái vật đang chực chờ nuốt chửng lấy mọi thứ.
“Không phải. Thời hạn săn bắn đã hết, điện hạ sẽ không cố chấp nán lại ở đó đâu.” Giọng nói của nàng không giấu nổi sự run rẩy, lẽ nào chàng ấy đi lạc, khu rừng này lớn như vậy cơ mà!
Không đúng! Với bản lĩnh của điện hạ, đi lạc là chuyện bất khả thi, hay chăng chàng ấy đã gặp bất trắc gì?
Triệu Minh thoáng trầm ngâm, Phương Hạo Thiên cũng chưa trở ra ư?
Xem xét kỹ số người đi săn, hiện tại, cũng chỉ có nàng và Phương Hạo Thiên là không thấy bóng dáng.
Giữa lúc trường săn vẫn đang xì xầm một mảnh hồ nghi, hoàng đế đột nhiên mở miệng, truyền ý tất cả mọi người lập tức trở về hoàng cung.
Nhất thời, không khí nghi hoặc càng nhuốm đậm tâm tư mỗi người.
Chuyện gì đã xảy ra?
***
Nhìn đám mây đỏ thẫm đằng chân trời cuối cùng cũng thu mình vào khoảng không vô tận, thiếu nữ khẽ thở dài, hiện tại giơ năm ngón tay lên cũng không thấy rõ nữa rồi.
Dẫu đã vào xuân nhưng giữa ban ngày và buổi tối vẫn có sự chênh lệch nhiệt độ đáng kể, huống hồ còn ở dưới vực này. Thiếu nữ rùng mình vì cái lạnh, hai tay bất giác ôm lấy thân mình mảnh mai, cắn răng chịu đựng.
Lúc này, một giọng nói trầm ấm bỗng cất lên mang theo một tia chán ghét:
“Ngươi đừng đứng đó nữa, thật chướng mắt bản cung!”
Thiếu nữ nghe vậy, hơi nhăn mi, nàng từ từ quay đầu nhìn nam tử, khóe môi lạnh lùng nhếch lên:
“Không phải bảo ta tránh xa ngươi sao? Ở đây là hang động, ngươi ở bên trong, ta ở bên ngoài, chẳng lẽ còn không đúng ý ngươi?”
Phương Hạo Thiên tựa người vào tảng đá phía sau, sức lực hắn hiện tại chẳng còn bao nhiêu. Mắt phượng giương lên nhìn thân ảnh mảnh mai mà kiên cường của người con gái trước hang động, trong lòng bỗng dấy lên một thoáng suy tư.
Nữ tử này, nàng ta là người con gái đầu tiên làm tâm hắn dao động nhiều như thế!
Cứ mỗi khi hắn muốn kéo xa khoảng cách với nàng ta, hình ảnh ung dung cao nhã, kiên cường mạnh mẽ, khuôn mặt lạnh nhạt mang theo sự giảo hoạt ấy cứ hiện lên và xâm chiếm tâm trí hắn. Điều này xảy đến khiến hắn có chút hoang mang, có cái gì đó đang chậm rãi len lỏi, bóc dần lý trí sắt đá của hắn.
Phương Hạo Thiên không muốn thừa nhận...
Nhưng... Nhìn nàng đứng đó, chịu đựng từng luồng gió lạnh phả vào thân thể, hắn chính là...
KHÔNG NỠ!
“Địch nhân ngoài sáng, ta trong tối. Nếu ngươi cứ thừ thừ đứng đó, chẳng khác nào ‘lạy ông tôi ở bụi này'. Đừng có vì sự ngu ngốc của ngươi mà làm liên lụy đến bản cung.”
Hít sâu một hơi, hắn châm chọc đáp lại.
Trần Hy Hy kìm nén lửa giận muốn giết người, dám bảo nàng ngu ngốc?
Đúng là những kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng, luôn luôn coi rẻ người khác!
Thiếu nữ trừng mắt, nghiến răng cười lạnh:
“Tốt thôi! Sợ bị ta liên lụy đến vậy thì Hạ quốc thái tử cứ ở đây đi, ta qua chỗ khác.” Dù sao, quanh vực này không thiếu nhất chính là hang động.
“Đứng lại!”
Giọng nói dù không lớn nhưng vẫn thể hiện một cỗ uy nghiêm thấm đượm trong đó.
Phương Hạo Thiên nhìn bước chân thiếu nữ vẫn không mảy may để tâm đến mệnh lệnh của hắn vừa rồi, lập tức khẩn trương gằn giọng:
“Ngươi dám bước ra khỏi đây, cứ chờ nhặt xác bản cung đi.”
Không phải nàng ta sợ hắn chết, gián tiếp gây chiến tranh giữa hai nước sao? Hắn muốn xem thử, nữ tử kia còn có thể hờ hững như vậy được không!
Quả nhiên sắc mặt Trần Hy Hy liền tái mét, nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, khá lắm, còn dám uy hiếp nàng!
Phương Hạo Thiên trông thấy bước chân của thiếu nữ đã xoay lại, mắt phượng sâu thẳm bỗng xẹt qua một tia đắc ý.
Chỉ là ngay sau đó, hắn lại thầm tự mắng bản thân, đắc ý cái gì chứ? Hôm nay hắn bị làm sao vậy?
Trần Hy Hy thấy Phương Hạo Thiên suy yếu dựa vào vách đá phía sau, lòng thầm cân nhắc, xem ra vẫn phải để tâm đến hắn một chút. Trời tối thế này, khả năng người của Thiên triều chưa thể tìm ra bọn họ ngay được, thích khách hôm nay lại chỉ chăm chăm mạng của hắn.
Nhìn ánh lửa lập lòe gần chỗ Phương Hạo Thiên đang cháy phát ra âm thanh “tí tách”, Trần Hy Hy thầm cảm thán, người có nội lực, quả nhiên thật có lợi trong khoản này.
Hai người im lặng không nói, dường như mỗi người đang chìm đắm trong tâm tư của riêng mình.
Ngoài kia sắc trời đã tối đen như mực, vang vọng đâu đây tiếng dế kêu da diết, hòa lẫn với tiếng tru thảm thiết của loài sói.
Trần Hy Hy ngồi ôm gối, bụng nhỏ bỗng reo hò liên tục đòi quyền lợi. Phải rồi, cả buổi đi săn rồi lại giao đấu với đám thích khách, năng lượng trong người hẳn đã sớm tiêu hao.
Ánh mắt bất giác nhìn về phía nam tử bạch y cách đó không xa, mong là hắn có thể cầm cự được đến khi tiếp viện tới.
Chợt nhớ đến chuyện ám sát hôm nay, trong đầu nàng đã mơ hồ đoán ra người hạ thủ. Chẳng qua, có chút chưa thể tiếp nhận. Vả lại, nàng có cảm giác, chuyện hôm nay, chắc chắn không hề đơn giản như thế.
Suy nghĩ này vừa đến, thiếu nữ bỗng cất tiếng, phá tan bầu không khí trầm lặng quỷ dị giữa hai người.
“Là ai?”
Phương Hạo Thiên chớp mi, khuôn mặt khuynh thành được ánh lửa lập lòe chiếu sáng mang đến cảm giác như thực như ảo. Hắn ném cho thiếu nữ một cái cười mỉa mai, tự nhiên đáp lại:
“Không phải trong lòng ngươi đã biết rồi sao?”
Người thông minh nói chuyện với người thông minh quả thật không cần tốn nhiều nước bọt. Trần Hy Hy cười nhạt, bàn tay nghịch nghịch vài mảnh đá dưới chân mình, lại nói:
“Nhưng ta thấy, hình như vẫn thiếu cái gì đó? Hạ quốc Thái tử, ngài chắc hẳn là người nắm rõ hơn ai hết.”
Phượng mâu sâu thẳm của Phương Hạo Thiên lập tức tỏa ra thị huyết:
“Người thông minh quá sẽ không sống lâu đâu.”
Trần Hy Hy gật đầu làm như lĩnh giáo, ha, hắn đã nói như vậy, lại càng khẳng định chuyện ngày hôm nay còn ẩn giấu một âm mưu lớn hơn nữa.
E rằng, người thắng, không phải là kẻ kia, mà chính là người trước mặt đây.
Không đúng, không phải chỉ mình hắn, còn có... Triệu Minh!
Cuồng phong nổi lên, cuốn theo mùi vị huyết tinh nhuốm đậm lớp không khí.
Đại thụ rung động mạnh mẽ, lá cây xào xạc thổi qua.
Hai canh giờ đã hết, những người đi săn cũng dần trở lại. Có người thu hoạch được không ít chiến lợi phẩm, khóe môi giương giương tự đắc, kẻ lại tay không trở về, chỉ có thể trơ bộ mặt buồn bực tiếc nuối.
Ngay gần khu săn bắn có xây dựng một biệt viện tên là Hoa Lâm Uyển. Nơi này không những rộng lớn, xung quanh còn mang đậm không khí của thiên nhiên tinh khiết, bởi thế rất thích hợp để nghỉ ngơi, thư thả tâm hồn. Những khách quý không tham gia săn bắn, nếu không muốn đứng chờ ngoài bãi đất trống, có thể theo hạ nhân sắp xếp nghỉ tại đây.
Phương Như Ý vịn tay Văn Trân đến tọa vị lúc trưa, hiện tại là chiều muộn, Mặt Trời đã ngả bóng về phía Tây, để lại trên nền trời những vệt đỏ tang thương. Những áng mây trôi lững lờ, thơ thẩn như đang chìm đắm trong vẻ đẹp u buồn của hoàng hôn tháng ba.
Văng vẳng đâu đây tiếng chim kêu da diết gọi nhau về tổ.
Nhìn thấy thân ảnh hắc bào quen thuộc, khóe môi kiều diễm của Phương Như Ý cuối cùng cũng tràn ra một tia vui vẻ. Nàng đứng dậy, gót sen bước nhanh đến gần hắn, mỉm cười dịu dàng:
“Thái tử, người trở về rồi.”
Nàng rất vui, bởi vì người đầu tiên bước ra đón hắn chính là nàng.
“Ừ.” Triệu Minh cười nhẹ, dung nhan khuynh thành có chút tái nhợt. Ánh mắt thăm thẳm của hắn như có như không liếc qua đám người đi săn.
Nụ cười trên khóe môi đỏ thắm của Phương Như Ý dần dần tắt ngúm.
Chàng... đang tìm Trần Hy Hy phải không?
“Thái tử, chàng đi săn hẳn đã mệt rồi, để thiếp lấy cho chàng một ly nước cam.”
Tận lực khắc chế cảm xúc chua chát và ghen tỵ xuống đáy lòng, Phương Như Ý dịu dàng tiếp lời. Khuôn mặt mỹ lệ tuyệt trần mang theo sự ân cần chu đáo của một hiền thê, khiến ai cũng không kìm được mà bất chấp mọi thứ muốn ôm nàng, bảo hộ nàng.
Phương Như Ý thầm cắn môi, nàng không tin bản thân đường đường là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân lại thua kém một nữ nhi quan tam phẩm!
“Không cần đâu.” Triệu Minh đưa tay kéo nhẹ lấy tà áo nàng, thanh âm có phần suy yếu.
Phương Như Ý quay đầu, lúc này ánh mắt nàng mới chạm đến cánh tay hắn, dù sắc trời đã mơ hồ tăm tối, nàng vẫn có thể nhận ra đó là...
Chớp mắt, dung nhan khuynh quốc khuynh thành của nữ tử bỗng hiện lên một tia kinh hãi.
“Thái tử, người...”
“Không sao!” Triệu Minh thản nhiên cắt ngang lời Phương Như Ý, lại nói: “Trời cũng không còn sớm, nếu nhàm chán thì nàng trở về Đông cung trước đi.”
“Thiếp...”
Còn chưa kịp đáp lời, thân ảnh cao quý kia đã lướt qua người nàng, lạnh lùng và dứt khoát như thế!
Đúng lúc này, người của vũ lâm quân đột ngột rảo bước nhanh đến trước mặt hoàng đế nhỏ giọng báo cáo gì đó. Ai nấy đều mang vẻ mặt hồ nghi, vũ lâm quân là đội bảo vệ hoàng cung, sao lại có mặt ở đây?
Triệu Minh nhìn thần sắc trầm xuống của hoàng đế, lòng hắn bỗng có dự cảm chẳng lành.
Nơi ngực trái truyền đến cơn đau quen thuộc, hắn hơi hoảng hốt, ánh mắt sâu hút lại lần nữa tìm kiếm hình bóng người con gái kia.
Tại sao đến giờ nàng vẫn còn chưa ra?
“Phu nhân, người đừng lo lắng. Có thể điện hạ đang nán lại một chút để săn thú rừng, sẽ nhanh chóng trở về thôi.”
Liễu Yên Phi lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp chăm chăm nhìn vào lối đi sâu hút đang tối dần của cánh rừng, lúc này đây giống như một cái miệng sâu hoắm của quái vật đang chực chờ nuốt chửng lấy mọi thứ.
“Không phải. Thời hạn săn bắn đã hết, điện hạ sẽ không cố chấp nán lại ở đó đâu.” Giọng nói của nàng không giấu nổi sự run rẩy, lẽ nào chàng ấy đi lạc, khu rừng này lớn như vậy cơ mà!
Không đúng! Với bản lĩnh của điện hạ, đi lạc là chuyện bất khả thi, hay chăng chàng ấy đã gặp bất trắc gì?
Triệu Minh thoáng trầm ngâm, Phương Hạo Thiên cũng chưa trở ra ư?
Xem xét kỹ số người đi săn, hiện tại, cũng chỉ có nàng và Phương Hạo Thiên là không thấy bóng dáng.
Giữa lúc trường săn vẫn đang xì xầm một mảnh hồ nghi, hoàng đế đột nhiên mở miệng, truyền ý tất cả mọi người lập tức trở về hoàng cung.
Nhất thời, không khí nghi hoặc càng nhuốm đậm tâm tư mỗi người.
Chuyện gì đã xảy ra?
***
Nhìn đám mây đỏ thẫm đằng chân trời cuối cùng cũng thu mình vào khoảng không vô tận, thiếu nữ khẽ thở dài, hiện tại giơ năm ngón tay lên cũng không thấy rõ nữa rồi.
Dẫu đã vào xuân nhưng giữa ban ngày và buổi tối vẫn có sự chênh lệch nhiệt độ đáng kể, huống hồ còn ở dưới vực này. Thiếu nữ rùng mình vì cái lạnh, hai tay bất giác ôm lấy thân mình mảnh mai, cắn răng chịu đựng.
Lúc này, một giọng nói trầm ấm bỗng cất lên mang theo một tia chán ghét:
“Ngươi đừng đứng đó nữa, thật chướng mắt bản cung!”
Thiếu nữ nghe vậy, hơi nhăn mi, nàng từ từ quay đầu nhìn nam tử, khóe môi lạnh lùng nhếch lên:
“Không phải bảo ta tránh xa ngươi sao? Ở đây là hang động, ngươi ở bên trong, ta ở bên ngoài, chẳng lẽ còn không đúng ý ngươi?”
Phương Hạo Thiên tựa người vào tảng đá phía sau, sức lực hắn hiện tại chẳng còn bao nhiêu. Mắt phượng giương lên nhìn thân ảnh mảnh mai mà kiên cường của người con gái trước hang động, trong lòng bỗng dấy lên một thoáng suy tư.
Nữ tử này, nàng ta là người con gái đầu tiên làm tâm hắn dao động nhiều như thế!
Cứ mỗi khi hắn muốn kéo xa khoảng cách với nàng ta, hình ảnh ung dung cao nhã, kiên cường mạnh mẽ, khuôn mặt lạnh nhạt mang theo sự giảo hoạt ấy cứ hiện lên và xâm chiếm tâm trí hắn. Điều này xảy đến khiến hắn có chút hoang mang, có cái gì đó đang chậm rãi len lỏi, bóc dần lý trí sắt đá của hắn.
Phương Hạo Thiên không muốn thừa nhận...
Nhưng... Nhìn nàng đứng đó, chịu đựng từng luồng gió lạnh phả vào thân thể, hắn chính là...
KHÔNG NỠ!
“Địch nhân ngoài sáng, ta trong tối. Nếu ngươi cứ thừ thừ đứng đó, chẳng khác nào ‘lạy ông tôi ở bụi này'. Đừng có vì sự ngu ngốc của ngươi mà làm liên lụy đến bản cung.”
Hít sâu một hơi, hắn châm chọc đáp lại.
Trần Hy Hy kìm nén lửa giận muốn giết người, dám bảo nàng ngu ngốc?
Đúng là những kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng, luôn luôn coi rẻ người khác!
Thiếu nữ trừng mắt, nghiến răng cười lạnh:
“Tốt thôi! Sợ bị ta liên lụy đến vậy thì Hạ quốc thái tử cứ ở đây đi, ta qua chỗ khác.” Dù sao, quanh vực này không thiếu nhất chính là hang động.
“Đứng lại!”
Giọng nói dù không lớn nhưng vẫn thể hiện một cỗ uy nghiêm thấm đượm trong đó.
Phương Hạo Thiên nhìn bước chân thiếu nữ vẫn không mảy may để tâm đến mệnh lệnh của hắn vừa rồi, lập tức khẩn trương gằn giọng:
“Ngươi dám bước ra khỏi đây, cứ chờ nhặt xác bản cung đi.”
Không phải nàng ta sợ hắn chết, gián tiếp gây chiến tranh giữa hai nước sao? Hắn muốn xem thử, nữ tử kia còn có thể hờ hững như vậy được không!
Quả nhiên sắc mặt Trần Hy Hy liền tái mét, nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, khá lắm, còn dám uy hiếp nàng!
Phương Hạo Thiên trông thấy bước chân của thiếu nữ đã xoay lại, mắt phượng sâu thẳm bỗng xẹt qua một tia đắc ý.
Chỉ là ngay sau đó, hắn lại thầm tự mắng bản thân, đắc ý cái gì chứ? Hôm nay hắn bị làm sao vậy?
Trần Hy Hy thấy Phương Hạo Thiên suy yếu dựa vào vách đá phía sau, lòng thầm cân nhắc, xem ra vẫn phải để tâm đến hắn một chút. Trời tối thế này, khả năng người của Thiên triều chưa thể tìm ra bọn họ ngay được, thích khách hôm nay lại chỉ chăm chăm mạng của hắn.
Nhìn ánh lửa lập lòe gần chỗ Phương Hạo Thiên đang cháy phát ra âm thanh “tí tách”, Trần Hy Hy thầm cảm thán, người có nội lực, quả nhiên thật có lợi trong khoản này.
Hai người im lặng không nói, dường như mỗi người đang chìm đắm trong tâm tư của riêng mình.
Ngoài kia sắc trời đã tối đen như mực, vang vọng đâu đây tiếng dế kêu da diết, hòa lẫn với tiếng tru thảm thiết của loài sói.
Trần Hy Hy ngồi ôm gối, bụng nhỏ bỗng reo hò liên tục đòi quyền lợi. Phải rồi, cả buổi đi săn rồi lại giao đấu với đám thích khách, năng lượng trong người hẳn đã sớm tiêu hao.
Ánh mắt bất giác nhìn về phía nam tử bạch y cách đó không xa, mong là hắn có thể cầm cự được đến khi tiếp viện tới.
Chợt nhớ đến chuyện ám sát hôm nay, trong đầu nàng đã mơ hồ đoán ra người hạ thủ. Chẳng qua, có chút chưa thể tiếp nhận. Vả lại, nàng có cảm giác, chuyện hôm nay, chắc chắn không hề đơn giản như thế.
Suy nghĩ này vừa đến, thiếu nữ bỗng cất tiếng, phá tan bầu không khí trầm lặng quỷ dị giữa hai người.
“Là ai?”
Phương Hạo Thiên chớp mi, khuôn mặt khuynh thành được ánh lửa lập lòe chiếu sáng mang đến cảm giác như thực như ảo. Hắn ném cho thiếu nữ một cái cười mỉa mai, tự nhiên đáp lại:
“Không phải trong lòng ngươi đã biết rồi sao?”
Người thông minh nói chuyện với người thông minh quả thật không cần tốn nhiều nước bọt. Trần Hy Hy cười nhạt, bàn tay nghịch nghịch vài mảnh đá dưới chân mình, lại nói:
“Nhưng ta thấy, hình như vẫn thiếu cái gì đó? Hạ quốc Thái tử, ngài chắc hẳn là người nắm rõ hơn ai hết.”
Phượng mâu sâu thẳm của Phương Hạo Thiên lập tức tỏa ra thị huyết:
“Người thông minh quá sẽ không sống lâu đâu.”
Trần Hy Hy gật đầu làm như lĩnh giáo, ha, hắn đã nói như vậy, lại càng khẳng định chuyện ngày hôm nay còn ẩn giấu một âm mưu lớn hơn nữa.
E rằng, người thắng, không phải là kẻ kia, mà chính là người trước mặt đây.
Không đúng, không phải chỉ mình hắn, còn có... Triệu Minh!