Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60: Chiến sự ở kinh thành (P5)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không chỉ có hoàng cung lúc này đang bị bủa vây trong sự khẩn trương, bên ngoài thành đội quân Thiên triều cũng đang lâm vào một tình thế vô cùng bất lợi.
Ba vạn binh mã do Triệu Minh chỉ huy lúc này đứng dưới cơn mưa tuyết lạnh cắt da thịt, mắt lạnh từng người nhìn lên cổng thành đã bị đóng chặt.
Bọn họ nỗ lực rút ngắn thời gian về thành Hòa An từ ba ngày xuống còn hai ngày, người nào người nấy cũng thấm đượm vẻ mệt mỏi phong trần, thậm chí có binh sĩ trẻ mới vào vì không chịu nổi đã ngất xỉu.
Ấy thế mà gian truân còn chưa dừng lại. Không chỉ có thiên nhiên khắc nghiệt đang cố vùi dập họ dưới từng trận mưa tuyết, đến cả lòng người cũng bạc bẽo đến vậy!
Toàn bộ lính gác cổng thành Hòa An đều dửng dưng nhìn ba vạn con người đầu đội tuyết dưới kia, trên tường thành còn dàn một đội cung thủ dày đặc, tư thế sẵn sàng nhắm tên về phía họ.
“Thái tử, binh lính trên thành giờ đã là người của Lệ Minh Viêm rồi, làm sao mới có thể buộc chúng mở cổng đây?” Trần Hy Hy cau mày cất giọng, gò má vì bị gió rét táp vào mà tái nhợt, những bông tuyết thi nhau đậu trên viền mắt nàng mang đến cảm giác buốt giá.
Triệu Minh ngước đôi con ngươi sâu hút đen láy nhìn lên trên thành. Một khắc kia, khi cái nhìn ấy quét qua đội cung thủ, sắc mặt người nào cũng lộ rõ nét sợ hãi.
Dù sao trước mắt bọn chúng cũng chính là vị Thái tử kinh tài tuyệt diễm của Thiên triều. Chỉ nhìn thân ảnh phong hoa tuyệt đại ấy giữa làn tuyết trắng cũng đủ khiến người nào người nấy ngơ ngác, tay cầm cung tên cũng vì thế mà run rẩy theo.
Trên gương mặt khuynh thành của Triệu Minh vẫn là thần sắc cao nhã tựa trích tiên, nhìn qua trông hắn ôn hòa như mây bay, nhưng Trần Hy Hy biết rõ, ẩn dưới dáng vẻ thong dong thoát tục này là tâm tư tỉ mỉ, thâm trầm đến nhường nào.
Triệu Minh điều khiển chiến mã đến gần cổng thành, những sợi tóc đen nhánh tung bay trong gió tuyết như thể muốn hòa mình cùng với đất trời thiên nhiên. Hắn đứng đó, phong thái ưu nhã trác tuyệt, khuynh thành tuyệt mỹ, thiên hạ vô song.
Lính gác thành sau giây phút ngẩn người cũng lấy lại tinh thần, lập tức hơn trăm người cùng lúc giương cung hướng đến nam tử vận hắc bào dưới kia. Tưởng như nếu hắn dám tiến thêm một bước nữa, kết cục chắc chắn sẽ là vạn tiễn xuyên tâm.
“Thái tử!”
Ba vạn binh lính kêu lên một tiếng hãi hùng, lập tức tiến lên muốn bảo hộ, có người liền tức giận chửi thề:
“Khốn kiếp! Các ngươi đúng là một lũ nghịch tặc to gan!”
“Ta phải giết sạch bọn chó này, chúng không nhìn xem người đứng trước mắt chúng là ai.”
“Chúng ta hôm nay liều mạng với lũ phản tặc các ngươi, cho dù có chết cũng là vì Thiên triều, tuyệt không hổ thẹn với đất trời.”
Nghe tiếng chửi rủa của các binh sĩ dưới kia, hơn trăm người trên thành đồng loạt chột dạ dừng động tác. Suy đến cùng, bọn họ chỉ làm theo mệnh lệnh của cấp trên, ai muốn mang trên mình cái danh nghịch tặc chứ?
Trông thấy dáng vẻ do dự của lính gác thành, cánh môi của Triệu Minh khẽ cong lên, hắn đột nhiên cao giọng cất lời:
“Hỡi các binh sĩ trên thành, bản cung biết các ngươi không tình nguyện trở thành quân cờ trong tay Lệ Minh Viêm. Bản chất thật sự của hắn, các ngươi chẳng lẽ không nhìn rõ sao? Lệ Minh Viêm lợi dụng lúc bản cung không có ở đế đô, đem quân đánh vào hoàng cung, giam lỏng thiên tử hòng bức vua thoái vị. Dã tâm phản loạn rành rành như vậy, các ngươi vẫn muốn phục tùng cho hắn ư?”
Thanh âm thanh lãnh kia vang vọng vào tâm của tất cả con người nơi đây. Nhất là đối với binh lính trên thành, khiến họ bất giác tự hỏi: rốt cuộc họ đang làm cái gì? Thiên tử vẫn còn, Thái tử đã trở về, hà cớ gì bọn họ lại tiếp tay cho nghịch tặc Lệ gia, tự biến mình thành kẻ bất trung với nước?
Tay cầm cung tên không tự chủ mà chậm rãi buông xuống.
Tên chỉ huy là người của Lệ Minh Viêm, thấy tình thế bất ổn, liền tức giận quát:
“Không được nghe hắn nói bậy! Lệ Thừa tướng hiện đang ở trong cung, chỉ cần ngài ấy lấy được ngọc tỉ, có thể danh chính ngôn thuận xưng đế. Nếu các ngươi quay đầu đi theo Thái tử, các ngươi nghĩ rằng mình vẫn còn con đường sống nữa sao? Đừng quên các ngươi đã từng là người của Lệ thừa tướng. Nếu ngài ấy thất thế, các ngươi cũng đừng hòng thoát khỏi liên can!”
Sắc mặt bọn họ lập tức tái đi, đúng vậy! Đâm lao phải theo lao, bây giờ nếu quay đầu đã không còn kịp nữa rồi.
Tên chỉ huy thuận thế đắc ý ra lệnh, đôi mắt tàn nhẫn nhìn Triệu Minh:
“Mau bắn tên! Chỉ cần diệt trừ được mối họa lớn nhất này, không ai có thể cản được bước chân của Lệ thừa tướng. Các ngươi cũng sẽ được hưởng vinh hoa phú quý.”
Các binh sĩ nhìn nhau, tên chỉ huy lại khẩn trương quát lớn:
“Còn không nghe lệnh!” nghiến răng, tay hắn lạnh lùng hạ mạnh xuống ra hiệu: “Bắn!”
“Bảo vệ Thái tử!”
Gia Bảo cùng ba vạn binh sĩ gấp gáp dùng khiên chắn cản lại mũi tên. Dù sao bọn họ cũng có lợi thế về binh lực và vũ khí, đương nhiên hơn trăm mũi tên kia không thể làm khó họ.
Nghe thấy tiếng thở gấp nặng nề của các binh sĩ, bàn tay trắng sứ của Triệu Minh khẽ nắm chặt. Hắn biết, hiện tại bọn họ đã vô cùng mệt mỏi, lần trở về thành lần này không ai kịp nghỉ ngơi lấy sức dù chỉ một chút.
Đáy mắt Triệu Minh dần trở nên âm u, hắn nhìn tên chỉ huy đang đắc ý trên thành, lại nhìn đống lửa gần đó, trong lòng cẩn thận tính toán.
“Đưa cung tên cho bản cung.” Triệu Minh nghiêng đầu nói với binh sĩ bên cạnh mình.
“Thái tử, người định làm gì?” binh sĩ kia không nhịn được hồ nghi. Chẳng lẽ ngài ấy định một mình tiêu diệt hết binh lính trên thành. Cái này... không phải quá vô lý đi!
Triệu Minh không trả lời, chỉ lạnh lùng lắp tên vào cung.
Nghe tiếng “vút” xé gió lao đi với vận tốc khiếp người, cả người dưới thành và trên thành đều ngây người.
Bởi vì, hướng đi của mũi tên không phải hướng đến bất cứ ai, mà chính xác nhắm vào đống lửa trên tường thành.
Thời tiết lạnh giá, nên binh lính trên thành mới đốt lửa để sưởi ấm, xua tan phần nào cái rét buốt.
Cùng với tiếng đổ rạp của củi lửa, tên chỉ huy liền hoảng thần mà tiến tới tiến lui, có vài mẩu than cũng bắn vào người hắn, may mắn hắn mặc áo dày, nếu không liền phỏng rồi.
Nhưng còn chưa kịp định thần, một mũi tên khác lại lạnh lùng lao đi, có điều, lần này lại trực tiếp hướng đến người hắn.
“Phập!”
Mũi tên đâm vào da thịt, tên chỉ huy ngơ ngác nhìn xuống dưới chân mình, một mũi tên xuyên thủng bắp chân hắn.
“A A A!”
Hắn hét lên đau đớn, cơ thể trong phút chốc ngã khuỵu xuống, và, như một con diều đứt dây, rơi thẳng xuống dưới thành.
Trần Hy Hy quay sang nhìn Triệu Minh, thì ra là thế!
Hắn muốn dùng tên chỉ huy này để buộc lính gác thành mở cổng. Mũi tên thứ nhất hướng vào đống lửa là để đánh lạc hướng bọn chúng, mũi tên thứ hai mới thực sự là mục đích của hắn.
Thật lợi hại, tình thế nguy cấp như vậy mà hắn cũng có thể bình tĩnh nghĩ ra được sách lược đối phó! Hắn thông minh quá, sự thông minh này khiến nàng vừa nể phục vừa sợ hãi.
Trần Hy Hy thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì nàng và hắn không phải là kẻ thù của nhau!
Gã chỉ huy đau đớn nằm bẹp dưới chân thành, miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, haha, chắc hẳn cũng phải gãy vài cái xương rồi.
Binh sĩ dưới thành hân hoan nở nụ cười, lập tức tiến lên xách mạnh gã, đem đến trước mặt Triệu Minh.
“Thái tử điện hạ... Xin người tha cho vi thần!”
Gã nén đau dập đầu van xin, nói gì thì mạng sống mới là quan trọng nhất.
Triệu Minh mỉm cười, nụ cười phong đạm vân khinh, đẹp đến kinh diễm, nhưng lại khiến gã không khỏi rét run, mồ hôi lạnh phía sau lưng không ngừng toát ra.
“Tha cho ngươi? Ngươi biết bản cung muốn gì chứ?”
Gã tưởng Triệu Minh muốn trao đổi, hai mắt khẽ động, méo mó mở miệng:
“Được! Được! Chỉ cần thái tử điện hạ tha cho vi thần!”
Sau đó, hắn nhìn binh lính trên thành, lớn tiếng ra lệnh:
“Mau mở cổng thành! Nhanh lên!”
Hơn trăm người trên kia mới đầu có hơi ngây người, sau đó đều thở phào nhẹ nhõm, kết quả như vậy là điều họ mong muốn nhất.
Nhìn cánh cổng sắt đang nặng nề mở ra, gã chỉ huy như con cún quỳ mọp dưới chân Triệu Minh, cười:
“Thái tử điện hạ, là vi thần nhất thời ngu muội làm việc cho Lệ Thừa tướng. Bây giờ đã hiểu ra, xin Thái tử có thể giơ cao đánh khẽ, vi thần còn một số tin tức tình báo, có thể sẽ hữu dụng với Thái tử.”
“Thái tử!” Trần Hy Hy đến bên cạnh hắn, nói nhỏ: “Tạm thời giữ lại gã, biết đâu còn có thể dùng được.”
Triệu Minh gật đầu, dù sao với bộ dáng hiện giờ, gã muốn giở trò cũng không giở được.
Thời gian không thể chậm trễ, ba vạn quân liền đạp tuyết mà tiến vào.
Chẳng qua, khi bước chân vừa mới động, đằng sau liền truyền đến từng đợt mũi tên lao vun vút về phía họ.
“Mau đóng cổng thành!”
Giọng nói âm lãnh của người đằng sau cùng lúc vang lên, Trần Hy Hy vừa kịp tránh được mũi tên, hơi nghiêng đầu, lập tức kinh hãi nhìn một đám kẻ mặc đồ đen phía sau.
Đây chẳng phải là... sát thủ Lệ Minh Viêm phái đi ám sát Triệu Minh ư?
Làm nàng thắc mắc vì sao không thấy bọn chúng ám sát trên đường, hóa ra là muốn chờ bọn họ về đến thành, sức cùng lực kiệt rồi mới ra tay.
Không được! Bằng mọi giá bọn họ phải vào được thành!
“Thái tử, người đi trước đi. Ty chức ở lại chặn đám người này.” Gia Bảo gấp gáp lên tiếng, lưỡi kiếm linh hoạt đánh bay mũi tên.
“Hãy cẩn thận. Nhất định phải đến gặp bản cung.”
Hơn một nghìn binh sĩ cũng tình nguyện ở lại chặn đám sát thủ. Tiếng binh khí va chạm, hòa cùng tiếng hét thảm khiến đất trời cũng phải rùng mình.
Tại sao con người lại phải chém giết nhau như vậy chứ? Tại sao không thể chung sống hòa thuận cùng nhau?
Đến cuối cùng, liệu có ai thực sự vui vẻ?
Trong khoảnh khắc cánh cổng sắp đóng lại, Trần Hy Hy chợt quay đầu, đôi mắt trong sáng phản chiếu hình bóng một binh sĩ ngã gục, trên ngực y bị xuyên thủng bởi một thanh kiếm dài, sát thủ còn tàn nhẫn đâm thêm một nhát...
Nước mắt lặng lẽ rơi...
Không chỉ có hoàng cung lúc này đang bị bủa vây trong sự khẩn trương, bên ngoài thành đội quân Thiên triều cũng đang lâm vào một tình thế vô cùng bất lợi.
Ba vạn binh mã do Triệu Minh chỉ huy lúc này đứng dưới cơn mưa tuyết lạnh cắt da thịt, mắt lạnh từng người nhìn lên cổng thành đã bị đóng chặt.
Bọn họ nỗ lực rút ngắn thời gian về thành Hòa An từ ba ngày xuống còn hai ngày, người nào người nấy cũng thấm đượm vẻ mệt mỏi phong trần, thậm chí có binh sĩ trẻ mới vào vì không chịu nổi đã ngất xỉu.
Ấy thế mà gian truân còn chưa dừng lại. Không chỉ có thiên nhiên khắc nghiệt đang cố vùi dập họ dưới từng trận mưa tuyết, đến cả lòng người cũng bạc bẽo đến vậy!
Toàn bộ lính gác cổng thành Hòa An đều dửng dưng nhìn ba vạn con người đầu đội tuyết dưới kia, trên tường thành còn dàn một đội cung thủ dày đặc, tư thế sẵn sàng nhắm tên về phía họ.
“Thái tử, binh lính trên thành giờ đã là người của Lệ Minh Viêm rồi, làm sao mới có thể buộc chúng mở cổng đây?” Trần Hy Hy cau mày cất giọng, gò má vì bị gió rét táp vào mà tái nhợt, những bông tuyết thi nhau đậu trên viền mắt nàng mang đến cảm giác buốt giá.
Triệu Minh ngước đôi con ngươi sâu hút đen láy nhìn lên trên thành. Một khắc kia, khi cái nhìn ấy quét qua đội cung thủ, sắc mặt người nào cũng lộ rõ nét sợ hãi.
Dù sao trước mắt bọn chúng cũng chính là vị Thái tử kinh tài tuyệt diễm của Thiên triều. Chỉ nhìn thân ảnh phong hoa tuyệt đại ấy giữa làn tuyết trắng cũng đủ khiến người nào người nấy ngơ ngác, tay cầm cung tên cũng vì thế mà run rẩy theo.
Trên gương mặt khuynh thành của Triệu Minh vẫn là thần sắc cao nhã tựa trích tiên, nhìn qua trông hắn ôn hòa như mây bay, nhưng Trần Hy Hy biết rõ, ẩn dưới dáng vẻ thong dong thoát tục này là tâm tư tỉ mỉ, thâm trầm đến nhường nào.
Triệu Minh điều khiển chiến mã đến gần cổng thành, những sợi tóc đen nhánh tung bay trong gió tuyết như thể muốn hòa mình cùng với đất trời thiên nhiên. Hắn đứng đó, phong thái ưu nhã trác tuyệt, khuynh thành tuyệt mỹ, thiên hạ vô song.
Lính gác thành sau giây phút ngẩn người cũng lấy lại tinh thần, lập tức hơn trăm người cùng lúc giương cung hướng đến nam tử vận hắc bào dưới kia. Tưởng như nếu hắn dám tiến thêm một bước nữa, kết cục chắc chắn sẽ là vạn tiễn xuyên tâm.
“Thái tử!”
Ba vạn binh lính kêu lên một tiếng hãi hùng, lập tức tiến lên muốn bảo hộ, có người liền tức giận chửi thề:
“Khốn kiếp! Các ngươi đúng là một lũ nghịch tặc to gan!”
“Ta phải giết sạch bọn chó này, chúng không nhìn xem người đứng trước mắt chúng là ai.”
“Chúng ta hôm nay liều mạng với lũ phản tặc các ngươi, cho dù có chết cũng là vì Thiên triều, tuyệt không hổ thẹn với đất trời.”
Nghe tiếng chửi rủa của các binh sĩ dưới kia, hơn trăm người trên thành đồng loạt chột dạ dừng động tác. Suy đến cùng, bọn họ chỉ làm theo mệnh lệnh của cấp trên, ai muốn mang trên mình cái danh nghịch tặc chứ?
Trông thấy dáng vẻ do dự của lính gác thành, cánh môi của Triệu Minh khẽ cong lên, hắn đột nhiên cao giọng cất lời:
“Hỡi các binh sĩ trên thành, bản cung biết các ngươi không tình nguyện trở thành quân cờ trong tay Lệ Minh Viêm. Bản chất thật sự của hắn, các ngươi chẳng lẽ không nhìn rõ sao? Lệ Minh Viêm lợi dụng lúc bản cung không có ở đế đô, đem quân đánh vào hoàng cung, giam lỏng thiên tử hòng bức vua thoái vị. Dã tâm phản loạn rành rành như vậy, các ngươi vẫn muốn phục tùng cho hắn ư?”
Thanh âm thanh lãnh kia vang vọng vào tâm của tất cả con người nơi đây. Nhất là đối với binh lính trên thành, khiến họ bất giác tự hỏi: rốt cuộc họ đang làm cái gì? Thiên tử vẫn còn, Thái tử đã trở về, hà cớ gì bọn họ lại tiếp tay cho nghịch tặc Lệ gia, tự biến mình thành kẻ bất trung với nước?
Tay cầm cung tên không tự chủ mà chậm rãi buông xuống.
Tên chỉ huy là người của Lệ Minh Viêm, thấy tình thế bất ổn, liền tức giận quát:
“Không được nghe hắn nói bậy! Lệ Thừa tướng hiện đang ở trong cung, chỉ cần ngài ấy lấy được ngọc tỉ, có thể danh chính ngôn thuận xưng đế. Nếu các ngươi quay đầu đi theo Thái tử, các ngươi nghĩ rằng mình vẫn còn con đường sống nữa sao? Đừng quên các ngươi đã từng là người của Lệ thừa tướng. Nếu ngài ấy thất thế, các ngươi cũng đừng hòng thoát khỏi liên can!”
Sắc mặt bọn họ lập tức tái đi, đúng vậy! Đâm lao phải theo lao, bây giờ nếu quay đầu đã không còn kịp nữa rồi.
Tên chỉ huy thuận thế đắc ý ra lệnh, đôi mắt tàn nhẫn nhìn Triệu Minh:
“Mau bắn tên! Chỉ cần diệt trừ được mối họa lớn nhất này, không ai có thể cản được bước chân của Lệ thừa tướng. Các ngươi cũng sẽ được hưởng vinh hoa phú quý.”
Các binh sĩ nhìn nhau, tên chỉ huy lại khẩn trương quát lớn:
“Còn không nghe lệnh!” nghiến răng, tay hắn lạnh lùng hạ mạnh xuống ra hiệu: “Bắn!”
“Bảo vệ Thái tử!”
Gia Bảo cùng ba vạn binh sĩ gấp gáp dùng khiên chắn cản lại mũi tên. Dù sao bọn họ cũng có lợi thế về binh lực và vũ khí, đương nhiên hơn trăm mũi tên kia không thể làm khó họ.
Nghe thấy tiếng thở gấp nặng nề của các binh sĩ, bàn tay trắng sứ của Triệu Minh khẽ nắm chặt. Hắn biết, hiện tại bọn họ đã vô cùng mệt mỏi, lần trở về thành lần này không ai kịp nghỉ ngơi lấy sức dù chỉ một chút.
Đáy mắt Triệu Minh dần trở nên âm u, hắn nhìn tên chỉ huy đang đắc ý trên thành, lại nhìn đống lửa gần đó, trong lòng cẩn thận tính toán.
“Đưa cung tên cho bản cung.” Triệu Minh nghiêng đầu nói với binh sĩ bên cạnh mình.
“Thái tử, người định làm gì?” binh sĩ kia không nhịn được hồ nghi. Chẳng lẽ ngài ấy định một mình tiêu diệt hết binh lính trên thành. Cái này... không phải quá vô lý đi!
Triệu Minh không trả lời, chỉ lạnh lùng lắp tên vào cung.
Nghe tiếng “vút” xé gió lao đi với vận tốc khiếp người, cả người dưới thành và trên thành đều ngây người.
Bởi vì, hướng đi của mũi tên không phải hướng đến bất cứ ai, mà chính xác nhắm vào đống lửa trên tường thành.
Thời tiết lạnh giá, nên binh lính trên thành mới đốt lửa để sưởi ấm, xua tan phần nào cái rét buốt.
Cùng với tiếng đổ rạp của củi lửa, tên chỉ huy liền hoảng thần mà tiến tới tiến lui, có vài mẩu than cũng bắn vào người hắn, may mắn hắn mặc áo dày, nếu không liền phỏng rồi.
Nhưng còn chưa kịp định thần, một mũi tên khác lại lạnh lùng lao đi, có điều, lần này lại trực tiếp hướng đến người hắn.
“Phập!”
Mũi tên đâm vào da thịt, tên chỉ huy ngơ ngác nhìn xuống dưới chân mình, một mũi tên xuyên thủng bắp chân hắn.
“A A A!”
Hắn hét lên đau đớn, cơ thể trong phút chốc ngã khuỵu xuống, và, như một con diều đứt dây, rơi thẳng xuống dưới thành.
Trần Hy Hy quay sang nhìn Triệu Minh, thì ra là thế!
Hắn muốn dùng tên chỉ huy này để buộc lính gác thành mở cổng. Mũi tên thứ nhất hướng vào đống lửa là để đánh lạc hướng bọn chúng, mũi tên thứ hai mới thực sự là mục đích của hắn.
Thật lợi hại, tình thế nguy cấp như vậy mà hắn cũng có thể bình tĩnh nghĩ ra được sách lược đối phó! Hắn thông minh quá, sự thông minh này khiến nàng vừa nể phục vừa sợ hãi.
Trần Hy Hy thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì nàng và hắn không phải là kẻ thù của nhau!
Gã chỉ huy đau đớn nằm bẹp dưới chân thành, miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, haha, chắc hẳn cũng phải gãy vài cái xương rồi.
Binh sĩ dưới thành hân hoan nở nụ cười, lập tức tiến lên xách mạnh gã, đem đến trước mặt Triệu Minh.
“Thái tử điện hạ... Xin người tha cho vi thần!”
Gã nén đau dập đầu van xin, nói gì thì mạng sống mới là quan trọng nhất.
Triệu Minh mỉm cười, nụ cười phong đạm vân khinh, đẹp đến kinh diễm, nhưng lại khiến gã không khỏi rét run, mồ hôi lạnh phía sau lưng không ngừng toát ra.
“Tha cho ngươi? Ngươi biết bản cung muốn gì chứ?”
Gã tưởng Triệu Minh muốn trao đổi, hai mắt khẽ động, méo mó mở miệng:
“Được! Được! Chỉ cần thái tử điện hạ tha cho vi thần!”
Sau đó, hắn nhìn binh lính trên thành, lớn tiếng ra lệnh:
“Mau mở cổng thành! Nhanh lên!”
Hơn trăm người trên kia mới đầu có hơi ngây người, sau đó đều thở phào nhẹ nhõm, kết quả như vậy là điều họ mong muốn nhất.
Nhìn cánh cổng sắt đang nặng nề mở ra, gã chỉ huy như con cún quỳ mọp dưới chân Triệu Minh, cười:
“Thái tử điện hạ, là vi thần nhất thời ngu muội làm việc cho Lệ Thừa tướng. Bây giờ đã hiểu ra, xin Thái tử có thể giơ cao đánh khẽ, vi thần còn một số tin tức tình báo, có thể sẽ hữu dụng với Thái tử.”
“Thái tử!” Trần Hy Hy đến bên cạnh hắn, nói nhỏ: “Tạm thời giữ lại gã, biết đâu còn có thể dùng được.”
Triệu Minh gật đầu, dù sao với bộ dáng hiện giờ, gã muốn giở trò cũng không giở được.
Thời gian không thể chậm trễ, ba vạn quân liền đạp tuyết mà tiến vào.
Chẳng qua, khi bước chân vừa mới động, đằng sau liền truyền đến từng đợt mũi tên lao vun vút về phía họ.
“Mau đóng cổng thành!”
Giọng nói âm lãnh của người đằng sau cùng lúc vang lên, Trần Hy Hy vừa kịp tránh được mũi tên, hơi nghiêng đầu, lập tức kinh hãi nhìn một đám kẻ mặc đồ đen phía sau.
Đây chẳng phải là... sát thủ Lệ Minh Viêm phái đi ám sát Triệu Minh ư?
Làm nàng thắc mắc vì sao không thấy bọn chúng ám sát trên đường, hóa ra là muốn chờ bọn họ về đến thành, sức cùng lực kiệt rồi mới ra tay.
Không được! Bằng mọi giá bọn họ phải vào được thành!
“Thái tử, người đi trước đi. Ty chức ở lại chặn đám người này.” Gia Bảo gấp gáp lên tiếng, lưỡi kiếm linh hoạt đánh bay mũi tên.
“Hãy cẩn thận. Nhất định phải đến gặp bản cung.”
Hơn một nghìn binh sĩ cũng tình nguyện ở lại chặn đám sát thủ. Tiếng binh khí va chạm, hòa cùng tiếng hét thảm khiến đất trời cũng phải rùng mình.
Tại sao con người lại phải chém giết nhau như vậy chứ? Tại sao không thể chung sống hòa thuận cùng nhau?
Đến cuối cùng, liệu có ai thực sự vui vẻ?
Trong khoảnh khắc cánh cổng sắp đóng lại, Trần Hy Hy chợt quay đầu, đôi mắt trong sáng phản chiếu hình bóng một binh sĩ ngã gục, trên ngực y bị xuyên thủng bởi một thanh kiếm dài, sát thủ còn tàn nhẫn đâm thêm một nhát...
Nước mắt lặng lẽ rơi...