Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59: Chiến sự ở kinh thành (P4)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nếu Mạc Thượng Thư đến đây chỉ để nói những lời này thì ngươi có thể đi rồi.” Lệ Thanh Yên lạnh lùng nhìn y.
Hiện tại, chuyện liên quan đến nam nhân ấy, nàng không muốn nghe.
Một chút cũng không muốn nghe!
Đã đến đây rồi sao có thể tay không trở về? Mạc Doãn Kỳ trong lòng cân nhắc một phen, liền sau đó thở dài nói:
“Quý phi nương nương tình sâu nghĩa trọng, nếu không, tại sao người vẫn giữ lại cây lan hoàng thượng ban thưởng, còn chăm sóc cẩn thận như vậy?”
Quả nhiên y thấy bàn tay của Quý phi khẽ run.
Sở dĩ y có thể khẳng định điều đó không chỉ vì gốc lan này, mà còn vì thái độ kích động của Quý phi.
Nếu thực sự Quý phi đã cạn tình với hoàng thượng, khi y nhắc đến chi tiết cây lan, nàng ấy nên có biểu hiện dửng dưng, thờ ơ như chuyện đó không liên can gì đến nàng.
Chỉ có lòng luôn nhớ đến, Quý phi mới có thể chăm sóc cây lan hoàng thượng ban thưởng một cách cẩn trọng như vậy. Và trạng thái kích động vừa rồi, không phải là Quý phi chán ghét hoàng thượng, mà bởi vì y đã bóc trần tâm tư của nàng ấy.
Nhớ mà không thể nói!
Có lẽ, thâm tâm nàng ấy vẫn cố níu kéo một thứ tình cảm vốn dĩ không nên tồn tại.
Tình yêu của đế vương!
“Ngươi nghĩ mình là ai? Chỉ dựa vào một gốc lan cũng muốn nắm bắt tâm tư của bản cung? Ngươi có biết, dám ăn nói hàm hồ trước mắt bản cung sẽ phải chịu tội gì không?” Lệ Thanh Yên bắn một tia sắc bén về phía người đối diện, bàn tay trắng phấn khẽ dùng sức, nghiền nát một cánh hoa.
Mạc Thượng Thư không hề sợ hãi, y không nhanh không chậm mỉm cười:
“Quý phi cần gì phải tự dối lòng mình. Vi thần tin chắc người rõ nhất tâm ý bản thân.”
Lệ Thanh Yên nghe vậy, hơi gằn giọng, cười mỉa nhìn y:
“Chuyện này thì có liên quan gì đến ngươi. Còn nữa, rốt cuộc ngươi nói những lời này với bản cung là có mục đích gì?”
Mặc dù xưa nay hậu cung không được tham dự triều chính, nhưng nàng dù sao cũng xuất thân từ dòng dõi quý tộc, những thủ đoạn tranh đoạt quyền vị ít nhiều cũng biết đến.
Lại nói, có thể cao ngạo làm Quý phi suốt hai mươi năm qua, đủ thấy Lệ Thanh Yên phải có tâm cơ thâm trầm thế nào.
Vậy con người mang trên mình cái danh Lại Bộ Thượng Thư đây, rốt cuộc y muốn gì?
Là danh vọng ư? Nếu thế thì người y nên đến tìm là cha nàng mới phải.
Hay y muốn gián tiếp thông qua nàng để đạt được mục đích gì đó?
Mạc Doãn Kỳ tiến lên hai bước chân đến gần trước mặt nàng, y điều chỉnh hơi thở để giọng nói thật bình thản:
“Quý phi có lẽ biết rõ tình hình trên triều hiện giờ. Nửa tháng nay hoàng thượng bị Lệ Thừa tướng giam lỏng trong thiên điện, nghe nói đến cả cơm đưa cho ngài mấy ngày qua cũng đã bị hạ độc.”
Nghe đến câu cuối, mắt phượng của Quý phi khẽ động, một lúc sau nàng mới cắn răng đáp lại:
“Thì sao chứ? Bản cung nói cho ngươi biết, hoàng thượng có gặp chuyện gì cũng không can dự đến bản cung. Tất cả là do ngài ấy tự chuốc lấy!”
Dứt lời, liền xoay người bước nhanh vào tẩm cung.
“Quý phi nương nương, người thật sự nhẫn tâm nhìn hoàng thượng như vậy sao?”
Mạc Doãn Kỳ nhìn theo bóng lưng cao ngạo kia, vội bật thốt lên.
Rõ ràng, rõ ràng lúc đó y thấy vẻ bàng hoàng trong mắt Quý phi cơ mà. Chắc chắn nàng ấy không biết chuyện cơm đưa cho hoàng thượng đã bị người của Lệ Minh Viêm hạ độc, nên mới hốt hoảng như thế.
Quý phi, tại sao người vẫn cố chấp như vậy?
Lệ Thanh Yên dừng bước, một cỗ bi thương bỗng len lỏi trong tim nàng. Người ấy đã từng nắm tay nàng, dịu dàng nhìn nàng, khiến nàng cho rằng mình là nữ nhân có vị trí quan trọng trong lòng người ấy.
Nhưng... Hóa ra chỉ có mình nàng đơn phương!
Tình như độc dược, nếm thử thì thấy ngon ngọt, nhưng đã sa vào, vạn lần đắng cay.
Mi dài chớp động, một chút bi thương trong khóe mắt dần thay thế bằng bảy phần tự giễu:
“Là bản cung nhẫn tâm? Hay hoàng thượng vô tình đây?”
Mạc Doãn Kỳ mở to mắt nhìn nữ nhân cao quý phía trước. Tuyết rơi tán loạn, khiến y không nhìn rõ nàng. Nhưng... lời nàng vừa nói, y nghe không sót một chữ.
Y vốn nghĩ rằng vị Quý phi này đối với hoàng thượng là một lòng si mê, nhưng đến tận hôm nay y mới biết...
Nàng... tỉnh táo! Rất tỉnh táo.
Dẫu tình sâu với hoàng thượng, nhưng nàng vẫn chọn Lệ gia.
Ngoài điện bỗng vang lên từng trận thanh âm ồn ào cắt đứt suy nghĩ của hai người. Lệ Thanh Yên là người phản ứng đầu tiên, nàng cau mày, liền sau đó thấy một cung nữ tiến vào bẩm báo:
“Quý phi nương nương, người của Vũ lâm quân đến.”
Lập tức sắc mặt của hai người đều biến đổi. Có điều, Lệ Thanh Yên là hồ nghi, còn Mạc Doãn Kỳ, là kinh hãi.
Bình thường Vũ lâm quân là thị vệ tuần tra trong cung, có nhiệm vụ rà soát, kiểm tra chặt chẽ các lối đi, thậm chí là cung điện, tiểu viện của phi tần nhằm đảm bảo trật tự, cũng như tìm ra thích khách, kẻ trốn ngục nếu họ trốn ở đó.
Hiện tại Lệ Thừa tướng đang nắm quyền lực tối thượng nhất ở đây, đương nhiên nơi này của Lệ Quý phi cũng là cung điện được bảo vệ nghiêm ngặt nhất.
Vũ lâm quân tự nhiên đến đây, nếu không phải chuyện gì gấp gáp, chắc chắn cũng là nghiêm trọng.
Bàn tay Mạc Doãn Kỳ giấu trong ống tay áo khẽ siết lại, trong đầu nghĩ đến chuyện Tứ vương gia trốn ngục bị thị vệ phát tán, hẳn đã truyền đến tai Lệ Minh Viêm rồi.
Được lệnh của Lệ Thanh Yên, một người dung mạo trầm ổn, bên hông dắt một thanh kiếm tiến vào. Y cúi đầu hành lễ, nhanh nhẹn báo cáo:
“Khởi bẩm Quý phi nương nương, Tứ Vương gia đã trốn ngục. Thuộc hạ theo chỉ thị của Lệ Thừa tướng rà soát lại toàn bộ hoàng cung, mong nương nương có thể phối hợp.”
Lệ Thanh Yên lập tức lấy lại tinh thần, nàng nhướn mày liễu, hỏi:
“Tứ Vương gia trốn ngục, làm sao mà có thể trốn được?”
“Hồi nương nương, là có kẻ đã cải trang thành người đưa cơm, đánh ngất quản ngục và đưa hắn ra ngoài.”
Trong lòng Mạc Doãn Kỳ thầm khẩn trương, không biết Tứ điện hạ hiện đang ở nơi nào rồi. Mong rằng điện hạ có thể thoát được ra bên ngoài để tập hợp phe cánh của các trung thần đối phó Lệ Minh Viêm.
“Nương nương, vi thần còn có việc cần xử lý, xin cáo lui trước.”
Mạc Doãn Kỳ chắp tay, mắt cụp xuống che đi khẩn trương. Y nên rời khỏi đây, ở lâu, chỉ sợ Lệ Quý phi sẽ sinh nghi.
“Vẫn mong nương nương có thể suy nghĩ lại lời vi thần đã nói.”
Khi bước chân đã ra đến cửa, y khẽ nghiêng đầu, lần đầu tiên nhìn vào mắt nàng.
Trong giây phút ấy, Lệ Thanh Yên như ngỡ ra điều gì, nàng nâng khóe môi kiều diễm lên, mắt phượng sắc sảo tràn đầy ý lạnh:
“Mạc Thượng Thư... rốt cuộc ngươi là người của phụ thân hay là người của hoàng thượng?”
“Nương nương nghĩ sao?” Y thản nhiên đáp lại, thong thả phủi bông tuyết rơi trên thân mình, mỉm cười:
“Vi thần là người của Thiên triều!”
Lệ Thanh Yên sững người.
Người của Thiên triều?
“Nếu Mạc Thượng Thư đến đây chỉ để nói những lời này thì ngươi có thể đi rồi.” Lệ Thanh Yên lạnh lùng nhìn y.
Hiện tại, chuyện liên quan đến nam nhân ấy, nàng không muốn nghe.
Một chút cũng không muốn nghe!
Đã đến đây rồi sao có thể tay không trở về? Mạc Doãn Kỳ trong lòng cân nhắc một phen, liền sau đó thở dài nói:
“Quý phi nương nương tình sâu nghĩa trọng, nếu không, tại sao người vẫn giữ lại cây lan hoàng thượng ban thưởng, còn chăm sóc cẩn thận như vậy?”
Quả nhiên y thấy bàn tay của Quý phi khẽ run.
Sở dĩ y có thể khẳng định điều đó không chỉ vì gốc lan này, mà còn vì thái độ kích động của Quý phi.
Nếu thực sự Quý phi đã cạn tình với hoàng thượng, khi y nhắc đến chi tiết cây lan, nàng ấy nên có biểu hiện dửng dưng, thờ ơ như chuyện đó không liên can gì đến nàng.
Chỉ có lòng luôn nhớ đến, Quý phi mới có thể chăm sóc cây lan hoàng thượng ban thưởng một cách cẩn trọng như vậy. Và trạng thái kích động vừa rồi, không phải là Quý phi chán ghét hoàng thượng, mà bởi vì y đã bóc trần tâm tư của nàng ấy.
Nhớ mà không thể nói!
Có lẽ, thâm tâm nàng ấy vẫn cố níu kéo một thứ tình cảm vốn dĩ không nên tồn tại.
Tình yêu của đế vương!
“Ngươi nghĩ mình là ai? Chỉ dựa vào một gốc lan cũng muốn nắm bắt tâm tư của bản cung? Ngươi có biết, dám ăn nói hàm hồ trước mắt bản cung sẽ phải chịu tội gì không?” Lệ Thanh Yên bắn một tia sắc bén về phía người đối diện, bàn tay trắng phấn khẽ dùng sức, nghiền nát một cánh hoa.
Mạc Thượng Thư không hề sợ hãi, y không nhanh không chậm mỉm cười:
“Quý phi cần gì phải tự dối lòng mình. Vi thần tin chắc người rõ nhất tâm ý bản thân.”
Lệ Thanh Yên nghe vậy, hơi gằn giọng, cười mỉa nhìn y:
“Chuyện này thì có liên quan gì đến ngươi. Còn nữa, rốt cuộc ngươi nói những lời này với bản cung là có mục đích gì?”
Mặc dù xưa nay hậu cung không được tham dự triều chính, nhưng nàng dù sao cũng xuất thân từ dòng dõi quý tộc, những thủ đoạn tranh đoạt quyền vị ít nhiều cũng biết đến.
Lại nói, có thể cao ngạo làm Quý phi suốt hai mươi năm qua, đủ thấy Lệ Thanh Yên phải có tâm cơ thâm trầm thế nào.
Vậy con người mang trên mình cái danh Lại Bộ Thượng Thư đây, rốt cuộc y muốn gì?
Là danh vọng ư? Nếu thế thì người y nên đến tìm là cha nàng mới phải.
Hay y muốn gián tiếp thông qua nàng để đạt được mục đích gì đó?
Mạc Doãn Kỳ tiến lên hai bước chân đến gần trước mặt nàng, y điều chỉnh hơi thở để giọng nói thật bình thản:
“Quý phi có lẽ biết rõ tình hình trên triều hiện giờ. Nửa tháng nay hoàng thượng bị Lệ Thừa tướng giam lỏng trong thiên điện, nghe nói đến cả cơm đưa cho ngài mấy ngày qua cũng đã bị hạ độc.”
Nghe đến câu cuối, mắt phượng của Quý phi khẽ động, một lúc sau nàng mới cắn răng đáp lại:
“Thì sao chứ? Bản cung nói cho ngươi biết, hoàng thượng có gặp chuyện gì cũng không can dự đến bản cung. Tất cả là do ngài ấy tự chuốc lấy!”
Dứt lời, liền xoay người bước nhanh vào tẩm cung.
“Quý phi nương nương, người thật sự nhẫn tâm nhìn hoàng thượng như vậy sao?”
Mạc Doãn Kỳ nhìn theo bóng lưng cao ngạo kia, vội bật thốt lên.
Rõ ràng, rõ ràng lúc đó y thấy vẻ bàng hoàng trong mắt Quý phi cơ mà. Chắc chắn nàng ấy không biết chuyện cơm đưa cho hoàng thượng đã bị người của Lệ Minh Viêm hạ độc, nên mới hốt hoảng như thế.
Quý phi, tại sao người vẫn cố chấp như vậy?
Lệ Thanh Yên dừng bước, một cỗ bi thương bỗng len lỏi trong tim nàng. Người ấy đã từng nắm tay nàng, dịu dàng nhìn nàng, khiến nàng cho rằng mình là nữ nhân có vị trí quan trọng trong lòng người ấy.
Nhưng... Hóa ra chỉ có mình nàng đơn phương!
Tình như độc dược, nếm thử thì thấy ngon ngọt, nhưng đã sa vào, vạn lần đắng cay.
Mi dài chớp động, một chút bi thương trong khóe mắt dần thay thế bằng bảy phần tự giễu:
“Là bản cung nhẫn tâm? Hay hoàng thượng vô tình đây?”
Mạc Doãn Kỳ mở to mắt nhìn nữ nhân cao quý phía trước. Tuyết rơi tán loạn, khiến y không nhìn rõ nàng. Nhưng... lời nàng vừa nói, y nghe không sót một chữ.
Y vốn nghĩ rằng vị Quý phi này đối với hoàng thượng là một lòng si mê, nhưng đến tận hôm nay y mới biết...
Nàng... tỉnh táo! Rất tỉnh táo.
Dẫu tình sâu với hoàng thượng, nhưng nàng vẫn chọn Lệ gia.
Ngoài điện bỗng vang lên từng trận thanh âm ồn ào cắt đứt suy nghĩ của hai người. Lệ Thanh Yên là người phản ứng đầu tiên, nàng cau mày, liền sau đó thấy một cung nữ tiến vào bẩm báo:
“Quý phi nương nương, người của Vũ lâm quân đến.”
Lập tức sắc mặt của hai người đều biến đổi. Có điều, Lệ Thanh Yên là hồ nghi, còn Mạc Doãn Kỳ, là kinh hãi.
Bình thường Vũ lâm quân là thị vệ tuần tra trong cung, có nhiệm vụ rà soát, kiểm tra chặt chẽ các lối đi, thậm chí là cung điện, tiểu viện của phi tần nhằm đảm bảo trật tự, cũng như tìm ra thích khách, kẻ trốn ngục nếu họ trốn ở đó.
Hiện tại Lệ Thừa tướng đang nắm quyền lực tối thượng nhất ở đây, đương nhiên nơi này của Lệ Quý phi cũng là cung điện được bảo vệ nghiêm ngặt nhất.
Vũ lâm quân tự nhiên đến đây, nếu không phải chuyện gì gấp gáp, chắc chắn cũng là nghiêm trọng.
Bàn tay Mạc Doãn Kỳ giấu trong ống tay áo khẽ siết lại, trong đầu nghĩ đến chuyện Tứ vương gia trốn ngục bị thị vệ phát tán, hẳn đã truyền đến tai Lệ Minh Viêm rồi.
Được lệnh của Lệ Thanh Yên, một người dung mạo trầm ổn, bên hông dắt một thanh kiếm tiến vào. Y cúi đầu hành lễ, nhanh nhẹn báo cáo:
“Khởi bẩm Quý phi nương nương, Tứ Vương gia đã trốn ngục. Thuộc hạ theo chỉ thị của Lệ Thừa tướng rà soát lại toàn bộ hoàng cung, mong nương nương có thể phối hợp.”
Lệ Thanh Yên lập tức lấy lại tinh thần, nàng nhướn mày liễu, hỏi:
“Tứ Vương gia trốn ngục, làm sao mà có thể trốn được?”
“Hồi nương nương, là có kẻ đã cải trang thành người đưa cơm, đánh ngất quản ngục và đưa hắn ra ngoài.”
Trong lòng Mạc Doãn Kỳ thầm khẩn trương, không biết Tứ điện hạ hiện đang ở nơi nào rồi. Mong rằng điện hạ có thể thoát được ra bên ngoài để tập hợp phe cánh của các trung thần đối phó Lệ Minh Viêm.
“Nương nương, vi thần còn có việc cần xử lý, xin cáo lui trước.”
Mạc Doãn Kỳ chắp tay, mắt cụp xuống che đi khẩn trương. Y nên rời khỏi đây, ở lâu, chỉ sợ Lệ Quý phi sẽ sinh nghi.
“Vẫn mong nương nương có thể suy nghĩ lại lời vi thần đã nói.”
Khi bước chân đã ra đến cửa, y khẽ nghiêng đầu, lần đầu tiên nhìn vào mắt nàng.
Trong giây phút ấy, Lệ Thanh Yên như ngỡ ra điều gì, nàng nâng khóe môi kiều diễm lên, mắt phượng sắc sảo tràn đầy ý lạnh:
“Mạc Thượng Thư... rốt cuộc ngươi là người của phụ thân hay là người của hoàng thượng?”
“Nương nương nghĩ sao?” Y thản nhiên đáp lại, thong thả phủi bông tuyết rơi trên thân mình, mỉm cười:
“Vi thần là người của Thiên triều!”
Lệ Thanh Yên sững người.
Người của Thiên triều?