-
Chương 3-2: Em tính theo đuổi anh (2)
Trình Lập dựa vào cửa sổ, theo thói quen lấy bật lửa ra, đưa điếu thuốc lên miệng, nhận ra nơi này không thích hợp, lại thả đồ trong túi, trong lòng nổi lên một trận bực bội.
Khi ngồi trên xe, anh cảm thấy cô run rẩy, tưởng rằng cô sợ, nhưng hóa ra là vì đau, viên đạn làm trầy da, vết thương cũng không nông.
Ngay cả một người đàn ông cũng có thể không chịu được loại đau đớn bỏng rát đó, nhưng cô lại cố gắng chịu đựng, thậm chí còn nhẹ giọng lừa gạt anh.
Anh chưa bao giờ gặp một người phụ nữ như vậy.
Mặc dù trước đây Diệp Tuyết là một nữ cảnh sát được đào tạo chuyên nghiệp, nhưng cô ấy luôn thích làm nũng với anh, anh cũng cảm thấy hưởng thụ sự làm nũng đó, nhưng trước sự quật cường của một cô gái như này, anh lại có điểm hoang mang.
"Trình đội, cứ coi như tôi không tồn tại đi. Làm những gì một mình anh vẫn làm đi. Tôi tự mình làm được."
Lúc ở trong xe, lời cô nói lại nổi lên trong tâm trí.
Lúc này nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, trong ngực anh có cảm giác khó chịu, nhưng lại không giải thích được tại sao.
"Mẹ ơi." Một tiếng thì thầm yếu ớt cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Anh đi đến bên giường, thấy cô nhíu chặt mày, như rơi vào ác mộng không yên.
"Đừng bỏ rơi con..." Bàn tay vốn vùi trong chăn mỏng giơ lên, muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng trong khoảnh khắc rơi xuống, anh không chút suy nghĩ vươn tay ra, bàn tay như bông tuyết trắng rơi vào lòng bàn tay to của anh. Cái chạm của khoảnh khắc đó tinh tế đến khó tin.
Ngay cả khi có anh làm đệm, cơn đau ở cánh tay cũng khiến cô tỉnh giấc. Cô chưa kịp mở mắt, anh đã vội rút tay về phía sau, lùi lại một chút.
Trong tầm mắt mờ mịt, bóng người cao lớn dần dần hiện rõ. Thẩm Tầm nhìn người đàn ông đứng trước giường, bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm kia, nhất thời cảm thấy trái tim mình rung động.
Anh chỉ đứng đó, duy trì tư thế im lặng chờ đợi. Mà cô đã không có cảm giác được người chờ đợi thời gian dài rồi.
"Sao phải giấu vết thương? Cứ chống đỡ như vậy?" Anh nói, vẫn với giọng điệu rất áp bức.
"Tôi không muốn làm anh phân tâm." Giọng cô khàn khàn.
"Cô có biết thời gian bị bệnh càng kéo dài nếu là bị nhiễm trùng, cánh tay này khéo phải bỏ đi không?" Ánh mắt anh khóa chặt trên người cô.
Thẩm Tầm sửng sốt một chút: "Tôi không nghĩ nhiều như vậy."
Cô dùng tay phải chống giường, muốn ngồi thẳng dậy, Trình Lập lại gần một bước vươn tay đỡ cô.
Bốn mắt nhìn nhau, anh nói, "Vậy cô nghĩ gì?"
Ngực Thẩm Tầm nghẹn lại.
Hít một hơi thật sâu, cô khẽ mỉm cười: "Thứ tôi nghĩ chính là việc anh để tâm."
"Tôi để tâm cái gì liên quan gì đến cô?" Anh đứng dậy, giọng nói lạnh lùng.
Thẩm Tầm chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn nước trong veo: "Có."
Trình Lập và cô nhìn nhau chằm chằm vài giây, sau đó quay mặt đi không nói lời nào.
Anh mơ hồ cảm thấy cuộc trò chuyện giữa họ đã đến mức anh không thể khống chế được.
Thấy phản ứng của anh, Thẩm Tầm nhếch khóe miệng. Mũi tên đã rời cung, cô không định quay đầu lại, cũng không thể quay đầu lại.
"Trình đội, tôi cũng không biết mình làm sao, hình như tôi.... hình như có chút để ý đến anh, cho nên để ý việc anh để tâm." Giọng nói mềm mại ẩn chứa sức mạnh nguy hiểm.
Mũi tên trúng hồng tâm.
Đôi mắt sâu thẳm kia lập tức nổi sóng gió, nhưng lập tức bị trấn áp.
Nhưng cô đã nhìn thấy rồi.
Trong im lặng, anh rướn người về phía trước, đôi mắt sắc như dao lướt qua mặt cô.
"Tôi đã làm gì để em để bụng như vậy đây?" Anh cố ý nhấn mạnh chữ "em", giọng điệu giễu cợt trào phúng, nhưng trong giọng nói lười biếng lại tràn đầy sự dụ dỗ gợi cảm.
"Trình đội, bản năng nghề nghiệp của tôi nói cho tôi biết, khi những người được phỏng vấn sinh ra mâu thuẫn với câu hỏi của tôi, họ sẽ dùng những câu hỏi tu từ để che giấu sự bất an của mình." Còn có một nụ cười nhàn nhạt, "Anh làm thẩm vấn quanh năm, đại khái kinh nghiệm chắc cũng vậy thôi."
"Hiện tại cô cũng đang tránh không trả lời." Anh nói gọn lỏn.
"Tôi sẽ trả lời, ai nói tôi không trả lời?" Cô khẽ mỉm cười, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của mình phản chiếu trong mắt anh.
Giống như một hồi ám chiến, hơi thở ấm áp của anh ở gần trong gang tấc.
Cơ hội tuyệt vời.
Cô đột ngột đứng dậy, hôn lên đôi môi mỏng của anh. Như cá gặp nước, lang thang vô định dù chỉ trong vài giây.
Trong tích tắc, trái tim như bị điện giật, tâm tình đung đưa.
Anh sững người, siết chặt hai vai cô rồi nhanh chóng lùi ra xa.
"So với lời nói, tôi thích biểu đạt bằng hành động hơn." Thẩm Tầm nhìn vẻ mặt u ám của anh, trên mặt mang theo nụ cười, "Thành đội, anh lủi nhanh thật đấy."
"Biểu đạt cái vậy? Tình yêu của cô tràn trề rồi sao?" Trình Lập lạnh lùng nhìn cô, vẻ mặt ngày càng khó coi.
"Anh nghĩ thế nào cũng được," Thẩm Tầm nhún vai, giọng điệu đáng thương, "Thành đội này, anh làm đau tôi rồi."
Anh nới lỏng vòng tay siết cô, nhíu mày: "Nằm ngoan đi, đừng lộn xộn."
"Trình đội, anh có tính kiếm một người bạn gái không?" Cô nói chuyện đầy kích động.
"Không tính," anh lập tức từ chối, trong đôi mắt đen láy không có chút độ ấm nào, "Cho dù có, cũng không nên là cô."
"Không thấy đó, " Thẩm Tầm nhướng mày, "Anh tốt nhất chuẩn bị tâm lý đi, tôi tính theo đuổi anh rồi."
"Cô tốt nhất cũng chuẩn bị tâm lý đi" anh chậm rãi nói, "đừng khóc bỏ về."
Nói xong, anh quay người bỏ đi, không thèm nói chuyện với cô nữa.
Thẩm Tầm nhìn bóng lưng xoay người rời đi của anh, nụ cười càng sâu.
Nhìn mái tảng băng trôi này đi, cảm thấy thật sảng khoái.
Trình Lập đứng dưới ngọn đèn đường ở lối vào bệnh viện châm một điếu thuốc.
Tia sáng cuối cùng trên bầu trời dần tắt, vạn vật chìm vào màn đêm xanh tím.
Gió chiều thổi qua, giống như nụ hôn vừa rồi, vừa dịu dàng lại đầy khiêu khích.
Cảm giác mềm mại, xúc cảm rõ ràng dường như vẫn còn trên môi.
Anh hít một hơi thật sâu điếu thuốc, trong lòng buồn bực, sống đến 34 tuổi lại bị một cô nhóc cưỡng hôn.
Đúng là vô cùng nhục nhã.
Thật là phiền toái, việc chính còn chưa lo xong, quá nhiều việc.
Mở điện thoại lên, có một bức ảnh của Giang Bắc gửi đến trên WeChat, một người đàn ông nằm trên vũng máu, đó là Phùng Quý Bình.
Đó là một hình thức trừng phạt. Thủ đoạn của hung thủ tàn nhẫn sắc bén.
Xét thời điểm tử vong của Phùng Quý Bình vết lốp xe để lại trong nhà máy, kẻ sát nhân cùng chiếc xe Sagitar đen không thoát khỏi liên quan. Từ một đường đi theo đến suýt trúng bom phục kích, anh cũng nhìn ra được sự tinh vi và tàn ác của đối phương.
Hiện lực lượng công an tăng cường đang tìm kiếm trên núi. Chỉ là địa thế hiểm trở, cây cối rậm rạp, lại gần biên giới, khó nói có thể tóm được người.
Nghĩ đến đây, sắc mặt anh trầm xuống vài phần, dập tắt tàn thuốc trên thùng rác bên cạnh.
Quay người, lại nhìn thấy Thẩm Tầm cũng đứng dưới ánh đèn đường, cô yên lặng nhìn anh. Dưới ánh đèn vàng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, bởi vì tái nhợt mà có chút thanh tú.
Anh nhất thời không nói gì, chỉ nhìn cô, xem trong hồ lô cô giấu cái thuốc gì.
Cô chậm rãi đi về phía anh: "Trình đội, tôi ok rồi, không cần nghỉ ngơi đâu, chúng ta xuất phát thôi."
"Nhìn cô có năng lực vậy, có cần tôi đưa súng cho cô, cùng tôi đi bắt người không?" Anh nhìn cô, đút hai tay vào túi quần, giọng điệu lạnh lùng nói.
"Tôi cảm thấy anh nên đối tốt với tôi hơn một chút." Thẩm Tầm biểu tình có chút buồn bực.
"Tôi còn bị cô "dâm ô", giờ đối xử tốt với cô như nào được đây?" Anh cười nhạt.
"Từ "dâm ô" này nghiêm trọng này, dùng "đánh lén ngọt ngào" có lẽ chính xác hơn." Thẩm Tầm mỉm cười, ngước nhìn chiếc cằm rắn chắc của anh, chỗ đó đã mọc chút râu, trông cực kỳ gợi cảm.
"Không hổ là là người dùng chữ nghĩa văn chương, cấp trên phái cô tới đây kể chuyện cười."
Thẩm Tầm nghẹn lời.
Thật là, cái miệng đẹp như vậy hợp để hôn thôi, nói lời nào cố tình độc địa lời đó.
"Lát nữa đám Tử Ninh sẽ tới đón cô" trong gió đêm thanh âm trầm thấp vang lên, "Ở đây điều kiện y tế bình thường, cô mau chóng trở về thành phố Cảnh Thanh thành chữa trị vết thương đi, nghỉ ngơi tốt."
"Còn anh thì sao, không về cùng chúng tôi?" Thẩm Tầm vội vàng hỏi.
Anh lắc đầu, ánh mắt thâm trầm: "Tôi còn có việc phải làm."
"Tôi có thể ở..."
"Không thể." Cô còn chưa nói xong, anh đã vội vàng từ chối.
"Chân mọc trên người tôi." Cô có chút không cam lòng.
Anh tiến lên một bước, thân hình cao lớn hoàn toàn bao phủ lấy cô, mang theo áp lực tuyệt đối.
"Cô ngoan ngoãn đi," anh cúi đầu nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên, "Đừng bắt tôi trói cô trên xe."
Thẩm Tầm nghe vậy lườm anh một cái, thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh liền biết anh đang nghiêm túc, cô liền chớp chớp mắt, không hé răng thêm một lời. Cô lùi lại hai bước, dẫm lên cái bóng của mình trên mặt đất, hai cánh tay quấn băng gạc đung đưa trông thật đáng thương.
Trình Lập đứng sang một bên nhìn, đột nhiên cảm thấy có phần chướng mắt: "Cô đi lên chờ đi."
"Không cần." Cô dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu nghịch điện thoại di động.
Thẩm Tầm vừa nhấp vào chấm đỏ trên WeChat đã cảm thấy sau gáy mình như bị thắt lại, cô bị nhấc bổng lên.
"Muốn tự mình đi hay để tôi khiêng cô đi?" Giọng nói trầm thấp dễ nghe kia đang cố tình uy hiếp.
Thẩm Tầm giãy giụa, muốn thoát khỏi vòng tay của anh nhưng đầu lại bị đâm vào trong ngực, lồng ngực rắn chắc khiến mũi cô nhức nhối, nhưng đau đớn lại xen lẫn một chút mùi nước hoa, giống như mùi gỗ thông quyện với mùi da thuộc, rất dễ ngửi, khiến cho người ta lưu luyến.
Trình Lập duỗi cánh tay dài, kéo cô ra khỏi ngực anh như một con gà. Anh đúng là phục cô rồi, không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào.
Sau khi lăn lộn sờ sờ vết thương trên cánh tay, Thẩm Tầm đau đến mức nhếch miệng, lập tức dừng lại. Tay Trình Lập còn đặt ở sau gáy cô, vừa định rút ra, lại cảm thấy lòng bàn tay nóng ran, đưa tay sờ trán cô, khẽ nhíu mày: "Hình như cô bị sốt rồi."
Kết quả không phải hình như, mà là sốt thật. Bác sĩ trực đến đo nhiệt độ cho cô, tận 38,5°C, ra lệnh cho Thẩm Tầm nằm xuống và nghỉ ngơi ngay lập tức.
Thẩm Tầm không dám dây dưa nữa, ngoan ngoãn nằm trở lại trên giường, liền thấy Trình Lập nhấc điện thoại: "Chú khi nào tới?"
Cô đoán người anh hỏi là Trương Tử Ninh, giọng điệu mang theo chút nhẫn nhịn, đại khái là thấy cô phiền, hy vọng có người tới thay anh.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi có chút mất mát, cô vùi đầu vào chăn, nhắm mắt lại.
"Cô đói bụng không?" Một lúc sau, cô mới nghe thấy anh hỏi.
Cô lại mở mắt ra, lắc đầu, nhìn anh vẫn cầm điện thoại, hỏi: "Khi nào thì Tử Ninh đến?"
"Khoảng nửa tiếng nữa." Trình Lập ngồi xuống chiếc ghế đối diện giường, hai tay ôm vai, nhìn cô, "Cô có thể ngủ một lát."
"Không ngủ được."
Thẩm Tầm nhìn thấy trên vai anh có một mảnh bụi, chắc hẳn là vì bảo vệ cô lúc nổ tung, đột nhiên, hắn rất muốn vươn tay phủi thay anh.
"Bọn họ tìm thấy Phùng Quý Bình rồi à?" cô hỏi.
"Tìm thấy rồi. Ở ngay trong nhà máy gạch cũ" Anh nhướng mắt nhìn cô "Bị giết rồi."
Thẩm Tấn ngẩn người.
Cô nhớ lại những gì hôm nay mình đã nói với Lý Quyên, ai ngờ thành lời tiên tri. Lần này chồng cô ta thực sự không thể quay lại được nữa.
"Đôi khi đời người cũng thật mong manh và ngắn ngủi." Cô khẽ thở dài.
Trình Lập không nói, nhưng nhìn vào mắt cô, dường như trong nháy mắt có một cơn ớn lạnh, giống như mặt hồ đóng băng vào mùa đông.
"Xin lỗi." Cô nhận ra mình đã giẫm lên nỗi đau thầm kín của anh, nên lúng túng xin lỗi.
"Cô không làm gì sai cả," anh nói thẳng thừng, "Tôi quen rồi."
"Quen cái gì?"
"Cái chết và chia ly."
"Vậy tại sao phải kiên trì?"
"Để "sống"" và để gặp nhau nhiều hơn."
Toàn thân đắm chìm trong ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt hơi mệt mỏi, hàng mi rũ xuống cũng áp chế sự sắc bén thường ngày, nhưng Thẩm Tầm lại cảm thấy cảnh tượng trước mắt động lòng người không thể tả.
Cô lấy điện thoại ra ghi lại cuộc nói chuyện vừa rồi.
"Cô đã gặp rất nhiều chuyện cũ, rất nhiều chuyện không hay gì, có từng thất vọng với cuộc sống này không?" Một giọng nói trầm thấp đột nhiên cất lên.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Anh đã đọc mấy bản tin tôi viết?"
"Cô có thể hiểu đó là một cách thức điều tra với cô." Anh ngước nhìn cô, bình tĩnh đáp.
Thẩm Tầm đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, như thể thời niên thiếu có ai đó đã nhìn trộm cuốn nhật ký của mình.
"Có lẽ chỉ khi nhìn thấy bản chất tồi tệ nhất của con người, chúng ta mới có thể thực sự hiểu tại sao chúng ta nên cố gắng sống tốt, cố gắng đối tốt với người khác, làm những chuyện tốt với thế giới này." Cô suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi nói.
"Chuyện của người khác, muốn bản thân mình đồng cảm cũng thật sự rất khó."
"Tôi nghĩ mình có thể cảm nhận được. Lúc 15 tuổi, có một chuyện rất tồi tệ đã xảy ra với tôi. Lúc đó tôi đã tự nói với mình rằng, trên đời này người bất hạnh không phải chỉ có một mình mình. Cho dù có chiến tranh thế giới lần 3 cũng không thể phá hủy tôi được."
"Cho nên cô đã thay những vết sẹo bằng những hình xăm."
"Ai mà chưa từng bị thương chứ?" Cô nhìn anh, gò má có chút đỏ do sốt, nhưng ánh mắt lại sáng lạ thường, "Cuối cùng sẽ đóng vảy, cứ cố chấp với vết thương sẽ không có lợi cho việc hồi phục."
Khóe miệng Trình Lập lộ ra một nụ cười nhẹ, nhưng không nói gì.
Cô còn trẻ như vậy, lại hiểu thế nào là nhớ mãi không quên.
Khi Trương Tử Ninh vào phòng bệnh, cậu thấy Trình Lập nửa dựa vào ghế, một tay chống cằm, lông mày rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì. Trên chiếc giường đối diện, một cô gái xinh đẹp đang ngủ say.
Ánh đèn trong phòng mờ ảo, mờ mờ bao phủ mọi thứ, khiến nó có vẻ yên tĩnh lạ thường.
Không biết vì sao, cậu lại cảm thấy mình đến có chút đột ngột, giống như phá vỡ một bức tranh yên bình.
Khi ngồi trên xe, anh cảm thấy cô run rẩy, tưởng rằng cô sợ, nhưng hóa ra là vì đau, viên đạn làm trầy da, vết thương cũng không nông.
Ngay cả một người đàn ông cũng có thể không chịu được loại đau đớn bỏng rát đó, nhưng cô lại cố gắng chịu đựng, thậm chí còn nhẹ giọng lừa gạt anh.
Anh chưa bao giờ gặp một người phụ nữ như vậy.
Mặc dù trước đây Diệp Tuyết là một nữ cảnh sát được đào tạo chuyên nghiệp, nhưng cô ấy luôn thích làm nũng với anh, anh cũng cảm thấy hưởng thụ sự làm nũng đó, nhưng trước sự quật cường của một cô gái như này, anh lại có điểm hoang mang.
"Trình đội, cứ coi như tôi không tồn tại đi. Làm những gì một mình anh vẫn làm đi. Tôi tự mình làm được."
Lúc ở trong xe, lời cô nói lại nổi lên trong tâm trí.
Lúc này nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, trong ngực anh có cảm giác khó chịu, nhưng lại không giải thích được tại sao.
"Mẹ ơi." Một tiếng thì thầm yếu ớt cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Anh đi đến bên giường, thấy cô nhíu chặt mày, như rơi vào ác mộng không yên.
"Đừng bỏ rơi con..." Bàn tay vốn vùi trong chăn mỏng giơ lên, muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng trong khoảnh khắc rơi xuống, anh không chút suy nghĩ vươn tay ra, bàn tay như bông tuyết trắng rơi vào lòng bàn tay to của anh. Cái chạm của khoảnh khắc đó tinh tế đến khó tin.
Ngay cả khi có anh làm đệm, cơn đau ở cánh tay cũng khiến cô tỉnh giấc. Cô chưa kịp mở mắt, anh đã vội rút tay về phía sau, lùi lại một chút.
Trong tầm mắt mờ mịt, bóng người cao lớn dần dần hiện rõ. Thẩm Tầm nhìn người đàn ông đứng trước giường, bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm kia, nhất thời cảm thấy trái tim mình rung động.
Anh chỉ đứng đó, duy trì tư thế im lặng chờ đợi. Mà cô đã không có cảm giác được người chờ đợi thời gian dài rồi.
"Sao phải giấu vết thương? Cứ chống đỡ như vậy?" Anh nói, vẫn với giọng điệu rất áp bức.
"Tôi không muốn làm anh phân tâm." Giọng cô khàn khàn.
"Cô có biết thời gian bị bệnh càng kéo dài nếu là bị nhiễm trùng, cánh tay này khéo phải bỏ đi không?" Ánh mắt anh khóa chặt trên người cô.
Thẩm Tầm sửng sốt một chút: "Tôi không nghĩ nhiều như vậy."
Cô dùng tay phải chống giường, muốn ngồi thẳng dậy, Trình Lập lại gần một bước vươn tay đỡ cô.
Bốn mắt nhìn nhau, anh nói, "Vậy cô nghĩ gì?"
Ngực Thẩm Tầm nghẹn lại.
Hít một hơi thật sâu, cô khẽ mỉm cười: "Thứ tôi nghĩ chính là việc anh để tâm."
"Tôi để tâm cái gì liên quan gì đến cô?" Anh đứng dậy, giọng nói lạnh lùng.
Thẩm Tầm chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn nước trong veo: "Có."
Trình Lập và cô nhìn nhau chằm chằm vài giây, sau đó quay mặt đi không nói lời nào.
Anh mơ hồ cảm thấy cuộc trò chuyện giữa họ đã đến mức anh không thể khống chế được.
Thấy phản ứng của anh, Thẩm Tầm nhếch khóe miệng. Mũi tên đã rời cung, cô không định quay đầu lại, cũng không thể quay đầu lại.
"Trình đội, tôi cũng không biết mình làm sao, hình như tôi.... hình như có chút để ý đến anh, cho nên để ý việc anh để tâm." Giọng nói mềm mại ẩn chứa sức mạnh nguy hiểm.
Mũi tên trúng hồng tâm.
Đôi mắt sâu thẳm kia lập tức nổi sóng gió, nhưng lập tức bị trấn áp.
Nhưng cô đã nhìn thấy rồi.
Trong im lặng, anh rướn người về phía trước, đôi mắt sắc như dao lướt qua mặt cô.
"Tôi đã làm gì để em để bụng như vậy đây?" Anh cố ý nhấn mạnh chữ "em", giọng điệu giễu cợt trào phúng, nhưng trong giọng nói lười biếng lại tràn đầy sự dụ dỗ gợi cảm.
"Trình đội, bản năng nghề nghiệp của tôi nói cho tôi biết, khi những người được phỏng vấn sinh ra mâu thuẫn với câu hỏi của tôi, họ sẽ dùng những câu hỏi tu từ để che giấu sự bất an của mình." Còn có một nụ cười nhàn nhạt, "Anh làm thẩm vấn quanh năm, đại khái kinh nghiệm chắc cũng vậy thôi."
"Hiện tại cô cũng đang tránh không trả lời." Anh nói gọn lỏn.
"Tôi sẽ trả lời, ai nói tôi không trả lời?" Cô khẽ mỉm cười, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của mình phản chiếu trong mắt anh.
Giống như một hồi ám chiến, hơi thở ấm áp của anh ở gần trong gang tấc.
Cơ hội tuyệt vời.
Cô đột ngột đứng dậy, hôn lên đôi môi mỏng của anh. Như cá gặp nước, lang thang vô định dù chỉ trong vài giây.
Trong tích tắc, trái tim như bị điện giật, tâm tình đung đưa.
Anh sững người, siết chặt hai vai cô rồi nhanh chóng lùi ra xa.
"So với lời nói, tôi thích biểu đạt bằng hành động hơn." Thẩm Tầm nhìn vẻ mặt u ám của anh, trên mặt mang theo nụ cười, "Thành đội, anh lủi nhanh thật đấy."
"Biểu đạt cái vậy? Tình yêu của cô tràn trề rồi sao?" Trình Lập lạnh lùng nhìn cô, vẻ mặt ngày càng khó coi.
"Anh nghĩ thế nào cũng được," Thẩm Tầm nhún vai, giọng điệu đáng thương, "Thành đội này, anh làm đau tôi rồi."
Anh nới lỏng vòng tay siết cô, nhíu mày: "Nằm ngoan đi, đừng lộn xộn."
"Trình đội, anh có tính kiếm một người bạn gái không?" Cô nói chuyện đầy kích động.
"Không tính," anh lập tức từ chối, trong đôi mắt đen láy không có chút độ ấm nào, "Cho dù có, cũng không nên là cô."
"Không thấy đó, " Thẩm Tầm nhướng mày, "Anh tốt nhất chuẩn bị tâm lý đi, tôi tính theo đuổi anh rồi."
"Cô tốt nhất cũng chuẩn bị tâm lý đi" anh chậm rãi nói, "đừng khóc bỏ về."
Nói xong, anh quay người bỏ đi, không thèm nói chuyện với cô nữa.
Thẩm Tầm nhìn bóng lưng xoay người rời đi của anh, nụ cười càng sâu.
Nhìn mái tảng băng trôi này đi, cảm thấy thật sảng khoái.
Trình Lập đứng dưới ngọn đèn đường ở lối vào bệnh viện châm một điếu thuốc.
Tia sáng cuối cùng trên bầu trời dần tắt, vạn vật chìm vào màn đêm xanh tím.
Gió chiều thổi qua, giống như nụ hôn vừa rồi, vừa dịu dàng lại đầy khiêu khích.
Cảm giác mềm mại, xúc cảm rõ ràng dường như vẫn còn trên môi.
Anh hít một hơi thật sâu điếu thuốc, trong lòng buồn bực, sống đến 34 tuổi lại bị một cô nhóc cưỡng hôn.
Đúng là vô cùng nhục nhã.
Thật là phiền toái, việc chính còn chưa lo xong, quá nhiều việc.
Mở điện thoại lên, có một bức ảnh của Giang Bắc gửi đến trên WeChat, một người đàn ông nằm trên vũng máu, đó là Phùng Quý Bình.
Đó là một hình thức trừng phạt. Thủ đoạn của hung thủ tàn nhẫn sắc bén.
Xét thời điểm tử vong của Phùng Quý Bình vết lốp xe để lại trong nhà máy, kẻ sát nhân cùng chiếc xe Sagitar đen không thoát khỏi liên quan. Từ một đường đi theo đến suýt trúng bom phục kích, anh cũng nhìn ra được sự tinh vi và tàn ác của đối phương.
Hiện lực lượng công an tăng cường đang tìm kiếm trên núi. Chỉ là địa thế hiểm trở, cây cối rậm rạp, lại gần biên giới, khó nói có thể tóm được người.
Nghĩ đến đây, sắc mặt anh trầm xuống vài phần, dập tắt tàn thuốc trên thùng rác bên cạnh.
Quay người, lại nhìn thấy Thẩm Tầm cũng đứng dưới ánh đèn đường, cô yên lặng nhìn anh. Dưới ánh đèn vàng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, bởi vì tái nhợt mà có chút thanh tú.
Anh nhất thời không nói gì, chỉ nhìn cô, xem trong hồ lô cô giấu cái thuốc gì.
Cô chậm rãi đi về phía anh: "Trình đội, tôi ok rồi, không cần nghỉ ngơi đâu, chúng ta xuất phát thôi."
"Nhìn cô có năng lực vậy, có cần tôi đưa súng cho cô, cùng tôi đi bắt người không?" Anh nhìn cô, đút hai tay vào túi quần, giọng điệu lạnh lùng nói.
"Tôi cảm thấy anh nên đối tốt với tôi hơn một chút." Thẩm Tầm biểu tình có chút buồn bực.
"Tôi còn bị cô "dâm ô", giờ đối xử tốt với cô như nào được đây?" Anh cười nhạt.
"Từ "dâm ô" này nghiêm trọng này, dùng "đánh lén ngọt ngào" có lẽ chính xác hơn." Thẩm Tầm mỉm cười, ngước nhìn chiếc cằm rắn chắc của anh, chỗ đó đã mọc chút râu, trông cực kỳ gợi cảm.
"Không hổ là là người dùng chữ nghĩa văn chương, cấp trên phái cô tới đây kể chuyện cười."
Thẩm Tầm nghẹn lời.
Thật là, cái miệng đẹp như vậy hợp để hôn thôi, nói lời nào cố tình độc địa lời đó.
"Lát nữa đám Tử Ninh sẽ tới đón cô" trong gió đêm thanh âm trầm thấp vang lên, "Ở đây điều kiện y tế bình thường, cô mau chóng trở về thành phố Cảnh Thanh thành chữa trị vết thương đi, nghỉ ngơi tốt."
"Còn anh thì sao, không về cùng chúng tôi?" Thẩm Tầm vội vàng hỏi.
Anh lắc đầu, ánh mắt thâm trầm: "Tôi còn có việc phải làm."
"Tôi có thể ở..."
"Không thể." Cô còn chưa nói xong, anh đã vội vàng từ chối.
"Chân mọc trên người tôi." Cô có chút không cam lòng.
Anh tiến lên một bước, thân hình cao lớn hoàn toàn bao phủ lấy cô, mang theo áp lực tuyệt đối.
"Cô ngoan ngoãn đi," anh cúi đầu nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên, "Đừng bắt tôi trói cô trên xe."
Thẩm Tầm nghe vậy lườm anh một cái, thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh liền biết anh đang nghiêm túc, cô liền chớp chớp mắt, không hé răng thêm một lời. Cô lùi lại hai bước, dẫm lên cái bóng của mình trên mặt đất, hai cánh tay quấn băng gạc đung đưa trông thật đáng thương.
Trình Lập đứng sang một bên nhìn, đột nhiên cảm thấy có phần chướng mắt: "Cô đi lên chờ đi."
"Không cần." Cô dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu nghịch điện thoại di động.
Thẩm Tầm vừa nhấp vào chấm đỏ trên WeChat đã cảm thấy sau gáy mình như bị thắt lại, cô bị nhấc bổng lên.
"Muốn tự mình đi hay để tôi khiêng cô đi?" Giọng nói trầm thấp dễ nghe kia đang cố tình uy hiếp.
Thẩm Tầm giãy giụa, muốn thoát khỏi vòng tay của anh nhưng đầu lại bị đâm vào trong ngực, lồng ngực rắn chắc khiến mũi cô nhức nhối, nhưng đau đớn lại xen lẫn một chút mùi nước hoa, giống như mùi gỗ thông quyện với mùi da thuộc, rất dễ ngửi, khiến cho người ta lưu luyến.
Trình Lập duỗi cánh tay dài, kéo cô ra khỏi ngực anh như một con gà. Anh đúng là phục cô rồi, không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào.
Sau khi lăn lộn sờ sờ vết thương trên cánh tay, Thẩm Tầm đau đến mức nhếch miệng, lập tức dừng lại. Tay Trình Lập còn đặt ở sau gáy cô, vừa định rút ra, lại cảm thấy lòng bàn tay nóng ran, đưa tay sờ trán cô, khẽ nhíu mày: "Hình như cô bị sốt rồi."
Kết quả không phải hình như, mà là sốt thật. Bác sĩ trực đến đo nhiệt độ cho cô, tận 38,5°C, ra lệnh cho Thẩm Tầm nằm xuống và nghỉ ngơi ngay lập tức.
Thẩm Tầm không dám dây dưa nữa, ngoan ngoãn nằm trở lại trên giường, liền thấy Trình Lập nhấc điện thoại: "Chú khi nào tới?"
Cô đoán người anh hỏi là Trương Tử Ninh, giọng điệu mang theo chút nhẫn nhịn, đại khái là thấy cô phiền, hy vọng có người tới thay anh.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi có chút mất mát, cô vùi đầu vào chăn, nhắm mắt lại.
"Cô đói bụng không?" Một lúc sau, cô mới nghe thấy anh hỏi.
Cô lại mở mắt ra, lắc đầu, nhìn anh vẫn cầm điện thoại, hỏi: "Khi nào thì Tử Ninh đến?"
"Khoảng nửa tiếng nữa." Trình Lập ngồi xuống chiếc ghế đối diện giường, hai tay ôm vai, nhìn cô, "Cô có thể ngủ một lát."
"Không ngủ được."
Thẩm Tầm nhìn thấy trên vai anh có một mảnh bụi, chắc hẳn là vì bảo vệ cô lúc nổ tung, đột nhiên, hắn rất muốn vươn tay phủi thay anh.
"Bọn họ tìm thấy Phùng Quý Bình rồi à?" cô hỏi.
"Tìm thấy rồi. Ở ngay trong nhà máy gạch cũ" Anh nhướng mắt nhìn cô "Bị giết rồi."
Thẩm Tấn ngẩn người.
Cô nhớ lại những gì hôm nay mình đã nói với Lý Quyên, ai ngờ thành lời tiên tri. Lần này chồng cô ta thực sự không thể quay lại được nữa.
"Đôi khi đời người cũng thật mong manh và ngắn ngủi." Cô khẽ thở dài.
Trình Lập không nói, nhưng nhìn vào mắt cô, dường như trong nháy mắt có một cơn ớn lạnh, giống như mặt hồ đóng băng vào mùa đông.
"Xin lỗi." Cô nhận ra mình đã giẫm lên nỗi đau thầm kín của anh, nên lúng túng xin lỗi.
"Cô không làm gì sai cả," anh nói thẳng thừng, "Tôi quen rồi."
"Quen cái gì?"
"Cái chết và chia ly."
"Vậy tại sao phải kiên trì?"
"Để "sống"" và để gặp nhau nhiều hơn."
Toàn thân đắm chìm trong ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt hơi mệt mỏi, hàng mi rũ xuống cũng áp chế sự sắc bén thường ngày, nhưng Thẩm Tầm lại cảm thấy cảnh tượng trước mắt động lòng người không thể tả.
Cô lấy điện thoại ra ghi lại cuộc nói chuyện vừa rồi.
"Cô đã gặp rất nhiều chuyện cũ, rất nhiều chuyện không hay gì, có từng thất vọng với cuộc sống này không?" Một giọng nói trầm thấp đột nhiên cất lên.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Anh đã đọc mấy bản tin tôi viết?"
"Cô có thể hiểu đó là một cách thức điều tra với cô." Anh ngước nhìn cô, bình tĩnh đáp.
Thẩm Tầm đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, như thể thời niên thiếu có ai đó đã nhìn trộm cuốn nhật ký của mình.
"Có lẽ chỉ khi nhìn thấy bản chất tồi tệ nhất của con người, chúng ta mới có thể thực sự hiểu tại sao chúng ta nên cố gắng sống tốt, cố gắng đối tốt với người khác, làm những chuyện tốt với thế giới này." Cô suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi nói.
"Chuyện của người khác, muốn bản thân mình đồng cảm cũng thật sự rất khó."
"Tôi nghĩ mình có thể cảm nhận được. Lúc 15 tuổi, có một chuyện rất tồi tệ đã xảy ra với tôi. Lúc đó tôi đã tự nói với mình rằng, trên đời này người bất hạnh không phải chỉ có một mình mình. Cho dù có chiến tranh thế giới lần 3 cũng không thể phá hủy tôi được."
"Cho nên cô đã thay những vết sẹo bằng những hình xăm."
"Ai mà chưa từng bị thương chứ?" Cô nhìn anh, gò má có chút đỏ do sốt, nhưng ánh mắt lại sáng lạ thường, "Cuối cùng sẽ đóng vảy, cứ cố chấp với vết thương sẽ không có lợi cho việc hồi phục."
Khóe miệng Trình Lập lộ ra một nụ cười nhẹ, nhưng không nói gì.
Cô còn trẻ như vậy, lại hiểu thế nào là nhớ mãi không quên.
Khi Trương Tử Ninh vào phòng bệnh, cậu thấy Trình Lập nửa dựa vào ghế, một tay chống cằm, lông mày rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì. Trên chiếc giường đối diện, một cô gái xinh đẹp đang ngủ say.
Ánh đèn trong phòng mờ ảo, mờ mờ bao phủ mọi thứ, khiến nó có vẻ yên tĩnh lạ thường.
Không biết vì sao, cậu lại cảm thấy mình đến có chút đột ngột, giống như phá vỡ một bức tranh yên bình.