-
Chương 7-1: Nơi này có anh (1)
Đồng hồ điện tử đầu giường đã điểm 18 0, bên ngoài trời đã tối. Trình Lập cảm thấy hơi cáu kỉnh, xuống giường đẩy cửa sổ ra châm một điếu thuốc, anh hút thuốc có phần nóng nảy, bị sặc, ho vài tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Tầm đang đứng trong hoa viên.
Sắc diện hoa đào đỏ bừng. Màu xanh là màn đêm mờ ảo, màu đỏ là cái cây và hồng phấn là khuôn mặt xinh đẹp của cô, làm bừng sáng cả một đêm vốn rất bình thường.
Có lẽ, cô là một yêu tinh lạc đường, mơ hồ lạc đến nơi anh.
"Sếp à, đã khuya rồi, ở nhờ một đêm được chứ?" Cô ngẩng đầu, giọng nói lanh lảnh.
Anh nheo mắt trong làn khói, khóe miệng hơi cong lên.
"Được." Anh đáp.
"Vậy phiền ngài đi xuống mở cửa, tôi không mang chìa khóa."
"Đồ ngốc." Anh thấp giọng mắng một tiếng. Khi đi xuống cầu thang, độ cong của khóe miệng càng cong hơn.
"Tôi về văn phòng, lấy máy tính và quần áo theo. Tối nay phải làm một cuộc phỏng vấn cho đoàn quốc tế, cũng đi siêu thị mua một ít rau và trái cây rồi."
Cô đổi giày, xách túi định chạy vào bếp, lại bị anh ngăn lại: "Để anh."
Mọi thứ trong túi nhựa đã được dọn sạch, tủ lạnh gần đầy.
"Chưa bao giờ anh mua nhiều đồ như vậy." Anh có chút không nói nên lời.
"Đây mới là bộ dáng của một ngôi nhà." Dưới ánh đèn vàng ấm áp trong phòng bếp, cô cười nhìn anh, "Có đói bụng không, để tôi nấu cho anh ăn?"
Anh nhớ lại đống nguyên liệu trong tủ lạnh: "Anh muốn ăn khoai tây bào sợi sốt chua cay."
"Khoai tây bào cũng được, nhưng không được cho cay, không có lợi cho việc liền vết thương." Cô vội vàng sửa lại.
Anh gật đầu chấp nhận.
"Được rồi, anh bạn nhỏ Trình Lập, anh ra phòng khách xem hoạt hình một chút đi, đừng ở chỗ này quấy rầy chị đây." Cô đẩy anh ra khỏi phòng bếp, đóng cửa lại.
TV đang chiếu "Tom và Jerry", một bộ phim hoạt hình đã được phát sóng trong nhiều thập kỷ. Phòng bếp sáng trưng, hương thức ăn dần dần bay vào, bóng người mảnh khảnh đang bận rộn bên trong.
Anh đột nhiên nhớ tới khi còn bé, mẹ cũng chuẩn bị bữa tối như thế này, anh ôm một túi khoai tây chiên xem phim hoạt hình y hệt, cười như một đứa ngốc. Khi đó, anh không biết trên thế giới này có những góc tối, có những người sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình để duy trì sự ổn định của thế giới này, những người như vậy sẽ có quan hệ huyết thống với anh.
"Đây là dáng vẻ nên có của một ngôi nhà."
Giọng nói của cô vang lên bên tai anh, tinh tế mềm mại.
Pháo hoa nhân gian, thực tại ấm áp. Giờ khắc này, anh cũng muốn đắm chìm như thế này. Không nghĩ tới ác mộng trong quá khứ chưa hóa giải, không nghĩ đến tương lai đầy mưa gió máu tanh, nhưng cánh tay mơ hồ đau đớn sẽ luôn nhắc nhở gánh nặng trên vai anh.
Sau khi ăn tối xong và thu dọn đồ đạc, Thẩm Tầm hỏi Trình Lập: "Tôi có thể mượn phòng làm việc của anh không? Tôi cần làm một số việc."
Anh gật đầu, đưa cô đến phòng làm việc trên tầng hai. Ngôi nhà mang phong cách Bắc Âu hiện đại với tông màu đen, trắng và xám, phòng làm việc lại càng tối giản, ngoài chiếc bàn làm việc còn có đầu đ ĩa CD và dàn âm thanh, một dãy giá đựng đ ĩa CD và bức tranh treo trên tường.
Thẩm Tầm đi đến bức tranh lặng lẽ nhìn nó. Bức tranh vẽ một cô bé đứng bên đường nhìn trời, trên bầu trời có một chiếc ô tô lướt qua, người đàn ông ngồi trong xe nhìn xuống cô, màu sắc tươi sáng mơ màng.
"Tôi cảm thấy giống như Chagall," cô nói, nhìn thấy chữ ký QM dưới bức tranh, trong lòng khẽ động, "Đây là Kiều Mẫn vẽ sao?"
"À, cô ấy thích vẽ từ khi còn nhỏ, đã tặng bức tranh này cho tôi vào dịp sinh nhật năm ngoái." Trình Lập trả lời.
"Cô ấy có chút tài năng," Thẩm Tầm chân thành khen ngợi, ánh mắt rơi vào giá đ ĩa CD, ""Trung Quốc tươi đẹp" và "Nhịp đập của trái đất"... anh sưu tầm nhiều phim tài liệu như vậy, có vài bộ nhà tôi cũng có."
"Thật à?" Trình Lập trả lời, "Phim tài liệu có thể làm dịu tâm trí."
Thẩm Tầm đột nhiên nhìn anh, trong mắt hiện lên cảm xúc: "Mẹ tôi cũng nói như vậy, bà là đạo diễn phim tài liệu."
"Là bà ấy à?" Trình Lập giơ tay chỉ vào một cái đ ĩa CD.
Thẩm Tầm nhìn chằm chằm cái tên quen thuộc kia, mũi hơi cay cay: "Ừ."
"Có phong cách riêng, tôi rất thích." Trình Lập nhẹ giọng đáp.
"Cảm ơn," Thẩm Tầm bình tĩnh lại, giơ tay nhìn đồng hồ, "Tôi phải gọi một cuộc gọi phỏng vấn tới Paris."
Trình Lập gật đầu và đóng cửa lại cho cô.
Khi Thẩm Tầm kết thúc cuộc phỏng vấn và sắp xếp hồ sơ, đã là 21 0. Cô mở cửa đi uống nước, liền nghe thấy tiếng nước xối xả trong phòng tắm, chắc là Trình Lập đang tắm.
Cô trở lại phòng làm việc, nằm xuống ghế một lúc, nhìn thấy đầu đ ĩa CD bên cạnh, liền đứng dậy nhấn nút phát.
Giai điệu trầm lắng quen thuộc chậm rãi vang vọng trong phòng, những lời ca trong trẻo chân thành khiến cô mê mẩn.
Đó là "I vow to my thee, my country" Dàn hợp xướng Đôi cánh Thiên thần Libera.
"Tôi thề với em, với đất nước của mình. Sẽ cống hiến tình yêu tràn đầy, trọn vẹn, hoàn hảo của mình. Tình yêu này không thể nghi ngờ, tình yêu này vượt qua thử thách, tình yêu này không bao giờ chùn bước, tình yêu này không cần kiểm chứng, tình yêu này không bao giờ thay đổi, tình yêu này không có giới hạn, tình yêu này không bị khuất phục, cho đến lúc cuối hy sinh."
Đến cuối bài hát, giai điệu lại lặp lại. Hóa ra được sắp sẵn quay vòng. Thẩm Tầm không thể tự hỏi Trình Lập có tâm trạng gì khi nghe đi nghe lại bài hát này.
Cô nhớ lại câu nói nhẹ nhàng của anh "Tôi nguyện ý" khi cô hỏi anh tại sao lại trở thành cảnh sát.
Cô nhớ khi mình và Vương Tiểu Mỹ nói đùa về cần s@, bộ dáng anh tức giận thế nào.
Cô nghĩ đến sáng nay anh mang theo vết thương đi thẩm vấn, và dáng vẻ mệt mỏi của anh dưới ánh đèn.
Người đàn ông này không hề thờ ơ như vẻ bề ngoài, trái tim anh nóng bỏng hơn bất kỳ ai khác.
Lòng vừa nghĩ, cô đứng dậy mở cửa, chỉ thấy Trình Lập dựa vào tường ở cầu thang, lặng lẽ hút thuốc, hình như đã đứng ngoài cửa từ lâu.
Anh nghiêng đầu nhìn cô: "Lần cuối cùng tôi nghe bài hát này là 3 tháng trước."
"Xảy ra chuyện gì?" Thẩm Tầm hỏi.
"Một vị cảnh sát đã có tuổi trong đội qua đời vì bệnh ung thư gan, cả cuộc đời đánh vật với việc chống m a túy. Khi tôi mới đến đây, ông ấy đã dẫn tôi theo, giống như thầy dạy của tôi vậy". Anh hút điếu thuốc, anh mắt sâu hơn, "Năm 40 tuổi, ông ấy bị bọn buôn m a túy trả thù, vợ con bị giết. Ai cũng nghĩ ông sẽ gục ngã nhưng ông lại làm việc cật lực hơn chục năm nữa. Ông nói với tôi, từ ngày cả gia đình ông qua đời, ông cảm thấy bản thân có điều gì đó thay đổi, càng trở thành một cảnh sát giỏi hơn. Bởi vì không còn gì vướng bận nên ông ít do dự và đắn đo hơn, lúc nào cũng luôn đi đầu. Đối mặt với với những cánh cửa bị khóa mà không sau có những hiểm nguy gì, đối mặt với dao gươm súng đạn, ông không còn ý nghĩ tới việc lùi bước nữa."
"Cho nên, giờ anh cũng như vậy sao? Luôn không ngủ không nghỉ, liều mạng xông về phía trước?" Thẩm Tầm đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn, "Nhưng nếu còn sống vẫn tốt hơn, sống thêm một ngày thì càng có nhiều cơ hội. Ai cũng chỉ có một cái mạng, đều sẽ ốm đau, sẽ chết, sẽ gặp tai họa bất ngờ, vướng vào 1 giấc ngủ say không bao giờ tỉnh lại. Vậy thì 50 năm hay 15 năm cũng có gì khác nhau? Mấu chốt là ở chỗ khi gặp được người mình thích có cố gắng nắm chặt tay không, khi gặp việc mình thích có dốc lòng dốc sức, cho dù thất bại hay không."
Khoảnh khắc ấy, không biết có phải ảo giác của cô không, trong đôi mắt đen của anh nổi lên gợn sóng.
Cô tiến lại gần hơn, cho đến khi đủ gần để vươn tay ra và ôm lấy anh một cách dễ dàng.
"Trình đội, anh vất vả rồi," giọng nói của cô rung động trong lồ ng ngực anh, "Cho dù người anh chờ đợi không quay lại, anh cũng phải cố gắng sống thật tốt."
Trên đời này nam nữ nhiều như vậy, một cái ôm và và nụ hôn quá dễ dàng. Thứ để chúng ta dành cả đời để chờ đợi và bảo vệ lại rất ít.
Đêm nay, cô thật muốn đắm chìm trong vòng tay rộng lớn ấm áp này, vĩnh viễn không tách rời. Nhưng cô vẫn buông tay và nói chúc ngủ ngon.
Còn Trình Lập, anh nhìn bóng cô rời đi, thật lâu không nhúc nhích.
Sau bữa trưa ngày hôm sau, Trình Lập định quay lại văn phòng. Nhìn thấy họ đến văn phòng cùng một lúc, Vương Tiểu Mỹ hận không thể chạy đến hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Trình Lập, cô đành nuốt tất cả các câu hỏi của mình xuống.
Thấy cô và Trương Tử Ninh bồn chồn, Thẩm Tầm gửi cho cô một tin nhắn WeChat:
1. Vết thương của Trình đội bị nhiễm trùng và phát sốt, vì vậy chị phải chăm sóc.
2. Không có gì xảy ra cả.
Vương Tiểu Mỹ đưa điện thoại cho Trương Tử Ninh, cả hai đều có vẻ thất vọng.
Lúc Thẩm Tầm trở lại sau khi đi vệ sinh mới nhận ra kem dưỡng tay có thể đã quên ở nhà Trình Lập. Cô cân nhắc nếu quay lại lấy cũng phiền, quyết định đến trung tâm thành phố sau khi tan sở.
Siêu thị bách hóa ở thành phố Cảnh Thanh đã mở cửa được vài năm, cũng may hàng hóa cũng nhiều, cô có thể mua được vài nhãn hiệu mà mình đã quen. Lúc ra cửa thì đã muộn, tàu điện ngầm đang được xây dựng trước trung tâm mua sắm, một hàng rào màu xanh đã được lắp đặt, để bắt taxi phải băng qua ngõ và đi về phía đường cái đối diện của cửa hàng.
Mặt đất có chỗ bị rỗ và lầy lội vì mưa rào. Thẩm Tầm thận trọng nhón chân đi tới, nghe điện thoại trong túi rung lên, cầm lên xem, là Trình Lập gọi.
Cô đang định cầm lên thì một người từ bên cạnh nhảy ra, giật điện thoại của cô rồi bỏ chạy.
"Đứng lại! Trả điện thoại cho tôi!" Sau khi sửng sốt một giây, cô chạy theo. Cũng may đi giày thể thao và không ngừng tập thể dục, người kia thấp lùn chân ngắn nên nhất thời không thể thoát khỏi cô.
Cứ thế đuổi theo đến một con hẻm khác, người nọ đột ngột dừng lại và quay lại nhìn cô. Thẩm Tầm sững sờ - đó là một cô gái đang nhìn chằm chằm vào cô một cách hung dữ.
Đằng sau là hai nữ sinh vóc dáng cao, mái tóc sáng màu và phấn mắt sẫm màu.
"Trả điện thoại cho tôi." Thẩm Tầm lạnh lùng nói.
Một trong những cô gái vóc dáng cao nhìn cô: "Không đấy, mày có thể làm gì bọn tao?"
"Đưa đây," Thẩm Tầm đưa tay ra, "Muốn tiền thì tôi cho, nhưng điện thoại thì phải đưa cho tôi."
"Cô gái của Trình đội thật lợi hại." Cô gái thấp bé nhìn cô, giơ điện thoại lên, "Ở đây có ảnh khỏa thân hay sao? Cuống như vậy."
"Tôi không phải để ý điện thoại. Trong đó có ảnh và ghi chép khi làm việc, các cô để tôi tải lên đám mây (icloud), điện thoại cầm đi cũng được." Thẩm Tầm trả lời.
"Mày có bệnh à, còn tải lên đám mây," cô gái cười ha hả, "Chúng tao đến dạy cho mày một bài học, con đ ĩ, cướp đàn ông của người khác!"
Thấy ả cầm điện thoại định ném xuống đất, Thẩm Tầm xông tới nắm chặt điện thoại, lại có hai cô gái bên cạnh bước tới túm lấy cô, một người kéo quần áo, một người túm tóc. Cô cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn bất lực nhìn chiếc điện thoại bị đập xuống đất vỡ vụn, cô ả thấp bé dường như vẫn còn tức giận, giậm mạnh vào màn hình vài cái.
Thẩm Tầm thấy vậy, hốc mắt đỏ hoe, không thèm để ý lao tới, đẩy ả ra, giật lấy điện thoại trong tay.
"Điên rồi!" Ả ngã ngửa, đứng dậy tát vào mặt Thẩm Tầm một cái, lại thấy cô đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt như muốn giết người.
"Cô bảo Kiều Mẫn cút ra đây cho tôi." Thẩm Tầm nói vài câu, giống như nghiến răng nghiến lợi.
"Mày cướp đàn ông của chị ấy còn tỏ vẻ hợp tình hợp lý như vậy!" Một nữ sinh dáng cao mắng, "Chị ấy không cần phải ra gặp mày, chúng tao trút giận cho cũng đủ rồi."
"Nói cho cô ta biết, hành vi rác rưởi này của cô ta không xứng với Trình Lập." Thẩm Tầm lạnh lùng nói.
"Cô đang nói ai rác rưởi vậy?" Kiều Mẫn từ một góc đi ra.
"Nói cô đấy, rác rưởi." Thẩm Tầm cười lạnh một tiếng.
"Cô..." Kiều Mẫn vừa mới giơ tay lên, liền nhìn thấy người phía sau Thẩm Tầm sững sờ ở đó, tức giận bỏ tay xuống.
"Mấy người đang làm gì vậy?" Trình Lập đi tới, nhìn thấy vết đỏ trên mặt Thẩm Tầm cùng đầu tóc rối bù, đôi mắt đen trầm xuống.
"Chúng tôi vừa mới dạy cho cô ta một bài học, ỷ bản thân có chút nhan sắc, biết viết lách mà đến đây gây chuyện," cô gái thấp bé phẫn nộ nhìn Thẩm Tầm, "Không phải chỉ là một kẻ đầu thai may mắn sao, khoe khoang."
"Không ngờ các người lại ghen tị với tôi như vậy." Thẩm Tầm ánh mắt sắc như dao nhìn Kiều Mẫn, "Cô chỉ biết tự trách mình xui xẻo sao? Cô nghĩ tôi là đại tiểu thư quần áo lụa là ăn ngon ngủ say, chưa từng nếm trải đau khổ? Để tôi nói cho cô biết, lúc tôi bằng tuổi cô khi gặp Trình Lập, tôi đã bị một tên bi3n thái bắt cóc nhốt dưới tầng hầm, hắn đánh tôi bằng roi vì tội không nghe lời. Mẹ tôi chết trong một vụ tai nạn xe hơi khi cố gắng tìm tôi. Tôi phải theo dõi tâm lý cả năm trời, đồng thời cũng phát hiện ra cha mình không phải là người chồng, người đàn ông tốt như tôi từng nghĩ, tôi liều mạng đòi lại điện thoại di động vì trong đó có kết quả công việc của tôi, viết được mấy chữ à? Cô tưởng làm phóng viên dễ lắm sao, lúc cô lêu lổng dạo chơi ở quán bar thì tôi thức khuya viết lách, vì để giành một tin hot trong cuộc phỏng vấn mà bị giật mất khuyên tai, kẻ mà mọi người cho rằng người chỉn chu ngăn nắp lại lén động tay động chân với tôi, mở cái miệng thôi muốn ôm ôm ấp ấp, khi đi điều tra công tác sợ người ta phát hiện phải trèo rào suýt nữa gãy xương; khi ở khách sạn 30 tệ một đêm chuột chạy dưới giường; khi nước ngoài bạo động thì suýt nữa mất mạng."
"Mọi người trên đời này không dễ dàng, nhưng ai cũng chỉ chú ý đến vết thương của của mình." Cô nhìn Kiều Mẫn đang sửng sốt, và chỉ vào Trình Lập, "Tôi thích anh ấy bởi vì tôi nghĩ mình có khả năng thích anh ấy. Tôi có khả năng chăm sóc anh ấy và chia sẻ gánh nặng cho anh, bởi vì trong khi ngưỡng mộ anh ấy, tôi cũng sẽ làm việc chăm chỉ để khiến bản thân trở nên tốt hơn. Nếu một ngày nào đó, Kiều Mẫn, cô cũng trở nên mạnh hơn, hoan nghênh cô đến cạnh tranh với tôi, không cần theo cách trẻ con, lén lút này."
Cô nói xong liền xoay người rời đi, bóng dáng trong đêm gầy gò nhưng quật cường.
Sắc diện hoa đào đỏ bừng. Màu xanh là màn đêm mờ ảo, màu đỏ là cái cây và hồng phấn là khuôn mặt xinh đẹp của cô, làm bừng sáng cả một đêm vốn rất bình thường.
Có lẽ, cô là một yêu tinh lạc đường, mơ hồ lạc đến nơi anh.
"Sếp à, đã khuya rồi, ở nhờ một đêm được chứ?" Cô ngẩng đầu, giọng nói lanh lảnh.
Anh nheo mắt trong làn khói, khóe miệng hơi cong lên.
"Được." Anh đáp.
"Vậy phiền ngài đi xuống mở cửa, tôi không mang chìa khóa."
"Đồ ngốc." Anh thấp giọng mắng một tiếng. Khi đi xuống cầu thang, độ cong của khóe miệng càng cong hơn.
"Tôi về văn phòng, lấy máy tính và quần áo theo. Tối nay phải làm một cuộc phỏng vấn cho đoàn quốc tế, cũng đi siêu thị mua một ít rau và trái cây rồi."
Cô đổi giày, xách túi định chạy vào bếp, lại bị anh ngăn lại: "Để anh."
Mọi thứ trong túi nhựa đã được dọn sạch, tủ lạnh gần đầy.
"Chưa bao giờ anh mua nhiều đồ như vậy." Anh có chút không nói nên lời.
"Đây mới là bộ dáng của một ngôi nhà." Dưới ánh đèn vàng ấm áp trong phòng bếp, cô cười nhìn anh, "Có đói bụng không, để tôi nấu cho anh ăn?"
Anh nhớ lại đống nguyên liệu trong tủ lạnh: "Anh muốn ăn khoai tây bào sợi sốt chua cay."
"Khoai tây bào cũng được, nhưng không được cho cay, không có lợi cho việc liền vết thương." Cô vội vàng sửa lại.
Anh gật đầu chấp nhận.
"Được rồi, anh bạn nhỏ Trình Lập, anh ra phòng khách xem hoạt hình một chút đi, đừng ở chỗ này quấy rầy chị đây." Cô đẩy anh ra khỏi phòng bếp, đóng cửa lại.
TV đang chiếu "Tom và Jerry", một bộ phim hoạt hình đã được phát sóng trong nhiều thập kỷ. Phòng bếp sáng trưng, hương thức ăn dần dần bay vào, bóng người mảnh khảnh đang bận rộn bên trong.
Anh đột nhiên nhớ tới khi còn bé, mẹ cũng chuẩn bị bữa tối như thế này, anh ôm một túi khoai tây chiên xem phim hoạt hình y hệt, cười như một đứa ngốc. Khi đó, anh không biết trên thế giới này có những góc tối, có những người sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình để duy trì sự ổn định của thế giới này, những người như vậy sẽ có quan hệ huyết thống với anh.
"Đây là dáng vẻ nên có của một ngôi nhà."
Giọng nói của cô vang lên bên tai anh, tinh tế mềm mại.
Pháo hoa nhân gian, thực tại ấm áp. Giờ khắc này, anh cũng muốn đắm chìm như thế này. Không nghĩ tới ác mộng trong quá khứ chưa hóa giải, không nghĩ đến tương lai đầy mưa gió máu tanh, nhưng cánh tay mơ hồ đau đớn sẽ luôn nhắc nhở gánh nặng trên vai anh.
Sau khi ăn tối xong và thu dọn đồ đạc, Thẩm Tầm hỏi Trình Lập: "Tôi có thể mượn phòng làm việc của anh không? Tôi cần làm một số việc."
Anh gật đầu, đưa cô đến phòng làm việc trên tầng hai. Ngôi nhà mang phong cách Bắc Âu hiện đại với tông màu đen, trắng và xám, phòng làm việc lại càng tối giản, ngoài chiếc bàn làm việc còn có đầu đ ĩa CD và dàn âm thanh, một dãy giá đựng đ ĩa CD và bức tranh treo trên tường.
Thẩm Tầm đi đến bức tranh lặng lẽ nhìn nó. Bức tranh vẽ một cô bé đứng bên đường nhìn trời, trên bầu trời có một chiếc ô tô lướt qua, người đàn ông ngồi trong xe nhìn xuống cô, màu sắc tươi sáng mơ màng.
"Tôi cảm thấy giống như Chagall," cô nói, nhìn thấy chữ ký QM dưới bức tranh, trong lòng khẽ động, "Đây là Kiều Mẫn vẽ sao?"
"À, cô ấy thích vẽ từ khi còn nhỏ, đã tặng bức tranh này cho tôi vào dịp sinh nhật năm ngoái." Trình Lập trả lời.
"Cô ấy có chút tài năng," Thẩm Tầm chân thành khen ngợi, ánh mắt rơi vào giá đ ĩa CD, ""Trung Quốc tươi đẹp" và "Nhịp đập của trái đất"... anh sưu tầm nhiều phim tài liệu như vậy, có vài bộ nhà tôi cũng có."
"Thật à?" Trình Lập trả lời, "Phim tài liệu có thể làm dịu tâm trí."
Thẩm Tầm đột nhiên nhìn anh, trong mắt hiện lên cảm xúc: "Mẹ tôi cũng nói như vậy, bà là đạo diễn phim tài liệu."
"Là bà ấy à?" Trình Lập giơ tay chỉ vào một cái đ ĩa CD.
Thẩm Tầm nhìn chằm chằm cái tên quen thuộc kia, mũi hơi cay cay: "Ừ."
"Có phong cách riêng, tôi rất thích." Trình Lập nhẹ giọng đáp.
"Cảm ơn," Thẩm Tầm bình tĩnh lại, giơ tay nhìn đồng hồ, "Tôi phải gọi một cuộc gọi phỏng vấn tới Paris."
Trình Lập gật đầu và đóng cửa lại cho cô.
Khi Thẩm Tầm kết thúc cuộc phỏng vấn và sắp xếp hồ sơ, đã là 21
Cô trở lại phòng làm việc, nằm xuống ghế một lúc, nhìn thấy đầu đ ĩa CD bên cạnh, liền đứng dậy nhấn nút phát.
Giai điệu trầm lắng quen thuộc chậm rãi vang vọng trong phòng, những lời ca trong trẻo chân thành khiến cô mê mẩn.
Đó là "I vow to my thee, my country" Dàn hợp xướng Đôi cánh Thiên thần Libera.
"Tôi thề với em, với đất nước của mình. Sẽ cống hiến tình yêu tràn đầy, trọn vẹn, hoàn hảo của mình. Tình yêu này không thể nghi ngờ, tình yêu này vượt qua thử thách, tình yêu này không bao giờ chùn bước, tình yêu này không cần kiểm chứng, tình yêu này không bao giờ thay đổi, tình yêu này không có giới hạn, tình yêu này không bị khuất phục, cho đến lúc cuối hy sinh."
Đến cuối bài hát, giai điệu lại lặp lại. Hóa ra được sắp sẵn quay vòng. Thẩm Tầm không thể tự hỏi Trình Lập có tâm trạng gì khi nghe đi nghe lại bài hát này.
Cô nhớ lại câu nói nhẹ nhàng của anh "Tôi nguyện ý" khi cô hỏi anh tại sao lại trở thành cảnh sát.
Cô nhớ khi mình và Vương Tiểu Mỹ nói đùa về cần s@, bộ dáng anh tức giận thế nào.
Cô nghĩ đến sáng nay anh mang theo vết thương đi thẩm vấn, và dáng vẻ mệt mỏi của anh dưới ánh đèn.
Người đàn ông này không hề thờ ơ như vẻ bề ngoài, trái tim anh nóng bỏng hơn bất kỳ ai khác.
Lòng vừa nghĩ, cô đứng dậy mở cửa, chỉ thấy Trình Lập dựa vào tường ở cầu thang, lặng lẽ hút thuốc, hình như đã đứng ngoài cửa từ lâu.
Anh nghiêng đầu nhìn cô: "Lần cuối cùng tôi nghe bài hát này là 3 tháng trước."
"Xảy ra chuyện gì?" Thẩm Tầm hỏi.
"Một vị cảnh sát đã có tuổi trong đội qua đời vì bệnh ung thư gan, cả cuộc đời đánh vật với việc chống m a túy. Khi tôi mới đến đây, ông ấy đã dẫn tôi theo, giống như thầy dạy của tôi vậy". Anh hút điếu thuốc, anh mắt sâu hơn, "Năm 40 tuổi, ông ấy bị bọn buôn m a túy trả thù, vợ con bị giết. Ai cũng nghĩ ông sẽ gục ngã nhưng ông lại làm việc cật lực hơn chục năm nữa. Ông nói với tôi, từ ngày cả gia đình ông qua đời, ông cảm thấy bản thân có điều gì đó thay đổi, càng trở thành một cảnh sát giỏi hơn. Bởi vì không còn gì vướng bận nên ông ít do dự và đắn đo hơn, lúc nào cũng luôn đi đầu. Đối mặt với với những cánh cửa bị khóa mà không sau có những hiểm nguy gì, đối mặt với dao gươm súng đạn, ông không còn ý nghĩ tới việc lùi bước nữa."
"Cho nên, giờ anh cũng như vậy sao? Luôn không ngủ không nghỉ, liều mạng xông về phía trước?" Thẩm Tầm đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn, "Nhưng nếu còn sống vẫn tốt hơn, sống thêm một ngày thì càng có nhiều cơ hội. Ai cũng chỉ có một cái mạng, đều sẽ ốm đau, sẽ chết, sẽ gặp tai họa bất ngờ, vướng vào 1 giấc ngủ say không bao giờ tỉnh lại. Vậy thì 50 năm hay 15 năm cũng có gì khác nhau? Mấu chốt là ở chỗ khi gặp được người mình thích có cố gắng nắm chặt tay không, khi gặp việc mình thích có dốc lòng dốc sức, cho dù thất bại hay không."
Khoảnh khắc ấy, không biết có phải ảo giác của cô không, trong đôi mắt đen của anh nổi lên gợn sóng.
Cô tiến lại gần hơn, cho đến khi đủ gần để vươn tay ra và ôm lấy anh một cách dễ dàng.
"Trình đội, anh vất vả rồi," giọng nói của cô rung động trong lồ ng ngực anh, "Cho dù người anh chờ đợi không quay lại, anh cũng phải cố gắng sống thật tốt."
Trên đời này nam nữ nhiều như vậy, một cái ôm và và nụ hôn quá dễ dàng. Thứ để chúng ta dành cả đời để chờ đợi và bảo vệ lại rất ít.
Đêm nay, cô thật muốn đắm chìm trong vòng tay rộng lớn ấm áp này, vĩnh viễn không tách rời. Nhưng cô vẫn buông tay và nói chúc ngủ ngon.
Còn Trình Lập, anh nhìn bóng cô rời đi, thật lâu không nhúc nhích.
Sau bữa trưa ngày hôm sau, Trình Lập định quay lại văn phòng. Nhìn thấy họ đến văn phòng cùng một lúc, Vương Tiểu Mỹ hận không thể chạy đến hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Trình Lập, cô đành nuốt tất cả các câu hỏi của mình xuống.
Thấy cô và Trương Tử Ninh bồn chồn, Thẩm Tầm gửi cho cô một tin nhắn WeChat:
1. Vết thương của Trình đội bị nhiễm trùng và phát sốt, vì vậy chị phải chăm sóc.
2. Không có gì xảy ra cả.
Vương Tiểu Mỹ đưa điện thoại cho Trương Tử Ninh, cả hai đều có vẻ thất vọng.
Lúc Thẩm Tầm trở lại sau khi đi vệ sinh mới nhận ra kem dưỡng tay có thể đã quên ở nhà Trình Lập. Cô cân nhắc nếu quay lại lấy cũng phiền, quyết định đến trung tâm thành phố sau khi tan sở.
Siêu thị bách hóa ở thành phố Cảnh Thanh đã mở cửa được vài năm, cũng may hàng hóa cũng nhiều, cô có thể mua được vài nhãn hiệu mà mình đã quen. Lúc ra cửa thì đã muộn, tàu điện ngầm đang được xây dựng trước trung tâm mua sắm, một hàng rào màu xanh đã được lắp đặt, để bắt taxi phải băng qua ngõ và đi về phía đường cái đối diện của cửa hàng.
Mặt đất có chỗ bị rỗ và lầy lội vì mưa rào. Thẩm Tầm thận trọng nhón chân đi tới, nghe điện thoại trong túi rung lên, cầm lên xem, là Trình Lập gọi.
Cô đang định cầm lên thì một người từ bên cạnh nhảy ra, giật điện thoại của cô rồi bỏ chạy.
"Đứng lại! Trả điện thoại cho tôi!" Sau khi sửng sốt một giây, cô chạy theo. Cũng may đi giày thể thao và không ngừng tập thể dục, người kia thấp lùn chân ngắn nên nhất thời không thể thoát khỏi cô.
Cứ thế đuổi theo đến một con hẻm khác, người nọ đột ngột dừng lại và quay lại nhìn cô. Thẩm Tầm sững sờ - đó là một cô gái đang nhìn chằm chằm vào cô một cách hung dữ.
Đằng sau là hai nữ sinh vóc dáng cao, mái tóc sáng màu và phấn mắt sẫm màu.
"Trả điện thoại cho tôi." Thẩm Tầm lạnh lùng nói.
Một trong những cô gái vóc dáng cao nhìn cô: "Không đấy, mày có thể làm gì bọn tao?"
"Đưa đây," Thẩm Tầm đưa tay ra, "Muốn tiền thì tôi cho, nhưng điện thoại thì phải đưa cho tôi."
"Cô gái của Trình đội thật lợi hại." Cô gái thấp bé nhìn cô, giơ điện thoại lên, "Ở đây có ảnh khỏa thân hay sao? Cuống như vậy."
"Tôi không phải để ý điện thoại. Trong đó có ảnh và ghi chép khi làm việc, các cô để tôi tải lên đám mây (icloud), điện thoại cầm đi cũng được." Thẩm Tầm trả lời.
"Mày có bệnh à, còn tải lên đám mây," cô gái cười ha hả, "Chúng tao đến dạy cho mày một bài học, con đ ĩ, cướp đàn ông của người khác!"
Thấy ả cầm điện thoại định ném xuống đất, Thẩm Tầm xông tới nắm chặt điện thoại, lại có hai cô gái bên cạnh bước tới túm lấy cô, một người kéo quần áo, một người túm tóc. Cô cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn bất lực nhìn chiếc điện thoại bị đập xuống đất vỡ vụn, cô ả thấp bé dường như vẫn còn tức giận, giậm mạnh vào màn hình vài cái.
Thẩm Tầm thấy vậy, hốc mắt đỏ hoe, không thèm để ý lao tới, đẩy ả ra, giật lấy điện thoại trong tay.
"Điên rồi!" Ả ngã ngửa, đứng dậy tát vào mặt Thẩm Tầm một cái, lại thấy cô đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt như muốn giết người.
"Cô bảo Kiều Mẫn cút ra đây cho tôi." Thẩm Tầm nói vài câu, giống như nghiến răng nghiến lợi.
"Mày cướp đàn ông của chị ấy còn tỏ vẻ hợp tình hợp lý như vậy!" Một nữ sinh dáng cao mắng, "Chị ấy không cần phải ra gặp mày, chúng tao trút giận cho cũng đủ rồi."
"Nói cho cô ta biết, hành vi rác rưởi này của cô ta không xứng với Trình Lập." Thẩm Tầm lạnh lùng nói.
"Cô đang nói ai rác rưởi vậy?" Kiều Mẫn từ một góc đi ra.
"Nói cô đấy, rác rưởi." Thẩm Tầm cười lạnh một tiếng.
"Cô..." Kiều Mẫn vừa mới giơ tay lên, liền nhìn thấy người phía sau Thẩm Tầm sững sờ ở đó, tức giận bỏ tay xuống.
"Mấy người đang làm gì vậy?" Trình Lập đi tới, nhìn thấy vết đỏ trên mặt Thẩm Tầm cùng đầu tóc rối bù, đôi mắt đen trầm xuống.
"Chúng tôi vừa mới dạy cho cô ta một bài học, ỷ bản thân có chút nhan sắc, biết viết lách mà đến đây gây chuyện," cô gái thấp bé phẫn nộ nhìn Thẩm Tầm, "Không phải chỉ là một kẻ đầu thai may mắn sao, khoe khoang."
"Không ngờ các người lại ghen tị với tôi như vậy." Thẩm Tầm ánh mắt sắc như dao nhìn Kiều Mẫn, "Cô chỉ biết tự trách mình xui xẻo sao? Cô nghĩ tôi là đại tiểu thư quần áo lụa là ăn ngon ngủ say, chưa từng nếm trải đau khổ? Để tôi nói cho cô biết, lúc tôi bằng tuổi cô khi gặp Trình Lập, tôi đã bị một tên bi3n thái bắt cóc nhốt dưới tầng hầm, hắn đánh tôi bằng roi vì tội không nghe lời. Mẹ tôi chết trong một vụ tai nạn xe hơi khi cố gắng tìm tôi. Tôi phải theo dõi tâm lý cả năm trời, đồng thời cũng phát hiện ra cha mình không phải là người chồng, người đàn ông tốt như tôi từng nghĩ, tôi liều mạng đòi lại điện thoại di động vì trong đó có kết quả công việc của tôi, viết được mấy chữ à? Cô tưởng làm phóng viên dễ lắm sao, lúc cô lêu lổng dạo chơi ở quán bar thì tôi thức khuya viết lách, vì để giành một tin hot trong cuộc phỏng vấn mà bị giật mất khuyên tai, kẻ mà mọi người cho rằng người chỉn chu ngăn nắp lại lén động tay động chân với tôi, mở cái miệng thôi muốn ôm ôm ấp ấp, khi đi điều tra công tác sợ người ta phát hiện phải trèo rào suýt nữa gãy xương; khi ở khách sạn 30 tệ một đêm chuột chạy dưới giường; khi nước ngoài bạo động thì suýt nữa mất mạng."
"Mọi người trên đời này không dễ dàng, nhưng ai cũng chỉ chú ý đến vết thương của của mình." Cô nhìn Kiều Mẫn đang sửng sốt, và chỉ vào Trình Lập, "Tôi thích anh ấy bởi vì tôi nghĩ mình có khả năng thích anh ấy. Tôi có khả năng chăm sóc anh ấy và chia sẻ gánh nặng cho anh, bởi vì trong khi ngưỡng mộ anh ấy, tôi cũng sẽ làm việc chăm chỉ để khiến bản thân trở nên tốt hơn. Nếu một ngày nào đó, Kiều Mẫn, cô cũng trở nên mạnh hơn, hoan nghênh cô đến cạnh tranh với tôi, không cần theo cách trẻ con, lén lút này."
Cô nói xong liền xoay người rời đi, bóng dáng trong đêm gầy gò nhưng quật cường.