Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Edit: kid1412h
***
Nữ sinh mới chuyển đến gọi là Văn Gia Ngộ.
Mục Phách ngẩng lên một cách lười biếng, nhìn thoáng qua rồi sau đó lại gục xuống khuỷu tay.
Tối qua thức suốt đêm làm mô hình khiến anh có chút kiệt sức.
Ngay cả khi bàn phía trước di chuyển, anh cũng không ngẩng đầu lên nữa. Vốn dĩ bàn phía trước anh đã không có ai ngồi, học sinh mới chuyển đến không ngồi vị trí đó, thì ngồi vị trí nào?
Tiếng trống vào giờ học vang lên, sự tò mò của học sinh trong lớp đối với học sinh mới đến phải tạm dừng lại, cuối cùng thì cũng yên tĩnh, Mục Phách xoay đầu, thay đổi hướng nằm, nếp gấp giữa hai hàng lông mày dần dần biến mất.
Mũi ngửi thấy một mùi là lạ.
Học sinh mới chuyển tới này có mùi hương gì đó, cũng không khó chịu. Mùi hương thoang thoảng, Mục Phách không nhịn được mà cố gắng hít lấy. Mắt nhắm mơ màng, giống như Husky ngửi thấy mùi thịt vậy. Ngửi ngửi, anh cứ thế mơ màng mà ngủ mất.
Ngủ thẳng đến tiết thể dục Mục Phách mới dậy.
Lớp bên cạnh cũng có tiết thể dục, cầm cầu, dẫn bạn sang bên này gọi anh: "Mục Phách, sao cậu còn ngủ?"
"...Tớ ra ngay đây!"
Trên gò má trắng nõn có vết đỏ do tì lên cổ áo, Mục Phách có chút buồn ngủ mà lười biếng đứng lên, đang muốn đi ra ngoài lại gập người xuống.
Là một tờ tiền hồng.
"Của ai nhỉ?" Anh tự hỏi.
"Cho đi nhờ một chút..."
Mục Phách quay đầu lại, chưa nhìn thấy người đã hỏi một câu không đầu không đuôi:
"Của cậu à?"
Gia Ngộ vừa rửa tay xong, đôi bàn tay ướt át, cô nhìn thấy tiền trên tay Mục Phách liền nói: "Không biết. Bạn học có thể tránh ra một chút không? Mình muốn lấy khăn giấy."
Mục Phách lùi lại theo bản năng, nhìn thấy sườn mặt trắng sứ của cô gái, anh có chút giật mình.
So với cái nhìn vội vàng thoáng qua lúc trước khi ngủ kia, lúc này ở phạm vi gần mà nhìn thấy nữ sinh mới chuyển tới, anh chỉ cảm thấy cô thật trắng, cũng thật đẹp.
Mục Phách không phải chưa từng nhìn thấy nữ sinh đẹp.
Bởi nét đẹp này của Gia Ngộ khác với những người đó, là nét đẹp không thể diễn tả trong chốc lát, nhưng thực sự nó không giống với người thường.
Sau này, anh mới hiểu ra sự khác biệt đó: nó là khí chất.
Khí chất trên người cô thật tốt.
Bất cứ nơi đâu, dù vào lúc nào, đều không kiêu kì, không ồn ào, chỉ lau khô tay thôi mà cũng giống như một bức tranh vậy.
Lau xong tay, Gia Ngộ lấy ví tiền ra, đếm đếm, thật xấu hổ mà phát hiện trong ví có bao nhiêu tiền cô cũng không biết rõ, dường như vẫn vậy mà cũng không phải vậy, căn bản là cô không có dùng gì.
Mục Phách nhìn cô chằm chằm không chớp mắt: "Là tiền của cậu phải không?"
Gia Ngộ sờ sờ cổ, chột dạ nói: "Mình cũng không biết."
"Tiền có thiếu hay không, cậu cũng không biết à?"
"Mình không để ý."
Mục Phách im lặng trong chốc lát, dứt khoát đặt tiền lên trên bàn của cô "Với trí nhớ này của cậu, tiền này có phải của cậu hay không cũng không thể xác thực được."
Gia Ngộ hỏi lại: "Nếu không phải là tiền của mình thì sao?"
"Không phải của cậu thì chắc chắn sẽ có người đến hỏi, lúc đó cậu trả lại cho người ta không phải là tốt rồi sao."
Gia Ngộ nghĩ lại cũng thấy đúng, liền đem tiền cất vào, thấy Mục Phách còn chưa đi, lại hỏi "Còn có chuyện gì sao?"
"Cậu không học tiết thể dục à?"
"A, mình có học a."
"Vậy đi cùng đi," Mục Phách đi tới cửa, vẫn thấy bạn học kia đứng im, anh xua tay ý bảo "Đi a"
"Ừ."
Gia Ngộ nghĩ thầm, bạn học này, có vẻ rất quen thuộc nha!
...
Gần đây, Gia Ngộ phát hiện nữ sinh tên Diêu Uyển trong lớp luôn quan sát cô.
Chuyện trong nhà khiến đầu cô như tràn đầy hồ nhão, thật sự không muốn đi tìm hiểu ẩn ý của những ánh mắt ấy. Nhưng cô không muốn truy cứu không có nghĩa là người khác cũng không.
"Ê, tại sao hôm đó cậu đi cùng Mục Phách ra sân bóng rổ?"
Gia Ngộ lạnh lùng ngẩng đầu lên: "Cậu gọi tôi à?"
"Tôi không nói chuyện với cậu thì nói chuyện với ai nữa hả?"
"Tôi là Văn Gia Ngộ."
Diêu Uyển nhìn lại một cách xem thường: "Đại tiểu thư ở thành phố lớn như các cậu đều để ý như vậy à?!"
Gia Ngộ không vui, cúi đầu, đơn giản là không muốn để ý đến người này.
Ở trường học, Diêu Uyển dù không được tính là có thể hô mưa gọi gió thì cũng có rất nhiều đàn em, người muốn nịnh bợ cô cũng không thiếu. Bị Gia Ngộ ngó lơ cũng là lần đầu cô bị đối xử như vậy.
Cô đột nhiên đá một cái chân bàn, cái bàn dịch chuyển vài phân, Gia Ngộ không để ý phòng vệ nên ngòi bút mà cô đang viết theo quán tính mà xé ngang trang giấy.
Gia Ngộ hít thật sâu một hơi, kiên nhẫn hỏi: "Cậu làm gì thế?"
"Cậu nói xem tôi có thể làm ——"
Một tiếng vang lớn cắt ngang lời Diêu Uyển.
Mọi người nhìn theo hướng phát ra tiếng động, là tiếng động của Mục Phách vừa mới tỉnh ngủ gây ra.
Chiếc ghế dựa lẻ loi đổ về một phía, Mục Phách xoa xoa lỗ tai, "Ồn muốn chết."
***
Lời tác giả: Thế giới song song này chính là muốn bù đắp tiếc nuối của hai người lúc đi học.
Trừ bỏ tên nhân vật cùng tính cách, các điều kiện khác cũng không quá giống nhau.
Trong thế giới này, gia đình Mục Phách mỹ mãn, không có người nhà cực phẩm kia, có thể làm những việc mình thích. So sánh với học sinh chuyển trường Gia Ngộ luôn sợ hãi ba ba sẽ ngồi tù thì cô giống như càng đáng thương hơn một chút.
Coi như là một đoản văn vườn trường để đọc đi.
***
Nữ sinh mới chuyển đến gọi là Văn Gia Ngộ.
Mục Phách ngẩng lên một cách lười biếng, nhìn thoáng qua rồi sau đó lại gục xuống khuỷu tay.
Tối qua thức suốt đêm làm mô hình khiến anh có chút kiệt sức.
Ngay cả khi bàn phía trước di chuyển, anh cũng không ngẩng đầu lên nữa. Vốn dĩ bàn phía trước anh đã không có ai ngồi, học sinh mới chuyển đến không ngồi vị trí đó, thì ngồi vị trí nào?
Tiếng trống vào giờ học vang lên, sự tò mò của học sinh trong lớp đối với học sinh mới đến phải tạm dừng lại, cuối cùng thì cũng yên tĩnh, Mục Phách xoay đầu, thay đổi hướng nằm, nếp gấp giữa hai hàng lông mày dần dần biến mất.
Mũi ngửi thấy một mùi là lạ.
Học sinh mới chuyển tới này có mùi hương gì đó, cũng không khó chịu. Mùi hương thoang thoảng, Mục Phách không nhịn được mà cố gắng hít lấy. Mắt nhắm mơ màng, giống như Husky ngửi thấy mùi thịt vậy. Ngửi ngửi, anh cứ thế mơ màng mà ngủ mất.
Ngủ thẳng đến tiết thể dục Mục Phách mới dậy.
Lớp bên cạnh cũng có tiết thể dục, cầm cầu, dẫn bạn sang bên này gọi anh: "Mục Phách, sao cậu còn ngủ?"
"...Tớ ra ngay đây!"
Trên gò má trắng nõn có vết đỏ do tì lên cổ áo, Mục Phách có chút buồn ngủ mà lười biếng đứng lên, đang muốn đi ra ngoài lại gập người xuống.
Là một tờ tiền hồng.
"Của ai nhỉ?" Anh tự hỏi.
"Cho đi nhờ một chút..."
Mục Phách quay đầu lại, chưa nhìn thấy người đã hỏi một câu không đầu không đuôi:
"Của cậu à?"
Gia Ngộ vừa rửa tay xong, đôi bàn tay ướt át, cô nhìn thấy tiền trên tay Mục Phách liền nói: "Không biết. Bạn học có thể tránh ra một chút không? Mình muốn lấy khăn giấy."
Mục Phách lùi lại theo bản năng, nhìn thấy sườn mặt trắng sứ của cô gái, anh có chút giật mình.
So với cái nhìn vội vàng thoáng qua lúc trước khi ngủ kia, lúc này ở phạm vi gần mà nhìn thấy nữ sinh mới chuyển tới, anh chỉ cảm thấy cô thật trắng, cũng thật đẹp.
Mục Phách không phải chưa từng nhìn thấy nữ sinh đẹp.
Bởi nét đẹp này của Gia Ngộ khác với những người đó, là nét đẹp không thể diễn tả trong chốc lát, nhưng thực sự nó không giống với người thường.
Sau này, anh mới hiểu ra sự khác biệt đó: nó là khí chất.
Khí chất trên người cô thật tốt.
Bất cứ nơi đâu, dù vào lúc nào, đều không kiêu kì, không ồn ào, chỉ lau khô tay thôi mà cũng giống như một bức tranh vậy.
Lau xong tay, Gia Ngộ lấy ví tiền ra, đếm đếm, thật xấu hổ mà phát hiện trong ví có bao nhiêu tiền cô cũng không biết rõ, dường như vẫn vậy mà cũng không phải vậy, căn bản là cô không có dùng gì.
Mục Phách nhìn cô chằm chằm không chớp mắt: "Là tiền của cậu phải không?"
Gia Ngộ sờ sờ cổ, chột dạ nói: "Mình cũng không biết."
"Tiền có thiếu hay không, cậu cũng không biết à?"
"Mình không để ý."
Mục Phách im lặng trong chốc lát, dứt khoát đặt tiền lên trên bàn của cô "Với trí nhớ này của cậu, tiền này có phải của cậu hay không cũng không thể xác thực được."
Gia Ngộ hỏi lại: "Nếu không phải là tiền của mình thì sao?"
"Không phải của cậu thì chắc chắn sẽ có người đến hỏi, lúc đó cậu trả lại cho người ta không phải là tốt rồi sao."
Gia Ngộ nghĩ lại cũng thấy đúng, liền đem tiền cất vào, thấy Mục Phách còn chưa đi, lại hỏi "Còn có chuyện gì sao?"
"Cậu không học tiết thể dục à?"
"A, mình có học a."
"Vậy đi cùng đi," Mục Phách đi tới cửa, vẫn thấy bạn học kia đứng im, anh xua tay ý bảo "Đi a"
"Ừ."
Gia Ngộ nghĩ thầm, bạn học này, có vẻ rất quen thuộc nha!
...
Gần đây, Gia Ngộ phát hiện nữ sinh tên Diêu Uyển trong lớp luôn quan sát cô.
Chuyện trong nhà khiến đầu cô như tràn đầy hồ nhão, thật sự không muốn đi tìm hiểu ẩn ý của những ánh mắt ấy. Nhưng cô không muốn truy cứu không có nghĩa là người khác cũng không.
"Ê, tại sao hôm đó cậu đi cùng Mục Phách ra sân bóng rổ?"
Gia Ngộ lạnh lùng ngẩng đầu lên: "Cậu gọi tôi à?"
"Tôi không nói chuyện với cậu thì nói chuyện với ai nữa hả?"
"Tôi là Văn Gia Ngộ."
Diêu Uyển nhìn lại một cách xem thường: "Đại tiểu thư ở thành phố lớn như các cậu đều để ý như vậy à?!"
Gia Ngộ không vui, cúi đầu, đơn giản là không muốn để ý đến người này.
Ở trường học, Diêu Uyển dù không được tính là có thể hô mưa gọi gió thì cũng có rất nhiều đàn em, người muốn nịnh bợ cô cũng không thiếu. Bị Gia Ngộ ngó lơ cũng là lần đầu cô bị đối xử như vậy.
Cô đột nhiên đá một cái chân bàn, cái bàn dịch chuyển vài phân, Gia Ngộ không để ý phòng vệ nên ngòi bút mà cô đang viết theo quán tính mà xé ngang trang giấy.
Gia Ngộ hít thật sâu một hơi, kiên nhẫn hỏi: "Cậu làm gì thế?"
"Cậu nói xem tôi có thể làm ——"
Một tiếng vang lớn cắt ngang lời Diêu Uyển.
Mọi người nhìn theo hướng phát ra tiếng động, là tiếng động của Mục Phách vừa mới tỉnh ngủ gây ra.
Chiếc ghế dựa lẻ loi đổ về một phía, Mục Phách xoa xoa lỗ tai, "Ồn muốn chết."
***
Lời tác giả: Thế giới song song này chính là muốn bù đắp tiếc nuối của hai người lúc đi học.
Trừ bỏ tên nhân vật cùng tính cách, các điều kiện khác cũng không quá giống nhau.
Trong thế giới này, gia đình Mục Phách mỹ mãn, không có người nhà cực phẩm kia, có thể làm những việc mình thích. So sánh với học sinh chuyển trường Gia Ngộ luôn sợ hãi ba ba sẽ ngồi tù thì cô giống như càng đáng thương hơn một chút.
Coi như là một đoản văn vườn trường để đọc đi.