Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Gặp Lại
Ngày thứ bảy tại nhà của Tần Nhi.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Tần Nhi ngồi xuống dùng điểm tâm cùng gia đình. Sống chung cũng đã gần năm tháng Tần Nhi cũng dần quen với cuộc sống ở đây. Mặc dù cô được sống trong điều kiện tốt nhất nhưng không vì thế cô đánh mất giá trị của bản thân. Vẫn giữ những thói quen của cuộc sống trước đây, vẫn là tính giản dị, không đòi hỏi gì quá đáng. Sự thay đổi của Tần Nhi trước và sau khi bị tai nạn xe ai ai cũng thấy rất rõ, chỉ có điều không ai muốn nói ra. Bởi vì, tất cả mọi người đều thích dáng vẻ và tính cách hiện tại của Tần Nhi bây giờ. Cô hiền hành, dịu dàng, nhẹ nhàng với những người xung quanh mình. Với Tần Nhi trước kia, cô luôn luôn tỏ thái độ cáu gắt, quát mắng những người ở trong nhà, khiến ai gặp cô cũng phải e dè sợ sệt nhưng Tần Nhi của hiện tại thì lại rất bao dung, luôn tươi cười hỏi han sức khỏe của tất cả những người ở trong nhà. Bởi vì cô là thế, cô từng là trẻ mồ côi, cô cũng từng như họ, tích góp từng đồng tiền để được đi học nên cô thấu hiểu nỗi khổ và đồng cảm cho họ rất nhiều. Dần dần, cô đã chiếm trọn được tình cảm của tất cả mọi người trong gia đình.
Cô ngồi cạnh mẹ, ôm lấy cánh tay của bà, cảm nhận tình yêu thương của bà dành cho cô. Có lẽ trong cô từ lâu đã coi bà thực sự chính là người mẹ của mình. Đầu cô ngả vào vai bà, bàn tay của bà ấm áp xoa lên mái tóc cô, Tần Nhi cảm thấy như thế này thật tốt. Thực sự ông trời quá ưu ái mới cho cô một gia đình hoàn hảo như vậy. Cô chẳng mong ước hơn gì nữa. Bỗng Tần Nhi sực nhớ ra trong tủ của cô có rất ít quần áo không phù hợp với phong cách hiện tại của mình, cô chủ động nói với mẹ:
- Mẹ, con muốn đi mua ít quần áo để đi làm. Mẹ đi cùng với con nhé. Mẹ chọn quần áo cho con chắc chắn sẽ rất đẹp.
Cũng đúng thôi, vì cô của trước đây không phải không biết cách ăn mặc. Cô chỉ mặc sao cho lịch sự mà tiết kiệm nhất có thể. Cô không quá chú trọng vào bản thân nhiều, có lẽ chính vì thế mà bị người con gái khách cướp mất người yêu mình. Nên bây giờ, cô được thừa hưởng sự xinh đẹp nhẹ nhàng của Tần Nhi thì cô cũng nên tạo cho Tần Nhi phong cách đúng với cái tên gọi tiểu thư mà mọi người dành cho cô. Tần Nhi nhìn gu ăn mặc của mẹ cô, thực sự rất bắt mắt. Chắc chắn ngày xưa mẹ rất xinh đẹp và được nhiều thiếu gia săn đón. Bỗng nhiên cô bất giác mỉm cười. Có mẹ thật tốt.
Tại trung tâm Thương mại Dịch Thị.
Một chiếc xe ô tô sang trọng dừng trước tòa nhà cao ốc bảy mươi năm tầng, bên cạnh chính là trung tâm thương mại của tập đoàn Dịch Thị. Một người thanh niên bước xuống xe, bộ vest trên người với chất liệu sang trọng cao cấp lại càng làm toát lên thân hình cao to, cường tráng. Kết hợp cùng khí chất cao ngạo, liêm khiết lại càng làm cho Khải Liêm có thêm sức hút khó cưỡng. Theo sau anh là một đội ngũ nhân viên giám sát bảo vệ được anh đào tạo, huấn luyện từ vài năm trước. Khải Liêm sải bước đi vào tòa nhà của Dịch Thị. Khi anh bước vào khiến ai cũng phải sửng sốt quay lại nhìn. Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Không một ai biết anh chính là Dịch Khải Liêm - người sau này sẽ thừa kế tập đoàn Dịch Thị.
Hôm nay, Dịch Khải Liêm định sẽ về thăm ông nội của mình tại biệt phủ. Nhưng anh nhận được tin báo cuộc họp cổ đông trong công ty về việc cổ phần của tập đoàn. Chính vì vậy, anh đã đến thẳng đây để giải quyết công việc sau đó mới về biệt phủ để gặp ông nội của mình.
Người chủ trì cuộc họp lần này chính là bà ta - mẹ kế của anh. Bà ta luôn luôn có tham vọng muốn giành được tập đoàn của nhà họ Dịch. Từ khi bà ấy bước chân vào nhà họ Dịch, anh đã biết được âm mưu của người mẹ kế này. Lần này anh về cũng chính là để bà ta thấy, âm mưu này của bà không thể thực hiện được.
Khải Liêm đẩy cửa phòng họp bước vào, đôi mắt anh sắc lạnh, lãnh khốc, nhếch miệng cười khẽ từ từ đi đến chiếc ghế trống dành cho chủ tịch tập đoàn. Hành động ngồi xuống của anh như chứng tỏ một điều rằng không ai thích hợp để ngồi vào đó ngoại trừ ông nội và anh. Dịch Khải Liêm trầm giọng lên tiếng:
- Mọi người định họp mà thiếu tổng giám đốc tập đoàn Dịch Thị là tôi hay sao?
Anh nói xong thì liếc nhìn bà mẹ kế ngồi gần anh, bà ta quả là người không từ thủ đoạn nào cả. Mọi người trong cuộc họp không ai nói câu gì, chỉ lặng lẽ nhìn nhau. Mặc dù đang là mùa đông nhưng người nào cũng đầm đìa mồ hôi. Bởi trước khí thế này của Khải Liêm, không ai dám đứng ra chống đối cả. Nếu có chống đối thì chỉ còn nước về hưu ngay lập tức. Khải Liêm đưa ánh mắt sắc như lưỡi dao quét qua một lượt quanh phòng, sau đó anh anh tiếp lời:
- Từ hôm nay, tôi chính thức tiếp nhận và quản lý ở đây thay ông của tôi. Các người đừng dại mà chống đối với tôi. Tôi cũng không ngại thay máu toàn bộ công ty đâu. Hôm nay, cuộc họp dừng ở đây.
Sau khi mọi người đi hết, anh nói với thư kí thân cận của mình:
- Vũ Minh, giúp tôi thu thập và điều tra tất cả các số liệu từ năm năm trở lại đây và báo cáo lại cho tôi. Thời gian một tuần.
Vũ Minh là thư ký đã gắn bó với Dịch Khải Liêm nhiều năm nay, chính vì vậy anh đã quen với tốc độ làm việc của tổng giám đốc. Đó chính là tốc độ nhanh và chuẩn xác đến từng con số. Chính vì thế, trong bảy năm qua anh mới có thể vừa làm việc bên Anh Quốc vừa theo dõi tình hình Tập Đoàn Dịch Thị. Giúp Dịch Thị đứng vững trên thương trường sau vụ khủng hoàng của bốn năm về trước, trở thành tập đoàn vững mạnh đứng đầu Thành Phố A. Vũ Minh cúi người trả lời:
- Dạ, tôi sẽ làm ngay thưa Tổng Giám đốc
Để giải tỏa tâm trạng không được tốt, Dịch Khải Liêm cùng một nhân viên đi sang trung tâm thương mại để khảo sát tình hình hiện tại ở đây. Trong những năm qua, anh cùng ông nội đã đưa tập đoàn từ những khó khăn đến ngày càng lớn mạnh, vượt qua hàng trăm đối thủ để xây dựng lên những trung tâm thương mại như thế này. Đứng trên tầng cao, anh nhìn xuống trung tâm với tấp nập người ra vào vội vã, ồn ào, náo nhiệt. Bỗng dưng, ánh mắt anh dừng lại ở một bóng dáng quen thuộc. Đôi mắt lạnh lùng, thâm sâu tóe lên những tia lửa giết người vừa nãy giờ thay bằng một đôi mắt ôn nhu có chút đau, có chút buồn. Là cô, Tần Nhi đó sao? Sau bảy năm, anh không ngờ mình lại gặp cô ở đây. Nhìn cô bây giờ khác hẳn với tưởng tượng của anh. Cô mặc một chiếc đầm trắng tinh khôi xinh xắn đến đầu gối, mái tóc đen của cô buông xuống ngang lưng chứ không phải là mái tóc xanh đỏ ngày nào nữa. Tần Nhi cũng không trang điểm lòe loẹt như trong ảnh anh thấy mà hiện tại chỉ nhẹ nhàng tô chút son cho khuôn mặt thêm nét xinh tươi. Nhìn cô lúc này giống như tiểu Nhi của bảy năm về trước, lại khiến tim anh loạn nhịp vì cô.
Cô và mẹ đang đi lên tầng thứ năm của trung tâm thương mại – cũng chính là nơi anh đang đứng để nhìn cô. Trong đầu anh chợt nghĩ, nếu giờ gặp cô anh có dám đối diện với cô không? Còn cô, nếu gặp anh, cô sẽ nói gì? Tần Nhi liệu có hận anh không? Liệu rằng cô có còn coi anh giống như một người bạn trước kia nữa hay không? Từ xa anh đã nhìn thấy bóng dáng của cô và bác gái đang đi đến gần phía anh. Tim anh càng đập nhanh hơn, nếu là ngày trước thì cô là người chủ động chạy lại ôm lấy anh. Nhưng bây giờ khoảng cách giữa anh và cô ngày càng xa hơn.
Bỗng Tần Nhi dừng lại ở một cửa hàng gần đó, hình như bác gái đang nhận một cuộc điện thoại. Cô loay hoay tìm một chỗ đứng, vì ở đó khá đông. Anh vẫn đang nhìn theo cô, ngắm nhìn cô mà vô thức bước lại gần phía cô đang đứng. Cô đang mải chăm chú đọc gì đó trong điện thoại mà không để ý đến xung quanh mình. Vì nơi đây cô cũng vẫn còn lạ lẫm chưa quen nên cô đành đứng đợi mẹ cô quay lại, cô sợ sẽ bị lạc mất mẹ mình.
Anh nhẹ nhàng đứng bên cạnh cô, không nói gì chỉ quan sát cô, ngắm nhìn cô sau bao năm xa cách. Bỗng dưng, cô bị một cậu bé vì chơi đùa đã không may xô ngã. Chiếc điện thoại trong tay cô bỗng dưng bị văng ra xa, còn cô ngã quỵ xuống đất. Anh vì mải mê suy nghĩ nên chưa kịp phản ứng gì trước sự việc xảy ra đột ngột như thế. Tần Nhi lồm cồm bò dậy phủi quần áo và tìm chiếc điện thoại của mình. Cậu bé vừa nãy được người nhà dẫn đến xin lỗi cô, cô nhìn cậu bé xoa đầu mỉm cười và nói:
- Chị không sao, nhưng lần sau em nhớ không được chơi ở những chỗ đông người nhé. Rất nguy hiểm cho em đấy.
Sau đó cô tiếp tục cặm cụi tìm điện thoại của mình, cô còn đang tìm đường đến chỗ mẹ mà. Bỗng có tiếng nói trầm ấm vang lên từ sau lưng cô:
- Điện thoại của em đang ở đây.
Khải Liêm nói hướng về phía cô, bàn tay cầm chiếc điện thoại đưa cho Tần Nhi
Cô quay người lại nhìn và tiến lại gần anh, tay cô đón nhận lấy chiếc điện thoại và kiểm tra xem có bị hư hỏng gì không sau khi bị rơi xuống đất. Sau khi kiểm tra một lượt không có vấn đề gì cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt biết cười của cô long lanh, trong sáng, cô mỉm cười nhìn anh nói:
- Cảm ơn anh đã giúp tôi tìm được điện thoại. Nếu không còn gì nữa, xin phép tôi đi trước, mẹ của tôi đang đợi tôi. Cảm ơn anh rất nhiều.
Anh nghe cô nói như sét đánh ngang tai. Cô nói thế là sao? Cô tỏ ra không quen biết anh, có phải bảy năm qua cô đã quên đi tất cả rồi phải không? Khuôn mặt anh lúc này biến sắc như một tảng băng lớn anh thô lỗ kéo tay cô lại và nói:
- E…m...không quen tôi sao?
Cô bị giật mạnh tay, theo lực bị lùi về sau mấy bước. Cô ngạc nhiên, đôi mắt cô mở to nhìn kĩ người đàn ông này. Trong đầu cô nghĩ: “Chẳng phải vừa giúp mình nhặt điện thoại hay sao, sao lại nói là quen được?” Cô nhẹ nhàng kéo tay anh ra khỏi tay của cô, lịch sự trả lời:
- Tiên sinh, tôi và anh có quen biết nhau sao? Tôi chỉ mới vừa gặp anh ở đây thôi. Tôi nghĩ anh nhận nhầm người rồi.
Nói xong, cô không thấy anh nói gì, điện thoại bỗng reo lên - là mẹ cô gọi cô đến chỗ bà đang đứng. Tần Nhi sợ mẹ đợi lâu nên nhanh tìm vị trí của mẹ mà rời đi, chỉ để lại anh đứng đó một mình với hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Rất nhiều câu hỏi anh muốn hỏi cô nhưng câu nói của cô như gáo nước lạnh dội vào người Dịch Khải Liêm. Có thể người khác không nhận ra anh, nhưng với cô thì không thể nào. Tim anh như có ai đó bóp nghẹt, cái cảm giác đau đớn bắt đầu xâm lấn anh, đôi mắt u uất dần lộ rõ sự cô đơn lạnh lẽo. Đây có lẽ chính là cảm giác của cô ấy bảy năm trước. Khi đó anh cũng đã từng đối xử tàn nhẫn với cô như vậy tại sân bay sau biến cố của gia đình.
Cuộc sống bi thương nhất chính là ở điều này, bạn còn nhớ kỹ, nhưng người ta thì đã quên.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Tần Nhi ngồi xuống dùng điểm tâm cùng gia đình. Sống chung cũng đã gần năm tháng Tần Nhi cũng dần quen với cuộc sống ở đây. Mặc dù cô được sống trong điều kiện tốt nhất nhưng không vì thế cô đánh mất giá trị của bản thân. Vẫn giữ những thói quen của cuộc sống trước đây, vẫn là tính giản dị, không đòi hỏi gì quá đáng. Sự thay đổi của Tần Nhi trước và sau khi bị tai nạn xe ai ai cũng thấy rất rõ, chỉ có điều không ai muốn nói ra. Bởi vì, tất cả mọi người đều thích dáng vẻ và tính cách hiện tại của Tần Nhi bây giờ. Cô hiền hành, dịu dàng, nhẹ nhàng với những người xung quanh mình. Với Tần Nhi trước kia, cô luôn luôn tỏ thái độ cáu gắt, quát mắng những người ở trong nhà, khiến ai gặp cô cũng phải e dè sợ sệt nhưng Tần Nhi của hiện tại thì lại rất bao dung, luôn tươi cười hỏi han sức khỏe của tất cả những người ở trong nhà. Bởi vì cô là thế, cô từng là trẻ mồ côi, cô cũng từng như họ, tích góp từng đồng tiền để được đi học nên cô thấu hiểu nỗi khổ và đồng cảm cho họ rất nhiều. Dần dần, cô đã chiếm trọn được tình cảm của tất cả mọi người trong gia đình.
Cô ngồi cạnh mẹ, ôm lấy cánh tay của bà, cảm nhận tình yêu thương của bà dành cho cô. Có lẽ trong cô từ lâu đã coi bà thực sự chính là người mẹ của mình. Đầu cô ngả vào vai bà, bàn tay của bà ấm áp xoa lên mái tóc cô, Tần Nhi cảm thấy như thế này thật tốt. Thực sự ông trời quá ưu ái mới cho cô một gia đình hoàn hảo như vậy. Cô chẳng mong ước hơn gì nữa. Bỗng Tần Nhi sực nhớ ra trong tủ của cô có rất ít quần áo không phù hợp với phong cách hiện tại của mình, cô chủ động nói với mẹ:
- Mẹ, con muốn đi mua ít quần áo để đi làm. Mẹ đi cùng với con nhé. Mẹ chọn quần áo cho con chắc chắn sẽ rất đẹp.
Cũng đúng thôi, vì cô của trước đây không phải không biết cách ăn mặc. Cô chỉ mặc sao cho lịch sự mà tiết kiệm nhất có thể. Cô không quá chú trọng vào bản thân nhiều, có lẽ chính vì thế mà bị người con gái khách cướp mất người yêu mình. Nên bây giờ, cô được thừa hưởng sự xinh đẹp nhẹ nhàng của Tần Nhi thì cô cũng nên tạo cho Tần Nhi phong cách đúng với cái tên gọi tiểu thư mà mọi người dành cho cô. Tần Nhi nhìn gu ăn mặc của mẹ cô, thực sự rất bắt mắt. Chắc chắn ngày xưa mẹ rất xinh đẹp và được nhiều thiếu gia săn đón. Bỗng nhiên cô bất giác mỉm cười. Có mẹ thật tốt.
Tại trung tâm Thương mại Dịch Thị.
Một chiếc xe ô tô sang trọng dừng trước tòa nhà cao ốc bảy mươi năm tầng, bên cạnh chính là trung tâm thương mại của tập đoàn Dịch Thị. Một người thanh niên bước xuống xe, bộ vest trên người với chất liệu sang trọng cao cấp lại càng làm toát lên thân hình cao to, cường tráng. Kết hợp cùng khí chất cao ngạo, liêm khiết lại càng làm cho Khải Liêm có thêm sức hút khó cưỡng. Theo sau anh là một đội ngũ nhân viên giám sát bảo vệ được anh đào tạo, huấn luyện từ vài năm trước. Khải Liêm sải bước đi vào tòa nhà của Dịch Thị. Khi anh bước vào khiến ai cũng phải sửng sốt quay lại nhìn. Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Không một ai biết anh chính là Dịch Khải Liêm - người sau này sẽ thừa kế tập đoàn Dịch Thị.
Hôm nay, Dịch Khải Liêm định sẽ về thăm ông nội của mình tại biệt phủ. Nhưng anh nhận được tin báo cuộc họp cổ đông trong công ty về việc cổ phần của tập đoàn. Chính vì vậy, anh đã đến thẳng đây để giải quyết công việc sau đó mới về biệt phủ để gặp ông nội của mình.
Người chủ trì cuộc họp lần này chính là bà ta - mẹ kế của anh. Bà ta luôn luôn có tham vọng muốn giành được tập đoàn của nhà họ Dịch. Từ khi bà ấy bước chân vào nhà họ Dịch, anh đã biết được âm mưu của người mẹ kế này. Lần này anh về cũng chính là để bà ta thấy, âm mưu này của bà không thể thực hiện được.
Khải Liêm đẩy cửa phòng họp bước vào, đôi mắt anh sắc lạnh, lãnh khốc, nhếch miệng cười khẽ từ từ đi đến chiếc ghế trống dành cho chủ tịch tập đoàn. Hành động ngồi xuống của anh như chứng tỏ một điều rằng không ai thích hợp để ngồi vào đó ngoại trừ ông nội và anh. Dịch Khải Liêm trầm giọng lên tiếng:
- Mọi người định họp mà thiếu tổng giám đốc tập đoàn Dịch Thị là tôi hay sao?
Anh nói xong thì liếc nhìn bà mẹ kế ngồi gần anh, bà ta quả là người không từ thủ đoạn nào cả. Mọi người trong cuộc họp không ai nói câu gì, chỉ lặng lẽ nhìn nhau. Mặc dù đang là mùa đông nhưng người nào cũng đầm đìa mồ hôi. Bởi trước khí thế này của Khải Liêm, không ai dám đứng ra chống đối cả. Nếu có chống đối thì chỉ còn nước về hưu ngay lập tức. Khải Liêm đưa ánh mắt sắc như lưỡi dao quét qua một lượt quanh phòng, sau đó anh anh tiếp lời:
- Từ hôm nay, tôi chính thức tiếp nhận và quản lý ở đây thay ông của tôi. Các người đừng dại mà chống đối với tôi. Tôi cũng không ngại thay máu toàn bộ công ty đâu. Hôm nay, cuộc họp dừng ở đây.
Sau khi mọi người đi hết, anh nói với thư kí thân cận của mình:
- Vũ Minh, giúp tôi thu thập và điều tra tất cả các số liệu từ năm năm trở lại đây và báo cáo lại cho tôi. Thời gian một tuần.
Vũ Minh là thư ký đã gắn bó với Dịch Khải Liêm nhiều năm nay, chính vì vậy anh đã quen với tốc độ làm việc của tổng giám đốc. Đó chính là tốc độ nhanh và chuẩn xác đến từng con số. Chính vì thế, trong bảy năm qua anh mới có thể vừa làm việc bên Anh Quốc vừa theo dõi tình hình Tập Đoàn Dịch Thị. Giúp Dịch Thị đứng vững trên thương trường sau vụ khủng hoàng của bốn năm về trước, trở thành tập đoàn vững mạnh đứng đầu Thành Phố A. Vũ Minh cúi người trả lời:
- Dạ, tôi sẽ làm ngay thưa Tổng Giám đốc
Để giải tỏa tâm trạng không được tốt, Dịch Khải Liêm cùng một nhân viên đi sang trung tâm thương mại để khảo sát tình hình hiện tại ở đây. Trong những năm qua, anh cùng ông nội đã đưa tập đoàn từ những khó khăn đến ngày càng lớn mạnh, vượt qua hàng trăm đối thủ để xây dựng lên những trung tâm thương mại như thế này. Đứng trên tầng cao, anh nhìn xuống trung tâm với tấp nập người ra vào vội vã, ồn ào, náo nhiệt. Bỗng dưng, ánh mắt anh dừng lại ở một bóng dáng quen thuộc. Đôi mắt lạnh lùng, thâm sâu tóe lên những tia lửa giết người vừa nãy giờ thay bằng một đôi mắt ôn nhu có chút đau, có chút buồn. Là cô, Tần Nhi đó sao? Sau bảy năm, anh không ngờ mình lại gặp cô ở đây. Nhìn cô bây giờ khác hẳn với tưởng tượng của anh. Cô mặc một chiếc đầm trắng tinh khôi xinh xắn đến đầu gối, mái tóc đen của cô buông xuống ngang lưng chứ không phải là mái tóc xanh đỏ ngày nào nữa. Tần Nhi cũng không trang điểm lòe loẹt như trong ảnh anh thấy mà hiện tại chỉ nhẹ nhàng tô chút son cho khuôn mặt thêm nét xinh tươi. Nhìn cô lúc này giống như tiểu Nhi của bảy năm về trước, lại khiến tim anh loạn nhịp vì cô.
Cô và mẹ đang đi lên tầng thứ năm của trung tâm thương mại – cũng chính là nơi anh đang đứng để nhìn cô. Trong đầu anh chợt nghĩ, nếu giờ gặp cô anh có dám đối diện với cô không? Còn cô, nếu gặp anh, cô sẽ nói gì? Tần Nhi liệu có hận anh không? Liệu rằng cô có còn coi anh giống như một người bạn trước kia nữa hay không? Từ xa anh đã nhìn thấy bóng dáng của cô và bác gái đang đi đến gần phía anh. Tim anh càng đập nhanh hơn, nếu là ngày trước thì cô là người chủ động chạy lại ôm lấy anh. Nhưng bây giờ khoảng cách giữa anh và cô ngày càng xa hơn.
Bỗng Tần Nhi dừng lại ở một cửa hàng gần đó, hình như bác gái đang nhận một cuộc điện thoại. Cô loay hoay tìm một chỗ đứng, vì ở đó khá đông. Anh vẫn đang nhìn theo cô, ngắm nhìn cô mà vô thức bước lại gần phía cô đang đứng. Cô đang mải chăm chú đọc gì đó trong điện thoại mà không để ý đến xung quanh mình. Vì nơi đây cô cũng vẫn còn lạ lẫm chưa quen nên cô đành đứng đợi mẹ cô quay lại, cô sợ sẽ bị lạc mất mẹ mình.
Anh nhẹ nhàng đứng bên cạnh cô, không nói gì chỉ quan sát cô, ngắm nhìn cô sau bao năm xa cách. Bỗng dưng, cô bị một cậu bé vì chơi đùa đã không may xô ngã. Chiếc điện thoại trong tay cô bỗng dưng bị văng ra xa, còn cô ngã quỵ xuống đất. Anh vì mải mê suy nghĩ nên chưa kịp phản ứng gì trước sự việc xảy ra đột ngột như thế. Tần Nhi lồm cồm bò dậy phủi quần áo và tìm chiếc điện thoại của mình. Cậu bé vừa nãy được người nhà dẫn đến xin lỗi cô, cô nhìn cậu bé xoa đầu mỉm cười và nói:
- Chị không sao, nhưng lần sau em nhớ không được chơi ở những chỗ đông người nhé. Rất nguy hiểm cho em đấy.
Sau đó cô tiếp tục cặm cụi tìm điện thoại của mình, cô còn đang tìm đường đến chỗ mẹ mà. Bỗng có tiếng nói trầm ấm vang lên từ sau lưng cô:
- Điện thoại của em đang ở đây.
Khải Liêm nói hướng về phía cô, bàn tay cầm chiếc điện thoại đưa cho Tần Nhi
Cô quay người lại nhìn và tiến lại gần anh, tay cô đón nhận lấy chiếc điện thoại và kiểm tra xem có bị hư hỏng gì không sau khi bị rơi xuống đất. Sau khi kiểm tra một lượt không có vấn đề gì cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt biết cười của cô long lanh, trong sáng, cô mỉm cười nhìn anh nói:
- Cảm ơn anh đã giúp tôi tìm được điện thoại. Nếu không còn gì nữa, xin phép tôi đi trước, mẹ của tôi đang đợi tôi. Cảm ơn anh rất nhiều.
Anh nghe cô nói như sét đánh ngang tai. Cô nói thế là sao? Cô tỏ ra không quen biết anh, có phải bảy năm qua cô đã quên đi tất cả rồi phải không? Khuôn mặt anh lúc này biến sắc như một tảng băng lớn anh thô lỗ kéo tay cô lại và nói:
- E…m...không quen tôi sao?
Cô bị giật mạnh tay, theo lực bị lùi về sau mấy bước. Cô ngạc nhiên, đôi mắt cô mở to nhìn kĩ người đàn ông này. Trong đầu cô nghĩ: “Chẳng phải vừa giúp mình nhặt điện thoại hay sao, sao lại nói là quen được?” Cô nhẹ nhàng kéo tay anh ra khỏi tay của cô, lịch sự trả lời:
- Tiên sinh, tôi và anh có quen biết nhau sao? Tôi chỉ mới vừa gặp anh ở đây thôi. Tôi nghĩ anh nhận nhầm người rồi.
Nói xong, cô không thấy anh nói gì, điện thoại bỗng reo lên - là mẹ cô gọi cô đến chỗ bà đang đứng. Tần Nhi sợ mẹ đợi lâu nên nhanh tìm vị trí của mẹ mà rời đi, chỉ để lại anh đứng đó một mình với hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Rất nhiều câu hỏi anh muốn hỏi cô nhưng câu nói của cô như gáo nước lạnh dội vào người Dịch Khải Liêm. Có thể người khác không nhận ra anh, nhưng với cô thì không thể nào. Tim anh như có ai đó bóp nghẹt, cái cảm giác đau đớn bắt đầu xâm lấn anh, đôi mắt u uất dần lộ rõ sự cô đơn lạnh lẽo. Đây có lẽ chính là cảm giác của cô ấy bảy năm trước. Khi đó anh cũng đã từng đối xử tàn nhẫn với cô như vậy tại sân bay sau biến cố của gia đình.
Cuộc sống bi thương nhất chính là ở điều này, bạn còn nhớ kỹ, nhưng người ta thì đã quên.