Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Editor: lily58
Beta: Huyền Thiên Tiểu Tử
Mấy hôm nay, ban ngày Lâm Nhiên đều chạy qua sở cảnh sát, An Diệc Tĩnh ở trong nhà Lâm Nhiên không đi đâu, không lên mạng không xem tin tức, tỉnh dậy đã thấy Lâm Nhiên hâm sẵn đồ ăn trong tủ lạnh, ăn xong thì chạy tới thư phòng của Lâm Nhiên tìm một ít sách đọc, chỉ là sách của anh đều là sách mang tính học thuật chuyên nghiệp, thật vất vả mới có thể tìm được một quyển tứ đại danh.
Cô ngồi trên ghế sopha lật trang Hồng Lâu Mộng, trong lòng thầm than thở: Giáo sư Lâm quả nhiên là giáo sư, đọc sách cũng khác với người bình thường.
Đến tối lúc Lâm Nhiên quay trở về thấy An Diệc Tĩnh đang đọc Hồng Lâu Mộng, tuỳ ý nói một câu đó là Lâm Tâm để lại ở đây, anh chưa bao giờ đọc tiểu thuyết.
An Diệc Tĩnh mỉm cười gật đầu, dường như đã hiểu, cũng đúng, giáo sư Lâm sao có thể đọc tiểu thuyết, nhìn thư phòng toàn sách chuyên môn kia, không phải người bình thường có thể hiểu?
Mỗi ngày, Thẩm Thanh sẽ đúng giờ gọi tới một cuộc điện thoại, đề tài nói đều giống nhau, hỏi An Diệc Tĩnh đã suy nghĩ kĩ chưa, lúc nào thì thông báo với truyền thông, cô trốn tránh như vậy được bao lâu, lúc nào cô mới chịu xuất hiện phát biểu.
An Diệc Tĩnh cũng chỉ nói ba chữ: "Đang suy nghĩ."
Ngoài Thẩm Thanh, Tang Diệp ngày nào cũng gọi điện thoại tới, cô tương đối dài dòng, nói năng cũng hỗn loạn, ví dụ như:
"Chị Tĩnh, chị đang ở đâu?"
"Chị Tĩnh, chị cho em tới chỗ chị đi."
"Chị Tĩnh, chị có biết hay không, nhà chị đã trở thành chỗ tị nạn cho đám Cẩu Tử và phóng viên rồi."
"Chị Tĩnh, có phải chị đang ở chỗ thầy Lâm không?"
"Chị Tĩnh, chị thật sự tính như vậy mãi sao?"
"Chị Tĩnh, hay là em tới đấy chăm sóc chị."
An Diệc Tĩnh đối với sự càu nhàu của Tang Diệp ngược lại rất kiên nhẫn, cô ấy hỏi một câu cô đáp lại một câu, không nhanh không chậm, không chút hoang mang, cuối cùng nói một câu mệt rồi, liền cúp điện thoại.
Thật ra mấy ngày nay An Diệc Tĩnh không phải không có việc gì, Lâm Nhiên nói muốn công khai cô một mực do dự, dù sao Lâm Nhiên cũng ở ngoài vòng này, hơn nữa anh lại là người khiêm tốn, cô sợ công khai thân phận của anh sẽ gây phiền nhiễu cho anh, hơn nữa, hiện tại anh vẫn còn đang giúp đỡ Nhậm Tử Hâm vụ án giết người kia, hình như không phải thời điểm tốt.
Cho nên, suy nghĩ lặp đi lặp lại mỗi ngày như vậy, chớp mắt một cái đã là mấy ngày sau.
"Ăn cơm."
Lâm Nhiên mặc kệ mỗi ngày bận rộn như thế nào, đúng sáu giờ đều trở về nhà làm bữa tối cho An Diệc Tĩnh.
"A." An Diệc Tĩnh đi tới ngồi xuống, đưa tay nhận lấy chén cơm Lâm Nhiên đưa cho cô.
Lâm Nhiên ngồi xuống đối diện An Diệc Tĩnh, nhìn cô hỏi: "Hôm nay em đã làm gì?"
"Không phải cũng chỉ có những thứ đó thôi." An Diệc Tĩnh cười nhìn Lâm Nhiên, hỏi lại anh: "Anh thì sao?"
"Vẫn như vậy, chỉ là đã phác hoạ được hung thủ." Thật ra Lâm Nhiên không muốn thảo luận về vụ án với An Diệc Tĩnh, anh không muốn cô lo lắng.
An Diệc Tĩnh vừa ăn vừa nhìn Lâm Nhiên, nuốt một miếng cơm hỏi: "Có phải sắp bắt được không."
Lâm Nhiên gắp thức ăn cho An Diệc Tĩnh, chậm rãi nói với cô: "Sáng mai anh đưa em tới chỗ Lâm Tâm, hai người có thể chăm sóc nhau, em cũng sẽ không bị nhàm chán."
"Xảy ra chuyện gì sao?" An Diệc Tĩnh biết Lâm Nhiên sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy, linh cảm của cô luôn chính xác, cô cảm giác Lâm Nhiên sợ cô gặp nguy hiểm nên mới như vậy.
"Không có gì, chỉ là nhìn thấy em cả ngày không có việc gì cả, nếu ở cùng Lâm Tâm, hai người có thể làm bạn với nhau."
"Không đúng." An Diệc Tĩnh đặt đũa xuống nhìn Lâm Nhiên, thu lại nụ cười, chất vấn: "Có phải liên quan đến vụ án anh đang điều tra không?"
An Diệc Tĩnh nhìn qua là một người không quan tâm đến chuyện gì, nhưng cô không phải là một người không tim không phổi, ngược lại cô rất nhạy cảm cũng rất thông minh, cho nên vừa nghe thấy Lâm Nhiên nói như vậy, cô lập tức nghĩ tới vụ án trên.
Lâm Nhiên nhìn An Diệc Tĩnh, anh sắp xếp như vậy thật ra muốn xem phản ứng của An Diệc Tĩnh, quả nhiên đúng như anh dự liệu, cô có thể đoán được, đã như vậy, anh cũng không muốn giấu giếm, đôi khi nói rõ tình huống hiện tại cho người mình quan tâm còn tốt hơn là giấu giếm làm đối phương lo lắng.
Ít nhất, nếu thật sự có xảy ra nguy hiểm, trong lòng mọi người cũng sẽ có tính toán, có thể ứng biến được mà không bị ép đến bối rối.
Giọng Lâm Nhiên vẫn nhàn nhạt như cũ, An Diệc Tĩnh phát hiện ngày thường giọng Lâm Nhiên lúc nói chuyện luôn là điệu bộ lạnh nhạt, nhưng lúc lên giường, giọng của anh dễ nghe đến mức làm người khác đánh mất bản thân.
"Em cũng biết gần đây anh giúp đội của Nhậm Tử Hâm điều tra vụ án sư phụ cô ấy mất cách đây vài năm, cũng có liên quan đến mấy vụ giết người liên hoàn gần đây?" Lâm Nhiên nhìn An Diệc Tĩnh.
An Diệc Tĩnh vừa nghe gật đầu: "Ừ, em biết."
Lâm Nhiên tiếp tục: "Cho tới nay tên biến thái kia ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, muốn bắt được hắn căn bản không dễ dàng, hơn nữa hắn luôn thận trọng, lúc gây án lưu lại rất ít chứng cứ, cho nên chỉ có thể dựa vào suy đoán để kết luận được danh tính của hắn."
"Ừ."
"Hôm nay, hắn gửi cho anh một bưu kiện." Lâm Nhiên nhìn An Diệc Tĩnh, giọng nói có chút giao động.
". . . . . ." An Diệc Tĩnh nhìn Lâm Nhiên, không lên tiếng.
"Hắn hạ chiến thư với anh, anh bắt được hắn chậm một ngày, hắn sẽ giết thêm một người."
"Biến thái như vậy sao?" An Diệc Tĩnh chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy lạnh sống lưng.
Lâm Nhiên đưa tay nắm lấy tay An Diệc Tĩnh, nhìn cô, nói từng chữ từng chữ: "Anh và Nhậm Tử Hâm đã điều tra qua, cũng phân tích qua, những nạn nhân đã chết dưới tay hắn đều là nhóm máu RH, mà em . . . . . "
"Em cũng thế." An Diệc Tĩnh nhìn Lâm Nhiên, ngược lại rất trầm lặng.
Lâm Nhiên gật đầu một cái: "Nhậm Tử Hâm nói bảy năm trước sư phụ cô ấy luôn truy bắt tên sát thủ liên hoàn đó, đã tạo thành một cuộc truy quét, lúc đấy thiếu chút nữa đã bắt được hắn, nhưng ngược lại lại bị hắn sát hại, mà vụ tai nạn xe cộ kia chúng ta đều có mặt tại hiện trường."
"Đúng . . . . . Hôm ấy, anh đã cứu em."
"Cho tới chiều hôm nay, anh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, có lẽ vụ tai nạn kia căn bản không phải là ngoài ý muốn, trong ghi chép của vụ tại nạn đó có một người tử vong tên là Lương Thiển, chính là nhóm máu RH, nguyên nhân tử vong của cô ấy là tụ máu trong đầu dẫn tới thiếu oxi mà chết, nhưng những người chứng kiến lúc đó lại nói Lương Thiển bị đụng nửa người phía dưới, không phải đầu, mặc dù nhìn qua rất nguy hiểm nhưng không nghĩ rằng sẽ tử vong, sau đó nhân chứng lại nói có thể do quá hỗn loạn nên không thấy rõ."
Nghe đến đó, An Diệc Tĩnh nói tiếp: "Nói cách khác nhân chứng có thể sợ rước hoạ vào thân hoặc bị mua chuộc rồi."
"Bất luận như thế nào, đã qua nhiều năm không thể kiểm chứng được, ngược lại em, nếu như là thật, hung thủ nhìn thấy mọi chuyện lúc đó, chắc hẳn cũng nhìn thấy em, chỉ sợ hắn sẽ ra tay với em." Lâm Nhiên nắm thật chặt tay An Diệc Tĩnh.
An Diệc Tĩnh đưa ra bàn tay kia lên vuốt nhẹ trên tay Lâm Nhiên, nói: "Tất cả cũng chỉ là suy đoán của anh, có thể mọi chuyện căn bản không phải như vậy. Cho dù là để mắt tới em, không phải còn có anh giúp em sao?"
"Hứa Biệt sắp xếp người bảo vệ Lâm Tâm 24/24h, em cũng qua đó đi."
Tính tình của Lâm Nhiên cô hiểu rõ, một khi anh đã quyết định chuyện gì cô cũng không phản đối được, hơn nữa cô cũng hiểu Lâm Nhiên làm tất cả là vì tốt cho cô.
"Được, em tới chỗ Lâm Tâm vậy."
"Ăn cơm đi." Lâm Nhiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nở nụ cười.
An Diệc Tĩnh tiếp tục ăn cơm, nhìn bộ dạng Lâm Nhiên, không khỏi bật cười.
Sáng hôm sau, Lâm Nhiên thức dậy sớm, thấy cảnh quen thuộc cũng không nỡ đánh thức cô, đứng dậy đi tập thể dục, chuẩn bị bữa sáng.
An Diệc Tĩnh tỉnh dậy đi quanh nhà liền nhìn thấy Lâm Nhiên bưng đồ ăn tới nói với cô: "Đánh răng rửa mặt ăn sáng."
"A." An Diệc Tĩnh kéo dép trở về phòng ngủ, đi rửa mặt.
Hai người ăn sáng xong, Lâm Nhiên thu dọn đồ đạc của An Diệc Tĩnh, kéo cô ra ngoài.
Hình như Lâm Tâm đã chờ từ sáng sớm, đứng ở cửa chờ, nhìn thấy xe của Lâm Nhiên từ xa đã đưa tay vẫy với bọn họ, Hứa Biệt đứng bên cạnh cô, khó khăn kéo cô về phía sau.
An Diệc Tĩnh thấy vậy không khỏi cười một tiếng, nói với Lâm Nhiên đang đỗ xe: "Anh rể anh đối với chị gái anh thật săn sóc."
"Hả?" Lâm Nhiên vừa rồi không chú ý tới An Diệc Tĩnh nhìn thấy màn kia.
"Hứa Biệt sợ Lâm Tâm bị gió bụi cuốn đi, kéo cô ấy lui về sau hai bước."
"Cho nên?" Lâm Nhiên không hề cảm thấy có gì ghê gớm.
An Diệc Tĩnh bất đắc dĩ nhìn Lâm Nhiên, đây chính là trực nam ung thư không có cách cứu, thật đúng là không hề cảm thấy gì.
"Xuống xe thôi." An Diệc Tĩnh cũng lười nói, mở cửa xe nhảy xuống.
"Tĩnh Tĩnh." Lâm Tâm nghênh đón.
Hai người đàn ông cũng chia nhau đi phía sau người phụ nữ của mình.
Xuyên qua hai người phụ nữ, Hứa Biệt nói với Lâm Nhiên: "Đã tới?"
"Ừ." Lâm Nhiên bỏ tay trong túi quần, gật đầu.
"Đi, đi vào rồi nói." Lâm Tâm kéo An Diệc Tĩnh vào trong nhà.
Hai người đàn ông đi song song ở phía sau.
Hứa Biệt nói: "Cũng chỉ vài ngày chưa gặp, thật đúng là thân thiết."
"Ừ, mối quan hệ bí ấn." Lâm Nhiên gật đầu đáp lại.
"Cô gái của cậu thật quá lạnh nhạt." Hứa Biết nhìn bóng lưng An Diệc Tĩnh.
Lâm Nhiên nói tiếp: "Vợ nhà anh quá tích cực."
Hứa Biệt cười: "Vợ nhà tôi chính là chị gái cậu."
"Không cần nhắc nhở, cảm ơn."
Hai người đã đi vào nhà, Hứa Biệt vẫn còn đửng ở cửa nói với Lâm Nhiên: "Đã sắp xếp tốt mọi thứ, chỗ này của anh tuyệt đối an toàn."
"Đã thay đổi thiết bị báo động chưa?" Lâm Nhiên tiếp tục hỏi.
"Đã đổi." Hứa Biệt trả lời.
"Vệ sĩ đâu?"
"Em nói muộn quá, anh sắp xếp chưa kịp, một lát nữa mới tới."
Lâm Nhiên nhìn xung quanh một chút: "Anh làm việc em rất yên tâm."
Hứa Biệt bỗng dưng cười một tiếng, dám khích lệ anh như vậy e rằng chỉ có thể là cậu em vợ này: "Có muốn lão Tứ trợ giúp một tay không? Gần đây cậu ta tương đối rảnh, cần gì có thể tìm cậu ta."
"Tạm thời không cần, đã có đầu mối, phá án là chuyện sớm hay muộn, em chỉ không muốn cô ấy lo lắng." Lâm Nhiên nhìn thấy An Diệc Tĩnh và Lâm Tâm nói chuyện vui vẻ, không khỏi cười một tiếng.
"Vậy được đi đi, cậu yên tâm làm chuyện của mình, bạn gái của cậu cứ yên tâm ở chỗ này." Hứa Biệt nói.
Lâm Nhiên nhìn về phía Hứa Biệt, trịnh trọng nói một câu: "Cảm ơn."
Hứa Biệt vỗ vỗ vai Lâm Nhiên, nói: "Người một nhà, khách khí cái gì."
Beta: Huyền Thiên Tiểu Tử
Mấy hôm nay, ban ngày Lâm Nhiên đều chạy qua sở cảnh sát, An Diệc Tĩnh ở trong nhà Lâm Nhiên không đi đâu, không lên mạng không xem tin tức, tỉnh dậy đã thấy Lâm Nhiên hâm sẵn đồ ăn trong tủ lạnh, ăn xong thì chạy tới thư phòng của Lâm Nhiên tìm một ít sách đọc, chỉ là sách của anh đều là sách mang tính học thuật chuyên nghiệp, thật vất vả mới có thể tìm được một quyển tứ đại danh.
Cô ngồi trên ghế sopha lật trang Hồng Lâu Mộng, trong lòng thầm than thở: Giáo sư Lâm quả nhiên là giáo sư, đọc sách cũng khác với người bình thường.
Đến tối lúc Lâm Nhiên quay trở về thấy An Diệc Tĩnh đang đọc Hồng Lâu Mộng, tuỳ ý nói một câu đó là Lâm Tâm để lại ở đây, anh chưa bao giờ đọc tiểu thuyết.
An Diệc Tĩnh mỉm cười gật đầu, dường như đã hiểu, cũng đúng, giáo sư Lâm sao có thể đọc tiểu thuyết, nhìn thư phòng toàn sách chuyên môn kia, không phải người bình thường có thể hiểu?
Mỗi ngày, Thẩm Thanh sẽ đúng giờ gọi tới một cuộc điện thoại, đề tài nói đều giống nhau, hỏi An Diệc Tĩnh đã suy nghĩ kĩ chưa, lúc nào thì thông báo với truyền thông, cô trốn tránh như vậy được bao lâu, lúc nào cô mới chịu xuất hiện phát biểu.
An Diệc Tĩnh cũng chỉ nói ba chữ: "Đang suy nghĩ."
Ngoài Thẩm Thanh, Tang Diệp ngày nào cũng gọi điện thoại tới, cô tương đối dài dòng, nói năng cũng hỗn loạn, ví dụ như:
"Chị Tĩnh, chị đang ở đâu?"
"Chị Tĩnh, chị cho em tới chỗ chị đi."
"Chị Tĩnh, chị có biết hay không, nhà chị đã trở thành chỗ tị nạn cho đám Cẩu Tử và phóng viên rồi."
"Chị Tĩnh, có phải chị đang ở chỗ thầy Lâm không?"
"Chị Tĩnh, chị thật sự tính như vậy mãi sao?"
"Chị Tĩnh, hay là em tới đấy chăm sóc chị."
An Diệc Tĩnh đối với sự càu nhàu của Tang Diệp ngược lại rất kiên nhẫn, cô ấy hỏi một câu cô đáp lại một câu, không nhanh không chậm, không chút hoang mang, cuối cùng nói một câu mệt rồi, liền cúp điện thoại.
Thật ra mấy ngày nay An Diệc Tĩnh không phải không có việc gì, Lâm Nhiên nói muốn công khai cô một mực do dự, dù sao Lâm Nhiên cũng ở ngoài vòng này, hơn nữa anh lại là người khiêm tốn, cô sợ công khai thân phận của anh sẽ gây phiền nhiễu cho anh, hơn nữa, hiện tại anh vẫn còn đang giúp đỡ Nhậm Tử Hâm vụ án giết người kia, hình như không phải thời điểm tốt.
Cho nên, suy nghĩ lặp đi lặp lại mỗi ngày như vậy, chớp mắt một cái đã là mấy ngày sau.
"Ăn cơm."
Lâm Nhiên mặc kệ mỗi ngày bận rộn như thế nào, đúng sáu giờ đều trở về nhà làm bữa tối cho An Diệc Tĩnh.
"A." An Diệc Tĩnh đi tới ngồi xuống, đưa tay nhận lấy chén cơm Lâm Nhiên đưa cho cô.
Lâm Nhiên ngồi xuống đối diện An Diệc Tĩnh, nhìn cô hỏi: "Hôm nay em đã làm gì?"
"Không phải cũng chỉ có những thứ đó thôi." An Diệc Tĩnh cười nhìn Lâm Nhiên, hỏi lại anh: "Anh thì sao?"
"Vẫn như vậy, chỉ là đã phác hoạ được hung thủ." Thật ra Lâm Nhiên không muốn thảo luận về vụ án với An Diệc Tĩnh, anh không muốn cô lo lắng.
An Diệc Tĩnh vừa ăn vừa nhìn Lâm Nhiên, nuốt một miếng cơm hỏi: "Có phải sắp bắt được không."
Lâm Nhiên gắp thức ăn cho An Diệc Tĩnh, chậm rãi nói với cô: "Sáng mai anh đưa em tới chỗ Lâm Tâm, hai người có thể chăm sóc nhau, em cũng sẽ không bị nhàm chán."
"Xảy ra chuyện gì sao?" An Diệc Tĩnh biết Lâm Nhiên sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy, linh cảm của cô luôn chính xác, cô cảm giác Lâm Nhiên sợ cô gặp nguy hiểm nên mới như vậy.
"Không có gì, chỉ là nhìn thấy em cả ngày không có việc gì cả, nếu ở cùng Lâm Tâm, hai người có thể làm bạn với nhau."
"Không đúng." An Diệc Tĩnh đặt đũa xuống nhìn Lâm Nhiên, thu lại nụ cười, chất vấn: "Có phải liên quan đến vụ án anh đang điều tra không?"
An Diệc Tĩnh nhìn qua là một người không quan tâm đến chuyện gì, nhưng cô không phải là một người không tim không phổi, ngược lại cô rất nhạy cảm cũng rất thông minh, cho nên vừa nghe thấy Lâm Nhiên nói như vậy, cô lập tức nghĩ tới vụ án trên.
Lâm Nhiên nhìn An Diệc Tĩnh, anh sắp xếp như vậy thật ra muốn xem phản ứng của An Diệc Tĩnh, quả nhiên đúng như anh dự liệu, cô có thể đoán được, đã như vậy, anh cũng không muốn giấu giếm, đôi khi nói rõ tình huống hiện tại cho người mình quan tâm còn tốt hơn là giấu giếm làm đối phương lo lắng.
Ít nhất, nếu thật sự có xảy ra nguy hiểm, trong lòng mọi người cũng sẽ có tính toán, có thể ứng biến được mà không bị ép đến bối rối.
Giọng Lâm Nhiên vẫn nhàn nhạt như cũ, An Diệc Tĩnh phát hiện ngày thường giọng Lâm Nhiên lúc nói chuyện luôn là điệu bộ lạnh nhạt, nhưng lúc lên giường, giọng của anh dễ nghe đến mức làm người khác đánh mất bản thân.
"Em cũng biết gần đây anh giúp đội của Nhậm Tử Hâm điều tra vụ án sư phụ cô ấy mất cách đây vài năm, cũng có liên quan đến mấy vụ giết người liên hoàn gần đây?" Lâm Nhiên nhìn An Diệc Tĩnh.
An Diệc Tĩnh vừa nghe gật đầu: "Ừ, em biết."
Lâm Nhiên tiếp tục: "Cho tới nay tên biến thái kia ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, muốn bắt được hắn căn bản không dễ dàng, hơn nữa hắn luôn thận trọng, lúc gây án lưu lại rất ít chứng cứ, cho nên chỉ có thể dựa vào suy đoán để kết luận được danh tính của hắn."
"Ừ."
"Hôm nay, hắn gửi cho anh một bưu kiện." Lâm Nhiên nhìn An Diệc Tĩnh, giọng nói có chút giao động.
". . . . . ." An Diệc Tĩnh nhìn Lâm Nhiên, không lên tiếng.
"Hắn hạ chiến thư với anh, anh bắt được hắn chậm một ngày, hắn sẽ giết thêm một người."
"Biến thái như vậy sao?" An Diệc Tĩnh chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy lạnh sống lưng.
Lâm Nhiên đưa tay nắm lấy tay An Diệc Tĩnh, nhìn cô, nói từng chữ từng chữ: "Anh và Nhậm Tử Hâm đã điều tra qua, cũng phân tích qua, những nạn nhân đã chết dưới tay hắn đều là nhóm máu RH, mà em . . . . . "
"Em cũng thế." An Diệc Tĩnh nhìn Lâm Nhiên, ngược lại rất trầm lặng.
Lâm Nhiên gật đầu một cái: "Nhậm Tử Hâm nói bảy năm trước sư phụ cô ấy luôn truy bắt tên sát thủ liên hoàn đó, đã tạo thành một cuộc truy quét, lúc đấy thiếu chút nữa đã bắt được hắn, nhưng ngược lại lại bị hắn sát hại, mà vụ tai nạn xe cộ kia chúng ta đều có mặt tại hiện trường."
"Đúng . . . . . Hôm ấy, anh đã cứu em."
"Cho tới chiều hôm nay, anh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, có lẽ vụ tai nạn kia căn bản không phải là ngoài ý muốn, trong ghi chép của vụ tại nạn đó có một người tử vong tên là Lương Thiển, chính là nhóm máu RH, nguyên nhân tử vong của cô ấy là tụ máu trong đầu dẫn tới thiếu oxi mà chết, nhưng những người chứng kiến lúc đó lại nói Lương Thiển bị đụng nửa người phía dưới, không phải đầu, mặc dù nhìn qua rất nguy hiểm nhưng không nghĩ rằng sẽ tử vong, sau đó nhân chứng lại nói có thể do quá hỗn loạn nên không thấy rõ."
Nghe đến đó, An Diệc Tĩnh nói tiếp: "Nói cách khác nhân chứng có thể sợ rước hoạ vào thân hoặc bị mua chuộc rồi."
"Bất luận như thế nào, đã qua nhiều năm không thể kiểm chứng được, ngược lại em, nếu như là thật, hung thủ nhìn thấy mọi chuyện lúc đó, chắc hẳn cũng nhìn thấy em, chỉ sợ hắn sẽ ra tay với em." Lâm Nhiên nắm thật chặt tay An Diệc Tĩnh.
An Diệc Tĩnh đưa ra bàn tay kia lên vuốt nhẹ trên tay Lâm Nhiên, nói: "Tất cả cũng chỉ là suy đoán của anh, có thể mọi chuyện căn bản không phải như vậy. Cho dù là để mắt tới em, không phải còn có anh giúp em sao?"
"Hứa Biệt sắp xếp người bảo vệ Lâm Tâm 24/24h, em cũng qua đó đi."
Tính tình của Lâm Nhiên cô hiểu rõ, một khi anh đã quyết định chuyện gì cô cũng không phản đối được, hơn nữa cô cũng hiểu Lâm Nhiên làm tất cả là vì tốt cho cô.
"Được, em tới chỗ Lâm Tâm vậy."
"Ăn cơm đi." Lâm Nhiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nở nụ cười.
An Diệc Tĩnh tiếp tục ăn cơm, nhìn bộ dạng Lâm Nhiên, không khỏi bật cười.
Sáng hôm sau, Lâm Nhiên thức dậy sớm, thấy cảnh quen thuộc cũng không nỡ đánh thức cô, đứng dậy đi tập thể dục, chuẩn bị bữa sáng.
An Diệc Tĩnh tỉnh dậy đi quanh nhà liền nhìn thấy Lâm Nhiên bưng đồ ăn tới nói với cô: "Đánh răng rửa mặt ăn sáng."
"A." An Diệc Tĩnh kéo dép trở về phòng ngủ, đi rửa mặt.
Hai người ăn sáng xong, Lâm Nhiên thu dọn đồ đạc của An Diệc Tĩnh, kéo cô ra ngoài.
Hình như Lâm Tâm đã chờ từ sáng sớm, đứng ở cửa chờ, nhìn thấy xe của Lâm Nhiên từ xa đã đưa tay vẫy với bọn họ, Hứa Biệt đứng bên cạnh cô, khó khăn kéo cô về phía sau.
An Diệc Tĩnh thấy vậy không khỏi cười một tiếng, nói với Lâm Nhiên đang đỗ xe: "Anh rể anh đối với chị gái anh thật săn sóc."
"Hả?" Lâm Nhiên vừa rồi không chú ý tới An Diệc Tĩnh nhìn thấy màn kia.
"Hứa Biệt sợ Lâm Tâm bị gió bụi cuốn đi, kéo cô ấy lui về sau hai bước."
"Cho nên?" Lâm Nhiên không hề cảm thấy có gì ghê gớm.
An Diệc Tĩnh bất đắc dĩ nhìn Lâm Nhiên, đây chính là trực nam ung thư không có cách cứu, thật đúng là không hề cảm thấy gì.
"Xuống xe thôi." An Diệc Tĩnh cũng lười nói, mở cửa xe nhảy xuống.
"Tĩnh Tĩnh." Lâm Tâm nghênh đón.
Hai người đàn ông cũng chia nhau đi phía sau người phụ nữ của mình.
Xuyên qua hai người phụ nữ, Hứa Biệt nói với Lâm Nhiên: "Đã tới?"
"Ừ." Lâm Nhiên bỏ tay trong túi quần, gật đầu.
"Đi, đi vào rồi nói." Lâm Tâm kéo An Diệc Tĩnh vào trong nhà.
Hai người đàn ông đi song song ở phía sau.
Hứa Biệt nói: "Cũng chỉ vài ngày chưa gặp, thật đúng là thân thiết."
"Ừ, mối quan hệ bí ấn." Lâm Nhiên gật đầu đáp lại.
"Cô gái của cậu thật quá lạnh nhạt." Hứa Biết nhìn bóng lưng An Diệc Tĩnh.
Lâm Nhiên nói tiếp: "Vợ nhà anh quá tích cực."
Hứa Biệt cười: "Vợ nhà tôi chính là chị gái cậu."
"Không cần nhắc nhở, cảm ơn."
Hai người đã đi vào nhà, Hứa Biệt vẫn còn đửng ở cửa nói với Lâm Nhiên: "Đã sắp xếp tốt mọi thứ, chỗ này của anh tuyệt đối an toàn."
"Đã thay đổi thiết bị báo động chưa?" Lâm Nhiên tiếp tục hỏi.
"Đã đổi." Hứa Biệt trả lời.
"Vệ sĩ đâu?"
"Em nói muộn quá, anh sắp xếp chưa kịp, một lát nữa mới tới."
Lâm Nhiên nhìn xung quanh một chút: "Anh làm việc em rất yên tâm."
Hứa Biệt bỗng dưng cười một tiếng, dám khích lệ anh như vậy e rằng chỉ có thể là cậu em vợ này: "Có muốn lão Tứ trợ giúp một tay không? Gần đây cậu ta tương đối rảnh, cần gì có thể tìm cậu ta."
"Tạm thời không cần, đã có đầu mối, phá án là chuyện sớm hay muộn, em chỉ không muốn cô ấy lo lắng." Lâm Nhiên nhìn thấy An Diệc Tĩnh và Lâm Tâm nói chuyện vui vẻ, không khỏi cười một tiếng.
"Vậy được đi đi, cậu yên tâm làm chuyện của mình, bạn gái của cậu cứ yên tâm ở chỗ này." Hứa Biệt nói.
Lâm Nhiên nhìn về phía Hứa Biệt, trịnh trọng nói một câu: "Cảm ơn."
Hứa Biệt vỗ vỗ vai Lâm Nhiên, nói: "Người một nhà, khách khí cái gì."