Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Edtior: lily58
Beta: Huyền Thiên Tiểu Tử
Lâm Nhiên cúi đầu hôn lên trán cô, dịu dàng nói: "Đánh thức em à?"
An Diệc Tĩnh lắc đầu, ôn nhu nhìn Lâm Nhiên: "Không phải, giấc ngủ của em luôn không sâu."
"Như vậy cũng không tốt." Ngón tay Lâm Nhiên vuốt nhẹ gò má An Diệc Tĩnh.
"Nhiều năm đều như vậy, không dễ thay đổi." An Diệc Tĩnh vẫn nằm như cũ, giọng nói trong trẻo hơn lúc nãy, cảm giác buồn ngủ tiêu tan không ít.
Lâm Nhiên xoa nhẹ mũi An Diệc Tĩnh, bật cười: "Tật xấu này của em, anh nhất định sẽ thay đổi được."
"Không tin."
"Thử xem."
"Xin theo."
Hôm nay Lâm Nhiên thấy hơi mệt, nhưng khi anh nhìn thấy An Diệc Tĩnh ngủ trên giường của mình thì mệt mỏi toàn thân giống như tan thành mây khói, anh đứng dậy vừa cởi áo khoác bỏ sang một bên vừa nói: "Muộn rồi, ngủ thôi."
"Bị anh đánh thức rồi." Một tay An Diệc Tĩnh gối đầu, liếc mắt nhìn Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên cười cười, đi tới bên giường cúi đầu hôn lên miệng An Diệc Tĩnh, nhỏ giọng hỏi: "Có muốn tắm chung không?"
An Diệc Tĩnh lắc đầu: "Không cần khách khí."
Lâm Nhiên cười nhẹ, đứng dậy đi về phòng tắm.
Tiếng nước chảy xuống sàn phòng tắm, An Diệc Tĩnh lật người nhắm hai mắt lại, mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Lâm Nhiên tắm xong đi ra thấy An Diệc Tĩnh nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, không khỏi cười một tiếng, đi tới đầu giường bên kia, vén chăn chui vào, thấy An Diệc Tĩnh không có phản ứng gì, đưa tay phải ra len vào sau gáy cô, ôm lấy cô để cô nằm ngủ trong trong vòng tay anh.
An Diệc Tĩnh dịch người tìm một vị trí thoải mái, lúc này mới yên lặng tiếp tục ngủ.
Lâm Nhiên thấy bộ dạng An Diệc Tĩnh, thuận tay sửa lại mái tóc dài của cô một chút, sau đó đưa tay trái tắt đèn đầu giường, cũng nằm xuống, hương thơm ở trong ngực cọ xát ngực anh, nhu thuận như một con mèo, quấy nhiễu anh, cào vào tim anh.
Bóng đêm nhuộm tối bên ngoài của sổ, dịu dàng cuốn vào giường.
Sáng ngày hôm sau An Diệc Tĩnh vừa mở mắt ra đã nhìn thấy nhan sắc anh tuấn đó, trước kia lúc đóng phim nhìn kịch bản nói mặt mày như hoạ thì cô luôn châm chọc nói ngoa, nhưng vào giờ phút này nhìn thấy đôi hàng mi của người đàn ông đang ôm mình ngủ, không phải giống như hoạ là đây sao?
Cô đưa tay lên chạm vào, từng cái từng cái nhẹ nhàng như lông vũ chạm qua, sợ đánh thức anh dậy.
"Đã tỉnh rồi à?" Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai An Diệc Tĩnh.
An Diệc Tĩnh dừng tay lại, thấy Lâm Nhiên vẫn không mở mắt, cô còn tưởng rằng mình nghe nhầm? Kết quả còn chưa kịp nghĩ nhiều, tay đã bị đối phương nắm lấy đưa tới ngang hông của anh.
"Hôm nay bận lắm à?" An Diệc Tĩnh hỏi.
"Ừ." Lâm Nhiên nhẹ nhàng ừ một tiếng, hít sâu, sau đó mới chậm rãi mở mắt nhìn An Diệc Tĩnh, nói tiếp: "Phải đến đội cảnh sát."
An Diệc Tĩnh cười nhạt, trong lời nói mang theo ý trêu ghẹo: "Không biết thì còn tưởng rằng anh là cảnh sát đấy?"
"Một nửa là vậy." Lâm Nhiên không chút nghĩ ngợi bật thốt lên.
"Biết anh lợi hại, giáo sư Lâm." An Diệc Tĩnh nhéo một cái vào hông của Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên bị An Diệc Tĩnh nhéo đau, trực tiếp lật người đè lên người cô, cười như không cười nhìn cô: "Em hình như quên rằng buổi sáng không nên tuỳ tiện khiêu khích đàn ông."
An Diệc Tĩnh cũng không phải là phái Cổ Mộ, dĩ nhiên biết đặc tính buổi sáng của đàn ông, hơn nữa bây giờ hai người đang dán chặt nhau, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được trên người đối phương chỗ nào đó đã bị đánh thức.
"Không quên." An Diệc Tĩnh nhìn Lâm Nhiên, hồi đáp.
"Tối hôm qua em ngủ thiếp đi." Lâm Nhiên hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
"Ừ." An Diệc Tĩnh gật đầu một cái, nhưng đôi mắt thể hiện rõ ràng anh không phải biết rõ còn hỏi.
Lâm Nhiên nhìn thấy điệu bộ lúc này của An Diệc Tĩnh, nụ cười mang ý vị khác: "Vì vậy, có chuyện cần bù đắp."
An Diệc Tĩnh nháy mắt, nhìn Lâm Nhiên hỏi: "Chuyện gì?"
"Không biết?"
"Biết cái gì? Ưmh. . . . . ."
Lâm Nhiên thấy vẻ mặt mờ mịt của người phía dưới càng thêm vẻ quyến rũ, cũng không để ý việc phải dậy sớm, trực tiếp cúi xuống ngậm lấy đôi môi hồng nhạt ẩm ướt kia, trăn trở liếm ~ liếm, giống như đang ăn sáng, cạy cạy hàm răng trắng ra, dùng lưỡi cảm thụ ẩm ướt thơm mát làm cho người ta muốn ngừng không được.
Bàn tay lớn của anh lần theo làn da mềm mại thơm tho dưới lớp quần áo, lướt đến trước ngực, chỉ nghe thấy nụ cười thâm trầm của anh, sau đó buông đôi môi cô ra, hướng tới viền tai của cô, giọng nói chết người.
"Xem ra em đã sớm có chuẩn bị." Lâm Nhiên cúi đầu nhìn lại lúc này mới phát hiện ra An Diệc Tĩnh đang mặc áo sơ mi của anh, bên trong không mặc gì cả.
An Diệc Tĩnh bị hôn đến thất điên bát đảo, cả linh hồn giống như đang chạy trên mây vậy, nghe Lâm Nhiên nói, một lúc sau mới hiểu rõ sự việc.
"Chỉ là thói quen lúc ngủ, anh đoán sai rồi." An Diệc Tĩnh nói.
"Thật sao?" một tay Lâm Nhiên trực tiếp trói buộc Bạch Phong, càn rở mà cố ý chuẩn bị vân vê, còn tiếp tục mở miệng: "Anh rất thích thói quen này của em."
An Diệc Tĩnh bị vân vê khiến cả người đều lâng lâng, mềm nhũn vô lực, giống như đang bước trên mây, công phu tay của anh tựa như lò lửa, chỉ nhẹ nhàng yêu ~ an ủi một chút đã làm cho cô không chịu nổi, chứ đừng nói là dung nạp cả cơ thể anh.
Lúc cô đang còn thất thần, áo sơ mi đã bị cởi ra, trên người anh cũng chỉ còn một cái, chiến trường lập tức xoay chuyển, cúi đầu ngậm lấy quả mận đỏ đứng thẳng, nhuần nhuyễn bắt đầu mút lấy, bàn tay kia không quên tiếp tục vân vê bên còn lại.
Da thịt màu trắng dần chuyển sang phiếm hồng, phía trong cơ thể từ từ chảy xuống một dòng nước ấm, thuận theo hành lang chật hẹp kia chảy ra ngoài.
"An Diệc Tĩnh, anh làm em ướt." Lâm Nhiên từ cặp núi kia ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười tà nịnh, ánh mắt sâu thẳm nhuốm đậm tình dục.
Nếu như An Diệc Tĩnh không cùng Lâm Nhiên vận động trên giường, có thể cả đời cô sẽ không biết được bộ dạng lúc ngỗ ngược của anh sẽ như vậy, đến cả lời nói cũng không đứng đắn làm cho người khác không biết nên như thế nào.
"Cần em bồi thường không?"
Lâm Nhiên gật đầu: "Cần."
Anh vừa nói, ngón tay trực tiếp trượt xuống đôi chân trần của cô ~ gốc rễ, sờ tới sờ lui, kích thích cả người cô làm cô giật mình, không nhịn được mà kêu lên một tiếng.
Sau đó, ngón tay dài men theo mép quần lót dò xét đi vào, từ từ ra phía sau, mông quả đào mượt mà bị bàn tay anh khống chế, cảm xúc bóng loáng làm cho anh không cách nào kiềm chế được, nhưng sờ thế không đủ, thế nào cũng không đủ.
Lâm Nhiên là học bá, không chỉ trong học thuật, mà cảm hứng trong tình yêu của anh cũng bất tận, giống như giờ phút này, làm cho An Diệc Tĩnh run rẩy không thôi.
"Ừm, Lâm Nhiên. . . . . ." An Diệc Tĩnh bị tay của Lâm Nhiên trên dưới công kích, cộng thêm miệng không được tha.
"Hả?" Lâm Nhiên buông môi cô ra, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
"Em muốn."
"Muốn cái gì?"
"Anh."
Lâm Nhiên nghe xong càng cười thú vị, anh bế An Diệc Tĩnh ngồi lên người mình rồi nhìn cô, gương mặt hoàn mỹ, xương quai xanh sâu, hai ngọn núi cao tròn trịa cao ngạo ngay trước mắt, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy bắn ra mười phần, mà anh đã sớm kiểm nghiệm qua, quả thật như thế.
Nhìn lại, lúc này anh mới phát hiện ra, nha đầu này bình thường nhìn luôn lười biếng, thậm chí còn có áo giáp phòng thủ.
An Diệc Tĩnh bị Lâm Nhiên nhìn, khoé miệng nhếch lên, cúi người xuống hôn anh, chiếm thế chủ động.
Tay cũng không nhan rỗi, men theo đường cơ bụng đi xuống, cách một lớp mỏng manh nắm lấy, một bọc thật lớn.
Lâm Nhiên bị hành động đó khiến cả người kích động, nhịn không được kêu lên một tiếng, thấy nụ cười như ý của An Diệc Tĩnh, phát hiện ra người phụ nữ này cũng là một cao thủ.
Anh lật người, đè An Diệc Tĩnh xuống giường, nhanh chóng cởi bỏ lớp ràng buộc cuối cùng, không kịp chờ đợi từ phía sau đem khối khổng lồ căng cứng đưa vào, lấp đầy chỗ chật chội, khít khao mà trơn trượt kia.
"Ách. . . . . ." Tốc độ quá nhanh, An Diệc Tĩnh còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị Lâm Nhiên chiếm lấy, ngửa đầu kêu lên.
"Thoải mái không ?" Lâm Nhiên trầm giọng nói, quá chặt, mỗi một lần đều như vậy, làm cho anh phiêu phiêu dục tiên.
An Diệc Tĩnh cười khúc khích, to gan nói: "Bình thường."
Lâm Nhiên cũng biết An Diệc Tĩnh sẽ nói như vậy, nhỏ giọng cười một tiếng, bắt đầu luật động, vào sâu ra cạn, đụng An Diệc Tĩnh hồn bay phách tán, va chạm da thịt, khiến cho tiếng nước chảy cũng biến thành một bản hoà âm đặc biệt, càng ngày càng gấp rút, càng lúc càng tăng nhanh.
Nhiệt độ bên trong hành lang càng lúc càng cao, giống như ma sát tạo lửa, đốt cháy hai con người đang đan xen vào nhau, một giây tiếp theo bị tiếng nước chảy dập tắt.
Lâm Nhiên xoay người An Diệc Tĩnh lại, đối mặt một lần nữa tiến vào, ôm cô thật chặt, giống như ôm trân bảo, loại bảo bối khiến cho anh cả đời yêu thích không thể buông tay.
"An Diệc Tĩnh?" Lâm Nhiên rất thích gọi cả họ tên cô.
"Hả?" An Diệc Tĩnh bị va chạm đến mức sắp vỡ ra.
"Chúng ta công khai đi?" Lời này của anh vừa giống như hỏi, cũng giống như tuyên bố.
"Anh chắc chắn?" An Diệc Tĩnh bị đụng đến nước mắt tuôn rơi.
"Chưa bao giờ chắc chắn như vậy."
"Được."
Lâm Nhiên cười, cúi hôn An Diệc Tĩnh, nụ cười nở rộ biến mất trước mắt, mà phía dưới một chỗ vẫn còn đan xen, làm sáng tỏ suy nghĩ của nhau.
"Ưmh. . . . . ." An Diệc Tĩnh giống như tỉnh mộng, ngước mắt nhìn Lâm Nhiên, đứt quãng nói: "Anh không mang. . . . . . Ách. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, người đàn ông này đã trầm thấp thở dài, nhiệt lưu nóng bỏng trong thân thể cô nở rộ, hai người cùng lúc leo đến Cửu Trùng Thiên, giống như chỗ cư ngụ của thần tiên, anh nằm trên người cô, một lần nữa ôm cô thật chặt.
"Đây là chuyện thứ hai anh muốn nói." Thật lâu, Lâm Nhiên đột nhiên mở miệng.
"Chuyện gì?" An Diệc Tĩnh còn chưa trở lại bình thường.
"Sinh con cho anh, được không?"
An Diệc Tĩnh đưa tay vuốt khuôn mặt của Lâm Nhiên, trong mắt có hơi nước hoà hợp, càng lúc càng sâu, tay của cô vuốt ve qua lại trên mặt anh, có chút không xác định hỏi anh: "Sinh con?"
Lâm Nhiên cười, vuốt nhẹ gò má cô, khẳng định nói: "Con của anh và em."
"Được." Khoé mắt có giọt nước nhẹ nhàng lướt qua.
Beta: Huyền Thiên Tiểu Tử
Lâm Nhiên cúi đầu hôn lên trán cô, dịu dàng nói: "Đánh thức em à?"
An Diệc Tĩnh lắc đầu, ôn nhu nhìn Lâm Nhiên: "Không phải, giấc ngủ của em luôn không sâu."
"Như vậy cũng không tốt." Ngón tay Lâm Nhiên vuốt nhẹ gò má An Diệc Tĩnh.
"Nhiều năm đều như vậy, không dễ thay đổi." An Diệc Tĩnh vẫn nằm như cũ, giọng nói trong trẻo hơn lúc nãy, cảm giác buồn ngủ tiêu tan không ít.
Lâm Nhiên xoa nhẹ mũi An Diệc Tĩnh, bật cười: "Tật xấu này của em, anh nhất định sẽ thay đổi được."
"Không tin."
"Thử xem."
"Xin theo."
Hôm nay Lâm Nhiên thấy hơi mệt, nhưng khi anh nhìn thấy An Diệc Tĩnh ngủ trên giường của mình thì mệt mỏi toàn thân giống như tan thành mây khói, anh đứng dậy vừa cởi áo khoác bỏ sang một bên vừa nói: "Muộn rồi, ngủ thôi."
"Bị anh đánh thức rồi." Một tay An Diệc Tĩnh gối đầu, liếc mắt nhìn Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên cười cười, đi tới bên giường cúi đầu hôn lên miệng An Diệc Tĩnh, nhỏ giọng hỏi: "Có muốn tắm chung không?"
An Diệc Tĩnh lắc đầu: "Không cần khách khí."
Lâm Nhiên cười nhẹ, đứng dậy đi về phòng tắm.
Tiếng nước chảy xuống sàn phòng tắm, An Diệc Tĩnh lật người nhắm hai mắt lại, mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Lâm Nhiên tắm xong đi ra thấy An Diệc Tĩnh nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, không khỏi cười một tiếng, đi tới đầu giường bên kia, vén chăn chui vào, thấy An Diệc Tĩnh không có phản ứng gì, đưa tay phải ra len vào sau gáy cô, ôm lấy cô để cô nằm ngủ trong trong vòng tay anh.
An Diệc Tĩnh dịch người tìm một vị trí thoải mái, lúc này mới yên lặng tiếp tục ngủ.
Lâm Nhiên thấy bộ dạng An Diệc Tĩnh, thuận tay sửa lại mái tóc dài của cô một chút, sau đó đưa tay trái tắt đèn đầu giường, cũng nằm xuống, hương thơm ở trong ngực cọ xát ngực anh, nhu thuận như một con mèo, quấy nhiễu anh, cào vào tim anh.
Bóng đêm nhuộm tối bên ngoài của sổ, dịu dàng cuốn vào giường.
Sáng ngày hôm sau An Diệc Tĩnh vừa mở mắt ra đã nhìn thấy nhan sắc anh tuấn đó, trước kia lúc đóng phim nhìn kịch bản nói mặt mày như hoạ thì cô luôn châm chọc nói ngoa, nhưng vào giờ phút này nhìn thấy đôi hàng mi của người đàn ông đang ôm mình ngủ, không phải giống như hoạ là đây sao?
Cô đưa tay lên chạm vào, từng cái từng cái nhẹ nhàng như lông vũ chạm qua, sợ đánh thức anh dậy.
"Đã tỉnh rồi à?" Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai An Diệc Tĩnh.
An Diệc Tĩnh dừng tay lại, thấy Lâm Nhiên vẫn không mở mắt, cô còn tưởng rằng mình nghe nhầm? Kết quả còn chưa kịp nghĩ nhiều, tay đã bị đối phương nắm lấy đưa tới ngang hông của anh.
"Hôm nay bận lắm à?" An Diệc Tĩnh hỏi.
"Ừ." Lâm Nhiên nhẹ nhàng ừ một tiếng, hít sâu, sau đó mới chậm rãi mở mắt nhìn An Diệc Tĩnh, nói tiếp: "Phải đến đội cảnh sát."
An Diệc Tĩnh cười nhạt, trong lời nói mang theo ý trêu ghẹo: "Không biết thì còn tưởng rằng anh là cảnh sát đấy?"
"Một nửa là vậy." Lâm Nhiên không chút nghĩ ngợi bật thốt lên.
"Biết anh lợi hại, giáo sư Lâm." An Diệc Tĩnh nhéo một cái vào hông của Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên bị An Diệc Tĩnh nhéo đau, trực tiếp lật người đè lên người cô, cười như không cười nhìn cô: "Em hình như quên rằng buổi sáng không nên tuỳ tiện khiêu khích đàn ông."
An Diệc Tĩnh cũng không phải là phái Cổ Mộ, dĩ nhiên biết đặc tính buổi sáng của đàn ông, hơn nữa bây giờ hai người đang dán chặt nhau, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được trên người đối phương chỗ nào đó đã bị đánh thức.
"Không quên." An Diệc Tĩnh nhìn Lâm Nhiên, hồi đáp.
"Tối hôm qua em ngủ thiếp đi." Lâm Nhiên hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
"Ừ." An Diệc Tĩnh gật đầu một cái, nhưng đôi mắt thể hiện rõ ràng anh không phải biết rõ còn hỏi.
Lâm Nhiên nhìn thấy điệu bộ lúc này của An Diệc Tĩnh, nụ cười mang ý vị khác: "Vì vậy, có chuyện cần bù đắp."
An Diệc Tĩnh nháy mắt, nhìn Lâm Nhiên hỏi: "Chuyện gì?"
"Không biết?"
"Biết cái gì? Ưmh. . . . . ."
Lâm Nhiên thấy vẻ mặt mờ mịt của người phía dưới càng thêm vẻ quyến rũ, cũng không để ý việc phải dậy sớm, trực tiếp cúi xuống ngậm lấy đôi môi hồng nhạt ẩm ướt kia, trăn trở liếm ~ liếm, giống như đang ăn sáng, cạy cạy hàm răng trắng ra, dùng lưỡi cảm thụ ẩm ướt thơm mát làm cho người ta muốn ngừng không được.
Bàn tay lớn của anh lần theo làn da mềm mại thơm tho dưới lớp quần áo, lướt đến trước ngực, chỉ nghe thấy nụ cười thâm trầm của anh, sau đó buông đôi môi cô ra, hướng tới viền tai của cô, giọng nói chết người.
"Xem ra em đã sớm có chuẩn bị." Lâm Nhiên cúi đầu nhìn lại lúc này mới phát hiện ra An Diệc Tĩnh đang mặc áo sơ mi của anh, bên trong không mặc gì cả.
An Diệc Tĩnh bị hôn đến thất điên bát đảo, cả linh hồn giống như đang chạy trên mây vậy, nghe Lâm Nhiên nói, một lúc sau mới hiểu rõ sự việc.
"Chỉ là thói quen lúc ngủ, anh đoán sai rồi." An Diệc Tĩnh nói.
"Thật sao?" một tay Lâm Nhiên trực tiếp trói buộc Bạch Phong, càn rở mà cố ý chuẩn bị vân vê, còn tiếp tục mở miệng: "Anh rất thích thói quen này của em."
An Diệc Tĩnh bị vân vê khiến cả người đều lâng lâng, mềm nhũn vô lực, giống như đang bước trên mây, công phu tay của anh tựa như lò lửa, chỉ nhẹ nhàng yêu ~ an ủi một chút đã làm cho cô không chịu nổi, chứ đừng nói là dung nạp cả cơ thể anh.
Lúc cô đang còn thất thần, áo sơ mi đã bị cởi ra, trên người anh cũng chỉ còn một cái, chiến trường lập tức xoay chuyển, cúi đầu ngậm lấy quả mận đỏ đứng thẳng, nhuần nhuyễn bắt đầu mút lấy, bàn tay kia không quên tiếp tục vân vê bên còn lại.
Da thịt màu trắng dần chuyển sang phiếm hồng, phía trong cơ thể từ từ chảy xuống một dòng nước ấm, thuận theo hành lang chật hẹp kia chảy ra ngoài.
"An Diệc Tĩnh, anh làm em ướt." Lâm Nhiên từ cặp núi kia ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười tà nịnh, ánh mắt sâu thẳm nhuốm đậm tình dục.
Nếu như An Diệc Tĩnh không cùng Lâm Nhiên vận động trên giường, có thể cả đời cô sẽ không biết được bộ dạng lúc ngỗ ngược của anh sẽ như vậy, đến cả lời nói cũng không đứng đắn làm cho người khác không biết nên như thế nào.
"Cần em bồi thường không?"
Lâm Nhiên gật đầu: "Cần."
Anh vừa nói, ngón tay trực tiếp trượt xuống đôi chân trần của cô ~ gốc rễ, sờ tới sờ lui, kích thích cả người cô làm cô giật mình, không nhịn được mà kêu lên một tiếng.
Sau đó, ngón tay dài men theo mép quần lót dò xét đi vào, từ từ ra phía sau, mông quả đào mượt mà bị bàn tay anh khống chế, cảm xúc bóng loáng làm cho anh không cách nào kiềm chế được, nhưng sờ thế không đủ, thế nào cũng không đủ.
Lâm Nhiên là học bá, không chỉ trong học thuật, mà cảm hứng trong tình yêu của anh cũng bất tận, giống như giờ phút này, làm cho An Diệc Tĩnh run rẩy không thôi.
"Ừm, Lâm Nhiên. . . . . ." An Diệc Tĩnh bị tay của Lâm Nhiên trên dưới công kích, cộng thêm miệng không được tha.
"Hả?" Lâm Nhiên buông môi cô ra, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
"Em muốn."
"Muốn cái gì?"
"Anh."
Lâm Nhiên nghe xong càng cười thú vị, anh bế An Diệc Tĩnh ngồi lên người mình rồi nhìn cô, gương mặt hoàn mỹ, xương quai xanh sâu, hai ngọn núi cao tròn trịa cao ngạo ngay trước mắt, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy bắn ra mười phần, mà anh đã sớm kiểm nghiệm qua, quả thật như thế.
Nhìn lại, lúc này anh mới phát hiện ra, nha đầu này bình thường nhìn luôn lười biếng, thậm chí còn có áo giáp phòng thủ.
An Diệc Tĩnh bị Lâm Nhiên nhìn, khoé miệng nhếch lên, cúi người xuống hôn anh, chiếm thế chủ động.
Tay cũng không nhan rỗi, men theo đường cơ bụng đi xuống, cách một lớp mỏng manh nắm lấy, một bọc thật lớn.
Lâm Nhiên bị hành động đó khiến cả người kích động, nhịn không được kêu lên một tiếng, thấy nụ cười như ý của An Diệc Tĩnh, phát hiện ra người phụ nữ này cũng là một cao thủ.
Anh lật người, đè An Diệc Tĩnh xuống giường, nhanh chóng cởi bỏ lớp ràng buộc cuối cùng, không kịp chờ đợi từ phía sau đem khối khổng lồ căng cứng đưa vào, lấp đầy chỗ chật chội, khít khao mà trơn trượt kia.
"Ách. . . . . ." Tốc độ quá nhanh, An Diệc Tĩnh còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị Lâm Nhiên chiếm lấy, ngửa đầu kêu lên.
"Thoải mái không ?" Lâm Nhiên trầm giọng nói, quá chặt, mỗi một lần đều như vậy, làm cho anh phiêu phiêu dục tiên.
An Diệc Tĩnh cười khúc khích, to gan nói: "Bình thường."
Lâm Nhiên cũng biết An Diệc Tĩnh sẽ nói như vậy, nhỏ giọng cười một tiếng, bắt đầu luật động, vào sâu ra cạn, đụng An Diệc Tĩnh hồn bay phách tán, va chạm da thịt, khiến cho tiếng nước chảy cũng biến thành một bản hoà âm đặc biệt, càng ngày càng gấp rút, càng lúc càng tăng nhanh.
Nhiệt độ bên trong hành lang càng lúc càng cao, giống như ma sát tạo lửa, đốt cháy hai con người đang đan xen vào nhau, một giây tiếp theo bị tiếng nước chảy dập tắt.
Lâm Nhiên xoay người An Diệc Tĩnh lại, đối mặt một lần nữa tiến vào, ôm cô thật chặt, giống như ôm trân bảo, loại bảo bối khiến cho anh cả đời yêu thích không thể buông tay.
"An Diệc Tĩnh?" Lâm Nhiên rất thích gọi cả họ tên cô.
"Hả?" An Diệc Tĩnh bị va chạm đến mức sắp vỡ ra.
"Chúng ta công khai đi?" Lời này của anh vừa giống như hỏi, cũng giống như tuyên bố.
"Anh chắc chắn?" An Diệc Tĩnh bị đụng đến nước mắt tuôn rơi.
"Chưa bao giờ chắc chắn như vậy."
"Được."
Lâm Nhiên cười, cúi hôn An Diệc Tĩnh, nụ cười nở rộ biến mất trước mắt, mà phía dưới một chỗ vẫn còn đan xen, làm sáng tỏ suy nghĩ của nhau.
"Ưmh. . . . . ." An Diệc Tĩnh giống như tỉnh mộng, ngước mắt nhìn Lâm Nhiên, đứt quãng nói: "Anh không mang. . . . . . Ách. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, người đàn ông này đã trầm thấp thở dài, nhiệt lưu nóng bỏng trong thân thể cô nở rộ, hai người cùng lúc leo đến Cửu Trùng Thiên, giống như chỗ cư ngụ của thần tiên, anh nằm trên người cô, một lần nữa ôm cô thật chặt.
"Đây là chuyện thứ hai anh muốn nói." Thật lâu, Lâm Nhiên đột nhiên mở miệng.
"Chuyện gì?" An Diệc Tĩnh còn chưa trở lại bình thường.
"Sinh con cho anh, được không?"
An Diệc Tĩnh đưa tay vuốt khuôn mặt của Lâm Nhiên, trong mắt có hơi nước hoà hợp, càng lúc càng sâu, tay của cô vuốt ve qua lại trên mặt anh, có chút không xác định hỏi anh: "Sinh con?"
Lâm Nhiên cười, vuốt nhẹ gò má cô, khẳng định nói: "Con của anh và em."
"Được." Khoé mắt có giọt nước nhẹ nhàng lướt qua.