-
Chương 462
Editor: Vũ Cát Gia Gia
Hoàng Phủ Diệu Dương biết, Tu La không phải chủ mưu, nhất định còn có người muốn mạng của Lãnh Tiểu Dã, anh không cho phép, amh tuyệt đối không cho phép người như vậy tồn tại.
Cho nên Hoàng Phủ Diệu Dương cũng sớm đã quyết định, muốn tìm người kia ra ngoài, rồi giết anh ta.
Ông quản gia đem để ở trên bàn một xấp tư liệu hướng anh đẩy đẩy, "Đây là tư liệu đã muốn tra được."
Đó là một xấp tư liệu thật daỳ, tư liệu trên cùng là bức ảnh của hồ ly cùng tài liệu của anh ta, cùng với một ít tin tức về cuộc đời của anh ta.
Đương nhiên, mấy tin tức này chỉ tới hai năm trước, sau thời gian đó đều là trống rỗng.
Sau đó là tư liệu của lão quỷ đã bị Hoàng Phủ Diệu Dương tự tay giết chết, tư liệu biểu hiện ông ta cùng với hồ ly lúc đầu đều thuộc lính đánh thuê quân đoàn, đồng dạng, tất cả tin tức cũng là chỉ tới hai năm trước, sau đó chính là trống rỗng.
...
Tất cả tư liệu, đều là giống nhau.
"Vì sao?" Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày hỏi.
Ông quản gia khẽ gật đầu một cái, "Trước mắt mới có vậy, chúng ta còn không có tra được hết."
Hai ngày, có thể đem này đó tra được rành mạch, đã muốn không đơn giản.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu nhíu mày, "đi dò tra tin tức máy bay trực thăng còn có xe việt dã của đối phương, nhìn xem có cái manh mối gì không ."
" Dạ, bá tước đại nhân." Ông quản gia đáp đáp một tiếng, xoay người muốn đi.
"Chờ một chút!" Hoàng Phủ Diệu Dương lại gọi ông, "Tôi phía trước cho ông tra chuyện tình của nữ công tước, có cái kết quả gì không?."
Ông quản gia xoay người lại, "Tôi đã muốn điều tra, trong khoảng thời gian gần đây công tước tiên sinh, đều không có chuyện tình gì khác thường... Chuyện này, hẳn không phải là bà làm."
Ngẩng mặt lên, đón nhận ánh mắt của ông, đôi mắt màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương híp lại, "Ông xác định?!"
Ông quản gia hơi hơi hướng anh khom người, "Xác định vô cùng."
Hoàng Phủ Diệu Dương không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng mà phất phất tay.
"Cậu cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi, buổi sáng ngày mai cậu còn có một cái hội nghị rất quan trọng."
Ông quản gia nhẹ giọng nhắc nhở anh một câu, rồi mới rời khỏi thư phòng.
Đưa tay phải lên, nhẹ nhàng mà nhéo nhéo mũi, ngón tay chạm được miếng che mắt trên mặt, Hoàng Phủ Diệu Dương hơi hơi dời qua ngón tay, sờ sờ miếng che mắt, anh mạnh mẽ đứng lên, đi ra thư phòng.
Trở lại phòng ngủ, đi vào cạnh giường, chỉ thấy thân một cánh tay của Lãnh Tiểu Dã đang bị rơi ra ngoài, chăn mền trên người đã muốn đá văng ra, lộ ra một đoạn tay nhỏ xinh đẹp cùng một cái mủi chân.
Giúp cô bắt tay cùng chân nhỏ nhét vào trong chăn, Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng giúp cô dịch dịch góc chăn.
Chú ý tới trên má phía bên phải của cô có một vết thương màu đỏ sậm, anh đau lòng đưa tay qua nhẹ nhàng mà sờ sờ mặt cô, giữa môi liền chậm rãi phun ra vài câu.
"Tốt nhất là không nên để cho tôi tra được là bà!"
...
...
Ngày hôm sau, Lãnh Tiểu Dã còn nằm trên giường.
Hoàng Phủ Diệu Dương lại sớm liền rời đi phủ bá tước, đi tham gia hội nghị quân sự.
Đợi cho Lãnh Tiểu Dã ở trên giường nằm đủ, mới lười biếng từ trên giường đứng lên, tắm rửa sạch một chút từ trong phòng tắm đi ra.
Liếc mắt liền thấy trong phòng, đã muốn có thêm một người.
Tóc vàng xinh đẹp dứt khoát búi gọn ở sau ót, đồ công sở ngắn gọn trên người không có một tia nếp nhăn, giày cao gót đứng vững vàng ở trên sàn nhà, từ đầu đến chân, đều lộ ra kiêu ngạo cùng tao nhã, đúng là mẹ của Hoàng Phủ Diệu Dương - - nữ công tước Amanda.
Nhìn đến bà, Lãnh Tiểu Dã lắp bắp kinh hãi, vội vàng đem khoác áo tắm trên người tùy tiện nắm thật chặt, lúc này mới lên tiếng.
"Chào ngài."
Nữ đại công Amanda đứng ở trước cửa sổ, chậm rãi xoay người lại, một đôi mắt màu lam cách cặp mắt kính xem kỹ nhìn chăm chú vào mặt Lãnh Tiểu Dã
Đem cô nhìn từ đầu đến chân, lại từ chân nhìn đến đầu.
Sau đó, giọng nói của bà ngạo mạn hỏi.
"Lãnh Tiểu Dã, cô nghĩ muốn cái gì?"
...
...
Sao sao đát
Hoàng Phủ Diệu Dương biết, Tu La không phải chủ mưu, nhất định còn có người muốn mạng của Lãnh Tiểu Dã, anh không cho phép, amh tuyệt đối không cho phép người như vậy tồn tại.
Cho nên Hoàng Phủ Diệu Dương cũng sớm đã quyết định, muốn tìm người kia ra ngoài, rồi giết anh ta.
Ông quản gia đem để ở trên bàn một xấp tư liệu hướng anh đẩy đẩy, "Đây là tư liệu đã muốn tra được."
Đó là một xấp tư liệu thật daỳ, tư liệu trên cùng là bức ảnh của hồ ly cùng tài liệu của anh ta, cùng với một ít tin tức về cuộc đời của anh ta.
Đương nhiên, mấy tin tức này chỉ tới hai năm trước, sau thời gian đó đều là trống rỗng.
Sau đó là tư liệu của lão quỷ đã bị Hoàng Phủ Diệu Dương tự tay giết chết, tư liệu biểu hiện ông ta cùng với hồ ly lúc đầu đều thuộc lính đánh thuê quân đoàn, đồng dạng, tất cả tin tức cũng là chỉ tới hai năm trước, sau đó chính là trống rỗng.
...
Tất cả tư liệu, đều là giống nhau.
"Vì sao?" Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày hỏi.
Ông quản gia khẽ gật đầu một cái, "Trước mắt mới có vậy, chúng ta còn không có tra được hết."
Hai ngày, có thể đem này đó tra được rành mạch, đã muốn không đơn giản.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu nhíu mày, "đi dò tra tin tức máy bay trực thăng còn có xe việt dã của đối phương, nhìn xem có cái manh mối gì không ."
" Dạ, bá tước đại nhân." Ông quản gia đáp đáp một tiếng, xoay người muốn đi.
"Chờ một chút!" Hoàng Phủ Diệu Dương lại gọi ông, "Tôi phía trước cho ông tra chuyện tình của nữ công tước, có cái kết quả gì không?."
Ông quản gia xoay người lại, "Tôi đã muốn điều tra, trong khoảng thời gian gần đây công tước tiên sinh, đều không có chuyện tình gì khác thường... Chuyện này, hẳn không phải là bà làm."
Ngẩng mặt lên, đón nhận ánh mắt của ông, đôi mắt màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương híp lại, "Ông xác định?!"
Ông quản gia hơi hơi hướng anh khom người, "Xác định vô cùng."
Hoàng Phủ Diệu Dương không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng mà phất phất tay.
"Cậu cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi, buổi sáng ngày mai cậu còn có một cái hội nghị rất quan trọng."
Ông quản gia nhẹ giọng nhắc nhở anh một câu, rồi mới rời khỏi thư phòng.
Đưa tay phải lên, nhẹ nhàng mà nhéo nhéo mũi, ngón tay chạm được miếng che mắt trên mặt, Hoàng Phủ Diệu Dương hơi hơi dời qua ngón tay, sờ sờ miếng che mắt, anh mạnh mẽ đứng lên, đi ra thư phòng.
Trở lại phòng ngủ, đi vào cạnh giường, chỉ thấy thân một cánh tay của Lãnh Tiểu Dã đang bị rơi ra ngoài, chăn mền trên người đã muốn đá văng ra, lộ ra một đoạn tay nhỏ xinh đẹp cùng một cái mủi chân.
Giúp cô bắt tay cùng chân nhỏ nhét vào trong chăn, Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng giúp cô dịch dịch góc chăn.
Chú ý tới trên má phía bên phải của cô có một vết thương màu đỏ sậm, anh đau lòng đưa tay qua nhẹ nhàng mà sờ sờ mặt cô, giữa môi liền chậm rãi phun ra vài câu.
"Tốt nhất là không nên để cho tôi tra được là bà!"
...
...
Ngày hôm sau, Lãnh Tiểu Dã còn nằm trên giường.
Hoàng Phủ Diệu Dương lại sớm liền rời đi phủ bá tước, đi tham gia hội nghị quân sự.
Đợi cho Lãnh Tiểu Dã ở trên giường nằm đủ, mới lười biếng từ trên giường đứng lên, tắm rửa sạch một chút từ trong phòng tắm đi ra.
Liếc mắt liền thấy trong phòng, đã muốn có thêm một người.
Tóc vàng xinh đẹp dứt khoát búi gọn ở sau ót, đồ công sở ngắn gọn trên người không có một tia nếp nhăn, giày cao gót đứng vững vàng ở trên sàn nhà, từ đầu đến chân, đều lộ ra kiêu ngạo cùng tao nhã, đúng là mẹ của Hoàng Phủ Diệu Dương - - nữ công tước Amanda.
Nhìn đến bà, Lãnh Tiểu Dã lắp bắp kinh hãi, vội vàng đem khoác áo tắm trên người tùy tiện nắm thật chặt, lúc này mới lên tiếng.
"Chào ngài."
Nữ đại công Amanda đứng ở trước cửa sổ, chậm rãi xoay người lại, một đôi mắt màu lam cách cặp mắt kính xem kỹ nhìn chăm chú vào mặt Lãnh Tiểu Dã
Đem cô nhìn từ đầu đến chân, lại từ chân nhìn đến đầu.
Sau đó, giọng nói của bà ngạo mạn hỏi.
"Lãnh Tiểu Dã, cô nghĩ muốn cái gì?"
...
...
Sao sao đát