-
Chương 456
Editor: Vũ Cát Gia Gia
Toàn bộ doanh địa, lập tức tối mặt đi xuống.
Vẫn ở chỗ cũ tiếp tục chiến đấu, Hoàng Phủ Diệu Dương cùng La Y đã muốn nhảy vào doanh địa, ba cái đại binh cũng đã muốn từ trong nước chui ra ngoài, hướng về tới chiếc máy bay trực thăng gần con sông kia đi qua.
Tu La phát hiện động tĩnh bên này, mang theo lão quỷ chạy tới bắn một cái vào đại binh.
đang ở thời điểm hướng đại binh nổ súng lần thứ hai, một viên đạn đã muốn từ đằng xa bay tới bắn trúng cánh tay phải của cô ta.
Cánh tay bị đau đem súng trong tay Tu La thiếu chút nữa rơi khỏi.
"Mọi người cẩn thận, đối phương có tay súng bắn tỉa!"
cô ta nhanh chóng lui thẳng thân mình, theo trên người lấy ra cái khăn đem cánh tay phải buột lấy.
Lúc này trên sườn núi cao, Lãnh Tiểu Dã đã muốn bắn ra thêm một viên đạn, đánh ngã một cái thủ hạ của Tu La.
Nhân số của đối phương dần dần bớt đi, khoảng cách số người của hai bên từ từ gần hơn, từ bắn nhau biến thành vật lộn.
Mắt thấy một viên đạn lại đem lão quỷ đánh ngã, Tu La chỉ là tức giận đến hàm răng đều cắn chặt.
Quay sang, nhìn xem sườn núi cao ở xa xa, cô ta ngay trên mặt đất lăn vài cái, bắn tới Hoàng Phủ Diệu Dương một viên đạn, tiến vào xe đem xe khởi động, mạnh mẽ quay đầu hướng về chỗ Lãnh Tiểu Dã đang ẩn trốn trên núi tiến lên.
Thời điểm Hoàng Phủ Diệu Dương còn muốn nổ súng, bên cạnh hồ ly đã muốn ở phía sau máy bay trực thăng nhảy ra hướng anh đánh lén.
Nghiêng người né con dao đối phương chém tới, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay bắn một phát súng.
Oành!
Viên đạn đánh vào máy bay trực thăng trên vách đá đem bộ đàm của hồ ly đục lỗ.
"Có người hướng phương hướng của em đi, cẩn thận một chút!" Đem súng lục không có đạn đập về phía hồ ly, đồng thời anh ở một bên lớn tiếng nhắc nhở Lãnh Tiểu Dã, rồi cao giọng hạ lệnh thủ hạ, "Lấy máy bay trực thăng bảo hộ Tiểu Dã!"
" Dạ, tướng quân!"
một cái đại binh đã muốn toàn thân ướt nhẹp nhảy lên máy bay trực thăng, nghe được mệnh lệnh của anh lập tức đem máy bay trực thăng khởi động.
Vừa mới đem máy bay kéo cao nhất, một cái thủ hạ của Tu La đã muốn nâng súng lên đến đấy, hướng về anh ta bóp cò.
Viên đạn bắn thủng cửa sổ phi cơ trên máy bay trực thăng, bắn vào bên trong buồng phi cơ, đại binh vội vàng trốn tránh nhưng vẫn bị bắn trúng bả vai.
anh ta còn muốn đứng dậy, người kia đã xông lại, bò vào máy bay trực thăng, lấy đao của mình ra ngoài hướng đại binh mà đâm.
Đại binh bất đắc dĩ đành phải buông cần điều khiển ra, cùng người nọ đánh đấu.
Trong doanh trại, thời điểm hai bên liều chết chiến đấu, xe việt dã của Tu La cũng đã muốn xông lên đồi cỏ.
Lãnh Tiểu Dã giơ kích cự li trên súng bắn tỉa lên, nhắm Tu La đang lái xe mà bóp cò.
Tu La mạnh mẽ hướng sang bên cạnh vừa lái vừa né, viên đạn đục lỗ thiết bị chắn gió, theo cạnh cửa kính xe bay ra ngoài.
Lãnh Tiểu Dã cò muốn bắn thêm phát thứ hai, xe của Tu La đã muốn giống như ngựa hoang hướng lên sườn núi, theo phương hướng của cô đụng tới.
Phi thân lên, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng trốn tránh.
Xe to xóc nảy, theo bên cạnh người cô phi thân mà qua, viên đạn đánh vào đuôi xe phá vỡ một cái đèn xe.
Xe việt dã ở trên đồi cỏ chuyển hướng, lại một lần nữa hướng cô xông lại, Lãnh Tiểu Dã vứt bỏ trong tay súng ngắm không có đạn, nghiêng về phía trước trốn.
Thời điểm mắt thấy xe sắp đụng đến, cô đột nhiên vặn người thay đổi một cái phương hướng.
Xe việt dã lập tức đụng vào đại thụ trước mặt cô, xe ngừng lại.
Tu La nhấc chân đá mở cửa xe, giơ súng trong tay lên liền nhắm về hướng cô mà bắn tới.
Thình thịch oành!
Ngay khi cô ta nổ ba phát súng, Lãnh Tiểu Dã bắn hai phát súng về phía trước, phát đạn cuối cùng xẹt qua sát cánh tay của cô, tạo ra một miệng máu vết thương.
Đưa tay lấy cung, Lãnh Tiểu Dã cài tên dài trực tiếp nhắm về hướng cô ta.
Tu La dùng súng chỉa về phía cô, cười lạnh, "cô cho là tên của cô có thể nhanh hơn được súng sao?"
Lãnh Tiểu Dã giơ lên khóe môi, "cô chẳng lẽ không có chú ý tới, súng lục của cô đã muốn hết đạn sao?!"
Toàn bộ doanh địa, lập tức tối mặt đi xuống.
Vẫn ở chỗ cũ tiếp tục chiến đấu, Hoàng Phủ Diệu Dương cùng La Y đã muốn nhảy vào doanh địa, ba cái đại binh cũng đã muốn từ trong nước chui ra ngoài, hướng về tới chiếc máy bay trực thăng gần con sông kia đi qua.
Tu La phát hiện động tĩnh bên này, mang theo lão quỷ chạy tới bắn một cái vào đại binh.
đang ở thời điểm hướng đại binh nổ súng lần thứ hai, một viên đạn đã muốn từ đằng xa bay tới bắn trúng cánh tay phải của cô ta.
Cánh tay bị đau đem súng trong tay Tu La thiếu chút nữa rơi khỏi.
"Mọi người cẩn thận, đối phương có tay súng bắn tỉa!"
cô ta nhanh chóng lui thẳng thân mình, theo trên người lấy ra cái khăn đem cánh tay phải buột lấy.
Lúc này trên sườn núi cao, Lãnh Tiểu Dã đã muốn bắn ra thêm một viên đạn, đánh ngã một cái thủ hạ của Tu La.
Nhân số của đối phương dần dần bớt đi, khoảng cách số người của hai bên từ từ gần hơn, từ bắn nhau biến thành vật lộn.
Mắt thấy một viên đạn lại đem lão quỷ đánh ngã, Tu La chỉ là tức giận đến hàm răng đều cắn chặt.
Quay sang, nhìn xem sườn núi cao ở xa xa, cô ta ngay trên mặt đất lăn vài cái, bắn tới Hoàng Phủ Diệu Dương một viên đạn, tiến vào xe đem xe khởi động, mạnh mẽ quay đầu hướng về chỗ Lãnh Tiểu Dã đang ẩn trốn trên núi tiến lên.
Thời điểm Hoàng Phủ Diệu Dương còn muốn nổ súng, bên cạnh hồ ly đã muốn ở phía sau máy bay trực thăng nhảy ra hướng anh đánh lén.
Nghiêng người né con dao đối phương chém tới, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay bắn một phát súng.
Oành!
Viên đạn đánh vào máy bay trực thăng trên vách đá đem bộ đàm của hồ ly đục lỗ.
"Có người hướng phương hướng của em đi, cẩn thận một chút!" Đem súng lục không có đạn đập về phía hồ ly, đồng thời anh ở một bên lớn tiếng nhắc nhở Lãnh Tiểu Dã, rồi cao giọng hạ lệnh thủ hạ, "Lấy máy bay trực thăng bảo hộ Tiểu Dã!"
" Dạ, tướng quân!"
một cái đại binh đã muốn toàn thân ướt nhẹp nhảy lên máy bay trực thăng, nghe được mệnh lệnh của anh lập tức đem máy bay trực thăng khởi động.
Vừa mới đem máy bay kéo cao nhất, một cái thủ hạ của Tu La đã muốn nâng súng lên đến đấy, hướng về anh ta bóp cò.
Viên đạn bắn thủng cửa sổ phi cơ trên máy bay trực thăng, bắn vào bên trong buồng phi cơ, đại binh vội vàng trốn tránh nhưng vẫn bị bắn trúng bả vai.
anh ta còn muốn đứng dậy, người kia đã xông lại, bò vào máy bay trực thăng, lấy đao của mình ra ngoài hướng đại binh mà đâm.
Đại binh bất đắc dĩ đành phải buông cần điều khiển ra, cùng người nọ đánh đấu.
Trong doanh trại, thời điểm hai bên liều chết chiến đấu, xe việt dã của Tu La cũng đã muốn xông lên đồi cỏ.
Lãnh Tiểu Dã giơ kích cự li trên súng bắn tỉa lên, nhắm Tu La đang lái xe mà bóp cò.
Tu La mạnh mẽ hướng sang bên cạnh vừa lái vừa né, viên đạn đục lỗ thiết bị chắn gió, theo cạnh cửa kính xe bay ra ngoài.
Lãnh Tiểu Dã cò muốn bắn thêm phát thứ hai, xe của Tu La đã muốn giống như ngựa hoang hướng lên sườn núi, theo phương hướng của cô đụng tới.
Phi thân lên, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng trốn tránh.
Xe to xóc nảy, theo bên cạnh người cô phi thân mà qua, viên đạn đánh vào đuôi xe phá vỡ một cái đèn xe.
Xe việt dã ở trên đồi cỏ chuyển hướng, lại một lần nữa hướng cô xông lại, Lãnh Tiểu Dã vứt bỏ trong tay súng ngắm không có đạn, nghiêng về phía trước trốn.
Thời điểm mắt thấy xe sắp đụng đến, cô đột nhiên vặn người thay đổi một cái phương hướng.
Xe việt dã lập tức đụng vào đại thụ trước mặt cô, xe ngừng lại.
Tu La nhấc chân đá mở cửa xe, giơ súng trong tay lên liền nhắm về hướng cô mà bắn tới.
Thình thịch oành!
Ngay khi cô ta nổ ba phát súng, Lãnh Tiểu Dã bắn hai phát súng về phía trước, phát đạn cuối cùng xẹt qua sát cánh tay của cô, tạo ra một miệng máu vết thương.
Đưa tay lấy cung, Lãnh Tiểu Dã cài tên dài trực tiếp nhắm về hướng cô ta.
Tu La dùng súng chỉa về phía cô, cười lạnh, "cô cho là tên của cô có thể nhanh hơn được súng sao?"
Lãnh Tiểu Dã giơ lên khóe môi, "cô chẳng lẽ không có chú ý tới, súng lục của cô đã muốn hết đạn sao?!"