-
Chương 449
Editor: Vũ Cát Gia Gia
"Làm theo lời tiểu thư!" Hoàng Phủ Diệu Dương hạ lệnh.
" Dạ, tướng quân!"
Trong doanh địa, trung đội trưởng La Y mạnh mẽ đứng lên, hướng về xa xa trong rừng cây bắn ra một chuỗi viên đạn, "Mọi người lên xe mau tiến đến phương hướng tây nam, nhanh lên! Tôi ở đây cản chúng!"
Vừa nói, La Y liền đứng dậy, lấy xe việt dã bị hư hại vì cộng sự mà che chắn, hướng về đám người Tu La ở xa xa mà bóp cò.
Nhờ sự ngăn cản của anh ta, bốn đại binh khác cũng đã muốn đỡ lấy tuần thú sư bị thương tiến vào bên trong chiếc kia xe việt dã cách đó không xa.
Khởi động xe, lái một vòng tròn kéo dài chạy tới, nhờ mấy người khác cùng nhau che chở La Y liền mượn cơ hội nhảy lên trên xe.
Đại binh lái xe đạp chân ga, xe việt dã nổ máy hướng về hướng tây nam chạy tới.
"Lên xe!"
Tu La theo trong cây cối chạy đến đây, từ trong xe con mà quát lớn.
một đám thủ hạ đều là lên xe hướng về xe việt dã mà đuổi theo.
Mấy chiếc xe chạy nhanh ở trên thảo nguyên, vừa chạy vừa bắn nhau.
"Trước mặt là rừng cây, nhanh chút!"
Trung đội trưởng La Y vừa nổ súng vừa ở một bên quát, mắt nhìn lão quỷ ở phía sau đã muốn đứng dậy tay cầm lấy tên lửa, anh ta lập tức rống to, "Lái sang bên trái!"
Đại binh lái xe nhanh chóng lấy sang, xe việt dã trực tiếp nhảy vào bên trong bụi cỏ nằm ở bên trái.
Oanh!
Hoả tiễn bay tới dừng ở địa phương vừa rồi xe việt dã mới lái qua, lập tức nổ ra một cái hố to.
"La Y, các người đến chỗ nào rồi?" Nghe được tiếng vang bên đó, Lãnh Tiểu Dã lo lắng hỏi.
"Chúng ta cách rừng cây đại khái còn có một km, sẽ lập tức tới ngay." La Y lớn tiếng đáp.
"Nghe được!" Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn bốn phía, "Trong rừng cây có một chỗ hổng, các người trực tiếp theo chỗ hổng xông tới!"
" Dạ, tiểu thư!" La Y lớn tiếng trả lời.
"Tiểu Dã, em mang bác sỹ thú y lui đến phía sau rừng cây đi." Hoàng Phủ Diệu Dương đem băng đạn gắn lên cây súng trong tay, đem súng lục cùng cung đưa đến tay cô, "Chờ anh ở nơi đó, anh sẽ tới tiếp ứng em."
Lãnh Tiểu Dã tiếp nhận cung, "Em ở lại có thể giúp được một tay!"
"không!" Hoàng Phủ Diệu Dương đỡ lấy của cánh tay cô, "Em ở chỗ này anh sẽ phân tâm!"
Lãnh Tiểu Dã cau mày, "Nhưng mà..."
"Tiểu Dã!" Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay đỡ lấy mặt cô, ôn nhu dùng ngón tay vuốt vuốt mặt cô, "Ngoan!"
"Vậy được rồi!" Lãnh Tiểu Dã bất đắc dĩ đáp ứng, "Vậy anh nhớ cẩn thận một chút."
Mang theo bác sỹ thú y đã sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, Lãnh Tiểu Dã xoay người mang theo ông ta nhanh chóng chạy về rừng cây phía sau.
Hoàng Phủ Diệu Dương tìm được một chỗ lùm cây mặt sau, dấu thẳng thân hình.
nói là rừng cây, kỳ thật bất quá chỉ là thưa thớt hơn mười cây sinh trưởng ở một nơi mà thôi, rất nhanh Lãnh Tiểu Dã liền mang theo bác sỹ thú y đivào rừng cây, đem bác sỹ thú y dàn xếp ở một chỡ an toàn, cô nhìn thoáng qua bốn phía, chú ý tới một gốc cây đại thụ cao ngất lập tức mang cánh cung treo trên người.
Đem súng đưa cho bác sỹ thú y, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng nhảy lên đại thụ, cầm lấy ống nhòm phóng lớn nhìn tới trước mắt.
Theo tro bụi bốc lên, cô rất nhanh liền thấy cách đó không xa xe việt dã của đám người La Y đang ở phía sau, còn có bốn chiếc xe ở từ xa đuổi theo bọn họ.
"Hoàng Phủ Diệu Dương, em nhìn thấy bọn họ."
"anh cũng giống vậy."
Hoàng Phủ Diệu Dương chậm rãi di động họng súng, mặc dù xe đối phương đã ở phạm vi công kích, anh lại không có nổ súng.
hiện tại, còn chưa phải lúc.
Xe nhanh chóng hướng về xe việt dã lái vào, trung đội trưởng La Y quay sang đưa tay chỉ vào chỗ hổng hướng trong rừng cây.
"Chạy vào."
Xe việt dã màu đen nhảy vào rừng cây, bốn chiếc xe sau lưng cũng đã muốn theo sát tới.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng bóp cò.
Oành!
Viên đạn ra khỏi nòng bắn ra.
...
...
Sao sao đát
"Làm theo lời tiểu thư!" Hoàng Phủ Diệu Dương hạ lệnh.
" Dạ, tướng quân!"
Trong doanh địa, trung đội trưởng La Y mạnh mẽ đứng lên, hướng về xa xa trong rừng cây bắn ra một chuỗi viên đạn, "Mọi người lên xe mau tiến đến phương hướng tây nam, nhanh lên! Tôi ở đây cản chúng!"
Vừa nói, La Y liền đứng dậy, lấy xe việt dã bị hư hại vì cộng sự mà che chắn, hướng về đám người Tu La ở xa xa mà bóp cò.
Nhờ sự ngăn cản của anh ta, bốn đại binh khác cũng đã muốn đỡ lấy tuần thú sư bị thương tiến vào bên trong chiếc kia xe việt dã cách đó không xa.
Khởi động xe, lái một vòng tròn kéo dài chạy tới, nhờ mấy người khác cùng nhau che chở La Y liền mượn cơ hội nhảy lên trên xe.
Đại binh lái xe đạp chân ga, xe việt dã nổ máy hướng về hướng tây nam chạy tới.
"Lên xe!"
Tu La theo trong cây cối chạy đến đây, từ trong xe con mà quát lớn.
một đám thủ hạ đều là lên xe hướng về xe việt dã mà đuổi theo.
Mấy chiếc xe chạy nhanh ở trên thảo nguyên, vừa chạy vừa bắn nhau.
"Trước mặt là rừng cây, nhanh chút!"
Trung đội trưởng La Y vừa nổ súng vừa ở một bên quát, mắt nhìn lão quỷ ở phía sau đã muốn đứng dậy tay cầm lấy tên lửa, anh ta lập tức rống to, "Lái sang bên trái!"
Đại binh lái xe nhanh chóng lấy sang, xe việt dã trực tiếp nhảy vào bên trong bụi cỏ nằm ở bên trái.
Oanh!
Hoả tiễn bay tới dừng ở địa phương vừa rồi xe việt dã mới lái qua, lập tức nổ ra một cái hố to.
"La Y, các người đến chỗ nào rồi?" Nghe được tiếng vang bên đó, Lãnh Tiểu Dã lo lắng hỏi.
"Chúng ta cách rừng cây đại khái còn có một km, sẽ lập tức tới ngay." La Y lớn tiếng đáp.
"Nghe được!" Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn bốn phía, "Trong rừng cây có một chỗ hổng, các người trực tiếp theo chỗ hổng xông tới!"
" Dạ, tiểu thư!" La Y lớn tiếng trả lời.
"Tiểu Dã, em mang bác sỹ thú y lui đến phía sau rừng cây đi." Hoàng Phủ Diệu Dương đem băng đạn gắn lên cây súng trong tay, đem súng lục cùng cung đưa đến tay cô, "Chờ anh ở nơi đó, anh sẽ tới tiếp ứng em."
Lãnh Tiểu Dã tiếp nhận cung, "Em ở lại có thể giúp được một tay!"
"không!" Hoàng Phủ Diệu Dương đỡ lấy của cánh tay cô, "Em ở chỗ này anh sẽ phân tâm!"
Lãnh Tiểu Dã cau mày, "Nhưng mà..."
"Tiểu Dã!" Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay đỡ lấy mặt cô, ôn nhu dùng ngón tay vuốt vuốt mặt cô, "Ngoan!"
"Vậy được rồi!" Lãnh Tiểu Dã bất đắc dĩ đáp ứng, "Vậy anh nhớ cẩn thận một chút."
Mang theo bác sỹ thú y đã sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, Lãnh Tiểu Dã xoay người mang theo ông ta nhanh chóng chạy về rừng cây phía sau.
Hoàng Phủ Diệu Dương tìm được một chỗ lùm cây mặt sau, dấu thẳng thân hình.
nói là rừng cây, kỳ thật bất quá chỉ là thưa thớt hơn mười cây sinh trưởng ở một nơi mà thôi, rất nhanh Lãnh Tiểu Dã liền mang theo bác sỹ thú y đivào rừng cây, đem bác sỹ thú y dàn xếp ở một chỡ an toàn, cô nhìn thoáng qua bốn phía, chú ý tới một gốc cây đại thụ cao ngất lập tức mang cánh cung treo trên người.
Đem súng đưa cho bác sỹ thú y, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng nhảy lên đại thụ, cầm lấy ống nhòm phóng lớn nhìn tới trước mắt.
Theo tro bụi bốc lên, cô rất nhanh liền thấy cách đó không xa xe việt dã của đám người La Y đang ở phía sau, còn có bốn chiếc xe ở từ xa đuổi theo bọn họ.
"Hoàng Phủ Diệu Dương, em nhìn thấy bọn họ."
"anh cũng giống vậy."
Hoàng Phủ Diệu Dương chậm rãi di động họng súng, mặc dù xe đối phương đã ở phạm vi công kích, anh lại không có nổ súng.
hiện tại, còn chưa phải lúc.
Xe nhanh chóng hướng về xe việt dã lái vào, trung đội trưởng La Y quay sang đưa tay chỉ vào chỗ hổng hướng trong rừng cây.
"Chạy vào."
Xe việt dã màu đen nhảy vào rừng cây, bốn chiếc xe sau lưng cũng đã muốn theo sát tới.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng bóp cò.
Oành!
Viên đạn ra khỏi nòng bắn ra.
...
...
Sao sao đát