Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 100: LẠI ĐỂ MẤT CÔ LẦN NỮA
Khi Lệ Trùng Khánh biết chuyện này thì vẫn chậm hơn cảnh sát Nam Thành một bước.
Anh nổi trận lôi đình, nắm lấy cổ áo Bạch Dung suýt thì đánh cô ta.
“Anh bình tĩnh một chút, camera giám sát cho thấy cô ấy đi theo một người phụ nữ ra khỏi nhà hàng từ cửa sau, nhưng rốt cuộc cô ấy tình nguyện bay bị ép buộc thì vẫn chưa rõ!” Bạch Dung biết là do sai lầm của mình gây nên, nhưng không ai ngờ được lại xảy ra chuyện thế này.
“Bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ sử dụng thủ đoạn của mình để tìm người của mình, đừng nói tôi không phối hợp với cảnh sát phá án!”
Lệ Trùng Khánh cắn răng nghiến lợi nói, hai mắt đỏ ngầu đầy tia máu.
Kẻ ở trong bóng tối kia rõ ràng đã nghiên cứu rất kỹ quy luật của lòng người.
Khi họ duy trì trạng thái cảnh giác cao độ thì đối phương hoàn toàn không giở thủ đoạn gì.
Khi họ thiếu cảnh giác một chút đã lập tức nhân cơ hội ra tay.
Không hề có dấu hiệu trước, khiến họ hoàn toàn trở tay không kịp!
“Lập tức tập trung tất cả mọi người, tìm kiếm gần toà nhà Hoành Đạt!”
Cảnh sát nhất quyết không đồng ý với phương pháp tìm kiếm ngông nghênh này của Lệ Trùng Khánh, điều này rất bất lợi cho việc họ sắp xếp công việc tiếp theo.
Nhưng chuyện này đúng là do Bạch Dung sơ suất và bất cẩn mà thành, cho dù cô ta chỉ trúng kế điệu hổ ly sơn của đối phương.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tim Lệ Trùng Khánh thắt chặt.
Anh nhớ lần trước mất liên lạc với Diệp Văn Văn cũng ở gần tiệm cắt tóc cạnh toà nhà Hoành Đạt.
Sao anh có thể phạm cùng một sai lầm những hai lần chứ?
Lệ Trùng Khánh đập tay lên bàn khiến cốc nước rơi xuống đất, vụn thuỷ tinh và nước bắn văng khắp sàn.
Không tới một tiếng, tất cả các cơ sở kinh doanh gần đó đều dán ảnh Diệp Văn Văn, và được hỏi có ai thấy người này chưa.
Nhưng buổi trưa là lúc cửa hàng bận rộn nhất, mọi người đều không để ý kỹ khách hàng đi vào cửa hàng.
Lệ Trùng Khánh yêu cầu người phụ trách cho xem camera trong khoảng thời gian đó, tìm kiếm từng camera một.
Trong camera giám sát, Diệp Văn Văn biến mất như một làn khói, không thấy bóng dáng.
Và người phụ nữ đi trước cô cũng không còn xuất hiện trong camera lần nào nữa.
“Cạnh đây có lối đi ngầm nào không?” Lệ Trùng Khánh hỏi.
“Trước đây từng có một trung tâm mua sắm dưới lòng đất, nhưng năm ngoái bị nước mưa tràn vào phá hỏng, lối đi ở hai đầu đã bị phong toả từ lâu.” Từ Thanh báo cáo đúng như những gì điều tra được.
“Phía trên cửa hàng là toà nhà dân cư, đã điều tra từng nhà chưa?” Lệ Trùng Khánh tiếp tục hỏi.
Vẻ mặt Từ Thanh hơi khó xử: “Toà nhà dân cư ở đây đều là người dân địa phương sinh ra và lớn lên ở Nam Thành, nhà ở cũng là nhà tái định cư, không có nhân viên quản lý tài sản, đa số đều là người lớn tuổi có tính cảnh giác rất cao. Chúng tôi tới gõ cửa hỏi nhưng rất nhiều người đều không mở cửa.”
“Nhất định phải đảm bảo nhà nào cũng phải mở để người của chúng ta phải vào được, không cần biết dùng cách gì, đưa tiền hay tặng quà, hoặc dùng thân phận giả cũng được, nhất định phải vào được.” Lệ Trùng Khánh đưa tay lên ấn đầu mày, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị.
Từ Thanh đi ra ngoài, Lệ Trùng Khánh hất hết tài liệu trên bàn xuống đất, anh gần như muốn phát điên.
Sao anh lại để mất cô lần nữa? Sao có thể chứ?
Văn Văn, em nhất định không được xảy ra chuyện gì… Đúng lúc này, điện thoại Lệ Trùng Khánh đổ chuông.
Anh lập tức cầm máy lên, là tin nhắn từ một dãy số lạ.
“Anh Lệ, chờ tôi hưởng thụ người vợ xinh đẹp của anh xong, cô ấy tự ắt sẽ về lại bên anh.”
Gân xanh trên trán Lệ Trùng Khánh nổi lên, suýt chút nữa anh đã ném điện thoại ra ngoài cửa sổ!
Anh lập tức gọi lại vào số điện thoại đó nhưng không kết nối được.
Xem ra là được thiết lập trạng thái chặn cuộc gọi, hoặc số điện thoại của Lệ Trùng Khánh đã bị đưa vào danh sách đen từ lâu.
Lệ Trùng Khánh dùng điện thoại bàn gọi lại lần nữa nhưng cũng không gọi được, anh chỉ đành nhắn tin lại cho đối phương.
“Đừng động vào cô ấy, chúng ta bàn điều kiện.”
Khi Lệ Trùng Khánh nói ra câu này, anh cũng biết mình đang ở thế yếu.
Nhưng anh không còn sự lựa chọn nào khác.
Anh nổi trận lôi đình, nắm lấy cổ áo Bạch Dung suýt thì đánh cô ta.
“Anh bình tĩnh một chút, camera giám sát cho thấy cô ấy đi theo một người phụ nữ ra khỏi nhà hàng từ cửa sau, nhưng rốt cuộc cô ấy tình nguyện bay bị ép buộc thì vẫn chưa rõ!” Bạch Dung biết là do sai lầm của mình gây nên, nhưng không ai ngờ được lại xảy ra chuyện thế này.
“Bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ sử dụng thủ đoạn của mình để tìm người của mình, đừng nói tôi không phối hợp với cảnh sát phá án!”
Lệ Trùng Khánh cắn răng nghiến lợi nói, hai mắt đỏ ngầu đầy tia máu.
Kẻ ở trong bóng tối kia rõ ràng đã nghiên cứu rất kỹ quy luật của lòng người.
Khi họ duy trì trạng thái cảnh giác cao độ thì đối phương hoàn toàn không giở thủ đoạn gì.
Khi họ thiếu cảnh giác một chút đã lập tức nhân cơ hội ra tay.
Không hề có dấu hiệu trước, khiến họ hoàn toàn trở tay không kịp!
“Lập tức tập trung tất cả mọi người, tìm kiếm gần toà nhà Hoành Đạt!”
Cảnh sát nhất quyết không đồng ý với phương pháp tìm kiếm ngông nghênh này của Lệ Trùng Khánh, điều này rất bất lợi cho việc họ sắp xếp công việc tiếp theo.
Nhưng chuyện này đúng là do Bạch Dung sơ suất và bất cẩn mà thành, cho dù cô ta chỉ trúng kế điệu hổ ly sơn của đối phương.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tim Lệ Trùng Khánh thắt chặt.
Anh nhớ lần trước mất liên lạc với Diệp Văn Văn cũng ở gần tiệm cắt tóc cạnh toà nhà Hoành Đạt.
Sao anh có thể phạm cùng một sai lầm những hai lần chứ?
Lệ Trùng Khánh đập tay lên bàn khiến cốc nước rơi xuống đất, vụn thuỷ tinh và nước bắn văng khắp sàn.
Không tới một tiếng, tất cả các cơ sở kinh doanh gần đó đều dán ảnh Diệp Văn Văn, và được hỏi có ai thấy người này chưa.
Nhưng buổi trưa là lúc cửa hàng bận rộn nhất, mọi người đều không để ý kỹ khách hàng đi vào cửa hàng.
Lệ Trùng Khánh yêu cầu người phụ trách cho xem camera trong khoảng thời gian đó, tìm kiếm từng camera một.
Trong camera giám sát, Diệp Văn Văn biến mất như một làn khói, không thấy bóng dáng.
Và người phụ nữ đi trước cô cũng không còn xuất hiện trong camera lần nào nữa.
“Cạnh đây có lối đi ngầm nào không?” Lệ Trùng Khánh hỏi.
“Trước đây từng có một trung tâm mua sắm dưới lòng đất, nhưng năm ngoái bị nước mưa tràn vào phá hỏng, lối đi ở hai đầu đã bị phong toả từ lâu.” Từ Thanh báo cáo đúng như những gì điều tra được.
“Phía trên cửa hàng là toà nhà dân cư, đã điều tra từng nhà chưa?” Lệ Trùng Khánh tiếp tục hỏi.
Vẻ mặt Từ Thanh hơi khó xử: “Toà nhà dân cư ở đây đều là người dân địa phương sinh ra và lớn lên ở Nam Thành, nhà ở cũng là nhà tái định cư, không có nhân viên quản lý tài sản, đa số đều là người lớn tuổi có tính cảnh giác rất cao. Chúng tôi tới gõ cửa hỏi nhưng rất nhiều người đều không mở cửa.”
“Nhất định phải đảm bảo nhà nào cũng phải mở để người của chúng ta phải vào được, không cần biết dùng cách gì, đưa tiền hay tặng quà, hoặc dùng thân phận giả cũng được, nhất định phải vào được.” Lệ Trùng Khánh đưa tay lên ấn đầu mày, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị.
Từ Thanh đi ra ngoài, Lệ Trùng Khánh hất hết tài liệu trên bàn xuống đất, anh gần như muốn phát điên.
Sao anh lại để mất cô lần nữa? Sao có thể chứ?
Văn Văn, em nhất định không được xảy ra chuyện gì… Đúng lúc này, điện thoại Lệ Trùng Khánh đổ chuông.
Anh lập tức cầm máy lên, là tin nhắn từ một dãy số lạ.
“Anh Lệ, chờ tôi hưởng thụ người vợ xinh đẹp của anh xong, cô ấy tự ắt sẽ về lại bên anh.”
Gân xanh trên trán Lệ Trùng Khánh nổi lên, suýt chút nữa anh đã ném điện thoại ra ngoài cửa sổ!
Anh lập tức gọi lại vào số điện thoại đó nhưng không kết nối được.
Xem ra là được thiết lập trạng thái chặn cuộc gọi, hoặc số điện thoại của Lệ Trùng Khánh đã bị đưa vào danh sách đen từ lâu.
Lệ Trùng Khánh dùng điện thoại bàn gọi lại lần nữa nhưng cũng không gọi được, anh chỉ đành nhắn tin lại cho đối phương.
“Đừng động vào cô ấy, chúng ta bàn điều kiện.”
Khi Lệ Trùng Khánh nói ra câu này, anh cũng biết mình đang ở thế yếu.
Nhưng anh không còn sự lựa chọn nào khác.