Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 88: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA LỆ TRÙNG KHÁNH TÔI
CHƯƠNG 88: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA LỆ TRÙNG KHÁNH TÔI
Cô gái trên sofa nhìn thấy Diệp Văn Văn lại không quá kinh ngạc, còn thoải mái đứng lên, cười khanh khách chào hỏi.
“Tổng giám đốc Lệ, Giám đốc Diệp.” Dư Tinh lịch sự chào.
Lệ Trùng Khánh nhíu mày, nắm tay Diệp Văn Văn không thả.
“Trùng hợp vậy.” Anh không để ý tới người ta nhưng không có nghĩa là Diệp Văn Văn cũng có thể giữ im lặng.
“Là giáo sư Lệ gọi tôi qua.” Dư Tinh khẽ nói rồi liếc mắt nhìn cô cả và cô út đang ngồi uống trà trước cửa sổ sát đất.
Lúc này cô út cũng quay lại nhìn, vừa cười vừa nói với Dư Tinh: “Đều là người nhà, sau này cháu cứ gọi theo Trùng Khánh đi, đừng quá xa lạ.”
“Vâng, cô út.” Dư Tinh cũng không ngượng ngùng, lập tức đổi cách xưng hô.
Cô cả rất hài lòng về phản ứng của Dư Tinh, vẫy tay gọi cô ta qua: “Cháu đến đây xem ảnh của Trùng Khánh khi còn bé này.”
Diệp Văn Văn đột nhiên đứng không vững.
Từ trong những lời nói chuyện của bọn họ rõ ràng là phớt lờ sự tồn tại của mình.
Mẹ Lệ ra khỏi phòng bếp, trên gương mặt đầy vẻ mừng rỡ.
“Ồ, Tiểu Văn cũng qua à? Tiểu Tinh mau chuyển ghế qua cho khách ngồi…” Bà lớn tiếng nói.
“Vâng, dì.” Dư Tinh lập tức đứng lên.
Diệp Văn Văn rút tay ra khỏi tay của Lệ Trùng Khánh, gương mặt cô đã trắng tới mức không thể trắng hơn.
“Tôi nhớ tới tôi còn có chút chuyện, các người ăn trước đi…” Đây là một giây cuối cùng cô còn có thể duy trì được nụ cười giả tạo.
“Đừng, nếu cháu đã tới rồi thì cùng ăn cơm rồi hẵng đi.” Mẹ Lệ nói.
Dư Tinh cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, Giám đốc Diệp, cô đừng khách sáo, mọi người đều là người quen.”
“Ầm ĩ đủ chưa?” Lệ Trùng Khánh vẫn im lặng không nói gì, chợt gầm lên.
Vừa rồi anh vẫn luôn quan sát vẻ mặt của mấy người, bất kể là đám người các cô ngồi phía trước cửa sổ hay mẹ trước mắt.
Trong giọng nói của Lệ Trùng Khánh lộ rõ sự tức giận. Mọi người đều nhìn qua. Cả Lệ Chí Thâm và ba Lệ vốn đang ngồi nói chuyện trong phòng làm việc cũng đi ra.
“Sao vậy?” Ba Lệ nhíu mày hỏi.
Không ai nói gì, chỉ có Diệp Văn Văn đang khẽ run rẩy.
“Tôi đi.” Cô không thể ở lại thêm một giây nào nữa.
Diệp Văn Văn xoay người muốn rời đi, Lệ Trùng Khánh dùng một tay giữ cô lại, nghiêm túc nói với mọi người: “Đây là người phụ nữ của Lệ Trùng Khánh tôi, người phụ nữ duy nhất tôi muốn cưới trên đời này.
Rốt cuộc các người còn muốn giày vò tới khi nào?”
Cô cả lập tức sa sầm mặt, ba Lệ cũng tức giận trừng mắt với anh.
“Con nói chuyện kiểu gì vậy?”
“Con mau xin lỗi cô cả của con đi!”
Hai tai Diệp Văn Văn ong ong vang dội, căn bản không nghe rõ được bọn họ đang nói gì.
Nhưng lời Lệ Trùng Khánh nói đã lọt vào tai cô.
Cô kéo từng ngón tay của Lệ Trùng Khánh ra, chỉ muốn chạy trốn khỏi mảnh đất thị phi này.
Cô thề, trước khi người nhà họ Lệ thay đổi cách nhìn về cô, cô không muốn đặt chân tới dinh thự họ Lệ này nữa!
Cô có thể một lòng một dạ yêu Lệ Trùng Khánh, trước sau giống như một con thiêu thân lao đầu vào lửa cũng chẳng quan tâm.
Nhưng cây sống có vỏ, người sống cần mặt.
Cô cũng muốn mặt mũi.
Tất cả mọi người trong nhà hoặc xem mình như vô hình hoặc phớt lờ mối quan hệ giữa cô và Lệ Trùng Khánh, hoặc nói những lời châm chọc từ đủ mọi phía.
Trái tim nhỏ bé của cô không chịu nổi.
“Con chắc chắn sẽ cưới Diệp Văn Văn, cùng lắm thì con không làm Tổng giám đốc Lệ thị nữa”
Cuối cùng, Diệp Văn Văn nghe được lời Lệ Trùng Khánh nói.
Mọi người ở đó yên lặng đến mức đáng sợ.
Chén trà trong tay cô cả cũng rơi xuống bàn, nhìn anh với vẻ không dám tin.
“Cháu lặp lại lần nữa?” Giọng cô cả rất trầm.
Lệ Trùng Khánh không hề sợ hãi hay lùi bước, nhìn thẳng về phía cô cả: “Cho dù cháu chỉ có hai bàn tay trắng, cũng nhất quyết chỉ cưới một mình cô ấy.”
“Hỗn xược!” Cô cả cầm chén trà trong tay đập xuống đất, nước trà lập tức văng ra khắp nơi, từng mảnh sứ vỡ cũng rơi đầy đất.
“Lúc cháu còn nhỏ luôn nghe theo sự sắp xếp của mọi người, chỉ duy nhất chuyện tình cảm là không thể mặc cho mọi người khống chế được.” Lệ Trùng Khánh bình tĩnh nói. Mẹ Lệ ở bên cạnh dùng ánh mắt và môi luôn ám chỉ anh đừng nói nữa.
Nhưng Lệ Trùng Khánh không muốn dừng lại.
Anh bảo đảm đây là lần cuối cùng, ở trước mặt tất cả người nhà cho cô biết quyết tâm của mình, cũng cho bọn họ biết lựa chọn của mình.
Cô gái trên sofa nhìn thấy Diệp Văn Văn lại không quá kinh ngạc, còn thoải mái đứng lên, cười khanh khách chào hỏi.
“Tổng giám đốc Lệ, Giám đốc Diệp.” Dư Tinh lịch sự chào.
Lệ Trùng Khánh nhíu mày, nắm tay Diệp Văn Văn không thả.
“Trùng hợp vậy.” Anh không để ý tới người ta nhưng không có nghĩa là Diệp Văn Văn cũng có thể giữ im lặng.
“Là giáo sư Lệ gọi tôi qua.” Dư Tinh khẽ nói rồi liếc mắt nhìn cô cả và cô út đang ngồi uống trà trước cửa sổ sát đất.
Lúc này cô út cũng quay lại nhìn, vừa cười vừa nói với Dư Tinh: “Đều là người nhà, sau này cháu cứ gọi theo Trùng Khánh đi, đừng quá xa lạ.”
“Vâng, cô út.” Dư Tinh cũng không ngượng ngùng, lập tức đổi cách xưng hô.
Cô cả rất hài lòng về phản ứng của Dư Tinh, vẫy tay gọi cô ta qua: “Cháu đến đây xem ảnh của Trùng Khánh khi còn bé này.”
Diệp Văn Văn đột nhiên đứng không vững.
Từ trong những lời nói chuyện của bọn họ rõ ràng là phớt lờ sự tồn tại của mình.
Mẹ Lệ ra khỏi phòng bếp, trên gương mặt đầy vẻ mừng rỡ.
“Ồ, Tiểu Văn cũng qua à? Tiểu Tinh mau chuyển ghế qua cho khách ngồi…” Bà lớn tiếng nói.
“Vâng, dì.” Dư Tinh lập tức đứng lên.
Diệp Văn Văn rút tay ra khỏi tay của Lệ Trùng Khánh, gương mặt cô đã trắng tới mức không thể trắng hơn.
“Tôi nhớ tới tôi còn có chút chuyện, các người ăn trước đi…” Đây là một giây cuối cùng cô còn có thể duy trì được nụ cười giả tạo.
“Đừng, nếu cháu đã tới rồi thì cùng ăn cơm rồi hẵng đi.” Mẹ Lệ nói.
Dư Tinh cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, Giám đốc Diệp, cô đừng khách sáo, mọi người đều là người quen.”
“Ầm ĩ đủ chưa?” Lệ Trùng Khánh vẫn im lặng không nói gì, chợt gầm lên.
Vừa rồi anh vẫn luôn quan sát vẻ mặt của mấy người, bất kể là đám người các cô ngồi phía trước cửa sổ hay mẹ trước mắt.
Trong giọng nói của Lệ Trùng Khánh lộ rõ sự tức giận. Mọi người đều nhìn qua. Cả Lệ Chí Thâm và ba Lệ vốn đang ngồi nói chuyện trong phòng làm việc cũng đi ra.
“Sao vậy?” Ba Lệ nhíu mày hỏi.
Không ai nói gì, chỉ có Diệp Văn Văn đang khẽ run rẩy.
“Tôi đi.” Cô không thể ở lại thêm một giây nào nữa.
Diệp Văn Văn xoay người muốn rời đi, Lệ Trùng Khánh dùng một tay giữ cô lại, nghiêm túc nói với mọi người: “Đây là người phụ nữ của Lệ Trùng Khánh tôi, người phụ nữ duy nhất tôi muốn cưới trên đời này.
Rốt cuộc các người còn muốn giày vò tới khi nào?”
Cô cả lập tức sa sầm mặt, ba Lệ cũng tức giận trừng mắt với anh.
“Con nói chuyện kiểu gì vậy?”
“Con mau xin lỗi cô cả của con đi!”
Hai tai Diệp Văn Văn ong ong vang dội, căn bản không nghe rõ được bọn họ đang nói gì.
Nhưng lời Lệ Trùng Khánh nói đã lọt vào tai cô.
Cô kéo từng ngón tay của Lệ Trùng Khánh ra, chỉ muốn chạy trốn khỏi mảnh đất thị phi này.
Cô thề, trước khi người nhà họ Lệ thay đổi cách nhìn về cô, cô không muốn đặt chân tới dinh thự họ Lệ này nữa!
Cô có thể một lòng một dạ yêu Lệ Trùng Khánh, trước sau giống như một con thiêu thân lao đầu vào lửa cũng chẳng quan tâm.
Nhưng cây sống có vỏ, người sống cần mặt.
Cô cũng muốn mặt mũi.
Tất cả mọi người trong nhà hoặc xem mình như vô hình hoặc phớt lờ mối quan hệ giữa cô và Lệ Trùng Khánh, hoặc nói những lời châm chọc từ đủ mọi phía.
Trái tim nhỏ bé của cô không chịu nổi.
“Con chắc chắn sẽ cưới Diệp Văn Văn, cùng lắm thì con không làm Tổng giám đốc Lệ thị nữa”
Cuối cùng, Diệp Văn Văn nghe được lời Lệ Trùng Khánh nói.
Mọi người ở đó yên lặng đến mức đáng sợ.
Chén trà trong tay cô cả cũng rơi xuống bàn, nhìn anh với vẻ không dám tin.
“Cháu lặp lại lần nữa?” Giọng cô cả rất trầm.
Lệ Trùng Khánh không hề sợ hãi hay lùi bước, nhìn thẳng về phía cô cả: “Cho dù cháu chỉ có hai bàn tay trắng, cũng nhất quyết chỉ cưới một mình cô ấy.”
“Hỗn xược!” Cô cả cầm chén trà trong tay đập xuống đất, nước trà lập tức văng ra khắp nơi, từng mảnh sứ vỡ cũng rơi đầy đất.
“Lúc cháu còn nhỏ luôn nghe theo sự sắp xếp của mọi người, chỉ duy nhất chuyện tình cảm là không thể mặc cho mọi người khống chế được.” Lệ Trùng Khánh bình tĩnh nói. Mẹ Lệ ở bên cạnh dùng ánh mắt và môi luôn ám chỉ anh đừng nói nữa.
Nhưng Lệ Trùng Khánh không muốn dừng lại.
Anh bảo đảm đây là lần cuối cùng, ở trước mặt tất cả người nhà cho cô biết quyết tâm của mình, cũng cho bọn họ biết lựa chọn của mình.