Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 87: CÓ THỂ ĂN SON MÔI SAO
“Chào cô, Tổng giám đốc Lệ đang họp trong văn phòng Chủ tịch hội đồng quản trị.” Một giọng nam sạch sẽ truyền đến.
“À… Cảm ơn.” Diệp Văn Văn thoáng ngây người mất nửa nhịp mới cúp máy.
Đây là nam trợ lý mới được tuyển của Lệ Trùng Khánh à?
Xem ra Dư Tinh đã không có hy vọng trở lại chức vụ cũ rồi.
Diệp Văn Văn không nghĩ nhiều, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, sau đó tập trung vào công việc.
Một phút trước khi hết giờ làm, một thanh niên trông nho nhã gõ vào cửa kính văn phòng của Diệp Văn Văn.
“Giám đốc Diệp, Tổng giám đốc Lệ tìm cô.”
Cậu ta thấy Diệp Văn Văn lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng nói tiếp: “Tôi là Từ Thanh – trợ lý đặc biệt mới của Tổng giám đốc Lệ.”
Diệp Văn Văn mỉm cười, khẽ gật đầu với cậu ta.
Cậu thanh niên trông rất nho nhã, cái tên cũng vậy.
Cô đến văn phòng, Từ Thanh rất hiểu chuyện đóng cửa phòng làm việc lại, sau đó ngồi ở bên ngoài.
Cần cù chăm chỉ, có quy củ.
“Đây là người do anh tự tìm được à?” Diệp Văn Văn hỏi Lệ Trùng Khánh.
“Phòng nhân sự đưa tới, anh chỉ yêu cầu là nam.” Lệ Trùng Khánh sắp xếp lại từng tài liệu trên bàn xong, sau đó đứng lên: “Tối nay em về nhà ăn cơm với anh.”
Diệp Văn Văn sửng sốt: “Về dinh thự nhà họ Lệ sao?”
Lệ Trùng Khánh gật đầu: “Mẹ anh bảo chúng ta về ăn cơm.”
“Sao bà lại đột nhiên làm vậy… Có phải còn có đám người cô cả không?” Diệp Văn Văn hơi căng thẳng.
“Đúng vậy nhưng cả tháng chúng ta chỉ quay về ăn cơm có hai, ba lần thôi, em không cần phải ngại.” Lệ Trùng Khánh nói cho một cách nhẹ nhõm.
Lòng bàn tay Diệp Văn Văn đã đổ mồ hôi lạnh.
Lần trước, sau khi cô nói chuyện ngả bài với cô cả, cô cả không bắt cô phải trả lời này mà muốn cô suy nghĩ thật kỹ.
Lần này gặp mặt, có phải cô cả sẽ hỏi thẳng về câu trả lời của mình không?
Lệ Trùng Khánh nhìn ra sự do dự của Diệp Văn Văn: “Em không cần sợ bọn họ đâu.”
Hai người cùng đi ra khỏi công ty. Các đồng nghiệp mới nhìn thấy những tấm ảnh gây sóc lúc sáng sớm, bây giờ vẫn có thể thấy hai người bọn họ thân mật sau giờ làm việc lại không nhịn được tiếp tục thảo luận buôn chuyện.
“Chắc chắn là cô ta tiếc tiền của người ta, cho nên mới mắt nhắm mắt mở cho qua thôi.”
“Tiền là một mặt, người ta vừa đẹp trai lại giàu có, chỉ cần có thể được cưới vào gia đình quyền quý, ai thèm quan tâm anh ấy có mấy người phụ nữ bên ngoài chứ…”
“Chà chà, tôi thấy Diệp Văn Văn này chắc chắn là một người lãnh cảm về tình dục, cho nên Tổng giám đốc Lệ mới phải tìm người phụ nữ khác!”
“Mọi người đều nói hẹn hò tám năm rồi còn bị vợ quản chặt… Tôi thấy chắc là yêu tinh Dư kia cố ý dụ dỗ, nhưng mới nhận được cơ thể của Tổng giám đốc Lệ nhưng không được trái tim của anh ấy.”
“Nếu tôi cũng có thể có được Tổng giám đốc Lệ một lần, xem như cuộc sống của tôi lại viên mãn… Ha ha ha…”
Đồng nghiệp nữ càng nói chuyện lại càng lệch đi xa, cuối cùng cười ầm lên và kết thúc buổi buôn chuyện.
Mà Lệ Trùng Khánh và Diệp Văn Văn đều không nghe được những điều này.
Bọn họ lái xe trở lại dinh thự nhà họ Lệ. Diệp Văn Văn vẫn ngồi trong xe soi gương, dặm lại phấn và bôi son.
“Em để mặt mộc rất đẹp, đừng bôi quá nhiều lên mặt.” Lệ Trùng Khánh không thích cô trang điểm, hôn lên không tiện.
Diệp Văn Văn không biết ý định thật sự của Lệ Trùng Khánh, chỉ tưởng anh sợ mình làm chậm chễ thời gian.
“Không được, em phải có một gương mặt trang điểm xinh đẹp thì mới thấy tự tin hơn.”
Cô soi gương, tỉ mỉ tô lên đôi môi đỏ mọng, Lệ Trùng Khánh nhìn chằm chằm vào đôi môi đang hé mở, hầu kết chuyển động lên xuống.
“Son môi có thể ăn không?” Anh hỏi.
Tầm mắt của Diệp Văn Văn đều tập trung vào trong gương, khẽ gật đầu: “Đương nhiên. Của em là vị chocolate đấy.”
Cô vừa mới dứt lời, Lệ Trùng Khánh đã nắm lấy mặt cô xoay qua, ngậm chính xác lên bờ môi hồng, lưỡi còn chạy thẳng vào trong.
“A… Em vừa tô son…” Hơi thở của đàn ông trộn lẫn với son môi chocolate quấn quýt lấy lưỡi và răng, làm đầu óc cô choáng váng.
Lệ Trùng Khánh tham lam hít lấy mùi thuộc về cô, son môi này không thể làm ham muốn của anh giảm xuống, trái lại còn càng thêm hưng phấn.
“Dừng lại… Sắp vào nhà rồi…” Đôi môi của Diệp Văn Văn đã hơi sưng.
“Không thắng được xe.” Giọng Lệ Trùng Khánh khàn khàn nói. Mỗi vị trí trên cơ thể của người phụ nữ này đều có thể đốt lên ngọn lửa ham muốn của anh ở bất kỳ thời gian và địa điểm nào.
“Em còn phải đi gặp đám người cô cả anh…” Diệp Văn Văn cầu xin.
Cô hiểu đốm lửa nhỏ có thể đốt cháy cả đồng cỏ, nhưng không thể hiểu được vì sao Lệ Trùng Khánh có thể bất chấp mọi trường hợp như vậy.
Rõ ràng bây giờ mình mình chỉ nghĩ tới chuyện khác…
Lệ Trùng Khánh thả cô ra, giơ tay nhẹ nhàng lau khóe miệng bị anh làm lem son.
“Hôm nay có thể sẽ có một trận chiến khó khăn, anh vừa cổ vũ tinh thần cho em thôi.” Anh dịu dàng nói.
Tim Diệp Văn Văn đập mạnh, vội vàng hít sâu vài hơi.
“Bọn họ có thể đánh đuổi em trên bàn ăn sao?” Cô hỏi đùa.
Lệ Trùng Khánh không trả lời, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Diệp Văn Văn.
Chỉ là hai người vừa vào nhà, đã thấy một người khách không mời đang ngồi trên sofa.
Diệp Văn Văn sửng sốt. Sao cô ta lại ở đây?
“À… Cảm ơn.” Diệp Văn Văn thoáng ngây người mất nửa nhịp mới cúp máy.
Đây là nam trợ lý mới được tuyển của Lệ Trùng Khánh à?
Xem ra Dư Tinh đã không có hy vọng trở lại chức vụ cũ rồi.
Diệp Văn Văn không nghĩ nhiều, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, sau đó tập trung vào công việc.
Một phút trước khi hết giờ làm, một thanh niên trông nho nhã gõ vào cửa kính văn phòng của Diệp Văn Văn.
“Giám đốc Diệp, Tổng giám đốc Lệ tìm cô.”
Cậu ta thấy Diệp Văn Văn lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng nói tiếp: “Tôi là Từ Thanh – trợ lý đặc biệt mới của Tổng giám đốc Lệ.”
Diệp Văn Văn mỉm cười, khẽ gật đầu với cậu ta.
Cậu thanh niên trông rất nho nhã, cái tên cũng vậy.
Cô đến văn phòng, Từ Thanh rất hiểu chuyện đóng cửa phòng làm việc lại, sau đó ngồi ở bên ngoài.
Cần cù chăm chỉ, có quy củ.
“Đây là người do anh tự tìm được à?” Diệp Văn Văn hỏi Lệ Trùng Khánh.
“Phòng nhân sự đưa tới, anh chỉ yêu cầu là nam.” Lệ Trùng Khánh sắp xếp lại từng tài liệu trên bàn xong, sau đó đứng lên: “Tối nay em về nhà ăn cơm với anh.”
Diệp Văn Văn sửng sốt: “Về dinh thự nhà họ Lệ sao?”
Lệ Trùng Khánh gật đầu: “Mẹ anh bảo chúng ta về ăn cơm.”
“Sao bà lại đột nhiên làm vậy… Có phải còn có đám người cô cả không?” Diệp Văn Văn hơi căng thẳng.
“Đúng vậy nhưng cả tháng chúng ta chỉ quay về ăn cơm có hai, ba lần thôi, em không cần phải ngại.” Lệ Trùng Khánh nói cho một cách nhẹ nhõm.
Lòng bàn tay Diệp Văn Văn đã đổ mồ hôi lạnh.
Lần trước, sau khi cô nói chuyện ngả bài với cô cả, cô cả không bắt cô phải trả lời này mà muốn cô suy nghĩ thật kỹ.
Lần này gặp mặt, có phải cô cả sẽ hỏi thẳng về câu trả lời của mình không?
Lệ Trùng Khánh nhìn ra sự do dự của Diệp Văn Văn: “Em không cần sợ bọn họ đâu.”
Hai người cùng đi ra khỏi công ty. Các đồng nghiệp mới nhìn thấy những tấm ảnh gây sóc lúc sáng sớm, bây giờ vẫn có thể thấy hai người bọn họ thân mật sau giờ làm việc lại không nhịn được tiếp tục thảo luận buôn chuyện.
“Chắc chắn là cô ta tiếc tiền của người ta, cho nên mới mắt nhắm mắt mở cho qua thôi.”
“Tiền là một mặt, người ta vừa đẹp trai lại giàu có, chỉ cần có thể được cưới vào gia đình quyền quý, ai thèm quan tâm anh ấy có mấy người phụ nữ bên ngoài chứ…”
“Chà chà, tôi thấy Diệp Văn Văn này chắc chắn là một người lãnh cảm về tình dục, cho nên Tổng giám đốc Lệ mới phải tìm người phụ nữ khác!”
“Mọi người đều nói hẹn hò tám năm rồi còn bị vợ quản chặt… Tôi thấy chắc là yêu tinh Dư kia cố ý dụ dỗ, nhưng mới nhận được cơ thể của Tổng giám đốc Lệ nhưng không được trái tim của anh ấy.”
“Nếu tôi cũng có thể có được Tổng giám đốc Lệ một lần, xem như cuộc sống của tôi lại viên mãn… Ha ha ha…”
Đồng nghiệp nữ càng nói chuyện lại càng lệch đi xa, cuối cùng cười ầm lên và kết thúc buổi buôn chuyện.
Mà Lệ Trùng Khánh và Diệp Văn Văn đều không nghe được những điều này.
Bọn họ lái xe trở lại dinh thự nhà họ Lệ. Diệp Văn Văn vẫn ngồi trong xe soi gương, dặm lại phấn và bôi son.
“Em để mặt mộc rất đẹp, đừng bôi quá nhiều lên mặt.” Lệ Trùng Khánh không thích cô trang điểm, hôn lên không tiện.
Diệp Văn Văn không biết ý định thật sự của Lệ Trùng Khánh, chỉ tưởng anh sợ mình làm chậm chễ thời gian.
“Không được, em phải có một gương mặt trang điểm xinh đẹp thì mới thấy tự tin hơn.”
Cô soi gương, tỉ mỉ tô lên đôi môi đỏ mọng, Lệ Trùng Khánh nhìn chằm chằm vào đôi môi đang hé mở, hầu kết chuyển động lên xuống.
“Son môi có thể ăn không?” Anh hỏi.
Tầm mắt của Diệp Văn Văn đều tập trung vào trong gương, khẽ gật đầu: “Đương nhiên. Của em là vị chocolate đấy.”
Cô vừa mới dứt lời, Lệ Trùng Khánh đã nắm lấy mặt cô xoay qua, ngậm chính xác lên bờ môi hồng, lưỡi còn chạy thẳng vào trong.
“A… Em vừa tô son…” Hơi thở của đàn ông trộn lẫn với son môi chocolate quấn quýt lấy lưỡi và răng, làm đầu óc cô choáng váng.
Lệ Trùng Khánh tham lam hít lấy mùi thuộc về cô, son môi này không thể làm ham muốn của anh giảm xuống, trái lại còn càng thêm hưng phấn.
“Dừng lại… Sắp vào nhà rồi…” Đôi môi của Diệp Văn Văn đã hơi sưng.
“Không thắng được xe.” Giọng Lệ Trùng Khánh khàn khàn nói. Mỗi vị trí trên cơ thể của người phụ nữ này đều có thể đốt lên ngọn lửa ham muốn của anh ở bất kỳ thời gian và địa điểm nào.
“Em còn phải đi gặp đám người cô cả anh…” Diệp Văn Văn cầu xin.
Cô hiểu đốm lửa nhỏ có thể đốt cháy cả đồng cỏ, nhưng không thể hiểu được vì sao Lệ Trùng Khánh có thể bất chấp mọi trường hợp như vậy.
Rõ ràng bây giờ mình mình chỉ nghĩ tới chuyện khác…
Lệ Trùng Khánh thả cô ra, giơ tay nhẹ nhàng lau khóe miệng bị anh làm lem son.
“Hôm nay có thể sẽ có một trận chiến khó khăn, anh vừa cổ vũ tinh thần cho em thôi.” Anh dịu dàng nói.
Tim Diệp Văn Văn đập mạnh, vội vàng hít sâu vài hơi.
“Bọn họ có thể đánh đuổi em trên bàn ăn sao?” Cô hỏi đùa.
Lệ Trùng Khánh không trả lời, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Diệp Văn Văn.
Chỉ là hai người vừa vào nhà, đã thấy một người khách không mời đang ngồi trên sofa.
Diệp Văn Văn sửng sốt. Sao cô ta lại ở đây?