Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 83: EM HÔN CÁI SẼ HẾT ĐAU
Nhiệt độ trong phòng đã trở lại bình thường, Lệ Trùng Khánh ôm Diệp Văn Văn nằm trên giường.
Anh châm một điếu thuốc, sau đó phun ra một vòng khói thuốc vào không trung.
Nó tròn tròn giống như bánh rán nhỏ.
Diệp Văn Văn thò ngón tay trắng ngần qua, vòng khói này vừa bị chạm vào đã lập tức tan ra.
“Lần sau anh nhẹ nhàng một chút, em cảm giác mình bị liệt nửa người rồi.” Giọng Diệp Văn Văn hơi khàn, vừa rồi anh làm thật sự quá mạnh mẽ.
“Nó thích động loạn với em, anh không kiểm soát được.” Lệ Trùng Khánh nuốt mây thả khói.
Diệp Văn Văn phồng má, giơ tay muốn nhéo anh, kết quả trên người anh toàn cơ bắp, rắn chắc đến mức cô căn bản không nhéo nổi.
“Rốt cuộc là anh đang khống chế nó hay nó khống chế anh hả?” Cô căm giận hỏi.
Lệ Trùng Khánh cúi đầu hôn phớt lên đôi môi mềm mại của cô, khẽ nói: “Là em đang khống chế.”
Lại là câu trả lời khiến Diệp Văn Văn không có cách nào tiếp lời được.
Cô cắn mạnh vào vai Lệ Trùng Khánh nhưng anh không hề nhíu mày.
Diệp Văn Văn muốn cắn ra một dấu răng không thể xóa mờ được.
Nhưng cô nhìn làn da lúa mạch trơn bóng của Lệ Trùng Khánh thì không đành lòng.
Cuối cùng cô vẫn thả lỏng miệng, một loạt dấu răng mờ hiện ra dưới ánh đèn.
Tầm mắt cô nhìn xuống dưới, đó là một vết sẹo màu hồng nhạt.
Diệp Văn Văn khẽ nhíu mày, giơ tay xoa nhẹ lên chỗ vết sẹo.
Đó là dấu dao cô từng đâm.
“Anh còn đau không?” Cô khẽ hỏi.
Lệ Trùng Khánh lắc đầu: “Em hôn cái sẽ hết đau.”
Diệp Văn Văn thấy ấm lòng, cúi đầu tỉ mỉ hôn lên vết sẹo dài chừng ngón tay này.
“Thật ngoan.” Lệ Trùng Khánh bóp tắt điếu thuốc, bàn tay cầm điếu thuốc lại đặt lên trên eo của Diệp Văn Văn.
“Anh xăm một hình ở đây đi. Mỗi lần em nhìn thấy lại áy náy.” Diệp Văn Văn nói với ý xin lỗi.
Nếu sớm biết người đàn ông lúc đó là anh, Diệp Văn Văn đã không thể làm ra hành động quyết đoán như vậy.
“Đây là dấu ấn của tình yêu, anh thích.”
“Nó suýt nữa lấy mạng của anh, anh thích mới là lạ…” Diệp Văn Văn chu mỏ.
“Nhưng em nói xăm hình, thật ra anh muốn xăm gương mặt và tên em lên đây.” Lệ Trùng Khánh giơ ngón tay chỉ vào chỗ tim mình.
Diệp Văn Văn nhướng mày: “Vậy em cũng đi xăm một hình tương tự?”
Lệ Trùng Khánh giơ tay lên nhéo phần da mềm mại, không đồng ý: “Không được, anh thích màu da chỗ này của em sạch sẽ, nhìn rất thoải mái.”
“Dừng.” Diệp Văn Văn tức giận kêu một tiếng.
Mấy ngày sau đi làm, Diệp Văn Văn đều không nhìn thấy bóng dáng của Dư Tinh ở công ty.
Không biết cô ta biết khó mà lui hay thay đổi phương châm chiến lược.
Nhưng Diệp Văn Văn không quan tâm, bởi vì cô và Lệ Trùng Khánh vẫn như keo như sơn, ngọt ngào như mật.
Hôm nay cô mới vào làm không lâu, cô lễ tân gọi điện thoại tới, nói có người nhà đến tìm Diệp Văn Văn.
Diệp Văn Văn sửng sốt. Người nhà của cô chỉ có mẹ, bây giờ mẹ còn đang làm việc trong nhà kho, ai sẽ đến tìm mình?
Cô ra khỏi văn phòng, mơ hồ nhìn thấy một bóng người đứng nghiêng, lúc này mới nhớ ra mình còn có một người nhà khác trên phương diện huyết thống.
Đó là ba ruột của cô Quách Giang Sơ .
“Xin lỗi, ba mãi không liên lạc được với con… Ba chỉ đành tới công ty con.” Quách Giang Sơ nói với vẻ áy náy thành khẩn.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Diệp Văn Văn nghiêm mặt, đi thẳng về phía cửa chính.
“Ba không nói rõ quan hệ của chúng ta, ba chỉ nói mình là họ hàng xa của con…” Quách Giang Sơ biết Diệp Văn Văn đang lo lắng điều gì.
Trước khi ông ta tới công ty đã nghe nói cô đang qua lại với Tổng giám đốc của doanh nghiệp này, ông ta cũng biết nên tránh nghi ngờ nhưng không nhịn được muốn gặp cô một lần.
“Có chuyện gì?” Diệp Văn Văn đứng ở góc rẽ đầu hướng gió, giọng nói bị gió thổi bạt đi.
“Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện nhé?” Giọng Quách Giang Sơ hơi sốt ruột.
“Tôi không có thời gian.” Giọng điệu Diệp Văn Văn không thay đổi.
Quách Giang Sơ thở dài, lại lấy tập tài liệu trong túi xách ra. Đó là tài liệu bất động sản đã được chuyển nhượng lại.
“Đây là lần cuối cùng ba tới gặp con, con nhất định phải cầm đấy.” Ông ta nghiêm túc nói.
Diệp Văn Văn thoáng sững sờ, không hiểu ý của Quách Giang Sơ.
“Con cầm đi.” Quách Giang Sơ nhét luôn đồ vào trong tay Diệp Văn Văn, vô thức cầm lấy tay cô, bàn tay to ấm áp với vết chai dày là cảm giác mà Diệp Văn Văn chưa bao giờ có.
“Con gái, ba có lỗi với con.” Giọng Quách Giang Sơ hơi nghẹn ngào, nắm tay cô không buông.
Diệp Văn Văn lấy lại tinh thần, không được tự nhiên rút tay về.
Cô không quen bị người đàn ông nào ngoài Lệ Trùng Khánh chạm vào.
Đúng lúc này, một bóng người bước nhanh tới giống như trận gió cuốn.
Lệ Trùng Khánh kéo Diệp Văn Văn vào trong lòng mình, sắc mặt thâm trầm không kìm chế được.
“Ông đừng động vào cô ấy!”
Anh đang cảnh cáo ba vợ tương lai mới gặp lần đầu tiên.
Anh châm một điếu thuốc, sau đó phun ra một vòng khói thuốc vào không trung.
Nó tròn tròn giống như bánh rán nhỏ.
Diệp Văn Văn thò ngón tay trắng ngần qua, vòng khói này vừa bị chạm vào đã lập tức tan ra.
“Lần sau anh nhẹ nhàng một chút, em cảm giác mình bị liệt nửa người rồi.” Giọng Diệp Văn Văn hơi khàn, vừa rồi anh làm thật sự quá mạnh mẽ.
“Nó thích động loạn với em, anh không kiểm soát được.” Lệ Trùng Khánh nuốt mây thả khói.
Diệp Văn Văn phồng má, giơ tay muốn nhéo anh, kết quả trên người anh toàn cơ bắp, rắn chắc đến mức cô căn bản không nhéo nổi.
“Rốt cuộc là anh đang khống chế nó hay nó khống chế anh hả?” Cô căm giận hỏi.
Lệ Trùng Khánh cúi đầu hôn phớt lên đôi môi mềm mại của cô, khẽ nói: “Là em đang khống chế.”
Lại là câu trả lời khiến Diệp Văn Văn không có cách nào tiếp lời được.
Cô cắn mạnh vào vai Lệ Trùng Khánh nhưng anh không hề nhíu mày.
Diệp Văn Văn muốn cắn ra một dấu răng không thể xóa mờ được.
Nhưng cô nhìn làn da lúa mạch trơn bóng của Lệ Trùng Khánh thì không đành lòng.
Cuối cùng cô vẫn thả lỏng miệng, một loạt dấu răng mờ hiện ra dưới ánh đèn.
Tầm mắt cô nhìn xuống dưới, đó là một vết sẹo màu hồng nhạt.
Diệp Văn Văn khẽ nhíu mày, giơ tay xoa nhẹ lên chỗ vết sẹo.
Đó là dấu dao cô từng đâm.
“Anh còn đau không?” Cô khẽ hỏi.
Lệ Trùng Khánh lắc đầu: “Em hôn cái sẽ hết đau.”
Diệp Văn Văn thấy ấm lòng, cúi đầu tỉ mỉ hôn lên vết sẹo dài chừng ngón tay này.
“Thật ngoan.” Lệ Trùng Khánh bóp tắt điếu thuốc, bàn tay cầm điếu thuốc lại đặt lên trên eo của Diệp Văn Văn.
“Anh xăm một hình ở đây đi. Mỗi lần em nhìn thấy lại áy náy.” Diệp Văn Văn nói với ý xin lỗi.
Nếu sớm biết người đàn ông lúc đó là anh, Diệp Văn Văn đã không thể làm ra hành động quyết đoán như vậy.
“Đây là dấu ấn của tình yêu, anh thích.”
“Nó suýt nữa lấy mạng của anh, anh thích mới là lạ…” Diệp Văn Văn chu mỏ.
“Nhưng em nói xăm hình, thật ra anh muốn xăm gương mặt và tên em lên đây.” Lệ Trùng Khánh giơ ngón tay chỉ vào chỗ tim mình.
Diệp Văn Văn nhướng mày: “Vậy em cũng đi xăm một hình tương tự?”
Lệ Trùng Khánh giơ tay lên nhéo phần da mềm mại, không đồng ý: “Không được, anh thích màu da chỗ này của em sạch sẽ, nhìn rất thoải mái.”
“Dừng.” Diệp Văn Văn tức giận kêu một tiếng.
Mấy ngày sau đi làm, Diệp Văn Văn đều không nhìn thấy bóng dáng của Dư Tinh ở công ty.
Không biết cô ta biết khó mà lui hay thay đổi phương châm chiến lược.
Nhưng Diệp Văn Văn không quan tâm, bởi vì cô và Lệ Trùng Khánh vẫn như keo như sơn, ngọt ngào như mật.
Hôm nay cô mới vào làm không lâu, cô lễ tân gọi điện thoại tới, nói có người nhà đến tìm Diệp Văn Văn.
Diệp Văn Văn sửng sốt. Người nhà của cô chỉ có mẹ, bây giờ mẹ còn đang làm việc trong nhà kho, ai sẽ đến tìm mình?
Cô ra khỏi văn phòng, mơ hồ nhìn thấy một bóng người đứng nghiêng, lúc này mới nhớ ra mình còn có một người nhà khác trên phương diện huyết thống.
Đó là ba ruột của cô Quách Giang Sơ .
“Xin lỗi, ba mãi không liên lạc được với con… Ba chỉ đành tới công ty con.” Quách Giang Sơ nói với vẻ áy náy thành khẩn.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Diệp Văn Văn nghiêm mặt, đi thẳng về phía cửa chính.
“Ba không nói rõ quan hệ của chúng ta, ba chỉ nói mình là họ hàng xa của con…” Quách Giang Sơ biết Diệp Văn Văn đang lo lắng điều gì.
Trước khi ông ta tới công ty đã nghe nói cô đang qua lại với Tổng giám đốc của doanh nghiệp này, ông ta cũng biết nên tránh nghi ngờ nhưng không nhịn được muốn gặp cô một lần.
“Có chuyện gì?” Diệp Văn Văn đứng ở góc rẽ đầu hướng gió, giọng nói bị gió thổi bạt đi.
“Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện nhé?” Giọng Quách Giang Sơ hơi sốt ruột.
“Tôi không có thời gian.” Giọng điệu Diệp Văn Văn không thay đổi.
Quách Giang Sơ thở dài, lại lấy tập tài liệu trong túi xách ra. Đó là tài liệu bất động sản đã được chuyển nhượng lại.
“Đây là lần cuối cùng ba tới gặp con, con nhất định phải cầm đấy.” Ông ta nghiêm túc nói.
Diệp Văn Văn thoáng sững sờ, không hiểu ý của Quách Giang Sơ.
“Con cầm đi.” Quách Giang Sơ nhét luôn đồ vào trong tay Diệp Văn Văn, vô thức cầm lấy tay cô, bàn tay to ấm áp với vết chai dày là cảm giác mà Diệp Văn Văn chưa bao giờ có.
“Con gái, ba có lỗi với con.” Giọng Quách Giang Sơ hơi nghẹn ngào, nắm tay cô không buông.
Diệp Văn Văn lấy lại tinh thần, không được tự nhiên rút tay về.
Cô không quen bị người đàn ông nào ngoài Lệ Trùng Khánh chạm vào.
Đúng lúc này, một bóng người bước nhanh tới giống như trận gió cuốn.
Lệ Trùng Khánh kéo Diệp Văn Văn vào trong lòng mình, sắc mặt thâm trầm không kìm chế được.
“Ông đừng động vào cô ấy!”
Anh đang cảnh cáo ba vợ tương lai mới gặp lần đầu tiên.