Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
CHƯƠNG 78: NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA TÔI
Nhìn thấy vậy, chuyện vướng mắc lúc trước lại hiện ra trong đầu Lệ Trùng Khánh.
Tên đàn ông biến thái từng quấy rối Diệp Văn Văn đã từng gặp cô ấy rồi ư?
Vì sao cô ấy chưa bao giờ nói với mình?
Về điểm này, Lệ Trùng Khánh quả thật nghĩ không thông.
Lệ Trùng Khánh không định nghĩ nhiều, nhưng lúc này anh không thể không dấy lên sự chú ý.
Dù sao cũng đã từng lấy thân phận là người lạ gửi loại tin nhắn như vậy cho Diệp Văn Văn, thậm chí còn từng gửi cả những thứ trắng trợn và nóng bỏng hơn nữa, thế nhưng cô không tiết lộ cho bất kỳ ai bên cạnh, vẫn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Anh từng làm một người xấu xa thèm thuồng vẻ đẹp của cô, nên anh biết dùng cách gì có thể uy hiếp được người phụ nữ này.
Anh biết thì người khác có lẽ cũng sẽ biết.
Diệp Văn Văn ngủ cả đêm không nằm mơ, Lệ Trùng Khánh thì cả đêm không ngủ được.
Từ sáng sớm hai người đã đến công ty, Diệp Văn Văn chuẩn bị thu dọn lại phòng làm việc giúp Lệ Trùng Khánh, đặc biệt là chiếc bàn làm việc đã bị cô nằm qua.
Nhưng vừa đi vào nhìn thấy Dư Tinh đã bị Lệ Trùng Khánh đuổi việc đang lau dọn vệ sinh.
Lệ Trùng Khánh đỗ xe bên dưới tầng, trong phòng làm việc chỉ có hai người là Diệp Văn Văn và Dư Tinh.
“Chào buổi sáng, Giám đốc Diệp.” Dư Tinh chào hỏi cô giống như không có chuyện gì xảy ra, cầm giẻ lau mặt bàn.
Trong phòng mơ hồ vẫn còn mùi của ngày hôm qua.
“Bỏ xuống tôi làm cho.” Cô không muốn nói nhiều về những chuyện khác.
Nhưng đối phương lại không muốn làm theo ý cô: “Hôm qua Giám đốc Diệp kêu rất lớn tiếng, tôi đều nghe thấy hết.”
Dư Tinh cười khẽ, những lời đó được thốt ra từ trong miệng cô ta thản nhiên, thoải mái giống như hôm qua tôi nhìn thấy cô uống cà phê không thêm đường vậy.
Nhưng rơi vào tai Diệp Văn Văn lại giống như tiếng sấm.
“Chúng tôi cho rằng công ty không còn ai nữa, hóa ra cô vẫn ở đó à.” Diệp Văn Văn trấn định cảm xúc trong giọng nói.
“Giáo sư Lệ đã nói cho tôi nghe chuyện giữa cô và Tổng Giám đốc Lệ rồi, nói thật nhé, tôi rất cảm kích việc Giám đốc Diệp đã dạy dỗ Tổng Giám đốc Lệ xuất sắc như vậy đó.” Sắc mặt Dư Tinh không hề thay đổi.
Lời của cô ta giống như tia chớp xẹt qua đầu Diệp Văn Văn.
“Người đàn ông của tôi, cô cảm ơn cái gì?” Cô cố gắng khiến bản thân cười một cách thoải mái.
Dư Tinh nhíu mày, rũ mí mắt xuống: “Sắp không phải nữa rồi…”
Tiếng của cô ta rất nhỏ nhưng Diệp Văn Văn lại nghe rất rõ nội dung trong lời nói.
“Vậy tôi sẽ chống mắt lên chờ.” Diệp Văn Văn nhếch miệng.
Dư Tinh vô cùng kinh ngạc ngước mắt lên nhìn cô, sự bình tĩnh của Diệp Văn Văn nằm ngoài dự đoán của cô ta.
“Nếu tôi không nhớ nhầm thì Tổng Giám đốc Lệ đã đuổi việc cô Dư rồi, mời cô tự nhiên.” Diệp Văn Văn chỉ về phía cửa chính.
Đúng lúc này, Lệ Trùng Khánh cũng đi vào.
Anh nhìn thấy hai người phụ nữ ở trong phòng thì lập tức cau mày.
“Cô còn đến đây làm gì nữa?” Lệ Trùng Khánh lạnh giọng, nói với Dư Tinh.
“Báo cáo Tổng Giám đốc Lệ, Chủ tịch Lệ không đồng ý cho tôi từ chức.” Dư Tinh mặt không đổi sắc, nói.
Trong mắt Lệ Trùng Khánh ẩn chứa ý cười, rất nhạt.
“Cô bị tôi đuổi, chứ không phải từ chức.”
Giọng điệu nhấn mạnh của anh khiến sắc mặt Dư Tinh trở nên tái nhợt.
“Dư Tinh, không phải mỗi lần lấy Chủ tịch Lệ ra là có thể giải quyết dễ dàng mọi chuyện.” Lệ Trùng Khánh phủi nhẹ gấu áo hơi nhăn, không nhìn người phụ nữ đó nữa.
Diệp Văn Văn đứng bên cạnh, không lên tiếng nữa.
Cô nhìn Dư Tinh đỏ ửng khoé mắt đi ra ngoài, cũng nhìn thấy Lệ Trùng Khánh ném chiếc giẻ lau Dư Tinh vừa dùng qua vào trong sọt rác.
“Sau này Chủ tịch Lệ và các cô sẽ càng ghét em hơn…” Diệp Văn Văn yếu ớt thở dài.
“Anh sẽ xử lý ổn thỏa người bên cạnh mình, em yên tâm.” Lệ Trùng Khánh kéo Diệp Văn Văn ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Bây giờ anh có chuyện nghiêm chỉnh muốn hỏi em.”
Diệp Văn Văn nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, vội vàng làm ra tư thế đoan trang: “Chuyện gì thế?”
“Tên biến thái đó lại liên lạc với em à?” Lệ Trùng Khánh hỏi.
“Tên biến thái nào cơ?” Diệp Văn Văn bỗng chốc vẫn chưa phản ứng kịp, hồi lâu sau mới bừng tỉnh: “Anh nói người ba kia?”
“Không được gọi hắn như vậy!” Lệ Trùng Khánh cau mày, giọng nói trở nên lạnh lùng.
“Anh trước tiên đừng ghen, người đàn ông đó không phải là biến thái, ông ấy thật sự là ba ruột em.” Diệp Văn Văn vội vàng nói thân thế cơ bản của mình cho anh nghe.
Lệ Trùng Khánh nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn nhìn Diệp Văn Văn, giống như muốn nghe cô nói tiếp.
Cả nhà tham gia Group Facebook bên em để báo lỗi và nếu như web em có sập thì bên em sẽ thông báo nhé. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Nhìn thấy vậy, chuyện vướng mắc lúc trước lại hiện ra trong đầu Lệ Trùng Khánh.
Tên đàn ông biến thái từng quấy rối Diệp Văn Văn đã từng gặp cô ấy rồi ư?
Vì sao cô ấy chưa bao giờ nói với mình?
Về điểm này, Lệ Trùng Khánh quả thật nghĩ không thông.
Lệ Trùng Khánh không định nghĩ nhiều, nhưng lúc này anh không thể không dấy lên sự chú ý.
Dù sao cũng đã từng lấy thân phận là người lạ gửi loại tin nhắn như vậy cho Diệp Văn Văn, thậm chí còn từng gửi cả những thứ trắng trợn và nóng bỏng hơn nữa, thế nhưng cô không tiết lộ cho bất kỳ ai bên cạnh, vẫn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Anh từng làm một người xấu xa thèm thuồng vẻ đẹp của cô, nên anh biết dùng cách gì có thể uy hiếp được người phụ nữ này.
Anh biết thì người khác có lẽ cũng sẽ biết.
Diệp Văn Văn ngủ cả đêm không nằm mơ, Lệ Trùng Khánh thì cả đêm không ngủ được.
Từ sáng sớm hai người đã đến công ty, Diệp Văn Văn chuẩn bị thu dọn lại phòng làm việc giúp Lệ Trùng Khánh, đặc biệt là chiếc bàn làm việc đã bị cô nằm qua.
Nhưng vừa đi vào nhìn thấy Dư Tinh đã bị Lệ Trùng Khánh đuổi việc đang lau dọn vệ sinh.
Lệ Trùng Khánh đỗ xe bên dưới tầng, trong phòng làm việc chỉ có hai người là Diệp Văn Văn và Dư Tinh.
“Chào buổi sáng, Giám đốc Diệp.” Dư Tinh chào hỏi cô giống như không có chuyện gì xảy ra, cầm giẻ lau mặt bàn.
Trong phòng mơ hồ vẫn còn mùi của ngày hôm qua.
“Bỏ xuống tôi làm cho.” Cô không muốn nói nhiều về những chuyện khác.
Nhưng đối phương lại không muốn làm theo ý cô: “Hôm qua Giám đốc Diệp kêu rất lớn tiếng, tôi đều nghe thấy hết.”
Dư Tinh cười khẽ, những lời đó được thốt ra từ trong miệng cô ta thản nhiên, thoải mái giống như hôm qua tôi nhìn thấy cô uống cà phê không thêm đường vậy.
Nhưng rơi vào tai Diệp Văn Văn lại giống như tiếng sấm.
“Chúng tôi cho rằng công ty không còn ai nữa, hóa ra cô vẫn ở đó à.” Diệp Văn Văn trấn định cảm xúc trong giọng nói.
“Giáo sư Lệ đã nói cho tôi nghe chuyện giữa cô và Tổng Giám đốc Lệ rồi, nói thật nhé, tôi rất cảm kích việc Giám đốc Diệp đã dạy dỗ Tổng Giám đốc Lệ xuất sắc như vậy đó.” Sắc mặt Dư Tinh không hề thay đổi.
Lời của cô ta giống như tia chớp xẹt qua đầu Diệp Văn Văn.
“Người đàn ông của tôi, cô cảm ơn cái gì?” Cô cố gắng khiến bản thân cười một cách thoải mái.
Dư Tinh nhíu mày, rũ mí mắt xuống: “Sắp không phải nữa rồi…”
Tiếng của cô ta rất nhỏ nhưng Diệp Văn Văn lại nghe rất rõ nội dung trong lời nói.
“Vậy tôi sẽ chống mắt lên chờ.” Diệp Văn Văn nhếch miệng.
Dư Tinh vô cùng kinh ngạc ngước mắt lên nhìn cô, sự bình tĩnh của Diệp Văn Văn nằm ngoài dự đoán của cô ta.
“Nếu tôi không nhớ nhầm thì Tổng Giám đốc Lệ đã đuổi việc cô Dư rồi, mời cô tự nhiên.” Diệp Văn Văn chỉ về phía cửa chính.
Đúng lúc này, Lệ Trùng Khánh cũng đi vào.
Anh nhìn thấy hai người phụ nữ ở trong phòng thì lập tức cau mày.
“Cô còn đến đây làm gì nữa?” Lệ Trùng Khánh lạnh giọng, nói với Dư Tinh.
“Báo cáo Tổng Giám đốc Lệ, Chủ tịch Lệ không đồng ý cho tôi từ chức.” Dư Tinh mặt không đổi sắc, nói.
Trong mắt Lệ Trùng Khánh ẩn chứa ý cười, rất nhạt.
“Cô bị tôi đuổi, chứ không phải từ chức.”
Giọng điệu nhấn mạnh của anh khiến sắc mặt Dư Tinh trở nên tái nhợt.
“Dư Tinh, không phải mỗi lần lấy Chủ tịch Lệ ra là có thể giải quyết dễ dàng mọi chuyện.” Lệ Trùng Khánh phủi nhẹ gấu áo hơi nhăn, không nhìn người phụ nữ đó nữa.
Diệp Văn Văn đứng bên cạnh, không lên tiếng nữa.
Cô nhìn Dư Tinh đỏ ửng khoé mắt đi ra ngoài, cũng nhìn thấy Lệ Trùng Khánh ném chiếc giẻ lau Dư Tinh vừa dùng qua vào trong sọt rác.
“Sau này Chủ tịch Lệ và các cô sẽ càng ghét em hơn…” Diệp Văn Văn yếu ớt thở dài.
“Anh sẽ xử lý ổn thỏa người bên cạnh mình, em yên tâm.” Lệ Trùng Khánh kéo Diệp Văn Văn ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Bây giờ anh có chuyện nghiêm chỉnh muốn hỏi em.”
Diệp Văn Văn nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, vội vàng làm ra tư thế đoan trang: “Chuyện gì thế?”
“Tên biến thái đó lại liên lạc với em à?” Lệ Trùng Khánh hỏi.
“Tên biến thái nào cơ?” Diệp Văn Văn bỗng chốc vẫn chưa phản ứng kịp, hồi lâu sau mới bừng tỉnh: “Anh nói người ba kia?”
“Không được gọi hắn như vậy!” Lệ Trùng Khánh cau mày, giọng nói trở nên lạnh lùng.
“Anh trước tiên đừng ghen, người đàn ông đó không phải là biến thái, ông ấy thật sự là ba ruột em.” Diệp Văn Văn vội vàng nói thân thế cơ bản của mình cho anh nghe.
Lệ Trùng Khánh nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn nhìn Diệp Văn Văn, giống như muốn nghe cô nói tiếp.
Cả nhà tham gia Group Facebook bên em để báo lỗi và nếu như web em có sập thì bên em sẽ thông báo nhé. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!