Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
CHƯƠNG 77: MUỐN GẶP CON MỘT LẦN
Diệp Văn Văn thấy rất rõ, người đàn ông này đã là con ngựa hoang được cởi bỏ dây cương.
Chỗ thuốc còn sót lại trong cơ thể đang sôi trào mạnh mẽ, sự nhiệt tình, cố gắng của mình lại trở thành chất phụ gia chết người.
“Trùng Khánh, dịu dàng một chút.” Diệp Văn Văn hơi do dự trong lòng.
Lệ Trùng Khánh khều mấy sợi tóc rơi lả tả bên tai cô, giúp cô gài ra sau tai, cất giọng hơi khó nghe: “Anh sẽ cố gắng.”
“Nhưng em đừng cám dỗ anh.” Sau cùng, anh lại bổ sung, nói.
Chỗ xương cụt của cô dán lên bàn cứng, cộm lên hơi đau.
“Thế nào được coi là cám dỗ?” Cô đưa tay nâng mặt anh lên, mỗi góc cạnh đều là hướng cô yêu thích.
Lệ Trùng Khánh dừng lại một chút, dùng đôi mắt chứa lửa nhìn chằm chằm cô.
Thế nào mới tính?
Đôi mắt này, đôi môi đỏ hé mở này, giọng nói muốn lấy mạng của anh này.
Còn có làn da trắng ngần, cơ thể mềm mại.
Lệ Trùng Khánh không trả lời, nhưng ngọn lửa trong mắt lại ngày càng rực cháy, cuối cùng trở nên thâm trầm và kiên định. Anh đột nhiên bóp cằm cô, cúi người xuống hôn.
Trong miệng là hơi thở nồng đậm của anh.
Đồng thời cũng là khát vọng mê người, khó lòng kháng cự.
Diệp Văn Văn ngẩng đầu lên, lưng cũng dán lên bàn làm việc, dây dưa răng môi với anh.
Nhiệt độ trong phòng làm việc vẫn luôn tăng cao, nhưng hai người họ lại quên hết mọi thứ xung quanh, toàn bộ thể xác và tinh thần đều đắm chìm trong chiến dịch tình yêu này.
Sắc trời bên ngoài càng lúc càng tối, ánh sáng mờ ảo trong phòng làm việc đã không còn đủ chiếu rọi đến mức sáng rõ như ban ngày nữa.
Không ai đến quấy rầy họ.
Có lẽ có người đến rồi lại đi, nhưng họ hoàn toàn không biết.
Bởi vì quá đắm chìm.
Đợi đến khi Lệ Trùng Khánh tuyên bố kết thúc sự vui sướng cuối cùng, cả người Diệp Văn Văn giống như cột vào khối chì nặng, vô cùng mỏi nhức.
“Hôm nay đừng về nhà.”
Khi Lệ Trùng Khánh sửa sang lại quần áo cho Diệp Văn Văn, cô yếu ớt nói, trong giọng nói còn mang theo nửa phần đùa bỡn, nửa phần nghiêm túc.
“Xác định ngày mai sẽ không mặc đồ lót đi làm?” Lệ Trùng Khánh cầm chiếc quần lót ren đã bị xé thành sợi vải trên tay, khóe miệng hơi giương lên.
“Nếu anh đồng ý thì em sao cũng được, dù sao người được lợi cũng là anh.” Diệp Văn Văn cười đồng ý, nhưng lại bị anh dùng một tay kéo lên, ngồi trở lại trong lòng.
Xương sống của cô vẫn còn hơi đau, do ban nãy ma xát quá lâu trên bàn làm việc dẫn đến, cho dù sau đó Lệ Trùng Khánh đã chuyển hướng cơ thể cô.
“Không đồng ý, đàn ông trong khu làm việc của em quá nhiều.” Anh ôm ngang Diệp Văn Văn lên, đi ra khỏi phòng làm việc.
“Trên bàn anh vẫn chưa thu dọn…” Diệp Văn Văn chỉ vào mặt bàn lộn xộn.
“Mai đến dọn sau.”
Khi từ trong xe xuống, trở lại chung cư, Diệp Văn Văn vẫn ở trong tình trạng hai chân run rẩy, Lệ Trùng Khánh bèn ôm thẳng cô đi về phía chung cư.
Ở chỗ rẽ, một bóng người màu đen đội mũ lưỡi trai đi ngang qua vai.
Mí mắt Diệp Văn Văn nhảy dựng lên, bàn tay nắm bả vai Lệ Trùng Khánh chặt hơn vài phần.
Lệ Trùng Khánh nhận ra sự khác thường của Diệp Văn Văn, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua bóng lưng phía sau.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều im lặng.
Lên tầng, Diệp Văn Văn lập tức gọi điện thoại cho cảnh sát mình đã liên lạc trước đó.
Cô báo cáo chi tiết chuyện mình gặp được Quách Hữu, và cũng không quên người đàn ông có hành tung đáng nghi ban nãy.
“Chúng tôi đã khóa chặt hành tung sơ lược của anh ta rồi, nhưng người đứng phía sau anh ta có liên quan đến một nhóm phạm tội xuyên quốc gia cho nên chuyện mới trở nên khó giải quyết. Phía cảnh sát Nam Thành chúng tôi tạm thời chỉ có thể chờ thời cơ hành động mà thôi.” Lời của cảnh sát khiến Diệp Văn Văn vô cùng kinh hãi.
“Vậy bây giờ cứ mặc kệ anh ta lảng vảng quanh cuộc sống của tôi ư?” Diệp Văn Văn lo lắng hỏi.
“Chúng tôi sẽ không để cô gặp nguy hiểm, xin hãy yên tâm.”
Diệp Văn Văn không yên tâm một chút nào cả, nhưng phía cảnh sát đã nói đến mức này, cô cũng không thể tiếp tục hỏi tới cùng nữa.
“Sau này anh sẽ ở chung cư với em, nếu anh không ở thì cũng sẽ cử vài vệ sĩ bí mật đi theo em, đừng sợ.”
Lệ Trùng Khánh đã từng vì sơ xuất của mình khiến Quách Hữu có thời cơ lợi dụng, bây giờ anh tuyệt đối không thể để anh ta có cơ hội lần thứ hai nữa.
“Nhưng sau lưng anh ta đã có thế lực lớn như vậy, chúng ta không thể lấy đá chọi đá được, dù sao anh ta cũng là người của tổ chức phạm pháp, còn chúng ta là người đi theo con đường chân chính…” Diệp Văn Văn lo lắng nói.
“Không sợ, anh có chừng mực.” Lệ Trùng Khánh cho cô đủ cảm giác an toàn.
Diệp Văn Văn cũng không muốn lo sợ vì chuyện này nữa, cô rửa mặt xong thì quay trở lại giường, không bao lâu sau bèn đi vào giấc ngủ.
Dù sao ban nãy cũng chiến đấu quá kịch liệt, khiến thể lực của cô đều cạn kiệt.
Cô vừa ngủ chưa được bao lâu thì điện thoại truyền đến một tiếng rung.
Lệ Trùng Khánh không muốn đi xem điện thoại của cô, nhưng ánh mắt tùy ý liếc qua đã nhìn rõ nội dung tin nhắn.
“Ba vẫn muốn gặp con một lần nữa.”
Diệp Văn Văn thấy rất rõ, người đàn ông này đã là con ngựa hoang được cởi bỏ dây cương.
Chỗ thuốc còn sót lại trong cơ thể đang sôi trào mạnh mẽ, sự nhiệt tình, cố gắng của mình lại trở thành chất phụ gia chết người.
“Trùng Khánh, dịu dàng một chút.” Diệp Văn Văn hơi do dự trong lòng.
Lệ Trùng Khánh khều mấy sợi tóc rơi lả tả bên tai cô, giúp cô gài ra sau tai, cất giọng hơi khó nghe: “Anh sẽ cố gắng.”
“Nhưng em đừng cám dỗ anh.” Sau cùng, anh lại bổ sung, nói.
Chỗ xương cụt của cô dán lên bàn cứng, cộm lên hơi đau.
“Thế nào được coi là cám dỗ?” Cô đưa tay nâng mặt anh lên, mỗi góc cạnh đều là hướng cô yêu thích.
Lệ Trùng Khánh dừng lại một chút, dùng đôi mắt chứa lửa nhìn chằm chằm cô.
Thế nào mới tính?
Đôi mắt này, đôi môi đỏ hé mở này, giọng nói muốn lấy mạng của anh này.
Còn có làn da trắng ngần, cơ thể mềm mại.
Lệ Trùng Khánh không trả lời, nhưng ngọn lửa trong mắt lại ngày càng rực cháy, cuối cùng trở nên thâm trầm và kiên định. Anh đột nhiên bóp cằm cô, cúi người xuống hôn.
Trong miệng là hơi thở nồng đậm của anh.
Đồng thời cũng là khát vọng mê người, khó lòng kháng cự.
Diệp Văn Văn ngẩng đầu lên, lưng cũng dán lên bàn làm việc, dây dưa răng môi với anh.
Nhiệt độ trong phòng làm việc vẫn luôn tăng cao, nhưng hai người họ lại quên hết mọi thứ xung quanh, toàn bộ thể xác và tinh thần đều đắm chìm trong chiến dịch tình yêu này.
Sắc trời bên ngoài càng lúc càng tối, ánh sáng mờ ảo trong phòng làm việc đã không còn đủ chiếu rọi đến mức sáng rõ như ban ngày nữa.
Không ai đến quấy rầy họ.
Có lẽ có người đến rồi lại đi, nhưng họ hoàn toàn không biết.
Bởi vì quá đắm chìm.
Đợi đến khi Lệ Trùng Khánh tuyên bố kết thúc sự vui sướng cuối cùng, cả người Diệp Văn Văn giống như cột vào khối chì nặng, vô cùng mỏi nhức.
“Hôm nay đừng về nhà.”
Khi Lệ Trùng Khánh sửa sang lại quần áo cho Diệp Văn Văn, cô yếu ớt nói, trong giọng nói còn mang theo nửa phần đùa bỡn, nửa phần nghiêm túc.
“Xác định ngày mai sẽ không mặc đồ lót đi làm?” Lệ Trùng Khánh cầm chiếc quần lót ren đã bị xé thành sợi vải trên tay, khóe miệng hơi giương lên.
“Nếu anh đồng ý thì em sao cũng được, dù sao người được lợi cũng là anh.” Diệp Văn Văn cười đồng ý, nhưng lại bị anh dùng một tay kéo lên, ngồi trở lại trong lòng.
Xương sống của cô vẫn còn hơi đau, do ban nãy ma xát quá lâu trên bàn làm việc dẫn đến, cho dù sau đó Lệ Trùng Khánh đã chuyển hướng cơ thể cô.
“Không đồng ý, đàn ông trong khu làm việc của em quá nhiều.” Anh ôm ngang Diệp Văn Văn lên, đi ra khỏi phòng làm việc.
“Trên bàn anh vẫn chưa thu dọn…” Diệp Văn Văn chỉ vào mặt bàn lộn xộn.
“Mai đến dọn sau.”
Khi từ trong xe xuống, trở lại chung cư, Diệp Văn Văn vẫn ở trong tình trạng hai chân run rẩy, Lệ Trùng Khánh bèn ôm thẳng cô đi về phía chung cư.
Ở chỗ rẽ, một bóng người màu đen đội mũ lưỡi trai đi ngang qua vai.
Mí mắt Diệp Văn Văn nhảy dựng lên, bàn tay nắm bả vai Lệ Trùng Khánh chặt hơn vài phần.
Lệ Trùng Khánh nhận ra sự khác thường của Diệp Văn Văn, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua bóng lưng phía sau.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều im lặng.
Lên tầng, Diệp Văn Văn lập tức gọi điện thoại cho cảnh sát mình đã liên lạc trước đó.
Cô báo cáo chi tiết chuyện mình gặp được Quách Hữu, và cũng không quên người đàn ông có hành tung đáng nghi ban nãy.
“Chúng tôi đã khóa chặt hành tung sơ lược của anh ta rồi, nhưng người đứng phía sau anh ta có liên quan đến một nhóm phạm tội xuyên quốc gia cho nên chuyện mới trở nên khó giải quyết. Phía cảnh sát Nam Thành chúng tôi tạm thời chỉ có thể chờ thời cơ hành động mà thôi.” Lời của cảnh sát khiến Diệp Văn Văn vô cùng kinh hãi.
“Vậy bây giờ cứ mặc kệ anh ta lảng vảng quanh cuộc sống của tôi ư?” Diệp Văn Văn lo lắng hỏi.
“Chúng tôi sẽ không để cô gặp nguy hiểm, xin hãy yên tâm.”
Diệp Văn Văn không yên tâm một chút nào cả, nhưng phía cảnh sát đã nói đến mức này, cô cũng không thể tiếp tục hỏi tới cùng nữa.
“Sau này anh sẽ ở chung cư với em, nếu anh không ở thì cũng sẽ cử vài vệ sĩ bí mật đi theo em, đừng sợ.”
Lệ Trùng Khánh đã từng vì sơ xuất của mình khiến Quách Hữu có thời cơ lợi dụng, bây giờ anh tuyệt đối không thể để anh ta có cơ hội lần thứ hai nữa.
“Nhưng sau lưng anh ta đã có thế lực lớn như vậy, chúng ta không thể lấy đá chọi đá được, dù sao anh ta cũng là người của tổ chức phạm pháp, còn chúng ta là người đi theo con đường chân chính…” Diệp Văn Văn lo lắng nói.
“Không sợ, anh có chừng mực.” Lệ Trùng Khánh cho cô đủ cảm giác an toàn.
Diệp Văn Văn cũng không muốn lo sợ vì chuyện này nữa, cô rửa mặt xong thì quay trở lại giường, không bao lâu sau bèn đi vào giấc ngủ.
Dù sao ban nãy cũng chiến đấu quá kịch liệt, khiến thể lực của cô đều cạn kiệt.
Cô vừa ngủ chưa được bao lâu thì điện thoại truyền đến một tiếng rung.
Lệ Trùng Khánh không muốn đi xem điện thoại của cô, nhưng ánh mắt tùy ý liếc qua đã nhìn rõ nội dung tin nhắn.
“Ba vẫn muốn gặp con một lần nữa.”