Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
CHƯƠNG 75: EM VẪN LUÔN TIN TƯỞNG ANH
Diệp Văn Văn đi vào, nhìn thấy Lệ Trùng Khánh ngồi trên ghế xoay đưa lưng về phía cửa.
Dư Tinh không rời đi, cũng đứng trước cửa.
“Xin lỗi, Tổng Giám đốc Lệ… Tôi không ngăn Giám đốc Diệp được…” Cô ta giải thích, nghe rất bình thản.
“Đóng cửa lại.” Giọng nói của Lệ Trùng Khánh rất lạnh lùng, không biết là đang ra lệnh cho Dư Tinh hay Diệp Văn Văn.
Nhưng Dư Tinh sau lưng hơi khựng lại, sau đó đóng cửa, nhìn Diệp Văn Văn bằng ánh mắt phức tạp.
Cô ta nhìn như thế, khiến Diệp Văn Văn cảm thấy mình thành người xấu phá hoại chuyện tốt của người khác.
Cửa đóng lại, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Diệp Văn Văn tiến lên, tiếng hít thở của Lệ Trùng Khánh có hơi to.
“Em đừng đến đây.” Lệ Trùng Khánh không động đậy.
Diệp Văn Văn dừng bước: “Tại sao?”
Cô không hỏi xảy ra chuyện gì, cũng không hỏi anh làm sao, chỉ hỏi ra nghi ngờ của mình vì mệnh lệnh của anh.
“Anh cần em đứng ở đó… Nghe anh giải thích.” Lệ Trùng Khánh nói nhanh.
“Được.” Diệp Văn Văn không chút nghĩ ngợi đáp lại.
“Dư Tinh là học sinh mà bác cả của anh từng dạy lúc trước, lần này được sắp xếp làm trợ lý đặc biệt của anh, cũng là yêu cầu cô ta đưa ra với Chủ tịch.”
Lệ Trùng Khánh nói đến đây, cuối cùng Diệp Văn Văn cũng hiểu tại sao anh luôn nói phải nghĩ cách điều Dư Tinh đi, nhưng luôn không thấy hiệu quả.
Thì ra chỗ dựa của Dư Tinh lại vững chắc đến thế.
“Khi nãy cô út đến tìm anh, anh mới biết được quan hệ này. Nhưng anh không ngờ cô út lại bỏ thuốc vào trong cà phê của anh…”
Diệp Văn Văn nhíu mày, không nói gì.
Bị bỏ thuốc, không điều khiển được bản thân, cái này dễ thấu hiểu và đồng tình hơn say rượu làm loạn.
“Văn Văn, em có tin anh không?” Lệ Trùng Khánh từ từ xoay ghế, nhìn Diệp Văn Văn.
Tóc trên trán anh thậm chí là chóp mũi đã đổ đầy mồ hôi hột.
Đôi mắt hẹp dài cũng đỏ như lửa đốt, lộ vẻ khổ sở.
“Em vẫn luôn tin anh.” Diệp Văn Văn bình tĩnh nói.
“Vậy em phải tiếp tục tin tưởng những lời anh nói tiếp theo.” Vẻ mặt Lệ Trùng Khánh hơi thả lỏng, nhưng trên trán vẫn không ngừng đổ mồ hôi.
“Cô út gọi Dư Tinh vào, sau đó đóng cửa rời đi, Dư Tinh biết anh khác thường bèn hăng hái tỏ tình với anh, động thời cũng có… đụng chạm tay chân…” Anh nói tiếp.
Lúc nghe đến đây, nhịp tim của Diệp Văn Văn vẫn không đập nhanh hơn, giống như đang nghe chuyện không liên quan đến mình vậy.
Có lẽ là vì cô thật sự khăng khăng tin tưởng người đàn ông trước mặt.
“Đụng chạm thế nào?” Diệp Văn Văn nhếch mép.
Trong mắt Lệ Trùng Khánh có ánh sáng lóe lên, sau đó anh rũ mắt xuống.
“Em phải biết… Anh đã cố hết sức khống chế mình, không phải lần nào cũng có thể đẩy cô ta ra được…”
“Cho nên miệng của cô ta là bị anh hôn sưng sao?” Diệp Văn Văn cười hỏi.
Lúc này cô đã có thể hiểu được tâm trạng của Lệ Trùng Khánh khi hỏi tỉ mỉ mình và Quách Hữu từng xảy ra chuyện gì rồi.
Cô cũng muốn biết, muốn biết tất cả mọi chuyện.
“Là hôn theo kiểu gặm cắn, hay là hôn sâu, anh nói cho kỹ để em còn tưởng tượng…” Diệp Văn Văn lại tiến lên mấy bước, ngồi dựa lên bàn làm việc.
Lệ Trùng Khánh tỏ vẻ tổn thương, nhiều hơn nữa là bất đắc dĩ.
“Anh trong sạch…” Trong giọng nói của anh mang theo chút uất ức.
“Vậy em không hỏi nữa.” Diệp Văn Văn cũng rất dứt khoát: “Nếu bây giờ anh còn chịu được thì chúng ta cùng đi tới bệnh viện, nếu không chịu được, em gọi điện cho bác sĩ gia đình tới.”
Trong mắt Lệ Trùng Khánh lộ vẻ do dự, chậm rãi nói: “Anh… Anh muốn em giúp anh…”
Ý tứ của anh rất rõ ràng.
Anh không muốn đến bệnh viện, chỉ muốn cô làm thuốc giải.
Diệp Văn Văn cúi đầu nhìn áo sơ mi còn chưa bị mở cúc của anh, hờ hững hỏi: “Em hỏi một câu cuối cùng, nếu khi nãy em không tới, có phải hai người sẽ đến bước kia không?”
Lệ Trùng Khánh sững người, vội đáp: “Trước khi em tới, anh đã đẩy cô ta ra rồi, cũng đã đuổi cô ta đi.”
Diệp Văn Văn mím môi, cầm ly nước trên bàn lên uống cạn một hơi.
Nước lạnh chảy vào cổ họng, mát mẻ sảng khoái.
Cũng giúp cô bình tĩnh hơn.
“Được.” Diệp Văn Văn ngồi xổm xuống, giơ tay cởi thắt lưng của anh: “Em giúp anh.”
Diệp Văn Văn đi vào, nhìn thấy Lệ Trùng Khánh ngồi trên ghế xoay đưa lưng về phía cửa.
Dư Tinh không rời đi, cũng đứng trước cửa.
“Xin lỗi, Tổng Giám đốc Lệ… Tôi không ngăn Giám đốc Diệp được…” Cô ta giải thích, nghe rất bình thản.
“Đóng cửa lại.” Giọng nói của Lệ Trùng Khánh rất lạnh lùng, không biết là đang ra lệnh cho Dư Tinh hay Diệp Văn Văn.
Nhưng Dư Tinh sau lưng hơi khựng lại, sau đó đóng cửa, nhìn Diệp Văn Văn bằng ánh mắt phức tạp.
Cô ta nhìn như thế, khiến Diệp Văn Văn cảm thấy mình thành người xấu phá hoại chuyện tốt của người khác.
Cửa đóng lại, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Diệp Văn Văn tiến lên, tiếng hít thở của Lệ Trùng Khánh có hơi to.
“Em đừng đến đây.” Lệ Trùng Khánh không động đậy.
Diệp Văn Văn dừng bước: “Tại sao?”
Cô không hỏi xảy ra chuyện gì, cũng không hỏi anh làm sao, chỉ hỏi ra nghi ngờ của mình vì mệnh lệnh của anh.
“Anh cần em đứng ở đó… Nghe anh giải thích.” Lệ Trùng Khánh nói nhanh.
“Được.” Diệp Văn Văn không chút nghĩ ngợi đáp lại.
“Dư Tinh là học sinh mà bác cả của anh từng dạy lúc trước, lần này được sắp xếp làm trợ lý đặc biệt của anh, cũng là yêu cầu cô ta đưa ra với Chủ tịch.”
Lệ Trùng Khánh nói đến đây, cuối cùng Diệp Văn Văn cũng hiểu tại sao anh luôn nói phải nghĩ cách điều Dư Tinh đi, nhưng luôn không thấy hiệu quả.
Thì ra chỗ dựa của Dư Tinh lại vững chắc đến thế.
“Khi nãy cô út đến tìm anh, anh mới biết được quan hệ này. Nhưng anh không ngờ cô út lại bỏ thuốc vào trong cà phê của anh…”
Diệp Văn Văn nhíu mày, không nói gì.
Bị bỏ thuốc, không điều khiển được bản thân, cái này dễ thấu hiểu và đồng tình hơn say rượu làm loạn.
“Văn Văn, em có tin anh không?” Lệ Trùng Khánh từ từ xoay ghế, nhìn Diệp Văn Văn.
Tóc trên trán anh thậm chí là chóp mũi đã đổ đầy mồ hôi hột.
Đôi mắt hẹp dài cũng đỏ như lửa đốt, lộ vẻ khổ sở.
“Em vẫn luôn tin anh.” Diệp Văn Văn bình tĩnh nói.
“Vậy em phải tiếp tục tin tưởng những lời anh nói tiếp theo.” Vẻ mặt Lệ Trùng Khánh hơi thả lỏng, nhưng trên trán vẫn không ngừng đổ mồ hôi.
“Cô út gọi Dư Tinh vào, sau đó đóng cửa rời đi, Dư Tinh biết anh khác thường bèn hăng hái tỏ tình với anh, động thời cũng có… đụng chạm tay chân…” Anh nói tiếp.
Lúc nghe đến đây, nhịp tim của Diệp Văn Văn vẫn không đập nhanh hơn, giống như đang nghe chuyện không liên quan đến mình vậy.
Có lẽ là vì cô thật sự khăng khăng tin tưởng người đàn ông trước mặt.
“Đụng chạm thế nào?” Diệp Văn Văn nhếch mép.
Trong mắt Lệ Trùng Khánh có ánh sáng lóe lên, sau đó anh rũ mắt xuống.
“Em phải biết… Anh đã cố hết sức khống chế mình, không phải lần nào cũng có thể đẩy cô ta ra được…”
“Cho nên miệng của cô ta là bị anh hôn sưng sao?” Diệp Văn Văn cười hỏi.
Lúc này cô đã có thể hiểu được tâm trạng của Lệ Trùng Khánh khi hỏi tỉ mỉ mình và Quách Hữu từng xảy ra chuyện gì rồi.
Cô cũng muốn biết, muốn biết tất cả mọi chuyện.
“Là hôn theo kiểu gặm cắn, hay là hôn sâu, anh nói cho kỹ để em còn tưởng tượng…” Diệp Văn Văn lại tiến lên mấy bước, ngồi dựa lên bàn làm việc.
Lệ Trùng Khánh tỏ vẻ tổn thương, nhiều hơn nữa là bất đắc dĩ.
“Anh trong sạch…” Trong giọng nói của anh mang theo chút uất ức.
“Vậy em không hỏi nữa.” Diệp Văn Văn cũng rất dứt khoát: “Nếu bây giờ anh còn chịu được thì chúng ta cùng đi tới bệnh viện, nếu không chịu được, em gọi điện cho bác sĩ gia đình tới.”
Trong mắt Lệ Trùng Khánh lộ vẻ do dự, chậm rãi nói: “Anh… Anh muốn em giúp anh…”
Ý tứ của anh rất rõ ràng.
Anh không muốn đến bệnh viện, chỉ muốn cô làm thuốc giải.
Diệp Văn Văn cúi đầu nhìn áo sơ mi còn chưa bị mở cúc của anh, hờ hững hỏi: “Em hỏi một câu cuối cùng, nếu khi nãy em không tới, có phải hai người sẽ đến bước kia không?”
Lệ Trùng Khánh sững người, vội đáp: “Trước khi em tới, anh đã đẩy cô ta ra rồi, cũng đã đuổi cô ta đi.”
Diệp Văn Văn mím môi, cầm ly nước trên bàn lên uống cạn một hơi.
Nước lạnh chảy vào cổ họng, mát mẻ sảng khoái.
Cũng giúp cô bình tĩnh hơn.
“Được.” Diệp Văn Văn ngồi xổm xuống, giơ tay cởi thắt lưng của anh: “Em giúp anh.”