Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
CHƯƠNG 70: ANH TA SỜ CHỖ NÀO CỦA EM
Đến khi Lệ Trùng Khánh vội vàng chạy tới kho hàng, hai người đàn ông mặc vest đi giày da đang bị mọi người vây lại.
“Tìm được hàng là được rồi, mấy người không thể vây chúng tôi ở đây!” Hai người đó vẫn cứ kêu mãi.
Lệ Trùng Khánh tìm thấy Diệp Văn Văn, cô đang ngồi trên một góc của chiếc ghế dài trong phòng làm việc, sắc mặt nhợt nhạt.
Anh đi tới, cầm tay cô, phát hiện vô cùng lạnh lẽo.
Diệp Văn Văn không nói ra lời mà vốn dĩ anh muốn nói, nghiêng đầu căn dặn nhân viên hành chính ở sau lưng.
“Đưa hai người đó đi chịu sự điều tra công ty, đồng thời tiến hành chấn chính tất cả nhân viên trong kho hàng.”
Hai người đàn ông đó vừa nghe công ty muốn điều tra mình thì lập tức hết ầm ĩ, thành quả bóng cao su xẹp hơi.
Lệ Trùng Khánh ôm Diệp Văn Văn ngồi trên ghế lên, một đường ôm lên xe ngay trước mặt mọi người.
Vì mẹ Diệp là nhân viên kho hàng nên cần ở lại nghe lời căn dặn của nhân viên hành chính, thế nên không thể đi cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Lên xe rồi, tay của Diệp Văn Văn vẫn lạnh lẽo như cũ.
Dù Lệ Trùng Khánh có sưởi ấm thế nào cũng không ấm lên được.
“Khi anh thấy em gửi ảnh cho anh thì đang thương lượng đối sách với sở nghiên cứu, xem có hàng dự phòng để lập tức gửi đến không. Dù sao ảnh lúc ấy em gửi chỉ là thùng rỗng, đến khi anh biết tất cả số hàng không tổn hại gì thì hàng ở bên kia đang được chế tạo rồi.”
Lệ Trùng Khánh nhẹ nhàng giải thích rõ nguyên nhân tại sao anh đến trễ thế, nhưng nãy giờ Diệp Văn Văn không nói gì, một mình anh nói tới nói lui, khiến bầu không khí trong xe càng lúng túng hơn.
“Đơn hàng không bị hư hại, mẹ em cũng không bị đuổi, nhưng một kho hàng chỉ có hai nhân viên quản lí kho, chuyện lần này dù là lỗi của ai, mẹ em thân là lãnh đạo đều có trách nhiệm, nên chấp nhận sự phê bình là điều tất nhiên, em đừng có nghĩ nhiều.”
“Em cứ bảo anh say mê công việc, thế nên ban ngày xảy ra chuyện như thế, mong là em hiểu và bao dung anh nhiều hơn…
Khách hàng lần này là bọn anh khai thác được từ công ty khác, cực kì quan trọng, chỉ cần đơn hàng này ổn thỏa thì sau này, mỗi năm công ty lời ít nhất 3000 tỷ, một khách hàng đã đủ để nuôi sống tất cả mọi người trong tập đoàn chúng ta.”
Lệ Trùng Khánh mở thiết bị sưởi ấm trong xe, chỉnh tốc độ gió đến mức lớn nhất.
Anh thấy cuối cùng đôi môi trắng bệch của Diệp Văn Văn đã hồng hào hơn, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Là Quách Hữu cố ý cầm hàng đi, mục đích của anh ta là muốn gặp em.”
Diệp Văn Văn chẳng có tâm trạng nghe những lời mà Lệ Trùng Khánh nói, vì cô vẫn đang lâm vào trạng thái khủng hoảng chưa lấy lại tinh thần.
Ánh mắt mà Quách Hữu nhìn cô có sự điên cuồng như ăn thịt người.
Câu nói sau cùng của anh ta khiến cô rợn tóc gáy.
Lệ Trùng Khánh sửng sốt: “Chẳng phải đầu anh ta trúng đạn vẫn đang nằm viện sao?”
“Trốn ra từ lâu rồi, mấy hôm trước cảnh sát đã báo với em, bảo em chú ý nhiều hơn.” Diệp Văn Văn nói xong thì lấy điện thoại ra khỏi túi, tìm đến file ghi âm lúc trước và bật lên.
“Sao em không nói sớm cho anh biết?” Lệ Trùng Khánh nhíu mày nghe ghi âm, sắc mặt nghiêm trọng.
Nghe được câu nói thô bỉ cuối cùng của Quách Hữu, Lệ Trùng Khánh hơi tức giận: “Anh ta sờ chỗ nào của em?”
Chừ “sờ” nặng nề đó khiến Diệp Văn Văn thấy rất chói tai.
Nhưng cô cũng không phản bác gì, lạnh nhạt chỉ lên mông.
“Không xảy ra gì khác?”
Diệp Văn Văn ngạc nhiên nhìn anh, cảm xúc lập tức mất khống chế.
“Anh có ý gì hả? Quách Hữu trốn ra khỏi đồn công an, anh ta không chỉ theo dõi em mà còn theo dõi cả công ty của anh, trong mắt anh chỉ quan tâm rốt cuộc em và anh ta đã xảy ra chuyện gì thôi, anh có ngây thơ không?” Vì kích động nên giọng nói của cô rất sắc bén, trong buồng xe nhỏ hẹp khiến lỗ tai người ta ù ù.
Lệ Trùng Khánh không ngờ Diệp Văn Văn lại phản ứng mạnh thế, nhưng cảm xúc cô để lộ trong từng câu chữ đã khiến anh hơi khó để chấp nhận.
“Anh ngây thơ sao? Anh quan tâm người phụ nữ của anh có bị làm hại hay không là sai sao?”
Diệp Văn Văn hừ lạnh, tay nắm chặt như phải để lòng bàn tay bóp ra máu.
“Anh và Dư Tinh tăng ca đến tận khuya cũng không hỏi anh, hai người xảy ra chuyện gì, em đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại cho anh, anh thì đi tắm còn cô ta nghe điện thoại, em cũng không hề nghi ngờ lời giải thích của anh. Bây giờ em nói sự thật cho anh, anh còn lặp đi lặp lại hỏi em và anh ta đã xảy ra chuyện gì. Anh thế này là quan tâm sao, đây rõ ràng là không tin tưởng!”
Đến khi Lệ Trùng Khánh vội vàng chạy tới kho hàng, hai người đàn ông mặc vest đi giày da đang bị mọi người vây lại.
“Tìm được hàng là được rồi, mấy người không thể vây chúng tôi ở đây!” Hai người đó vẫn cứ kêu mãi.
Lệ Trùng Khánh tìm thấy Diệp Văn Văn, cô đang ngồi trên một góc của chiếc ghế dài trong phòng làm việc, sắc mặt nhợt nhạt.
Anh đi tới, cầm tay cô, phát hiện vô cùng lạnh lẽo.
Diệp Văn Văn không nói ra lời mà vốn dĩ anh muốn nói, nghiêng đầu căn dặn nhân viên hành chính ở sau lưng.
“Đưa hai người đó đi chịu sự điều tra công ty, đồng thời tiến hành chấn chính tất cả nhân viên trong kho hàng.”
Hai người đàn ông đó vừa nghe công ty muốn điều tra mình thì lập tức hết ầm ĩ, thành quả bóng cao su xẹp hơi.
Lệ Trùng Khánh ôm Diệp Văn Văn ngồi trên ghế lên, một đường ôm lên xe ngay trước mặt mọi người.
Vì mẹ Diệp là nhân viên kho hàng nên cần ở lại nghe lời căn dặn của nhân viên hành chính, thế nên không thể đi cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Lên xe rồi, tay của Diệp Văn Văn vẫn lạnh lẽo như cũ.
Dù Lệ Trùng Khánh có sưởi ấm thế nào cũng không ấm lên được.
“Khi anh thấy em gửi ảnh cho anh thì đang thương lượng đối sách với sở nghiên cứu, xem có hàng dự phòng để lập tức gửi đến không. Dù sao ảnh lúc ấy em gửi chỉ là thùng rỗng, đến khi anh biết tất cả số hàng không tổn hại gì thì hàng ở bên kia đang được chế tạo rồi.”
Lệ Trùng Khánh nhẹ nhàng giải thích rõ nguyên nhân tại sao anh đến trễ thế, nhưng nãy giờ Diệp Văn Văn không nói gì, một mình anh nói tới nói lui, khiến bầu không khí trong xe càng lúng túng hơn.
“Đơn hàng không bị hư hại, mẹ em cũng không bị đuổi, nhưng một kho hàng chỉ có hai nhân viên quản lí kho, chuyện lần này dù là lỗi của ai, mẹ em thân là lãnh đạo đều có trách nhiệm, nên chấp nhận sự phê bình là điều tất nhiên, em đừng có nghĩ nhiều.”
“Em cứ bảo anh say mê công việc, thế nên ban ngày xảy ra chuyện như thế, mong là em hiểu và bao dung anh nhiều hơn…
Khách hàng lần này là bọn anh khai thác được từ công ty khác, cực kì quan trọng, chỉ cần đơn hàng này ổn thỏa thì sau này, mỗi năm công ty lời ít nhất 3000 tỷ, một khách hàng đã đủ để nuôi sống tất cả mọi người trong tập đoàn chúng ta.”
Lệ Trùng Khánh mở thiết bị sưởi ấm trong xe, chỉnh tốc độ gió đến mức lớn nhất.
Anh thấy cuối cùng đôi môi trắng bệch của Diệp Văn Văn đã hồng hào hơn, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Là Quách Hữu cố ý cầm hàng đi, mục đích của anh ta là muốn gặp em.”
Diệp Văn Văn chẳng có tâm trạng nghe những lời mà Lệ Trùng Khánh nói, vì cô vẫn đang lâm vào trạng thái khủng hoảng chưa lấy lại tinh thần.
Ánh mắt mà Quách Hữu nhìn cô có sự điên cuồng như ăn thịt người.
Câu nói sau cùng của anh ta khiến cô rợn tóc gáy.
Lệ Trùng Khánh sửng sốt: “Chẳng phải đầu anh ta trúng đạn vẫn đang nằm viện sao?”
“Trốn ra từ lâu rồi, mấy hôm trước cảnh sát đã báo với em, bảo em chú ý nhiều hơn.” Diệp Văn Văn nói xong thì lấy điện thoại ra khỏi túi, tìm đến file ghi âm lúc trước và bật lên.
“Sao em không nói sớm cho anh biết?” Lệ Trùng Khánh nhíu mày nghe ghi âm, sắc mặt nghiêm trọng.
Nghe được câu nói thô bỉ cuối cùng của Quách Hữu, Lệ Trùng Khánh hơi tức giận: “Anh ta sờ chỗ nào của em?”
Chừ “sờ” nặng nề đó khiến Diệp Văn Văn thấy rất chói tai.
Nhưng cô cũng không phản bác gì, lạnh nhạt chỉ lên mông.
“Không xảy ra gì khác?”
Diệp Văn Văn ngạc nhiên nhìn anh, cảm xúc lập tức mất khống chế.
“Anh có ý gì hả? Quách Hữu trốn ra khỏi đồn công an, anh ta không chỉ theo dõi em mà còn theo dõi cả công ty của anh, trong mắt anh chỉ quan tâm rốt cuộc em và anh ta đã xảy ra chuyện gì thôi, anh có ngây thơ không?” Vì kích động nên giọng nói của cô rất sắc bén, trong buồng xe nhỏ hẹp khiến lỗ tai người ta ù ù.
Lệ Trùng Khánh không ngờ Diệp Văn Văn lại phản ứng mạnh thế, nhưng cảm xúc cô để lộ trong từng câu chữ đã khiến anh hơi khó để chấp nhận.
“Anh ngây thơ sao? Anh quan tâm người phụ nữ của anh có bị làm hại hay không là sai sao?”
Diệp Văn Văn hừ lạnh, tay nắm chặt như phải để lòng bàn tay bóp ra máu.
“Anh và Dư Tinh tăng ca đến tận khuya cũng không hỏi anh, hai người xảy ra chuyện gì, em đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại cho anh, anh thì đi tắm còn cô ta nghe điện thoại, em cũng không hề nghi ngờ lời giải thích của anh. Bây giờ em nói sự thật cho anh, anh còn lặp đi lặp lại hỏi em và anh ta đã xảy ra chuyện gì. Anh thế này là quan tâm sao, đây rõ ràng là không tin tưởng!”