Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
CHƯƠNG 69: ANH MUỐN LÀM GÌ
Sự sợ hãi và hoang mang trên mặt Diệp Văn Văn đã bị Quách Hữu nhìn vào trong mắt.
Anh ta từng bước đi về phía cô, sự dữ tợn trong mắt khiến vạn vật không còn sức sống.
“Không ngờ có thể dẫn cô ra nhanh thế.” Giọng nói của anh ta rất khàn, giống như xen lẫn mảnh vụn thủy tinh vật.
Cả người Diệp Văn Văn nổi da gà, người đứng yên bên thùng gỗ không nhúc nhích.
“Chẳng phải anh đang ở bệnh viện sao?” Cô ép mình phải tỉnh táo.
“Ồ… Biết tôi ở bệnh viện mà không đến thăm tôi lần nào, cô đúng là nhẫn tâm!” Quách Hữu nhìn Diệp Văn Văn từ trên xuống, ánh mắt dừng lại ở cái cổ trắng nõn nà của cô, nhiệt độ tăng lên.
Ánh mắt đó khiến Diệp Văn Văn lại thấy muốn nôn.
“Nếu anh đã ra viện thì làm người cho tốt vào, mọi người vẫn là bạn bè.” Diệp Văn Văn muốn lén gọi điện thoại cho Lệ Trùng Khánh, nhưng Quách Hữu cứ nhìn chằm chằm cô không chớp mắt nên không hề có cơ hội gọi.
“Làm người? Bây giờ tôi sống không bằng súc vật, cô đừng có đánh giá tôi cao quá.” Quách Hữu tự chế giễu mình, ánh mắt đầy dục vọng gần như đốt sạch người Diệp Văn Văn.
“Anh muốn làm gì? Anh có biết là cảnh sát tìm anh khắp nơi không?” Trong lòng Diệp Văn Văn cũng trở nên căng thẳng.
“Đương nhiên là tôi biết, nếu không sao tôi vẫn cứ ở Nam Thành chứ?” Quách Hữu âm u cười, lấy một điếu thuốc nhăn nhúm trong túi ra hút.
Anh ta vẫn đứng ở chỗ cách Diệp Văn Văn không gần không xa, dường như chỉ có ánh mắt là nóng bỏng, chứ người thì không.
“Còn việc tôi muốn làm gì, cô vẫn luôn biết rõ mà… Nhưng yên tâm, hôm nay chỉ chào hỏi cô thôi, cô đến đây chẳng phải là để tìm hàng sao, tôi để trong cái rương thu gom đó, qua lấy đi.”
Quách Hữu lùi ra sau mấy bước, nhường cho Diệp Văn Văn một con đường.
Diệp Văn Văn không dám tùy tiện di chuyển, dù sao thì người đàn ông trước mắt này cũng rất nguy hiểm.
“Không tin tôi à?” Quách Hữu đã đoán trước được phản ứng của cô.
“Anh có lòng tốt thế sao?” Diệp Văn Văn nói thẳng không hề e ngại.
Quách Hữu bật cười, anh ta giơ tay lên sờ râu ria trên cằm, lúc này Diệp Văn Văn mới thấy rõ ngón tay út của anh ta đã bị cụt.
Sau khi anh ta trốn ra đã trải qua những gì?
Diệp Văn Văn không dám nghĩ tiếp.
“Đã nói mục đích của tôi hôm nay chỉ là muốn gặp cô, mấy đồ công nghệ cao đó tôi lấy đi cũng vô ích, đến tiệm phế phẩm cũng chỉ bán được vài trăm nghìn.” Quách Hữu bình thản nói.
Diệp Văn Văn hít sâu, quyết định đánh cược một lần.
Cô lấy dũng khí đến chỗ thùng thu gom, quả nhiên thấy được bên trong có mấy thứ làm bằng chất liệu màu đen to nhỏ khác nhau, trên đó đều có logo của Hoành Đạt.
Diệp Văn Văn ôm lấy những thứ đó, tiếp tục đi tới chỗ cạnh thùng gỗ, bỏ từng cái vào trong.
Sau khi cô sắp xếp xong thì thả điện thoại vào trong túi, nhưng vẫn không kết thúc ghi âm.
“Sao anh còn chưa đi?” Diệp Văn Văn hỏi Quách Hữu, ánh mắt của người đàn ông đó vẫn theo trên người cô mãi.
“Tôi muốn nhìn cô đi.” Quách Hữu giẫm thuốc ở dưới chân.
Diệp Văn Văn không tiếp lời, ôm lấy thùng gỗ sau đó đi tới bãi đỗ xe.
Khi sượt qua vai Quách Hữu, người đàn ông đó đột nhiên giơ tay vỗ mạnh lên mông cô, khiến cô sợ hãi suýt làm rơi thùng gỗ trong tay.
“Cong lắm, muốn làm cô từ phía sau!” Anh ta khàn khàn nói ra lời thấp kém.
Diệp Văn Văn thẹn quá thành giận, nhưng sợ vẫn nhiều hơn, há miệng thở dốc chạy về phía trước.
Đến tận khi đã tới bãi đỗ xe, đứng dưới máy quay, cô mới dám quay đầu lại nhìn.
Chỉ là trên đống đá vụn bên dòng suối đó đã không còn bóng người của Quách Hữu nữa.
Trái tim của Diệp Văn Văn sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô tiếp tục đi tới chỗ kho hàng, phát hiện tay chân mình run rẩy, mỗi bước đi đều rất chậm.
Xem ra lúc nãy đã dùng hết sức lực toàn thân rồi.
Diệp Văn Văn thuận lợi bỏ thùng gỗ vào trong kho hàng, sắc mặt hai người đàn ông đó đầy ngạc nhiên, còn để lộ một vài ánh mắt phức tạp.
Mẹ Diệp tiến lên đón, cầm lấy cánh tay đang run rẩy của Diệp Văn Văn.
“Mẹ…” Diệp Văn Văn bật khóc: “Là Quách Hữu…”
Con người mẹ Diệp co lại, cả người bỗng lảo đảo.
“Hỏng rồi hỏng rồi…” Bà nói lộn xộn.
Sự sợ hãi và hoang mang trên mặt Diệp Văn Văn đã bị Quách Hữu nhìn vào trong mắt.
Anh ta từng bước đi về phía cô, sự dữ tợn trong mắt khiến vạn vật không còn sức sống.
“Không ngờ có thể dẫn cô ra nhanh thế.” Giọng nói của anh ta rất khàn, giống như xen lẫn mảnh vụn thủy tinh vật.
Cả người Diệp Văn Văn nổi da gà, người đứng yên bên thùng gỗ không nhúc nhích.
“Chẳng phải anh đang ở bệnh viện sao?” Cô ép mình phải tỉnh táo.
“Ồ… Biết tôi ở bệnh viện mà không đến thăm tôi lần nào, cô đúng là nhẫn tâm!” Quách Hữu nhìn Diệp Văn Văn từ trên xuống, ánh mắt dừng lại ở cái cổ trắng nõn nà của cô, nhiệt độ tăng lên.
Ánh mắt đó khiến Diệp Văn Văn lại thấy muốn nôn.
“Nếu anh đã ra viện thì làm người cho tốt vào, mọi người vẫn là bạn bè.” Diệp Văn Văn muốn lén gọi điện thoại cho Lệ Trùng Khánh, nhưng Quách Hữu cứ nhìn chằm chằm cô không chớp mắt nên không hề có cơ hội gọi.
“Làm người? Bây giờ tôi sống không bằng súc vật, cô đừng có đánh giá tôi cao quá.” Quách Hữu tự chế giễu mình, ánh mắt đầy dục vọng gần như đốt sạch người Diệp Văn Văn.
“Anh muốn làm gì? Anh có biết là cảnh sát tìm anh khắp nơi không?” Trong lòng Diệp Văn Văn cũng trở nên căng thẳng.
“Đương nhiên là tôi biết, nếu không sao tôi vẫn cứ ở Nam Thành chứ?” Quách Hữu âm u cười, lấy một điếu thuốc nhăn nhúm trong túi ra hút.
Anh ta vẫn đứng ở chỗ cách Diệp Văn Văn không gần không xa, dường như chỉ có ánh mắt là nóng bỏng, chứ người thì không.
“Còn việc tôi muốn làm gì, cô vẫn luôn biết rõ mà… Nhưng yên tâm, hôm nay chỉ chào hỏi cô thôi, cô đến đây chẳng phải là để tìm hàng sao, tôi để trong cái rương thu gom đó, qua lấy đi.”
Quách Hữu lùi ra sau mấy bước, nhường cho Diệp Văn Văn một con đường.
Diệp Văn Văn không dám tùy tiện di chuyển, dù sao thì người đàn ông trước mắt này cũng rất nguy hiểm.
“Không tin tôi à?” Quách Hữu đã đoán trước được phản ứng của cô.
“Anh có lòng tốt thế sao?” Diệp Văn Văn nói thẳng không hề e ngại.
Quách Hữu bật cười, anh ta giơ tay lên sờ râu ria trên cằm, lúc này Diệp Văn Văn mới thấy rõ ngón tay út của anh ta đã bị cụt.
Sau khi anh ta trốn ra đã trải qua những gì?
Diệp Văn Văn không dám nghĩ tiếp.
“Đã nói mục đích của tôi hôm nay chỉ là muốn gặp cô, mấy đồ công nghệ cao đó tôi lấy đi cũng vô ích, đến tiệm phế phẩm cũng chỉ bán được vài trăm nghìn.” Quách Hữu bình thản nói.
Diệp Văn Văn hít sâu, quyết định đánh cược một lần.
Cô lấy dũng khí đến chỗ thùng thu gom, quả nhiên thấy được bên trong có mấy thứ làm bằng chất liệu màu đen to nhỏ khác nhau, trên đó đều có logo của Hoành Đạt.
Diệp Văn Văn ôm lấy những thứ đó, tiếp tục đi tới chỗ cạnh thùng gỗ, bỏ từng cái vào trong.
Sau khi cô sắp xếp xong thì thả điện thoại vào trong túi, nhưng vẫn không kết thúc ghi âm.
“Sao anh còn chưa đi?” Diệp Văn Văn hỏi Quách Hữu, ánh mắt của người đàn ông đó vẫn theo trên người cô mãi.
“Tôi muốn nhìn cô đi.” Quách Hữu giẫm thuốc ở dưới chân.
Diệp Văn Văn không tiếp lời, ôm lấy thùng gỗ sau đó đi tới bãi đỗ xe.
Khi sượt qua vai Quách Hữu, người đàn ông đó đột nhiên giơ tay vỗ mạnh lên mông cô, khiến cô sợ hãi suýt làm rơi thùng gỗ trong tay.
“Cong lắm, muốn làm cô từ phía sau!” Anh ta khàn khàn nói ra lời thấp kém.
Diệp Văn Văn thẹn quá thành giận, nhưng sợ vẫn nhiều hơn, há miệng thở dốc chạy về phía trước.
Đến tận khi đã tới bãi đỗ xe, đứng dưới máy quay, cô mới dám quay đầu lại nhìn.
Chỉ là trên đống đá vụn bên dòng suối đó đã không còn bóng người của Quách Hữu nữa.
Trái tim của Diệp Văn Văn sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô tiếp tục đi tới chỗ kho hàng, phát hiện tay chân mình run rẩy, mỗi bước đi đều rất chậm.
Xem ra lúc nãy đã dùng hết sức lực toàn thân rồi.
Diệp Văn Văn thuận lợi bỏ thùng gỗ vào trong kho hàng, sắc mặt hai người đàn ông đó đầy ngạc nhiên, còn để lộ một vài ánh mắt phức tạp.
Mẹ Diệp tiến lên đón, cầm lấy cánh tay đang run rẩy của Diệp Văn Văn.
“Mẹ…” Diệp Văn Văn bật khóc: “Là Quách Hữu…”
Con người mẹ Diệp co lại, cả người bỗng lảo đảo.
“Hỏng rồi hỏng rồi…” Bà nói lộn xộn.