Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
CHƯƠNG 67: GẶP PHẢI CHUYỆN LỚN RỒI
Lệ Trùng Khánh đang cầm mấy quyển sổ trong tay. Không biết hai người đàn ông bên cạnh mình đã nói gì, mẹ Diệp lập tức nổi cơn tam bành, chỉ mặt mắng họ ngay trước mặt anh.
“Mấy người chỉ đưa 11 thùng tới, bây giờ lại nói có 12 thùng, tôi tìm đâu cái thùng còn lại cho mấy người?”
“Lúc đếm hàng mọi người đều có mặt, cậu dựa vào đâu mà vu oan cho người của nhà kho chúng tôi!”
Người đàn ông mặc âu phục kia bị chửi nhưng vẻ mặt không hề thay đổi, vẫn nghiêm chỉnh nói với mẹ Diệp: “Chúng tôi tổng cộng đẩy sáu xe giao hàng vào, không thể nào là số lẻ. Chị ghi chép quả ẩu đoảng, ngay cả Tổng Giám đốc Lệ còn không nhìn rõ chữ, ai có thể làm chứng là chỉ có 11 thùng?”
“Không phải lúc đó cậu đếm rồi còn gì, sau đó nói với tôi là 11 thùng, tôi mới viết 11 thùng vào sổ. Sao cậu lại nói dối thế?” Mẹ Diệp nóng tính, vẫn muốn nói rõ đạo lý với bọn họ.
Nhưng người khác không dám thở mạnh, cũng không có ai dám đứng ra nói đỡ bà.
Lệ Trùng Khánh lật xem sổ sách một lượt, lúc này mới lên tiếng cắt ngang cuộc tranh cãi của bọn họ.
“Cậu ta đếm bao nhiêu bà ghi bấy nhiêu, bà không tự đếm?” Lệ Trùng Khánh lạnh lùng chất vấn.
Mẹ Diệp hơi ngẩn người, nói nhỏ: “Còn không phải vì thấy cậu ta cũng là người trong công ty, thế nên mới tin tưởng…”
“Kiểm kê hàng hóa, ghi chép rõ ràng là trách nhiệm chính của bà. Nếu ngay cả chuyện này bà cũng không làm tốt, thì bà còn làm chủ kho làm gì nữa?” Tâm trạng của Lệ Trùng Khánh trở nên tồi tệ.
Diệp Văn Văn ở bên cạnh nghe mà thấy sợ hãi, cô không ngờ rằng Lệ Trùng Khánh lại trách mắng mẹ cô trước mặt bao người như vậy.
“Chúng ta xem camera giám sát, tìm ra cái thùng đó trước đã.” Cô đi tới nói.
Lệ Trùng Khánh rất giận, ngay cả sự xuất hiện của Diệp Văn Văn cũng không khiến anh thay đổi thái độ.
Anh nặng nề đập quyển sổ xuống bàn, gầm lên với đám người đang đứng thành một hàng kia: “Tiền gốc của một thùng hàng là 3 tỷ, ngày mai phải đưa cho khách hàng. Bây giờ lại xảy ra chuyện vào thời khắc mấu chốt thế này, ai đền tiền bồi thường vi phạm hợp đồng?”
Lệ Trùng Khánh cầm điện thoại gọi đi: “Bộ trưởng Lưu, bốn nhà kho của công ty cái nào cũng có thiếu sót trong khâu quản lý, hôm nay bên Bắc Hoàn còn xảy ra chuyện. Nếu ông lơ là quản lý tới mức này, ngày mai không cần đi làm nữa!”
Anh cúp điện thoại xong lập tức sải bước đi ra ngoài.
Diệp Văn Văn nghiêng đầu nhìn mẹ Diệp, bà cũng đang tức giận.
“Tiểu Diệp, con nhìn cậu ta, lại trách mắng mẹ như nhân viên…”
Diệp Văn Văn vừa nghe mẹ cô sắp không giữ được miệng, thì lập tức trừng mắt bảo bà ngậm miệng lại.
“Mẹ nghiêm túc nghĩ lại đi, đây là chuyện lớn đó!”
Cô đuổi theo Lệ Trùng Khánh, hai người cùng lên xe.
Lệ Trùng Khánh rít hơi thuốc to, giống như muốn dùng ni cô tin để ổn định lại cảm xúc.
“Anh đừng nóng giận, chúng ta nhất định sẽ tìm được thùng hàng đó trước ngày mai.” Diệp Văn Văn thử an ủi.
Lệ Trùng Khánh không ngẩng đầu nhìn cô, vẫn rít hơi thuốc to như cũ.
“Lần này anh đi công tác mấy ngày là vì đàm phán để nhận được đơn hàng này. Nếu vi phạm hợp đồng, tiền bồi thường sẽ lên tới trăm tỷ.”
Anh chờ điếu thuốc trong tay sắp tắt mới nặng nề nói với cô.
Diệp Văn Văn sửng sốt, cô không nghĩ tiền bồi thường sẽ cao như vậy.
“Nhưng lần này trách nhiệm không hoàn toàn thuộc về nhân viên kho hàng, hai người phụ trách giao hàng kia cũng không làm tròn bổn phận…” Cô không muốn anh trút hết cơn giận lên người mẹ Diệp.
“Lần này Diệp Tú Chi nhất định sẽ bị đuổi việc. Bình thường bà ấy chơi bời trong lúc làm việc, anh có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng trong chuyện này bà có trách nhiệm lớn nhất, em phải chuẩn bị tốt tâm lý.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Văn Văn nghe Lệ Trùng Khánh gọi thẳng tên mẹ mình.
“Là anh để bà tới làm việc, bây giờ lại muốn đuổi bà đi, anh làm thế có thỏa đáng không?” Diệp Văn Văn không hài lòng với cách giải quyết của anh.
“Không có gì thỏa đáng hay không cả, đã làm sai thì nhất định phải chịu trách nhiệm, cũng không thể để những người khác trong kho hàng chịu tội thay bà ấy được. Anh đưa em về trước, bên này anh còn bận.” Lệ Trùng Khánh khởi động xe.
Diệp Văn Văn nắm lấy cần số xe, cau mày nhìn anh: “Nếu như người làm sai là em, anh cũng sẽ tức giận như vậy sao?”
Lệ Trùng Khánh đang cầm mấy quyển sổ trong tay. Không biết hai người đàn ông bên cạnh mình đã nói gì, mẹ Diệp lập tức nổi cơn tam bành, chỉ mặt mắng họ ngay trước mặt anh.
“Mấy người chỉ đưa 11 thùng tới, bây giờ lại nói có 12 thùng, tôi tìm đâu cái thùng còn lại cho mấy người?”
“Lúc đếm hàng mọi người đều có mặt, cậu dựa vào đâu mà vu oan cho người của nhà kho chúng tôi!”
Người đàn ông mặc âu phục kia bị chửi nhưng vẻ mặt không hề thay đổi, vẫn nghiêm chỉnh nói với mẹ Diệp: “Chúng tôi tổng cộng đẩy sáu xe giao hàng vào, không thể nào là số lẻ. Chị ghi chép quả ẩu đoảng, ngay cả Tổng Giám đốc Lệ còn không nhìn rõ chữ, ai có thể làm chứng là chỉ có 11 thùng?”
“Không phải lúc đó cậu đếm rồi còn gì, sau đó nói với tôi là 11 thùng, tôi mới viết 11 thùng vào sổ. Sao cậu lại nói dối thế?” Mẹ Diệp nóng tính, vẫn muốn nói rõ đạo lý với bọn họ.
Nhưng người khác không dám thở mạnh, cũng không có ai dám đứng ra nói đỡ bà.
Lệ Trùng Khánh lật xem sổ sách một lượt, lúc này mới lên tiếng cắt ngang cuộc tranh cãi của bọn họ.
“Cậu ta đếm bao nhiêu bà ghi bấy nhiêu, bà không tự đếm?” Lệ Trùng Khánh lạnh lùng chất vấn.
Mẹ Diệp hơi ngẩn người, nói nhỏ: “Còn không phải vì thấy cậu ta cũng là người trong công ty, thế nên mới tin tưởng…”
“Kiểm kê hàng hóa, ghi chép rõ ràng là trách nhiệm chính của bà. Nếu ngay cả chuyện này bà cũng không làm tốt, thì bà còn làm chủ kho làm gì nữa?” Tâm trạng của Lệ Trùng Khánh trở nên tồi tệ.
Diệp Văn Văn ở bên cạnh nghe mà thấy sợ hãi, cô không ngờ rằng Lệ Trùng Khánh lại trách mắng mẹ cô trước mặt bao người như vậy.
“Chúng ta xem camera giám sát, tìm ra cái thùng đó trước đã.” Cô đi tới nói.
Lệ Trùng Khánh rất giận, ngay cả sự xuất hiện của Diệp Văn Văn cũng không khiến anh thay đổi thái độ.
Anh nặng nề đập quyển sổ xuống bàn, gầm lên với đám người đang đứng thành một hàng kia: “Tiền gốc của một thùng hàng là 3 tỷ, ngày mai phải đưa cho khách hàng. Bây giờ lại xảy ra chuyện vào thời khắc mấu chốt thế này, ai đền tiền bồi thường vi phạm hợp đồng?”
Lệ Trùng Khánh cầm điện thoại gọi đi: “Bộ trưởng Lưu, bốn nhà kho của công ty cái nào cũng có thiếu sót trong khâu quản lý, hôm nay bên Bắc Hoàn còn xảy ra chuyện. Nếu ông lơ là quản lý tới mức này, ngày mai không cần đi làm nữa!”
Anh cúp điện thoại xong lập tức sải bước đi ra ngoài.
Diệp Văn Văn nghiêng đầu nhìn mẹ Diệp, bà cũng đang tức giận.
“Tiểu Diệp, con nhìn cậu ta, lại trách mắng mẹ như nhân viên…”
Diệp Văn Văn vừa nghe mẹ cô sắp không giữ được miệng, thì lập tức trừng mắt bảo bà ngậm miệng lại.
“Mẹ nghiêm túc nghĩ lại đi, đây là chuyện lớn đó!”
Cô đuổi theo Lệ Trùng Khánh, hai người cùng lên xe.
Lệ Trùng Khánh rít hơi thuốc to, giống như muốn dùng ni cô tin để ổn định lại cảm xúc.
“Anh đừng nóng giận, chúng ta nhất định sẽ tìm được thùng hàng đó trước ngày mai.” Diệp Văn Văn thử an ủi.
Lệ Trùng Khánh không ngẩng đầu nhìn cô, vẫn rít hơi thuốc to như cũ.
“Lần này anh đi công tác mấy ngày là vì đàm phán để nhận được đơn hàng này. Nếu vi phạm hợp đồng, tiền bồi thường sẽ lên tới trăm tỷ.”
Anh chờ điếu thuốc trong tay sắp tắt mới nặng nề nói với cô.
Diệp Văn Văn sửng sốt, cô không nghĩ tiền bồi thường sẽ cao như vậy.
“Nhưng lần này trách nhiệm không hoàn toàn thuộc về nhân viên kho hàng, hai người phụ trách giao hàng kia cũng không làm tròn bổn phận…” Cô không muốn anh trút hết cơn giận lên người mẹ Diệp.
“Lần này Diệp Tú Chi nhất định sẽ bị đuổi việc. Bình thường bà ấy chơi bời trong lúc làm việc, anh có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng trong chuyện này bà có trách nhiệm lớn nhất, em phải chuẩn bị tốt tâm lý.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Văn Văn nghe Lệ Trùng Khánh gọi thẳng tên mẹ mình.
“Là anh để bà tới làm việc, bây giờ lại muốn đuổi bà đi, anh làm thế có thỏa đáng không?” Diệp Văn Văn không hài lòng với cách giải quyết của anh.
“Không có gì thỏa đáng hay không cả, đã làm sai thì nhất định phải chịu trách nhiệm, cũng không thể để những người khác trong kho hàng chịu tội thay bà ấy được. Anh đưa em về trước, bên này anh còn bận.” Lệ Trùng Khánh khởi động xe.
Diệp Văn Văn nắm lấy cần số xe, cau mày nhìn anh: “Nếu như người làm sai là em, anh cũng sẽ tức giận như vậy sao?”