Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
CHƯƠNG 60: ANH ẤY ĐANG TẮM
Nghe thấy cái tên đã biến mất từ lâu, thân thể Diệp Văn Văn chợt chấn động.
Cô vội vàng đưa tay dựa vào tường để không để cho đôi chân mềm nhũn trượt xuống.
“Anh ta không phải bị bắn vào đầu rồi sao… sao có thể trốn thoát được?”
Trong tiềm thức của Diệp Văn Văn, người đàn ông đó nên chết rồi.
“Viên đạn tránh được tất cả vị trí có độ nguy hiểm cao, nhưng lại bị mắc kẹt trong khoang sọ và không thể lấy ra được. Anh ta có thể tỉnh lại được thì cũng là mạng lớn… Hiện chúng tôi đang tìm kiếm khắp thành phố, chúng tôi lo anh ta sẽ đến tìm cô, vì vậy tôi muốn thông báo cho cô tin tức này càng sớm càng tốt, cô phải chú ý an toàn. “
Lời nói của cảnh sát đã tạo nên một đả kích lớn trong lòng Diệp Văn Văn.
Mạng lớn, sao kẻ tội ác tày trời kia lại được mạng lớn?
Diệp Văn Văn không muốn tin, nhưng không thể không tin.
“Anh ta …” Cô không biết mình nên nói gì.
“Cô phải chú ý an toàn, nếu cần thiết, chúng tôi sẽ cử cảnh sát mặc thường phục đề phòng bên người cô.”
Diệp Văn Văn cảm ơn cảnh sát, thấy đèn ngoài hành lang yếu đi một chút, lập tức lấy chìa khóa ra mở cửa.
Nhưng vì quá căng thẳng nên cô mở thế nào cũng không được.
Trên hành lang dường như có tiếng bước chân, Diệp Văn Văn không biết là ảo giác của mình hay là thật, trái tim cô như bị kéo căng.
Cô cắn chặt môi, cố gắng giữ bình tĩnh và cuối cùng cũng mở được cánh cửa.
Vừa bước vào nhà, Diệp Văn Văn liền khóa cửa, bật đèn trong phòng khách lên.
Không gian sáng sủa cho cô cảm giác an toàn.
Diệp Văn Văn ngồi phịch xuống đất, cả người vẫn chưa hoàn hồn.
Những chuyện gần đây tại sao cứ luôn đến lần lượt như vậy?
Diệp Văn Văn tựa đầu vào cửa, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Sau khi xác nhận xung quanh chỉ có tiếng thở bất ổn của cô, cuối cùng cô cũng khẽ thở phào.
Mặc dù vậy, cô vẫn rất hoảng loạn.
Diệp Văn Văn nhấc điện thoại di động gọi cho Lệ Trùng Khánh, lúc này đây, anh là người duy nhất có thể mang lại cho cô sự an toàn.
“Bíp … bíp … bíp” Âm thanh trong điện thoại không ngừng vang lên, trong lòng Diệp Văn Văn lo lắng.
Mau nghe máy đi, hiện tại cô rất cần anh …
Gần kết thúc, biểu cảm của Diệp Văn Văn càng trở nên lạc lõng.
Cô đang định dập máy thì điện thoại đột nhiên được kết nối.
“Alo, Khánh …” Mũi Diệp Văn Văn chua xót, chỉ muốn nói hết trong một hơi, nhưng giọng nói ở đầu dây bên kia không phải của Lệ Trùng Khánh.
“Giám đốc Diệp …” Là giọng của Dư Tinh.
Hô hấp của Diệp Văn Văn ngưng trệ, cô lập tức kiểm tra giờ.
Bây giờ là hai mươi mốt giờ bốn mươi lăm phút.
Giờ này, họ vẫn xử lý công vụ?
“Tổng giám đốc Lệ đâu?” Diệp Văn Văn bình tĩnh hỏi.
“Anh ấy… đang tắm.” Giọng của Dư Tinh không được tự nhiên, nếu nghe kỹ vẫn có thể nghe thấy một chút dịu dàng.
Trái tim của Diệp Văn Văn như thắt lại, hơi thở của cô khẽ chùng xuống một chút.
Cho dù quan hệ của cô và Lệ Trùng Khánh không công khai, nhưng Dư Tinh sáng sớm hôm đó đã nhìn thấy cô ở trong xe của Lệ Trùng Khánh, dù gì cũng đoán được mối quan hệ của hai người là không bình thường?
Hiện tại lại dùng giọng điệu này để nói chuyện với cô, cô ta đang muốn khiêu khích cô sao?
“Cô bảo anh ấy chặp nữa gọi lại cho tôi.”Diệp Văn Văn giữ được bình tĩnh đến cuối cùng, rồi cúp điện thoại.
Cô ném điện thoại lên ghế sofa, đi đi lại lại trong phòng khách.
Tắm, anh đi tắm, điện thoại lại ở trong tay Dư Tinh.
Diệp Văn Văn không thể chấp nhận sự thật này, cũng không có cách nào bình tĩnh đối mặt.
Kể từ khi Lệ Trùng Khánh đi công tác với Dư Tinh, cô luôn thuyết phục bản thân rằng cô nên tin người đàn ông đó và tin vào tình yêu của anh dành cho mình.
Bởi vì anh nói trong mắt anh, trên đời này chỉ có một người phụ nữ.
Đầu của Diệp Văn Văn ngày càng đau.
Cô bước đến chỗ bồn nước, vặn vòi nước, dội nước lạnh vào mặt.
Phải bình tĩnh và tin tưởng anh ấy.
Vì chuyện của Lệ Trùng Khánh, đã làm giảm bớt nỗi sợ của cô về chuyện Quách Hữu trốn thoát.
Cô nằm trên giường, chăm chú nhìn vào điện thoại.
Nửa giờ trôi qua, một giờ trôi qua, hai giờ trôi qua …
Người đàn ông kia vẫn không gọi lại.
Tắm lâu như vậy sao? Hay là sau khi tắm còn có những chuyện khác quan trọng hơn cô?
Diệp Văn Văn nhớ tới bộ dạng dịu dàng của Dư Tinh nhìn Lệ Trùng Khánh, rồi nhớ đến bộ dáng quyến rũ của cô ta, cô vùi đầu vào trong chăn.
Còn đáng tin không?
Nghe thấy cái tên đã biến mất từ lâu, thân thể Diệp Văn Văn chợt chấn động.
Cô vội vàng đưa tay dựa vào tường để không để cho đôi chân mềm nhũn trượt xuống.
“Anh ta không phải bị bắn vào đầu rồi sao… sao có thể trốn thoát được?”
Trong tiềm thức của Diệp Văn Văn, người đàn ông đó nên chết rồi.
“Viên đạn tránh được tất cả vị trí có độ nguy hiểm cao, nhưng lại bị mắc kẹt trong khoang sọ và không thể lấy ra được. Anh ta có thể tỉnh lại được thì cũng là mạng lớn… Hiện chúng tôi đang tìm kiếm khắp thành phố, chúng tôi lo anh ta sẽ đến tìm cô, vì vậy tôi muốn thông báo cho cô tin tức này càng sớm càng tốt, cô phải chú ý an toàn. “
Lời nói của cảnh sát đã tạo nên một đả kích lớn trong lòng Diệp Văn Văn.
Mạng lớn, sao kẻ tội ác tày trời kia lại được mạng lớn?
Diệp Văn Văn không muốn tin, nhưng không thể không tin.
“Anh ta …” Cô không biết mình nên nói gì.
“Cô phải chú ý an toàn, nếu cần thiết, chúng tôi sẽ cử cảnh sát mặc thường phục đề phòng bên người cô.”
Diệp Văn Văn cảm ơn cảnh sát, thấy đèn ngoài hành lang yếu đi một chút, lập tức lấy chìa khóa ra mở cửa.
Nhưng vì quá căng thẳng nên cô mở thế nào cũng không được.
Trên hành lang dường như có tiếng bước chân, Diệp Văn Văn không biết là ảo giác của mình hay là thật, trái tim cô như bị kéo căng.
Cô cắn chặt môi, cố gắng giữ bình tĩnh và cuối cùng cũng mở được cánh cửa.
Vừa bước vào nhà, Diệp Văn Văn liền khóa cửa, bật đèn trong phòng khách lên.
Không gian sáng sủa cho cô cảm giác an toàn.
Diệp Văn Văn ngồi phịch xuống đất, cả người vẫn chưa hoàn hồn.
Những chuyện gần đây tại sao cứ luôn đến lần lượt như vậy?
Diệp Văn Văn tựa đầu vào cửa, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Sau khi xác nhận xung quanh chỉ có tiếng thở bất ổn của cô, cuối cùng cô cũng khẽ thở phào.
Mặc dù vậy, cô vẫn rất hoảng loạn.
Diệp Văn Văn nhấc điện thoại di động gọi cho Lệ Trùng Khánh, lúc này đây, anh là người duy nhất có thể mang lại cho cô sự an toàn.
“Bíp … bíp … bíp” Âm thanh trong điện thoại không ngừng vang lên, trong lòng Diệp Văn Văn lo lắng.
Mau nghe máy đi, hiện tại cô rất cần anh …
Gần kết thúc, biểu cảm của Diệp Văn Văn càng trở nên lạc lõng.
Cô đang định dập máy thì điện thoại đột nhiên được kết nối.
“Alo, Khánh …” Mũi Diệp Văn Văn chua xót, chỉ muốn nói hết trong một hơi, nhưng giọng nói ở đầu dây bên kia không phải của Lệ Trùng Khánh.
“Giám đốc Diệp …” Là giọng của Dư Tinh.
Hô hấp của Diệp Văn Văn ngưng trệ, cô lập tức kiểm tra giờ.
Bây giờ là hai mươi mốt giờ bốn mươi lăm phút.
Giờ này, họ vẫn xử lý công vụ?
“Tổng giám đốc Lệ đâu?” Diệp Văn Văn bình tĩnh hỏi.
“Anh ấy… đang tắm.” Giọng của Dư Tinh không được tự nhiên, nếu nghe kỹ vẫn có thể nghe thấy một chút dịu dàng.
Trái tim của Diệp Văn Văn như thắt lại, hơi thở của cô khẽ chùng xuống một chút.
Cho dù quan hệ của cô và Lệ Trùng Khánh không công khai, nhưng Dư Tinh sáng sớm hôm đó đã nhìn thấy cô ở trong xe của Lệ Trùng Khánh, dù gì cũng đoán được mối quan hệ của hai người là không bình thường?
Hiện tại lại dùng giọng điệu này để nói chuyện với cô, cô ta đang muốn khiêu khích cô sao?
“Cô bảo anh ấy chặp nữa gọi lại cho tôi.”Diệp Văn Văn giữ được bình tĩnh đến cuối cùng, rồi cúp điện thoại.
Cô ném điện thoại lên ghế sofa, đi đi lại lại trong phòng khách.
Tắm, anh đi tắm, điện thoại lại ở trong tay Dư Tinh.
Diệp Văn Văn không thể chấp nhận sự thật này, cũng không có cách nào bình tĩnh đối mặt.
Kể từ khi Lệ Trùng Khánh đi công tác với Dư Tinh, cô luôn thuyết phục bản thân rằng cô nên tin người đàn ông đó và tin vào tình yêu của anh dành cho mình.
Bởi vì anh nói trong mắt anh, trên đời này chỉ có một người phụ nữ.
Đầu của Diệp Văn Văn ngày càng đau.
Cô bước đến chỗ bồn nước, vặn vòi nước, dội nước lạnh vào mặt.
Phải bình tĩnh và tin tưởng anh ấy.
Vì chuyện của Lệ Trùng Khánh, đã làm giảm bớt nỗi sợ của cô về chuyện Quách Hữu trốn thoát.
Cô nằm trên giường, chăm chú nhìn vào điện thoại.
Nửa giờ trôi qua, một giờ trôi qua, hai giờ trôi qua …
Người đàn ông kia vẫn không gọi lại.
Tắm lâu như vậy sao? Hay là sau khi tắm còn có những chuyện khác quan trọng hơn cô?
Diệp Văn Văn nhớ tới bộ dạng dịu dàng của Dư Tinh nhìn Lệ Trùng Khánh, rồi nhớ đến bộ dáng quyến rũ của cô ta, cô vùi đầu vào trong chăn.
Còn đáng tin không?