Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
CHƯƠNG 59: CHUẨN BỊ TỐT TÂM LÝ
Cửa thang máy mở ra, Diệp Văn Văn vẫn chưa hoàn hồn.
Người đàn ông trong điện thoại không nghe thấy cô trả lời, gọi tên cô hết lần này đến lần khác.
“Ngày mốt ba sẽ về nước, con có thời gian gặp ba không?” Giọng người đàn ông tràn đầy mong đợi.
Một làn gió mát thổi vào người Diệp Văn Văn khiến cô tỉnh táo hơn rất nhiều.
“Ngày mốt nói tiếp.” Cô cúp điện thoại, đi đến bên đường có chút nặng nề.
Ngồi dưới biển báo dừng xe buýt, đám đông bên cạnh cô đến rồi đi, nhưng không ai để ý đến cô đang mất hồn mất vía.
Diệp Văn Văn ấn số điện thoại di động của mẹ Diệp, trong lòng đầy suy nghĩ.
Từ khi cô hiểu chuyện, mẹ cô nói ba ruột của cô đã mất từ lâu, chính mẹ cô là người đã vất vả nuôi cô trưởng thành.
Diệp Văn Văn biết cảm giác đau khổ ấy, nên dù biết mẹ Diệp bây giờ làm nhiều chuyện không vừa ý, cô cũng vừa thương vừa ghét.
Dù sao bà ấy cũng là người đã cho cô sinh mệnh, cho cô cơ hội để trưởng thành.
Nhưng đột nhiên người ba này từ đâu chui ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Văn Văn nghĩ thế nào cũng không ra, cô bị trượt tay, bấm trực tiếp vào số của mẹ Diệp.
Khi cô định cúp máy thì giọng nói của mẹ Diệp ở bên kia đã vang lên.
“Văn Văn, hôm nay sao có thời gian gọi điện thoại cho mẹ thế?” Mẹ Diệp nhẹ giọng nói, mang theo ý cười.
Đây là lần đầu tiên Diệp Văn Văn nghe thấy mẹ nói với mình bằng một giọng nhẹ nhàng như vậy, hơn nữa cũng không có tiếng mạt chược vang lên trong điện thoại.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?” Diệp Văn Văn không biết nói về chuyện của ba mình như thế nào, nên trước tiên chỉ có thể nói sang chuyện khác.
“Mẹ sắp tan làm rồi. Con rể sắp xếp cho mẹ một công việc rất nhàn hạ. Mẹ vẫn phải cảm ơn nó một tiếng.” Mẹ Diệp tươi cười đáp lại.
Một chiếc xe buýt chạy tới, đột nhiên có tiếng phanh gấp khiến Diệp Văn Văn cau mày.
Bây giờ lòng cô rất bồn chồn, không biết làm sao để bình tĩnh lại.
“Con muốn nói với mẹ về chuyện của ba.” Diệp Văn Văn không muốn vòng vo nữa.
Mẹ Diệp ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt, âm lượng tăng lên một chút: “Sao con đột nhiên nhắc đến người đàn ông đã chết kia? Ông ta chưa từng nuôi con cũng không gặp mặt con. Hiện giờ chỉ sợ là đầu thai làm cha của người khác rồi.”
Trong lời nói của mẹ Diệp lộ ra vẻ bạc tình.
“Ông ấy… ông ấy chết như thế nào?” Diệp Văn Văn cuộn tay thật chặt.
“Không phải đã nói là bị tai nạn máy bay sao? Lúc đó con vẫn còn trong bụng mẹ … Haiz, con hỏi những thứ này làm gì, cũng đã qua rồi.” Mẹ Diệp vừa nói, vừa không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Trong hơn 20 năm cuộc đời của Diệp Văn Văn, mẹ Diệp rất ít nhắc đến người đàn ông đó với cô.
“Ồ… hôm qua con nằm mơ nên muốn hỏi mẹ thôi.” Diệp Văn Văn nghe giọng điệu khẳng định của mẹ, cũng không muốn nói cho mẹ nghe về cuộc gọi kỳ lạ kia.
Có thể năm đó ba cô không lên chiếc máy bay đó, nhưng mẹ cô lại không biết.
Bây giờ đột ngột nói với mẹ chắc chắn mẹ sẽ không tin, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình yên hiện tại của bà.
Diệp Văn Văn quyết định đợi đến ngày mốt để tự mình gặp người đàn ông kia, phải tìm hiểu mọi chuyện, trước khi quyết định có nên nói với mẹ hay không.
“Mẹ, hãy chăm sóc bản thân thật tốt, đừng đánh bạc nữa, biết không?” Diệp Văn Văn chuyển chủ đề.
“Không đánh nữa không đánh nữa, bây giờ tan làm mẹ đi nhảy múa với vài đồng nghiệp. Vừa vui lại vừa rèn luyện sức khỏe …”
Mẹ Diệp háo hức đổi chủ đề, cũng rất hứng thú khi nói về việc nhảy múa, kể cho Diệp Văn Văn nghe rất nhiều điều xấu hổ khi bà ấy mới bắt đầu học nhảy.
Hai mẹ con đã lâu không tâm sự như vậy, Diệp Văn Văn nghe đến đây khóe miệng hơi nhếch lên, tâm trạng vốn đang buồn chán cũng trở nên nhẹ nhõm hơn một chút.
Cô vừa đi bộ về nhà, vừa nghe mẹ mình nói chuyện qua điện thoại, cho đến khi tới dưới lầu tiểu khu, mẹ cô vẫn đang nói không ngừng.
“Mẹ luyện nhảy cho đẹp, sau đó đi tham gia các cuộc thi, con sẽ bảo Lệ Trùng Khánh để cho mẹ hạng nhất.” Diệp Văn Văn nói đùa.
Mẹ Diệp cười lớn ở đầu dây bên kia: “Mẹ không thể làm phiền các con nữa. Hai vợ chồng sống vậy cũng tốt, không cần kết hôn vội, sinh một đứa con trai bụ bẫm là được!”
Diệp Văn Văn muốn nói thêm gì đó, nhưng đột nhiên nhìn thấy hai cảnh sát đứng trước cửa nhà mình.
Mi mắt cô nhảy dựng lên, cô tìm cớ cúp máy ngay lập tức.
Cảnh sát nhìn thấy Diệp Văn Văn, đi về phía cô.
“Cô Diệp, chúng tôi không gọi điện được cho cô nên phải đến nhà tìm cô.” Vẻ mặt của cảnh sát có chút nặng nề.
Diệp Văn Văn lập tức ý thức được đã xảy ra chuyện xấu, nhưng cô cũng không dám suy đoán lung tung.
“Có… có chuyện gì vậy?” Cô lo lắng hỏi.
Cảnh sát trầm ngâm một lúc rồi khẽ thở dài.
“Cô phải chuẩn bị tâm lý, Quách Hữu trốn viện rồi.”
Cửa thang máy mở ra, Diệp Văn Văn vẫn chưa hoàn hồn.
Người đàn ông trong điện thoại không nghe thấy cô trả lời, gọi tên cô hết lần này đến lần khác.
“Ngày mốt ba sẽ về nước, con có thời gian gặp ba không?” Giọng người đàn ông tràn đầy mong đợi.
Một làn gió mát thổi vào người Diệp Văn Văn khiến cô tỉnh táo hơn rất nhiều.
“Ngày mốt nói tiếp.” Cô cúp điện thoại, đi đến bên đường có chút nặng nề.
Ngồi dưới biển báo dừng xe buýt, đám đông bên cạnh cô đến rồi đi, nhưng không ai để ý đến cô đang mất hồn mất vía.
Diệp Văn Văn ấn số điện thoại di động của mẹ Diệp, trong lòng đầy suy nghĩ.
Từ khi cô hiểu chuyện, mẹ cô nói ba ruột của cô đã mất từ lâu, chính mẹ cô là người đã vất vả nuôi cô trưởng thành.
Diệp Văn Văn biết cảm giác đau khổ ấy, nên dù biết mẹ Diệp bây giờ làm nhiều chuyện không vừa ý, cô cũng vừa thương vừa ghét.
Dù sao bà ấy cũng là người đã cho cô sinh mệnh, cho cô cơ hội để trưởng thành.
Nhưng đột nhiên người ba này từ đâu chui ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Văn Văn nghĩ thế nào cũng không ra, cô bị trượt tay, bấm trực tiếp vào số của mẹ Diệp.
Khi cô định cúp máy thì giọng nói của mẹ Diệp ở bên kia đã vang lên.
“Văn Văn, hôm nay sao có thời gian gọi điện thoại cho mẹ thế?” Mẹ Diệp nhẹ giọng nói, mang theo ý cười.
Đây là lần đầu tiên Diệp Văn Văn nghe thấy mẹ nói với mình bằng một giọng nhẹ nhàng như vậy, hơn nữa cũng không có tiếng mạt chược vang lên trong điện thoại.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?” Diệp Văn Văn không biết nói về chuyện của ba mình như thế nào, nên trước tiên chỉ có thể nói sang chuyện khác.
“Mẹ sắp tan làm rồi. Con rể sắp xếp cho mẹ một công việc rất nhàn hạ. Mẹ vẫn phải cảm ơn nó một tiếng.” Mẹ Diệp tươi cười đáp lại.
Một chiếc xe buýt chạy tới, đột nhiên có tiếng phanh gấp khiến Diệp Văn Văn cau mày.
Bây giờ lòng cô rất bồn chồn, không biết làm sao để bình tĩnh lại.
“Con muốn nói với mẹ về chuyện của ba.” Diệp Văn Văn không muốn vòng vo nữa.
Mẹ Diệp ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt, âm lượng tăng lên một chút: “Sao con đột nhiên nhắc đến người đàn ông đã chết kia? Ông ta chưa từng nuôi con cũng không gặp mặt con. Hiện giờ chỉ sợ là đầu thai làm cha của người khác rồi.”
Trong lời nói của mẹ Diệp lộ ra vẻ bạc tình.
“Ông ấy… ông ấy chết như thế nào?” Diệp Văn Văn cuộn tay thật chặt.
“Không phải đã nói là bị tai nạn máy bay sao? Lúc đó con vẫn còn trong bụng mẹ … Haiz, con hỏi những thứ này làm gì, cũng đã qua rồi.” Mẹ Diệp vừa nói, vừa không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Trong hơn 20 năm cuộc đời của Diệp Văn Văn, mẹ Diệp rất ít nhắc đến người đàn ông đó với cô.
“Ồ… hôm qua con nằm mơ nên muốn hỏi mẹ thôi.” Diệp Văn Văn nghe giọng điệu khẳng định của mẹ, cũng không muốn nói cho mẹ nghe về cuộc gọi kỳ lạ kia.
Có thể năm đó ba cô không lên chiếc máy bay đó, nhưng mẹ cô lại không biết.
Bây giờ đột ngột nói với mẹ chắc chắn mẹ sẽ không tin, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình yên hiện tại của bà.
Diệp Văn Văn quyết định đợi đến ngày mốt để tự mình gặp người đàn ông kia, phải tìm hiểu mọi chuyện, trước khi quyết định có nên nói với mẹ hay không.
“Mẹ, hãy chăm sóc bản thân thật tốt, đừng đánh bạc nữa, biết không?” Diệp Văn Văn chuyển chủ đề.
“Không đánh nữa không đánh nữa, bây giờ tan làm mẹ đi nhảy múa với vài đồng nghiệp. Vừa vui lại vừa rèn luyện sức khỏe …”
Mẹ Diệp háo hức đổi chủ đề, cũng rất hứng thú khi nói về việc nhảy múa, kể cho Diệp Văn Văn nghe rất nhiều điều xấu hổ khi bà ấy mới bắt đầu học nhảy.
Hai mẹ con đã lâu không tâm sự như vậy, Diệp Văn Văn nghe đến đây khóe miệng hơi nhếch lên, tâm trạng vốn đang buồn chán cũng trở nên nhẹ nhõm hơn một chút.
Cô vừa đi bộ về nhà, vừa nghe mẹ mình nói chuyện qua điện thoại, cho đến khi tới dưới lầu tiểu khu, mẹ cô vẫn đang nói không ngừng.
“Mẹ luyện nhảy cho đẹp, sau đó đi tham gia các cuộc thi, con sẽ bảo Lệ Trùng Khánh để cho mẹ hạng nhất.” Diệp Văn Văn nói đùa.
Mẹ Diệp cười lớn ở đầu dây bên kia: “Mẹ không thể làm phiền các con nữa. Hai vợ chồng sống vậy cũng tốt, không cần kết hôn vội, sinh một đứa con trai bụ bẫm là được!”
Diệp Văn Văn muốn nói thêm gì đó, nhưng đột nhiên nhìn thấy hai cảnh sát đứng trước cửa nhà mình.
Mi mắt cô nhảy dựng lên, cô tìm cớ cúp máy ngay lập tức.
Cảnh sát nhìn thấy Diệp Văn Văn, đi về phía cô.
“Cô Diệp, chúng tôi không gọi điện được cho cô nên phải đến nhà tìm cô.” Vẻ mặt của cảnh sát có chút nặng nề.
Diệp Văn Văn lập tức ý thức được đã xảy ra chuyện xấu, nhưng cô cũng không dám suy đoán lung tung.
“Có… có chuyện gì vậy?” Cô lo lắng hỏi.
Cảnh sát trầm ngâm một lúc rồi khẽ thở dài.
“Cô phải chuẩn bị tâm lý, Quách Hữu trốn viện rồi.”