Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
CHƯƠNG 57: TA LÀ BA CON ĐÂY
Lệ Trùng Khánh im lặng, vặn ga đưa Dư Tinh đến nơi hẹn, mới mở miệng nói.
“Xuống xe.” Giọng điệu của anh rất lạnh lùng.
“Cảm ơn Tổng Giám đốc Lệ …” Dư Tinh cũng không nũng nịu, nhanh nhẹn nói cảm ơn, sau đó xuống xe, đứng ở ven đường nhìn Lệ Trùng Khánh lái xe rời đi.
Diệp Văn Văn nhìn người phụ nữ qua gương chiếu hậu, khẽ chép miệng hai tiếng.
“Sau này, em không những làm việc chăm chỉ, mà còn phải nghĩ đủ cách để đấu lại tình địch nữa.”
Lệ Trùng Khánh hạ tay phải khỏi vô lăng, nắm lấy tay Diệp Văn Văn.
“Ngày mai anh sẽ đuổi cô ta đi, em đừng nghĩ nhiều nữa.”
Đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ khác ngoài Diệp Văn Văn làm trễ nãi thời gian buổi tối của anh.
“Người do thành viên hội đồng quản trị bổ nhiệm cho anh, sao có thể dễ dàng đuổi việc được? Anh đừng dỗ em, em cũng không nhỏ mọn thế đâu …Tình địch càng nhiều thì càng chứng tỏ người đàn ông của em rất ưu tú.”
Diệp Văn Văn trở tay đan mười ngón tay với Lệ Trùng Khánh, thản nhiên đối diện với ánh mắt hơi lo lắng của anh.
“Em phải biết, cả người trên dưới của anh chỉ có hứng thú với em.” Lệ Trùng Khánh nói rất chắc chắn.
Diệp Văn Văn gật đầu, cho dù thế nào, cô cũng không nghĩ ngờ tình cảm của anh dành cho mình.
Một đêm trôi qua, chờ mặt trời lên cao, cả hai mới thức dậy.
Sắp xếp thời gian nghỉ hai ngày cuối tuần như thế nào đã trở thành chủ đề thảo luận chính của hai người sau khi thức dậy.
“Gần công ty mới mở một nhà hàng bán đồ ăn rất ngon. Hôm nay chúng ta đi ăn đi.” Lệ Trùng Khánh thì thầm vào tai Diệp Văn Văn.
“Không muốn ăn, không có khẩu vị.”Tối hôm qua, Diệp Văn Văn chỉ cảm thấy bụng dưới trướng lên, thì hôm nay đã cảm thấy đau bụng kinh.
Lệ Trùng Khánh đưa bàn tay to của mình lên bụng dưới của cô qua lớp vải, nhẹ nhàng xoa xoa.
“Anh chuẩn bị cho em một ít nước đường đỏ và túi chườm nhé?” Anh nói nhỏ.
Diệp Văn Văn lắc đầu: “Không, em chỉ muốn nằm yên trên giường là ổn thôi.”
“Nhưng cũng không thể để bụng đói thế được?” Lệ Trùng Khánh nhíu mày: “Ba đích thân xuống bếp, làm chút đồ ăn cho em nhé?”
Nghe cách xưng hô kỳ quặc đó, Diệp Văn Văn không nhịn được cười: “Em muốn ăn lạp xưởng và mì trứng tự làm.”
Lệ Trùng Khánh nhướng mày, khẽ cắn vành tai cô: “Lạp xưởng và trứng ở trên người anh, còn mì ở trong bếp. Em muốn ăn cái nào trước?”
Diệp Văn Văn lập tức cảm thấy không đúng, giơ cùi chỏ lên mạnh mẽ chọc vào người anh: “Lưu manh! Đáng ghét!”
Lệ Trùng Khánh cũng biết không thể đùa quá trớn, nếu không người khó chịu cũng chỉ là anh.
Anh bước xuống giường, mặc lại quần áo rồi hôn nhẹ vào trán Diệp Văn Văn.
“Anh đi mua nguyên liệu, em ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Ngay khi Lệ Trùng Khánh vừa rời đi, điện thoại di động của Diệp Văn Văn kêu lên.
Cô cầm lên, là tin nhắn từ một số lạ.
“Ta là ba của con đây.”
Diệp Văn Văn cau mày, số điện thoại này của Nam Thành, nhưng lại rất kỳ lạ.
Có phải Lệ Trùng Khánh đang đùa với cô nữa không?
Diệp Văn Văn đoán không ra, cô phớt lờ tin nhắn, định chờ anh về nhà thì hỏi trực tiếp.
Cô ngồi dậy tắm rửa, không lâu sau điện thoại lại đổ chuông.
Là một dãy số lạ.
Diệp Văn Văn nhổ bọt trong miệng ra, nhấn nút trả lời.
“Alo?”
“Diệp Văn Văn.” Giọng của một người đàn ông xa lạ.
Trong lòng Diệp Văn Văn hơi căng thẳng, cô cẩn thận nói: “Ông là ai?”
“Ta là ba con đây.” Người đàn ông lặp lại giống nội dung trong tin nhắn.
Diệp Văn Văn gần như nổ tung. Đang có phong trào đàn ông thích tự xưng mình là ba sao?
“Ba tôi mất lâu rồi, ông đổi chiêu khác rồi hẳn gọi cho tôi.”
Cô cúp máy và suýt nữa ném điện thoại vào bồn rửa mặt.
Muốn lừa đảo cũng phải điều tra kỹ trước chứ, thật nực cười!
Trong lòng Diệp Văn Văn thầm nghĩ, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh sống lưng.
Người đàn ông kia không phải là tên biến thái đó chứ?
Thứ ông ta theo đuổi cũng giống như cảm giác kích thích lúc đầu của Lệ Trùng Khánh, muốn dùng thân phận trong bóng tối để chinh phục phụ nữ?
Lệ Trùng Khánh im lặng, vặn ga đưa Dư Tinh đến nơi hẹn, mới mở miệng nói.
“Xuống xe.” Giọng điệu của anh rất lạnh lùng.
“Cảm ơn Tổng Giám đốc Lệ …” Dư Tinh cũng không nũng nịu, nhanh nhẹn nói cảm ơn, sau đó xuống xe, đứng ở ven đường nhìn Lệ Trùng Khánh lái xe rời đi.
Diệp Văn Văn nhìn người phụ nữ qua gương chiếu hậu, khẽ chép miệng hai tiếng.
“Sau này, em không những làm việc chăm chỉ, mà còn phải nghĩ đủ cách để đấu lại tình địch nữa.”
Lệ Trùng Khánh hạ tay phải khỏi vô lăng, nắm lấy tay Diệp Văn Văn.
“Ngày mai anh sẽ đuổi cô ta đi, em đừng nghĩ nhiều nữa.”
Đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ khác ngoài Diệp Văn Văn làm trễ nãi thời gian buổi tối của anh.
“Người do thành viên hội đồng quản trị bổ nhiệm cho anh, sao có thể dễ dàng đuổi việc được? Anh đừng dỗ em, em cũng không nhỏ mọn thế đâu …Tình địch càng nhiều thì càng chứng tỏ người đàn ông của em rất ưu tú.”
Diệp Văn Văn trở tay đan mười ngón tay với Lệ Trùng Khánh, thản nhiên đối diện với ánh mắt hơi lo lắng của anh.
“Em phải biết, cả người trên dưới của anh chỉ có hứng thú với em.” Lệ Trùng Khánh nói rất chắc chắn.
Diệp Văn Văn gật đầu, cho dù thế nào, cô cũng không nghĩ ngờ tình cảm của anh dành cho mình.
Một đêm trôi qua, chờ mặt trời lên cao, cả hai mới thức dậy.
Sắp xếp thời gian nghỉ hai ngày cuối tuần như thế nào đã trở thành chủ đề thảo luận chính của hai người sau khi thức dậy.
“Gần công ty mới mở một nhà hàng bán đồ ăn rất ngon. Hôm nay chúng ta đi ăn đi.” Lệ Trùng Khánh thì thầm vào tai Diệp Văn Văn.
“Không muốn ăn, không có khẩu vị.”Tối hôm qua, Diệp Văn Văn chỉ cảm thấy bụng dưới trướng lên, thì hôm nay đã cảm thấy đau bụng kinh.
Lệ Trùng Khánh đưa bàn tay to của mình lên bụng dưới của cô qua lớp vải, nhẹ nhàng xoa xoa.
“Anh chuẩn bị cho em một ít nước đường đỏ và túi chườm nhé?” Anh nói nhỏ.
Diệp Văn Văn lắc đầu: “Không, em chỉ muốn nằm yên trên giường là ổn thôi.”
“Nhưng cũng không thể để bụng đói thế được?” Lệ Trùng Khánh nhíu mày: “Ba đích thân xuống bếp, làm chút đồ ăn cho em nhé?”
Nghe cách xưng hô kỳ quặc đó, Diệp Văn Văn không nhịn được cười: “Em muốn ăn lạp xưởng và mì trứng tự làm.”
Lệ Trùng Khánh nhướng mày, khẽ cắn vành tai cô: “Lạp xưởng và trứng ở trên người anh, còn mì ở trong bếp. Em muốn ăn cái nào trước?”
Diệp Văn Văn lập tức cảm thấy không đúng, giơ cùi chỏ lên mạnh mẽ chọc vào người anh: “Lưu manh! Đáng ghét!”
Lệ Trùng Khánh cũng biết không thể đùa quá trớn, nếu không người khó chịu cũng chỉ là anh.
Anh bước xuống giường, mặc lại quần áo rồi hôn nhẹ vào trán Diệp Văn Văn.
“Anh đi mua nguyên liệu, em ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Ngay khi Lệ Trùng Khánh vừa rời đi, điện thoại di động của Diệp Văn Văn kêu lên.
Cô cầm lên, là tin nhắn từ một số lạ.
“Ta là ba của con đây.”
Diệp Văn Văn cau mày, số điện thoại này của Nam Thành, nhưng lại rất kỳ lạ.
Có phải Lệ Trùng Khánh đang đùa với cô nữa không?
Diệp Văn Văn đoán không ra, cô phớt lờ tin nhắn, định chờ anh về nhà thì hỏi trực tiếp.
Cô ngồi dậy tắm rửa, không lâu sau điện thoại lại đổ chuông.
Là một dãy số lạ.
Diệp Văn Văn nhổ bọt trong miệng ra, nhấn nút trả lời.
“Alo?”
“Diệp Văn Văn.” Giọng của một người đàn ông xa lạ.
Trong lòng Diệp Văn Văn hơi căng thẳng, cô cẩn thận nói: “Ông là ai?”
“Ta là ba con đây.” Người đàn ông lặp lại giống nội dung trong tin nhắn.
Diệp Văn Văn gần như nổ tung. Đang có phong trào đàn ông thích tự xưng mình là ba sao?
“Ba tôi mất lâu rồi, ông đổi chiêu khác rồi hẳn gọi cho tôi.”
Cô cúp máy và suýt nữa ném điện thoại vào bồn rửa mặt.
Muốn lừa đảo cũng phải điều tra kỹ trước chứ, thật nực cười!
Trong lòng Diệp Văn Văn thầm nghĩ, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh sống lưng.
Người đàn ông kia không phải là tên biến thái đó chứ?
Thứ ông ta theo đuổi cũng giống như cảm giác kích thích lúc đầu của Lệ Trùng Khánh, muốn dùng thân phận trong bóng tối để chinh phục phụ nữ?