Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
CHƯƠNG 53: TRÊN NGƯỜI CÓ MÙI NƯỚC HOA CỦA CÔ GÁI XA LẠ
Lệ Trùng Khánh bật cười thành tiếng cưng chiều nhìn cô: “Thì ra là em đang lo lắng chuyện này… yên tâm đi, nếu đổi trợ lý đặc biệt khác, cho dù là nam hay nữ đều sẽ cho chuyển ra khỏi văn phòng của anh ngoại trừ yêu cầu công việc thì tuyệt đối sẽ không giao lưu gì thêm nữa.”
Diệp Văn Văn nhìn cánh cửa văn phòng làm việc đã đóng chặt, đưa tay lên lặng lẽ ôm lấy anh ta.
“Có phải anh cảm thấy em gây sự vô duyên vô cớ không?”
Lệ Trùng Khánh hôn lên vầng trán nhẵn nhụi của cô: “Đồ ngốc này, ở trước mặt anh em muốn làm gì cũng được.”
Hai người thân mật với nhau một lúc thì điện thoại bàn vang lên, anh ta mới buông cô ra đi giải quyết công việc.
Diệp Văn Văn nhìn dáng vẻ đẹp trai tuấn tú khi nghiêm túc làm việc của anh mà lòng ấm áp như ánh nắng mặt trời tháng tư.
Anh cho mình có đủ cảm giác an toàn vậy thì cô không nên nghĩ ngợi lung tung nữa.
Cho dù mục đích thực sự của Lệ Chí Thâm là gì, nhưng ông ta bằng lòng cho mình không gian để thăng tiến thì phải cố mà trân trọng.
Đợi đến khi cô trở thành phiên bản xuất sắc nhất của mình cũng sẽ xứng với người đàn ông mình yêu hơn.
Sau khi trở lại bộ phận tiếp thị làm việc, tất cả các đồng nghiệp cũ đều trở thành cấp dưới nhưng Diệp Văn Văn không vì vậy mà cao ngạo.
Cô vẫn mang sữa đậu nành nóng cho các đồng nghiệp trong phòng vào mỗi buổi sáng và thỉnh thoảng mua hoa quả để chia cho mọi người làm bữa ăn nhẹ buổi chiều.
Cô xử lý mối quan hệ với mọi người rất tốt.
Chỉ là mỗi ngày khối lượng công việc rất lớn, cô muốn dành chút thời gian đi gặp Lệ Trùng Khánh cũng không có cơ hội.
Nghe nói trợ lý đặc biệt mới bên cạnh anh ta là một cô gái vừa tốt nghiệp đại học không lâu.
Cô ta có khí chất tuyệt vời cùng thân hình nóng bỏng, còn từng tham gia cuộc thi Hoa hậu Thế giới và lọt vào top 100.
Lệ Trùng Khánh không kể chuyện này cho cô nghe nên Diệp Văn Văn cũng không tiện hỏi thẳng.
Đi hỏi han chỗ này chỗ kia lại khiến anh ta cảm thấy mình nhỏ mọn và không có sự tin tưởng.
Cuối cùng cũng đến ngày thứ sáu, Diệp Văn Văn trở về căn hộ từ sớm và đợi anh ta đến.
Mấy ngày nay không hề gọi cuộc điện thoại nào, mà chỉ thỉnh thoảng nhắn tin mấy câu. Anh ta chắc cũng sắp nhớ nhung đến phát ốm giống như mình đúng không?
“Cót két~” Cửa vang lên âm thanh.
Diệp Văn Văn đang nằm trên ghế sofa nhìn lên đồng hồ treo tường, đã 11 giờ 30 phút đêm rồi.
“Anh còn biết đường tới à…” Vừa dứt lời chính Diệp Văn Văn cũng tự nhận ra mùi thuốc súng.
Lệ Trùng Khánh vẻ mặt hối lỗi bước tới gần, nhỏ giọng nói: “Tăng ca ở công ty mãi nên anh quên để ý thời gian.”
Anh đưa tay ra định ôm Diệp Văn Văn vào lòng, nhưng lại bị cô đẩy ra như một con nhím.
“Trên người mùi nước hoa phụ nữ.”
Giọng nói của Diệp Văn Văn rất bình tĩnh, như thể đang nói về một chuyện không hề liên quan gì đến mình vậy.
Lệ Trùng Khánh sửng sốt, cúi đầu ngửi áo khoác: “Có ư, sao anh không ngửi thấy gì hết…”
“Vậy thì thật kỳ lạ…” Diệp Văn Văn khẽ cười, quay đầu đi chỗ khác không nhìn anh ta.
Cô đã xả đầy nước nóng và cánh hoa hồng vào bồn tắm từ sớm, đèn xông tinh dầu trong phòng ngủ cũng được thắp sáng.
Cô cứ ngồi đợi anh trở về những ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đợi được anh về muộn—
Nhưng trên người lại có mùi nước hoa của phụ nữ khác.
Lệ Trùng Khánh suy nghĩ một chút, vẻ mông lung trong ánh mắt mới biến mất: “Có lẽ là từ trên người của trợ lý Dư đó mà, lúc tối cô ấy cũng tăng ca ở văn phòng.”
Vừa nghe thấy anh ta và người phụ nữ khác cô nam quả nữ tăng ca trong văn phòng tới khuya, trong lòng Diệp Văn Văn lại càng bực bội hơn.
Cô biết rằng cảm xúc hiện tại của mình hơi mất kiểm soát và cũng hiểu rõ rằng nên giữ bình tĩnh.
Nhưng nếu có thể kiểm soát mọi cảm xúc một cách dễ dàng thì cô không còn là một người phụ nữ đang yêu nữa rồi.
“Thì ra có cô gái xinh đẹp ở bên, thảo nào mà muộn như vậy mới nhớ ra phải về… Anh muốn làm gì thì làm em buồn ngủ mệt rồi muốn đi ngủ.”
Diệp Văn Văn cố kìm nén cay cay nơi sống mũi, đứng dậy khỏi ghế sofa , bước chân trần trên sàn gỗ và đi về phòng.
Lệ Trùng Khánh ôm chầm lấy cô, chợt nhớ tới mùi nước hoa trên người mình nên liền nhanh chóng buông lỏng bàn tay ra.
“Cục cưng đừng ghen mà… trong mắt anh em là người phụ nữ duy nhất trên đời này.” Anh nhẹ nhàng dỗ dành.
Diệp Văn Văn không nói gì chỉ cúi đầu nhìn xuống những ngón chân trắng nõn mềm mại của mình.
Từng ngón đều viết hai chữ “không vui”.
Lệ Trùng Khánh thở dài, cởi hết áo khoác ngoài và áo sơ mi ra rồi ôm ghì lấy cô.
“Bây giờ em ngửi xem, có phải là chỉ còn hơi thở của anh thôi không?” Anh ta nhẹ nhàng nói, xoa nhẹ sau gáy của cô như thể đang âu yếm vuốt ve bộ lông của chú mèo con vậy.
Lệ Trùng Khánh bật cười thành tiếng cưng chiều nhìn cô: “Thì ra là em đang lo lắng chuyện này… yên tâm đi, nếu đổi trợ lý đặc biệt khác, cho dù là nam hay nữ đều sẽ cho chuyển ra khỏi văn phòng của anh ngoại trừ yêu cầu công việc thì tuyệt đối sẽ không giao lưu gì thêm nữa.”
Diệp Văn Văn nhìn cánh cửa văn phòng làm việc đã đóng chặt, đưa tay lên lặng lẽ ôm lấy anh ta.
“Có phải anh cảm thấy em gây sự vô duyên vô cớ không?”
Lệ Trùng Khánh hôn lên vầng trán nhẵn nhụi của cô: “Đồ ngốc này, ở trước mặt anh em muốn làm gì cũng được.”
Hai người thân mật với nhau một lúc thì điện thoại bàn vang lên, anh ta mới buông cô ra đi giải quyết công việc.
Diệp Văn Văn nhìn dáng vẻ đẹp trai tuấn tú khi nghiêm túc làm việc của anh mà lòng ấm áp như ánh nắng mặt trời tháng tư.
Anh cho mình có đủ cảm giác an toàn vậy thì cô không nên nghĩ ngợi lung tung nữa.
Cho dù mục đích thực sự của Lệ Chí Thâm là gì, nhưng ông ta bằng lòng cho mình không gian để thăng tiến thì phải cố mà trân trọng.
Đợi đến khi cô trở thành phiên bản xuất sắc nhất của mình cũng sẽ xứng với người đàn ông mình yêu hơn.
Sau khi trở lại bộ phận tiếp thị làm việc, tất cả các đồng nghiệp cũ đều trở thành cấp dưới nhưng Diệp Văn Văn không vì vậy mà cao ngạo.
Cô vẫn mang sữa đậu nành nóng cho các đồng nghiệp trong phòng vào mỗi buổi sáng và thỉnh thoảng mua hoa quả để chia cho mọi người làm bữa ăn nhẹ buổi chiều.
Cô xử lý mối quan hệ với mọi người rất tốt.
Chỉ là mỗi ngày khối lượng công việc rất lớn, cô muốn dành chút thời gian đi gặp Lệ Trùng Khánh cũng không có cơ hội.
Nghe nói trợ lý đặc biệt mới bên cạnh anh ta là một cô gái vừa tốt nghiệp đại học không lâu.
Cô ta có khí chất tuyệt vời cùng thân hình nóng bỏng, còn từng tham gia cuộc thi Hoa hậu Thế giới và lọt vào top 100.
Lệ Trùng Khánh không kể chuyện này cho cô nghe nên Diệp Văn Văn cũng không tiện hỏi thẳng.
Đi hỏi han chỗ này chỗ kia lại khiến anh ta cảm thấy mình nhỏ mọn và không có sự tin tưởng.
Cuối cùng cũng đến ngày thứ sáu, Diệp Văn Văn trở về căn hộ từ sớm và đợi anh ta đến.
Mấy ngày nay không hề gọi cuộc điện thoại nào, mà chỉ thỉnh thoảng nhắn tin mấy câu. Anh ta chắc cũng sắp nhớ nhung đến phát ốm giống như mình đúng không?
“Cót két~” Cửa vang lên âm thanh.
Diệp Văn Văn đang nằm trên ghế sofa nhìn lên đồng hồ treo tường, đã 11 giờ 30 phút đêm rồi.
“Anh còn biết đường tới à…” Vừa dứt lời chính Diệp Văn Văn cũng tự nhận ra mùi thuốc súng.
Lệ Trùng Khánh vẻ mặt hối lỗi bước tới gần, nhỏ giọng nói: “Tăng ca ở công ty mãi nên anh quên để ý thời gian.”
Anh đưa tay ra định ôm Diệp Văn Văn vào lòng, nhưng lại bị cô đẩy ra như một con nhím.
“Trên người mùi nước hoa phụ nữ.”
Giọng nói của Diệp Văn Văn rất bình tĩnh, như thể đang nói về một chuyện không hề liên quan gì đến mình vậy.
Lệ Trùng Khánh sửng sốt, cúi đầu ngửi áo khoác: “Có ư, sao anh không ngửi thấy gì hết…”
“Vậy thì thật kỳ lạ…” Diệp Văn Văn khẽ cười, quay đầu đi chỗ khác không nhìn anh ta.
Cô đã xả đầy nước nóng và cánh hoa hồng vào bồn tắm từ sớm, đèn xông tinh dầu trong phòng ngủ cũng được thắp sáng.
Cô cứ ngồi đợi anh trở về những ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đợi được anh về muộn—
Nhưng trên người lại có mùi nước hoa của phụ nữ khác.
Lệ Trùng Khánh suy nghĩ một chút, vẻ mông lung trong ánh mắt mới biến mất: “Có lẽ là từ trên người của trợ lý Dư đó mà, lúc tối cô ấy cũng tăng ca ở văn phòng.”
Vừa nghe thấy anh ta và người phụ nữ khác cô nam quả nữ tăng ca trong văn phòng tới khuya, trong lòng Diệp Văn Văn lại càng bực bội hơn.
Cô biết rằng cảm xúc hiện tại của mình hơi mất kiểm soát và cũng hiểu rõ rằng nên giữ bình tĩnh.
Nhưng nếu có thể kiểm soát mọi cảm xúc một cách dễ dàng thì cô không còn là một người phụ nữ đang yêu nữa rồi.
“Thì ra có cô gái xinh đẹp ở bên, thảo nào mà muộn như vậy mới nhớ ra phải về… Anh muốn làm gì thì làm em buồn ngủ mệt rồi muốn đi ngủ.”
Diệp Văn Văn cố kìm nén cay cay nơi sống mũi, đứng dậy khỏi ghế sofa , bước chân trần trên sàn gỗ và đi về phòng.
Lệ Trùng Khánh ôm chầm lấy cô, chợt nhớ tới mùi nước hoa trên người mình nên liền nhanh chóng buông lỏng bàn tay ra.
“Cục cưng đừng ghen mà… trong mắt anh em là người phụ nữ duy nhất trên đời này.” Anh nhẹ nhàng dỗ dành.
Diệp Văn Văn không nói gì chỉ cúi đầu nhìn xuống những ngón chân trắng nõn mềm mại của mình.
Từng ngón đều viết hai chữ “không vui”.
Lệ Trùng Khánh thở dài, cởi hết áo khoác ngoài và áo sơ mi ra rồi ôm ghì lấy cô.
“Bây giờ em ngửi xem, có phải là chỉ còn hơi thở của anh thôi không?” Anh ta nhẹ nhàng nói, xoa nhẹ sau gáy của cô như thể đang âu yếm vuốt ve bộ lông của chú mèo con vậy.