Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
CHƯƠNG 52: KHÔNG MUỐN ĐỂ EM Ở BÊN CẠNH ANH
“Cảm ơn Chủ tịch Lệ, tôi…” Diệp Văn Văn biết rằng mình không thể từ chối, dù gì thì trong lời nói đều cho thấy rằng ông ta coi trọng cô.
Nhưng liệu Lệ Trùng Khánh có đồng ý chuyện này hay không?
Lệ Chí Thâm dường như nhìn thấu tâm tư của cô, ông ta nói thẳng: “Quyết định này Tổng giám đốc Lệ cũng biết rồi, cô đừng nghĩ ngợi gì nhiều nữa, hãy làm việc thật chăm chỉ và cố gắng ngồi vào vị trí bên cạnh nó.”
Lệ Chí Thâm cầm một tách trà thơm ngát đưa cho Diệp Văn Văn.
Khi cô vừa định uống hết sạch thì ông ta ngay lập tức ngăn lại.
“Loại trà Long Tỉnh thượng hạng này nên được thưởng thức từ từ chậm rãi từng chút một, đầu tiên là ngửi rồi nhấp một ngụm thưởng thức và để lại dư vị. Uống quá nhanh sẽ không cảm nhận được vị ngon của nó mà ngược lại làm lãng phí mất tinh hoa này.”
Diệp Văn Văn lộ vẻ xấu hổ, nhưng lúc này đang ngồi ở trong phòng làm việc đã như ngồi trên kim châm rồi, bấy giờ cũng chỉ có thể nghe lời ông ta thưởng thức từng chút một.
“Cảm ơn Chủ tịch Lệ, tôi uống xong rồi… quay về làm việc trước đây…” Cô không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Ông ta gật đầu và lắc nhẹ tách trà trong tay.
Sau khi rời khỏi văn phòng, Diệp Văn Văn thở phào một hơi, như thể đã lâu không được hít thở không khí trong lành vậy.
Cô vừa đi về chỗ vừa nghĩ thầm trong lòng.
Lệ Chí Thâm điều cô tới vị trí làm việc khác chỉ là muốn tách cô tránh xa Lệ Trùng Khánh phải không?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như thế, khi đến khúc rẽ không chú ý nhìn đường nên đã ngã lên người ai đó.
“Tôi xin lỗi …” Cô vội vàng xin lỗi.
“Ngày đầu tiên đi làm đã lơ đễnh không tập trung, trợ lý Diệp coi công ty như nhà của mình rồi à?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, nhưng lại là giọng điệu xa lạ.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Lệ Trùng Khánh, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
Khi nhìn thấy bên cạnh anh ta còn có vài người mặc vest và đi giày da, cô vội vàng cúi đầu xuống.
Anh ta không nói gì nữa mà dẫn mấy người đó đi vào văn phòng làm việc của Chủ tịch.
Diệp Văn Văn ngơ ngác không hiểu, dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ lúc nãy của Lệ Trùng Khánh khiến cô cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
Có thể trước đây đã quen thuộc với sự dịu dàng của anh ta nên dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị bây giờ hệt như lúc hai người vừa gặp lại nhau vậy.
Cô không thích, không thích một chút nào.
Diệp Văn Văn vẫn đang khó chịu ngồi trong văn phòng, Lệ Trùng Khánh đã quay trở lại.
Anh ta bước đến bên cạnh Diệp Văn Văn và đưa tay lên muốn xoa tóc cô nhưng đã bị cô cố tình xoay đầu tránh đi.
“Sao vậy, nữ hoàng đại nhân của anh vẫn còn đang tức giận à?” Lệ Trùng Khánh lại quay trở lại dáng vẻ yêu thương nồng nàn.
Diệp Văn Văn thở dài, nhưng vẫn không quay đầu lại nhìn anh ta.
Cô cần phải có một trái tim mạnh mẽ mới có thể thích ứng với hai tính cách đối lập của anh ta.
“Vừa rồi là hai vị khách hàng rất quan trọng, anh trách mắng em ngay trước mặt họ, lý do thứ nhất vừa hay có thể điều em đi, thứ hai là mượn lời của bọn họ để bác cả biết không phải chuyện gì anh cũng nuông chiều em.”
Lệ Trùng Khánh nghiêm túc giải thích, những lời này lọt vào tai Diệp Văn Văn lại hơi gay gắt vì quá thẳng thắn.
“Anh cũng muốn điều em đi?” Giọng điệu của Diệp Văn Văn có phần ấm ức.
Lệ Trùng Khánh bóp mũi cô, nhẹ nhàng nói: “Ngàn vạn lần không muốn, nhưng nếu anh không đồng ý thì bác cả sẽ điều em đến chi nhánh công ty. Giữa hai nơi này anh chỉ có thể lựa chọn để em đến phòng tiếp thị. Dù gì thì ban đầu em cũng bị anh điều từ đó đến bên cạnh anh mà.”
“Đúng là anh không muốn em ở bên cạnh …” Diệp Văn Văn thì thầm.
Lệ Trùng Khánh nhướng mày: “Nếu em cũng không nỡ rời xa thì anh sẽ đi tìm bác cả nói chuyện đàng hoàng lần nữa…”
“Không, không, không, Chủ tịch đã nói sẽ thăng chức tăng lương cho em, phấn đấu sánh ngang với anh càng sớm càng tốt. Làm sao em có thể phụ tấm lòng tốt của ông ấy được.”
Diệp Văn Văn lắc đầu từ chối nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng chán nản.
“Cục cưng muốn trở thành nữ siêu nhân ở nơi làm việc, anh giơ hai tay ủng hộ, nhưng sao mặt mũi em vẫn nhăn nhó khổ sở thế kia?” Anh không thể nào đoán được cái đầu nhỏ của cô đang nghĩ gì.
Diệp Văn Văn nhìn anh ta rồi lại thở dài thườn thượt.
“Sau khi em đi, Chủ tịch nhất định sẽ bố trí một cô bé làm trợ lý đặc biệt cho anh, mỗi ngày đều ngồi chung trong văn phòng, bưng trà rót nước rồi đưa tài liệu, sau này em muốn gặp anh còn phải báo cáo với cô ta, nghĩ thôi đã cảm thấy không vui rồi…
“Cảm ơn Chủ tịch Lệ, tôi…” Diệp Văn Văn biết rằng mình không thể từ chối, dù gì thì trong lời nói đều cho thấy rằng ông ta coi trọng cô.
Nhưng liệu Lệ Trùng Khánh có đồng ý chuyện này hay không?
Lệ Chí Thâm dường như nhìn thấu tâm tư của cô, ông ta nói thẳng: “Quyết định này Tổng giám đốc Lệ cũng biết rồi, cô đừng nghĩ ngợi gì nhiều nữa, hãy làm việc thật chăm chỉ và cố gắng ngồi vào vị trí bên cạnh nó.”
Lệ Chí Thâm cầm một tách trà thơm ngát đưa cho Diệp Văn Văn.
Khi cô vừa định uống hết sạch thì ông ta ngay lập tức ngăn lại.
“Loại trà Long Tỉnh thượng hạng này nên được thưởng thức từ từ chậm rãi từng chút một, đầu tiên là ngửi rồi nhấp một ngụm thưởng thức và để lại dư vị. Uống quá nhanh sẽ không cảm nhận được vị ngon của nó mà ngược lại làm lãng phí mất tinh hoa này.”
Diệp Văn Văn lộ vẻ xấu hổ, nhưng lúc này đang ngồi ở trong phòng làm việc đã như ngồi trên kim châm rồi, bấy giờ cũng chỉ có thể nghe lời ông ta thưởng thức từng chút một.
“Cảm ơn Chủ tịch Lệ, tôi uống xong rồi… quay về làm việc trước đây…” Cô không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Ông ta gật đầu và lắc nhẹ tách trà trong tay.
Sau khi rời khỏi văn phòng, Diệp Văn Văn thở phào một hơi, như thể đã lâu không được hít thở không khí trong lành vậy.
Cô vừa đi về chỗ vừa nghĩ thầm trong lòng.
Lệ Chí Thâm điều cô tới vị trí làm việc khác chỉ là muốn tách cô tránh xa Lệ Trùng Khánh phải không?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như thế, khi đến khúc rẽ không chú ý nhìn đường nên đã ngã lên người ai đó.
“Tôi xin lỗi …” Cô vội vàng xin lỗi.
“Ngày đầu tiên đi làm đã lơ đễnh không tập trung, trợ lý Diệp coi công ty như nhà của mình rồi à?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, nhưng lại là giọng điệu xa lạ.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Lệ Trùng Khánh, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
Khi nhìn thấy bên cạnh anh ta còn có vài người mặc vest và đi giày da, cô vội vàng cúi đầu xuống.
Anh ta không nói gì nữa mà dẫn mấy người đó đi vào văn phòng làm việc của Chủ tịch.
Diệp Văn Văn ngơ ngác không hiểu, dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ lúc nãy của Lệ Trùng Khánh khiến cô cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
Có thể trước đây đã quen thuộc với sự dịu dàng của anh ta nên dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị bây giờ hệt như lúc hai người vừa gặp lại nhau vậy.
Cô không thích, không thích một chút nào.
Diệp Văn Văn vẫn đang khó chịu ngồi trong văn phòng, Lệ Trùng Khánh đã quay trở lại.
Anh ta bước đến bên cạnh Diệp Văn Văn và đưa tay lên muốn xoa tóc cô nhưng đã bị cô cố tình xoay đầu tránh đi.
“Sao vậy, nữ hoàng đại nhân của anh vẫn còn đang tức giận à?” Lệ Trùng Khánh lại quay trở lại dáng vẻ yêu thương nồng nàn.
Diệp Văn Văn thở dài, nhưng vẫn không quay đầu lại nhìn anh ta.
Cô cần phải có một trái tim mạnh mẽ mới có thể thích ứng với hai tính cách đối lập của anh ta.
“Vừa rồi là hai vị khách hàng rất quan trọng, anh trách mắng em ngay trước mặt họ, lý do thứ nhất vừa hay có thể điều em đi, thứ hai là mượn lời của bọn họ để bác cả biết không phải chuyện gì anh cũng nuông chiều em.”
Lệ Trùng Khánh nghiêm túc giải thích, những lời này lọt vào tai Diệp Văn Văn lại hơi gay gắt vì quá thẳng thắn.
“Anh cũng muốn điều em đi?” Giọng điệu của Diệp Văn Văn có phần ấm ức.
Lệ Trùng Khánh bóp mũi cô, nhẹ nhàng nói: “Ngàn vạn lần không muốn, nhưng nếu anh không đồng ý thì bác cả sẽ điều em đến chi nhánh công ty. Giữa hai nơi này anh chỉ có thể lựa chọn để em đến phòng tiếp thị. Dù gì thì ban đầu em cũng bị anh điều từ đó đến bên cạnh anh mà.”
“Đúng là anh không muốn em ở bên cạnh …” Diệp Văn Văn thì thầm.
Lệ Trùng Khánh nhướng mày: “Nếu em cũng không nỡ rời xa thì anh sẽ đi tìm bác cả nói chuyện đàng hoàng lần nữa…”
“Không, không, không, Chủ tịch đã nói sẽ thăng chức tăng lương cho em, phấn đấu sánh ngang với anh càng sớm càng tốt. Làm sao em có thể phụ tấm lòng tốt của ông ấy được.”
Diệp Văn Văn lắc đầu từ chối nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng chán nản.
“Cục cưng muốn trở thành nữ siêu nhân ở nơi làm việc, anh giơ hai tay ủng hộ, nhưng sao mặt mũi em vẫn nhăn nhó khổ sở thế kia?” Anh không thể nào đoán được cái đầu nhỏ của cô đang nghĩ gì.
Diệp Văn Văn nhìn anh ta rồi lại thở dài thườn thượt.
“Sau khi em đi, Chủ tịch nhất định sẽ bố trí một cô bé làm trợ lý đặc biệt cho anh, mỗi ngày đều ngồi chung trong văn phòng, bưng trà rót nước rồi đưa tài liệu, sau này em muốn gặp anh còn phải báo cáo với cô ta, nghĩ thôi đã cảm thấy không vui rồi…