Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
CHƯƠNG 3: RỐT CUỘC TÊN BIẾN THÁI LÀ AI?
Diệp Văn Văn lập tức trợn mắt há mồm, thật sự không thể tin vào mắt mình!
“Hai anh em các người…” Dạ dày của Diệp Văn Văn bắt đầu cuộn trào.
Quách Hữu cầm ga trải giường quấn lấy Quách Phù, sau đó vội vàng mặc quần vào.
“Văn Văn, chuyện không giống như em nghĩ đâu…” Quách Hữu nhắm mắt nói.
“Không giống như tôi nghĩ, chẳng lẽ khi nãy các người đang chơi đồ hàng à?” Diệp Văn Văn châm chọc.
Mặt Quách Hữu lúc trắng lúc đỏ, Quách Phù ở trên giường yếu ớt nói: “Chị dâu, chị đừng trách anh trai em…”
Diệp Văn Văn cảm thấy giọng nói của Quách Phù rơi vào tai làm mình cảm thấy rất nhục nhã và châm chọc, cô lập tức nhìn tới cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Cô còn có mặt mũi gọi tôi là chị dâu à?”
Quách Hữu chắn ở giữa hai người phụ nữ, nhỏ giọng nói: “Anh và Tiểu Phù không có quan hệ ruột thịt, không có ghê tởm như em nghĩ…”
Ba Quách Hữu và mẹ Quách Phù là vợ chồng sau, điều này Diệp Văn Văn đã biết từ lâu.
Nhưng hai người ở trên cùng một hộ khẩu, dù không phải anh em ruột cũng không thể làm ra chuyện khác người như thế được!
“Anh mang thân phận bạn trai tôi lại đi lăn lộn với người phụ nữ khác, như thế đã đủ khiến tôi thấy buồn nôn rồi!”
Diệp Văn Văn lạnh lùng nhìn hai người một cái, xoay người rời khỏi phòng.
Nhìn cảnh đêm đèn đuốc sáng trung, Diệp Văn Văn cảm thấy vô cùng thê lương.
Cô nghe lời mẹ đi theo Quách Hữu đến thành phố của anh ta, cố gắng bồi dưỡng tình cảm là vì chuẩn bị kết hôn.
Nhưng bây giờ…
Mối tình trước đó đã khiến mẹ rất lo lắng cho mình rồi, nhưng mối tình này vẫn chẳng tốt đẹp gì.
Cô phải xử lý thế nào mới tốt đây?
Diệp Văn Văn ngồi ở đầu một con ngõ bên đường, nghe tiếng hát trầm thấp vang lên từ bên trong, trái tim đau đớn không thôi.
Chuông điện thoại vang lên, không ngờ người gọi điện đến lại là Quách Hữu.
Anh ta còn có mặt mũi gọi điện thoại cho mình ư?
Diệp Văn Văn khịt mũi, bấm nghe máy.
“Văn Văn , về đi, anh ở nhà đợi em.” Quách Hữu dịu dàng nói, làm như không có chuyện gì xảy ra vậy.
“Quách Hữu, nếu anh thấy tôi nằm trên giường với một người đàn ông khác, anh còn có thể bình tĩnh như vậy sao?” Diệp Văn Văn lạnh nhạt cười hỏi.
“Đừng náo loạn, anh và Tiểu Phù sẽ chia tay, nhưng việc này cũng cần thời gian…” Quách Hữu tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Cần thời gian?” Diệp Văn Văn chưa từng gặp người nào vô liêm sỉ như thế.
“Đợi cô ấy gặp được một người đàn ông đáng để gửi gắm cả đời, đương nhiên sẽ không cần anh nữa… Lúc đó, chúng ta sẽ có thể sống thế giới hai người rồi…” Quách Hữu nghiêm túc nói.
Diệp Văn Văn cảm thấy đầu mình kêu ong ong, chút mong mỏi cuối cùng trong lòng cũng chia năm xẻ bảy.
Cô cho rằng Quách Hữu gọi điện thoại là để níu kéo mình, không ngờ anh ta lại nói ra câu không biết xấu hổ thế này!
“Chúng ta chia tay đi! Tôi tuyệt đối sẽ không làm tấm chắn cho mối tình loạn luân của anh và Quách Phù đâu!”
Diệp Văn Văn cúp máy, mãi không thấy nguôi giận.
Cô đi vào pub, gọi một ly Whisky.
Bây giờ chỉ có cồn và cảm giác hơi say mới có thể giúp cô dễ chịu hơn một chút thôi.
Điện thoại vốn đang khóa đột nhiên sáng lên, Diệp Văn Văn mơ hồ đưa mắt nhìn qua.
“Thật muốn đâm vào trong em vào lúc đêm tối thế này!”
Diệp Văn Văn bị dòng chữ xấu hổ này làm nổi da gà, tin nhắn như vậy chỉ có tên biến thái kia gửi tới thôi.
Nhớ lại cảnh của Quách Hữu và Quách Phù, trong lòng Diệp Văn Văn mơ hồ có ý muốn trả thù.
“Phòng tình nhân ở khách sạn Bích Hải, anh dám đến không?”
Diệp Văn Văn nhìn bảng hiệu đèn neon đỏ trên cửa sổ khách sạn, nhanh chóng gửi tin nhắn đi.
Điện thoại nhanh chóng vang lên tiếng thông báo tin nhắn, Diệp Văn Văn cầm lên xem, suýt chút phun rượu trong miệng ra.
“Em dám dạng chân tôi dám vào!” Người đàn ông vẫn nói chuyện thô tục như cũ.
“Ai không dám người đó là cháu trai!” Diệp Văn Văn uống cạn rượu trong ly, loạng choạng đứng dậy.
Đi qua đường lớn đến đại sảnh khách sạn, Diệp Văn Văn dựa vào quầy lễ tân, nấc một tiếng.
“Tôi… thuê một phòng chủ đề… Cô hiểu chứ…” Diệp Văn Văn chớp mắt một cái với cô bé ở quầy lễ tân.
Cô bé quan sát Diệp Văn Văn, lấy một thẻ phòng ra đưa cho cô.
“Khi nãy có một anh đã thuê phòng rồi, dặn dò tôi đưa thẻ phòng cho cô.”
Diệp Văn Văn ngạc nhiên nhíu mày, sau đó cười khẽ một tiếng.
Cô muốn xem xem rốt cuộc cái tên biến thái ăn nói ngông cuồng kia là ai!
Diệp Văn Văn đi tới phòng 918, mở cửa, nhanh chân bước vào…
Diệp Văn Văn lập tức trợn mắt há mồm, thật sự không thể tin vào mắt mình!
“Hai anh em các người…” Dạ dày của Diệp Văn Văn bắt đầu cuộn trào.
Quách Hữu cầm ga trải giường quấn lấy Quách Phù, sau đó vội vàng mặc quần vào.
“Văn Văn, chuyện không giống như em nghĩ đâu…” Quách Hữu nhắm mắt nói.
“Không giống như tôi nghĩ, chẳng lẽ khi nãy các người đang chơi đồ hàng à?” Diệp Văn Văn châm chọc.
Mặt Quách Hữu lúc trắng lúc đỏ, Quách Phù ở trên giường yếu ớt nói: “Chị dâu, chị đừng trách anh trai em…”
Diệp Văn Văn cảm thấy giọng nói của Quách Phù rơi vào tai làm mình cảm thấy rất nhục nhã và châm chọc, cô lập tức nhìn tới cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Cô còn có mặt mũi gọi tôi là chị dâu à?”
Quách Hữu chắn ở giữa hai người phụ nữ, nhỏ giọng nói: “Anh và Tiểu Phù không có quan hệ ruột thịt, không có ghê tởm như em nghĩ…”
Ba Quách Hữu và mẹ Quách Phù là vợ chồng sau, điều này Diệp Văn Văn đã biết từ lâu.
Nhưng hai người ở trên cùng một hộ khẩu, dù không phải anh em ruột cũng không thể làm ra chuyện khác người như thế được!
“Anh mang thân phận bạn trai tôi lại đi lăn lộn với người phụ nữ khác, như thế đã đủ khiến tôi thấy buồn nôn rồi!”
Diệp Văn Văn lạnh lùng nhìn hai người một cái, xoay người rời khỏi phòng.
Nhìn cảnh đêm đèn đuốc sáng trung, Diệp Văn Văn cảm thấy vô cùng thê lương.
Cô nghe lời mẹ đi theo Quách Hữu đến thành phố của anh ta, cố gắng bồi dưỡng tình cảm là vì chuẩn bị kết hôn.
Nhưng bây giờ…
Mối tình trước đó đã khiến mẹ rất lo lắng cho mình rồi, nhưng mối tình này vẫn chẳng tốt đẹp gì.
Cô phải xử lý thế nào mới tốt đây?
Diệp Văn Văn ngồi ở đầu một con ngõ bên đường, nghe tiếng hát trầm thấp vang lên từ bên trong, trái tim đau đớn không thôi.
Chuông điện thoại vang lên, không ngờ người gọi điện đến lại là Quách Hữu.
Anh ta còn có mặt mũi gọi điện thoại cho mình ư?
Diệp Văn Văn khịt mũi, bấm nghe máy.
“Văn Văn , về đi, anh ở nhà đợi em.” Quách Hữu dịu dàng nói, làm như không có chuyện gì xảy ra vậy.
“Quách Hữu, nếu anh thấy tôi nằm trên giường với một người đàn ông khác, anh còn có thể bình tĩnh như vậy sao?” Diệp Văn Văn lạnh nhạt cười hỏi.
“Đừng náo loạn, anh và Tiểu Phù sẽ chia tay, nhưng việc này cũng cần thời gian…” Quách Hữu tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Cần thời gian?” Diệp Văn Văn chưa từng gặp người nào vô liêm sỉ như thế.
“Đợi cô ấy gặp được một người đàn ông đáng để gửi gắm cả đời, đương nhiên sẽ không cần anh nữa… Lúc đó, chúng ta sẽ có thể sống thế giới hai người rồi…” Quách Hữu nghiêm túc nói.
Diệp Văn Văn cảm thấy đầu mình kêu ong ong, chút mong mỏi cuối cùng trong lòng cũng chia năm xẻ bảy.
Cô cho rằng Quách Hữu gọi điện thoại là để níu kéo mình, không ngờ anh ta lại nói ra câu không biết xấu hổ thế này!
“Chúng ta chia tay đi! Tôi tuyệt đối sẽ không làm tấm chắn cho mối tình loạn luân của anh và Quách Phù đâu!”
Diệp Văn Văn cúp máy, mãi không thấy nguôi giận.
Cô đi vào pub, gọi một ly Whisky.
Bây giờ chỉ có cồn và cảm giác hơi say mới có thể giúp cô dễ chịu hơn một chút thôi.
Điện thoại vốn đang khóa đột nhiên sáng lên, Diệp Văn Văn mơ hồ đưa mắt nhìn qua.
“Thật muốn đâm vào trong em vào lúc đêm tối thế này!”
Diệp Văn Văn bị dòng chữ xấu hổ này làm nổi da gà, tin nhắn như vậy chỉ có tên biến thái kia gửi tới thôi.
Nhớ lại cảnh của Quách Hữu và Quách Phù, trong lòng Diệp Văn Văn mơ hồ có ý muốn trả thù.
“Phòng tình nhân ở khách sạn Bích Hải, anh dám đến không?”
Diệp Văn Văn nhìn bảng hiệu đèn neon đỏ trên cửa sổ khách sạn, nhanh chóng gửi tin nhắn đi.
Điện thoại nhanh chóng vang lên tiếng thông báo tin nhắn, Diệp Văn Văn cầm lên xem, suýt chút phun rượu trong miệng ra.
“Em dám dạng chân tôi dám vào!” Người đàn ông vẫn nói chuyện thô tục như cũ.
“Ai không dám người đó là cháu trai!” Diệp Văn Văn uống cạn rượu trong ly, loạng choạng đứng dậy.
Đi qua đường lớn đến đại sảnh khách sạn, Diệp Văn Văn dựa vào quầy lễ tân, nấc một tiếng.
“Tôi… thuê một phòng chủ đề… Cô hiểu chứ…” Diệp Văn Văn chớp mắt một cái với cô bé ở quầy lễ tân.
Cô bé quan sát Diệp Văn Văn, lấy một thẻ phòng ra đưa cho cô.
“Khi nãy có một anh đã thuê phòng rồi, dặn dò tôi đưa thẻ phòng cho cô.”
Diệp Văn Văn ngạc nhiên nhíu mày, sau đó cười khẽ một tiếng.
Cô muốn xem xem rốt cuộc cái tên biến thái ăn nói ngông cuồng kia là ai!
Diệp Văn Văn đi tới phòng 918, mở cửa, nhanh chân bước vào…