Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
CHƯƠNG 42: NGOAN NGOÃN ĐI THEO TÔI
Thấy Lệ Trùng Khánh bỗng dưng thiếu đứng đắn, Diệp Văn Văn lại đỏ mặt.
“Ban ngày ban mặt anh có thể nói chuyện tử tế không!”
Lệ Trùng Khánh thích nhìn Diệp Văn Văn đỏ mặt vì anh: “Nhưng sự vui vẻ trong bồn tắm kia cũng xảy ra vào ban ngày.”
Diệp Văn Văn càng đỏ mặt hơn, cô dứt khoát nghiêng đầu không nhìn anh nữa, cách anh thật xa.
Dù là vậy thì cô vẫn hơi kích động, thậm chí còn ngẫm nghĩ lại chỗ đặc biệt của cái bồn tắm kia, đúng là xấu hổ quá…
Đã một thời gian Lệ Trùng Khánh không tới công ty xử lý công việc, hiện giờ còn khá lâu mới đến giờ cơm trưa nên anh chuẩn bị tới phòng làm việc ký mấy tập tài liệu.
Diệp Văn Văn cũng muốn gặp lại người nhà Lệ Trùng Khánh trong dáng vẻ càng xinh đẹp hơn nên đề nghị tới tiệm cắt tóc gần công ty làm tóc, sau đó đợi anh trở ra từ công ty.
“Anh lái xe đưa em tới nơi làm tóc anh hay làm đi.” Lệ Trùng Khánh ủng hộ hành động vì anh mà trở nên đẹp hơn của Diệp Văn Văn.
Diệp Văn Văn lắc đầu: “Anh cứ lo việc anh là được, không cần để ý em.”
Cô không muốn chuyện gì cũng bị Lệ Trùng Khánh sắp xếp ổn thỏa, như vậy sẽ khiến cô càng mất tự nhiên.
Lệ Trùng Khánh xoa đầu cô, sau đó hôn nhẹ lên trán cô.
“Vậy anh làm xong sẽ gọi cho em.”
Lệ Trùng Khánh bước vào tòa cao ốc của công ty, Diệp Văn Văn thì lại nhanh nhẹn đi tới tiệm làm tóc mà cô muốn tới.
Cô vừa đi tới đầu hẻm thì mơ hồ cảm thấy bầu không khí xung quanh có gì đó không đúng.
Có lúc giác quan thứ sáu của phụ nữ vô cùng chính xác. Giống như hiện giờ, cô cảm thấy có người ở sau lưng cô, cô chợt dừng bước rồi quay đầu lại nhìn. Đúng là có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai cũng dừng bước, u ám nhìn cô.
Người đàn ông đó kéo mũ lưỡi trai xuống rất thấp, hoàn toàn không nhìn thấy mặt mũi. Nhưng dáng người và cách đi đường của anh ta khiến cô nhớ tới một người!
Quách Hữu!
Diệp Văn Văn nhìn con hẻm không một bóng người ở sau lưng, nghĩ từ đây đến tiệm làm tóc còn mấy chục bước, nên cô không hề do dự bắt đầu chạy.
Quách Hữu đằng sau lưng cô cũng sải bước đuổi theo, chạy thẳng tới chỗ cô.
Đúng là anh ta tới tìm cô! Không phải anh ta đã rời khỏi Nam Thành rồi sao?
Diệp Văn Văn cảm thấy cực kỳ không an lòng một cách khó hiểu. Cô sắp đến tiệm làm tóc, nhưng lại phát hiện nó đóng cửa, bên trên dán thông báo: Đóng cửa học tập bồi dưỡng.
Cô vừa định chạy sang siêu thị bên cạnh tránh né thì Quách Hữu đã theo sát ngay phía sau.
“Anh muốn làm gì!” Diệp Văn Văn bị ép dán sát người vào cửa kính.
Quách Hữu hơi nâng mũ lưỡi trai lên, lộ ra ánh mắt khiến người khác rùng mình.
“Tôi đã nói tôi sẽ còn tới tìm cô.” Quách Hữu cười âm u khiến người khác không rét mà run.
“Tôi cảm thấy chúng ta không cần gặp lại nhau.” Diệp Văn Văn bình tĩnh nói, nghiêng người muốn rời khỏi.
Thế nhưng Quách Hữu đã móc ra một thứ lạnh băng từ trong túi áo khoác, để ngay bên sườn eo cô.
Diệp Văn Văn trợn tròn mắt, trong mắt thoáng qua vẻ hoảng sợ.
Thứ tròn tròn lạnh lạnh kia… là họng súng!
“Ngoan ngoãn đi theo tôi, cục cưng trong tay tôi không có mắt đâu.”
Quách Hữu thấp giọng nói, một tay thân thiết quàng qua vai Diệp Văn Văn, sau đó đi sâu vào trong hẻm.
Trên đường có một thiếu niên trông giống học sinh đi xe đạp ngang qua, còn bóp còi xe ý bảo hai người nhường đường.
Quách Hữu kéo Diệp Văn Văn đi dựa sát vào tường, không để người khác nhìn ra chút khác thường nào.
Lúc Diệp Văn Văn đi qua thiếu niên kia, rất mong đối phương có thể nhìn cô nhiều hơn một chút, thấy được ánh mắt cầu cứu của cô.
Nhưng thiếu niên đó chỉ đơn thuần coi hai người như người yêu, có cảm giác nhìn nhiều sẽ không lễ phép, nên chỉ liếc vội một cái rồi nhanh chóng đạp xe rời khỏi.
Diệp Văn Văn nhớ tới điện thoại trong túi, cô nhất định phải nghĩ cách gọi cho Lệ Trùng Khánh, để anh tới cứu cô.
Dù sao thì, nhất định phải gọi được 113!
Thấy Lệ Trùng Khánh bỗng dưng thiếu đứng đắn, Diệp Văn Văn lại đỏ mặt.
“Ban ngày ban mặt anh có thể nói chuyện tử tế không!”
Lệ Trùng Khánh thích nhìn Diệp Văn Văn đỏ mặt vì anh: “Nhưng sự vui vẻ trong bồn tắm kia cũng xảy ra vào ban ngày.”
Diệp Văn Văn càng đỏ mặt hơn, cô dứt khoát nghiêng đầu không nhìn anh nữa, cách anh thật xa.
Dù là vậy thì cô vẫn hơi kích động, thậm chí còn ngẫm nghĩ lại chỗ đặc biệt của cái bồn tắm kia, đúng là xấu hổ quá…
Đã một thời gian Lệ Trùng Khánh không tới công ty xử lý công việc, hiện giờ còn khá lâu mới đến giờ cơm trưa nên anh chuẩn bị tới phòng làm việc ký mấy tập tài liệu.
Diệp Văn Văn cũng muốn gặp lại người nhà Lệ Trùng Khánh trong dáng vẻ càng xinh đẹp hơn nên đề nghị tới tiệm cắt tóc gần công ty làm tóc, sau đó đợi anh trở ra từ công ty.
“Anh lái xe đưa em tới nơi làm tóc anh hay làm đi.” Lệ Trùng Khánh ủng hộ hành động vì anh mà trở nên đẹp hơn của Diệp Văn Văn.
Diệp Văn Văn lắc đầu: “Anh cứ lo việc anh là được, không cần để ý em.”
Cô không muốn chuyện gì cũng bị Lệ Trùng Khánh sắp xếp ổn thỏa, như vậy sẽ khiến cô càng mất tự nhiên.
Lệ Trùng Khánh xoa đầu cô, sau đó hôn nhẹ lên trán cô.
“Vậy anh làm xong sẽ gọi cho em.”
Lệ Trùng Khánh bước vào tòa cao ốc của công ty, Diệp Văn Văn thì lại nhanh nhẹn đi tới tiệm làm tóc mà cô muốn tới.
Cô vừa đi tới đầu hẻm thì mơ hồ cảm thấy bầu không khí xung quanh có gì đó không đúng.
Có lúc giác quan thứ sáu của phụ nữ vô cùng chính xác. Giống như hiện giờ, cô cảm thấy có người ở sau lưng cô, cô chợt dừng bước rồi quay đầu lại nhìn. Đúng là có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai cũng dừng bước, u ám nhìn cô.
Người đàn ông đó kéo mũ lưỡi trai xuống rất thấp, hoàn toàn không nhìn thấy mặt mũi. Nhưng dáng người và cách đi đường của anh ta khiến cô nhớ tới một người!
Quách Hữu!
Diệp Văn Văn nhìn con hẻm không một bóng người ở sau lưng, nghĩ từ đây đến tiệm làm tóc còn mấy chục bước, nên cô không hề do dự bắt đầu chạy.
Quách Hữu đằng sau lưng cô cũng sải bước đuổi theo, chạy thẳng tới chỗ cô.
Đúng là anh ta tới tìm cô! Không phải anh ta đã rời khỏi Nam Thành rồi sao?
Diệp Văn Văn cảm thấy cực kỳ không an lòng một cách khó hiểu. Cô sắp đến tiệm làm tóc, nhưng lại phát hiện nó đóng cửa, bên trên dán thông báo: Đóng cửa học tập bồi dưỡng.
Cô vừa định chạy sang siêu thị bên cạnh tránh né thì Quách Hữu đã theo sát ngay phía sau.
“Anh muốn làm gì!” Diệp Văn Văn bị ép dán sát người vào cửa kính.
Quách Hữu hơi nâng mũ lưỡi trai lên, lộ ra ánh mắt khiến người khác rùng mình.
“Tôi đã nói tôi sẽ còn tới tìm cô.” Quách Hữu cười âm u khiến người khác không rét mà run.
“Tôi cảm thấy chúng ta không cần gặp lại nhau.” Diệp Văn Văn bình tĩnh nói, nghiêng người muốn rời khỏi.
Thế nhưng Quách Hữu đã móc ra một thứ lạnh băng từ trong túi áo khoác, để ngay bên sườn eo cô.
Diệp Văn Văn trợn tròn mắt, trong mắt thoáng qua vẻ hoảng sợ.
Thứ tròn tròn lạnh lạnh kia… là họng súng!
“Ngoan ngoãn đi theo tôi, cục cưng trong tay tôi không có mắt đâu.”
Quách Hữu thấp giọng nói, một tay thân thiết quàng qua vai Diệp Văn Văn, sau đó đi sâu vào trong hẻm.
Trên đường có một thiếu niên trông giống học sinh đi xe đạp ngang qua, còn bóp còi xe ý bảo hai người nhường đường.
Quách Hữu kéo Diệp Văn Văn đi dựa sát vào tường, không để người khác nhìn ra chút khác thường nào.
Lúc Diệp Văn Văn đi qua thiếu niên kia, rất mong đối phương có thể nhìn cô nhiều hơn một chút, thấy được ánh mắt cầu cứu của cô.
Nhưng thiếu niên đó chỉ đơn thuần coi hai người như người yêu, có cảm giác nhìn nhiều sẽ không lễ phép, nên chỉ liếc vội một cái rồi nhanh chóng đạp xe rời khỏi.
Diệp Văn Văn nhớ tới điện thoại trong túi, cô nhất định phải nghĩ cách gọi cho Lệ Trùng Khánh, để anh tới cứu cô.
Dù sao thì, nhất định phải gọi được 113!