Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
CHƯƠNG 40: COI LÀ CON GÁI MÀ CƯNG CHIỀU, COI LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ ĐỂ YÊU
“Anh cũng rất mâu thuẫn, sợ em biết được sự thật…” Giọng Lệ Trùng Khánh trầm hơn một chút.
“Tin nhắn đó của anh thật sự khiến em nổi da gà…” Diệp Văn Văn thở dài.
“Thực ra chỉ cần em suy nghĩ một chút là có thể đoán ra ai.” Tay Lệ Trùng Khánh không tấn công xuống dưới nữa mà chuyển lên trên, anh dễ dàng tới được mục tiêu, bắt đầu xoa xắn, bóp nhẹ.
“Em thật sự không dám liên tưởng đến hình tượng cao ngạo đó của anh!” Diệp Văn Văn gỡ bàn tay đang đặt trước ngực ra, nhưng tay anh lại dính chặt lên đó như keo 502.
“Bé ngốc, em quên lúc trước anh đã từng xưng trước mặt em là ba rồi sao?” Giọng điệu Lệ Trùng Khánh trở nên tủi thân.
Diệp Văn Văn lại sửng sốt, nhất thời không phản ứng lại.
“Anh từng nói anh sẽ cho em tất cả tình thương của ba mà em thiếu bao năm qua, anh sẽ coi em là con gái để cưng chiều trước rồi sẽ coi em là một người phụ nữ để yêu.” Lệ Trùng Khánh giúp Diệp Văn Văn nhớ lại quá khứ từng chút một.
Diệp Văn Văn sững sờ quay đầu lại, nhìn Lệ Trùng Khánh với vẻ phức tạp.
Đúng thế, anh từng nói như vậy, sao cô lại không liên tưởng với nhau chứ?
“Em… chưa bao giờ liên tưởng anh với tên biến thái đó vào với nhau.” Mắt Diệp Văn Văn loé lên, cảm thấy hơi khó xử.
“Thi thoảng biến thái, thi thoảng nghiêm túc, như vậy không tốt sao?” Lệ Trùng Khánh nhỏ giọng hỏi.
Diệp Văn Văn nhướng mày, vẻ mặt người đàn ông này không hề có sự áy náy sau chuyện biến thái đó mà ngược lại còn có ý muốn tiếp tục.
“Tốt thì tốt, có cảm giác khác… nhưng việc gì cũng phải có chừng mực, đúng không?” Diệp Văn Văn đưa tay xoa nhẹ râu trên mặt Lệ Trùng Khánh.
“Em nói, anh sẽ hoàn toàn nghe theo.” Lệ Trùng Khánh vùi đầu vào ngực Diệp Văn Văn.
“Đừng bao giờ giả làm người xa lạ để em không biết nữa, càng không thể chưa có được sự đồng ý của em mà đã tự ý làm.” Diệp Văn Văn đẩy Lệ Trùng Khánh ra: “Ví dụ như hành động hiện tại của anh vẫn chưa có sự cho phép của em!”
Lệ Trùng Khánh sững lại, bất đắc dĩ quay đầu đi, vẻ mặt chưa thoả mãn.
“Tuân mệnh, nữ hoàng đại nhân.” Lệ Trùng Khánh hết cách, dù sao anh vừa nói sẽ hoàn toàn nghe theo.
Hai người yên lặng nằm trên giường thêm một lát, nghe thấy tiếng ùng ục mới nhớ ra chưa ăn tối.
Sau khi xuống lầu, hai người giúp việc vẫn bận rộn trong phòng bếp.
Diệp Văn Văn nhìn đồng hồ trên tường mới biết đã chín giờ tối.
“Giờ này rồi vẫn để họ bận rộn như vậy, không hay lắm nhỉ…” Diệp Văn Văn cảm thấy mình có chứng sợ hãi giao tiếp xã hội, thấy người lạ là lại cực kỳ mất tự nhiên.
“Đây là nhiệm vụ của họ.” Lệ Trùng Khánh kéo Diệp Văn Văn ngồi vào bàn ăn.
Người giúp việc bê đồ ăn lên, sau đó thắp nến trên bàn, mang cả rượu đỏ lên nữa.
“Mời cậu mợ dùng bữa.” Người giúp việc chủ động lui ra, sau đó còn tắt hết đèn lớn trong phòng ăn, chỉ để lại đèn tường ở lối đi.
Ánh nến lung linh chia mặt Lệ Trùng Khánh thành hai nửa, nửa sáng nửa tối nhưng vẫn rất đẹp.
“Đây là bữa tối dưới ánh nến của chúng ta sao?” Diệp Văn Văn cười hỏi.
Lệ Trùng Khánh rót rượu vang cho Diệp Văn Văn, sau đó lịch lãm nâng ly lên.
“Đương nhiên, bữa tối dưới ánh nến chỉ thuộc về hai chúng ta.”
Một đêm đẹp tựa như giấc mộng.
Diệp Văn Văn nhìn Lệ Trùng Khánh nằm bên cạnh, người đàn ông có thể hô mưa gọi gió này đang nằm cạnh mình, yên lặng ngủ say như một đứa trẻ chưa lớn.
Cô và Lệ Trùng Khánh thật sự có thể bắt đầu lại sao?
Khi mọi chuyện đã được nói rõ ràng, tình yêu của họ có được mọi người xung quanh chúc phúc không?
Diệp Văn Văn lại nhớ lại những gì ông cụ Lệ từng nói:
“Nghe lời ông, rời xa nó, đừng để ông chết không nhắm mắt.”
Diệp Văn Văn biết ban đầu ông nội rất thích mình, nhưng sau này vì lòng tham của mẹ và sự nghiệp Lệ Trùng Khánh đang đi lên, ông chỉ có thể đứng ở góc độ của một người đàn ông và cân nhắc lợi và hại của cục diện.
Một tia đấu tranh lướt qua mặt Diệp Văn Văn, vẻ mặt kiên định ban đầu lại trở nên do dự.
“Anh cũng rất mâu thuẫn, sợ em biết được sự thật…” Giọng Lệ Trùng Khánh trầm hơn một chút.
“Tin nhắn đó của anh thật sự khiến em nổi da gà…” Diệp Văn Văn thở dài.
“Thực ra chỉ cần em suy nghĩ một chút là có thể đoán ra ai.” Tay Lệ Trùng Khánh không tấn công xuống dưới nữa mà chuyển lên trên, anh dễ dàng tới được mục tiêu, bắt đầu xoa xắn, bóp nhẹ.
“Em thật sự không dám liên tưởng đến hình tượng cao ngạo đó của anh!” Diệp Văn Văn gỡ bàn tay đang đặt trước ngực ra, nhưng tay anh lại dính chặt lên đó như keo 502.
“Bé ngốc, em quên lúc trước anh đã từng xưng trước mặt em là ba rồi sao?” Giọng điệu Lệ Trùng Khánh trở nên tủi thân.
Diệp Văn Văn lại sửng sốt, nhất thời không phản ứng lại.
“Anh từng nói anh sẽ cho em tất cả tình thương của ba mà em thiếu bao năm qua, anh sẽ coi em là con gái để cưng chiều trước rồi sẽ coi em là một người phụ nữ để yêu.” Lệ Trùng Khánh giúp Diệp Văn Văn nhớ lại quá khứ từng chút một.
Diệp Văn Văn sững sờ quay đầu lại, nhìn Lệ Trùng Khánh với vẻ phức tạp.
Đúng thế, anh từng nói như vậy, sao cô lại không liên tưởng với nhau chứ?
“Em… chưa bao giờ liên tưởng anh với tên biến thái đó vào với nhau.” Mắt Diệp Văn Văn loé lên, cảm thấy hơi khó xử.
“Thi thoảng biến thái, thi thoảng nghiêm túc, như vậy không tốt sao?” Lệ Trùng Khánh nhỏ giọng hỏi.
Diệp Văn Văn nhướng mày, vẻ mặt người đàn ông này không hề có sự áy náy sau chuyện biến thái đó mà ngược lại còn có ý muốn tiếp tục.
“Tốt thì tốt, có cảm giác khác… nhưng việc gì cũng phải có chừng mực, đúng không?” Diệp Văn Văn đưa tay xoa nhẹ râu trên mặt Lệ Trùng Khánh.
“Em nói, anh sẽ hoàn toàn nghe theo.” Lệ Trùng Khánh vùi đầu vào ngực Diệp Văn Văn.
“Đừng bao giờ giả làm người xa lạ để em không biết nữa, càng không thể chưa có được sự đồng ý của em mà đã tự ý làm.” Diệp Văn Văn đẩy Lệ Trùng Khánh ra: “Ví dụ như hành động hiện tại của anh vẫn chưa có sự cho phép của em!”
Lệ Trùng Khánh sững lại, bất đắc dĩ quay đầu đi, vẻ mặt chưa thoả mãn.
“Tuân mệnh, nữ hoàng đại nhân.” Lệ Trùng Khánh hết cách, dù sao anh vừa nói sẽ hoàn toàn nghe theo.
Hai người yên lặng nằm trên giường thêm một lát, nghe thấy tiếng ùng ục mới nhớ ra chưa ăn tối.
Sau khi xuống lầu, hai người giúp việc vẫn bận rộn trong phòng bếp.
Diệp Văn Văn nhìn đồng hồ trên tường mới biết đã chín giờ tối.
“Giờ này rồi vẫn để họ bận rộn như vậy, không hay lắm nhỉ…” Diệp Văn Văn cảm thấy mình có chứng sợ hãi giao tiếp xã hội, thấy người lạ là lại cực kỳ mất tự nhiên.
“Đây là nhiệm vụ của họ.” Lệ Trùng Khánh kéo Diệp Văn Văn ngồi vào bàn ăn.
Người giúp việc bê đồ ăn lên, sau đó thắp nến trên bàn, mang cả rượu đỏ lên nữa.
“Mời cậu mợ dùng bữa.” Người giúp việc chủ động lui ra, sau đó còn tắt hết đèn lớn trong phòng ăn, chỉ để lại đèn tường ở lối đi.
Ánh nến lung linh chia mặt Lệ Trùng Khánh thành hai nửa, nửa sáng nửa tối nhưng vẫn rất đẹp.
“Đây là bữa tối dưới ánh nến của chúng ta sao?” Diệp Văn Văn cười hỏi.
Lệ Trùng Khánh rót rượu vang cho Diệp Văn Văn, sau đó lịch lãm nâng ly lên.
“Đương nhiên, bữa tối dưới ánh nến chỉ thuộc về hai chúng ta.”
Một đêm đẹp tựa như giấc mộng.
Diệp Văn Văn nhìn Lệ Trùng Khánh nằm bên cạnh, người đàn ông có thể hô mưa gọi gió này đang nằm cạnh mình, yên lặng ngủ say như một đứa trẻ chưa lớn.
Cô và Lệ Trùng Khánh thật sự có thể bắt đầu lại sao?
Khi mọi chuyện đã được nói rõ ràng, tình yêu của họ có được mọi người xung quanh chúc phúc không?
Diệp Văn Văn lại nhớ lại những gì ông cụ Lệ từng nói:
“Nghe lời ông, rời xa nó, đừng để ông chết không nhắm mắt.”
Diệp Văn Văn biết ban đầu ông nội rất thích mình, nhưng sau này vì lòng tham của mẹ và sự nghiệp Lệ Trùng Khánh đang đi lên, ông chỉ có thể đứng ở góc độ của một người đàn ông và cân nhắc lợi và hại của cục diện.
Một tia đấu tranh lướt qua mặt Diệp Văn Văn, vẻ mặt kiên định ban đầu lại trở nên do dự.