Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
CHƯƠNG 31: CÓ TIỀN CÓ THỂ SAI KHIẾN MA QUỶ
Diệp Văn Văn khẩn trương nhìn, người đi vào là Lệ Trùng Khánh.
“Sao lại ngồi dưới đất, bị lạnh thì làm sao?” Lệ Trùng Khánh nhìn Diệp Văn Văn ngồi co ro trên sàn nhà, sải bước đi tới định đỡ cô dậy.
“Mẹ em sao rồi?” Cả người Diệp Văn Văn lạnh như băng, lời nói nói ra từ trong họng cũng chẳng thể tăng nhiệt độ.
“Đi rồi.” Lệ Trùng Khánh xoa đầu Diệp Văn Văn, dịu dàng nói.
Diệp Văn Văn không tin, mẹ cô khó đối phó thế nào, cô rõ ràng hơn bất kì ai.
“Anh cho bà ấy tiền sao?” Trừ phi bà ấy lấy được thứ mình muốn, nếu không không bao giờ rời đi.
“Anh tìm cho bà ấy một công việc, bà ấy đồng ý với anh sẽ không đi sòng bạc nữa.” Lệ Trùng Khánh qua loa nói.
“Bà ấy đồng ý sao? Sao bà ấy có thể đồng ý chứ?” Diệp Văn Văn không tin mẹ mình, cũng không tin Lệ Trùng Khánh có năng lực thuyết phục như thế.
“Anh nói rồi, em phải tin anh.” Lệ Trùng Khánh uốn gập gối ngồi xuống, sắc mặt dịu dàng.
Sự căng thẳng của Diệp Văn Văn vẫn không hề buông lỏng: “Bà ấy là sư tử ngoằm, mãi mãi cũng chẳng biết thỏa mãn, anh đừng có làm mấy việc thiện vô nghĩa đó.”
Lệ Trùng Khánh nắm tay Diệp Văn Văn, muốn dùng độ ấm trong bàn tay mình để sưởi ấm tay cô.
“Ngốc à, anh đã nói là để anh giải quyết thì anh sẽ dùng cách thích hợp nhất, giải quyết êm đẹp những chuyện này.”
Diệp Văn Văn vẫn đang phỏng đoán mức độ đáng tin cậy trong lời nói của Lệ Trùng Khánh, điện thoại bỗng hiện ra tin nhắn mà mẹ Diệp gửi đến.
“Con gái à, sau này mẹ tự kiếm tiền dưỡng lão, con chăm sóc bản thân cho tốt, phải trân trọng Tiểu Lệ, đừng có trách mẹ.”
Diệp Văn Văn rất ngạc nhiên, cầm điện thoại đưa cho Lệ Trùng Khánh xem: “Sao mẹ em lại gửi tin nhắn thế này cho em?”
“Ai mà biết? Khả năng là anh dạy bà ấy một khóa nên thoáng cái bà ấy đã hiểu ra rồi.”
Giọng điệu của Lệ Trùng Khánh vẫn ung dung như cũ, anh hi vọng Diệp Văn Văn có thể bình tĩnh lại, để trong lòng được nhẹ nhõm, đừng có nhức đầu vì chuyện này nữa.
“Mẹ em không dễ thông suốt thế đâu.” Diệp Văn Văn lắc đầu, nói chuyện có cứng rắn có mềm mỏng, cô đã thử vô số lần.
“Có tiền có thể sai khiến ma quỷ.” Lệ Trùng Khánh nhíu mày, chỉ đành nói ra điều kiện đi kèm.
Diệp Văn Văn sững ra, ánh mắt nhìn Lệ Trùng Khánh trở nên cực kì xấu hổ.
“Tất cả đều là anh cam tâm tình nguyện, em đừng thấy gánh nặng trong lòng.” Lệ Trùng Khánh sợ hãi nhìn thấy sắc mặt đó của Diệp Văn Văn.
“Ban nãy khi ở dưới lầu, anh không nên…” Không nên nói chúng ta đã quay lại với nhau, như thế sẽ khiến mẹ Diệp sinh lòng tham lam hơn.
“Nếu không nói thế thì mẹ em sẽ tìm khắp tất cả những người bạn trai cũ của em, sau đó sẽ tiếp tục giúp em tìm bạn trai mới.” Lệ Trùng Khánh rõ ràng tại sao Diệp Văn Văn lại qua lại với Quách Hữu.
Ánh mắt Diệp Văn Văn lóe lên, lúc này mới nhận ra tay mình vẫn đang được Lệ Trùng Khánh ôm trong lòng bàn tay.
Cô giơ tay lên rút ra, vịn giường định đứng dậy, nhưng vì ngồi quá lâu lại bất chợt đứng dậy nên đầu óc choáng váng, hai mắt biến thành màu đen.
“Sao vậy?”
Thấy Diệp Văn Văn sắp ngã xuống, Lệ Trùng Khánh vội vàng đứng dậy đỡ cô, nhưng vì quán tính bị cô kéo một cái nên cả hai người cùng ngã xuống giường.
Giường lớn mềm mại bị đè lên nên lõm xuống, Diệp Văn Văn không dám mở mắt ra, vì Lệ Trùng Khánh đè trên người, hơi thở của anh phả lên lông mi cô.
“Em… tin anh chứ?” Lệ Trùng Khánh do dự một chút rồi nói nhỏ.
Mỗi một chữ nói ra, hơi thở phả ra đều khiến lông mi Diệp Văn Văn run run theo.
Diệp Văn Văn tưởng là Lệ Trùng Khánh hỏi chuyện sự thay đổi của mẹ Diệp nên nhẹ giọng nói ừ, rồi gật đầu.
Một lúc lâu vẫn không nhận được hồi đáp của Lệ Trùng Khánh, nhưng sức nặng trên người cũng không giảm đi, Diệp Văn Văn chậm rãi mở mắt ra.
Đang định tập trung tiêu cự thì trên môi được một thứ mềm mại ấm áp nhẹ nhàng liếm lên.
Diệp Văn Văn khẩn trương nhìn, người đi vào là Lệ Trùng Khánh.
“Sao lại ngồi dưới đất, bị lạnh thì làm sao?” Lệ Trùng Khánh nhìn Diệp Văn Văn ngồi co ro trên sàn nhà, sải bước đi tới định đỡ cô dậy.
“Mẹ em sao rồi?” Cả người Diệp Văn Văn lạnh như băng, lời nói nói ra từ trong họng cũng chẳng thể tăng nhiệt độ.
“Đi rồi.” Lệ Trùng Khánh xoa đầu Diệp Văn Văn, dịu dàng nói.
Diệp Văn Văn không tin, mẹ cô khó đối phó thế nào, cô rõ ràng hơn bất kì ai.
“Anh cho bà ấy tiền sao?” Trừ phi bà ấy lấy được thứ mình muốn, nếu không không bao giờ rời đi.
“Anh tìm cho bà ấy một công việc, bà ấy đồng ý với anh sẽ không đi sòng bạc nữa.” Lệ Trùng Khánh qua loa nói.
“Bà ấy đồng ý sao? Sao bà ấy có thể đồng ý chứ?” Diệp Văn Văn không tin mẹ mình, cũng không tin Lệ Trùng Khánh có năng lực thuyết phục như thế.
“Anh nói rồi, em phải tin anh.” Lệ Trùng Khánh uốn gập gối ngồi xuống, sắc mặt dịu dàng.
Sự căng thẳng của Diệp Văn Văn vẫn không hề buông lỏng: “Bà ấy là sư tử ngoằm, mãi mãi cũng chẳng biết thỏa mãn, anh đừng có làm mấy việc thiện vô nghĩa đó.”
Lệ Trùng Khánh nắm tay Diệp Văn Văn, muốn dùng độ ấm trong bàn tay mình để sưởi ấm tay cô.
“Ngốc à, anh đã nói là để anh giải quyết thì anh sẽ dùng cách thích hợp nhất, giải quyết êm đẹp những chuyện này.”
Diệp Văn Văn vẫn đang phỏng đoán mức độ đáng tin cậy trong lời nói của Lệ Trùng Khánh, điện thoại bỗng hiện ra tin nhắn mà mẹ Diệp gửi đến.
“Con gái à, sau này mẹ tự kiếm tiền dưỡng lão, con chăm sóc bản thân cho tốt, phải trân trọng Tiểu Lệ, đừng có trách mẹ.”
Diệp Văn Văn rất ngạc nhiên, cầm điện thoại đưa cho Lệ Trùng Khánh xem: “Sao mẹ em lại gửi tin nhắn thế này cho em?”
“Ai mà biết? Khả năng là anh dạy bà ấy một khóa nên thoáng cái bà ấy đã hiểu ra rồi.”
Giọng điệu của Lệ Trùng Khánh vẫn ung dung như cũ, anh hi vọng Diệp Văn Văn có thể bình tĩnh lại, để trong lòng được nhẹ nhõm, đừng có nhức đầu vì chuyện này nữa.
“Mẹ em không dễ thông suốt thế đâu.” Diệp Văn Văn lắc đầu, nói chuyện có cứng rắn có mềm mỏng, cô đã thử vô số lần.
“Có tiền có thể sai khiến ma quỷ.” Lệ Trùng Khánh nhíu mày, chỉ đành nói ra điều kiện đi kèm.
Diệp Văn Văn sững ra, ánh mắt nhìn Lệ Trùng Khánh trở nên cực kì xấu hổ.
“Tất cả đều là anh cam tâm tình nguyện, em đừng thấy gánh nặng trong lòng.” Lệ Trùng Khánh sợ hãi nhìn thấy sắc mặt đó của Diệp Văn Văn.
“Ban nãy khi ở dưới lầu, anh không nên…” Không nên nói chúng ta đã quay lại với nhau, như thế sẽ khiến mẹ Diệp sinh lòng tham lam hơn.
“Nếu không nói thế thì mẹ em sẽ tìm khắp tất cả những người bạn trai cũ của em, sau đó sẽ tiếp tục giúp em tìm bạn trai mới.” Lệ Trùng Khánh rõ ràng tại sao Diệp Văn Văn lại qua lại với Quách Hữu.
Ánh mắt Diệp Văn Văn lóe lên, lúc này mới nhận ra tay mình vẫn đang được Lệ Trùng Khánh ôm trong lòng bàn tay.
Cô giơ tay lên rút ra, vịn giường định đứng dậy, nhưng vì ngồi quá lâu lại bất chợt đứng dậy nên đầu óc choáng váng, hai mắt biến thành màu đen.
“Sao vậy?”
Thấy Diệp Văn Văn sắp ngã xuống, Lệ Trùng Khánh vội vàng đứng dậy đỡ cô, nhưng vì quán tính bị cô kéo một cái nên cả hai người cùng ngã xuống giường.
Giường lớn mềm mại bị đè lên nên lõm xuống, Diệp Văn Văn không dám mở mắt ra, vì Lệ Trùng Khánh đè trên người, hơi thở của anh phả lên lông mi cô.
“Em… tin anh chứ?” Lệ Trùng Khánh do dự một chút rồi nói nhỏ.
Mỗi một chữ nói ra, hơi thở phả ra đều khiến lông mi Diệp Văn Văn run run theo.
Diệp Văn Văn tưởng là Lệ Trùng Khánh hỏi chuyện sự thay đổi của mẹ Diệp nên nhẹ giọng nói ừ, rồi gật đầu.
Một lúc lâu vẫn không nhận được hồi đáp của Lệ Trùng Khánh, nhưng sức nặng trên người cũng không giảm đi, Diệp Văn Văn chậm rãi mở mắt ra.
Đang định tập trung tiêu cự thì trên môi được một thứ mềm mại ấm áp nhẹ nhàng liếm lên.