Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
CHƯƠNG 11: MỌT GÔNG TRONG TÙ
Diệp Văn Văn trợn mắt nhìn anh ta, cả người bắt đầu run run.
“Anh rốt cuộc là ai?”
Người đàn ông đeo chiếc mặt nạ đen, trong ánh mắt lộ ra những cảm xúc khó hiểu.
Một tay anh ta dựa ở mép giường, môi đã trắng bệch, ngực còn đang chảy máu không ngừng.
Diệp Văn Văn lấy dũng khí đến gần, đưa tay muốn cởi mặt nạ trên mặt người đàn ông.
Người đàn ông lại dùng sức giam Diệp Văn Văn trong ngực, hít một hơi thật sâu.
“Tôi chết rồi, ai tới chăm sóc em. . .”
Lần này người đàn ông không định hạ thấp giọng, nhưng giọng yếu không có chút sức sống nào.
Trong cổ họng Diệp Văn Văn như mắc cục máu, cả người không thể nhúc nhích.
Giọng này là. . .
Sắc mặt Diệp Văn Văn trắng bệch, cô trố mắt nghẹn họng nhìn người đàn ông trước mắt, nhìn đôi mắt sắc như báo của anh, nhìn đôi môi tái không còn sắc máu của anh.
“Tại sao là anh. . .” Diệp Văn Văn run rẩy mở miệng, đã không có dũng khí cởi chiếc mặt nạ.
“Tại sao không thể là tôi. . .” Người đàn ông nằm trên người Diệp Văn Văn, giọng rất nhẹ.
Diệp Văn Văn cảm giác áo mình ướt nhẹp mới nhớ vết thương trên người anh vẫn còn chảy máu.
“Tôi đưa anh đến bệnh viện. . .” Diệp Văn Văn lật đật lấy điện thoại, run rẩy bấm 115.
Người đàn ông đã không còn phản ứng nữa, đôi môi tái nhợt hơi nhếch, vẻ mặt bình yên.
“Lệ Trùng Khánh, anh tỉnh lại cho tôi!”
Diệp Văn Văn đã không nói được bây giờ cô có tâm trạng gì, cô đánh bàn tính lấy mạng đổi mạng với tên biến thái, cô là người hại anh bị thương, hôm nay nhỡ anh xảy ra chuyện gì cũng là do cô!
Bệnh viện Nam Thành.
Diệp Văn Văn cả người toàn máu ngồi nhìn giường bệnh, nhìn Lệ Trùng Khánh hôn mê bất tỉnh, cô vừa hận vừa tức vừa giận.
Người của khách sạn nhìn thấy ga trải giường đầy máu đã sớm gọi cảnh sát, người nhà họ Lệ cũng nghe tin chạy tới bệnh viện.
Diệp Văn Văn biết, bất kể lúc cô đâm dao đó dù tự vệ hay cố tình giết người, cô đều không thể thoát tội.
Sau khi xác nhận danh tính tên biến thái, đáy lòng Diệp Văn Văn cảm thấy bớt đi cảm giác bức bách, nghi ngờ.
Lệ Trùng Khánh lạc quan, sao lại trở nên u ám như vậy chứ ?
Trong suốt năm năm, rốt cuộc anh đã trải qua gì?
Diệp Văn Văn còn đang suy tư, cửa phòng bệnh chợt bị đẩy ra.
Mẹ Lệ cùng một cô gái trẻ tuổi sắc mặt hốt hoảng chạy vào, tát thẳng vào mặt Diệp Văn Văn.
“Bốp” một tiếng vang lên, Diệp Văn Văn bị đánh hoa cả mắt.
“Năm năm trước cô hại con trai tôi thành như vậy, bây giờ còn muốn giết nó, cái đồ xấu xa nhà cô!”
Mẹ Lệ nâng tay lên muốn tát cái nữa, nhìn Lệ Trùng Khánh yên tĩnh nằm trên giường, đấu tranh nén lại xúc động.
Diệp Văn Văn cúi đầu đứng ở một bên, cả người chật vật không chịu nổi.
“Mẹ nuôi, bác sĩ nói anh Trùng Khánh không nguy hiểm đến tính mạng, mẹ bớt giận.” Cô gái trẻ tuổi vỗ một cái sau lưng mẹ Lệ, không ngừng trấn an.
“Cũng chỉ Nghiêm Cẩn tốt, bây giờ cũng chỉ có con mới được tới gần người Trùng Khánh. . .” Mẹ Lệ thở dài, vô lực ngồi xuống.
Diệp Văn Văn ngẩn ra, trong nháy mắt đã biết thân phận cô gái trẻ tuổi kia.
Hóa ra cô ấy chính người hôm đó trong điện thoại Lệ Trùng Khánh dịu dàng hỏi chuyện váy cưới—— Đỗ Nghiêm Cẩn.
“Cô Diệp, cô đi thay quần áo khác trước đi, ở đây có chúng tôi trông nom là được rồi.”
Đỗ Nghiêm Cẩn đi tới bên cạnh Diệp Văn Văn, nhíu mày một cái, vết máu khô còn có mùi gay mũi khó ngửi.
“Nghiêm Cẩn không cần nói chuyện khách sáo với cô ta thế! Loại phụ nữ độc ác này cứ thế giao cho cảnh sát! Mọt gông trong tù cũng đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài!”
Mẹ Lệ lại máu dồn lên não, vô cùng kích động.
Diệp Văn Văn cắn môi dưới đứng yên không nhúc nhích, mặc cho bà không ngừng lảm nhảm mắng mình.
Cho đến ngoài cửa có cảnh sát mặc đồng phục tới, Diệp Văn Văn mới hoàn hồn từ trạng thái thất thần.
“Cô Diệp, mời theo chúng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến.”
Diệp Văn Văn trợn mắt nhìn anh ta, cả người bắt đầu run run.
“Anh rốt cuộc là ai?”
Người đàn ông đeo chiếc mặt nạ đen, trong ánh mắt lộ ra những cảm xúc khó hiểu.
Một tay anh ta dựa ở mép giường, môi đã trắng bệch, ngực còn đang chảy máu không ngừng.
Diệp Văn Văn lấy dũng khí đến gần, đưa tay muốn cởi mặt nạ trên mặt người đàn ông.
Người đàn ông lại dùng sức giam Diệp Văn Văn trong ngực, hít một hơi thật sâu.
“Tôi chết rồi, ai tới chăm sóc em. . .”
Lần này người đàn ông không định hạ thấp giọng, nhưng giọng yếu không có chút sức sống nào.
Trong cổ họng Diệp Văn Văn như mắc cục máu, cả người không thể nhúc nhích.
Giọng này là. . .
Sắc mặt Diệp Văn Văn trắng bệch, cô trố mắt nghẹn họng nhìn người đàn ông trước mắt, nhìn đôi mắt sắc như báo của anh, nhìn đôi môi tái không còn sắc máu của anh.
“Tại sao là anh. . .” Diệp Văn Văn run rẩy mở miệng, đã không có dũng khí cởi chiếc mặt nạ.
“Tại sao không thể là tôi. . .” Người đàn ông nằm trên người Diệp Văn Văn, giọng rất nhẹ.
Diệp Văn Văn cảm giác áo mình ướt nhẹp mới nhớ vết thương trên người anh vẫn còn chảy máu.
“Tôi đưa anh đến bệnh viện. . .” Diệp Văn Văn lật đật lấy điện thoại, run rẩy bấm 115.
Người đàn ông đã không còn phản ứng nữa, đôi môi tái nhợt hơi nhếch, vẻ mặt bình yên.
“Lệ Trùng Khánh, anh tỉnh lại cho tôi!”
Diệp Văn Văn đã không nói được bây giờ cô có tâm trạng gì, cô đánh bàn tính lấy mạng đổi mạng với tên biến thái, cô là người hại anh bị thương, hôm nay nhỡ anh xảy ra chuyện gì cũng là do cô!
Bệnh viện Nam Thành.
Diệp Văn Văn cả người toàn máu ngồi nhìn giường bệnh, nhìn Lệ Trùng Khánh hôn mê bất tỉnh, cô vừa hận vừa tức vừa giận.
Người của khách sạn nhìn thấy ga trải giường đầy máu đã sớm gọi cảnh sát, người nhà họ Lệ cũng nghe tin chạy tới bệnh viện.
Diệp Văn Văn biết, bất kể lúc cô đâm dao đó dù tự vệ hay cố tình giết người, cô đều không thể thoát tội.
Sau khi xác nhận danh tính tên biến thái, đáy lòng Diệp Văn Văn cảm thấy bớt đi cảm giác bức bách, nghi ngờ.
Lệ Trùng Khánh lạc quan, sao lại trở nên u ám như vậy chứ ?
Trong suốt năm năm, rốt cuộc anh đã trải qua gì?
Diệp Văn Văn còn đang suy tư, cửa phòng bệnh chợt bị đẩy ra.
Mẹ Lệ cùng một cô gái trẻ tuổi sắc mặt hốt hoảng chạy vào, tát thẳng vào mặt Diệp Văn Văn.
“Bốp” một tiếng vang lên, Diệp Văn Văn bị đánh hoa cả mắt.
“Năm năm trước cô hại con trai tôi thành như vậy, bây giờ còn muốn giết nó, cái đồ xấu xa nhà cô!”
Mẹ Lệ nâng tay lên muốn tát cái nữa, nhìn Lệ Trùng Khánh yên tĩnh nằm trên giường, đấu tranh nén lại xúc động.
Diệp Văn Văn cúi đầu đứng ở một bên, cả người chật vật không chịu nổi.
“Mẹ nuôi, bác sĩ nói anh Trùng Khánh không nguy hiểm đến tính mạng, mẹ bớt giận.” Cô gái trẻ tuổi vỗ một cái sau lưng mẹ Lệ, không ngừng trấn an.
“Cũng chỉ Nghiêm Cẩn tốt, bây giờ cũng chỉ có con mới được tới gần người Trùng Khánh. . .” Mẹ Lệ thở dài, vô lực ngồi xuống.
Diệp Văn Văn ngẩn ra, trong nháy mắt đã biết thân phận cô gái trẻ tuổi kia.
Hóa ra cô ấy chính người hôm đó trong điện thoại Lệ Trùng Khánh dịu dàng hỏi chuyện váy cưới—— Đỗ Nghiêm Cẩn.
“Cô Diệp, cô đi thay quần áo khác trước đi, ở đây có chúng tôi trông nom là được rồi.”
Đỗ Nghiêm Cẩn đi tới bên cạnh Diệp Văn Văn, nhíu mày một cái, vết máu khô còn có mùi gay mũi khó ngửi.
“Nghiêm Cẩn không cần nói chuyện khách sáo với cô ta thế! Loại phụ nữ độc ác này cứ thế giao cho cảnh sát! Mọt gông trong tù cũng đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài!”
Mẹ Lệ lại máu dồn lên não, vô cùng kích động.
Diệp Văn Văn cắn môi dưới đứng yên không nhúc nhích, mặc cho bà không ngừng lảm nhảm mắng mình.
Cho đến ngoài cửa có cảnh sát mặc đồng phục tới, Diệp Văn Văn mới hoàn hồn từ trạng thái thất thần.
“Cô Diệp, mời theo chúng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến.”