Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-65
Chương 65: Chắc cô điên mất!
(65)
"Vậy thì tốt rồi. Nếu cô đã hiểu hết rồi thì tôi yên tâm, những lúc không có ai ở nhà thì cô có thể tự lo cho mình được. Tránh phụ thuộc vào người khác quá nhiều."
Tư Mộc gật đầu, không đáp lại Trình Mục Vĩ, trên gương mặt vẫn còn một chút phiếm hồng.
"Mà, tại sao mặt của cô vẫn còn đỏ thế? Lại bị sốt à?"
Trình Mục Vĩ ngây ngô nhìn Tư Mộc. Trình Mục Vĩ biết Tư Mộc là đang xấu hổ nhưng không dám mở miệng nói ra những từ này, nếu không Bạch Hạo Vân chắc chắn sẽ giết Trình Mục Vĩ anh mất. Lỡ nói những lời không phải đến lúc đó làm cho Tư Mộc khóc như vừa nãy, điều đó chắc chắn sẽ khiến cho Bạch Hạo Vân tức giận hệt như lúc chuẩn bị ăn cơm, vậy thì đời này của Trình Mục Vĩ coi như tiêu.
Vì thế, Trình Mục Vĩ mới khôn ngoan đem bệnh tình của Tư Mộc ra làm một tấm bia đỡ đạn cho bản thân mình. Đây vừa là một lý do đường đường chính chính, khiến cho đối phương không muốn cũng phải trả lời mà còn giúp Trình Mục Vĩ tránh được một kiếp nạn đấy.
Chứ mà để cho Bạch Hạo Vân nhìn thấy Trình Mục Vĩ lại trêu chọc người con gái mà cậu ta yêu, thì chắc chắn Bạch Hạo Vân sẽ lôi cổ Trình Mục Vĩ ra khỏi nhà. Và sau đó thì sao? Hoàn toàn không có sau đó nữa. Cuộc đời này của Trình Mục Vĩ coi như là tiêu luôn rồi. Chắc chắn Trình Mục Vĩ sẽ được gặp lại ông bà tổ tiên của mình sau bao nhiêu năm đấy nhỉ?
Nhưng Trình Mục Vĩ anh không muốn như thế đâu. Trình Mục Vĩ vẫn còn rất muốn sống, muốn hưởng thụ, muốn đi chơi ở khắp mọi nơi trên thế giới, làm những điều mà Trình Mục Vĩ anh muốn làm nhất. Chứ Trình Mục Vĩ chưa muốn hồn mình một nơi mà xác mình một nẻo đâu.
Chính vì thế, tránh chọc cho Bạch Hạo Vân giận lên, nếu không, cái mạng nhỏ bé này của Trình Mục Vĩ cho dù có là thần tiên giáng thế cũng không thể giữ được cái mạng này của Trình Mục Vĩ. Bạch Hạo Vân mà tức giận thực sự thì rất là đáng sợ đấy, lúc trước khi ăn cơm vừa nãy Bạch Hạo Vân chỉ là muốn cảnh cáo Trình Mục Vĩ anh mà thôi, chứ chưa thật sự tức giận lên đâu. Trình Mục Vĩ từng chứng kiến cảnh mà Bạch Hạo Vân nổi giận rồi, cực kỳ là đáng sợ luôn.
Hơn nữa, Trình Mục Vĩ chơi với Bạch Hạo Vân bao nhiêu năm, chẳng lẽ lại không biết được con người của Bạch Hạo Vân như thế nào chứ? Với cả, khi nào Bạch Hạo Vân nổi giận, Trình Mục Vĩ đều hoàn toàn rất rõ điều đó.
Mà không muốn để cho Bạch Hạo Vân nổi giận ấy, tốt nhất là đừng có trêu đùa Tư Mộc quá khiến cho người con gái này khóc, như thế sẽ rất an toàn. Đây là kinh nghiệm mà Trình Mục Vĩ rút ra được sau buổi sáng ngày hôm nay. Không muốn để cho Bạch Hạo Vân tức giận, vậy thì không được trêu đùa Tư Mộc quá đáng.
Bởi vì, Trình Mục Vĩ nhìn ra được, tình cảm mà Bạch Hạo Vân dành cho người con gái tên là Tư Mộc này nhiều đến nhường nào. Khi nhìn thấy người con gái yếu đuối này khóc, trong đôi mắt kia của Bạch Hạo Vân tràn ngập vẻ đau lòng, xót xa. Điều này rất khiến cho Bạch Hạo Vân nổi giận.
Nhưng Trình Mục Vĩ không thể không thừa nhận rằng, quả thật con người của Bạch Hạo Vân thật sự rất nặng tình. Tình cảm của Bạch Hạo Vân dành cho Tư Mộc bao nhiêu năm nay vẫn không hề giảm đi một chút nào cả, thậm chí còn tăng lên rất nhiều là đằng khác nữa.
Trên đời này, người đàn ông giống như Bạch Hạo Vân thật sự rất hiếm, rất ít người chung tình giống như Bạch Hạo Vân. Nhưng Trình Mục Vĩ lại cảm thấy buồn bã cho người bạn thân này của mình.
Nếu Bạch Hạo Vân thật sự thích người ta như vậy, tại sao lại không chịu nói ra cho Tư Mộc biết? Nói ra, chẳng phải là dễ chịu hơn hay sao, vậy thì cứ giữ khư khư ở trong lòng mình làm gì chứ? Hiện giờ, Tư Mộc vẫn còn đang ở bên cạnh Bạch Hạo Vân. Chứ sau này thì sao? Tư Mộc đâu có thể ở bên cạnh Bạch Hạo Vân đến hết đời này.
Nếu Bạch Hạo Vân cứ sợ không nói ra những lời trong lòng mình như vậy, rồi có ngày, Tư Mộc thật sự thích người khác thì phải làm sao đây? Cho dù lúc đó Bạch Hạo Vân có làm cách nào đi chăng nữa cũng không thể đem Tư Mộc trở lại bên cạnh mình được.
Vậy thì, cứ nói ra đi. Thà là đau một lần rồi thôi, chứ đừng để cho bản thân bị nỗi đau đớn gặm nhấm đến hết phần đời còn lại này.
Đây chính là một trong những nỗi phiền lòng của Trình Mục Vĩ anh. Nhưng Trình Mục Vĩ thật sự không biết cách nào để có thể giúp đỡ cho người bạn thân này của mình cả. Cho dù Trình Mục Vĩ anh có muốn giúp đi chăng nữa nhưng Bạch Hạo Vân nhất định không chịu nói ra những điều mà mình chôn giấu trong lòng bao nhiêu năm nay cho Tư Mộc biết, đến Trình Mục Vĩ anh cũng chịu luôn. Cho dù Trình Mục Vĩ có bày ra bao nhiêu là cách hay đi chăng nữa.
Vì vậy, điều tất yếu đó chính là Bạch Hạo Vân phải mạnh dạn nói ra, tới lúc đó Trình Mục Vĩ mới có thể giúp đỡ Bạch Hạo Vân được. Cho dù là Tư Mộc có từ chối Bạch Hạo Vân đi chăng nữa, Trình Mục Vĩ chắc chắn sẽ có cách giúp Bạch Hạo Vân theo đuổi được người con gái này. Chỉ cần Bạch Hạo Vân lên tiếng nói một câu với Trình Mục Vĩ mà thôi.
Nhưng mà Bạch Hạo Vân lại không chịu nói ra nó mới đau chứ. Trường hợp này Trình Mục Vĩ cũng hết cách, chỉ biết lắc đầu thở dài, cười khổ một tiếng trong lòng mà thôi chứ làm sao giờ?
Thấy Trình Mục Vĩ lên tiếng hỏi mình như vậy, khuôn mặt của Tư Mộc đã đỏ nay lại càng đỏ hơn nữa. Lúc này khuôn mặt của Tư Mộc đã đỏ như gấc chín, nóng bừng bừng y như là đang bị sốt vậy. Người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng Tư Mộc lại bị sốt nữa đấy chứ.
"Không... Không phải đâu... Chỉ là... Chỉ là tôi... Tôi cảm thấy... Hơi nóng mà thôi!"
Tư Mộc xua xua hai tay, giọng nói lắp ba lắp bắp, như là đang rất luống cuống vậy. Tư Mộc cũng không biết bản thân mình tại sao nó lại như vậy nữa. Cô luống cuống giải thích, không muốn để cho Trình Mục Vĩ phát hiện ra.
Nếu Trình Mục Vĩ phát hiện ra, thì người đang ngồi ở bên cạnh của Tư Mộc, Bạch Hạo Vân, chắc chắn cũng sẽ biết được. Tới lúc đó, Tư Mộc cũng không biết phải giấu mặt của mình đi đâu nữa? Và cô cũng sợ để cho Bạch Hạo Vân biết được, sau này Tư Mộc cũng không biết mình phải nhìn mặt của Bạch Hạo Vân như thế nào nữa?
"Nóng? Tư Mộc, cô có chắc chắn là cô không có bị sốt hay không vậy? Trời sắp chuyển sang mùa đông rồi, nhiệt độ đã giảm, ngoài trời còn lạnh buốt. Tại sao cô lại cảm thấy nóng được nhỉ?"
Trình Mục Vĩ khuôn mặt khó hiểu ngước nhìn người con gái đang ngồi ở phía đối diện với mình ở phía kia, bên cạnh người bạn thân của Trình Mục Vĩ anh, Bạch Hạo Vân. Điều khiến Trình Mục Vĩ khó hiểu đó chính là, trời thì đang lạnh, tại sao Tư Mộc lại cảm thấy nóng cơ chứ? Chẳng lẽ lại phát sốt thật à? Không thể nào, lúc nãy còn rất bình thường mà.
Tư Mộc nhất thời nghẹn họng không nói được gì. Không phải là Tư Mộc không nói được gì mà là cô nhất thời không thể phản bác lại lời nói của Trình Mục Vĩ. Đúng là ngoài trời đang lạnh, vậy mà Tư Mộc lại nói mình cảm thấy nóng, thế có chết hay không chứ lị?
Nếu Bạch Hạo Vân và Trình Mục Vĩ không có ở đây, Tư Mộc nhất định sẽ tát cho bản thân của mình một cái đấy. Bởi vì cuống quá mà Tư Mộc cũng không biết phải tìm lý do nào cho thích hợp nữa. Nhưng mà hai người bọn họ vẫn còn ngồi ở đây, nên Tư Mộc vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh, tránh để cho Bạch Hạo Vân nổi giận, thế thì phiền lắm
Thấy Trình Mục Vĩ cứ nhìn chằm chằm mình như vậy, Tư Mộc không biết phải nói thế nào. Cô đưa tay gãi gãi đầu, khuôn mặt hiện rõ vẻ khó xử. Giọng nói phát ra từ miệng của Tư Mộc mang theo vẻ luống cuống như đang muốn giải thích.
"Tôi thật sự cảm thấy nóng mà, chứ không phải bị sốt đâu. Chẳng phải vừa rồi Trình Mục Vĩ anh mới khám lại cho tôi đấy sao? Tôi vẫn bình thường mà, làm gì có vấn đề gì chứ? Chắc do Trình Mục Vĩ anh suy nghĩ nhiều mà thôi."
Trình Mục Vĩ gật đầu, chắc là do anh lo lắng quá rồi. Cũng phải, Trình Mục Vĩ anh vừa mới khám lại cho Tư Mộc mà, đâu có vấn đề gì. Chắc do cơ thể của Tư Mộc là như vậy thôi, chắc không sao đâu.
Lúc này, trong lòng của Tư Mộc âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, Trình Mục Vĩ không tra hỏi cô thêm nữa, nếu không không biết lúc nào Tư Mộc lại buột miệng nói ra toàn bộ, thế thì chết mất! Cứ cái đà này, chắc Tư Mộc sẽ bị bệnh đau tim sớm mất, rồi có ngày cô đột quỵ tại chỗ luôn chứ chả tưởng à.
"Em thật sự không sao?"
Lúc này, Bạch Hạo Vân đang ngồi ở bên cạnh của Tư Mộc mới lên tiếng. Anh muốn xác nhận xem Tư Mộc không có chuyện gì thì mới an tâm được. Chứ không, lại để Tư Mộc như tối hôm qua thì không biết Bạch Hạo Vân sẽ lo lắng như thế nào nữa đây?
Vừa nãy, Bạch Hạo Vân không lên tiếng là vì thấy Trình Mục Vĩ hỏi xem có phải Tư Mộc lại bị sốt hay không? Nếu thật sự bị sốt thì để Trình Mục Vĩ khám bệnh cho Tư Mộc luôn, cũng đỡ phải chạy đi chạy lại nhiều.
"Thật sự không sao mà!"
Tư Mộc nhìn Bạch Hạo Vân, cô đưa tay gãi gãi đầu, miệng cười hì hì như muốn xác nhận là bản thân của cô không có bị gì hết. Ngoài mặt là vậy nhưng trong lòng của Tư Mộc đang không ngừng gào thét.
Lại đến anh nữa, Bạch Hạo Vân! Anh thấy tôi chưa đủ khổ hay sao mà lại muốn đổ thêm dầu vào lửa như thế này chứ. Mãi mới giải quyết xong Trình Mục Vĩ, giờ lại đến cả Bạch Hạo Vân anh nữa. Cứ như thế này chắc tôi chết vì điên mất!
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.
(65)
"Vậy thì tốt rồi. Nếu cô đã hiểu hết rồi thì tôi yên tâm, những lúc không có ai ở nhà thì cô có thể tự lo cho mình được. Tránh phụ thuộc vào người khác quá nhiều."
Tư Mộc gật đầu, không đáp lại Trình Mục Vĩ, trên gương mặt vẫn còn một chút phiếm hồng.
"Mà, tại sao mặt của cô vẫn còn đỏ thế? Lại bị sốt à?"
Trình Mục Vĩ ngây ngô nhìn Tư Mộc. Trình Mục Vĩ biết Tư Mộc là đang xấu hổ nhưng không dám mở miệng nói ra những từ này, nếu không Bạch Hạo Vân chắc chắn sẽ giết Trình Mục Vĩ anh mất. Lỡ nói những lời không phải đến lúc đó làm cho Tư Mộc khóc như vừa nãy, điều đó chắc chắn sẽ khiến cho Bạch Hạo Vân tức giận hệt như lúc chuẩn bị ăn cơm, vậy thì đời này của Trình Mục Vĩ coi như tiêu.
Vì thế, Trình Mục Vĩ mới khôn ngoan đem bệnh tình của Tư Mộc ra làm một tấm bia đỡ đạn cho bản thân mình. Đây vừa là một lý do đường đường chính chính, khiến cho đối phương không muốn cũng phải trả lời mà còn giúp Trình Mục Vĩ tránh được một kiếp nạn đấy.
Chứ mà để cho Bạch Hạo Vân nhìn thấy Trình Mục Vĩ lại trêu chọc người con gái mà cậu ta yêu, thì chắc chắn Bạch Hạo Vân sẽ lôi cổ Trình Mục Vĩ ra khỏi nhà. Và sau đó thì sao? Hoàn toàn không có sau đó nữa. Cuộc đời này của Trình Mục Vĩ coi như là tiêu luôn rồi. Chắc chắn Trình Mục Vĩ sẽ được gặp lại ông bà tổ tiên của mình sau bao nhiêu năm đấy nhỉ?
Nhưng Trình Mục Vĩ anh không muốn như thế đâu. Trình Mục Vĩ vẫn còn rất muốn sống, muốn hưởng thụ, muốn đi chơi ở khắp mọi nơi trên thế giới, làm những điều mà Trình Mục Vĩ anh muốn làm nhất. Chứ Trình Mục Vĩ chưa muốn hồn mình một nơi mà xác mình một nẻo đâu.
Chính vì thế, tránh chọc cho Bạch Hạo Vân giận lên, nếu không, cái mạng nhỏ bé này của Trình Mục Vĩ cho dù có là thần tiên giáng thế cũng không thể giữ được cái mạng này của Trình Mục Vĩ. Bạch Hạo Vân mà tức giận thực sự thì rất là đáng sợ đấy, lúc trước khi ăn cơm vừa nãy Bạch Hạo Vân chỉ là muốn cảnh cáo Trình Mục Vĩ anh mà thôi, chứ chưa thật sự tức giận lên đâu. Trình Mục Vĩ từng chứng kiến cảnh mà Bạch Hạo Vân nổi giận rồi, cực kỳ là đáng sợ luôn.
Hơn nữa, Trình Mục Vĩ chơi với Bạch Hạo Vân bao nhiêu năm, chẳng lẽ lại không biết được con người của Bạch Hạo Vân như thế nào chứ? Với cả, khi nào Bạch Hạo Vân nổi giận, Trình Mục Vĩ đều hoàn toàn rất rõ điều đó.
Mà không muốn để cho Bạch Hạo Vân nổi giận ấy, tốt nhất là đừng có trêu đùa Tư Mộc quá khiến cho người con gái này khóc, như thế sẽ rất an toàn. Đây là kinh nghiệm mà Trình Mục Vĩ rút ra được sau buổi sáng ngày hôm nay. Không muốn để cho Bạch Hạo Vân tức giận, vậy thì không được trêu đùa Tư Mộc quá đáng.
Bởi vì, Trình Mục Vĩ nhìn ra được, tình cảm mà Bạch Hạo Vân dành cho người con gái tên là Tư Mộc này nhiều đến nhường nào. Khi nhìn thấy người con gái yếu đuối này khóc, trong đôi mắt kia của Bạch Hạo Vân tràn ngập vẻ đau lòng, xót xa. Điều này rất khiến cho Bạch Hạo Vân nổi giận.
Nhưng Trình Mục Vĩ không thể không thừa nhận rằng, quả thật con người của Bạch Hạo Vân thật sự rất nặng tình. Tình cảm của Bạch Hạo Vân dành cho Tư Mộc bao nhiêu năm nay vẫn không hề giảm đi một chút nào cả, thậm chí còn tăng lên rất nhiều là đằng khác nữa.
Trên đời này, người đàn ông giống như Bạch Hạo Vân thật sự rất hiếm, rất ít người chung tình giống như Bạch Hạo Vân. Nhưng Trình Mục Vĩ lại cảm thấy buồn bã cho người bạn thân này của mình.
Nếu Bạch Hạo Vân thật sự thích người ta như vậy, tại sao lại không chịu nói ra cho Tư Mộc biết? Nói ra, chẳng phải là dễ chịu hơn hay sao, vậy thì cứ giữ khư khư ở trong lòng mình làm gì chứ? Hiện giờ, Tư Mộc vẫn còn đang ở bên cạnh Bạch Hạo Vân. Chứ sau này thì sao? Tư Mộc đâu có thể ở bên cạnh Bạch Hạo Vân đến hết đời này.
Nếu Bạch Hạo Vân cứ sợ không nói ra những lời trong lòng mình như vậy, rồi có ngày, Tư Mộc thật sự thích người khác thì phải làm sao đây? Cho dù lúc đó Bạch Hạo Vân có làm cách nào đi chăng nữa cũng không thể đem Tư Mộc trở lại bên cạnh mình được.
Vậy thì, cứ nói ra đi. Thà là đau một lần rồi thôi, chứ đừng để cho bản thân bị nỗi đau đớn gặm nhấm đến hết phần đời còn lại này.
Đây chính là một trong những nỗi phiền lòng của Trình Mục Vĩ anh. Nhưng Trình Mục Vĩ thật sự không biết cách nào để có thể giúp đỡ cho người bạn thân này của mình cả. Cho dù Trình Mục Vĩ anh có muốn giúp đi chăng nữa nhưng Bạch Hạo Vân nhất định không chịu nói ra những điều mà mình chôn giấu trong lòng bao nhiêu năm nay cho Tư Mộc biết, đến Trình Mục Vĩ anh cũng chịu luôn. Cho dù Trình Mục Vĩ có bày ra bao nhiêu là cách hay đi chăng nữa.
Vì vậy, điều tất yếu đó chính là Bạch Hạo Vân phải mạnh dạn nói ra, tới lúc đó Trình Mục Vĩ mới có thể giúp đỡ Bạch Hạo Vân được. Cho dù là Tư Mộc có từ chối Bạch Hạo Vân đi chăng nữa, Trình Mục Vĩ chắc chắn sẽ có cách giúp Bạch Hạo Vân theo đuổi được người con gái này. Chỉ cần Bạch Hạo Vân lên tiếng nói một câu với Trình Mục Vĩ mà thôi.
Nhưng mà Bạch Hạo Vân lại không chịu nói ra nó mới đau chứ. Trường hợp này Trình Mục Vĩ cũng hết cách, chỉ biết lắc đầu thở dài, cười khổ một tiếng trong lòng mà thôi chứ làm sao giờ?
Thấy Trình Mục Vĩ lên tiếng hỏi mình như vậy, khuôn mặt của Tư Mộc đã đỏ nay lại càng đỏ hơn nữa. Lúc này khuôn mặt của Tư Mộc đã đỏ như gấc chín, nóng bừng bừng y như là đang bị sốt vậy. Người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng Tư Mộc lại bị sốt nữa đấy chứ.
"Không... Không phải đâu... Chỉ là... Chỉ là tôi... Tôi cảm thấy... Hơi nóng mà thôi!"
Tư Mộc xua xua hai tay, giọng nói lắp ba lắp bắp, như là đang rất luống cuống vậy. Tư Mộc cũng không biết bản thân mình tại sao nó lại như vậy nữa. Cô luống cuống giải thích, không muốn để cho Trình Mục Vĩ phát hiện ra.
Nếu Trình Mục Vĩ phát hiện ra, thì người đang ngồi ở bên cạnh của Tư Mộc, Bạch Hạo Vân, chắc chắn cũng sẽ biết được. Tới lúc đó, Tư Mộc cũng không biết phải giấu mặt của mình đi đâu nữa? Và cô cũng sợ để cho Bạch Hạo Vân biết được, sau này Tư Mộc cũng không biết mình phải nhìn mặt của Bạch Hạo Vân như thế nào nữa?
"Nóng? Tư Mộc, cô có chắc chắn là cô không có bị sốt hay không vậy? Trời sắp chuyển sang mùa đông rồi, nhiệt độ đã giảm, ngoài trời còn lạnh buốt. Tại sao cô lại cảm thấy nóng được nhỉ?"
Trình Mục Vĩ khuôn mặt khó hiểu ngước nhìn người con gái đang ngồi ở phía đối diện với mình ở phía kia, bên cạnh người bạn thân của Trình Mục Vĩ anh, Bạch Hạo Vân. Điều khiến Trình Mục Vĩ khó hiểu đó chính là, trời thì đang lạnh, tại sao Tư Mộc lại cảm thấy nóng cơ chứ? Chẳng lẽ lại phát sốt thật à? Không thể nào, lúc nãy còn rất bình thường mà.
Tư Mộc nhất thời nghẹn họng không nói được gì. Không phải là Tư Mộc không nói được gì mà là cô nhất thời không thể phản bác lại lời nói của Trình Mục Vĩ. Đúng là ngoài trời đang lạnh, vậy mà Tư Mộc lại nói mình cảm thấy nóng, thế có chết hay không chứ lị?
Nếu Bạch Hạo Vân và Trình Mục Vĩ không có ở đây, Tư Mộc nhất định sẽ tát cho bản thân của mình một cái đấy. Bởi vì cuống quá mà Tư Mộc cũng không biết phải tìm lý do nào cho thích hợp nữa. Nhưng mà hai người bọn họ vẫn còn ngồi ở đây, nên Tư Mộc vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh, tránh để cho Bạch Hạo Vân nổi giận, thế thì phiền lắm
Thấy Trình Mục Vĩ cứ nhìn chằm chằm mình như vậy, Tư Mộc không biết phải nói thế nào. Cô đưa tay gãi gãi đầu, khuôn mặt hiện rõ vẻ khó xử. Giọng nói phát ra từ miệng của Tư Mộc mang theo vẻ luống cuống như đang muốn giải thích.
"Tôi thật sự cảm thấy nóng mà, chứ không phải bị sốt đâu. Chẳng phải vừa rồi Trình Mục Vĩ anh mới khám lại cho tôi đấy sao? Tôi vẫn bình thường mà, làm gì có vấn đề gì chứ? Chắc do Trình Mục Vĩ anh suy nghĩ nhiều mà thôi."
Trình Mục Vĩ gật đầu, chắc là do anh lo lắng quá rồi. Cũng phải, Trình Mục Vĩ anh vừa mới khám lại cho Tư Mộc mà, đâu có vấn đề gì. Chắc do cơ thể của Tư Mộc là như vậy thôi, chắc không sao đâu.
Lúc này, trong lòng của Tư Mộc âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, Trình Mục Vĩ không tra hỏi cô thêm nữa, nếu không không biết lúc nào Tư Mộc lại buột miệng nói ra toàn bộ, thế thì chết mất! Cứ cái đà này, chắc Tư Mộc sẽ bị bệnh đau tim sớm mất, rồi có ngày cô đột quỵ tại chỗ luôn chứ chả tưởng à.
"Em thật sự không sao?"
Lúc này, Bạch Hạo Vân đang ngồi ở bên cạnh của Tư Mộc mới lên tiếng. Anh muốn xác nhận xem Tư Mộc không có chuyện gì thì mới an tâm được. Chứ không, lại để Tư Mộc như tối hôm qua thì không biết Bạch Hạo Vân sẽ lo lắng như thế nào nữa đây?
Vừa nãy, Bạch Hạo Vân không lên tiếng là vì thấy Trình Mục Vĩ hỏi xem có phải Tư Mộc lại bị sốt hay không? Nếu thật sự bị sốt thì để Trình Mục Vĩ khám bệnh cho Tư Mộc luôn, cũng đỡ phải chạy đi chạy lại nhiều.
"Thật sự không sao mà!"
Tư Mộc nhìn Bạch Hạo Vân, cô đưa tay gãi gãi đầu, miệng cười hì hì như muốn xác nhận là bản thân của cô không có bị gì hết. Ngoài mặt là vậy nhưng trong lòng của Tư Mộc đang không ngừng gào thét.
Lại đến anh nữa, Bạch Hạo Vân! Anh thấy tôi chưa đủ khổ hay sao mà lại muốn đổ thêm dầu vào lửa như thế này chứ. Mãi mới giải quyết xong Trình Mục Vĩ, giờ lại đến cả Bạch Hạo Vân anh nữa. Cứ như thế này chắc tôi chết vì điên mất!
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.