Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-60
Chương 60: Số khổ
(60)
"Cô ấy không có gì đáng ngại nữa đâu, nhưng vẫn còn hơi sốt, vẫn phải tiếp tục uống thuốc, không được phép dừng lại. Hạn chế tắm bằng nước lạnh nữa, không tốt cho người bị bệnh đâu. Còn nữa, vẫn nên ăn cháo loãng cùng với thức ăn thôi, đừng nên ăn cơm, sẽ khiến cho dạ dày không tiêu hóa được gây ra tình trạng buồn nôn!"
Trình Mục Vĩ nói liền một mạch những gì cần phải chú ý đến khi chăm sóc cho Tư Mộc. Đáng nhẽ ra còn phải nói thêm nữa cơ, nhưng nói nữa cũng không giải quyết được là bao nhiêu. Vậy nên tạm chú ý những điều này trước đã, nếu có gì phát sinh thì sẽ từ từ xử lý sau.
"Còn gì nữa không? Trình Mục Vĩ, cần phải chú ý những gì thì cậu nói luôn hộ tôi cái, đừng có ngập ngừng, ngắt lời giữa chừng như thế chứ? Thừa thời gian à?"
Bạch Hạo Vân hơi nheo mắt lại nhìn Trình Mục Vĩ tay đang sắp xếp lại những bộ dụng cụ khám bệnh vào trong hộp kia. Chân mày của Bạch Hạo Vân hơi nhướn lại, lên tiếng hỏi Trình Mục Vĩ.
Bởi vì Bạch Hạo Vân biết rằng sức khỏe của Tư Mộc vốn đã yếu ớt, thường xuyên bị bệnh, thường xuyên bị ốm vặt. Điều này khiến cho Bạch Hạo Vân cực kì lo lắng cho người con gái không bao giờ biết chú ý đến sức khỏe của mình đang ngồi ở bên cạnh anh.
Tư Mộc chỉ luôn biết lo lắng, cô luôn nghĩ cho người khác mà chẳng bao giờ nghĩ đến bản thân mình cả. Chỉ cần người ta cần giúp đỡ gì, Tư Mộc sẽ bất chấp tất cả mọi thứ để lao vào giúp đỡ người ta, đặc biệt là những người thân vô tâm kia của Tư Mộc.
Tư Mộc vì muốn được cha mẹ dành cho mình một chút tình yêu thương mà có thể hi sinh bất cứ điều gì. Còn nữa, vì được ở bên cạnh Bạch Duệ Thần, Tư Mộc sẵn sàng cho đi đôi mắt của mình cho chị gái, chỉ vì Tư Mộc muốn được Bạch Duệ Thần yêu thương mình một chút.
Tư Mộc hết lòng với bọn họ như vậy, nhưng kết quả mà Tư Mộc cô nhận lại được thì sao? Tư Mộc đã nhận lại được những gì từ cái đám người vô tâm kia?
Không những không được yêu thương, không được trân trọng, không được làm chính bản thân mình mà Tư Mộc còn bị bọn họ sỉ nhục, còn phải chịu những trận đòn roi khiến trên người cô chằng chịt bao nhiêu là vết thương, vết sẹo, những vết thâm tím bầm dập. Không những thế, Tư Mộc lại còn bị hủy đi khuôn mặt của mình, còn suýt chút nữa bị đám đàn ông dơ bẩn kia cưỡng bức.
Vậy Tư Mộc hi sinh nhiều thứ như vậy, chẳng lẽ chỉ đổi lại được những đau khổ thôi hay sao? Chẳng những vậy, cha mẹ ruột của Tư Mộc, người đứt ruột đẻ ra Tư Mộc lại có thể tàn nhẫn nói ra từ miệng của mình là chính tay mình muốn bóp chết đứa con ruột của mình, khiến cho Tư Mộc đau đớn, khổ tâm suốt trong một thời gian.
Còn nữa, mỗi khi ngủ, Tư Mộc rất hay gặp những cơn ác mộng. Nói chính xác hơn là Tư Mộc mơ về quá khứ của trước kia cùng với Bạch Duệ Thần. Nhớ về bản thân của Tư Mộc đã bị Bạch Duệ Thần hành hạ sống không bằng chết đến mức như thế nào?
Mỗi khi ngủ, Tư Mộc đều bày ra cái bộ dạng như đang đề phòng ai đó, như đang sợ sệt một thứ gì đó. Cả người của Tư Mộc co quắp lại một chỗ như một chiếc vỏ để bảo vệ cho cái thân thể gầy gò, yếu ớt kia của Tư Mộc cô.
Đau khổ là thế, nhưng Tư Mộc đến bây giờ vẫn không chịu suy nghĩ cho bản thân của mình một chút. Cô vẫn chỉ quan tâm đến những cảm nhận của người khác, quan tâm đến suy nghĩ của họ mà chẳng để tâm đến bản thân của mình có muốn hay không?
Có lẽ, Tư Mộc đã cô đơn từ nhỏ không một ai bên cạnh, không một ai chơi cùng. Tư Mộc vốn chẳng có một người bạn nào, đến giờ Tư Mộc chỉ có hai người bạn là Bạch Hạo Vân, nay thêm một người tên là Trình Mục Vĩ.
Không ai biết rằng, từ nhỏ, Tư Mộc cô đã khao khát có được một người bạn thân ở bên cạnh mình, quan tâm chia sẻ với Tư Mộc trong mọi chuyện. Nhưng lại chẳng một ai chịu chơi với Tư Mộc cô cả, thậm chí còn rất ghét bỏ cô. Lúc ấy, Tư Mộc buồn lắm, nhưng cô cũng chẳng biết bản thân mình nên làm gì đây nữa?
Bây giờ, mãi mới có một người chấp nhận làm bạn với cô, Tư Mộc cũng vui lắm chứ. Nhưng trong lòng của Tư Mộc luôn cực kỳ lo sợ, sợ những người bạn bên cạnh cô sẽ bỏ cô đi mất. Vì thế, Tư Mộc luôn làm theo ý kiến của bọn họ, bọn họ làm gì Tư Mộc cũng gật đầu đồng ý. Họ muốn Tư Mộc làm gì, ngay lập tức Tư Mộc sẽ chạy đi làm ngay mà mặc kệ bản thân mình có làm được hay là không?
Tư Mộc luôn nhận những việc quá sức mình như vậy. Tuy bản thân cô chỉ gánh được hơn bốn mươi kg gạo thôi nhưng Tư Mộc lúc nào cũng gắng gượng gánh thêm bốn mươi cân nữa, thế là bản thân của Tư Mộc phải gánh nặng hơn gấp đôi so với những người bình thường. Biết là quá sức đối với mình đấy, nhưng Tư Mộc vẫn cố gắng gắng gượng mà làm!
Điều này khiến cho Bạch Hạo Vân cảm thấy vô cùng xót xa, đau đớn khi nhìn thấy người con gái này như vậy. Không những thế, có đôi khi Bạch Hạo Vân còn cảm thấy vô cùng tức giận khi Tư Mộc lúc nào cũng quan tâm đến cảm nhận của người khác mà không chịu để tâm đến bản thân của mình.
Tức giận là thế, nhưng Bạch Hạo Vân không nỡ lòng nào mắng Tư Mộc. Mắng cô, Bạch Hạo Vân thà tự mắng bản thân mình còn hơn. Nhìn Tư Mộc đau lòng, trái tim của Bạch Hạo Vân cũng đau đớn hệt như Tư Mộc vậy!
Bạch Hạo Vân cứ thà rằng Tư Mộc trở nên ích kỉ một chút, tàn nhẫn một chút, còn hơn là một người hiền lành như thế này. Tư Mộc càng hiền lành như thế, đám người kia sẽ càng được nước làm tới, sẽ càng làm tổn thương Tư Mộc hơn mà thôi! Nhưng Tư Mộc vẫn không thể nào trở nên tàn nhẫn được.
Không sao, vẫn còn Bạch Hạo Vân anh ở đây mà!
Vì Tư Mộc, Bạch Hạo Vân sẵn sàng gánh trên vai cả thế giới. Cho dù trời nó có sập xuống, Bạch Hạo Vân cũng nhất định thay Tư Mộc chống đỡ, không để cho Tư Mộc cô mất đi một sợi tóc nào.
Còn những người đã gây tổn thương cho Tư Mộc kia, chắc chắn kết cục của bọn họ sẽ không bao giờ được tốt đẹp đâu. Quả báo nhất định sẽ đến thôi, không đến sớm thì nhất định sẽ đến muộn, chứ không bao giờ bọn họ được sống yên ổn đâu.
Trình Mục Vĩ bên kia sau khi thu dọn mấy thứ dụng cụ khám bệnh kia, xếp gọn gàng vào hộp xong đóng chốt khóa lại xong mới quay sang nhìn Bạch Hạo Vân đang gặng hỏi mình. Trình Mục Vĩ lắc đầu trả lời lại Bạch Hạo Vân.
"Tạm thời là chỉ phải chú ý đến những điều đó thôi. Nếu có gì tôi sẽ gửi qua mail cho cậu sau."
"Ừ. Tôi biết rồi, mà Trình Mục Vĩ, cậu kê cho Tư Mộc một ít thuốc bổ để bồi bổ đi. Tư Mộc đã gầy gò quá rồi. Cần phải bồi bổ nhiều thêm, cậu có mang theo thuốc bổ không?"
Bạch Hạo Vân lạnh nhạt hỏi Trình Mục Vĩ đang ngồi ở phía đối diện với Bạch Hạo Vân anh.
Thấy vậy, Tư Mộc ở bên cạnh ngay lập tức lên tiếng ngăn cản Bạch Hạo Vân ngay.
"Ấy, Bạch Hạo Vân, không cần như vậy đâu. Tôi như vậy đã là béo lắm rồi đấy, gầy gì nữa chứ? Không cần phải làm phiền Trình Mục Vĩ như vậy đâu, tôi cảm thấy giống như bây giờ là ổn lắm rồi!"
Một phần là vậy, phần còn lại là vì Tư Mộc rất sợ uống thuốc, ai mà chẳng biết Tư Mộc ghét uống thuốc nhất ở trên đời. Còn nữa, Bạch Hạo Vân cứ lo lắng cho cô như thế này, Tư Mộc lại càng cảm mến áy náy cực kỳ, lại còn khó xử nữa. Tư Mộc đã nợ Bạch Hạo Vân quá nhiều rồi, không thể nợ nần lại càng chồng chất nợ nần như vậy nữa. Cứ như vậy không biết bao giờ mới trả cho hết đây hả trời.
Thấy Tư Mộc không đồng ý, Bạch Hạo Vân đưa tay gõ nhẹ vào trán của Tư Mộc một cái, trừng mắt nhìn cô, giọng nói mang theo vài phần đe dọa.
"Không cái gì mà không? Anh còn chưa cảm thấy phiền, em phiền làm cái gì chứ? Còn nữa, người em nó sắp thành cái que củi đến nơi rồi, còn dám nói là béo nữa. Em xem, em béo ở chỗ nào hả? Người em nó có một chút thịt nào không, em sờ thử xem? Còn dám ngồi ở đó mà nói mình béo nữa chứ!"
Nghe mấy lời trách móc, "dạy bảo" cứ như một người cha đang dạy bảo đứa con gái của mình kia, trong lòng của Tư Mộc dở khóc dở cười. Tư Mộc bĩu môi nhìn Bạch Hạo Vân đăng "răn dạy" mình.
Đúng là phiền phức mà! Tôi đâu gầy đến nỗi như anh nói đâu Bạch Hạo Vân, sao anh lại có phản ứng thái quá đến như vậy chứ? Nhìn Bạch Hạo Vân anh chả khác gì một ông cụ non cả. Đàn ông con trai gì mà nói luôn mồm à, có khác gì con vịt ngoài chợ hay không?
Nghĩ là vậy nhưng Tư Mộc đâu nào dám nói ra. Cuối cùng Tư Lý cũng đã hiểu được cảm giác của Trình Mục Vĩ mỗi khi đấu không lại được với Bạch Hạo Vân rồi. Đúng là tức mà không nói được lời nào đấy.
"Nói tóm lại, lần này em nhất định phải nghe, không cho phép cãi lời. Em thử dám không đồng ý xem, anh đây sẽ cho em biết tay."
"Rồi rồi rồi, tôi biết rồi, anh không cần phải nói nữa đâu. Mọi việc tùy theo ý anh xử lí, tôi đây không dám có ý kiến nữa."
Tư Mộc nhăn mặt, đẩy đẩy cánh tay của Bạch Hạo Vân, cô đành ngậm ngùi nghe theo sự sắp đặt của Bạch Hạo Vân chứ sao nữa. Để Bạch Hạo Vân mà tức giận lên, không biết đời của Tư Mộc cô nó sẽ đi về đâu đây.
Ôi, số của tôi, nó khổ quá mà! Sao tôi lại cứ bị người đàn ông này bắt nạt thế nhỉ? Ôi trời ơi! Trình Mục Vĩ cứ luôn miệng nói Bạch Hạo Vân tính tình lúc nào cũng như một tảng băng, mà sao tôi thấy anh chẳng khác gì mấy bà cô ngoài trợ vậy nhỉ?
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.
(60)
"Cô ấy không có gì đáng ngại nữa đâu, nhưng vẫn còn hơi sốt, vẫn phải tiếp tục uống thuốc, không được phép dừng lại. Hạn chế tắm bằng nước lạnh nữa, không tốt cho người bị bệnh đâu. Còn nữa, vẫn nên ăn cháo loãng cùng với thức ăn thôi, đừng nên ăn cơm, sẽ khiến cho dạ dày không tiêu hóa được gây ra tình trạng buồn nôn!"
Trình Mục Vĩ nói liền một mạch những gì cần phải chú ý đến khi chăm sóc cho Tư Mộc. Đáng nhẽ ra còn phải nói thêm nữa cơ, nhưng nói nữa cũng không giải quyết được là bao nhiêu. Vậy nên tạm chú ý những điều này trước đã, nếu có gì phát sinh thì sẽ từ từ xử lý sau.
"Còn gì nữa không? Trình Mục Vĩ, cần phải chú ý những gì thì cậu nói luôn hộ tôi cái, đừng có ngập ngừng, ngắt lời giữa chừng như thế chứ? Thừa thời gian à?"
Bạch Hạo Vân hơi nheo mắt lại nhìn Trình Mục Vĩ tay đang sắp xếp lại những bộ dụng cụ khám bệnh vào trong hộp kia. Chân mày của Bạch Hạo Vân hơi nhướn lại, lên tiếng hỏi Trình Mục Vĩ.
Bởi vì Bạch Hạo Vân biết rằng sức khỏe của Tư Mộc vốn đã yếu ớt, thường xuyên bị bệnh, thường xuyên bị ốm vặt. Điều này khiến cho Bạch Hạo Vân cực kì lo lắng cho người con gái không bao giờ biết chú ý đến sức khỏe của mình đang ngồi ở bên cạnh anh.
Tư Mộc chỉ luôn biết lo lắng, cô luôn nghĩ cho người khác mà chẳng bao giờ nghĩ đến bản thân mình cả. Chỉ cần người ta cần giúp đỡ gì, Tư Mộc sẽ bất chấp tất cả mọi thứ để lao vào giúp đỡ người ta, đặc biệt là những người thân vô tâm kia của Tư Mộc.
Tư Mộc vì muốn được cha mẹ dành cho mình một chút tình yêu thương mà có thể hi sinh bất cứ điều gì. Còn nữa, vì được ở bên cạnh Bạch Duệ Thần, Tư Mộc sẵn sàng cho đi đôi mắt của mình cho chị gái, chỉ vì Tư Mộc muốn được Bạch Duệ Thần yêu thương mình một chút.
Tư Mộc hết lòng với bọn họ như vậy, nhưng kết quả mà Tư Mộc cô nhận lại được thì sao? Tư Mộc đã nhận lại được những gì từ cái đám người vô tâm kia?
Không những không được yêu thương, không được trân trọng, không được làm chính bản thân mình mà Tư Mộc còn bị bọn họ sỉ nhục, còn phải chịu những trận đòn roi khiến trên người cô chằng chịt bao nhiêu là vết thương, vết sẹo, những vết thâm tím bầm dập. Không những thế, Tư Mộc lại còn bị hủy đi khuôn mặt của mình, còn suýt chút nữa bị đám đàn ông dơ bẩn kia cưỡng bức.
Vậy Tư Mộc hi sinh nhiều thứ như vậy, chẳng lẽ chỉ đổi lại được những đau khổ thôi hay sao? Chẳng những vậy, cha mẹ ruột của Tư Mộc, người đứt ruột đẻ ra Tư Mộc lại có thể tàn nhẫn nói ra từ miệng của mình là chính tay mình muốn bóp chết đứa con ruột của mình, khiến cho Tư Mộc đau đớn, khổ tâm suốt trong một thời gian.
Còn nữa, mỗi khi ngủ, Tư Mộc rất hay gặp những cơn ác mộng. Nói chính xác hơn là Tư Mộc mơ về quá khứ của trước kia cùng với Bạch Duệ Thần. Nhớ về bản thân của Tư Mộc đã bị Bạch Duệ Thần hành hạ sống không bằng chết đến mức như thế nào?
Mỗi khi ngủ, Tư Mộc đều bày ra cái bộ dạng như đang đề phòng ai đó, như đang sợ sệt một thứ gì đó. Cả người của Tư Mộc co quắp lại một chỗ như một chiếc vỏ để bảo vệ cho cái thân thể gầy gò, yếu ớt kia của Tư Mộc cô.
Đau khổ là thế, nhưng Tư Mộc đến bây giờ vẫn không chịu suy nghĩ cho bản thân của mình một chút. Cô vẫn chỉ quan tâm đến những cảm nhận của người khác, quan tâm đến suy nghĩ của họ mà chẳng để tâm đến bản thân của mình có muốn hay không?
Có lẽ, Tư Mộc đã cô đơn từ nhỏ không một ai bên cạnh, không một ai chơi cùng. Tư Mộc vốn chẳng có một người bạn nào, đến giờ Tư Mộc chỉ có hai người bạn là Bạch Hạo Vân, nay thêm một người tên là Trình Mục Vĩ.
Không ai biết rằng, từ nhỏ, Tư Mộc cô đã khao khát có được một người bạn thân ở bên cạnh mình, quan tâm chia sẻ với Tư Mộc trong mọi chuyện. Nhưng lại chẳng một ai chịu chơi với Tư Mộc cô cả, thậm chí còn rất ghét bỏ cô. Lúc ấy, Tư Mộc buồn lắm, nhưng cô cũng chẳng biết bản thân mình nên làm gì đây nữa?
Bây giờ, mãi mới có một người chấp nhận làm bạn với cô, Tư Mộc cũng vui lắm chứ. Nhưng trong lòng của Tư Mộc luôn cực kỳ lo sợ, sợ những người bạn bên cạnh cô sẽ bỏ cô đi mất. Vì thế, Tư Mộc luôn làm theo ý kiến của bọn họ, bọn họ làm gì Tư Mộc cũng gật đầu đồng ý. Họ muốn Tư Mộc làm gì, ngay lập tức Tư Mộc sẽ chạy đi làm ngay mà mặc kệ bản thân mình có làm được hay là không?
Tư Mộc luôn nhận những việc quá sức mình như vậy. Tuy bản thân cô chỉ gánh được hơn bốn mươi kg gạo thôi nhưng Tư Mộc lúc nào cũng gắng gượng gánh thêm bốn mươi cân nữa, thế là bản thân của Tư Mộc phải gánh nặng hơn gấp đôi so với những người bình thường. Biết là quá sức đối với mình đấy, nhưng Tư Mộc vẫn cố gắng gắng gượng mà làm!
Điều này khiến cho Bạch Hạo Vân cảm thấy vô cùng xót xa, đau đớn khi nhìn thấy người con gái này như vậy. Không những thế, có đôi khi Bạch Hạo Vân còn cảm thấy vô cùng tức giận khi Tư Mộc lúc nào cũng quan tâm đến cảm nhận của người khác mà không chịu để tâm đến bản thân của mình.
Tức giận là thế, nhưng Bạch Hạo Vân không nỡ lòng nào mắng Tư Mộc. Mắng cô, Bạch Hạo Vân thà tự mắng bản thân mình còn hơn. Nhìn Tư Mộc đau lòng, trái tim của Bạch Hạo Vân cũng đau đớn hệt như Tư Mộc vậy!
Bạch Hạo Vân cứ thà rằng Tư Mộc trở nên ích kỉ một chút, tàn nhẫn một chút, còn hơn là một người hiền lành như thế này. Tư Mộc càng hiền lành như thế, đám người kia sẽ càng được nước làm tới, sẽ càng làm tổn thương Tư Mộc hơn mà thôi! Nhưng Tư Mộc vẫn không thể nào trở nên tàn nhẫn được.
Không sao, vẫn còn Bạch Hạo Vân anh ở đây mà!
Vì Tư Mộc, Bạch Hạo Vân sẵn sàng gánh trên vai cả thế giới. Cho dù trời nó có sập xuống, Bạch Hạo Vân cũng nhất định thay Tư Mộc chống đỡ, không để cho Tư Mộc cô mất đi một sợi tóc nào.
Còn những người đã gây tổn thương cho Tư Mộc kia, chắc chắn kết cục của bọn họ sẽ không bao giờ được tốt đẹp đâu. Quả báo nhất định sẽ đến thôi, không đến sớm thì nhất định sẽ đến muộn, chứ không bao giờ bọn họ được sống yên ổn đâu.
Trình Mục Vĩ bên kia sau khi thu dọn mấy thứ dụng cụ khám bệnh kia, xếp gọn gàng vào hộp xong đóng chốt khóa lại xong mới quay sang nhìn Bạch Hạo Vân đang gặng hỏi mình. Trình Mục Vĩ lắc đầu trả lời lại Bạch Hạo Vân.
"Tạm thời là chỉ phải chú ý đến những điều đó thôi. Nếu có gì tôi sẽ gửi qua mail cho cậu sau."
"Ừ. Tôi biết rồi, mà Trình Mục Vĩ, cậu kê cho Tư Mộc một ít thuốc bổ để bồi bổ đi. Tư Mộc đã gầy gò quá rồi. Cần phải bồi bổ nhiều thêm, cậu có mang theo thuốc bổ không?"
Bạch Hạo Vân lạnh nhạt hỏi Trình Mục Vĩ đang ngồi ở phía đối diện với Bạch Hạo Vân anh.
Thấy vậy, Tư Mộc ở bên cạnh ngay lập tức lên tiếng ngăn cản Bạch Hạo Vân ngay.
"Ấy, Bạch Hạo Vân, không cần như vậy đâu. Tôi như vậy đã là béo lắm rồi đấy, gầy gì nữa chứ? Không cần phải làm phiền Trình Mục Vĩ như vậy đâu, tôi cảm thấy giống như bây giờ là ổn lắm rồi!"
Một phần là vậy, phần còn lại là vì Tư Mộc rất sợ uống thuốc, ai mà chẳng biết Tư Mộc ghét uống thuốc nhất ở trên đời. Còn nữa, Bạch Hạo Vân cứ lo lắng cho cô như thế này, Tư Mộc lại càng cảm mến áy náy cực kỳ, lại còn khó xử nữa. Tư Mộc đã nợ Bạch Hạo Vân quá nhiều rồi, không thể nợ nần lại càng chồng chất nợ nần như vậy nữa. Cứ như vậy không biết bao giờ mới trả cho hết đây hả trời.
Thấy Tư Mộc không đồng ý, Bạch Hạo Vân đưa tay gõ nhẹ vào trán của Tư Mộc một cái, trừng mắt nhìn cô, giọng nói mang theo vài phần đe dọa.
"Không cái gì mà không? Anh còn chưa cảm thấy phiền, em phiền làm cái gì chứ? Còn nữa, người em nó sắp thành cái que củi đến nơi rồi, còn dám nói là béo nữa. Em xem, em béo ở chỗ nào hả? Người em nó có một chút thịt nào không, em sờ thử xem? Còn dám ngồi ở đó mà nói mình béo nữa chứ!"
Nghe mấy lời trách móc, "dạy bảo" cứ như một người cha đang dạy bảo đứa con gái của mình kia, trong lòng của Tư Mộc dở khóc dở cười. Tư Mộc bĩu môi nhìn Bạch Hạo Vân đăng "răn dạy" mình.
Đúng là phiền phức mà! Tôi đâu gầy đến nỗi như anh nói đâu Bạch Hạo Vân, sao anh lại có phản ứng thái quá đến như vậy chứ? Nhìn Bạch Hạo Vân anh chả khác gì một ông cụ non cả. Đàn ông con trai gì mà nói luôn mồm à, có khác gì con vịt ngoài chợ hay không?
Nghĩ là vậy nhưng Tư Mộc đâu nào dám nói ra. Cuối cùng Tư Lý cũng đã hiểu được cảm giác của Trình Mục Vĩ mỗi khi đấu không lại được với Bạch Hạo Vân rồi. Đúng là tức mà không nói được lời nào đấy.
"Nói tóm lại, lần này em nhất định phải nghe, không cho phép cãi lời. Em thử dám không đồng ý xem, anh đây sẽ cho em biết tay."
"Rồi rồi rồi, tôi biết rồi, anh không cần phải nói nữa đâu. Mọi việc tùy theo ý anh xử lí, tôi đây không dám có ý kiến nữa."
Tư Mộc nhăn mặt, đẩy đẩy cánh tay của Bạch Hạo Vân, cô đành ngậm ngùi nghe theo sự sắp đặt của Bạch Hạo Vân chứ sao nữa. Để Bạch Hạo Vân mà tức giận lên, không biết đời của Tư Mộc cô nó sẽ đi về đâu đây.
Ôi, số của tôi, nó khổ quá mà! Sao tôi lại cứ bị người đàn ông này bắt nạt thế nhỉ? Ôi trời ơi! Trình Mục Vĩ cứ luôn miệng nói Bạch Hạo Vân tính tình lúc nào cũng như một tảng băng, mà sao tôi thấy anh chẳng khác gì mấy bà cô ngoài trợ vậy nhỉ?
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.