Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-168
Chương 168
Sau khi nhân viên mang nước uống đến chỗ hai người, Trịnh Mỹ Châu nhanh chóng đẩy ly nước về phía cho Tư Mộc.
"Chị dâu, chắc chị cũng đã khát rồi có phải không? Mau uống đi. Cãi nhau với người phụ nữ kia chắc chị cũng cảm thấy mệt rồi."
"Cảm ơn cô!"
Tư Mộc khách sáo nhận lấy ly nước từ trên tay của Trịnh Mỹ Châu. Ấy thế mà Trịnh Mỹ Châu lại phồng má nhìn cô, giống như là đang trách móc vậy.
"Chị dâu à, em đã nói với chị bao nhiêu lần rồi, đừng có khách sáo với em như vậy mà. Chị cứ coi em là một đứa em gái hay là bạn của mình là được, không cần phải tỏ ra khép nép như vậy đâu. Chị cứ tự nhiên đi."
Tư Mộc hơi ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Mỹ Châu. Cô hơi đơ người trong chốc lát. Liệu như vậy có ổn hay không?
Trịnh Mỹ Châu thấy vẻ mặt của Tư Mộc có chút khác lạ. Chẳng lẽ cô lại nói gì sai à? Tại sao chị ấy lại dùng cái ánh mắt như vậy nhìn cô chứ? Vì thế, Trịnh Mỹ Châu mới lên tiếng hỏi Tư Mộc, không một chút e dè.
"Chị dâu, em nói gì sai hay sao? Tại sao chị lại nhìn em như vậy?"
Tư Mộc bị tiếng nói của Trịnh Mỹ Châu kéo về với thực tại. Cô hơi cười, lắc đầu một cái, âm thanh phát ra mang theo một chút chua xót.
"Không có gì đâu. Tôi chỉ cảm thấy hơi lạ thôi. Cô là người đầu tiên muốn làm bạn với tôi đấy!"
"Tại sao chứ?"
Trịnh Mỹ Châu khó hiểu nhìn Tư Mộc. Tại sao chị ấy lại nói như thế? Hơn nữa sâu trong lời nói lại thê lương tột độ như vậy?
Tư Mộc hơi cụp mắt, khuôn mặt của cô trùng xuống, thanh âm phát ra buồn bã đến nao lòng. Thật khiến cho người ta phải cảm thấy xót xa cho người con gái này.
"Thật ra, ngoài Bạch Hạo Vân cùng một vài người bạn của anh ấy ra, tôi không có một người bạn nào hết. Mọi người xung quanh đều xa lánh tôi, ghét bỏ tôi, chỉ vì tôi là một đứa con không được coi trọng trong nhà họ Tư."
Trịnh Mỹ Châu sững sờ ngồi nghe Tư Mộc nói. Cô biết Tư Mộc là con gái của nhà họ Tư nhưng thật không ngờ, những gì mà chị ấy phải chịu đựng còn kinh khủng hơn những gì mà cô tưởng tượng nhiều. Thì ra, còn có những người đáng thương như vậy ngoài kia.
Trịnh Mỹ Châu nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô đưa tay chạm vào cánh tay mảnh khảnh kia của Tư Mộc, nhẹ nhàng nói.
"Không sao đâu chị, tất cả đã qua rồi. Kể từ giờ đã có em ở đây, em sẽ làm bạn với chị. Từ nay, chúng ta chính là chị em tốt có được hay không?"
Tư Mộc gật gật đầu, khoé mắt của người con gái bỗng dưng đỏ ửng, dường như là sắp khóc rồi. Thanh âm phát ra từ miệng của Tư Mộc mang theo một sự xúc động.
"Cảm ơn cô! Cảm ơn vì đã chịu làm bạn với tôi!"
"Không có gì đâu! Em coi chị như là một người chị của em vậy! Thế nên chị hãy coi em là một đứa em gái của mình có được hay không?"
Trịnh Mỹ Châu tươi cười nhìn Tư Mộc.
"Được! Em gái!"
Trời cũng sắp tối, Trịnh Mỹ Châu cùng Tư Mộc nhanh chóng trở về nhà, nhân lúc Bạch Hạo Vân chưa đi làm về. Nếu không, để anh biết được những gì hôm nay xảy ra, Bạch Hạo Vân nhất định sẽ "giết sống" hai người mất.
Hai người trở về nhà ai nấy đều về phòng một lát, đợi khi nào ăn cơm thì mới chạy xuống nhà. Trịnh Mỹ Châu và Tư Mộc đã cùng thống nhất với nhau là cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bạch Hạo Vân cũng không thấy điều gì khác thường giữa hai người bọn họ, anh chỉ lấy làm lạ là bỗng dưng hai người này đột nhiên lại thân nhau đến như vậy. Nhưng Bạch Hạo Vân cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ tập trung ăn cơm mà thôi.
Bạch Hạo Vân ăn tối xong, anh nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi. Anh phải ngủ sớm, bởi vì, ngày mai, Bạch Hạo Vân anh phải đi làm. Một công việc mới, một cuộc sống mới đang chờ anh phía trước!
Sáng hôm sau, Bạch Hạo Vân thức dậy sớm, anh nhanh chóng ăn sáng, rồi thay quần áo. Dù gì hôm nay cũng là ngày đầu tiên Bạch Hạo Vân đến công ty làm mà, cũng nên cẩn trọng một chút. Kể từ ngày hôm nay, Bạch Hạo Vân nhất định sẽ bắt Bạch Duệ Thần cùng Tư Giai kia phải trả giá cho những gì mình đã làm.
Thấy Bạch Hạo Vân hôm nay rất lạ, anh ăn rất nhanh rồi còn xách cặp đi, ăn mặc còn vô cùng chỉn chu, cứ như một ông chủ của một tập đoàn lớn vậy, chính vì thế, Tư Mộc mới tò mò hỏi Bạch Hạo Vân.
"Bạch Hạo Vân, hôm nay anh đi đâu à mà tôi trông anh có vẻ khác hơn mọi ngày vậy?"
Bạch Hạo Vân cười cười đáp lại Tư Mộc.
"Hôm nay, anh đến Bạch thị, là ngày đầu tiên anh bắt đầu làm việc ở đó. Cho nên cũng phải chuẩn bị một chút ấy mà."
Tư Mộc "à" một tiếng, cô khẽ gật đầu. Thì ra là bắt đầu công việc mới, thảo nào cô mới thấy Bạch Hạo Vân có chút gì đó khác lạ hơn mọi ngày. Nhưng Bạch Hạo Vân thật sự chấp nhận từ bỏ công việc bác sĩ mà anh yêu thích để về nhà họ Bạch hay sao? Rốt cuộc là lý do gì khiến cho Bạch Hạo Vân phải làm như vậy?
Tư Mộc rất muốn biết, nhưng cô không muốn hỏi Bạch Hạo Vân. Bởi vì cô biết nếu như Bạch Hạo Vân muốn nói, nhất định anh sẽ nói cho cô biết. Vì vậy, Tư Mộc sẽ chờ đến ngày Bạch Hạo Vân nói ra lý do là gì?
Bạch Hạo Vân dịu dàng đưa tay xoa đầu Tư Mộc, ánh mắt ấm áp của anh nhìn Tư Mộc đầy trìu mến.
"Thôi được rồi, anh đi đây, em ở nhà nhớ phải cẩn thận đấy!"
Sau khi Tư Mộc gật đầu, Bạch Hạo Vân mới quay lưng rời đi. Từng bước chân của anh nhanh chóng bước ra xe. Bạch Hạo Vân nổ máy, anh lái xe đi thẳng một mạch đến tập đoàn Bạch thị. Đáng lẽ ra ông nội bảo Bạch Hạo Vân đến nhà họ Bạch, hai người sẽ cùng đi. Nhưng Bạch Hạo Vân không nghe, anh muốn đến tập đoàn Bạch thị, anh muốn tận mắt xem xem thái độ làm việc của nhân viên ở đây thế nào.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe của Bạch Hạo Vân đã dừng ở trước cổng tập đoàn nắm trong tay hơn năm mươi phần trăm huyết mạch kinh tế của đất nước, tập đoàn do chính tay ông nội của Bạch Hạo Vân anh gây dựng lên, Bạch thị. Nhân viên bảo vệ nhanh chóng chạy lại mở cửa xe giúp Bạch Hạo Vân, sau đó bọn họ nhanh chóng lái xe của anh đến bãi đỗ xe.
Bạch Hạo Vân bước xuống xe, ánh mắt anh hơi trầm lặng nhìn cả một tập đoàn to lớn này. Từ hôm nay, Bạch Hạo Vân sẽ một tay tiếp quản nó. Anh không biết bản thân mình có thể đạt được những thành tựu như ông nội hay không, nhưng anh chắc chắn sẽ làm hết sức mình.
Vừa bước vào công ty, những tiếng xì xào của một số nhân viên đã truyền đến tai của Bạch Hạo Vân. Đa phần mọi người đều đang tập trung làm việc, chỉ có một số bộ phận nhỏ không chịu làm việc, chỉ đứng đó cho có rồi bàn tán qua lại mà thôi.
"Này, mấy cô biết gì chưa, tôi nghe nói hôm nay đại thiếu gia nhà họ Bạch sẽ tiếp quản công ty từ hôm nay đấy!"
"Thật hay không vậy?"
Trên gương mặt của những người kia không dấu nổi sự kinh ngạc ở trên đó.
"Đúng mà! Hơn nữa, thông tin này là hoàn toàn chắc chắn, không sai vào đâu được!"
"Tôi còn tưởng người ngồi lên chức vụ tổng giám đốc này là Bạch phó tổng cơ chứ, ai ngờ lại là vị đại thiếu gia rất ít khi lộ diện kia nữa."
"Nhưng tôi nghe nói anh ấy rất là đẹp trai nha!"
Mấy người kia đang hào hứng nói chuyện thì bị tiếng ho khan của Bạch Hạo Vân doạ cho giật mình. Bạch Hạo Vân ho vài cái như muốn nhắc nhở mấy người kia. Rõ ràng đang là giờ làm việc mà dám đứng ở đây buôn chuyện. Vậy thì công ty sẽ trở thành cái gì chứ?
Nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn đứng ở trước mặt, mấy cô gái kia hai mắt sáng lên, ngay lập tức chạy lại vây quanh Bạch Hạo Vân mà hỏi.
"Anh đẹp trai à, anh là ai? Tại sao anh lại đến đây, có chuyện gì cần tôi giúp không?"
Bạch Hạo Vân lườm cho đám người kia một cái, khiến cho bọn họ phải câm nín ngay lập tức. Ánh mắt của Bạch Hạo Vân lúc đó cứ như muốn giết người vậy, bảo sao bọn họ không sợ cho được chứ? Đặc biệt là cái ánh mắt ấy còn đáng sợ hơn lúc Bạch phó tổng của bọn họ khi nổi điên rất nhiều.
Đám người kia đứng im lặng tại chỗ, không dám nói gì cả. Đúng lúc này, một người đàn ông chạy tới chỗ của Bạch Hạo Vân. Có lẽ người này chính là trợ lý mà ông nội đã cử đến đây để giúp đỡ cho Bạch Hạo Vân anh.
Người đàn ông này trông khá trẻ, chỉ trạc tuổi của Bạch Duệ Thần mà thôi. Anh ta thấy không khí có gì đó không ổn bèn nói đùa một câu.
"Mọi người đang chơi trò gì vui thế? Cho tôi chơi với được không?"
Nhưng nụ cười trên gương mặt của anh ta bỗng chốc cứng đờ ngay sau khi Bạch Hạo Vân liếc mắt lườm anh ta một cái, khiến cho anh ta không ngừng run rẩy chân tay. Quả nhiên là Bạch tổng trong truyền thuyết, đến nhìn cũng khiến người ta cảm nhận phát run.
Anh ta cười gượng nhìn Bạch Hạo Vân.
"Bạch tổng, anh đến rồi sao? Tại sao anh đến mà không báo trước cho tôi một tiếng?"
Bạch Hạo Vân không trả lời lại anh ta. Nhưng đám nhân viên kia ngay sau khi lời của người trợ lý kia vừa dứt thì trên gương mặt của bọn họ không che nổi sự sửng sốt. Hóa ra người bọn họ vừa mới đùa cợt lại chính là người nhận chức tổng giám đốc hiện tại của Bạch thị, đại thiếu gia nhà họ Bạch trong truyền thuyết đây sao?
Thôi rồi thôi rồi!
Bọn họ chọc nhầm người rồi! Xong rồi xong rồi! Lần này cuộc đời coi như tiêu. Cầu mong vị tổng giám đốc này không độc ác như Bạch phó tổng của bọn họ, nếu không, công việc này của bọn họ đảm bảo không còn nữa đâu.
Bọn họ đang định nói cái gì đó nhưng Bạch Hạo Vân đã giơ cánh tay của mình lên ngăn cản bọn họ. Sau đó, Bạch Hạo Vân quay sang nói với người trợ lý kia của mình.
"Anh mau đi triệu tập toàn bộ nhân viên của công ty đến phòng họp cho tôi. Tôi có chuyện cần phải tuyên bố. Còn nữa, gọi cả Bạch Duệ Thần tới cho tôi, tuyệt đối không cho phép người nào được phép vắng mặt cả."
"Dạ, tôi biết rồi!"
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.
Sau khi nhân viên mang nước uống đến chỗ hai người, Trịnh Mỹ Châu nhanh chóng đẩy ly nước về phía cho Tư Mộc.
"Chị dâu, chắc chị cũng đã khát rồi có phải không? Mau uống đi. Cãi nhau với người phụ nữ kia chắc chị cũng cảm thấy mệt rồi."
"Cảm ơn cô!"
Tư Mộc khách sáo nhận lấy ly nước từ trên tay của Trịnh Mỹ Châu. Ấy thế mà Trịnh Mỹ Châu lại phồng má nhìn cô, giống như là đang trách móc vậy.
"Chị dâu à, em đã nói với chị bao nhiêu lần rồi, đừng có khách sáo với em như vậy mà. Chị cứ coi em là một đứa em gái hay là bạn của mình là được, không cần phải tỏ ra khép nép như vậy đâu. Chị cứ tự nhiên đi."
Tư Mộc hơi ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Mỹ Châu. Cô hơi đơ người trong chốc lát. Liệu như vậy có ổn hay không?
Trịnh Mỹ Châu thấy vẻ mặt của Tư Mộc có chút khác lạ. Chẳng lẽ cô lại nói gì sai à? Tại sao chị ấy lại dùng cái ánh mắt như vậy nhìn cô chứ? Vì thế, Trịnh Mỹ Châu mới lên tiếng hỏi Tư Mộc, không một chút e dè.
"Chị dâu, em nói gì sai hay sao? Tại sao chị lại nhìn em như vậy?"
Tư Mộc bị tiếng nói của Trịnh Mỹ Châu kéo về với thực tại. Cô hơi cười, lắc đầu một cái, âm thanh phát ra mang theo một chút chua xót.
"Không có gì đâu. Tôi chỉ cảm thấy hơi lạ thôi. Cô là người đầu tiên muốn làm bạn với tôi đấy!"
"Tại sao chứ?"
Trịnh Mỹ Châu khó hiểu nhìn Tư Mộc. Tại sao chị ấy lại nói như thế? Hơn nữa sâu trong lời nói lại thê lương tột độ như vậy?
Tư Mộc hơi cụp mắt, khuôn mặt của cô trùng xuống, thanh âm phát ra buồn bã đến nao lòng. Thật khiến cho người ta phải cảm thấy xót xa cho người con gái này.
"Thật ra, ngoài Bạch Hạo Vân cùng một vài người bạn của anh ấy ra, tôi không có một người bạn nào hết. Mọi người xung quanh đều xa lánh tôi, ghét bỏ tôi, chỉ vì tôi là một đứa con không được coi trọng trong nhà họ Tư."
Trịnh Mỹ Châu sững sờ ngồi nghe Tư Mộc nói. Cô biết Tư Mộc là con gái của nhà họ Tư nhưng thật không ngờ, những gì mà chị ấy phải chịu đựng còn kinh khủng hơn những gì mà cô tưởng tượng nhiều. Thì ra, còn có những người đáng thương như vậy ngoài kia.
Trịnh Mỹ Châu nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô đưa tay chạm vào cánh tay mảnh khảnh kia của Tư Mộc, nhẹ nhàng nói.
"Không sao đâu chị, tất cả đã qua rồi. Kể từ giờ đã có em ở đây, em sẽ làm bạn với chị. Từ nay, chúng ta chính là chị em tốt có được hay không?"
Tư Mộc gật gật đầu, khoé mắt của người con gái bỗng dưng đỏ ửng, dường như là sắp khóc rồi. Thanh âm phát ra từ miệng của Tư Mộc mang theo một sự xúc động.
"Cảm ơn cô! Cảm ơn vì đã chịu làm bạn với tôi!"
"Không có gì đâu! Em coi chị như là một người chị của em vậy! Thế nên chị hãy coi em là một đứa em gái của mình có được hay không?"
Trịnh Mỹ Châu tươi cười nhìn Tư Mộc.
"Được! Em gái!"
Trời cũng sắp tối, Trịnh Mỹ Châu cùng Tư Mộc nhanh chóng trở về nhà, nhân lúc Bạch Hạo Vân chưa đi làm về. Nếu không, để anh biết được những gì hôm nay xảy ra, Bạch Hạo Vân nhất định sẽ "giết sống" hai người mất.
Hai người trở về nhà ai nấy đều về phòng một lát, đợi khi nào ăn cơm thì mới chạy xuống nhà. Trịnh Mỹ Châu và Tư Mộc đã cùng thống nhất với nhau là cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bạch Hạo Vân cũng không thấy điều gì khác thường giữa hai người bọn họ, anh chỉ lấy làm lạ là bỗng dưng hai người này đột nhiên lại thân nhau đến như vậy. Nhưng Bạch Hạo Vân cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ tập trung ăn cơm mà thôi.
Bạch Hạo Vân ăn tối xong, anh nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi. Anh phải ngủ sớm, bởi vì, ngày mai, Bạch Hạo Vân anh phải đi làm. Một công việc mới, một cuộc sống mới đang chờ anh phía trước!
Sáng hôm sau, Bạch Hạo Vân thức dậy sớm, anh nhanh chóng ăn sáng, rồi thay quần áo. Dù gì hôm nay cũng là ngày đầu tiên Bạch Hạo Vân đến công ty làm mà, cũng nên cẩn trọng một chút. Kể từ ngày hôm nay, Bạch Hạo Vân nhất định sẽ bắt Bạch Duệ Thần cùng Tư Giai kia phải trả giá cho những gì mình đã làm.
Thấy Bạch Hạo Vân hôm nay rất lạ, anh ăn rất nhanh rồi còn xách cặp đi, ăn mặc còn vô cùng chỉn chu, cứ như một ông chủ của một tập đoàn lớn vậy, chính vì thế, Tư Mộc mới tò mò hỏi Bạch Hạo Vân.
"Bạch Hạo Vân, hôm nay anh đi đâu à mà tôi trông anh có vẻ khác hơn mọi ngày vậy?"
Bạch Hạo Vân cười cười đáp lại Tư Mộc.
"Hôm nay, anh đến Bạch thị, là ngày đầu tiên anh bắt đầu làm việc ở đó. Cho nên cũng phải chuẩn bị một chút ấy mà."
Tư Mộc "à" một tiếng, cô khẽ gật đầu. Thì ra là bắt đầu công việc mới, thảo nào cô mới thấy Bạch Hạo Vân có chút gì đó khác lạ hơn mọi ngày. Nhưng Bạch Hạo Vân thật sự chấp nhận từ bỏ công việc bác sĩ mà anh yêu thích để về nhà họ Bạch hay sao? Rốt cuộc là lý do gì khiến cho Bạch Hạo Vân phải làm như vậy?
Tư Mộc rất muốn biết, nhưng cô không muốn hỏi Bạch Hạo Vân. Bởi vì cô biết nếu như Bạch Hạo Vân muốn nói, nhất định anh sẽ nói cho cô biết. Vì vậy, Tư Mộc sẽ chờ đến ngày Bạch Hạo Vân nói ra lý do là gì?
Bạch Hạo Vân dịu dàng đưa tay xoa đầu Tư Mộc, ánh mắt ấm áp của anh nhìn Tư Mộc đầy trìu mến.
"Thôi được rồi, anh đi đây, em ở nhà nhớ phải cẩn thận đấy!"
Sau khi Tư Mộc gật đầu, Bạch Hạo Vân mới quay lưng rời đi. Từng bước chân của anh nhanh chóng bước ra xe. Bạch Hạo Vân nổ máy, anh lái xe đi thẳng một mạch đến tập đoàn Bạch thị. Đáng lẽ ra ông nội bảo Bạch Hạo Vân đến nhà họ Bạch, hai người sẽ cùng đi. Nhưng Bạch Hạo Vân không nghe, anh muốn đến tập đoàn Bạch thị, anh muốn tận mắt xem xem thái độ làm việc của nhân viên ở đây thế nào.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe của Bạch Hạo Vân đã dừng ở trước cổng tập đoàn nắm trong tay hơn năm mươi phần trăm huyết mạch kinh tế của đất nước, tập đoàn do chính tay ông nội của Bạch Hạo Vân anh gây dựng lên, Bạch thị. Nhân viên bảo vệ nhanh chóng chạy lại mở cửa xe giúp Bạch Hạo Vân, sau đó bọn họ nhanh chóng lái xe của anh đến bãi đỗ xe.
Bạch Hạo Vân bước xuống xe, ánh mắt anh hơi trầm lặng nhìn cả một tập đoàn to lớn này. Từ hôm nay, Bạch Hạo Vân sẽ một tay tiếp quản nó. Anh không biết bản thân mình có thể đạt được những thành tựu như ông nội hay không, nhưng anh chắc chắn sẽ làm hết sức mình.
Vừa bước vào công ty, những tiếng xì xào của một số nhân viên đã truyền đến tai của Bạch Hạo Vân. Đa phần mọi người đều đang tập trung làm việc, chỉ có một số bộ phận nhỏ không chịu làm việc, chỉ đứng đó cho có rồi bàn tán qua lại mà thôi.
"Này, mấy cô biết gì chưa, tôi nghe nói hôm nay đại thiếu gia nhà họ Bạch sẽ tiếp quản công ty từ hôm nay đấy!"
"Thật hay không vậy?"
Trên gương mặt của những người kia không dấu nổi sự kinh ngạc ở trên đó.
"Đúng mà! Hơn nữa, thông tin này là hoàn toàn chắc chắn, không sai vào đâu được!"
"Tôi còn tưởng người ngồi lên chức vụ tổng giám đốc này là Bạch phó tổng cơ chứ, ai ngờ lại là vị đại thiếu gia rất ít khi lộ diện kia nữa."
"Nhưng tôi nghe nói anh ấy rất là đẹp trai nha!"
Mấy người kia đang hào hứng nói chuyện thì bị tiếng ho khan của Bạch Hạo Vân doạ cho giật mình. Bạch Hạo Vân ho vài cái như muốn nhắc nhở mấy người kia. Rõ ràng đang là giờ làm việc mà dám đứng ở đây buôn chuyện. Vậy thì công ty sẽ trở thành cái gì chứ?
Nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn đứng ở trước mặt, mấy cô gái kia hai mắt sáng lên, ngay lập tức chạy lại vây quanh Bạch Hạo Vân mà hỏi.
"Anh đẹp trai à, anh là ai? Tại sao anh lại đến đây, có chuyện gì cần tôi giúp không?"
Bạch Hạo Vân lườm cho đám người kia một cái, khiến cho bọn họ phải câm nín ngay lập tức. Ánh mắt của Bạch Hạo Vân lúc đó cứ như muốn giết người vậy, bảo sao bọn họ không sợ cho được chứ? Đặc biệt là cái ánh mắt ấy còn đáng sợ hơn lúc Bạch phó tổng của bọn họ khi nổi điên rất nhiều.
Đám người kia đứng im lặng tại chỗ, không dám nói gì cả. Đúng lúc này, một người đàn ông chạy tới chỗ của Bạch Hạo Vân. Có lẽ người này chính là trợ lý mà ông nội đã cử đến đây để giúp đỡ cho Bạch Hạo Vân anh.
Người đàn ông này trông khá trẻ, chỉ trạc tuổi của Bạch Duệ Thần mà thôi. Anh ta thấy không khí có gì đó không ổn bèn nói đùa một câu.
"Mọi người đang chơi trò gì vui thế? Cho tôi chơi với được không?"
Nhưng nụ cười trên gương mặt của anh ta bỗng chốc cứng đờ ngay sau khi Bạch Hạo Vân liếc mắt lườm anh ta một cái, khiến cho anh ta không ngừng run rẩy chân tay. Quả nhiên là Bạch tổng trong truyền thuyết, đến nhìn cũng khiến người ta cảm nhận phát run.
Anh ta cười gượng nhìn Bạch Hạo Vân.
"Bạch tổng, anh đến rồi sao? Tại sao anh đến mà không báo trước cho tôi một tiếng?"
Bạch Hạo Vân không trả lời lại anh ta. Nhưng đám nhân viên kia ngay sau khi lời của người trợ lý kia vừa dứt thì trên gương mặt của bọn họ không che nổi sự sửng sốt. Hóa ra người bọn họ vừa mới đùa cợt lại chính là người nhận chức tổng giám đốc hiện tại của Bạch thị, đại thiếu gia nhà họ Bạch trong truyền thuyết đây sao?
Thôi rồi thôi rồi!
Bọn họ chọc nhầm người rồi! Xong rồi xong rồi! Lần này cuộc đời coi như tiêu. Cầu mong vị tổng giám đốc này không độc ác như Bạch phó tổng của bọn họ, nếu không, công việc này của bọn họ đảm bảo không còn nữa đâu.
Bọn họ đang định nói cái gì đó nhưng Bạch Hạo Vân đã giơ cánh tay của mình lên ngăn cản bọn họ. Sau đó, Bạch Hạo Vân quay sang nói với người trợ lý kia của mình.
"Anh mau đi triệu tập toàn bộ nhân viên của công ty đến phòng họp cho tôi. Tôi có chuyện cần phải tuyên bố. Còn nữa, gọi cả Bạch Duệ Thần tới cho tôi, tuyệt đối không cho phép người nào được phép vắng mặt cả."
"Dạ, tôi biết rồi!"
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.